Trở về


Truyện đã hoàn thành

Phần 69

Theo tục lệ, hằng năm vào ngày mùng 2 tết phải tế tổ viếng mồ mả, đây cũng là lần đầu tiên Triêu Ngu đến nghĩa trang sau 3 năm xa cách.

Cô cùng cha mẹ nuôi từ sớm đã đến nơi, nhưng hai phần mộ trước mặt đã được đặt trái cây cùng hoa tươi.

Triệu Ngu sững sờ, quay đầu nhìn cha mẹ nuôi, cha nuôi nói: “Hẳn là Tống Huyền đã tới, mấy năm nay nó cũng thường xuyên tới thăm Tiểu Cẩn, cũng sẽ đi thăm hai ba mẹ.”

Triệu Ngu trầm mặc, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai cái tên khắc trên bia mộ: Triệu Mỹ Nhân*, Ngu Cẩn.

(* Không phải “nhân” – 人 người, mà là “nhân”, bộ thảo, trong “nhân trần” – 茵.)

Mẹ nuôi khom lưng lấy bánh trái đã chuẩn bị cẩn thận ra, thở dài một tiếng: “Tống Huyền, đứa nhỏ đó cũng không tệ, đã nhiều năm như vậy mà vẫn không thể quên Tiểu Cẩn, nếu Tiểu Cẩn còn sống, nói không chừng hai đứa nó đã kết hôn…”

Bà đang nói lại bỗng bị chồng dùng khuỷu tay đụng nhẹ một cái, mẹ nuôi kịp thời dừng lại, thấy Triệu Ngu vẫn nhìn chằm chằm mộ bia đến ngơ ngẩn, bà lại nói: “Hi Hi, chúc Tết cho mẹ con đi.”

Dựa theo tập tục địa phương, viếng mồ mả là phải dập đầu hành lễ. Triệu Ngu ở trước mộ mẹ mình chậm rãi quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó chuyển qua trước mộ Ngu Cẩn, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ.

Mẹ nuôi vội kéo cô lại: “Thế này không được, con cùng Tiểu Cẩn là ngang hàng, đến thăm Tiểu Cẩn là được rồi không cần hành đại lễ.”

Nhưng Triệu Ngu vẫn kiên trì, khom lưng, quỳ gối, lạy ba lạy.

Hai vợ chồng nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.

Sau khi đứng dậy, lại nhìn chằm chằm mộ Ngu Cẩn một hồi lâu, Triệu Ngu mới nhẹ giọng hỏi: “Mẹ nuôi, cha nuôi, hai người… có từng trách con không?”

Hai vợ chồng ông ngơ ngác đứng đấy, hơn nửa ngày sau, cha nuôi mới trầm giọng nói: “Đó là tai nạn, cha không trách con.”

“Nhưng Tiểu Cẩn… Là vì đến tìm con nên mới xảy ra chuyện.”

“Đều đã quen biết nhau mười mấy năm trời, có hôm nào là con và Tiểu Cẩn không sang nhà nhau chơi đâu? Nếu mà có chuyện gì xảy ra thì có muốn ngăn cũng không ngăn được.” Mẹ nuôi lại thở dài một tiếng: “Thay vì trách con, còn không bằng mẹ tự trách mình, nhớ lúc ấy đại sư chùa Thanh Dương đã nói Tiểu Cẩn năm đó có họa sát thân, nếu như mẹ để ý hơn một chút, khả năng đã…”

Trong nghĩa trang người đến người đi, rất nhiều đứa trẻ còn không hiểu đi tế bái có nghĩa gì, thậm chí còn chạy nhảy đuổi bắt, vừa đùa giỡn vừa tranh giành trái cây cúng cho người đã khuất.

Cảnh tượng náo nhiệt được bao phủ dưới ánh mặt trời ấm áp khó có được trong ngày đầu xuân, mà Triệu Ngu, lại như đã tách biệt khỏi thế giới này, chỉ cảm thấy lòng mình càng lúc càng lạnh lẽo.

Đã vô số lần tưởng chừng như đã có thể nói hết mọi chuyện ra, nhưng rốt cuộc lại vẫn luôn nghẹn trong cổ họng. Lúc này đây cũng không hề ngoài ý muốn, cô vẫn không thể nói được thành lời.

Cô không có can đảm nói ra toàn bộ chân tướng năm đó, không có can đảm nói cho bọn họ, đó không phải là tai nạn, chính cô mới là kẻ đầu sỏ tội lỗi.

Cha mẹ nuôi còn phải về quê để tế tổ, Triệu Ngu không đi theo, mà một mình ở lại trong nghĩa trang, ở lại cạnh hai người thân yêu nhất của cô.

“Xin lỗi.”

Hai chữ này, Triệu Ngu đã nói trong lòng vô số lần, trước hai phần mộ này, cũng từng nói vô số lần như thế.

Nhưng đáng tiếc, mọi việc đã không thể thay đổi.

Rời khỏi nghĩa trang Đông Giao, cô như người mất hồn mất vía, lái xe đi lang thang không có mục đích, trong vô thức, cô lại đi đến ngoại thành phía tây.

Lúc trước ngoại thành phía tây của Ngô huyện thật sự là nơi phát triển rất chậm, mười mấy năm trước khắp nơi đều là đất hoang không ai dùng đến, mẹ cô khi đó thừa dịp chính sách không chặt chẽ và giá đất rẻ, nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được chút tiền mua được một khoảnh đất, sau đó bà lại tìm người xây một căn nhà nhỏ ba tầng lầu.

Căn nhà này là sau khi Triệu Ngu cùng mẹ đã phải ở thuê không biết bao lâu, rốt cuộc cũng nghênh đón được một nơi hoàn toàn thuộc về mình, một ngôi nhà đúng nghĩa của bọn họ.

Nhưng hiện tại, phòng trống, nhà cũng mất.

Dừng xe lại bên đường, cô ngơ ngác nhìn ngôi nhà đã bị hủy hoại rất nhiều.

Mãi một lúc lâu, Triệu Ngu rốt cuộc lấy hết can đảm bước xuống xe, chậm rãi đi đến cổng lớn.

Hai cửa hàng ở tầng một đều dùng cửa cuốn, trên cánh cửa khóa chặt phủ đầy bụi bặm, cũng đã khóa luôn con đường thông lên hành lang tầng hai và tầng ba, bất kỳ ai cũng không thể vào được.

Dĩ nhiên là Triệu Ngu có chìa khóa, nhưng mà, cô đã để chỗ nào nhỉ?

Cô không thể nhớ rõ.

Mà cứ cho là cô nhớ rõ đi, cô cũng không có can đảm lại đi lên đó.

Hành lang nhiễm đầy máu tươi này, đã từng xuất hiện hàng đêm trong những cơn ác mộng của cô, cô cũng thật sự không dám tự mình trải nghiệm loại cảm giác tuyệt vọng và hít thở không thông đó một lần nào nữa.

“Cô gái, cô muốn xem phòng ở à?” Một người phụ nữ trung niên ở cửa hàng đồ điện máy tạp hóa từ bên trong đi ra, tốt bụng chỉ cho Triệu Ngu một hướng khác, “Nếu muốn xem nhà thì có thể đi sang bên kia, ở đó có mấy nhà đều cho thuê, chứ không biết chủ nhân căn nhà này đã đi đâu mất rồi, cô không thuê được đâu.”

Triệu Ngu siết chặt góc áo, cố gắng gạt ra một nụ cười: “Cảm ơn.”

Một người phụ nữ khác vừa mua đồ trong cửa hàng đó cũng đi ra, chỉ vào căn nhà đã lâu không có người ở: “Tôi nhớ cái nhà này hình như có điềm hung thì phải? Ba năm trước không phải có người ngã chết ở đó hay sao?”

Bà chủ hàng gật đầu: “Còn không phải sao, ba người cùng nhau ngã xuống, hai người mất mạng tại chỗ, cũng quá thảm.”

“Sao tôi lại nghe nói ba người chết nhỉ? Chẳng lẽ còn một người được cứu sống?”

“Là chết ba người, cũng không phải…” Bà chủ tiệm hết nhìn trái lại nhìn phải, hạ giọng nói nhỏ: “Tôi nghe chủ nhà của tôi nói, con gái nhà kia không biết đi lang chạ với thằng nào mà chửa hoang, lúc ngã xuống, người thì không chết, nhưng đứa nhỏ lại chết. Thế còn không phải là chết ba người sao?”

Hai người phụ nữ lại châu đầu vào nhau buôn chuyện, Triệu Ngu đã không thể nghe được nữa.

Chờ cô dần dần khôi phục lại chút ý thức, mới phát hiện mình đã phóng xe vọt lên cao tốc.

Hiện tại, giờ phút này trong đầu cô chỉ có một ý muốn duy nhất, cô phải trở về, trở lại Đông Hải, tự tay giết chết Trang Diệc Tình.

Cơn phẫn nộ trào dâng giống hệt như ba năm về trước, từ lục phủ ngũ tạng, từ mỗi một đường huyết mạch của cô trào ra, làm cô như nổi cơn điên mất hết lý trí.

Nhưng chờ đến khi cô phóng với tốc độ 120km/h đuổi về thành phố Đông Hải, nhìn lại thành phố phồn hoa lộng lẫy như được dát vàng dưới ánh hoàng hôn, cơn điên cuồng sôi trào trong lòng cô dần an tĩnh trở lại.

Vẫn còn sớm lắm… sớm lắm, vẫn chưa đến lúc đâu.

Cô muốn ả đàn bà kia phải trải qua tất cả những thống khổ đau đớn mà cô từng phải chịu đựng một lần.

Không, thậm chí là muốn ả phải trải qua sự thống khổ gấp mười, gấp trăm lần hơn thế.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Trở về
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc
Ngày cập nhật 29/07/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Diễm Hân và bố chồng (Update Phần 3)
Phần 3: Thân Hình Quyến Rũ Của Nàng Dâu Sau khi ông Khải Định suy nghĩ, tự nhủ với bản thân ông về những hành động của mình với cô con dâu Diễm Hân và Thanh Tuấn con trai ông. Ông cảm thấy bản thân mình quá hèn hạ và đốn mạc, với nhân cách là một người bố ruột, một người bố chồng mà sao ông làm vậy, cái câu “Luân thường đạo lý” sẽ đi về đâu. Ông biết mình đã sai, đã lợi dụng điểm yếu của cô con dâu, khi tình dục trong người cô đang thiếu thốn nghiêm trọng. Buổi đầu khi nhìn thấy cảnh tưởng Diễm Hân thủ dâm trong phòng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện loạn luân
Hoành Sơn Ký - Tác giả Trường Sơn Thiên Tôn
Phần 5 Sơn cũng không ngủ được, hắn nằm trong phòng mà nhớ đến hình ảnh của Nhã Thanh lúc sáng, mãi không thể ngủ. Cảm thấy hơi khát nước, Sơn bước xuống nhà bếp. Bỗng thấy trong bếp có động tĩnh, giống như đang lục lọi thứ gì đó. “Chẳng lẽ là trộm” hắn thầm nghĩ. Sơn chậm từ trước bước đến nhìn vào. Cảnh tượng trong bếp khiến tim hắn đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dưới ánh đèn sân chiếu vào, hắn lờ mờ thấy được cô Nhã Thanh xinh đẹp của hắn đang khom mình trước tủ lạnh, chiếc đầm ngủ tím rũ xuống eo phơi bày ra cặp mông tròn trịa trắng múp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cháu địt cô Sex học đường Truyện loạn luân Truyện sắc hiệp Truyện sex cưỡng dâm
Quần lót của mẹ (Full)
Phần 41 Nga chết điếng. Kết luận của bác sĩ chẳng khác gì một bản án. Làm sao như thế được, làm sao lại dính bầu trong khi lúc nào cũng mang bao. Bác sĩ có nhầm không? Sao nhầm được em. Có dấu hiệu bị động thai nhưng may mắn là thai rất khỏe đã bám vào tử cung trở lại. Chị kiểm tra kỹ lại giùm em chứ làm sao như thế được? Em có đi mười phòng khám nữa thì cũng chỉ có một kết quả thôi. Có thai là mừng chứ sao phải hốt hoảng? Về dưỡng sức đừng làm việc nặng nhé. Giai đoạn này cần vận động nhẹ nhàng để...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Đụ nát lồn Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện loạn luân

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng