Tru Tiên

Phần 234

Mây tan mưa tạnh, bóng đêm cũng đã lùi lại, chân trời cũng dần xuất hiện một tia sáng, bình hòa rọi xuống thế gian.

Trên đỉnh Thanh Vân Sơn Đại Trúc Phong vẫn có một không gian yên tĩnh, chúng đệ tử cần mẫn vẫn chưa thức giấc. Ngoài Thủ Tĩnh Đường, những giọt sương trên hoa đọng thành giọt từ từ nhỏ xuống. Xa xa, nơi rừng trúc xanh biếc như thường ngày vẫn còn chưa sáng hẳn, từ giữa rừng trúc lướt đến đỉnh núi trông như một tấm vải mỏng, nhẹ nhàng dao động.

Đại môn Thủ Tĩnh Đường cũng trong tình trạng yên bình như vậy. Cửa lớn rộng mở, sau ngưỡng cửa, trên nền gạch xanh, bức rèm vàng được vén cuốn vào cây cột ở bên, ánh đèn tỏa sáng ở trước bàn thờ cung phụng thần tượng Tam Thanh, ánh lửa chầm chậm trong bình minh.

Những cơn gió sớm se lạnh nhẹ thổi đến từ một nơi xa, êm ái lướt qua các dãy nhà sảnh, tràn vào Thủ Tĩnh Đường, rồi lại lãng du đến một nơi xa hơn. Trong gió có tiếng chim hót líu lo, cũng là thứ âm thanh duy nhất của buổi sớm.

Đây quả là một khung cảnh đích thực thanh bình, đạo gia tiên cảnh. Cũng đã không biết bao nhiêu buổi sáng như thế này trôi qua rồi, nơi này không có một chút hơi hướm trần tục khuấy động. Nhưng vào buổi sáng như thế này, quả thật có nhiều điều bất thường, không hài hòa như những buổi sáng trước đây.

Một người toàn thân ướt sũng, đang quỳ trước cửa Thủ Tĩnh Đường, gục đầu vào giữa hai khuỷu tay. Ngườì đó phủ phục xuống đất, những giọt nước từ thân hình, y phục ướt đẫm của y không ngừng nhỏ nước.

Phía trước người ấy sáu thước, qua những bằng đá xanh dẫn đến trước đại môn Thủ Tĩnh Đường, thân thể Điền Bất Dịch nằm yên lặng. Mặc dù sự sống không còn, nhưng trông Điền Bất Dịch thập phần an tịnh, trên khuôn mặt tịnh không có chút vẻ thống khổ, tựa hồ như cái chết đối với ông không phải là vấn đề quan trọng.

Điền Bất Dịch song thủ tụ lại đặt trước ngực, y phục trên mình cũng đã được cẩn thận kéo sửa tề chỉnh. Thêm vào đó, trên y phục của ông cũng còn có dấu vết ẩm ướt, nhưng hơi nước lại đỡ hơn con người đang quỳ dưới bậc thềm nhiều, chỉ bất quá trên y phục chỗ nào cũng có dấu tích bùn đất lấm lem, tuy có thể thấy đã có người lau chùi sơ, nhưng vì gấp vội, không thể nào gột sạch được, cho nên những dấu vết tích vẫn còn lưu lại nhiều chỗ.

Lại gần ông ta không thể không lưu ý đến điểm này.

Gió sớm vẫn đang mơn man, phớt nhẹ qua đỉnh Đại Trúc Phong, vờn theo mái ngói xanh vành cong của Thủ Tĩnh Đường, lùa đến trước Thủ Tĩnh Đường. Như cảm thấy được hơi lạnh trong gió, thân người Quỷ Lệ run run nhè nhẹ, thân thể của hắn vẫn còn rất suy nhược, chỉ là hắn vẫn bất động quỳ đó, đối diện với cửa lớn của Thủ Tĩnh Đường, cúi gục đầu thật lâu.

Nơi đây có tất cả những gì quen thuộc với hắn, thềm đá, sảnh đường, thậm chí là cả đất cát phả ra sự ảm đảm mà hắn đang húp mặt quỳ nơi đó. Tất cả là ký ức sâu sắc nhất mà hắn không thể nào quên. Đã không biết bao nhiêu lần hắn từng mơ ước được trở về ngọn núi và đất cát này. Vậy mà giờ đây, khi hắn quay về thì con tim đau khổ đã chết khô.

Phía sau Quỷ Lệ, băng qua khu đất trống chính là nơi mà một thời đã từng là thiên đường của Trương Tiểu Phàm – nhà bếp. Mười năm đã trôi qua, hai cánh cửa làm bằng ván gỗ dường như không có gì thay đổi, chỉ là có thêm nhiều tì vết, đôi chỗ đã xướt mất vài miếng, trông thật tiêu điều.

Cửa nhà bếp vẫn khép hờ vang lên một tiếng động nhỏ rồi nhanh chóng bị một cánh tay đầy lông lá đẩy ra. Tiểu Hôi đã ở ngay trước bục cửa, nhè nhẹ nhảy vào. Trong nhà bếp, mọi thứ xắp xếp không có gì thay đổi, ngay cả chỗ để bàn ăn, nồi niêu xoang chảo cũng vẫn y nguyên như cũ. Tiểu Hôi đảo mắt nhìn quanh, rồi theo thói quen cũ nhảy lên chiếc bàn ở giữa bếp, sau đó ngoái nhìn sang bên phải.

Quả nhiên phía bên phải của gian bếp sát với vách tường, trên những có cỏ khô chất thành từng đống to có một kẻ đang ngủ say giấc, bất kể đến thế giới chung quanh, nó thả vào không khí những tiếng phì phò đều đặn. Chẳng phải ai xa lạ,chính là bằng hữu chí thân của nó từ nhỏ đến lớn – Đại Hoàng.

Tiểu Hôi ngồi xổm ở trên bàn, đuôi cuộn tròn lại. Nó không chạy bổ lại để ôm người bạn đã lâu lắm không gặp như mọi khi, hai tay ôm lấy đầu, nó ngoái nhìn ra ngoài rồi quay lại nhìn Đại Hoàng, cơ hồ có điều còn do dự chưa quyết định được.

Cũng vào lúc này, Đại Hoàng đang say giấc khẽ động đậy, hai tai cụp xuống bỗng vểnh lên, mắt đang nhắm tịt cũng mở choàng ra.

Đập vào mắt nó là một bóng dáng rất đỗi quen thuộc đang ngồi trên một chiếc bàn không xa lắm. Đại Hoàng thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nó tỉnh ngủ hẳn, vui mừng khôn xiết, vừa lao mình vừa sủa lên oang oảng, chỉ sau vài bước chạy thần tốc, trong chớp mắt chân trước của nó chạm đến chân bàn. Mắt nó lộ ra niềm vui sướng vô bờ, đuôi cứ vẩy liên tục.

Niềm hân hoan của Đại Hoàng lan sang cả Tiểu Hôi, nó khẽ nhe miệng cười rồi ôm đầu của Đại Hoàng vào trong lòng, vuốt nhẹ đám lông êm mượt. Đại Hoàng cũng chẳng kém, liên tục húc yêu vào Tiểu Hôi và liếm mặt nó. Sau một hồi mừng rỡ hội ngộ, Tiểu Hôi dường như nhớ ra chuyện gì, nó buông tay ra rồi khẽ nhíu mày, nhảy xuống dưới đất, xê đầu Đại Hoàng chỉ tay ra phía ngoài.

Đại Hoàng nhìn Tiểu Hôi, dường như vẫn chưa hiểu được ý tứ. Tiểu Hôi liền ra hiệu và nhảy lên lưng nó. Đại Hoàng sãi những bước dài ra khỏi nhà bếp, nhìn quanh bốn phía rồi nhanh chóng phát hiện ra một bóng dáng của ai đó ở phía Thủ Tĩnh Đường.

Bóng dáng ấy thật là quen thuộc.

Đại Hoàng mừng rỡ khôn xiết, nó hướng về phía người ấy sủa liền mấy tiếng, không ngừng ngoắc đuôi và lao tới nhanh như gió qua khu đất trống tiến về phía Quỷ Lệ, nhưng khi gần đến nơi thì bỗng đột ngột khựng lại.

Ánh mắt nhìn xa hơn về phía sau cái bóng phủ phục của người quen ấy, nó đã nhìn thấy di thể của Điền Bất Dịch đang nằm bất động trước bậc thềm bên ngoài Thủ Tĩnh Đường.

Tiểu Hôi chẳng nói chẳng rằng rời khỏi lưng Đại Hoàng chạy đến bên Quỷ Lệ, nó vò đầu nhìn quanh tứ phía rồi quỳ phục xuống dưới đất, dựa vào thân Quỷ Lệ.

Đại Hoàng từ từ đi qua, tiến từng bậc một đến bên cạnh thi thể của Điền Bất Dịch. Nó nhìn vào khuôn mặt của Điền Bất Dịch một lát, nhẹ nhàng liếm khắp người ông ta, đuôi vẫn vẩy không ngừng. Rồi nó bỗng quay đầu lại, hồ nghi đi đến bên cạnh đầu của Điền Bất Dịch, nhẹ nhàng dùng dùng mũi nó cạ vào khuôn mặt ấy, phát ra những âm thanh ư ử như muốn gọi chủ nó tỉnh dậy.

Nhưng Điền Bất Dịch vẫn nằm đấy không có phản ứng gì.

Đại Hoàng đờ đẫn một lúc lâu, tru lên những tràng dài đau đớn. Nó cứ cạ vào khuôn mặt bất động ấy một cách bất lực, mọi cố gắng đều vô ích. Con chó vàng này từ từ ngồi xuống dán chặt mắt vào Điền Bất Dịch giống như chờ đợi một điều màu nhiệm là chủ nó sẽ bỗng nhiên tỉnh giấc. Nó gối đầu lên hai chân trước, cụp hai tai xuống dựa sát vào người chủ yêu quý,cảm nhận được luồng khí lạnh truyền sang.

Làn gió của buổi sớm mai đem theo cái lạnh từ đêm trước. Dưới bậc thềm Quỷ Lệ khẽ rung người, nhưng hắn mau chóng trở về trạng thái bất động, cứ phủ phục quỳ như thế.

Buổi sớm mai đem về không khí lành lạnh, vạn vật xung quanh đang có sự chuyển mình.

“A”.

Tô Như thốt ra từ trong vô thức của một cơn ác mộng. Bà tỉnh giấc, toàn thân lạnh toát.

Tóc tai bù xù, mặt mày hốc hác, bà chống tay lên bàn gượng đứng lên. Đêm qua, bà đã gục trên bàn thiếp đi.

Bà tiến đến cửa sổ kéo nhẹ tấm rèm, ánh sáng xuyên qua những khe cửa chiếu sáng gian phòng. Tô Như nhìn những vạch sáng một lúc lâu, lòng đã bắt đầu bình tĩnh trở lại. Nụ cười gượng gạo, bà tiến lại bàn cầm chiếc gương nhỏ lên.

Thật sửng sốt, một người đàn bà nhan sắc chỉ qua một đêm suy nghĩ giờ trông thật tiều tụy. Nhưng từ khuôn mặt ấy, vẫn phảng phất nét gì đó khiến người ta phải động lòng.

Nhan sắc vẫn chưa già nhưng trái tim thì thế nào?

Tô Như chỉnh sửa mình trong gương một lúc lâu, rồi thở dài. Bà úp chiếc gương xuống mặt bàn xoay người tiến gần đến cửa sổ, đưa tay mở toan ra.

Ánh ban mai như chực sẳn ùa vào, nhanh chóng xua đi những bóng đêm còn nấn ná. Lòng người cũng cảm thấy phấn chấn hơn. Khuôn mặt Tô Như cũng có chút gì tươi tỉnh, bà thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Bà có thể cảm nhận được gió mai đang phả nhẹ vào mặt mình, nhưng sao có chút gì đó lành lạnh.

Bà mở cửa bước ra ngoài.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, có lẻ giờ này các đệ tử còn chưa thức giấc. Thôi cứ để cho chúng ngủ thêm chút nữa, đợi lát nữa sẽ bảo chúng xuống núi tìm Bất Dịch, đoán chừng bọn chúng cũng sẽ rất mệt.

Tô Như miên man suy nghĩ, chân bước dần về phía Thủ Tĩnh Đường.

Con đường quanh co khúc khủyu dẫn đến hành lang sao mà dài thế. Bên ngoài, những cây trúc khua trong gió tạo thành một dàn hợp xướng cứ ca mãi một âm điệu lào xào. Không hiểu vì sao trong một buổi sớm mai như thế này, Tô Như bỗng phát hiện ra nhiều thứ xung quanh mình.

Những lớp sơn trên lan can hành lang cùng năm tháng đã bong ra loang lổ, nhiều chỗ đã tróc hết. Còn nhớ một lần quét sơn trong Thủ Tĩnh Đường, khi đó mình và Bất Dịch vẫn càn đang trong thời kỳ tân hôn. Cũng tại hành lang này mình đã trải qua bao nhiêu ngày tháng, kể cả việc trở thành nông điền cũng ngay chính tại đây, thế mà từ trước đến nay mình chưa hề nghĩ đến chuyện này. Đợi khi Bất Dịch trở về, nhất định mình sẽ cùng Bất Dịch lên kế hoạch sơn quét lại.

Ở một cây trúc to nhất trong rừng trúc phía ngoài lan can kia, vẫn có thể thấy dấu vết hình hai cây kiếm nhỏ khắc lên đó mặc dầu không còn rõ lắm, đó là quãng thời gian sau đám cưới đầy hạnh phúc, khắc lên hai cây kiếm ấy chính là thể hiện ước mơ mong song kiếm hợp bích, cùng đạt đến tiên giới. Còn nhớ Bất Dịch đùa mình, cho là mình khắc sao mà xấu thế, vậy là mình đã giả vờ giận dỗi, báo hại lão luống cuồng xin lỗi, mình còn làm bộ một lát sau mới chịu tha thứ cho lão.

Cảnh tượng năm đó cứ như ở trước mặt Tô Như, bà nở một nụ cười, thấy lòng mình ấm lại. Vừa đi vừa hít một hơi sâu cái ngọt ngào trong lành của buổi ban mai. Bỗng nhiên bà nhớ tới Đại Hoàng, con chó mà Điền Bất Dịch nuôi từ nhỏ. Ông đã đi nhiều ngày như vậy không biết các đồ đệ có chăm sóc nó chu đáo không? Chẳng may nó gầy đi thì thế nào khi Bất Dịch quay về cũng trách tội.

Tô Như vừa lắc đầu vừa cười, quyết định nhân lúc trời chưa sáng hẳn đến nhà bếp xem Đại Hoàng thế nào. Vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đến tiền điện Thủ Tĩnh Đường từ lúc nào.

“Boong…………”

Tiếng chuông đầu tiên của buổi sớm mai từ xa truyền tới, đó là dấu hiệu chào buổi sáng trên Thanh Vân Sơn, và cũng là âm thanh để đánh thức một ngày mới. Tiếng chuông nhỏ mà ngân sâu, vọng vào từng vách núi rồi từ từ mất dần.

Nhịp tim của Tô Như như trải dài theo thanh âm của tiếng chuông, đột nhiên đập thật mạnh.

Trước Thủ Tĩnh Đường lố nhố những dáng người, nằm có ngồi có. Bà cũng hướng về phía Đại Hoàng. Nó vốn ưa ngủ nướng, sao hôm nay lại dậy sớm thế này, lại còn ngoan ngoãn nằm trên bậc thềm trước cửa.

Dường như nghe thấy tiếng động, đôi tai cụp xuống của nó khẽ động đậy, nó nhìn vào phía trong Thủ Tĩnh Đường. Trong đó, ánh ban mai chưa chạm tới vẫn còn u tối, không biết tự lúc nào có một người đàn bà đứng nhìn mọi thứ xung quanh.

Tim Tô Như càng lúc càng đập mạnh, thậm chí như muốn vỡ tung ra. Bà cảm thấy nghẹt thở. Cái hình hài nằm trên bậc thềm đó rất đỗi quen thuộc đến nỗi đã in sâu vào trong tâm khảm bà, không ai có thể chạm đến được.

Nhưng trong thời khắc đó, bà đã thầm cầu mong rằng mình đã nhìn lầm, đã nhìn lầm thôi.

Mặt trắng bệch, nhưng những bước chân vô cảm cứ từng bước, từng bước tiến lại gần, môi bà rung lên bần bật. Đại Hoàng đang nằm phủ phục bên cạnh thi thẻ của Điền Bất Dịch, nó trông thấy Tô Như đang tiến lại gần thì vẩy đuôi, nhưng vẫn cúi gằm xuống đất, mắt lặng lẽ nhìn vào thi thể của chủ nhân.

Tiến lại gần hơn, cuối cùng cũng phải bước đến chỗ mà không có cách nào chạy trốn. Khuôn mặt của Điền Bất Dịch đã lấp đầy trong mắt Tô Như, dường như ông đang say ngủ, ngủ một giấc thật yên lành.

Tô Như cảm giác như đất dươí chân mình như sụt xuống, bước chệch choạng rồi ngã quỳ xuống đất, nhưng bà cũng gượng đứng lên. Trước mặt mọi thứ đều đen kịt, hai chân không còn lực lê đến bên thi thể của Điền Bất Dịch.

Bàn tay run run, chầm chậm vuốt qua thân thể, y phục của Điền Bất Dịch, lúc lướt qua ngực Điền Bất Dịch, tay Tô Như ngưng lại một chút, càng run dữ dội hơn, rồi từ khóe mắt của bà lăn hai hàng lệ biếc, từng giọt rơi trên má của Điền Bất Dịch.

Bên cạnh, Đại Hoàng cũng đau khổ vô cùng, nó men lại dụi vào chân bà như an ủi.

Bà chầm chậm ngước lên nhìn người đang quỳ đó, bên cạnh một con khỉ xám đầy lông lá, giọng xúc động tắt nghẽn: “Tiểu Phàm”.

Quỷ Lệ run rẩy toàn thân, chẳng dám ngước lên, đầu cúi gầm cọ sát vào mặt đất thô ráp. Hắn cảm thấy mình đáng bị hành hạ, đáng bị lớp đất kia chà sát, nhưng sự trừng phạt ấy có đáng gì, hắn không cảm thấy đau. Hắn im lặng một hồi lâu rồi nói, giọng run lẩy bẩy:
“Là đệ tử, sư nương”.

Tô Như nở một nụ cười hiền hậu, nói: “Con hà tất phải làm như vậy, hãy đứng lên rồi nói”.

Quỷ Lệ vẫn quỳ phục đươi đất, không ngẫn đầu lên, trong phút chốc mọi dũng khí dường như tan biến, hắn không dám nhìn vào mắt sư nương mình, chỉ cất giọng yếu ớt: “Đệ tử đáng chết. Đã không…không bảo vệ được sư phụ”. Thanh âm ngắt quãng, từng từ từng từ một được nói ra, đối với hắn dường như là một sự trừng phạt.

Tô Như từ từ đỡ thân thể bất động của Điền Bất Dịch lên rồi ôm vào lòng. Toàn thân bà run rẩy, chẳng biết là do cảm giác được sự giá lạnh từ thân thể của Điền Bất Dịch hay là muốn sưởi ấm thi thể ông bằng sự ấm áp của mình.

“Con hãy đứng dậy đi”. Giọng bà lạc lõng thê lương quá. Trong trí nhớ hắn chưa khi nào nghe giọng của Tô Như não nề như thế này, nhưng sự phát hiện này chỉ càng làm đau khổ thêm, hắn không chịu đựng nỗi gục mặt xuống đất, trái tim đau buốt chừng như muốn vỡ ra.

“Con không đứng dậy thì làm sao có thể cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”. Tô Như nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi thi thể sớm đã không còn cảm giác gì trên tay.

Đại Hoàng lại tiến về phía trước hai bước, cạ nhẹ đầu vào thân người Bất Dịch, miệng rên lên ư ử.

Quỷ Lệ trầm ngâm một lát rồi từ từ đứng lên ngước nhìn Tô Như. Người đàn bà kiều diễm ấy trong lúc này cho dù con tim đã chết, dương như vẫn không mất đi phong thái của mình. Trong gió ban mai, tóc mai của Tô Như xỏa xuống bay lất phất trên khuôn mặt trắng bệch của Điền Bất Dịch.
“Con đã về, cuối cùng thì con cũng đã về nhà rồi”.

Những lời này, rốt cuộc hắn đã nghe từ miệng của Tô Như. Hắn cảm thấy máu trong ngực mình như nhộn nhạo, khí huyết như sóng dữ trào lên cuồn cuộn. Trước mắt như tối sầm lại, trí não hắn trong nhất thời chết điếng, như một dây đàn lên căng, trong nháy mắt đã đứt lìa. Hắn kêu lên một tiếng rất thanh, rồi như một cái cây đỗ, ngã lăn ra đấ ngất đi.

Một khắc trước khi hắn mơ mơ hồ hồ mất đi tri giác, chỉ thấy một màng đen mờ mịt trước mắt, có cảm giác như toàn thân nóng bức cùng cực như bị lửa thiêu, nhưng bên trong thân thể lại lạnh đến mức như tảng băng. Xa xa thấp thoáng truyền đến mấy tiếng kêu rú, trong tiếng rú mang theo nỗi thống khổ kinh khủng, sau một hồi lại hóa thành tiếng khóc than.

Có tiếng bước chân từ tứ phía truyền đến, nhưng chung quy đều cùng tiến về một hướng.

“Sư nương! Sư nương!”.

Lời không thể thoát ra, chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong đầu Quỷ Lệ trong thoáng chốc, sau đó hắn lại mất đi tri giác, chìm vào hôn mê.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 16
0 Tiểu oa nhi, tốt hơn ngươi đừng có chọc vào Thiên Hạp đảo chúng ta. Lập tức giao ra giải dược, bằng không các ngươi sẽ phải hối hận. Vũ Vương tứ trọng kia nhướng mày nói, trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng lo lắng. Thực lực mấy người này đều bất phàm, đặc biệt là đầu yêu thú thất giai trung kỳ kia có thể dùng một chiêu đả thương tứ trưởng lão, những người này quả thực khó dây vào. Thế nhưng Thiếu đảo chủ bị hạ độc, không thể trì hoãn được nữa. Lần này hắn cũng chỉ cố gắng kiên trì, hy vọng dựa vào mặt mũi của Thiên Hạp đảo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Vĩnh Hằng – Quyển 3
0 Chủng Đạo sơn Đệ Cửu trận, vốn là Linh Khê Tông Chưởng môn lập ra cho Bạch Tiểu Thuần, cũng chỉ có hắn, với tu vi Thiên Đạo Trúc Cơ, mới có thể khai thác ra toàn bộ chiến lực thực sự của nó. Đó là... sức mạnh có thể so với Kim Đan! Bạch Tiểu Thuần dùng Cự Nhân chi thân, triển khai... Hám Sơn Chàng! Tốc độ cực nhanh, những bước chân không ngừng tiếp nối, Bạch Tiểu Thuần điều khiển Cự Nhân xông tới trước mặt khôi lỗi giáp đen. Một tiếng nổ vang. Bạch Tiểu Thuần đâm thẳng vào khôi lỗi giáp đen, khôi lỗi giáp đen bị hất văng lên, nghiến ken két...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Hàn Lập – Quyển 21
0 Thánh Giới Đại Kiếp Nạn thái độ uy hiếp của Hàn Lập khiến cho Nguyên Yểm không khỏi biến sắc. Nhưng hắn thân là tồn tại cao nhất trong ma tộc như thế nào lại dễ dàng cam chịu hạ phong, lúc này sắc mặt liền trầm xuống lạnh lùng nói: “Ở trên đảo này ngươi dùng Niết Bàn Thánh Thể có lẽ sẽ quần đầu với bản thánh tổ được một hai, nhưng ngươi có thể vĩnh viễn ở nơi này không bao giờ ly khai sao? Bổn tọa chỉ cần tung lưới chờ đợi bên ngoài lôi hải, lúc ngươi đi ra còn không phải sẽ rơi vào tay ta sao?” “Nếu ly khai Khổ Linh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng