Tru Tiên

Phần 238

Quỷ Lệ lòng như lửa đốt, toàn lực phóng đi. Trên đường hắn qua, nhất thời hai bên hoa cỏ cây lá ngả rạp ra như bị nước biển từ trên cao ập xuống. Gió thổi rát mặt, với tốc độ này, trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ vẻ đau đớn nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa tới. Lúc này, trong tâm trí hắn chỉ còn nghĩ đến Tô Như đang ở trong rừng trúc phía sau núi.

Nghe tiếng Đại Hoàng sủa vang bên tai. có bẻ như bị kích động dữ dội, Quỷ Lệ từ dưới chân núi len lỏi sau những bậc thềm đá như một mũi tên vọt thẳng lên. Ở giữa không trung, Quỷ Lệ như thấy tim mình lạnh buốt. Bất giác cơ thể không tự điều khiển được, người hắn run lên một cái, rồi từ từ hạ xuống.

Trên mặt đất không biết tự lúc nào xuất hiện một người cùng với một huyệt mộ bên cạnh. Hai bên có hai đống đất bùn trông vẫn còn ẩm ướt, đích thực là Tô Như vừa bới lên. Biết rõ công năng của huyệt mộ ấy, Quỷ Lệ mặt chẳng còn chút sắc. Tại đó, di thể của Điền Bất Dịch đang nằm an tĩnh, tĩnh không có chút cử động. Qủy Lệ hết nhìn sang dáng vẻ của Tô Như lại nhìn sang Điền Bất Dịch, thực đã không còn cử động nữa.

Bên cạnh, Đại Hoàng đang nhìn chằm chằm vào Tô Như, sủa vang lên.

Quỷ Lệ lòng chìm đắm, cứ nhìn vào thân ảnh tiều tụy trước mặt, hắn rốt cuộc cũng chẳng dám đối mặt với khung cảnh khủng khiếp ấy. Lúc này, trên bậc đá đằng sau hắn, từ từ xuất hiện một bóng dáng trắng tóat, đích thị là Lục Tuyết Kỳ. Nàng đang đứng ở xa, lặng yên mà nhìn vào.

Quỷ Lệ áp chế những tình cảm rối ren trong lòng, kêu khẽ: “Sư nương?”.

Tô Như cả thân thể bất động chẳng có chút hồi ứng.

Quỷ Lệ từ từ bước tới, mỗi bước nặng nề vô cùng. Đại Hoàng vẫn còn sủa, nhưng hắn như khong nghe được gì. Chung quy, hắn cũng đến sát gần Tô Như, trong miệng khẽ nói: “Sư nương… đừng làm con sợ…”.

Quỷ Lệ nghiến chặt răng, dụng lực xoay thân thể Tô Như lại: một khuôn mặt tươi vui xuất hiện trước mắt hắn.

Tô Như đang cười, khóe miệng tựa hồ như rất hài lòng, có lẽ bà đã cùng đi với trượng phu rồi.

Cơ thể vẫn còn ấm, thần tình rất điềm tĩnh, đoan trang nhưng đích thực là đã hết sinh khí.

Đại Hoàng sủa lên cuồng nộ, thanh âm dần dần trở nên khàn đặc!

Quỷ Lệ hai đùi mềm nhũn, ngồi phịch xuống. Suốt một lúc lâu, đầu óc hắn chỉ còn trống rỗng. “Sư nương đã mất rồi…”.

Trong đầu hắn, thanh âm ấy cứ vang vọng mãi không thôi.

Hôm sau các mạch đều nhận được tin buồn từ Đại Trúc Phong, thủ tọa Điền Bất Dịch cùng phu nhân Tô Như cả hai đã ly thế.

Vợ chồng Điền Bất Dịch ở Thanh Vân Môn địa vị không nhỏ, rất có danh vọng. Tin buồn này đã làm chấn động cả trên dưới Thanh Vân Môn, tức thì vô số đồng môn tới Đại Trúc Phong để viếng. Điền Linh Nhi ở Long Thủ Phong nghe tin vội vàng chạy về. Các bậc trưởng lão các mạch nhớ lại tình nghĩa ngày nào, dù tất cả đều tu đạo rất cao những vẫn có một số người không kềm nổi phải rơi lệ. Trong số ấy có cả người rất thân với Tô Như, chính là thủ tọa Tiểu Trúc Phong: Thủy Nguyệt đại sư.

Không khí tang thương bao trùm mọi nơi, nhưng len lõi vẫn có một chút khác thường. Với địa vị của Điền Bất Dịch, các mạch khác đều đến đông đủ, chỉ duy có Thông Thiên Phong, dù các bậc trưởng bối cũng đã đến, song môn chủ của họ – Thanh Vân chưởng giáo Đạo Huyền Chân Nhân lại chẳng thấy tăm hơi. Điều này khiến người của Đại Trúc Phong có cảm giác như bị Thông Thiên Phong coi thường.

Đại đệ tử Đại Trúc Phong Tống Đại Nhân là người rất trọng hiếu, sắc diện rất bi thương, đang đi tiếp các đồng môn. Đến lượt trưởng môn đệ tử Tiêu Dật Tài, Tống Đại Nhân chẳng thèm cung cung kính kính, trên mặt thoáng vẻ tức giận, tiếp đón một cách lãnh đạm. Tiêu Dật Tài tự thấy thẹn, chẳng dám phân bua, chỉ cười khổ, không nói lời nào.

Hương khói nghi ngút, tiếng than khóc liên miên. Cả ngọn Đại Trúc Phong cũng trở nên tĩnh lặng, không khí buồn thương ảm đạm, là nỗi buồn nhớ cố nhân, nhẹ nhàng trôi đi trong thanh tĩnh, lan tỏa khắp nơi.

Người ta sống cả đời, chết rồi không biết còn hay gì chăng? Nếu quả có thực, chẳng biết giờ này, người ấy lạc vào chốn huyền minh cảm thấy thế nào? Mong rằng Điền Bất Dịch không phải đau buồn!

Một thân ảnh hướng từ Thanh Vân Sơn đang nhẹ nhàng hạ xuống, trong có vẻ mờ mờ. Lúc này đã quá giờ ngọ, bóng dáng ấy một mình bước vào thành Hà Dương.

Trên đường dòng người qua lại đông đúc, dù cho những ngày nhiệt náo đã không còn nữa. Có thể thấy thành trì này đang dần dần khôi phục sinh khí. Có người lúc xảy ra hạo kiếp dã bỏ đi giờ trở về, cũng có người may mắn còn sống sót. Những đứa bé lại dần dần lớn lên, hết đời này đến đới khác, cứ sinh sôi mãi.

Quỷ Lệ đứng ở góc đường, trầm mặc trông theo dòng người đông đúc. Những con người mà hắn không hề quen biết cứ đi qua trước mặt, như từng con sóng nhỏ lăn tăn chẳng biết bao giờ ngừng. Trôi theo dòng người, xung quanh hắn ai sai cũng giống nhau. Bọn họ sinh, lão, bệnh, tử, cứ an định theo dòng luân hồi.

Tại sao loài người vẫn cứ sống?

Quỷ Lệ đột nhiên chìm trong suy tưởng. Sư phụ cùng sư nương đã mất rồi, ngay trước mặt mình. Với nỗi đau đớn dày xé tim phổi, hắn đứng lặng người, quả thực hắn đã mỏi mệt lắm rồi.

Cuộc đời này, tự hắn cũng biết rằng hắn đã trải qua một con đường dài, dẫu rằng nó chưa đã kết thúc.

Bất giác, hắn lại trở về với hiện tại. Xung quan nhiều thanh âm truyền lại. Tiếng rao bán, tiếng hô hào. Thậm chí có cả đìều hắn từng muốn, từ từ truyền lại, là thanh âm của người cha đang dạy con. Những gì nghe thấy thật rõ ràng, trước những thanh âm ấy, hắn lại rơi vào cõi xa xăm, trong mông lung, hắn thấy mình chẳng giống ai cả.

Theo bước chân vô định, hắn đến một nơi. Trước mắt hắn là tửu lâu, hắn có cảm giác là bảng hiệu này mình đã gặp ở đâu rồi. Hắn cố nhớ, rồi chợt như phát hiện ra điều gì, hắn bước tới trước.

Tửu lâu cũng khá vắng vẻ, hiển nhiên là chưa khôi phục lại được sau trường hạo kiếp. Một tiểu nhị ra tiếp đón, cười cười hỏi: “Khách quan, ngài dùng cơm hay rượu ạ!”.

Quỷ Lệ trầm mặc, nhất thời không nói được lời nào. Từ sau khi xuống đỉnh Thanh Vân Sơn, hắn như người mất hồn, tựa hồ chốn đô thành này chẳng làm hắn tốt lên chút nào. Cái cảm giác ấy, đích thực có vài phần tuyệt vọng. Mười năm về trước, mắt nhìn thấy Bích Dao thay hắn nhận lấy một kiếm. Tuy nhiên mười năm sau, hắn đã thay đổi, chẳng còn chút cuồng hận nào, chỉ còn lại cảm giác bi thương.

“Khách quan, khách quan?”. Tên tiểu nhị tăng thanh âm lên, đánh tỉnh Qủy Lệ. Hắn giật mình ngước đầu lên rồi chầm chậm đi đến một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Tên tiểu nhị đi theo, lại nở một nụ cười, nói: “Khách quan, ngài dùng chút cơm chứ ạ?”.

“Nơi này…”. Hắn chậm rãi nói, hốt nhiên từ sâu trong ký ức hiện lên địa phương này, dè dặt hỏi: “Nơi này có ‘Thanh chưng mị ngư?’ “.

Tên tiểu nhị hơi giật mình, lập tức lại cười, nói: “Khách quan chắc là khách quen trước đây của chúng tôi, cái món ‘Thanh chưng mị ngư’ đích thực là chiêu bài trước đây của chúng tôi, bất quá hiện tại không còn nữa”.

Quỷ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao thế?”.

Tên tiểu nhị nhún vai nói: “Tất cả là do lũ thú yêu. Vào ngày thú yêu chiếm cứ nơi này, trong chu vi trăm dặm vô số bá tánh gặp tai ương. Những ngư nhân sống ở ven sông ngoài thành chẳng còn một ai. Đến bây giờ, quả thực loài ‘mị ngư’ rất hiếm có”.

Qủy Lệ như thấy mất mát một thứ gì, sắc diện có phần ảm đạm. Tên tiểu nhị cũng cảm thán một lát, lại trở về việc chính, vội vàng hỏi: “Khách quan, ngài dùng ít món khác chứ ạ?”.

Quỷ Lệ nhìn vào trong, nói: “Được rồi, cho vài cân rượu”.

Tên tiểu nhị gật đầu, chuyển mình đi. Chạy được nửa đường, ngoài cửa có ba người tiến vào. Tên tiểu nhị lấy làm lạ, hôm nay có vẻ như buôn bán phát đạt. Ngay lập tức, hắn vội chạy đến tiếp đón. Ba người ấy dường như có chút lưỡng lự. Bất chợt một người trong bọn họ buột miệng thốt lên, thanh âm có phần hơi phân vân.

Quỷ Lệ nghe thấy thanh âm dường như quen quen, liền quay đầu lại, hắn bỗng giật mình, cứ tưởng chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa, thế mà ngay trước mặt đích thị là ba người: Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn cùng với Dã Cẩu Đạo Nhân. Âm thanh ấy đích thực là từ miệng Chu Nhất Tiên.

Chẳng biết thế nào, khi nhìn thấy ba người ấy, trong hắn có một cảm giác thân thiết dâng trào. Cảm giác này tịnh không phải đến từ sự quen biết mà là do tâm trạng lúc bấy giờ của hắn, nó cũng khiến hắn vơi bớt nỗi buồn phân vân.

Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Chu Nhất Tiên đã biến mất, vừa cười, lão vừ tiến tới, trong tay vẫn cầm cán trúc, phía trên là tấm vải “Tiên nhân chỉ lộ” đang ba phấp phới. Tới trước mặt Quỷ Lệ, lão nói: ” Quả thực không thể ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau tại nơi này”.

Khóe miệng Quỷ Lệ thoáng cười, nhưng rồi biến mất, đoạn nói: “Tiền bối, mời ngồi”.

Chu Nhất Tiên gật đầu, chẳng khách khí liền ngồi xuống. Tên tiểu nhị chạy lại, cười nói: “Các vị cùng nhóm ạ!”.

Chu Nhất Tiên nhìn hắn nói: “Nói nhảm, không phải cùng nhóm mà cùng ngồi một chỗ à?”.

Tên tiểu nhị gật đầu lia lịa, nói: “Phải, phải, mới các vị cứ ngồi, tôi đi chuẩn bị rượu thịt, sẽ mang đến lập tức”.

Chu Nhất Tiên cười lớn, kéo tên tiểu nhị lại, không suy nghĩ gọi luôn bảy tám món án, ba bốn mình mỹ tửu. Tên tiểu nhị gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.

Tiểu Hoàn ở bên, trái với vẻ mặt đang cao hứng của gia gia nàng, sắc mặt nàng hơi sa sầm, trông thật khó coi. Nhìn Chu Nhất Tiên kéo tiểu nhị lại, nàng đã hơi nghi ngờ, khi nghe gia gia gọi, nàng ráng sức nhẫn nhịn. Đợi tiểu nhị đi xa, không còn nhẫn nhịn được nữa, nàng cười nhạt với Chu Nhất Tiên, nói: “Gia gia, ông kêu quá nhiều đồ ăn, tuyệt chẳng phải là nhìn thấy ân nhân cứu mình tại đây mà muốn báo đáp ân tình?”.

Chu Nhất Tiên sắc mặt trầm xuống, nói: “Tiểu Hoàn, ngươi nói gì vậy, ta cùng với vị huynh đệ Qủy Lệ có mối giao tình. Chút rượu thịt ấy há lại to tát gì?” Nói xong, lão quay đầu lại phía Qủy Lệ, thở một hơi rồi lắc đầu nói: “Cậu xem, khắp thành Hà Dương, hạo kiếp quá lớn, mọi người chẳng còn ai muốn coi tướng nữa, đời quả thực gian nan…”.

Tiểu Hoàn nhìn vào Quỷ Lệ, lại quay sang Chu Nhất Tiên, sắc mặt chợt hồng lên. Quỷ Lệ tựa hồ chẳng để ý tới, chỉ nhẹ nói: “Phải, hồi ta còn trẻ lão trượng đã chiếu cố cho nhiều lần, giờ nhân tiện ta đáp tạ luôn”.

Tiêu Hoàn sắc mặt lại hồng lên, chỉ thấy Chu Nhất Tiên đang hớn hở, gật gật đầu rồi cười nói: “Tốt, tốt!”.

Dã Cẩu Đạo Nhân hết nhìn Tiểu Hoàn lại quay sang Qủy Lệ, muốn nói gì song lại thôi.

Bấy giờ, tiểu nhị đã mang món ăn tới, cùng với hai bình rượu. Chu Nhất Tiên chẳng khách khí cầm ngay lấy một bình rót đầy chén, đưa lên nói: “Chúng ta đi khắp nơi, giờ lại tương ngộ nơi đây, quả thực là có duyên phận, uống một chén nào”.

Nói đoạn, lão ngước đầu lên uống một hơi, rồi gật gật đầu, tựa hồ như rất mãn ý. Qủy Lệ thấy bộ dạng của lão, khóe miệng khẽ nhích nhưng chẳng thấy cười, giờ da thịt hắn đã cứng răn vô bì, chỉ sợ có cười cũng chẳng thấy được. Hắn cầm chén rượu đưa vào miệng uống. Sau một lúc, hốt nhiên hắn thở dàì một tiếng, kèm theo là một sắc diện vô cùng đau khổ dường như có điều gì đã khiến hắn thương tâm. Uống cạn, hắn chậm rãi hạ chén xuống.

Bấy giờ, ở bên cạnh Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn không chịu được nữa nhéo gia gia nói: “Duyên phận à, chẳng phải lúc ngoài cửa, thấy có người ngồi đó, tiện miệng ông kêu đại lên để mong kiếm cái ăn mà không phải trả à?”.

Chu Nhất Tiên sắc diện chẳng đổi, chỉ nhìn Tiểu Hoàn nói: “Trẻ nhỏ chỉ biết nói xàm, trẻ nhỏ chỉ biết nói xàm”.

Quỷ Lệ chẳng để ý đến những lời nói của Tiểu Hoàn, phảng phất có điều gì đó khiến hắn không yên, hình như hắn đang nghĩ ngợi gì. Tiểu Hoàn biết hắn nhiều năm, nhìn thấy thần tình Quỷ Lệ lúc này, bất giác hơi lo lắng, không nhịn được hướng về phía Quỷ Lệ nói; “Huynh có chuyện gì à?”.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc, rồi chẳng hồi ứng Tiểu Hoàn, chỉ quay sang Chu Nhất Tiên nói: “Tiền bối”.

Chu Nhất Tiên đang rót một chén nữa, nghe thấy liền cười đáp: “Chuyện gì?”.

Quỷ Lệ mục quang sâu thẳm, hạ giọng nói: ” Ta nhớ mười năm trước, lúc hạ lai Thanh Vân Sơn ta chỉ là một tên thiếu niên, tại thành Hà Dương lúc ấy, có phải lão đã từng xem tướng cho ta?”.

Chu Nhất Tiên lẫn Tiểu Hoàn đều giật mình, Dã Cẩu Đạo Nhân thì ngơ ngác, sự thể mười năm về trước thế nào tự nhiên hắn chẳng biết gì. Chu Nhất Tiên lông mày nhăn lại, tựa như đang nghĩ gì, nói: “Ta vẫn nhớ, nhưng sao ngươi đột nhiên hỏi việc ấy”.

Nói xong, gương mặt lão đột nhiên trở nên thần bí, hạ giọng nói với Quỷ Lệ: “Với ngươi sau mười năm, dường như lời bói ấy của bọn ta chẳng linh, chắc chẳng phải ngươi muốn lấy lại tiền chứ?”.

“Gia gia!” Tiểu Hoàn hét lên với Chu Nhất Tiên, dường như nàng không còn nhẫn nhịn được nữa, xô mạnh Chu Nhất Tiên qua một bên, nói vớ Quỷ Lệ: “Quỷ Lệ đại ca, huynh có sự gì, có thể… nói cho tôi nghe?”.

Quỷ Lệ nhìn Tiểu Hoàn, trong đôi mắt mỏi mệt ánh lên sự ấm áp, nhưng hắn chỉ nhè nhẹ lắc đầu nói: “Ta chẳng có ý gì, chỉ muốn thỉnh lão tiên sinh một chuyện”.

Chu Nhất Tiên sửa lại tư thế, ho lớn một tiếng, tức thì khí phái tiêu sái xuất hiện trở lại, nhất thời ở một góc nhỏ của tửu lâu chợt sáng lên, nhìn vào chỉ thấy bóng lão độc tôn.

“Ngươi muốn nói gì?” – Lão điềm đạm nói – “Do giao tình của ta với ngươi, không có chuyện gì là không thể nói, bất quá ta chẳng có tiền để trả”.

Vừa nói xong, lão nhìn gương mặt đỏ lòm của Tiểu Hoàn bên cạnh, chỉ nhìn vào nhãn tình của Quỷ Lệ.

Quỷ Lệ mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt của Tiểu Hoàn lúc bấy giờ, nhưng rồi chuyển hướng sang Chu Nhất Tiên, gương mặt chìm trong miên man, nói: “Tiền bối du ngoạn nhân gian, kiến thức phi phàm, ta có một việc đã khắc trong tim từ lâu, giờ muốn thỉnh vấn tiền bối, ngài nói xem, chúng ta đang sống ở trên đời là vì cái gì?”.

Lời nói vừa dứt, Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu giật mình, chỉ thấy Qủy Lệ vẫn không đổi sắc. Chu Nhất Tiên thì nhăn trán, sắc diện đùa bỡn biến mất, thần tình trở nên trang trọng. Lão tịnh không có một lời giải đáp. Sau một hồi trầm ngâm, lão mới từ từ nói: “Ngươi thần sắc dị thường, rốt cuộc những ngày qua đã gặp những chuyện gì không vừa ý?”.

Quỷ Lệ trầm mặc một lúc rồi hạ giọng nói: “Ân sư và sư nương của ta đã mất rồi”.

“A!”. Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu Đạo Nhân giật nảy mình. Chu Nhất Tiên nhăn trán, cảm thán nói: “Điền Bất Dịch đã qua đời, thật đáng tiếc”.

Quỷ Lệ im lặng, Chu Nhất Tiên nheo mắt lại, sau đó thần sắc trở lại như thường, nói: “Sắc diện ngươi bi thống vô cùng đích thực là do sinh ly tử biệt, đây là việc thường tình trên thế gian, không ai có thể tránh được, ngươi vốn không phải là người thường, hà tất lại quá trầm mê?”.

Quỷ Lệ sắc mặt đau khổ vô cùng, nói: “Nhưng hai người bọn họ đã ra đi, thực sự ta rất đau lòng?”.

Chu Nhất Tiên nhẹ nói: “Trong trường hợp này, cái gì dành cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy, hà tất phải tự làm khổ mình?”.

Quỷ Lệ giật mình, từ từ đáp: “Cái gì dành cho ta, cái gì dành cho ta?”.

Chu Nhất Tiên nói: “Ta hỏi ngươi, lúc sư phụ sư nương ngươi tạ thế, họ có oán hận gì không?”.

Đầu Quỷ Lệ từ từ gục xuống, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không có, ân sư cùng với sư nương ta ân trọng như núi, trước khi lâm chung vẫn quan tâm đến ta, chỉ tại ta là tên đệ tử bất hiếu…”. Nói tới đó, hắn nghẹn ngào.

Bên cạnh, Tiểu Hoàn nhìn bộ dạng của Qủy Lệ, bất giác mắt nàng đỏ hoe.

Chu Nhất Tiên cười nhẹ, trong mắt tinh quang lưu chuyển, như đồng cảm với thế giới gian trần tục, với thế thái nhân tình ấy, lão nói: “Ta lại hỏi, lúc sư phụ sư nương ngươi tạ thế, họ có hối hận gì không?”.

Quỷ Lệ ngập ngừng một lát, rồi từ từ lắc đầu.

Chu Nhất Tiên cười nói: “Quả thực, ngươi nên mừng cho họ, họ chết mà không hối hận, đó chẳng phải là số mệnh họ tốt đẹp lắm sao?”.

Quỷ Lệ hướng về phía Chu Nhất Tiên, khóe môi khẽ động thần tình như rơi vào mê võng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 34
0 Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bất tri bất giác trời đã sáng. Phương đông đã có ánh bình minh, mặt trời đỏ xuất hiện. Phương Thải Y vào sáng sớm đã đi tới đình viện, mang cho Lục Thiếu Du mấy hoa quả tươi, ngày hôm qua có hẹn, tiếp tục đi Thải Hồng điện, Lục Thiếu Du còn phải tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài. Nhìn nữ tử trước mặt mình, nội tâm Lục Thiếu Du sinh ra một ít cảm kích, rời khỏi đại lục Linh Vũ, một đường bị đuổi đuổi giết, đối với người đầu tiên có thiện ý với mình, làm cho Lục Thiếu Du sinh ra tâm tư cảm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lục Thiếu Du – Quyển 38
0 Lục Thiếu Du cảm nhận được một kích của Âm Phong cơ hồ phá hủy thân thể của mình, nếu không phải hắn có lực phòng ngự hơn người, chỉ sợ lần này đã chơi xong. Hình như đã xảy ra chuyện gì đó thật hương diễm... Ý thức Lục Thiếu Du bỗng nhiên run lên, lập tức mở hai mắt, ánh mắt nhất thời sửng sốt, một thân hình mềm mại bóng loáng như ngọc đang gắt gao triền lấy thân thể hắn, hai người trần trụi ôm lấy nhau. Lục Thiếu Du mơ hồ nhớ rõ, trước khi mình mê mang, tựa hồ đã cùng nữ tử này xảy ra triền miên mãnh liệt, loại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hai vợ chồng Tú – Khánh - Tác giả The Kid
Truyện kể về các sự kiện tình dục của hai vợ chồng Tú và Khánh. Trong công ty ai cũng biết anh chàng Tú và cô nàng Khánh đang thích nhau, nhưng họ nhút nhát không dám tỏ tình với nhau. Tú chỉ là một anh chàng bình thường, không có gì đáng kể. Còn Khánh, một cô gái dễ thương, duyên dáng, nói giọng Bắc, nhí nhảnh, hết mình trong công việc. Các đồng nghiệp rất muốn Tú và Khánh đến với nhau. Hôm đó trong công ty có chuyện vui nên các nhân viên rủ nhau đi nhậu để ăn mừng. Những người đồng nghiệp đã ép Tú và Khánh uống thật say. Khi cả hai đã say...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng