Tru Tiên

Phần 245

Quỷ Lệ mặc nhiên không nói gì, trong nhà một vùng tĩnh lặng.

Một hồi sau, Phổ Hoằng đại sư chầm chậm thốt: “Sư đệ, tiền nhân hậu quả của chuyện này ngươi đã biết, ta cũng bất tất phải nhiều lời. Hôm nay Quỷ Lệ thí chủ đến đây là muốn mượn một bảo vật của Thiên Âm Tự bọn ta đi cứu người.”

Phổ Đức đại sư vẫn chú thị nhìn Quỷ Lệ, mục quang từ chỗ chấn động, ngạc nhiên lúc ban đầu đã dần dần biến thành nhu hòa, hiển nhiên đối với Quỷ Lệ, Phổ Đức đại sư cũng có một thứ cảm giác từa tựa ngang trái lầm lỗi như bọn Phổ Hoằng đại sư. Sau khi nghe lời nói của Phổ Hoằng đại sư, thần tình trên mặt Phổ Đức đại sư bất biến, khàn khàn hỏi: “Là bảo vật gì?”

Nói tới đó, Phổ Đức đại sư tuy đã không còn nhìn Quỷ Lệ chằm chằm, nhưng đại đế vẫn còn quan sát.

Phổ Hoằng đại sư liếc sang Quỷ Lệ thở dài một hơi: “Hắn muốn mượn Càn Khôn Luân Hồi Bàn.”

Phổ Đức đại sư bàng hoàng, trên gương mặt như cái giếng cổ chết lặng lại hơi hơi biến sắc, hiển nhiên đối với chuyện này cũng thất kinh giật mình.

Quỷ Lệ đi tới một bước, khẩn thiết nói: “Hai vị đại sư, vị bằng hữu của tôi mười mấy năm nay hồn phách thủy chung bị khóa trong dị vật, sống mà như chết, đệ tử không ngày nào không lòng đau như cắt, tuy hy vọng mong manh, cũng không từ bở được, khẩn cầu hai vị đại sư từ bi, nếu được như nguyện, cứu được vị bằng hữu của đệ tử, đệ tử nguyện làm trâu làm ngựa để hồi báo ân đức của hai vị đại sư.”

Phổ Hoằng đại sư cùng Phổ Đức đại sư hai vị đều chắp tay niệm Phật, Phổ Hoằng đại sư nói: “Thí chủ đâu cần như vậy, làm khó bọn ta quá.”

Sau cơn kinh ngạc ban đầu, Phổ Đức đại sư lúc này đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đôi mày hơi nhíu lại, thốt: “Xin hỏi thí chủ, tin tức Càn Khôn Luân Hồi Bàn ở trong tệ tự, thí chủ nghe từ đâu vậy?”

Quỷ Lệ mặt lộ nét khốn khó, nhìn sang Phổ Hoằng đại sư.

Phổ Hoằng đại sư cười khổ một tiếng: “Sư đệ, chuyện này ta hồi nãy có hỏi qua Quỷ Lệ thí chủ, nhưng theo Quỷ Lệ thí chủ nói, vị tiền bối cao nhân nói ra bí mật cho hắn biết lại một mực không chịu để cho hắn tiết lộ lai lịch thân phận, khiến sư huynh nhất thời quyết đoán không được, nghĩ tới Càn Khôn Luân Hồi Bàn là do ngươi bảo quản luôn luôn, nên mới đến quấy nhiễu sự thanh tu của sư đệ, thỉnh vấn ý tứ của ngươi.”

Quỷ Lệ giờ mới minh bạch tại sao Phổ Hoằng đại sư và Pháp Tướng muốn dẫn hắn đến gặp vị Phổ Đức đại sư này, xem ra kỳ bảo Càn Khôn Luân Hồi Bàn thần bí quả nhiên không phải tầm thường, không ngờ là để cho Phổ Đức đại sư một trong tứ đại thần tăng bảo quản mấy chục năm nay, không biết có thật sự có hiệu dụng kỳ diệu có thể cứu trị cho Bích Dao không? Nghĩ tới đó, Quỷ Lệ không nhịn được toàn thân phát nóng, song thủ siết chặt thành quyền.

Trong nhà giờ phút này một màn tĩnh lặng, mục quang của mọi người đều hướng về phía Phổ Đức đại sư đang trầm mặc, chỉ thấy Phổ Đức đại sư song mục hạ thấp, tựa hồ đang đắn đo gì đó, nhìn diện dung không có biểu tình đó, Quỷ Lệ không khỏi toát mồ hôi đẫm lòng bàn tay.

Cũng không biết bao lâu sau, Phổ Đức đại sư mới từ từ ngước mắt, nhìn Quỷ Lệ chắp tay khẽ thốt: “Thí chủ”

Quỷ Lệ liền hồi lễ; “Cầu đại sư từ bi.”

Thanh âm của Phổ Đức đại sư vẫn khàn khàn, giọng nói chậm chạp: “Mấy chục năm trước, tam sư đệ Phổ Trí đã tạo lỗi lầm với ngươi, Thiên Âm Tự ta trên dưới thật đã thiếu nợ ngươi rất nhiều…”

Phổ Hoằng đại sư và Pháp Tướng bên cạnh nghe nói đều chắp tay, miệng niệm tụng một câu “A di đà Phật” khe khẽ.

Phổ Đức đại sư nói tiếp: “Hơn nữa Càn Khôn Luân Hồi Bàn này năm xưa là Phổ Trí sư đệ du lịch miền tây bắc Man Hoang mang về bổn tự, ngươi cũng có thể coi là đệ tử của Phổ Trí sư đệ, giao cho ngươi là chuyện đương nhiên. Chỉ là…”

Quỷ Lệ trong lòng đang vì lời nói của Phổ Đức đại sư mà dần dần có hy vọng mừng rỡ, không ngờ trên mặt Phổ Đức đại sư chợt hiện vẻ khó giải, tựa hồ có gì đó do dự, thình lình trong đầu thoáng qua thân ảnh áo xanh của Bích Dao đang nằm trong hàn băng thạch thất ở Hồ Kỳ Sơn, thân người hắn khe khẽ run lên, nhiệt huyết trào dâng nghiến răng bước tới hai bước, đến trước mặt Phổ Đức đại sư.

Phổ Hoằng đại sư và Pháp Tướng đều thất kinh, Phổ Đức đại sư cũng không ngờ được, đưa mắt nhìn Quỷ Lệ, lại chỉ thấy Quỷ Lệ không những không có một chút xíu nét bất kính, trái lại hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Phổ Đước đại sư.

“Bộp!”

Tiếng động lắng đọng, âm vọng trên bản đá dưới đất, đầu Quỷ Lệ vập xuống trước mặt Phổ Đức đại sư, song thủ của hắn siết chặt thành quyền, xương cốt trắng nhợt, thân người cũng hơi run run, chỉ nghe thanh âm của hắn nghèn nghẹn, nhỏ giọng lấp bắp: “Đại sư, tôi tội nghiệp quá nặng, phụ người đã nhiều, nếu không thể cứu nàng, tôi… tôi… tôi… cầu đại sư từ bi, cầu đại sư từ bi…” Nói tới đó, hắn tựa hồ khó kềm chế mình được, chỉ lặp đi lặp lại lời khẩn cầu.

Pháp Tướng đứng bên cạnh không khỏi động dung, trên mặt thoáng qua vẻ bất nhẫn.

Phổ Đức đại sư cũng không khỏi ngẩn ngơ, mặc nhiên một hồi, quay đầu nhìn Phổ Hoằng đại sư, thấy Phổ Hoằng đại sư song chưởng chắp lại, cũng không nói gì, sau một hồi lâu nhè nhẹ gật gật đầu.

Phổ Đức đại sư chầm chậm xoay đầu nhìn người trẻ tuổi quỳ trước mặt mình, sau một hồi nữa nhẹ giọng thốt: “Ngươi đứng dậy đi!”

Quỷ Lệ vẫn quỳ lạy dưới đất, không động đậy.

Khoé miệng của Phổ Đức đại sư hơi hé, tựa hồ lộ ra một nụ cười lợt lạt, không biết đang nghĩ gì, chỉ nghe thanh âm trầm của ông ta: “Tính khí của ngươi thật hoàn toàn khác Phổ Trí sư đệ năm xưa.” Thần tình trên mặt ông ta trong chớp mắt đó phảng phất thoáng qua nỗi thương nhớ bồi hồi, sau đó thấp giọng: “Đứng dậy đi, ta đáp ứng ngươi.”

Quỷ Lệ thân người run lên, nội tâm mừng quá khó ức chế, vụt ngước đầu.

Phổ Đức đại sư thò tay chầm chậm rút từ trong lòng ra một vật, động tác của ông ta cự kỳ từ từ, thỉnh thoảng có cảm giác ngưng trệ.

Quỷ Lệ nhìn, thấy cái Phổ Đức đại sư cầm là một vật tròn đường kính khoảng nửa thước bọc trong một mảnh vải đen, nhưng hình dạng bên trong lại nhìn không rõ, bảo vật này không ngờ giấu trong mình Phổ Đức đại sư, thật không phải đồ tầm thường.

Mảnh vải đen cột thắt, Phổ Đức đại sư đặt nó dưới đất, tay nhẹ nhàng tháo gỡ mối thắt, nhưng lúc hé mở mảnh vải đen, ông ta lại tựa hồ do dự đắn đo một hồi, sau đó thở dài khe khẽ, lắc lắc đầu, mở lớp bao ra.

Một luồng sáng trắng nhu hòa từ trong bao từ từ di động, từ từ tản phát ra, càng lúc càng sáng ngời, lại không làm cho người ta cảm thấy lóa mắt. Giữa nhu quang, chỉ thấy bụi mỏng lờn lợt bay vờn nhè nhẹ, trong gian nhà nhỏ tịch mịch, không biết từ đâu phảng phất truyền đến lời ca êm tai trầm thấp du dương, thoang thoảng hồi vọng giữa không gian vô hình.

Mảnh vải đen hoàn toàn mở ra, Quỷ Lệ cuối cùng nhìn thấy rõ sự vật trước mắt, pháp bảo mà chàng ký thác hy vọng mong manh cứu trị Bích Dao đó. Giây phút đó, trên mặt chàng đột nhiên hiện ra nét kinh ngạc, tựa hồ có gì đó không thể tin nổi, ngạc nhiên ngước đầu nhìn Phổ Đức đại sư. Phổ Đức đại sư mặt mày không chút biểu tình, sau một hồi, Quỷ Lệ lại nhìn sang Phổ Hoằng đại sư, Phổ Hoằng đại sư lại cũng chỉ thở dài nhè nhẹ, song thủ chắp lại khẽ ngâm: “A di đà Phật.”

Hồ Kỳ Sơn, Quỷ Vương Tông tổng đường.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, số đông đệ tử trong Quỷ Vương Tông đều bắt đầu có cảm giác hoàn cảnh xung quanh mình có thấp thoáng có gì đó không hiểu nổi xảy ra. Những sự tình kỳ diệu khôn lường cổ quái cực kỳ, những chuyện trước đây căn bản chưa từng xuất hiện, không ngờ đều đã xuất hiện hai ba lần trong những ngày qua.

Thí dụ mà nói, tòa động quật trong lòng núi kiên cố dị thường suốt mấy trăm năm nay, những thạch thất mà đám đệ tử Quỷ Vương Tông cư trú, bốn bên đều là vách đá cứng bền cực kỳ, đừng nói gì đến nứt đổ, cho dù là mọi người muốn vung đao vung kiếm khoét một lỗ nhỏ trên tường vách cũng phải mệt bán sống bán chết, vị tất đã thành công. Nhưng những ngày qua, rất nhiều vách đá trong tổng đường Quỷ Vương Tông đã thay nhau xuất hiện những vết nứt quái dị, hơn nữa những vết nứt đó không ngờ vẫn đang không ngừng khuếch rộng ra.

Lại tỷ như mọi người sinh sông trong động quật trong lòng núi này đã sớm quen với lối sống yên tĩnh, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần bọn họ về phòng nằm trên giường mơ mơ màng màng, không ngờ lại có một số đông nghe thấp phảng phất sâu kín bên dưới thạch thất của mình thoang thoảng truyền tới những thanh âm cực kỳ đáng sợ. Thanh âm quái dị đó phảng phất như dòng nham tương khổng lồ hừng hực đang đùng đùng lưu động, lúc nào cũng có thể bộc phát lên trên nuốt trọng hết mọi người. Tiếng động quái dị như kim đâm vào tai đó khiến cho người ta sực tỉnh, nhưng khơi khơi sau khi tỉnh dậy, lại phảng phất không nghe thấy gì nữa.

Những quái sự đó đều là sự tình trước đây chưa từng có, nhưng cái làm cho đám môn hạ đệ tử Quỷ Vương Tông cảm thấy khủng khiếp nhất lại là những chuyện xảy ra giữa đám đông. Có một số đệ tử của Quỷ Vương Tông rõ ràng là rất bình thường không có gì lạ, không biết sao bất thình lình cuồng tính phát tác, hoàn toàn mất hết lý trí, công kích bất cứ ai kề bên như dã thú điên cuồng, cho dù người đứng cạnh là thân nhân hay là bằng hữu tốt nhất, những đệ tử Quỷ Vương Tôn nổi điên đó vẫn dùng phương pháp tàn khốc nhất mà giết hết bất cứ những ai mình có thể nhìn thấy, cho đến khi bị những người khác nghe động tĩnh chạy đến hợp lực giết chết.

Nội trong một thời gian ngắn ngủi, những sự tình đáng sự đó liên tiếp không ngừng phát sinh trong Quỷ Vương Tông, nhất thời ai ai cũng thấy nguy kịch, thậm chí cả khi giữa thân nhân hảo hữu cũng đều không dám tin tưởng nữa. Ai ai cũng không biết thật ra đã xảy ra chuyện gì, lòng người lo sợ, toàn tòa Hồ Kỳ Sơn phảng phất đều hãm nhập vào không khí nguy hiểm quỷ dị.

Tàn dương như máu, đã đến hoàng hôn, vài đệ tử tâm thần bất an đứng tại cửa khẩu Quỷ Vương Tông, có người lẳng lặng dõi nhìn vầng thái dương sắp lặn xuống núi, có người ngây ngô xuất thần, không biết đang nghĩ gì.

Bất chợt, có người “suỵt” một tiếng, mở miệng thốt: “Có người đến.”

Mọi người đều hoang mang, đưa mắt nhìn, quả nhiên dưới Hồ Kỳ Sơn, xa xa giữa ánh sáng tàn dư của mặt trời có một bóng trắng nhẹ nhàng lướt lên, phương hướng chính là vào Quỷ Vương Tông, chúng nhân không biết người đến là bạn hay là địch, nhất thời không khỏi khẩn trương hẳn lên. Bóng trắng đó tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã lên tới lưng chừng núi, tiếp cận cửa vào tổng đường Quỷ Vương Tông, đệ tử Quỷ Vương Tông vọt lên đó, nhìn thấy rõ là ai, “hà” một tiếng thở phào nhẹ nhỏm, thì ra là khách của Quỷ Vương Tông chủ Quỷ Vương và phó Tông chủ Quỷ Lệ… Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch dừng chân, trong lòng hơi hơi cảm thấy kỳ quái, đám đệ tử Quỷ Vương Tông mặt mày như in hằn thần tình nặng nề, nhìn có mấy phần không giống ngày thường, có lẽ đám người này tự mình không cảm thấy được, nhưng Tiểu Bạch là Cửu Vĩ Thiên Hồ tu luyện ngàn năm, không có chuyện gì là chưa từng thấy qua, cơ hồ là phản ứng trực giác, nàng cảm thấy đám đệ tử Quỷ Vương Tông trước mặt tựa như trên lưng đang có một khối đá khổng lồ đè ép, không tự khống chế được mà bạnh căng thân người.

Bất quá giờ phút này kêu nàng vừa gặp mặt mà nói ra coi là bị gì thì dĩ nhiên không thể nào, huống hồ bọn đệ tử đã chia nhau nhượng đường, mặt mày cười bồi. Tiểu Bạch khẽ gật đầu nhìn bọn chúng trong lòng ngẫm nghĩ có khi là vì Quỷ Vương Tông chủ quá hà khắc.

Tiểu Bạch đi vào lòng núi được hai bước, chợt lại dừng chân quay đầu lại kêu một gã trong đám đệ tử Quỷ Vương Tông: “Nè”.

Không kêu còn đỡ, nàng bất quá thình lình đứng đằng sau bọn họ mà kêu một tiếng, cơ hồ cùng một lúc, tất cả đám đệ tử Quỷ Vương Tông đồng thời giống như bị sét đánh trúng, toàn thân kích động, thất tề nhảy dựng lên, còn có kẻ rút bội đao pahsp bảo ra, như lâm đại địch, bày lập trận thế sinh tử quyết chiến.

Tiểu Bạch ngạc nhiên ngây người: “Các ngươi sao vậy?”

Mấy đệ tử Quỷ Vương Tông đưa mắt nhìn nhau, qua một hồi sau mới từ từ buông binh khí trong tay, lơi người, tên đệ tử bị Tiểu Bạch kêu cười khổ một tiếng; “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Bạch quan sát kỹ bọn chúng, chỉ thấy đám đệ tử này người nào cũng mắt quầng thâm, mày cau có, trên mặt có nét mệt mỏi, giống như đã một thời gian đài không ngơi nghĩ, càng làm cho sự nghi hoặc trong lòng nàng thêm sâu nồng, hỏi: “Các ngươi thật ra bị sao vậy? Sao ta thuận miệng kêu một tiếng là khẩn trương đến như thế?”

Tên đệ tử Quỷ Vương Tông kia lại cười khổ một tiếng lắc đầu: “Cô nương, người đừng hỏi nữa, hồi nãy người kêu tôi có chuyện gì vậy?”

Tiểu Bạch do dự một hồi; “Phó Tông chủ Quỷ Lệ của các ngươi có trong động không?”

Tên đệ tử Quỷ Vương Tông lắc đầu: “Phó Tông chủ đã vắng mặt nhiều ngày, không có trong núi.”

Tiểu Bạch cau mày: “Hắn đi đâu vậy? Có nói khi nào quay về không?”

Tên đệ tử Quỷ Vương Tông đáp: “Phó Tông chủ luôn luôn hành tung thần bí, bọn tôi ở đây nào biết lão nhân gia đi đâu, dĩ nhiên là cũng không biết đến khi nào lại về.”

Tiểu Bạch buồn bã đứng yên một hồi, gật gật đầu, nghĩ thầm quả là như vậy, Quỷ Lệ nếu muốn đi đâu, đám đệ tử bình thường của Quỷ Vương Tông làm sao mà biết được. Nàng liền xoay mình, tiếp tục đi vào lòng núi.

Lúc nàng cất bước, thân người từ từ mất hút trong bóng tối của lòng núi, bằng vào nhĩ lực hơn xa người thường của nàng, nghe được mấy đệ tử Quỷ Vương Tông tuốt đằng xa nhỏ giọng đàm thoại: “Lão Lý, ngươi sao lại làm vậy? Không ngờ cả đao cũng rút ra. Cũng may là Tiểu Bạch cô nương không bực bội, nếu không xem ngươi làm sao mà thoát thân?”

Người bên cạnh cười khổ một tiếng, xem ra là tên được kêu là “lão Lý”, nghe gã nói: “Ngươi hỏi ta sao lại khẩn trương! Ngươi không phải chuyện gì cũng nhảy dựng như một con thỏ sao? Trong khoảng thời gian này chỉ cần có gió lùa cỏ dạt là ta đã sợ hết hồn rồi.”

Chúng nhân kế bên ai ai cũng chia nhau thở dài, không ngờ không có ai phản bác lời nói của lão Lý, chừng như đều nhận thấy vậy, tiếp đó mọi người tựa hồ tâm sự trùng trùng, không muốn nói gì nữa.

Tiểu Bạch ẩn thân giữa bóng tối trong dũng đạo của lòng núi, mặt mày vẻ nghi hoặc càng lúc càng trầm trọng, nhưng sau mấy phen suy đi nghĩ lại, vẫn không tính ra chỗ này có gì không đúng, chỉ đành chậm bước tiến tới. Nàng phen này về Hồ Kỳ Sơn dĩ nhiên là muốn tìm kiếm Quỷ Lệ, mấy ngày trước này tái nhập thánh đàn của Nam Cương Miêu tộc, căn cứ theo lời chỉ điểm của Vu Yêu, cuối cùng đã phát hiện bí mật của Vu tộc cổ khắc in sau thần tượng Khuyển Thần của Miêu tộc, một trong số chính là có liên quan đến vật mà Quỷ Lệ tìm kiếm, nhưng chuyện này nàng cũng đồng thời phát hiện ra những chuyện quỷ dị khác, mãi cho đến giờ phút này, nàng vẫn chưa quyết định có nên kể hết những chuyện đó với Quỷ Lệ không.

Bất quá lúc này Quỷ Lệ không có mặt ở Hồ Kỳ Sơn, Tiểu Bạch đương nhiên không nói được. Trước đây không lâu, nàng đã kề cậyn Quỷ Lệ trong nghĩa trang hoang phế ngoài Hà Dương thành, nếu nàg nói ra không chừng, chỉ là trong cõi u minh, tựa như có định số, ai mà nói rõ cho được.
Tiểu Bạch tính toán trong lòng, thiên hạ bao la vô biên, muốn tìm kiếm Quỷ Lệ như là mò kim đáy biển, bất quá Hồ Kỳ Sơn lại có Bích Dao, chắc Quỷ Lệ làm gì thì sớm muộn gì cũng về lại, ngay cả mình suốt dọc dường cũng đang do dự chưa quyết định có kể hết cho Quỷ Lệ nghe không, chi bằng lợi dụng thời gian ở đây đợi Quỷ Lệ mà nghĩ kỹ.

Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch đã hạ quyết tâm, liền đổi bước quẹo về phía chỗ ở của Quỷ Lệ. Tiếng bước chân của nàng vang vọng trong dũng đạo, đi được một đoạn, Tiểu Bạch hơi cau mày, dừng lại.

Trong dũng đạo dài thượt, ngày thường đều có đệ tử Quỷ Vương Tông qua lại, nói nói cười cười, lúc này không ngờ trống không không, chỉ có một mình thân ảnh của nàng đứng giữa dũng đạo.

Tất cả mọi người đều không biết vì nguyên nhân gì mà trốn mất hết, không thấy bóng hình.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn, tận cuối dũng đạo phảng phất đang bao trùm bóng tối sâu kín, nồng đậm đến mức không thể tan rã.

Nàng lẳng lặng nhìn một hồi, lại xoay mình tiếp tục đi tới, tiếng bước chân đơn điệu hồi vọng trong dũng đạo trống vắng, phảng phất vang dội hơn ngày thường gấp bội.

Giữa sự tĩnh bí quỷ dị đó, Tiểu Bạch chầm chậm bước tới chỗ ở của Quỷ Lệ, không biết tại sao, tuy Quỷ Lệ không có mặt, nhưng nàng vẫn có ý định đi vào, lúc nàng vừa thò tay muốn đẩy mở cửa phòng của Quỷ Lệ, bất chợt thân người nàng sựng lại, giống như phát hiện gì đó, sau đó từ từ ngước đầu lên nhìn.

Trên vách đá cứng ngắc kiên cố ngoài thạch thất chỗ Quỷ Lệ cư trú không ngờ có bảy tám kẻ nứt sâu, lộ ra nham thạch nhám thô trũng vào, giống như bị cự lực gì đó, cứng cỏi xé banh ra, ngoằn ngoèo thống khổ, như vết thương khổng lồ khắc trên vách đá, không biết từ trong kẽ nữc có trào máu ra không!

Thân người Tiểu Bạch chợt hơi chấn động, ngưng thị nhìn vào những kẽ nứt, tròng mắt hơi co thắt, bằng vào đạo hạnh tu hành ngàn năm của nàng, nàng thậm chí linh mẫn đến mức thấp thoáng cảm giác được trên những kẽ nứt ngoằn ngoèo xộc vào mắt bên cạnh mình như thoang thoảng hiện ra một luồng hơi quỷ dị.

Luồng hơi quỷ dị đó khiến cho nàng trong tiềm thức cảm thấy kinh tởm!

Nhưng trước khi nàng muốn biết rõ sự tình, dị biết đột nhiên phát sinh, từ dũng đạo xa xa đằng sau người nàng, đột nhiên truyền tới tiếng gầm khủng khiếp như xé nát ruột gan, tiếp liền đó là tiếng thét gào sắc bén vang vọng, có người cuồng nộ, có người sợ hãi, tiếng quát rống giận dữ cùng tiếng khóc than bứt rứt như theo gió lùa qua.

Tiểu Bạch thân ảnh nhoáng lên, hướng về phía tiếng gào thét lướt đi, mãi cho đến bây giờ, nàng mới thật sự xác nhận trong Hồ Kỳ Sơn quả thật đã xảy ra biến hoá quỷ dị gì đó mà nàng chưa biết được, hơn nữa phần nhiều là dị biến đáng sợ.

Thân ảnh mông lung của nàng cấp tốc bay tới dũng đạo, trong dũng đạo hồi nãy trống không, lúc này đột nhiên không biết từ đâu lòi ra vô số người, có người bỏ chạy, càng có nhiều người sát khí đằng đằng cầm đao kiếm gào thét xông tới, xa xa, có người la hét: “Lại đây, lại đây, lần này lão Lý điên rồi…”

Tiểu Bạch trong lòng không biết sao bỗng chìm đắm tâm sự, sau đó thân ảnh của nàng lướt tới gần, dừng bên khoảng đất một người đang bị nhiều người khác vây quanh.

Trên mặt mọi người đều hiển lộ sát ý, nhưng Tiểu Bạch rõ ràng có thể nhận ra đằng sau sát khí đằng đằng của bọn họ không ngờ lại là sự sợ hãi. Giữa đám đông, một người toàn thân đẫm máu tay cầm binh khí, như con thú cùng đường quắc mắt gào rống, thỉnh thoảng vung vẫy binh khí, dưới chân gã là thi thể của mấy người, trên mình người nào cũng có thể nhìn thấy vài vết thương sâu hoắm, xem ra hơn phân nửa khó lòng cứu trị nổi.

Tiểu Bạch bần thần chăm chú nhìn hung thủ pháng phất đã hoàn toàn chìm vào cơn điên, trước đó một khắc, ở cửa động, nàng còn nghe gã nói chuyện như thường, còn thấy nỗi lo lắng hoang mang trong lòng gã, nhưng vừa chớp mắt, mấy người bạn đồng hành của gã không ngờ đã nằm dài dưới chân gã, bị gã giết chết, bản thân gã như một con thú điên không ngừng gầm gừ.

Người xung quanh giận dữ mắng chửi, sau một hồi, đám đông ùa lên, binh khí vung vẫy trong tay lão Lý muốn chém người ta, nhưng trong nháy mắt, một lưỡi đao bén đã chẻ vào mình gã, sau một hồi, đám đông từ từ tản ra, Tiểu Bạch mặc nhiên nhìn, thấy thân thể của gã rục cuộn run lên khe khẽ, cái đầu đầy vết thương chầm chậm quay lại, sát na đó, mục quang của Tiểu Bạch chạm vào thị tuyến của gã.

Trong đầu óc như có một luồng sét vô hình đánh “oành”, Tiểu Bạch không khỏi thoái lùi nửa bước, trên mặt mất hẳn sắc, đôi mắt của nam nhân kia hoàn toàn biến thành màu đỏ máu, bên trong ngoại trừ chém giết ra, căn bản không còn một chút xíu nhân tính, sự tuyệt vọng tàn khốc đó, cho dù đạo hạnh ngàn năm như nàng tựa hồ cũng cảm thấy nghẹn thở.

Không gian phong cuồng làm sao!

Đám đông rầm rì nhỏ to, từ từ tản mác trong cơn sợ hãi, Tiểu Bạch chầm chậm cất bước, chầm chậm đi đến gần thi thể đã mất đi sinh mệnh.
Máu tươi đỏ bầm lẳng lặng rỉ chảy, chầm chậm thấm vào nham thạch bùn đất. Tròng mắt màu đỏ máu điên dại đó đại khái vì mất đi sinh mệnh mà biến thành ảm đạm, chuyển thành màu đỏ xám. Tiểu Bạch chăm chú quan sát, đột nhiên, vụt xoay người, sắc mặt giá buốt như băng nhìn về phía dũng đạo tối hù lại đã biến thành trống vắng.

Trong bóng tối đằng trước, một luồng hơi máu tanh nồng nặc cực kỳ không ngừng tản phát ra, giống như một con thú khổng lồ tham lam uống máu, độc ác quan sát mọi vật bên ngoài, khao khát máu tươi vô tận.

Một thân ảnh lặng yên đứng trong vùng tối tăm sâu hút, như ẩn như hiện!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Nữ ca sĩ về thăm nhà - Tác giả The Kid
Suốt thời gian dài bận rộn chạy show, ngày hôm nay Thảo mới sắp xếp công việc lại để về thăm gia đình. Quê của Thảo ở Cà Mau, cô lên thành phố để theo đuổi đam mê ca hát, ngoài ra cô còn có khả năng sáng tác. Tuy không phải một ngôi sao đình đám, nhưng Thảo đã có được lượng fan không ít, và những sản phẩm âm nhạc chất lượng. Cô mua được chiếc xe hơi, thuê tài xế riêng. Mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng cũng về được đến quê. Căn nhà này năm xưa bèo lắm, nhờ Thảo làm ca sĩ gửi tiền về cho mẹ sửa nhà nên nhà mới...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 26
0 Hai vị đại viên mãn Tiên Quân cuốn tay áo thu mấy ngàn tiên nhân vào trong, bỏ mặc ao vàng quỳnh dịch, Tiên vực, co giò đạp tiên quang chạy mất. Hai lão Tiên Quân tóc bạc phơ, ngày thường bộ dáng sống dở chết dở. Giờ Tự Nhiên Lão Quân, Thái Chân Tiên Quân chạy nhanh không thấy bóng dáng, tốc độ mau đến làm người trợn mắt há hốc mồm. Hỗn Độn Ôn Đế giật mình, cười to bảo: Đám nhóc ranh thật, chạy nhanh. Nhưng các ngươi nghĩ có thể chạy ra lòng bàn tay của ta sao? Xem thường ta quá. Hỗn Độn Ôn Đế thò tay ra, bàn tay như vân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Miêu Nghị – Quyển 20
0 Càng nghĩ càng tức, Hoàng Phủ Quân Nhu giật mạnh hai tay bị kiềm chặt: Khốn nạn, ngươi không hề để ta trong lòng, ngươi xem ta như đồ chơi có cũng được, không cũng chẳng sao! Miêu Nghị hất hai tay Hoàng Phủ Quân Nhu ra làm nàng lảo đảo thụt lùi mấy bước, hắn chỉ ra ngoài, cười khẩy nói: Nàng nói ta không xem trọng nàng? Chính nàng nhìn thấy tình hình Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu lúc đó, cách làm hợp lý nhất của ta là giết hết các người diệt khẩu! Nhưng vì nàng! Có biết nàng gây rắc rối lớn cỡ nào cho ta không? Vì bảo vệ nàng khiến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng