Trở về


Truyện đã hoàn thành

Phần 207

“Đây là canh chị dâu anh nấu, uống ngon lắm, lại còn rất bổ dưỡng, em nếm thử đi.”

Cửa phòng bệnh không khóa, bên trong rõ ràng truyền đến giọng của Lăng Kiến Vi, Hứa Thừa Ngôn đứng ở ngoài cửa do dự một lúc lâu, mà vẫn không thể đẩy cửa đi vào.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại tới bệnh viện nữa, nhưng rõ ràng là hắn không nên đi vào, chắc chắn là Triệu Ngu cũng không muốn gặp hắn.

Hơn nữa, ngay cả can đảm thẳng lưng đi tự thú hắn cũng không có, thì có tư cách gì để tới gặp cô? Cô chỉ mới từ quỷ môn quan trở về, thể xác và tinh thần đều đã tổn thương, nhìn thấy hắn, chỉ sợ vết thương của cô sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Lại đứng yên một lúc lâu, lâu đến tận khi người bên trong đã uống canh xong, hắn mới buông bàn tay vẫn chuẩn bị đẩy cửa ra, xoay người muốn về.

Nhưng ngay lúc này, giọng của Triệu Ngu truyền đến từ bên kia cánh cửa: “Muốn vào thì vào đi.”

Ngoài cửa không có người nào khác, cô nói chỉ có thể là hắn.

Hứa Thừa Ngôn do dự vài giây, lại lần nữa xoay người, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Triệu Ngu ý bảo Lăng Kiến Vi cứ ra ngoài trước, chờ cửa phòng bệnh một lần nữa khép lại, mới hỏi hắn: “Hứa tổng tìm tôi có việc gì không?”

Lúc cô nhìn hắn, đã không còn là ánh mắt tràn ngập cừu hận như trước nữa, cho dù từ ánh mắt hay ngữ khí, cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng kiểu bình tĩnh này lại khiến Hứa Thừa Ngôn cảm thấy, so với việc bị ghét bỏ lúc trước thì sự lạnh nhạt này càng làm người ta đau đớn hơn.

Ánh mắt dời về phía cánh tay bị bó bột của cô, hắn hỏi: “Đã khỏe hơn chưa?”

Dựa vào sự châm chọc mỉa mai của cô lúc trước, giờ phút này có lẽ cô nên nói một câu, “Mới một đêm không gặp, Hứa tổng cảm thấy có thể khỏe hơn chỗ nào chứ”, thế nhưng cô chỉ lạnh nhạt nói: “Đã khá hơn nhiều, cảm ơn đã quan tâm.”

Hứa Thừa Ngôn cứ lẳng lặng đứng ở mép giường nhìn cô, từ khi cô lựa chọn tự sát đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng ở riêng một chỗ, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì nữa.

Lại qua một lúc lâu, hắn mới nghe được giọng cô truyền đến: “Lời đã nói, tôi thu lại.”

Hắn nhất thời không hiểu nổi: “Sao cơ?”

Cô cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hiện tại, tôi không còn muốn oán hận bất kỳ ai nữa. Hứa Thừa Ngôn, anh cũng chưa làm chuyện gì thực sự có lỗi với tôi, tôi cũng không có tư cách đi chỉ trích anh, nhưng thật ra tôi vẫn luôn lừa anh lợi dụng anh, đáng lẽ nên là anh hận tôi mới đúng, nếu anh đồng ý, chúng ta coi như thanh toán xong đi, nếu không muốn, anh muốn trả thù hay làm gì khác, thì cứ tự nhiên.”

Hứa Thừa Ngôn tiếp tục đứng ở mép giường yên lặng nhìn cô, nhìn nụ cười nhàn nhạt của cô, nhìn đôi mắt không còn chút gợn sóng kia.

Lúc trước, hắn bởi vì cô nói ghê tởm hắn mà thấy không cam lòng, bởi vì ánh mắt lạnh nhạt kia mà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng hiện tại, cô hoàn toàn không còn chán ghét hắn, hắn lại cảm thấy lòng càng nghẹn muốn chết.

Cho nên, từ giờ về sau, bọn họ sẽ chỉ là người dưng xa lạ?

Dù sao bệnh viện cũng không phải là nơi thích hợp để nhiều người ở lại, cho nên cha mẹ nuôi vẫn bị Triệu Ngu thuyết phục trở về Ngô Thành.

Vốn là bọn họ muốn ở lại Đông Hải chăm sóc cô, nhưng trong lòng cô tự hiểu rõ, dù cô vẫn phải nằm viện nhưng mọi thứ đều đã ổn, không cần bọn họ phải lo lắng chăm sóc, càng quan trọng hơn là, hiện tại giữa cô và bọn họ cần có không gian riêng.

Rốt cuộc lý trí không trách cô là một chuyện, còn về mặt tình cảm có thể hoàn toàn chấp nhận được hay không lại là một chuyện khác, dù cô có áy náy và tự trách thế nào, nhưng tâm tình phức tạp của cha mẹ nuôi đều cần chậm rãi để chữa lành vết thương, mà thời gian là liều thuốc duy nhất của họ.

Lúc trước do sợ Trang gia lại lấy cha mẹ nuôi ra uy hiếp, Triệu Ngu cũng đã nhờ Tiết Trạm cùng Thương Lục tìm vệ sĩ đáng tin cậy ở ngay bên cạnh nhà cha mẹ nuôi từ sớm, dù hiện tại Trang gia đã rớt đài, cô vẫn không dám lơ là.

Hơn nữa cô cũng từng lo lắng, sợ bọn họ sau khi biết được chân tướng cũng sẽ giống như cô, muốn cắt đứt tất cả, vậy nên việc mỗi ngày cô nhất định làm là nghe đội vệ sĩ báo cáo lại tình trạng của cha mẹ nuôi.

Đã trải qua tất cả khổ cực, cha mẹ nuôi quả thật vẫn cố gắng tồn tại mỗi ngày, ngược lại là cô, lại chỉ biết lựa chọn phương thức yếu đuối nhất là trốn tránh.

Miệng vết thương trên tay vẫn rất đau, còn phải bó thạch cao không cử động được, sinh hoạt hàng ngày của Triệu Ngu vẫn cần người hỗ trợ.

Thương Lục và Tiết Trạm phải lo việc ở công ty, cho nên phần lớn thời gian vẫn là Lăng Kiến Vi và Tiết Tử Ngang thay phiên nhau tới bệnh viện chăm cô, cô không phải chưa từng cự tuyệt, nhưng nói nhiều mà không ai nghe, cô cũng không nói nữa.

Chỉ là cô không ngờ, thế nhưng Lưu Linh cũng tới bệnh viện thăm cô.

“Nghe nói cô nằm viện nên tôi đến thăm.” Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Triệu Ngu, Lưu Linh chỉ đơn giản nói như vậy.

Thấy bà tự nhiên kéo ghế dựa ở mép giường ra ngồi xuống, Triệu Ngu mỉm cười nói: “Lưu tổng tìm tôi có việc gì sao?”

“Tôi không thể đơn thuần tới thăm người bệnh à?” Lưu Linh cười đặt một ít trái cây và đồ bổ chuẩn bị sẵn lên bàn, lại dời ánh mắt sang tay của Triệu Ngu, “Tôi rất bội phục cô, không phải ai cũng có được loại dũng khí này.”

Cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, Triệu Ngu tự giễu mà cười.

“Hai chú cháu bọn họ mấy ngày này đều gần như không về nhà, ông cụ không vui, còn gặng hỏi tôi rất nhiều lần.”

Triệu Ngu hiểu bà muốn nói gì, mở miệng nói: “Lưu tổng yên tâm đi, tôi sẽ khuyên nhủ bọn họ.”

Lưu Linh lắc đầu: “Tôi tới tìm cô không phải vì thế.”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Triệu Ngu, bà chỉ hỏi: “Biết vì sao Tiết Trạm không chịu để ông cụ sắp xếp cho hắn đi xem mắt không?”

Triệu Ngu gật đầu. Tiết Trạm không nói cho cô biết, nhưng cô có thể lý giải. Do cuộc hôn nhân sắp đặt của cha mẹ Tiết Tử Ngang đã khiến Tiết Trạm có ám ảnh về tâm lý, chống đối lại sự sắp xếp của cha hắn cũng là điều bình thường.

Lưu Linh nói: “Cho nên, tôi không muốn khiến bi kịch lại tái diễn. Là một người mẹ, tôi thật lòng hy vọng Tiết Tử Ngang sẽ cách cô càng xa càng tốt, nhưng là một người từng trải, so với ai khác tôi càng hiểu rõ đạo lý “dưa hái xanh không ngọt” hơn. Tiết Tử Ngang một hai chỉ lựa chọn cô, tôi cũng không còn cách nào, chú của nó, tôi lại càng có không tư cách để quản, hiện tại tôi cũng chỉ hy vọng rằng sau này chú ý có thể được vui vẻ, về phần chú ý muốn cưới ai, đó cũng là chuyện của hắn. Huống hồ, đều là phụ nữ, tôi cũng không nên làm khó dễ cô.”

Triệu Ngu không ngờ Lưu Linh tới là để nói cái này với cô, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

Ngược lại là Lưu Linh đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cô, đột nhiên cười: “Đương nhiên, con của tôi có đức hạnh thế nào tự tôi hiểu rõ nhất, tôi đã thấy có không ít đàn ông vây quanh cô, chưa chắc gì cô sẽ nhìn trúng nó. Nhưng bất kể nói thế nào, cô cũng nên còn sống mới còn có hy vọng, đã có nhiều người quan tâm cô như vậy, loại phúc phận này không ai có quyền ghen tị.”

Nói đến đây, bà lại mỉm cười nghiền ngẫm nhìn Triệu Ngu: “Nếu cuối cùng ai cô cũng không muốn, có thể tới tìm tôi, tôi có thể giới thiệu cho cô vài tên trai bao chất lượng cao. Hiện tại tôi cũng đã thông suốt rồi, phụ nữ ấy mà, không nên bạc đãi bản thân, cô nói xem nếu năm đó tôi cũng tự sát, chưa kịp hưởng thụ gì mà đã chết nghẹn khuất như vậy, rất đáng tiếc nha.”

Nghe được những lời lúc đầu kia, Triệu Ngu chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, mà những lời Lưu Linh nói giờ phút này, có thể dùng từ “kinh hãi thế tục” để hình dung.

Một nữ cường nhân ở công ty luôn tác phong mạnh mẽ sấm rền gió cuốn, một người đối với cô mà nói là bậc bề trên, thậm chí từng có khả năng rất ghét người phụ nữ như cô, vậy mà sẽ chạy tới nói những lời này với cô.

Thế nhưng kinh ngạc không bao lâu, cô lại đột nhiên cảm thấy, dường như mọi chuyện đều có thể hiểu được, kỳ thật trong xương cốt người Tiết gia đều có sự thiện lương cùng tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa những chuyện Triệu Ngu đã trải qua lại làm bọn họ thêm đồng cảm với cô, nhưng trái ngược với bọn họ, cô chỉ càng có vẻ ích kỷ ti tiện.

Sau khi Lưu Linh rời đi không bao lâu, Tiết Tử Ngang đã thở hồng hộc vọt vào phòng bệnh: “Có phải mẹ anh đã tới đây không?”

Triệu Ngu gật đầu: “Vừa rời đi không lâu.”

“Mặc kệ bà ấy nói cái gì em cũng đừng để trong lòng, bà ấy không hiểu…”

“Bác ấy tới khuyên em hãy sống tốt.”

Tiết Tử Ngang sửng sốt.

Triệu Ngu cười: “Bác ấy là một người mẹ tốt, cũng là… Người rất tốt, khả năng là 2 mẹ con anh đã có ít nhiều hiểu lầm rồi, về sau anh nên nói chuyện với bác ấy nhiều hơn.”

Tiết Tử Ngang nghi hoặc nhìn cô: “Bà ấy đã nói gì?”

“Bác ấy nói chỉ cần em đồng ý, bác sẽ không phản đối việc em và anh ở bên nhau. Nhưng mà Tiết Tử Ngang, anh thật sự thích em sao?”

Trên mặt vừa lộ ra vui mừng lại lập tức cứng đờ, Tiết Tử Ngang rất muốn trả lời, nhưng nhìn lại nụ cười bình tĩnh của cô, hắn lại không đáp được.

Triệu Ngu nói: “Giữa chúng ta, quả thực cũng nên nói rõ từ sớm, anh hẳn là cũng đang đợi đến ngày hôm nay, đáng tiếc lúc trước em lại chỉ lo báo thù, thật sự không có tinh lực để nói chuyện với anh. Tiết Tử Ngang, em thừa nhận mình có lỗi với anh, em vì báo thù mà không từ thủ đoạn, sau khi anh biết được chân tướng chắc đã rất tức giận, nhưng lại không làm gì em cả, em cũng rất cảm kích, nhưng anh hãy đặt tay lên ngực tự hỏi, anh có thật sự thích em không?”

Thấy hắn vẫn không đáp, Triệu Ngu tiếp tục nói: “Ngay từ lúc đầu, chỉ là bởi vì biểu hiện của em trên phương diện nào đó rất giống Từ Miểu, nên anh mới coi em thành thế thân của cô ấy, nhưng về sau này, em thậm chí cũng không biết anh đối Từ Miểu có phải thực sự là quyến luyến không quên nổi hay không, mà có lẽ, chỉ là anh không cam lòng khi bị đá thì sao? Khi em nói chia tay với anh cũng giống vậy, anh không cam lòng bị đá, anh cho rằng anh thật sự đã làm tổn thương em, trong lòng tồn tại áy náy đối với em nên mới hạ thấp tư thế tới tìm em như vậy. Rồi sau đó, bởi vì Tiết Trạm, mà sự hiếu thắng cùng dục vọng chiếm hữu của anh lại càng không cho phép anh buông tay. Sau khi biết rằng tất cả chỉ là em lợi dụng anh, anh không gượng dậy nổi, đổ bệnh một thời gian, khi đó, anh là bởi vì yêu em nên không chấp nhận được việc bị em lừa gạt, hay là sự kiêu ngạo của anh đã khiến anh không thể chấp nhận được sự thất bại này? Sau này lại biết em đã phải trải qua những chuyện gì, anh đối với em có phải là thương hại hay không? Tất cả những thứ này, liệu anh có phân biệt được rõ ràng không?”

Tiết Tử Ngang ngơ ngác nhìn cô, nửa ngày sau vẫn không nói được một chữ.

Nhưng Triệu Ngu biết, hắn không rõ.

Từ nhỏ hắn đã nhận hết mọi sủng ái, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ dù đã sống 26 năm tuổi mà dường như cũng chưa từng phải trải qua chuyện gì suy sụp, nói khó nghe một chút, là hắn không đủ thành thục, ngày thường hành sự toàn bằng sự cao hứng của bản thân, nhưng hắn chân chính nghĩ thế nào, điều hắn cần là gì, khả năng ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ.

Đứng ở mép giường hồi lâu, Tiết Tử Ngang mới trầm giọng nói: “Cho anh một chút thời gian.”

“Được.” Triệu Ngu cười, “Kỳ thật, đây cũng là tự do của anh.”

Tiết Tử Ngang không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, chỉ là lần này vừa đi thì liên tiếp vài ngày cũng không lộ mặt, chờ hắn quay lại bệnh viện lần nữa, mới phát hiện Triệu Ngu đã xuất viện.

Ngay cả phòng bệnh còn chưa được dọn, có rất nhiều trái cây đồ bổ vẫn còn đặt trên bàn như cũ, nếu không phải y tá báo là Triệu Ngu mới vừa làm thủ tục xuất viện, hắn còn tưởng rằng cô chỉ đi tản bộ.

Đầu giường để lại một tờ giấy, chỉ viết đơn giản một câu: [Em sẽ sống thật tốt, thiếu nợ mọi người đành hẹn kiếp sau trả lại. Đừng tới tìm em nữa, hẹn gặp lại.]

Không chỉ là viết cho hắn, mà cũng là viết cho mọi người.

Cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc thứ cô để lại, cũng chỉ có một câu như thế.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Trở về
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc
Ngày cập nhật 29/07/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vụng trộm (Update Phần 39)
Phần 39 Thời gian cứ vậy trôi. Kể từ lần đó, chị M cố gắng gạt nó ra khỏi tâm trí của mình. Nàng không nhắn tin trả lời nó, và xóa tin nhắn nó ngay khi nó nhắn cho nàng. Lâu rồi, chị không trả lời tin nhắn nó đâm ra nó cũng nản. Mặt khác cũng lo ngại việc nhắn tin nếu như anh T chồng của chị mà biết thì cũng không xong. Thôi đành quên đi. Dù gì chị cũng có gia đình đàng hoàng. Anh T lại vừa giỏi vừa đẹp trai. Nó đoán chắc anh ấy chỉ thua mỗi cái khoản chim to của nó thôi. Mà dù anh ấy có giỏi đến mấy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Đụ với hàng xóm Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình
Chinh phục gái đẹp – Chương 8 - Dịch giả Meode
Phần 207 A Long sau khi quyết định, thì lo lắng Đinh Trường Sinh lại không tuân quy củ đem Bạch Khai Sơn giao cho cảnh sát, vì vậy A Long muốn mau sớm trao đổi con tin, nói ra việc này cũng không ai tin, Đinh Trường Sinh là một nhân viên chính phủ, lại cũng làm cái chuyện bắt cóc tống tiền giống như xã hội đen. Đinh Trường Sinh... hãy mau chóng giao dịch đi, tao muốn chúng ta đêm nay giao dịch, như thế nào đây? A Long hỏi. Đêm nay? Tụi mày nghĩ thì hay lắm, bọn mày có mấy người? Trong khi tao chỉ có một mình lại còn mang theo một...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Chinh phục gái đẹp
Cô vợ cảnh sát của tôi - Tác giả Hoàng Đức
Phần 8 Tôi ngơ ngác nhìn Lâm Băng nhất thời không rõ tại sao, nàng thường ngày vẫn một mực đứng đắn bảo thủ nay lại là lần đầu tiên chủ động câu dẫn tôi, hơn nữa còn câu dẫn trực tiếp như vậy, tâm lý tôi không khỏi có chút sợ hãi, không lẽ nàng lại bẫy tôi chuyện gì đó. Tôi cẩn thận ngồi vào mép giường, nhìn nửa thân trần của thê tử Lâm Băng xinh đẹp, tôi nhất thơi miệng lưỡi đắng khô, phía dưới không biết đã sớm cứng rắn từ lúc nào. Mặc kệ nàng có âm mưu hay không, tôi trực tiếp cởi sạch quần áo bổ nhào lên giường, bất quá không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Sắc Hiệp Viện Truyện dịch Truyện liếm cặc

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng