Hắn ở bên ngoài hưởng gió lạnh cả một đêm mới trở về, giờ phút này, ngày mới bắt đầu sáng, nhưng hai người bên trong rõ ràng đã ầm ĩ được hồi lâu.
Hắn đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy mẹ hắn trên ghế sofa, bà còn mặc đồ ngủ, chưa rửa mặt, nước mắt trên mặt càng làm tăng thêm dáng vẻ chật vật.
Còn người đàn ông mà hắn gọi là cha kia thì đã mũ áo chỉnh tề, nhìn có vẻ đang vội muốn ra ngoài, nhìn thấy hắn đi vào cũng không nói gì, chỉ tùy tiện liếc mắt đã rời đi.
Trang Diệp biết, Trang Chấn đối với hắn đã không còn lời gì để nói… Đã phẫn nộ với hắn vì phản bội lại Trang gia, cũng áy náy vì không làm tròn trách nhiệm của một người cha với hắn.
Mà hắn đối với người đàn ông này đã căm hận rất nhiều năm, đồng nghĩa với việc cũng không còn lời nào để nói.
Nhìn mẹ hắn còn đang yên lặng rơi lệ trên ghế sofa, Trang Diệp nói: “Hiện tại có thể ly hôn chưa?”
Ông Nhược Hoa khó hiểu nhìn hắn.
“Con nói, ly hôn.” Trang Diệp châm chọc mà cười: “Lúc trước mẹ không nỡ bỏ cái thân phận Trang phu nhân, hao tổn bao tâm cơ cũng chỉ vì muốn giữ lại vị trí này, bây giờ Trang gia chẳng còn cái gì, mẹ cũng không cần phải cố gắng nữa, cãi vã ầm ĩ suốt bao năm như vậy, ly hôn đối với ai cũng tốt hơn.”
Ông Nhược Hoa tiếp tục yên lặng nhìn hắn, một hồi sau mới hỏi: “Có phải giờ con rất hận mẹ hay không?”
“Đúng.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt, dừng một chút lại chậm rãi nói, “Không chỉ là hiện tại, kỳ thật từ trước… Cũng đã hận mẹ.”
Đón nhận sự khiếp sợ của bà ta lại chỉ là ánh mắt bi thương, Trang Diệp cười: “Con nghĩ chị gái cũng từng hận mẹ như vậy, chỉ là chị ấy cũng giống như con, bất luận thế nào, đều sẽ lựa chọn đứng về phía người mẹ thân sinh ra mình, mặc kệ mẹ làm gì, chúng con kiểu gì cũng sẽ thuyết phục bản thân phải hiểu cho mẹ, ủng hộ mẹ.”
Ông Nhược Hoa rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt, đang muốn mở miệng, lại đã thấy Trang Diệp không do dự cất bước đi lên tầng.
Bà ta cho rằng hắn không muốn để ý đến bà nên mới về phòng, kết quả chưa qua được mấy phút, đã thấy hắn ôm một cái thùng giấy đi xuống để trước mặt mình.
Một dự cảm xấu đột ngột dâng lên, bờ môi Ông Nhược Hoa run rẩy: “Con… Con muốn làm gì?”
“Tất cả đồ đều ở đây.” Trang Diệp bỏ đồ trong thùng giấy từng cái từng cái một bỏ lên bàn: “Hai căn biệt thự, ba tòa chung cư, ba chiếc xe, cổ phần công ty, quỹ ủy thác, còn có những thứ con tích góp được.”
Ông Nhược Hoa đột nhiên đứng bật dậy từ sofa: “Con muốn làm gì? Học Kỷ Tùy đoạn tuyệt quan hệ với Trang Gia? Hắn không phải là người của Trang gia, mà con…”
“Con thì chính là người của Trang gia sao?” Trang Diệp đột nhiên cười khẽ: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ đã từng coi con là con trai chưa? Nếu không phải cần đứa con trai này thay mẹ tranh giành gia sản, liệu mẹ sẽ sinh ra con sao? Cha sẽ quan tâm tới con sao? Chị của con thật sự sẽ quan tâm đến con sao?”
Nhìn hắn để tất cả các quyền chứng minh tài sản lên bàn, đôi mắt Ông Nhược Hoa đã đỏ lên, toàn bộ thân thể đều run rẩy: “Con là do mẹ sinh, trên người con chảy dòng máu của Trang gia, con cho rằng mấy thứ này…”
“Tôi biết, mấy thứ này khó có thể trả lại được ân sinh dưỡng của các người, thứ phải trả, tôi nên đem cái mạng này ra trả mới đúng.” Trang Diệp nhàn nhạt nhìn bà ta, “Yên tâm, cái mạng này vẫn mãi mãi là của các người, khi nào muốn, chỉ cần nói với tôi một tiếng, lúc nào tôi cũng đều có thể trả lại cho các người.”
“Trang Diệp!” Nhìn bóng lưng hắn quay người rời đi, Ông Nhược Hoa lần nữa sụp đổ ngã ngồi lên ghế sofa, “Con trở lại cho mẹ! Con có tư cách gì mà nói đi là đi chứ?”
Bước chân Trang Diệp dừng lại, xoay người nhìn bà: “Phu nhân yên tâm, bà vĩnh viễn… Là người mẹ thân sinh của tôi, đây là điều mà đời này dù tôi có làm cách nào cũng không thể thay đổi được sự thật, tôi cũng không có khả năng thật sự đoạn tuyệt quan hệ với Trang gia. Mấy thứ này vốn là của các người cho, Trang gia hiện giờ nợ nần chồng chất, coi như tôi lấy ra cho các người trả nợ, về sau chờ Tòa phán quyết thì kết quả cũng thế mà thôi, còn về phần nơi này…”
Trang Diệp ngẩng đầu, nhìn quanh một chút căn biệt thự nơi hắn sinh sống nhiều năm, chỉ cười, “Coi như cuối cùng không có bị tòa án niêm phong, tôi cũng sẽ không bước chân vào nữa, nơi này, cho tới bây giờ đều không phải nhà của tôi. Có điều phu nhân có thể yên tâm, thân là con trai bà, tôi sẽ làm đúng nghĩa vụ, mẹ cùng cha không cần lo lắng về sau không có người phụng dưỡng, nhưng trong quan hệ của chúng ta, cũng chỉ vẻn vẹn có thế.”
Sau lưng vẫn truyền đến tiếng khóc của Trang phu nhân như cũ, cho dù cửa biệt thự đã đóng lại cũng không thể ngăn được âm thanh thê lương kia.
Trang Diệp ngẩng đầu nhìn ánh nắng nơi cuối trời, hít thở sâu mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy hơi thở ngột ngạt kia chẳng giảm đi được mấy phần.
Hắn cùng cái gia đình dị dạng đã đến bước này mà vẫn không thể cắt đứt, thế nhưng hắn đã bao giờ chân chính thuộc về cái nhà này đâu?
“Con không thể làm như vậy, cha con sẽ không thích đâu.”
“Sao đến việc này mà cũng không làm được, con như vậy sao khiến ba thích con cho được?”
Đây là hai câu nói mà Trang Diệp thường được nghe nhiều nhất từ khi còn bé.
Tuy rằng tuổi tác hắn còn nhỏ, nhưng mẹ hắn đã sớm nói với hắn, Trang gia vốn trọng nam khinh nữ, cha ở bên ngoài còn có những người đàn bà khác, thân là con trai trưởng của Trang gia, hắn phải gánh vác trọng trách rất lớn, nếu không thể khiến cha thích hắn, thì cái nhà này sẽ tan tành, hắn cũng sẽ vĩnh viễn mất cha.
Khi đó, hắn còn chưa hiểu cái từ “ngoại tình” có nghĩa gì, chỉ thường xuyên nghe được từ trong miệng mẹ mấy từ “tiện nhân”, “Hồ ly tinh”, có điều sự sợ hãi trong lòng hắn là thật, hắn sợ hãi mình sẽ thật sự sẽ mất cha.
Khi đó, hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là làm cho cha được vui vẻ.
Liều mạng thi đứng hạng nhất, là vì khi đem bài thi về có thể được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ông, bồi dưỡng các loại hứng thú yêu thích, cũng là để có lúc thể hiện trước mặt cha, có thể nghe được lời khích lệ từ ông, Không dám giao du quá nhiều với Kỷ Tùy, là bởi vì mẹ hắn dạy không được chơi đùa lãng phí thời gian với những người không liên quan.
So với những đứa trẻ cùng trang lứa khác thì hắn càng hiểu được cách nhìn sắc mặt của người khác, hiểu được nên nói chuyện thế nào để vui vẻ hài hước, mà hắn, quả thật cũng đã không làm cho mẹ phải thất vọng, vì dù hắn còn nhỏ nhưng đã được cha cùng ông nội rất yêu chiều.
Thế nhưng theo thời gian, hắn dần phát hiện, dường như mẹ hắn cũng không vì vậy mà vui vẻ, hắn vẫn nhìn thấy mẹ hắn phải khóc lóc, nghe được tiếng phàn nàn của bà, nghe được bà lại cãi nhau ồn ã với cha hắn.
Hắn hỏi chị mình, rốt cục là vì sao, có phải do cha hắn chưa đủ thích hắn hay không. Chị hắn cũng nói với hắn rằng, tất cả đều rất bình thường, mỗi gia đình đều như thế, bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa.
Hắn cũng thật sự cho rằng đây là bình thường, nhưng lần đầu tiên khi hắn đến nhà Lăng Kiến Vi, nhìn thấy cha mẹ Lăng Kiến Vi luôn cười cười nói nói, nhìn bọn họ cùng nhau nấu cơm, nhìn bọn họ trước khi ra ngoài còn ôm hôn tạm biệt lẫn nhau, hắn mới đột nhiên ý thức được, không phải mỗi gia đình đều như thế.
Ở Trang gia, hình ảnh cha mẹ hắn ngồi đùa giỡn nói chuyện với nhau là điều chưa từng xảy ra, chứ đừng nói đến việc hầu như mỗi ngày họ chỉ toàn cãi cọ, còn thường xuyên trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Một khắc kia, Trang Diệp bỗng cảm thấy rất rõ ràng, hắn vô cùng hâm mộ Lăng Kiến Vi.
Không chỉ hâm mộ Lăng Kiến Vi có thành tích ưu tú, mà càng hâm mộ cách cha mẹ hắn ở bên nhau, thậm chí Trang Diệp còn ghen tị cả khi cha mẹ hắn hôn lên mặt mũi, xoa xoa đầu, cười nói với hắn, “Bảo bối giỏi quá.”
Trang Diệp tưởng rằng, sở dĩ Trang gia không như vậy, khẳng định là do hắn còn chưa đủ nỗ lực, có lẽ hắn cần học tập theo Lăng Kiến Vi, tiểu học nhảy hai cấp mà vẫn đứng hạng nhất các kỳ thi, còn được mọi người xung quanh khen ngợi là thiên tài.
Vì thế, bất kể là ở phương diện nào, hắn đều nỗ lực hơn so cả bình thường, hắn coi Lăng Kiến Vi như tấm gương sáng mà học tập phấn đấu, hắn khát vọng có một ngày Trang gia cũng có được không khí hòa thuận vui vẻ như Lăng gia.
Thế nhưng đáp lại hắn, lại không phải là một màn hắn luôn mong chờ.
Khi cuối cùng kết quả thi của hắn cũng vượt qua Lăng Kiến Vi, hắn chưa kịp ôm bài thi ấm tay đã phi về nhà, nhưng chờ đợi hắn không phải là gương mặt tươi cười khen ngợi của cha, mà là Trang gia có thêm một thành viên mới.
Người kia tên là Trang Trạch, chỉ nhỏ hơn hắn 1 tuổi, cha nói, đó là em trai vủa hắn.
Ngày đó, Trang gia ầm ĩ đến long trời lở đất, mẹ hắn không màng hình tượng mà cãi ầm ĩ với cha, đồ đập vỡ nát đầy phòng, cha hắn cũng bị ông nội hắn hung hăng cho một bạt tai, nhưng đến cuối cùng, Trang gia vẫn quyết định thu lưu Trang Trạch.
Ngày đó, mẹ hắn ôm hắn khóc lóc suốt một đêm, nói cha hắn không muốn hắn, nói người đàn bà bên ngoài kia là mối tình đầu của cha hắn, nói Trang Trạch mới là đứa con trai cha hắn yêu thích nhất.
Ngày đó, mẹ hắn khóc đến suy sụp, còn phát điên tát hắn một cái, mắng hắn không biết cố gắng, mắng hắn không có bản lĩnh để làm cha yêu thích.
Ngày đó, Trang Diệp cũng cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |