Chưa thể dừng lại với một hương vị lồn trinh nguyên mà say đắm lòng người như thế, Trịnh Khâm hai tay nặn bóp cặp vú săn chắc của nàng còn cái lưỡi thì liên tục dùng tuyệt học “bú lồn đại pháp” được dựa trên bí thuật “kích tầm thiệt thuật”.
“Ahh… sướng… chết… con… mất”
Đoan Trang ưỡn người giật giật cơ thể cho lần sướng thứ hai, nàng thực sự muốn lịm đi ngay lúc này nhưng vẫn còn ý thức được một ít, nàng thều thào trong yếu ớt…
“Xin… ba… đừng… nhét… vào”
Khi đàn ông lên cơn nứng thì dân gian thường có câu “máu dồn đầu khấc, bất chấp đúng sai”, thế nhưng Trịnh Khâm lại có thể kìm hãm cơn dục vọng của mình một cách đáng nể.
Ông liếm láp sạch sẽ dâm thuỷ cùng mồ hôi của Đoan Trang rồi bế nàng về phòng một cách nhẹ nhàng từ tốn. Đặt nàng lên giường, ông vẫn không quên mặc vào cho nàng chiếc quần lót mà ông đã tiện tay lấy trên cửa nhà tắm.
Vừa định xoay người về phòng thì Đoan Trang kéo tay ông lại, nàng nhoài người lên mà đặt lên môi ông một nụ hôn ấm áp.
“Cảm ơn ba, chúc ba ngủ ngon”
Ông xoay người rời đi, trong mắt nàng ba nàng là một chính nhân quân tử đáng được người người kính trọng, thế mà người ta cứ gán ghép cho ông tội hiếp dâm.
Đến cái lúc nứng cặc không thể kiềm chế của đa số giống đực thì ông lại làm được, dường như ông muốn giữ sự trinh trắng cho đêm tân hôn của con gái mình.
Trịnh Khâm đã giữ được sự trong trắng của con gái mình cho đêm tân hôn, nhưng ông đã không giữ được nhân phẩm của chính mình trong suốt chặng đường từ lúc lập nghiệp đến giờ.
Dù Đoan Trang có đồng thuận thì tư cách một người ba chính nhân quân tử của ông đối với tòa án lương tâm của chính mình đã sụp đổ và đây sẽ là nền móng cho những việc sẽ xảy ra tiếp diễn dau này.
Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác mở ra… bên ngoài trời đang rít gió báo hiệu cho một đêm mưa bão chực chờ.
Ông vặn mở cửa phòng mình thì một làn gió lạnh thổi ngang người khiến ông muốn đóng băng con cặc vẫn còn căng cứng chảy dịch nhầy chưa thể giải tỏa.
“Cô đã tỉnh rồi à” Trịnh Khâm liếc nhanh rồi không một chút do dự bước nhanh vào phòng ngồi lên bộ ruy – băng.
Một thân ảnh chẳng mấy xa lạ với ông đêm nay, như một cánh hoa đào trước gió, Phương Ngọc Linh. Nàng lõa lồ chân đứng không vững, tựa vào cửa nhà tắm từ từ bước ra chậm chạp.
“Ngươi đã làm gì ta, cái tên đê tiện bỉ ổi nhà ngươi”
Vẻ mặt Trịnh Khâm chẳng chút đổi sắc, cực lạnh lùng như làn gió vừa thổi ngang con cặc ông.
“Hừm, thế cô là ai mà muốn ám hại con gái ta bằng thuật ảo giác nỗi sợ”
“Ngươi đã biết tại sao còn để cho ta lộng hành rồi còn ra sức trêu ghẹo”
“Trêu ghẹo, thế nào là trêu ghẹo, ấy vậy sao cô không đi bình thường ra đây được chứ hả, có vấn đề gì với cô à”
“Xảo trá, ngươi biết rõ lại còn già mồm, ngươi biết ta muốn chiếm đoạt cơ thể con gái ngươi nên ngươi muốn phá đám chứ gì, hết lần này đến lần khác ngươi luôn phá hư kế hoạch của ta”
Trịnh Khâm hơi cau mày suy nghĩ “Này cô gái, ta chỉ mới gặp nhau hôm nay thôi, mà cô nói ta như đã biết nhau từ trước ấy”
“Hừ, ngươi phá ta từ nhà của đại tỷ đến cả lên sơn động ở Đà Lạt, ngươi muốn giả thần giả quỷ đến bao giờ, cứ giả vờ bị bệnh để đi tác oai tác quái”
“Con bé này, ta đã bảo ta chưa biết ngươi cũng không biết cái gì tỷ muội của ngươi và cả đời ta tuy đã ngao du nhiều nơi nhưng Đà Lạt ta vẫn chưa có duyên để đến nói gì mà sơn với chả động”
Ngọc Linh bước thêm một bước rồi lại một bước, bỗng nhiên nàng phun ra một ngụm máu đen, người toát đầy mồ hôi, nàng nhìn Trịnh Khâm bằng đôi mắt căm phẫn…
“Ngươi… tên già… khốn nạn… ngươi cho ta uống gì hả”
“Uống, không hề, đó chỉ là những dược thảo bình thường nhưng mà đối với con người, còn với những loại yêu ma quỷ quái thì lại khác”
Trịnh Khâm cười khoái trá, đứng bật dậy bước đến gần Ngọc Linh.
Ngọc Linh như một con cún con e dè khép nép cố lui lại hòng giữ vững khoảng cách tối thiểu hai mét vì sợ bị “dương tính” với “kích tầm thiệt thuật” khi nhìn thấy vẻ mặt đê hèn của ông.
Nhưng Trịnh Khâm vẫn khiêm nhường và cảnh giác trước một người con gái xinh đẹp mà lõa lồ trước mắt, ông cũng không dám đến gần vì ông có biết gì về trừ tà diệt quỷ.
Với dâm tính đã có sẵn, giờ đây lại bị độc tính ở hai hòn dái chi phối, nếu là một phụ nữ bình thường có lẽ ông đã bay vô mà đụ con bé tơi tả nhưng ông đã xác định được Phương Ngọc Linh này không bình thường.
Ông dám đứng đối chất với con yêu quái mà ông còn chưa biết rõ nó có nguy hiểm hay không, nhưng ông có thể mạnh mẽ như thế vì ông đoán được nó dường như đã bị “trúng thuốc”.
“Ban đầu, ta chỉ nghĩ nhà ta bị ám vì mệnh số ta đã tận nên hai đứa con của ta mới bị liên lụy mà nhìn thấy thứ dơ bẩn. Nhưng đến khi ta gặp Y Mộng, con bé đó ta không quen biết nhưng nó lại nhanh chóng nhét vô vali một tờ giấy”
Vẻ mặt của Ngọc Linh càng khó coi hơn khi nhắc đến Y Mộng…
“Chính nó đã khiến cho cung chủ không cần ta nữa, ha ha ha ha” Phương Ngọc Linh dù đang bị suy yếu nhưng tiếng cười của nàng khiến cho các vật dụng trong phòng lay chuyển.
“Chát” Trịnh Khâm thế mà dám tát vào mặt Ngọc Linh rồi ông nhảy ngược ra sau vẫn giữ khoảng cách, tuyệt đối tuân thủ “5k”.
“Con nhỏ này, đừng tưởng có chút tà thuật thì dọa được ta, dù gì ta cũng lớn lên từ nghĩa trang và ra vô như cơm bữa”
Đôi mắt của Ngọc Linh bỗng trở nên trắng đục chẳng thấy con ngươi, nàng bỗng nhe răng thả ra một luồng khói trắng phủ lấp cả căn phòng, trước mắt Trịnh Khâm một màn sương khói che kín chẳng thấy gì.
…
“Ba… ba… tỉnh dậy… sao ba nằm đây… ba có sao không” Đoan Trang cố lay Trịnh Khâm dậy, nàng dùng tạm mớ quần lót bị văng tứ tung do Trịnh Khâm đập đầu vào tủ trước đó mà lau máu trên đầu ông.
“Yêu quái, yêu quái” Ông giật mình hoảng hốt mà đẩy Đoan Trang bật ngửa ra sau, ánh mắt ông lập tức bị chú ý bởi cái ngã ba tình yêu mà ông vừa được du hành về miền ký ức sáu năm trước, nơi đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời, một cuộc sống mới.
Ông muốn nhào đến mà vật nàng ra mà đụ để giải tỏa cơn nứng cặc nhưng lý trí của ông là thứ vũ khí nguy hiểm nhất, ông muốn kìm hãm cơn dục vọng của mình để tìm hiểu nguyên nhân mà con gái ông phải ra ở riêng.
Trịnh Khâm lật đật ngồi dậy, ông đỡ Đoan Trang lên giường dù đầu ông vẫn còn đang chảy máu.
“Ui, ba làm gì mà mạnh tay với con thế”
“Ba xin lỗi, ba nằm mơ gặp yêu quái”
“Xí, ba lo cái đầu của ba còn chảy máu kìa, ba của con giờ lại mơ với mộng đấy” vừa nói nàng vừa kéo ông ngồi xuống giường.
“Ba nằm yên đây đi, con có sao đâu” nói rồi nàng đi lấy băng gạc quấn cái đầu ông lại mấy vòng.
“Chà chà, nhìn ba chẳng khác nào Châu Nhuận Phát, chỉ khác là tóc ba dài hơn, bụng mập hơn và gương mặt của ba cực đê hèn” nói xong Đoan Trang cười nắc nẻ vì trêu được ông.
Trịnh Khâm ngồi nhìn con gái mình với bộ đồ điều dưỡng, áo sơ mi cùng quần tây trắng còn chưa thay ra đã lấm lem máu, cặp ngực và mông vẫn căng mọng như ngày nào mà còn đẫy đà hơn gấp bội.
“Ực” nuốt một ngụm nước bọt cùng con cặc vẫn còn tồng ngồng ra đó khi ông chưa mặc đồ.
Đoan Trang thì vẫn cười nói vui vẻ mà dọn đống đồ vương vãi dưới đất và dường như chẳng để ý gì đến người ba lõa lồ cùng con cặc căng cứng kia.
“Xong” Đoan Trang vỗ tay mấy cái rồi nhảy lên giường, nàng ngồi lên bụng Trịnh Khâm, mông nàng trườn lên xuống ép con cặc ông đến chảy dịch ra một bệt dưới nệm và thấm ướt cả cái quần tây trắng.
“Thế nào, ba còn yêu cầu gì từ con không”
Đôi mắt ông đanh lại nhìn con gái mình, hai tay ông không cựa quậy phản kháng cũng như hưởng ứng, thay vào đó dường như là một sự thấu hiểu tận tâm can của ông đối với Đoan Trang.
“Thôi nào, con gái cưng của ba” vừa nói vừa kéo nàng xuống sát vào người, Đoan Trang thì như một con cún ngoan ngoãn nằm nép lên ngực Trịnh Khâm.
“Hức…” nàng bật khóc như một đứa trẻ, ông lấy tay vỗ về như những khi nàng nhõng nhẽo từ lúc lọt lòng đến giờ.
“Có ba đây, chuyện gì kể ba nghe”
“Tại sao ba không phải là người lấy đi lần đầu của con, tại sao lúc đó ba không làm một con người bình thường mà lại dừng lại, tại sao ba lại bắt con phải cưới hắn, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, một kẻ đánh cắp cả thanh xuân của đời con”
Vừa khóc nàng vừa đánh vào ngực Trịnh Khâm những cái đánh hờ hững nhưng nó tựa ngàn cái búa đang đánh vỡ tâm can ông. Hai khóe mắt ông bỗng chốc ướt lệ, ông ôm siết chặt hơn nàng vào lòng.
“Ba xin lỗi, ba đã lấy đi sự lựa chọn của con”
“Hức… con xin lỗi, con đã ly thân với hắn sau đêm định mệnh đó. Tuy hắn sai với con nhưng con không muốn làm một người vợ lăng loàn, con không dám nói với ba vì con sợ”
Ôm xoa xoa mái tóc của nàng rồi thì thầm…
“Đừng sợ, ba không trách con đâu, do ba không tốt cứ muốn ôm mãi cái hư danh mà ảnh hưởng đến cả hạnh phúc của con”
Đoan Trang cũng thôi khóc mà chỉ còn những tiếng thút thít nhỏ dần, nàng ôm Trịnh Khâm mà tâm sự từ tận đáy lòng…
Từ ngày cưới Thành Long nàng không được đến nhà hắn ở mà buộc phải thuê nhà ở riêng, hắn xem nàng như một cái lồn dự bị khi nào hắn cần thì hắn đến.
Nàng phải chịu giày vò như thế cho đến một ngày hắn đến và nói…
“Đồ gái độc không con, nếu cô không đẻ được thì tôi sẽ mang cho cô một đứa con”
Lúc đó Đoan Trang hoàn toàn suy sụp vì sự xúc phạm của hắn, thử hỏi một tháng chỉ gặp nhau một lần, có tháng còn không gặp, đến khi nàng nghĩ sẽ được hắn ân ái thì hắn chỉ dùng con giun một tấc của mình mà nhúng hai ba cái rồi leo xuống.
Dường như hắn chẳng thèm quan tâm đến một cơ thể tuyệt hảo như nàng, Thành Long từ khi biết được Trịnh Khâm bị liệt dương càng quá quắt hơn khi không chỉ xúc phạm nàng mà còn đến cả ông, có lần hắn còn khốn nạn hơn khi nói Trịnh Khá chẳng phải là con của Trịnh Khâm.
Không biết hắn dựa vào đâu mà thốt ra những lời như thế, có lần nàng quyết chống cự để thoát khỏi cuộc hôn nhân này nhưng hắn luôn dùng Trịnh Khâm và Trịnh Khá để uy hiếp khiến nàng vẫn phải nhẫn nhịn dù không biết ý đồ cuối cùng của hắn là gì khi không muốn buông tha nàng.
Biết ba mình luôn trọng danh dự và nhân phẩm luôn đặt lên trên hết, nàng cắn răng chịu đựng đến cả khi hắn buộc nàng phải giả vờ mang bầu của đứa con hắn đã có với người đàn bà khác.
Chính vì điều này mà nàng luôn tạo một khoảng cách từ Trịnh Khâm đến đứa con ngoài ruột của mình, ngược lại ông thì luôn nghĩ đó chính là kết tinh của con gái ông nên ông hết mực cưng chiều.
Từng dòng tâm sự của con gái như trăm ngàn mũi dao đang đâm xuyên thấu trái tim ông, tay thì vẫn xoa xoa vỗ về con gái nhưng đôi mắt ướt lệ của Trịnh Khâm giờ đây đã nổi đầy tơ máu.
Ông an ủi con gái mình nhưng vẫn không ngừng cảm thấy nóng giận vì đã gửi thanh xuân của con gái cho sai người, ông cũng tự hỏi có phải vì chính ông là người đã lấy đi cái “trong trắng” của Đoan Trang mà khiến nàng phải chịu giày vò bao năm nay.
Đoan Trang nằm trên ngực ông ngủ một cách ngon lành, Trịnh Khâm cũng không nỡ đánh thức cô con gái cưng của mình. Ông nằm chịu giày vò của tòa án lương tâm cùng nỗi đau xác thịt từ hai hòn dái, có thể năm đó ông bước xa hơn ngay lần đầu tiên gần gũi với Đoan Trang và đã không che đậy tội lỗi của mình sau đó, có thể nàng đã không vì ông không vì cái gia đình này mà đánh mất một khoảng thanh xuân như thế.
Từng hạt mưa đêm tí tách rơi bên ngoài…
Ông từ từ thiếp đi vì cơn đau đã khiến ông gục ngã, ông không còn nghe tiếng mưa rơi được nữa mà thay vào đó là những âm thanh “ù… ù…” cùng gió rít cực ghê rợn.
Một giọng nói có phần quen thuộc hai năm nay mỗi khi ông nứng cặc muốn vỡ dái, nó như một quân sư bên cạnh nhắc nhở ông mỗi khi dái ông đầy tinh dịch.
“Chủ nhân… hãy nhanh tìm cách giao hợp đi… tiểu nhân đã đạt cực hạn rồi…”
Thanh âm quen thuộc đó cứ liên tục nhắc nhở ông lâu nay nhưng dường như hôm nay nó còn có thể tự thỏa mãn cho ông khi một cảm giác ấm áp đang quấn lấy con cặc căng cứng của ông.
Tinh dịch của ông dường như đang bị hút dần dần, một cảm giác thoải mái và ấm áp ở đầu khấc khiến ông dường như đã quên đi cơn đau ở hai hòn dái, đôi mắt ông mơ mơ màng màng hé mở.
Cảm giác cứ như một giấc mơ, Đoan Trang thế mà đang mân mê bú mút con cặc ông “chùn chụt”, nàng dường như cố hút sạch tinh dịch ông như sáu năm trước.
Ông đã tỉnh nhưng cố nằm im tỏ ra mình còn đang ngủ mê, không ngờ mọi chuyện đến với ông một cách không thể nào đoán được, ông vẫn còn đang nghĩ cách cứu vãn giữa ông và con gái, ấy vậy mà nàng bây giờ lại đang tự nguyện bú mút con cặc dơ bẩn của ông.
Đoan Trang bú mút nãy giờ cũng đã hơn nữa tiếng nhưng dường như con cặc của ông chỉ rỉ ra tinh dịch từ tốn chứ không trào ra ào ạt như trước đây, như cái cách mà nàng đã từ bú mút trái chuối cao lần đầu tiên ấy.
Nhìn gương mặt đáng yêu cứ cố ngoạm lấy cái đầu khấc “năm phân” của mình mà Trịnh Khâm sướng không thể tả, dầu gì đây không phải lần đầu tiên Đoan Trang bú cặc ông nhưng đó là lần đầu tiên nàng bú con cặc căng cứng hơn hai tấc đó.
Không thể chịu đựng được cơn sướng khi được con gái mình nâng niu như thế, cũng như phụ lòng của nàng vì có lẽ nàng vẫn còn nghĩ phải bú ra để cứu ông như trước đây.
“Phẹt…”
Một dòng tinh dịch nóng hổi mà ông nghĩ phải tự thủ dâm mới xuất ra được thì giờ đây nó đã bắn đầy cổ họng của Đoan Trang, không thể ngờ ba nàng lại bắn ra đột ngột như thế nên nàng ho sặc sụa, cố lấy miệng ra khỏi cái đầu khấc to bự kia nhưng nó lại cực khó khăn, cuối cùng nàng cũng đẩy được con cặc ra khỏi miệng mình.
“Phẹt… phẹt…”
Con cặc bắn thêm hai phát như thế, tinh dịch phủ đầy gương mặt xinh đẹp của nàng và chảy xuống ướt cả giường, Đoan Trang nằm xuống thở hổn hển vì nghẹt thở do phải nuốt quá nhiều tinh dịch từ con cặc của Trịnh Khâm. Ông thì mỉm cười hạnh phúc cùng thỏa mãn rồi tiếp tục nhắm mắt đánh một giấc vì cơ thể ông thực sự vẫn chưa hồi phục.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trịnh Khâm Du Hý |
Tác giả | Tích Liên Tiên Sinh |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện 18+, Truyện loạn luân, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 20/02/2022 12:39 (GMT+7) |