Tru Tiên

Phần 244

Tu Nhị Sơn, Thiên Âm Tự.

Đường núi cao ngất ngoằn ngoèo triển khai, vẫn giống như xưa, hôm nay dưới ánh mặt trời âu yếm chiếu rọi, vẫn lố nhố đầu người, vô số tín đồ trung thành đi lên ngôi chùa này, đi chiêm ngưỡng và tham bái thần linh trong lòng. Đám tăng nhân Thiên Âm Tự phân bố tứ xứ, tiếp dẫn bá tánh lên chùa, ở những nơi vực thẳm vách cao nguy hiểm đều có mấy vị tăng, nhân đứng canh đề phòng vạn nhất, đồng thời tăng nhân đón khách ở môn miệng mỉm cười nghênh đón tống tiễn kẻ lai lai vãng vãng, cảnh tượng tưởng hòa.

Đệ tử Pháp Tướng của Thiên Âm Tự chủ trì Phổ Hoằng đại sư lúc này cũng đang đứng sau sơn môn, chú thị nhìn kẻ vào người ra. Bằng vào thân phận tu hành của y, đâu cần làm những công khoá này, bất quá y tâm địa nhân hòa, thường thường lúc thấy đám đồng môn tăng bận bịu vì có quá nhiều người là liền qua giúp đỡ, hôm nay cũng vậy.

Chỉ là ngày hôm nay trong lòng y tựa như có vẻ hoảng hốt, tâm thần bất an, lại không thể nói ra được có gì đó không đúng, nhìn những gương mặt thành tâm thoáng qua trước mắt, y đúng theo lối tiếp dẫn, chắp tay cúi đầu mặc niệm “A di đà Phật”, bỗng có một thân ảnh từ trong đám đông bước ra, đứng trước mặt y.

Pháp Tướng ngước mắt lên, liền bàng hoàng, hiển nhiên căn bản không tưởng được sẽ nhìn thấy người này trước mặt, lập tức lộ nụ cười mỉm thốt: “Bọn ta lại gặp mặt rồi, thí chủ.”

Người đến chính là Quỷ Lệ, chỉ thấy hắn toàn thân trường bào vải xám, đứng giữa đám người đang đi tới tham bái, không hiển lộ điểm nào bắt mắt, cái duy nhất có thể thu hút đại khái vẫn là con khỉ hiếu động bên người hắn.

Săc mặt Quỷ Lệ xem có vẻ tiều tụy, toàn thân tuy ý khí trầm lắng khôn tả, lại cũng không thấy được bao nhiêu tinh thần, chỉ cười cười đối diện Pháp Tướng, nói: “Pháp Tướng sư huynh, làm phiền người thông báo một tiếng, tôi có chút chuyện muốn bái kiến Phổ Hoẳng đại sư.”

Pháp Tướng mỉm cười: “Trương thí chủ an tâm, hôm trước ân sư đã có phân phó, một khi người lên tới, vô luận là lúc nào chỗ nào, ông ta cũng sẽ đi gặp người, mời theo ta.” Nói xong, Pháp Tướng đi trước.

Quỷ Lệ lẳng lặng theo sau y, suốt dọc đường, chỉ thấy Thiên Âm Tự điện đình lớp lớp, hương hỏa phất phơ, bóng người khắp nơi, chen chút sát vai.

Hai người đi một hồi, Quỷ Lệ chợt hỏi Pháp Tướng: “Pháp Tướng sư huynh, ngươi nói xem trên Thanh Vân có thật là thần minh ở không?”

Pháp Tướng trầm mặc một lúc, đáp: “Thí chủ, bằng vào cách nhìn của Phật gia, thế gian chỗ nào cũng có thần minh, nhưng trọng yếu nhất vẫn là tấm lòng của mọi người.”

Quỷ Lệ mặt mày ngạc nhiên, nhìn những người xung quanh nhỏ giọng: “Ta không hiểu.”

Pháp Tướng bình tĩnh thốt: “Thí chủ thân thế trầm kha, mà căn sâu dày, theo tiểu tăng thấy, nếu muốn tìm giải thoát, quan trọng nhất là để trong tâm mình hai chữ “tháo mở”.”

Quỷ Lệ im lặng một hồi lâu, Thủy chung không lên tiếng, Pháp Tướng cũng không nói nhiều, dẫn hắn đi thẳng một đường. Hai người đi xuyên qua hành lang, lên hậu sơn Tiểu Thiên Âm Tự.

Đến ngoài thiền thất, Pháp Tướng nhìn Quỷ Lệ gật gật đầu, Quỷ Lệ hội ý dừng bước.

Pháp Tướng nhẹ nhàng gõ vài tiếng lên cửa, nói: “Sư phụ, là đệ tử Pháp Tướng, hôm nay Quỷ Lệ thí chủ lên núi, muốn bái phong.”

Trong thiền thất liền vang lên thanh âm từ hòa hồn hậu của Phổ Hoằng đại sư: “Mời Quỷ Lệ thí chủ vào đi!”

Pháp Tướng nhẹ nhàng mở cửa phòng, thoái ra sau một bước, giơ tay về phía Quỷ Lệ, thấp giọng: “Thí chủ, mời.”

Quỷ Lệ gật gật đầu, bước tới thiền thất, Pháp Tướng theo sau hắn cũng tiến vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Phổ Hoằng đại sư vẫn ngồi khoanh chân trên giường, như ngày nào, vọng nhìn Quỷ Lệ, nụ cười mỉm từ hòa hé lộ, chắp tay chữ thập nói: “Ngươi đã đến.”

Quỷ Lệ trong lòng rất tôn kính vị Phổ Hoằng đại sư này, lập tức không dám chậm trễ, cúi chào thốt: “Đệ tử tạ lỗi quấy quá.”

Phổ Hoằng đại sư lắc đầu nói: “Ta đã nói từ trước, sơn môn của Thiên Âm Tự luôn mở rộng đối với ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể lên, huống hồ ngươi đến đây thì ta rất cao hứng, không biết ngươi có chuyện gì vậy?”

Quỷ Lệ do dự một hồi, ngước đầu nhìn Phổ Hoằng đại sư, thốt: “Không giấu đại sư, đệ tử phen này đến quả thật là có một chuyện muốn thỉnh giáo đại sư.”

Phổ Hoằng đại sư nói: “Thí chủ cứ tự nhiên nói.”

Quỷ Lệ định nói lại ngưng, tựa hồ có gì đó khó mở miệng, nhưng cuối cùng, vẫn nói: ” Xin hỏi đại sư, trong quý tự có một dị bảo gọi là “Càn Khôn Luân Hồi Bàn” hay không?”

Phổ Hoằng đại sư ngây người, Pháp Tướng đứng bên cạnh ông ta mặt mày cũng lộ vẻ kinh hãi, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Phổ Hoằng đại sư gật gật đầu: “Không sai, bổn tự quả có vật đó.”

Quỷ Lệ tinh thần phấn chấn, Phổ Hoằng đại sư liếc thấy thần tình của hắn, đôi mày hơi nhíu lại, nói: “Xin hỏi Quỷ Lệ thí chủ tại sao đột nhiên hỏi về vật đó?”

Quỷ Lệ do dự một hồi, đáp: “Tình huống của đệ tử nhị vị cũng biết mà, trên Thanh Vân Sơn mười mấy năm trước, đệ tử có một vị bằng hữu vì đệ tử mà thân mang trọng thương đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Phổ Hoằng đại sư chấp tay: “Bích Dao cô nương trọng tình trọng nghĩa, lão nạp cũng thập phần bội phục kính trọng.”

Quỷ Lệ thốt: “Mười mấy năm nay, tôi đã đi khắp chân trời góc biển vì muốn cứu trị cho Bích Dao, nhưng trời không theo ý người, đến nay vẫn không có tiến triển.” Nói đến đây, sắc mặt hắn tuy chưa có cái biến rõ rệt, nhưng trong nhãn thần lại đã không che giấu được thần sắc u ám.

Quỷ Lệ trầm mặc một hồi, ngước đầu nhìn Phổ Hoằng đại sư, nói: “Không giấu đại sư, đệ tử phen này tới đây là vì một đoạn thời gian trước ngẫu nhiên nghe một vị tiền bối nói rằng trong Thiên Âm Tự có dị bảo Càn Khôn Luân Hồi Bàn thần diệu khôn lường, có dị năng chuyển âm dương, định hồn phách, có lẽ có chút ít hy vọng có thể cứu trị Bích Dao, cho nên mới đến đây mong đại sư từ bi tâm trưởng co đệ tử mượn bảo vật, một khi sử dụng xong, nhất định sẽ tận tay đem về hoàn trả.”

Nói đến đó, Quỷ Lệ khoé miệng hơi run run, hiển nhiên tâm tình kích động, nhìn sắc mặt hắn biến đổi mấy đợt, tựa hồ có đắn đo, nhưng liền đó bước tới hai bước, song thủ siết chặt, chầm chậm quỳ xuống trước mặt Phổ Hoằng đại sư.

Phổ Hoằng đại sư thất kinh, liền giơ tay ra, vội vã nói: “Thí chủ xin đừng làm vậy, mau mau đứng dậy đi.”

Pháp Tướng bên cạnh đã sớm bước tới đỡ Quỷ Lệ, kéo hắn dậy.

Phổ Hoằng đại sư chú thị nhìn Quỷ Lệ một hồi lâu, sắc mặt vẫn từ hòa, bất quá nhãn quang lại tựa hồ có hơi phiêu hốt, hiển nhiên bảo vật đó đối với ông ta mà nói cũng không phải chuyện bỡn, nhất thời khó quyết đoán.

Lại qua một lúc sau, Phổ Hoằng đại sư chầm chậm chắp tay: “Thí chủ, lão nạp có một câu muốn hỏi.”

Quỷ Lệ lập tức thốt: “Đại sư xin cứ nói.”

Phổ Hoằng đại sư sắc mặt tỏ vẻ ngưng trọng; “Chuyện Càn Khôn Luân Hồi Bàn ở Thiên Âm Tự, ngoại trừ mấy vị huynh đệ lão nạp ra, chỉ có đệ tử Pháp Tướng của lão nạp biết được, chuyện này bí mật như vậy, nào ngờ thí chủ lại nghe từ miệng một vị tiền bối nào đó. Là vị cao nhân nào chỉ điểm vậy?”

Quỷ Lệ bần thần, nhất thời không ra lời, mặc nhiên một hồi thật lâu, hắn nhỏ giọng: “Đại sư thứ tội, không phải là đệ tử có lòng muốn che giấu, sự thật là vị tiền bối đó lúc nói cho đệ tử biết chuyện này đã đặc ý dặn dò đệ tử không thể tiết lộ thân phận của ông ta, cho nên…” Nói tới đây, thanh âm của hắn cũng dần dần nhỏ xíu lại, mặt lộ vẻ thất vọng, thần tình lo lắng thoáng hiện, hiển nhiene trong lòng cũng đang tranh đấu ghê gớm vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nữa.

Phổ Hoằng đại sư cau mày, không lên tiếng, cúi đầu trầm ngâm.

Quỷ Lệ liếc thấy thần sắc của Phổ Hoằng đại sư, trong lòng càng khẩn trương, hắn trước khi đến Thiên Âm Tự cũng từng nghĩ tới pháp bảo mới nghe nói thoáng qua đó nếu quả có những dị năng như kể thì tự nhiên là tuyệt thế kỳ trân không phải bở, Thiên Âm Tự trân trọng nó là chuyện phải làm, chỉ là hôm nay nhìn thấy phản ứng của bọn Phổ Hoằng đại sư tựa hồ không có ý cự tuyệt, nhưng lại tựa hồ cực kỳ chú ý đến gốc cội của tin tức mà Quỷ Lệ có được.

Tin tức đó của Quỷ Lệ dĩ nhiên là nghe Chu Nhất Tiên nói trên cổ đạo ngoài thành Hà Dương hôm trước, hắn và Chu Nhất Tiên quen biết càng lâu, càng có cảm giác vị tiên sinh bôn ba giang hồ coi tướng số xem có vẻ nói năng tầm xàm đó lại thật ra là một người cao thâm khó lường, chỉ là Chu Nhất Tiên ngày đó sau khi nói cho hắn biết tin, lại dặn đi dặn lại bắt hắn tuyệt không thể tiết lộ thân phận của lão.

Ngay lúc này trong đầu Quỷ Lệ quả thật như có mấy luồng máu nóng xung kích lẫn nhau, một bên là lời hứa với Chu Nhất Tiên, bên kia lại là nguyện cầu mười mấy năm đằng đẳng. Vì Bích Dao, chỉ cần có một chút xíu hy vọng, chàng thật sự chịu bỏ ra mọi thứ để truy cầu, giờ phút này tiến thoái không được, trong lòng chàng như có ngàn vạn binh mã giao chiến, nhất thời thống khổ vô cùng.

May là lúc đó, Phổ Hoằng đại sư chợt thở dài một hơi, thốt: “Bỏ đi, không cần biết người nói cho ngươi biết là ai, ngươi dù sao cũng có duyên đời trước với Phổ Trí sư đệ, hơn nữa bảo vật này cũng là Phổ Trí sư đệ…” Phổ Hoằng đại sư chợt cười khổ một tiếng, ngậm miệng không nói, đứng dậy từ Phập tháp, nhìn Quỷ Lệ chắp tay chữ thập: “Thí chủ, ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

Quỷ Lệ ngây người, nhưng nghe ý tứ của Phổ Hoằng đại sư không ngờ không còn truy cứu nguồn gốc tin tức, hơn nữa còn có ý cho mượn bảo vật, không khỏi mừng rỡ, quỳ lạy sát đất, cả thanh âm cũng có hơn run rẩy: “Đa ta đại sư.”

Phổ Hoằng đại sư đi tới đỡ hắn dậy, mỉm cười: “Thí chủ bất tất đa lễ, bọn ta đi.” Nói xong tăng bào phất phơ, đi ra ngoài.

Quỷ Lệ cùng Pháp Tướng theo sau ông ta, Quỷ Lệ nhịn không được hỏi: “Đại sư, bọn ta đi gặp ai vậy?”

Phổ Hoằng đại sư điềm đạm đáp: “Thí chủ chắc biết người đời thường đem mấy vị huynh đệ lão nạp gọi là gì chứ?”

Quỷ Lệ gật gật đầu: “Phải, Thiên Âm Tự tứ đại thần tăng “Hoằng, Đức, Trí, Không”, vạn người không ai không ngưỡng mỗ.” Lúc miệng hắn nói tới chữ “Trí”, trên mặt thoáng qua thần sắc phức tạp, cả thanh âm cũng thấp xuống.

Phổ Hoằng đại sư cùng Pháp Tướng đều cảm thấy được điểm đó, than thầm trong lòng, tự nhiên cũng không nói gì.

Phổ Hoằng đại sư chắp tay: “Tam sư đệ của lão nạp Phổ Trí không cần nói tới, tứ sư đệ Phổ Không lúc trước ngươi cũng đã từng gặp, hiện người lão nạp muốn dẫn ngươi đi gặp chính là nhị sư đệ Phổ Đức.”

Ba người một mạch đi từ hậu sơn Tiểu Thiên Âm Tự xuống, lại đi vào Thiên Âm Tự nhiệt náo huyên thuyên, hương hỏa nghi ngút, dọc đường tăng chúng Thiên Âm Tự dĩ nhiên vừa nhìn thấy phương trượng là cung kính chắp tay kính lễ, bá tánh tín đồ tầm thường cũng vừa mừng vừa sợ chia nhau bái lạy, thậm chí có mấy ông già còn coi Phổ Hoằng đại sư như thần tiên, quỳ xuống vập đầu lia lịa.

Phổ Hoằng đại sư mặt mày hiền hòa, đi qua chính điện đông đảo nhất, quẹo về góc tây bắc vắng vẻ. Theo bước chân của ba người, thân ảnh của đám tín đồ dần dần tiêu tán đằng sau, xung quanh cũng dần dần biến thành im ắng, đến cuối, lúc bọn Phổ Hoằng đại sư dừng chân trước cửa một tiểu viện tĩnh lặng, xung quanh đã không thấy bóng người nào nữa.

Quỷ Lệ ngước đầu nhìn, chỉ thấy tòa tiểu viện trước mắt cực kỳ thô sơ, tường vách cao bằng một thân người đã mục nát từ lâu, góc tường đầy rong rêu, cửa tiểu viện khép hờ, mọi người có thể nhìn rõ lá cây rơi rụng đầy đất trong đình trong vườn, thỉnh thoảng gió phất nhẹ qua, lá rơi khẽ bay là tà dưới đất, càng làm tăng thêm mấy phần thê lương già cỗi.

Trên cửa tiểu viện giắt một tấm biển cũ kỹ tróc sơn, trên viết ba chữ: Tĩnh Tâm Đường.

Quỷ Lệ im lặng nhìn tấm biển, tựa hồ đến xuất thần, Phổ Hoằng đại sư tiến vào tiểu viện, Pháp Tướng theo sau.

Đi vài bước phát hiện Quỷ Lệ đằng sau tựa hồ không đi theo, có vẻ ngạc nhiên, quay đầu lại thấy Quỷ Lệ vẫn còn đang nhìn tấm biển, Pháp Tướng không khỏi thấy lạ: “Trương thí chủ, sao vậy?”

Quỷ Lệ giật mình, tựa hồ mới sực tỉnh, lẳng lặng một hồi, đi qua, điềm đạm thốt: “Không có gì, chỉ là danh xưng trên tấm biển có hơi tương tự chỗ tôi cư trú hồi còn thiếu niên, nhất thời thất bái, thất lễ.”

Pháp Tướng liếc nhìn hắn, lắc đầu: “Ở đây, mời thí chủ vào.”

Quỷ Lệ gật gật đầu, đi vào tiểu viện, Phổ Hoằng đại sư đằng trước cũng đã dừng chân trước một gian nhà gỗ trong tiểu viện, quay đầu lại nhìn bọn họ.

Quỷ Lệ đi lên thấp giọng: “Đệ tử thất lễ.”

Phổ Hoằng đại sư cười khẽ: “Không có gì.” Nói xong xoay người lại, gõ nhẹ ba tướng “cộc cộc cộc” trên cửa gỗ, nói: “A di đà Phật, Phổ Đức sư đệ, hôm nay ta dẫn một vị thí chủ đến gặp ngươi, quấy rối sư đệ thanh tu, tội quá, tội quá.”

Một trận gió mắt luồn qua sau người bọn Quỷ Lệ, thổi lá cây bay mù trời, lùa vạt áo của bọn họ phất phơ nhè nhè. Trước mặt bọn họ, phiến cửa gỗ tựa hồ cũng bị gió đưa động đậy, phát ra một tiếng “kẹt” nho nhỏ, không ngờ không có ai đẩy mà chầm chậm mở vào phía trong.

Đồng thời, trong ốc truyền ra một thanh âm trầm đục già nua, phảng phất đã lâu rồi không mở miệng, từ từ hỏi: “Là… ai? Có thể nhọc tới đại giá của sư huynh… vậy…”

Phổ Hoằng đại sư mỉm cười, bước tới, Pháp Tướng theo sau ông ta, Quỷ Lệ không biết phải làm sao, trong lòng chợt có hơi khẩn trương, hít một hơi sâu rồi mới cất bước tiến vào gian nhà gỗ.

Quỷ Lệ đã sớm biết tăng chúng Thiên Âm Tự đều không coi trọng xa hoa tục thế, hơn nữa đồ đạc bài thiết trong Thiên Âm Tự giản dị thập phần, nhưng khi đi vào gian nhà gỗ này, sự giản dị bên trong lại vẫn làm cho hắn giật mình. Đồ đạc trong nhà không phải là giản dị, mà là căn bản không có đồ đạc, trống trống không không, một vùng dưới đất chỉ có một mảng cỏ tranh khô trong một góc, một vị lão tăng mặt đen xanh, hình dung khô gầy ngồi xếp bằng ở đó, đang từ từ ngước mắt nhìn bọn họ.

Phổ Hoằng đại sư bước tới, đến trước người lão tăng, Quỷ Lệ im lặng đứng đằng sau, nhìn xéo qua, chỉ thấy thần sắc của lão tăng và Phổ Hoằng đại sư thật quá sai biệt. Phổ Hoằng đại sư thần thái sáng lắng, mặt mày từ thiện, nhìn trang nghiêm có khí đỏ, không trách gì hồi nầy vô số tín đồ thành tâm cúi mình bái lạy, đối ngược lại, lão tăng ngồi trong góc nhà thật có thể dùng câu thường dùng của Phật gia “xú bì nang” cái túi da xấu xí để hình dung.

Phổ Hoằng đại sư đứng trước mặt lão tăng chú thị nhìn một hồi lâu, chầm chậm thở dài, an khang ngồi thẳng dưới đất dơ trước mặt vị lão tăng, điềm đạm nói: “Sư đệ, bọn ta đã mười năm không gặp phải không?”

Lão tăng chầm chậm chắp tay chữ thập, thanh âm vẫn trầm khàn chậm rãi: “Phải… a, sư… huynh vẫn… khoẻ?”

Quỷ Lệ nghe tiếng thất kinh trong lòng, sư huynh đệ bọn họ đều cùng từ Thiên Âm Tự này, mà xem ra chỗ ở của vị lão tăng này tuy tịch mịch, nhưng dọc đường, lại không thấy Thiên Âm Tự chú ý canh phòng, hiển nhiên không phải là bế quan, mười năm dài hai người bọn họ không ngờ lại không gặp mặt, thật là kỳ lạ.

Tựa hồ đoán được ý nghĩ của Quỷ Lệ, Phổ Hoằng đại sư quay đầu nhìn Quỷ Lệ cười cười: “Vị này là nhị sư đệ Phổ Đức của lão nạp.”

Quỷ Lệ tuy mãi cho đến bây giờ vẫn không biết Phổ Hoằng đại sư tại sao lại dẫn hắn đến gặp vị Phổ Đức đại sư này, nhưng bằng vào tôn ti tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự, thêm vào phen này mình đi cầu người, không dám chậm trễ, liền thi lễ: “Đệ tử Quỷ Lệ bái kiến Phổ Đức đại sư.”

Phổ Đức đại sư từ từ dời mục quang qua hắn, rơi trên mặt Quỷ Lệ, động tác của ông ta cứng đờ chậm chạp, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy cả mục quang của ông ta khi di động cũng phải cật lực. Quỷ Lệ trong lòng không hiểu nổi một trong tứ đại thần tăng danh động thiên hạ sao lại thành bộ dạng như vầy, nhưng trên mặt lại không dám có một chút xíu hình thái thất lễ.

Phổ Hoằng đại sư bên cạnh điềm đạm thốt: “Sự tịnh tu của Phổ Đức sư đệ là một nhánh của Phật môn bọn ta, tên là “khổ thiền”, không phải là người đại trí đại dũng không thể tu hành, ngươi thấy ông ta hiện tại dung mạo khô kiệt, nhưng nếu luận tu hành đạo hành, Phổ Đức sư đệ còn hơn ta.”

Trên khuôn mặt khô hóp của Phổ Đức đại sư khoé miệng hơi động đậy, không biết có phải là cười không, bề ngoài lại hoàn toàn không nhìn thấy biến hóa biểu tình, chầm chậm nói: “Sư huynh… huynh nói chơi…”

Phổ Hoằng đại sư chắp tay niệm nhỏ một câu “A di đà Phật”, sau đó nói: “Sư đệ, hôm nay đến quấy nhiểu thanh tu, tội lỗi không nhỏ, đáng lẽ phải chịu tội trước, chỉ là chuyện này không như chuyện khác.” Nói tới đó, ông ta liếc nhìn Quỷ Lệ, thốt: “Sư đệ, ngươi có biết hắn là ai không?”

Phổ Đức đại sư nãy giờ nhìn Quỷ Lệ, mục quang cũng không dời đi, chỉ là nhãn thần của ông ta tựa hồ vĩnh viễn như cái giếng lặng, ai cũng không nhìn ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Nghe thấy lời nói của Phổ Hoằng đại sư, Phổ Đức đại sư chậm chạp nói: “Là… ai?”

Phổ Hoằng đại sư khẽ thở dài: “Hắn là thiếu niên Trương Tiểu Phàm trong Thảo Miếu thôn dưới Thanh Vân Sơn mười mấy năm trước Phổ Trí sư đệ đã sai lầm gây ra một trường oan nghiệt.”

“Cái gì”. Lần đầu tiên Phổ Đức đại sư phát ra lời nói không ngưng ngừng, thâm chí cả sắc mặt cũng hơi biến đổi, sau một hồi lâu, nhãn quang của ông ta vẫn chú thị chăm chăm nhìn Quỷ Lệ, thốt: “Hắn là… hài tử đó?”

Không biết có phải là lời nói dần dần quen miệng, sự đình trệ trong lời nói của Phổ Đức đại sư cũng dần dần ít đi, dần dần thành lưu loát.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Thám tử Hênry - Tác giả The Kid
Ở trong một khu chung cư, có hai vợ chồng Hênry và Như đang sống hạnh phúc bên nhau. Hênry làm nghề thám tử lâu năm rồi, anh đặt biệt danh là Hênry cho nó ngầu. Hiện nay anh đang sống cùng với cô vợ hiền xinh đẹp tên Như. Như vốn là cô gái độc thân sống chung khu chung cư với Hênry, cô thấy anh thật thà tốt bụng nên chấp nhận yêu anh và kết hôn với anh. Hôm đó là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hai vợ chồng. Hênry về nhà tặng cho Như bó hoa và vài hộp quà. Sau đó hai vợ chồng ngồi ăn tối dưới ánh nến đầy lãng mạn...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 10
0 Tịch Trọng cũng nóng lòng muốn thử, liên tục thí nghiệm vài loại Ngũ Hành Thần Thể khác, cũng cực kỳ tinh diệu, uy lực cường đại, bất quá hắn cố gắng tăng lên tới Âm Dương Thần Thể cùng Huyền Hoàng Thần Thể tầng thứ cao hơn lại có chút miễn cưỡng. Nhạc Ấu Nương cũng là như thế, nhất thời trong chốc lát không cách nào tăng lên tới tầng thứ cao hơn. Giang Nam thấy thế, thở phào nhẹ nhỏm cười nói: Xem ra ta mấy ngày nay lĩnh ngộ vẫn còn có thể được... Nhạc Ấu Nương nghe vậy, hướng hắn trợn mắt nhìn: Sư tôn, ngươi không phải mới vừa nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 5
0 Lăng Tiếu phi thường tùy ý nói: Đưa tám chục hay trăm huyền khí hoặc là vài trăm viên tứ ngũ phẩm đan dược đều được. Lăng Tiếu vừa dứt lời, sắc mặt An Thần Tuấn từ xanh mét biến thành đen thui, mấy nam nữ sau lưng hắn đều lộ vẻ căm giận. Các đệ tử Tử Thiên tông thiếu chút nữa bật cười, trong lòng thầm hô: Thật quá tham lam đi! Nhìn vẻ mặt khó xử của ngươi đã biết ngươi không có, bỏ đi, các ngươi đi thôi, còn tưởng rằng có chút mỡ béo lấy đâu, các vị sư huynh sư tỷ, lòng hiệp nghĩa của các ngươi bị uổng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng