Tru Tiên

Phần 110

Thanh Vân sơn…

Tiểu Trúc phong…

Đêm thâm thâm. Nguyệt quang lu mờ bao trùm khắp Tiểu trúc phong. Lục Tuyết Kỳ vận bạch y, lặng lẽ đứng ở hậu sơn.

Nhìn từ Vọng nguyệt đài, Thanh vân phong dáng dấp hùng dũng, đỉnh Thông Thiên Phong xuyên thủng Vân hải, kề bên là Hồng kiều, được liệt vào một trong sáu nơi thưởng nguyệt tuyệt vời.

Vọng nguyệt đài Tiểu trúc phong tuy cũng được bao bọc bởi rừng trúc bạt ngàn, nhưng loại trúc ở đây khác với Hắc tiết trúc. Tiểu trúc phong sinh sôi nảy nở cực thịnh 1 loài trúc hiếm: Lệ trúc. Loại này thân thanh mảnh, có màu thúy lục, so với loại trúc thông thường thân ngắn hơn gần cả đốt, nhưng xét về mặt kiên cường loài trúc tự nhiên này xếp vào hàng đệ nhất, kẻ tiều phu thông thường chẳng bao giờ đốn ngã được. Điểm đặc sắc nhất của loài trúc này là trên thân sinh ra những đốm hồng phấn cực kì mỹ lệ, thoạt nhìn ngỡ là vết lệ buồn của mỹ nhân lưu lại.

Cái tên Tiểu Trúc phong hiển nhiên cũng từ đây mà có.

Vọng nguyệt đài thực ra là ngọn đồi lẻ loi giữa khoảng không gian rông lớn, ngoại trừ phần nửa sau của ngọn đồi nối tiếp với núi, đại bộ phận còn lại đều giăng ngang trên hư không. Tương truyền rằng, vào những đêm minh nguyệt rạng rỡ, ánh nguyệt quang chầm chậm dâng cao trên núi, từ từ leo lên chiếu rọi cả Vọng nguyệt đài. Thời khắc mà trăng lên đến đỉnh chính là lúc minh nguyệt tỏa sáng khắp Vọng nguyệt đài..

Thời khắc đó là lúc Vọng nguyệt đài mỹ lệ nhất. Ánh trăng sáng vằng vặc, thanh khiết đột nhiên chói lọi rạng rỡ không gì sánh nổi, chiếu dạ vào những lớp nham thạch ở vọng nguyệt đài, lại bị phản chiếu tự nhiên vào tòa Tiểu trúc phong. Người ở Vọng nguyệt đài lúc này gần như đứng lạc trong tiên cảnh. Hoang đường hơn nữa là, chu kì 6 năm chỉ có 1 đêm trăng sáng như thế, hoàn toàn làm con người thấy mình đứng càng cao hơn cả minh nguyệt, mang lại sự kích động, ham muốn vô hạn.

Chỉ có đêm nay minh nguyệt lu mờ, gió lớn thổi quần quật, đương nhiên không phải là lúc thích hợp để ngắm trăng. Lúc naỳ hiển nhiên các đệ tử trên Tiểu trúc phong yên giấc nồng từ lâu.

Chỉ có Lục Tuyết Kỳ, không hiểu vì sao, 1 mình lại đến nơi lạnh lẽo cô độc này.

Thanh Thiên gia kiếm, vật bất ly thân vẫn phía sau nàng, toả ra ánh lam sắc dìu dịu, phát tán ôn nhu trong màn đêm. Cơn gió đêm lạnh lùng thổi tràn đến, bạch y nàng như sương tuyết, bay bay trong gió.

Những sợi tóc mềm mại thổi bay xào xạc, mơn man trên mặt nàng. Nàng chỉ đơn giản không lý gì đến, trầm mặc đứng trước thềm Vọng nguyệt đài phóng tầm mắt nhìn ra vô tận.

Gió trên nuí trở nên mạnh mẽ hơn, xiêm áo nàng phiêu lượn phấp phới.

Chỉ cách vài bước nữa là vực sâu đen vạn trượng.

Đứng bên bờ vực, trong ánh sáng le lói, bóng bạch y thiếu nữ cô độc đứng trầm mặc từ rất lâu.

Từng chút, từng chút một, trong thâm tâm nàng từ từ dâng lên, chính là mối hoài niệm nhu tình đang dần hoá thành nỗi niềm thương tâm.

Từng mũi, từng mũi dao vô hình cứ khắc sâu, sâu dần vào trái tim.

Từ sâu trong vết thương lòng bỗng hiện rõ dần 1 nhân ảnh

Tương tư…. Khắc cốt ghi tâm…

Nàng đứng trong bóng đêm cô tịch này, từ từ dang rộng tay về phía hư không. Vũ trụ phảng phất như vô cùng, vô tận.

Gió thổi ngày càng rền rĩ, như muốn xâm nhập vào nỗi hoài niệm thương tâm, muốn xé tan hình bóng trong lòng nàng. Bóng đêm dưới chân nàng không biết khởi nguồn từ đâu, vươn dài những cánh tay đen tối lao tơí, những muốn kéo nàng vào vực sâu thăm thẳm.

Nàng vẫn bất động như si dại, thân thể nàng yếu mềm, nhu nhược trước gió. Nhưng bóng hình nhu nhược này, trong đêm lại ngỡ như đoá bách hợp mãn khai.

Đêm sâu thăm thẳm.

Giữa giá lạnh vô danh xuyên da cắt thịt, mối nhu tình ẩn tàng trong thâm tâm bỗng bừng lên ngưng kết thành ngọn lửa bập bùng.

Là gương mặt của một người

Thê lương.

Một âm thanh sắc lạnh đột nhiên vang lên, truyền vọng đi trong đêm, dội vào hư không.

Thiên gia thần kiếm bỗng nhiên rời khỏi vỏ, hào quang sáng rực trong đêm. Thân ảnh nàng trắng toát nhảy lên không trung tiếp lấy Thiên gia, gió núi oai phong cuộn lai, hòa lẫn với bóng trắng, bắt đầu một điệu muá kiếm đẹp nhất thế gian

Kiếm quang trong tay mỹ nhân uyển chuyển phi thường, giáng từ trên cao xuống như thu thủy, thoắt hóa thành một dải ngân hà, . Trong hắc ám kiếm khí vẫy vùng, khi thì thăng thiên, khi thì lạc địa. Lúc như tấm hoàng y rạng rỡ, quyến luyến quanh mỹ nhân, lúc lại tan ra như ngàn vạn vì tinh tú lấp lánh.

Lục Tuyết Kỳ trên Vọng nguyệt đài, cắn môi, nhắm mắt lại, buông mình như đóa hoa trôi bồng bềnh theo làn gió lạnh.

Toàn thân nàng dùng hết sức biến thành đạo bạch sắc phù quang, trong mờ ảo phảng phất thấy được giọt mồ hôi vương trên gương mặt trắng bệnh. Cơ thể dường đã cạn sức nhưng vẫn múa kiếm không ngừng.

Bóng hình nàng vừa u ám, vừa mỹ lệ

“Đing…”

1 âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Thiên gia thần kiếm từ trên tay nàng bỗng từ từ rơi xuống. Mũi kiếm đâm thẳng xuống nền đá cứng, như đâm xuống nền tuyết mềm mại, không 1 tiếng động. Bóng bạch y buông mình rơi xuống đất. Hơi thở dồn dập.

Giọt mồ hôi trên mặt như viên minh châu, rơi xuống đất.

Hơi thở nàng từ từ trầm ổn lại. Mục quang dần có lại thần sắc.

Không hiểu từ lúc nào, nàng thấy mình đã múa kiếm đến phía sau Vọng nguyệt đài. Nàng nhìn trừng trừng vào rừng Lệ trúc ôn nhu tinh tế trước mặt, từng giọt lệ ngân trên thân trúc như vết thương lòng nữ nhân. Nàng cười không ra tiếng, trong tâm phảng phất nỗi đau thương vô hạn. Nàng không màng đến y phục, tựa cả lưng vào một thân lệ trúc, từ từ ngồi xuống.

Ngẩng đầu nhìn trời cao.

Trời cao vô hạn.

Gió đêm đưa lại 1 mùi vị quen thuộc.

Nàng nhắm mắt lại, hít thật sâu.

Lúc mệt mỏi dần tan thì bóng hình trong tim nàng lại càng sâu đậm thêm.

Chuyện quá khứ, từng chi tiết in đậm trong tim, không thể xoá nhoà.

Lúc bên ngoài Thiên đế bảo khố, chàng đã quên đi an nguy của bản thân, mạo hiểm cứu nàng.

Nàng bất giác nở nụ cười, đắm chìm trong nỗi nhớ.

Ngay cả những văn tự thần bí nhảy múa xung quanh hai người vào những thời khắc cuối cùng nàng còn nhớ như in, thì làm sao có thể quên được chàng.

Đắm chìm trong suy nghĩ, miệng nàng bất giác đọc khẽ:

“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.. ”

Đêm thâm thâm, những văn tự cổ phảng phất như ma chú, từ từ tan vào hắc ám

Thanh vân sơn.

Thông thiên phong, Tổ sư từ đường.

Ánh đèn trong đại điện lung linh tỏa sáng một cách thanh bình. Chưởng môn Đạo huyền chân nhân trong tay đang cầm 3 nén hương cung cung kính kính hướng về vô số bài vị cuả các bậc tiền bối hành lễ, rồi bước lên cắm vào hương án.

Đứng bên cạnh người chỉ có người chăm sóc từ đường: Lạc phách lão nhân. Trong ánh hoàng hôn từng tia nắng nhợt nhạt chiếu lên các nếp nhăn khắc khổ trên mặt lão.

Đạo huyền quay đầu lại, đưa mắt nhìn sang Lạc phách lão nhân, rồi nói:

“Lão dường như già đi nhiều ”

Lão nhân mặt không đổi sắc, từ tốn trả lời: “Năm tháng làm con người già đi, có gì lạ đâu chứ”

Đạo Huyền lại cười, có vẻ như còn muốn nói tiếp điều gì đó. Đột nhiên bên ngoài từ đường truyền vào 1 âm thanh ” Thưa tiền bối, đệ tử Lâm Kinh Vũ đã trở về, xin đến vấn an tiền bối ”

Đạo Huyền nhíu mày, không nói gì nữa. Lão nhân chầm chậm bước lên 1 bước, nói lớn “Là ngươi à, sao bây giờ khỏi quay về”

Lâm Kinh Vũ cung kính trả lời: “Đệ tử đã về từ hôm qua, sau khi hồi báo với chưởng môn, trước phải về Long Thủ Phong gặp Thủ toạ đại sư huynh, xong việc liền đến ngay bái kiến tiền bối.”

Lão nhân khoé miệng dường như mỉm cười, từ tốn nói “Vậy sao? Ngươi bên ngoài đợi ta 1 lát, ta đang có khách”

Lâm Kinh Vũ bên ngoài dường như rất ngạc nhiên, Tổ sư từ đường trước giờ chẳng có ai lai vãng, không ngờ hôm nay lại có khách. Từ khi theo thần bí lão nhân tu hành 10 năm nay, hắn sớm đã kính trọng lão như ân sư, nên ngoan ngoãn đứng chờ.

Đạo Huyền chân nhân thong thả bước vào chỗ khuất trong đại điện, nhìn ra cửa lớn, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ sau vai mang Long Kiếm, vận trường bào, lưng mang ngọc đai, gương mặt anh tuấn, thái độ cung kính đứng sang 1 bên từ đường, kiên nhẫn chờ đợi.

Ông trầm ngâm 1 lúc rồi nói: ” Hài tử này đúng là nhân tài, bất luận là tư chất hay tâm tính đều hơn hẳn người thường”

Lão nhân bước đi chậm rãi, bước đến cạnh Chân nhân, nhìn ra ngoài, nói:” Năm ấy tại sao ngươi không nhận hắn làm môn hạ?

Đạo huyền chân nhân đảo mắt nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng bên ngoài từ đường, người thanh niên đó đúng là anh tư bột phát, bất luận nhìn ở phương diện nào, đều thấy tài năng hiển hiện, khiến người khác cảm thấy y hơn hẳn người thường.

Đạo Huyền chân nhân đột nhiên cười, cười rất bình thản, sau đó quay người laị, nói với lão nhân:”Vì hắn quá giống một người về khí chất, tính cách, thậm chí cả tư chất đều rất giống. Nếu để hắn bên cạnh, ta sẽ không thể ngủ yên. ”

Lão nhân bên cạnh nét mặt dường như đột nhiên co thắt lại.

Đạo Huyền quay đầu lại nhìn lão, 1 lúc sau bỗng lắc đầu cười, nói ” Chỉ là lời nói đùa thôi mà”. Nói chưa dứt lời thì Đạo Huyền chân nhân đã lạc giọng, đôi chân mày nhíu lại, tay ôm chặt lấy ngực ho khẽ 1 tràng dài.

Lão nhân nhìn Đạo Huyền chân nhân tay ôm ngực, nét mặt đang tái xanh dần, khẽ hỏi “Đã 10 năm rồi vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi sao?”
Đạo Huyền chân nhân một câu cũng không nói ra được, ho ngày càng lớn tiếng, càng về sau sắc mặt càng tệ hơn, mãi 1 thời gian cơn ho khỏi dịu dần.

Đạo Huyền chân nhân sau 1 tràng ho dài, đã rời khỏi cửa có Lâm Kinh Vũ đứng ngoài, hiện đang đứng trước vô số các bài vị tổ sư Thanh Vân Môn, nói: “Ta không thể nào ngờ được nội lực phản chấn của Tru tiên kiếm lại hung hiểm đến như vậy”.

Lão nhân vừa lau chùi bệ thờ, vừa nói: ” Tru tiên kiếm uy lực vô biên, do có thể khởi phát Tru tiên kiếm trận xoay chuyển trời đất, nên cũng là 1 vật mang lại điềm gở vì đã đối nghịch ý trời. Ngươi là kẻ dùng Tru Tiên cổ kiếm lúc đó, chắc đã phải biết rõ hậu quả thế nào.”

Đạo Huyền chân nhân ảm đạm nói: “Ta tự đã biết điều này. Trên có Huyễn Nguyệt động phủ, dưới có Thanh Diệp tổ sư và các vị đại tổ sư linh thiêng làm chứng, ta vạn bất đắc dĩ khỏi dám phá nghiêm lệnh, lại vạn bất đắc dĩ lắm khỏi dám dùng đến Tru Tiên kiếm”

Lão nhân lau bệ thờ, động tác chậm rãi cứ như đã mãi việc này trong suốt bao nhiêu năm. Bất ngờ đôi mắt lại trở nên chuyên chú, cười nói ” Kì thật ta đã nghĩ qua, ngươi với nhiều lí do, nhiều lần đã dám huy dụng Tru Tiên cổ kiếm, hứa hẹn sẽ chết sớm hơn cả ta”

Phía sau lão nhân, Đạo Huyền chân nhân đồng tử hốt nhiên co thắt lại, 1 lúc sau khỏi quay mình bước đi.

Giọng lão nhân vang lên phiá sau có ý thất vọng: “Ngươi phải đi à?

Đạo Huyền chân nhân dừng bước, vẫn không ngoái đầu nhìn lại, 1 lúc sau thong thả nói: ” Chắc ngươi cũng còn nhớ năm đó khi cứu ngươi ta đã nói gì không…….. ”

Lão nhân trong bóng tối không trả lời.

Đạo Huyền chân nhân chẳng màng quay đầu lại, trong Tổ sư từ đường phảng phất có tiếng thở dài, chỉ nghe tiếng Đạo Huyền chân nhân từ tốn nói: “Ta cứu ngươi bởi vì ta nợ ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi sống lâu hơn ta đâu”

Bóng hình lão nhân hoàn toàn bất động trong bóng tối. Đạo Huyền chân nhân rời khỏi Tổ sư từ đường.

Lâm Kinh Vũ đứng chờ ngoaì điện, bỗng thấy Chưởng môn chân nhân từ Tổ sư từ đường bước ra, vội vàng cung kính hành lễ. Đạo Huyền chân nhân khẽ gật đầu, lướt nhìn hắn, trong mắt ánh lên những tia sáng kì dị rồi bước đi ngay.

Lâm Kinh Vũ dõi mắt nhìn theo cho đến khi Chưởng môn chân nhân khuất dạng. Nguyên nhân là do lúc Đạo Huyền chân nhân bước ra, hắn đột nhiên nhận thấy sắc diện ông dường như trắng bệch lạ thường.

Lâm Kinh Vũ còn đang mải nghĩ ngợi thì trong từ đường đã vọng ra tiếng lão nhân:

“Ngươi vào đi”

Lâm Kinh Vũ vội vàng hồi đáp ” Dạ”, rồi bước vào Tổ sư từ đường.

Vừa bước vào Tổ sư từ đường Lâm Kinh Vũ bỗng có cảm giác ớn lạnh, đồng thời xung quanh hắn bốn bề tối sầm lại, khiến hắn không ngừng chớp mắt. Mười năm nay hắn theo lão nhân thần bí chăm sóc Tổ sư từ đường, nhưng kể từ khi đến, hắn lúc nào cũng thấy nơi này mang vẻ u u ám ám kì quái. Nơi này lúc nào cũng chìm trong bóng tối. Lẽ ra phía trước các bài vị tổ sư phải có ánh sáng của các hương đèn, nhưng loại ánh sáng này lại chỉ mang thêm phần u ám sâu hút. Vốn thật không có cách nào làm thay đổi cảm giác âm u này.

Dù gì thì đây cũng là nơi hắn đã sống mười năm, hơn nữa hắn thập phần kính trọng lão nhân, nên đã quen thuộc với khung cảnh âm sâm quái dị. Hắn cung cung kính kính hành lễ: “Thưa tiền bối, đệ tử đã về”

Mười năm qua, không ít lần Lâm Kinh Vũ muốn gọi lão nhân là sư phụ nhưng lần nào cũng bị lão cự tuyệt. Vì thế Lâm Kinh Vũ luôn phải gọi là “tiền bối”. Dù sao đi nữa, ngay cả chưởng môn chân nhân cũng đối xử ngang hàng với lão nhân. Trong thâm tâm hắn, lão nhân thời trẻ chắc phải là bậc trưởng bối ở Thanh vân môn.

Lão nhân từ trong bóng tối bước ra, miệng mỉm cười, nhìn thấy Lâm Kinh Vũ cách biệt đã nhiều tháng, trên gương mặt phảng phất nét phong sương, dáng vẻ lại thêm phần thần sắc tinh anh, trong mắt lão nhân không dấu được vẻ hân hoan, hỏi “Ngươi xuất đạo chuyến này có bị thương tích gì không?”

Lâm Kinh Vũ cũng vui mừng trả lời “Bất quá trên người con có vài vết thương nhỏ ngoài da, ngoài ra không có gì đáng kể đến. Đáng tiếc là lần đi Tử trạch này lại không có thu hoạch gì”

Hắn kể lại chuyện trên đường từ Tử trạch trở về, nghe được tin tức nội bộ Ma giáo cùng nhau tiêu diệt Trường Sinh Đường, nhất nhất đều thuật lại cho lão nhân.

Hiển nhiên lão nhân chẳng hứng thú gì với sự tồn vong của Trường Sanh đường, chỉ nghe thấy một trong tứ đại phái của Ma Giáo thời đã bị diệt vong, trên gương mặt bỗng có chút biến hoá, sau đó an tĩnh lại, tiếp tục nghe Lâm Kinh Vũ nói.

Sau khi Lâm Kinh Vũ dứt lời, lão nhân im lặng 1 lúc rồi đột nhiên nói “Ngươi nói tam đại ma giáo đương thời đang có lực lượng hùng hậu là đã bao gồm luôn cả Vạn độc Môn rồi à?”

Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: ” Vâng ạ”

Lão nhân ngập ngừng hồi lâu, bỗng nhiên nói :” Ngươi có gặp Thương Tùng không?”

Lâm Kinh Vũ toàn thân chấn động, ngạc nhiên 1 lúc lâu, trên mặt biểu tình biến đổi phức tạp, đến gần nửa ngày khỏi trả lời ” Thưa tiền bối, không hề gặp”

Lão nhân luôn dõi theo thần sắc của hắn, hỏi “Ngươi ghét hắn lắm à?”

Lâm Kinh Vũ mắt đượm vẻ đau khổ, nói “Con không biết, nhưng chánh tà bất lưỡng lập, nếu có tái kiến, cũng đã thành cừu nhân bất cộng đái thiên rồi”

Lão nhân đột nhiên cười lạnh lùng. “Hmm”

Lâm Kinh Vũ thất kinh “Có chuyện gì vậy thưa tiền bối?”

Lão nhân khẽ lắc đầu, quay mình đi, ngước mắt nhìn lên trên cao, nơi có vô số Thanh vân môn tổ sư bài vị, phía trước là những ánh nến lập loè, lúc này nhìn như ánh mắt của các vị tổ sư, đang trầm mặc nhìn xuống kẻ trong từ đường.

“Hắn đã nuôi ngươi lớn lên, truyền cho ngươi đạo pháp, dạy ngươi làm người, lại dứt lòng mang Long Kiếm trao cho ngươi, thử hỏi đã đối xử gì không đúng với ngươi?”

Lâm Kinh Vũ lắc đầu, nói nho nhỏ “Ông ta đã luôn rất tốt với con, lúc trước con luôn kính ngưỡng ông ta như thiên thần, luôn xem như cha ruột, sùng bái cùng cực, nhưng…”

Lâm Kinh Vũ ngừng lại, lão nhân cũng trầm mặc lúc lâu, mắt nhìn lên ánh nến trên bàn thờ tổ sư, gượng cười nói ” Kì thật, Thanh Tùng hắn chỉ là kẻ lầm đường lạc lối đáng thương”…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 21
0 Tống Triêu Độ cười, tất nhiên là cười những tính toán thật sự tài giỏi của Hạ Tưởng. Chẳng những tài giỏi mà còn rất tuyệt. Đến tận lúc này, Tống Triêu Độ chẳng những không hề nghi ngờ làn sóng ngoại giao của học viện Khổng Tử là do Hạ Tưởng đứng sau thúc đẩy. Hơn nữa phải biết rõ rằng, trong sự kiện dư luận, Hạ Tưởng cũng không có ngồi không, mà phát huy đầy đủ sự tài giỏi của hắn, hóa giải khốn cục. Thật ra, Tống Triêu Độ cũng biết, cho dù nhìn bên ngoài Hạ Tưởng không đánh trả, có thế lực gia tộc hỗ trợ, có Tổng bí thư bảo vệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Giang Nam – Quyển 5
0 Tuy hắn chặt đứt một đầu cánh tay của Hành Vân Đại Thiện sư, nhưng dù sao nhục thân giữa hai người chênh lệch quá lớn, lực lượng của Hành Vân viễn siêu hắn, vừa tiếp xúc, nhục thân lập tức chống lại không nổi! Cũng may Địa Từ Nguyên Phủ chính là Ngũ Sắc kim luyện chế thành, vô cùng sắc bén, để cho hắn ở trong va chạm vừa rồi, thừa nhận lực lượng không tính vô cùng cường hoành, cái này mới không có bị Hành Vân chấn vỡ. Tu vi thực lực của Lão hòa thượng này, so với sư tôn ta thua kém không có bao nhiêu, nhưng vô cùng nhát gan...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Thám tử Hênry - Tác giả The Kid
Ở trong một khu chung cư, có hai vợ chồng Hênry và Như đang sống hạnh phúc bên nhau. Hênry làm nghề thám tử lâu năm rồi, anh đặt biệt danh là Hênry cho nó ngầu. Hiện nay anh đang sống cùng với cô vợ hiền xinh đẹp tên Như. Như vốn là cô gái độc thân sống chung khu chung cư với Hênry, cô thấy anh thật thà tốt bụng nên chấp nhận yêu anh và kết hôn với anh. Hôm đó là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hai vợ chồng. Hênry về nhà tặng cho Như bó hoa và vài hộp quà. Sau đó hai vợ chồng ngồi ăn tối dưới ánh nến đầy lãng mạn...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng