Tru Tiên

Phần 32

Rất lâu! Rất lâu! Rất lâu!

Mây đen trên trời tan biến, quang mang tắt hẳn.

Mọi người run run nhìn lên trên trời, trông thấy gã thiếu niên ấy, tay nắm chặt cứng Thiêu Hoả Côn đen xì, giống như một hòn đá trên mình chịu đầy những vết thương, rơi phịch thẳng xuống,

Hắn ta chưa kịp rơi xuống mặt đất, Điền Bất Dịch đã như ma quỷ xuất hiện ngay dưới mình hắn, đỡ lấy hắn. Chỉ thấy Điền Bất Dịch sắc mặt nghiêm trọng, xuất thủ như gió, lập tức cậy miệng Trương Tiểu Phàm lúc này đã bất tỉnh, lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, không cần biết nhiều ít, cầm đổ hết những viên thuốc màu vàng thẳng vào miệng của Trương Tiểu Phàm.

Những viên thuốc ấy vào miệng lập tức tan ngay, Điền Bất Dịch không thốt ra một lời nào, tung người nhảy lên, một đạo xích quang lập tức vọt ra, mang ông ta bay xoẹt đi, nhìn dường như là không quay lại nơi này, ngó về phía ấy, thì đó là hướng quay về Đại Trúc Phong.

Tố Như cùng mọi người chi phái Đại Trúc Phong, rối rít bám theo.

Lúc này, Lục Tuyết Kỳ sắc diện trắng xanh đang hạ xuống, lấp tức bị đám người Tiểu Trúc Phong đang hân hoan vui sướng bao lấy, đứng trong đám sư tỷ muội, nàng lẳng lặng ngầng đầu lên, nhìn theo luồng ánh sang đỏ ấy đang dần dần bay xa rồi biến mất trên trời, run run không nói.

Hắn phảng phất như chìm trong bóng tối triền miên ngàn năm, muốn tỉnh lại mà mắt lại không thể mở, thăm thẳm nơi hắc ám ấy, hắn chỉ đơn độc một mình.

Hắn không cam lòng cô đơn độc hành nơi đen tối, nhưng muốn ly trừ bóng đen ấy lại không một con đường để đi.

Hắn bi phẫn, tận sâu nơi thâm tâm, ngọn lửa bi phẫn bừng bừng không ngứt, hắn hướng tới cửu u ma thần lập trọng thệ: Dù cho thân thể hồn phách hắn có hóa ra tro bụi, chỉ cần một điểm ánh sáng nhỏ nhoi thì cho dù phải táng thân cùng tất cả mọi vật trên thế gian này cũng được.

Bỗng từ đâu có một lằn lệ khí khởi đến như ngựa bất kham!

Trương Tiểu Phàm từ từ mở mắt tỉnh dậy, ánh sáng nhu hoà tỏa khắp gian phòng quen thuộc.

Hắn từ từ ngồi dậy lấy tay lau mồ hôi trên trán, nơi bắp vai, trước ngực cùng bụng dưới chợt cảm thấy đau kịch liệt, hắn liền hít một hơi dài nhưng cũng bị đau đến tái mặt.

Hắn ngồi yên trên giường không dám cử động nữa, mãi một hồi sau cơn đau mới dịu đi từ từ.

Giờ cũng đã quá trưa, cửa phòng đóng hờ, cửa sổ hé mở, thấp thoáng bên ngoài đình viện là bóng trúc xanh rì. Hắn loay hoay ngó tìm tiểu hôi cùng đại hoàng nhưng không thấy đâu, hai con vật này không phải liền nhau như ruột thịt sao?

Hắn cười cười, nhìn khoảng trống trong nhà rồi lại tự mình cười với mình.

Có tiếng cửa mở ra “kẻo kẹt”, Tô Như, vị sư nương đoan trang mỹ lệ của hắn tiến vào. Trương Tiểu Phàm hơi động thân mình kêu lên: “Sư nương”, nhưng hắn không cách nào đứng dậy, gương mặt thì co rút lại vì đau.

Tô Như liền bước đến bên giường đặng ngồi xuống rồi nhẹ nhàng bảo: “Tiểu Phàm, con đừng cử động.”

Trương Tiểu Phàm đợi nỗi đau dịu đi, hướng về Tô Như nói: ” Đệ tử không biết sư nương đến thăm…”

Tô Như cau mắt nhìn hắn: “Mạng con còn không tới một nửa mà vẫn còn để ý tới lễ nghi thường tình! Bỏ đi, con ngồi được à?”

Trương Tiểu Phàm cười khan một tiếng, Tô Như nhìn hắn như dò xét rồi gật đầu: “Ngoại thương của con không đáng kể nhưng kinh mạch bên trong thì tổn thương khá nặng, nếu không an tâm tịnh dưỡng thì không ổn đâu.”

Trương Tiểu Phàm đáp: ” Dạ, đồ nhi làm cho sư phụ sư nương mất mặt, thật là… ”

Tô Như cắt ngang: “Con làm cho sư phụ nở mặt nở mày lắm đó, ba trăm năm nay đổ lại, không kể chính bản thân sư phụ con tham gia thất mạch hội võ, đại trúc phong ta một mạch không có đệ tử nào xuất sắc như con đây.”

Trương Tiểu Phàm mặt mày ửng đỏ, cuối đầu đáp: “Là, chỉ là đệ tử may mắn thôi.”

Tô Như mĩm cười, vỗ nhè nhẹ vào vai hắn. Trương Tiểu Phàm bừng tỉnh, hỏi: “Sư nương, cuộc tỷ thí kết thúc rồi chưa, ai là người thắng, là Lục sư tỷ chăng?”

Tô Như khẽ lắc đầu: “Không phải, kẻ thắng là Long Thủ Phong Tề Hạo.”

Trương Tiểu Phàm không biết sao lại thấy chua xót trong lòng, thấp giọng rằng: “Thì ra là Tề sư huynh, thiệt là lợi hại, Lục sư tỷ có Thiên Gia trong tay mà cũng thua cho huynh ấy.”

Tô Như nghe hắn nói xong, phảng phất như xúc động tâm tư, thở dài nhè nhẹ rồi chuyển sang chuyện khác: “Con bị thương không nhẹ, sư phụ con phải bỏ biết bao tâm sức mới cứu chửa đặng, nghe ổng nói rằng dùng Thiên Gia thần kiếm thi triển Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, mặc dù Lục Tuyết Kỳ tu hành chưa đủ nhưng nếu không có thiêu, thiêu… pháp bảo của con đỡ giùm thì dù là thần tiên cũng không thể nào toàn vẹn về trời nổi đâu.”

Trương Tiểu Phàm nghe sư nương nói thế, đột nhiên bừng tỉnh, ngó dáo dác bốn phía nhưng không tìm thấy thanh thiêu hỏa côn đen đủi quen thuộc.

Tô Như thấy bộ dạng hắn như vậy liền từ tốn bảo: “Sư phụ con đang tạm giữ lấy pháp bảo của con rồi.”

Trương Tiểu Phàm nao nao trong dạ, thấp giọng: “Dạ”. Rồi thì hắn nhịn không được liền hỏi một câu: “Sư phụ, lão nhân gia người… …”

Tô Như đáp: “Con hôn mê năm ngày năm đêm, thương thế cũng mới vừa ổn định lại, hồi sớm này bên Thông Thiên Phong, chưởng môn sư huynh có nhắn lời bảo sư phụ con phải lập tức qua bên đó ngay.”

Trương Tiểu Phàm gật đầu chầm chậm, trong lòng không biết mùi vị thế nào, bản thân hắn cũng không rõ vấn đề gì, trong hai năm qua, thiêu hỏa côn lần thứ nhất lìa xa hắn, hình như thấy thiếu đi thứ gi đó.

Tô Như nhìn hắn, trong mắt phảng phất một tia nhìn cổ quái, sau đó lại nói: “Con vừa mới tỉnh lại, đừng suy nghĩ mông lung mà cần nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta đã căn dặn các sư huynh con không được quấy rầy, lát sau Tất Thư sẽ đến coi chừng con.”

Trương Tiểu Phàm đáp: “Đa tạ sư nương.”

Tô Như gật đầu: “Con nghỉ ngơi đi, lát sau, khi ta rời khỏi, Tất Thư sẽ mang cơm đến cho con.”

Sau khi nói xong liền chuyển mình bước ra ngoài, khi sắp ra khỏi cửa phòng thì nghe Trương Tiểu Phàm gọi lại từ phía sau:

“Sư nương.”

Tô Như, xoay người hỏi: “Chuyện gì?”

Trương Tiểu Phàm nhìn sư nương rồi nghĩ ngợi chút, đoạn hỏi: “Sư nương, con có chuyện muốn thưa, không biết Long Thủ Phong Lâm Kinh Vũ tỷ thí kết cuộc thế nào? Lúc con còn ở Thông Thiên Phong không có cách nào hỏi chuyện cùng hắn được.”

Tô Như nhìn lại Tiểu Phàm: “Hắn tại vòng tám bị thua cho đồng môn sư huynh của mình là Tề Hạo.”

Trương Tiểu Phàm hơi run người: “Thì ra hắn cũng… cám ơn sư nương.”

Tô Như khẽ lắc đầu: “Con nghỉ ngơi đi.” Nói đoạn chuyển mình đi ra ngoài.

Trương Tiểu Phàm từ từ nằm xuống, nhìn vân hoa trên tấm ván trong phòng, trầm ngâm không nói.

Trên ngọn Thông Thiên Phong núi Thanh Vân, trong điện Ngọc Thanh, Đạo Huyền chân nhân ngồi giữa còn sáu vị thủ tọa sáu mạch ngồi xung quanh, bên ngoài đại điện không một bóng người.

Mọi người đều trầm ngâm không nói, Đạo Huyền chân nhân châu mày nhìn xuống thanh thiêu hỏa côn đen đủi đang nằm trong tay mình.
“Điền sư đệ”, Đạo Huyền chân nhân lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng: “Đệ thấy thế nào?”

Điền Bất Dịch lặng yên một chút đoạn nói: “Trương Tiểu Phàm không mang theo vật gì khi lên núi nhập môn, phần nhiều là trong những năm tu học tại đây do cơ duyên xảo hợp mà ngẫu nhiên được bảo vật.”

Thương Tùng đạo nhân ngồi kế bên cất giọng lành lạnh: “Thanh côn này có thể ngang sức đối cự cùng Thiên Gia thì cũng thuộc loại thần binh, nhưng nhìn khắp thiên hạ lại chưa nghe nói về bảo vật này.”

Điền Bất Dịch trầm sắc mặt, lạnh lùng đáp: “Thần Châu đất rộng bao la, không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo còn chưa xuất thế, huynh và đệ bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Thương Tùng đạo nhân mặt lộ sắc giận, chưa kịp phát tác thì nghe tiếng của Tiểu Trúc Phong, Thủy Nguyệt đại sư lạnh băng băng: “Chúng ta tuy là ếch ngồi đáy giếng nhưng khi thanh hắc côn nọ thi pháp thì yêu khí trùng trùng, rõ ràng là tà vật, không hiểu sao Điền sư huynh lại nhìn không ra sao?”

Điền Bất Dịch hừ một tiếng: “Bộ phát ra khí đen thì là yêu khí sao? Có những lằn đỏ hồng hồng thì là tà vật ư? Nếu vậy thì ta về bôi mặt cho đen ra rồi các người có bắt đem chém vì là yêu nhân ma giáo không?”

Đạo Huyền chân nhân cau mày: “Điền sư đệ, đệ đâu cần phải nói oang oang cho mình là ma giáo yêu nhân chứ!”

Điền Bất Dịch hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không nói gì thêm.

Đạo Huyền chân nhân thở một hơi dài, đem để thanh thiêu hỏa côn lên trên kỷ trà, nói: “Hôm nay mời các vị đồng môn đến là để thương nghị, một là về vụ thất mạch hội võ kỳ này, Đại Trúc Phong đệ tử Trương Tiểu có một pháp bảo cổ quái, lai lịch không rõ ràng mà oai lực cực lớn, hai là về chuyện trước đây ta có nói rằng sẽ phái bốn người đệ tử bổn môn đến Không Tang Sơn, Vạn Bức Cổ Quật để tra xét, riêng ba người đệ tử đầu thì không vấn đề gì, duy chỉ có Trương Tiểu Phàm…”

Điền Bất Dịch càng nghe thì càng giận, lão vốn đối với chuyện tu hành của Trương Tiểu Phàm đột nhiên tiến bộ đã lấy làm lạ, đối với thiêu hỏa côn cũng đem lòng ngờ vực, giờ ở trên điện Ngọc Thanh, không ai nói gì đến đệ tử họ mà toàn nhắm tên đệ tử lão chỉ trích, hỏi sao lão không giận cho được chứ. Lão trầm mặt lại, đứng lên lớn tiếng rằng: “Chưởng môn sư huynh, huynh muốn xử thế nào đây?”

Đạo Huyền chân nhân không nghĩ Điền Bất Dịch lại phản ứng mạnh đến vậy, nhất thời lắp bắp, còn mọi người thì dáo dác nhìn nhau, Phong Hồi Phong thủ toạ, Tăng Thúc Thường ngồi kế bên Điền Bất Dịch, giao tình không nhạt, liền kéo tay áo lão: “Bất Dịch, chưởng môn sư huynh chưa nói gì cả, đệ ngồi xuống trước đi.”

Đạo Huyền chân nhân sắc mặt trầm ngâm: “Điền sư đệ, chuyện này có nhiều chỗ cổ quái, ta thân là chưởng môn tự biết phải xử lý công bằng, đệ hay yên lòng đi.”

Điền Bất Dịch trên mặt vẫn còn sắc giận, song nhìn mặt Đạo Huyền chân nhân cùng nghe vài lời khuyên nhủ của Tăn Thúc Thường bên cạnh nên cũng ngồi xuống.

Đạo Huyền chân nhân chậm rãi nói: “Các vị cũng đã xem qua thanh côn này rồi, bên ngoài bình thường không chút biểu lộ gì nhưng bên trong lại ẩn hiện sát khí, đến như ta đây tu hành như vậy mà cũng không sai khiến được nó thì một tên đệ tử mới bước vào Ngọc Thanh Cảnh, tầng thứ tư sao lại có thể sử dụng được, thế là sao?”

Mọi ngươi đều im lặng, bao gồm cả Điền Bất Dịch, bọn họ ai cũng là cao nhân trong giới tu chân sao lại không biết nguyên do, chỉ là không một ai muốn nói mà thôi.

Cuối cùng thì Đạo Huyền chân nhân cũng nói tiếp: “Theo ta thấy thì thanh hắc côn này chính là vật do “huyết luyện” mà thành.”

Dù là đã chuẩn bị tâm lý nhưng các vị thủ tọa ngồi đó không ai là không biết sắc. Bởi vì huyết luyện vật là do người luyện dùng chính máu bản thân hòa nhập vào bảo vật để luyện. Phương pháp của kỳ thuật này quỷ dị gian hiểm vô cùng, chất liệu của pháp bảo phải lựa chọn kỷ càng, nếu rủi như bất cẩn khi đang luyện đến quá trình hung hiểm nhất thì dòng khí hung sát huyết lệ trong pháp bảo sẽ phản ngược lại người luyện, chết thảm khôn cùng.

Đương nhiên, nếu như thành công thì pháp bảo oai lực tuyệt luân, còn có thêm lợi thế là cùng chủ nhân huyết khí liền nhau, chỉ có người luyện nó mới sai sử được chứ còn người khác thì không sao sử dụng được, tuy nhiên dùng máu làm vật dẫn thì thường có những luồng khí ác sát.

Theo truyền thuyết thì pháp huyết luyện truyền từ thượng cổ ma thần, ma giáo từ xưa luôn luôn truyền từ đời này sang đời khác song vì phương pháp tập luyện quá nguy hiểm nên không ai dám xem mà luyện, thành thử không nghe nói đến huyết luyện pháp bảo xuất sắc nào cả.

Chỉ là hôm nay, trong Thanh Vân môn ta lại thấy thứ pháp bảo này trên người một tên đệ tử nhỏ.

Đạo Huyền chân nhân nhìn về phía Điền Bất Dịch, gương mặt Điền Bất Dịch cứng xanh, từ từ đứng lên, thốt: “Sư huynh, huynh nói nghe có lý nhưng theo đệ thì Trương Tiểu Phàm chỉ mới mười sáu tuổi hơn, làm sao mà biết được thuật huyết luyện chứ? Hơn nữa, từ khi hắn lên núi tới giờ, năm năm ròng không rời núi, thân không vật gì, ở đâu mà tìm được chất liệu luyện pháp bảo chứ?”

Thương Tùng đạo nhân bỗng lạnh lùng nói: “Biết đâu hắn là do ma giáo sai phái trà trộn vào Thanh Vân môn ta đây, đó cũng đâu có gì lạ!”

Điền Bật Dịch giận dữ: “Nếu hắn như huynh nói thì trong cuộc thi thất mạch hội võ sao lại đem vật như vậy ra dùng trước bao nhiêu con mắt của mọi người? Hơn nữa, nếu hắn là ma giao gian tế, hắc hắc, Thương Tùng sư huynh, môn hạ huynh là Lâm Kinh Vũ cũng không thoát khỏi liên hệ.”

Thương Tùng đạo nhân bị trả đủa một đòn đau như vậy liền giận dữ đứng lên: “Đệ nói gì, làm sao có thể gộp Lâm Kinh Vũ cùng môn hạ đệ mà nói chung được?”

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, gương mặt xám xịt, trừng mắt nói: “Đúng rồi, đồ đệ ta thì ngu ngốc nên chỉ vào được đến tứ kết còn môn hạ của Thương Tùng sư huyng là kỳ tài Lâm Kính Vũ không biết vào đến vòng thứ mấy?”

Thương Tùng sừng sộ: “Là hắn không may, gặp phải sư huynh hắn là Tề Hạo, nếu không thì nào phải chỉ ở vòng tứ kết thôi!” Nói xong, cười lạnh một tiếng, đoạn tiếp: “Hắn không gặp may như ai đó chỉ nhờ kẻ khác rút lui hoặc hủy bỏ trận đấu nên mới vào đến tứ kết, vậy mà còn lớn lời không biết hổ thẹn.”

Điền Bất Dịch la lớn: “Ai dám nói là trong trận đấu với Lục Tuyết Kỳ là đệ tử ta chỉ nhờ may mắn?”

Thương Tùng đạo nhân tiếp: “Không sai, do bởi không còn may mắn nên hắn mới bại mà còn thảm bại đến gần như mất mạng!”

Điền Bất Dịch nổi giận đùng đùng, lão miệng lưỡi không được linh hoạt nên nói không lại Thương Tùng, trong lòng giận cành hông, mặt đỏ bừng bừng, hét rằng: “Huynh thế nào, có xem ta đây có phải cũng chỉ là hư danh thôi không?”

Thương Tùng đạo nhân không có chút gì là nhượng bộ, liền đứng dậy, bộ dạng khinh khỉnh: “Nay xin được lãnh giáo xích mang tiên kiếm của Điền sư huynh!”

Điền Bất Dịch không nói tiếng nào, bước lên một bước, tay phải bắt kiếm quyết, không khí bên trong tòa đại điện như ngưng đọng hẳn lại.

“Dang ra!”, một tiếng rầm vang lên, thì ra là Đạo Huyền chân nhân đập mạnh tay vào bàn trà, gương mặt tràn đầy sắc giận, tức thì đứng dậy: “Hai người coi chưởng môn ta đã chết đâu mất rồi phải không?”

Đạo Huyền giữ chức chưởng môn đã ba trăm năm nay, đức cao vọng trọng, ngày thường hòa nhã nhưng nay nổi giận khiến cho Điền Bất Dịch và Thương Tùng đạo nhân kinh sợ không ít, trong lòng chấn động, lập tức lui ra, cùng thấp giọng: “Dạ, chưởng môn sư huynh bớt giận.”

Đạo Huyền chân nhân nhìn các vị thủ tọa, sắc giận trên mặt từ từ dịu lại, trầm ngâm bảo: “Điền sư đệ.”

Điền Bất Dịch bước lên một bước, đáp: “Chưởng môn sư huynh.”

Đạo Huyền chân nhân nhìn lão: “Bất luận thế nào, thanh hắc côn này lai lịch cổ quái, nếu là vật của ma giáo thì Trương Tiểu Phàm khó thoát khỏi liên quan, phái ta khó có thể dung được, đệ hiểu chứ?”

Điền Bất Dịch từ từ cuối đầu, lặng yên nghe rồi đáp: “Vâng.”

Đạo Huyền chân nhân nói tiếp: “Điền sư đệ, ta biết đệ tâm tình không tốt nhưng đây là chuyện hệ trọng nên không thể không cẩn thận được. Sau khi trở về đệ trước tiên coi bệnh tình Trương Tiểu Phàm thế nào, sau thì từ từ mà tra xét, xong rồi trở lại đây ta thương nghị tiếp, thế nào?”

Sắc mặt Điền Bất Dịch lúc trắng lúc hồng, lão đột nhiên trầm trọng cất bước lại ngưng, vừa đi vừa gật đầu, không nói một câu, sau thì xoay người lui ra. Bước tới ngoài cửa thì hô to một tiếng rồi ngự kiếm bay đi mất.

Bên trên điện lớn, Tăng Thúc Thường nhìn Đạo Huyền chân nhân nói: “Chưởng môn sư huynh, Điền Bất Dịch sư huynh là nhân tài khó gặp của Đại Trúc Phong một mạch, cớ sự thế này nên huynh ấy không vui trong lòng, xin chưởng môn sư huynh đừng để bụng.”

Đạo Huyền chân nhân thở dài, lắc đầu: “Ta đương nhiên hiểu được Điền sư đệ như thế nào thì đương nhiên cũng tin tưởng đệ ấy.”

Nói đoạn lại ngưng, hình như suy nghĩ điều gì, rổi xoay qua nhìn Tiểu Trúc Phong, Thuỷ Nguyệt đại sư: “Thủy Nguyệt sư muội, mấy ngày qua đệ tử của muội là Lục Tuyết Kỳ… …”

Thủy Nguyệt nhạt nhẽo đáp: “Cám ơn sư huynh lo lắng, Tuyết Kỳ thân thể, kinh mạch đã khôi phục. Nếu không phải là môn hạ Điền Bất Dịch sư huynh có một người kỳ lạ cùng pháp bảo kỳ quái như vậy đấu với Tuyết Kỳ khiến y hao tổn nguyên khí thì y đã không thua cho người khác đâu!”

Thương Tùng mặt hơi biến sắc nhưng Đạo Huyền chân đã chận trước rằng: “Ái dà, chuyện đến nước này thì đừng nên nhắc lại nửa.”

Thương Tùng cùng Thủy Nguyệt trừng mắt nhìn nhau rồi xoay qua chỗ khác, Đạo Huyền chân nhân thấy vậy thì thở dài trong dạ, ánh mắt tự nhiên hướng về bàn trà, chỉ thấy thanh thiêu hỏa côn đen đủi khó coi nằm thảng nhiên tại đó.

Đại Hoàng nằm dài trên đất, ánh mắt lim dim, đuôi thì nhịp nhàng ngoe ngoảy lên xuống. Còn Tiểu Hôi thì nằm trên mình Đại Hoàng, đôi mắt sáng rực đang nhìn lên khuôn mặt tiều tụy của Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm trừng mắt nhìn lại, không chút khách khí: “Ngươi nhìn cái quái gì?”

Tiểu Hôi tự nhiên không thể đáp lời cùng Trương Tiểu Phàm, chỉ kêu lên hai tiếng “khẹt khẹt”, trên gương mặt khỉ của nó, thấy chủ nhân bị thương mà không chút lo lắng, có phần giống như vui mừng khi thấy người khác gặp nạn vậy.

Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy phiền, bực bội bảo: “Đi, đi, đi, đi qua bên kia đi!”

Lúc đó liền có tiếng chân bước đến cửa, Trương Tiểu Phàm dĩ nhiên nghe được, cười nói: “Lục sư huynh, huynh sao lại đưa cơm đến sớm thế… …”
Thanh âm hắn đột nhiên ngưng lại, chỉ thấy thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch từ từ tiến vào từ cửa phòng. Trương Tiểu Phàm giật mình kinh sợ, hồi sớm này Tô Như chỉ bảo hắn yên tâm dưỡng thương còn các vị sư huynh hắn, bao gồm cả Điền Linh Nhi cũng chỉ thăm hắn có một lần, thời gian còn lại là do Đỗ Tất Thư mang cơm ba cử cho hắn, căn bản hắn không nghĩ tới chuyện Điền Bất Dịch đột nhiên lại xuất hiện.

Hắn ở trên giường đang sửng sốt thì hốt nhiên tỉnh ngộ, liền lập tức leo xuống giường làm đại lễ, Điền Bất Dịch tâm tư nặng nề, sắc mặt luôn biến đổi, khoát tay bảo: “Bỏ đi.”

Trương Tiểu Phàm đáp một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Điền Bất Dịch đến ngồi bên cạnh bàn, mà ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Điền Bất Dịch nhìn tên đồ đệ mình như muốn dò xét lại, song nhìn cách nào đi nữa cũng không thấy hắn giống một kẻ tài năng tiềm ẩn so với người bình thường thì hình như còn kém chút, thế nhưng…

Điền Bất Dịch lắc đầu, thở dài: “Lão thất, con qua đây ngồi.”

Trương Tiểu Phàm sửng sốt thêm lần nữa, Điền Bất Dịch vốn chưa từng đối xử với hắn như vậy thế mà hôm nay lại hòa nhã vô cùng, hắn cũng không dám tin vào những gì hắn nghe được.

Điền Bất Dịch ngồi đợi nhưng chỉ thấy Trương Tiểu Phàm thần sắc sửng sốt không rõ rệt lại hoàn toàn không chút phản ứng nào, trong lòng lão liền phát giận: “Có cần phải đợi ta mời ngươi ngồi không?”

Lão mắng một cậu, đầy đủ khí thế, Trương Tiểu Phàm liền cảm nhận được cái oai nghiêm thường ngày của lão nên lập tức phản ứng, bước qua ngồi đối diện với lão.

Điền Bất Dịch nhìn bộ dạng hắn mà thấy bức tức không nhịn được lại nhìn thêm lần nữa rồi cười khổ một tiếng đoạn lắc đầu hỏi: “Con thấy thân thể thế nào?”

Trương Tiểu Phàm cung cung kính kính đáp: “Hồi bẩm sư phụ, sau khi trở về từ Thông Thiên Phong cho đến nay, nhờ sư phụ sư nương cứu trị và các vị sư huynh chăm nom, thương thế con đã đỡ nhiều rồi.”

Điền Bất Dịch nhìn hắn, nhẹ nhàng bảo: “Thất mạch hội võ đã xong cả tháng nay rồi, thương thế con cũng hồi phục không ít, ta có mấy lời nay muốn hỏi con.”

Trong lòng Trương Tiểu Phàm như có vật gì đè nặng, cảm giác như cuối cùng thì chuyện mà hắn sợ rốt cuộc cũng đến rồi, song hiện tại trước mắt chỉ còn nước đáp rằng: “Dạ, xin sư phụ cứ nói.”

Điền Bất Dịch từ từ nói: “Thanh hắc côn của con từ đâu mà có vậy?”

Tim Trương Tiểu Phàm nhảy mạnh một cái, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Điền Bất Dịch, chỉ thấy lão nhìn thẳng vào hắn, gương mặt hơi căng ra nhưng không có sắc gì khác, ánh mắt sáng lòe, thần quang lấp lánh, không giận mà oai.

Trong một giây đó, có biết bao nhiêu là ý niệm thoáng hiện trong lòng hắn nên nhất thời không nói nên lời, sắc mặt Điền Bất Dịch từ từ chìm xuống, khó coi vô cùng, lão trầm giọng thúc: “Con nói đi!”

Trương Tiểu Phàm bị lão hối thúc, mồi hôi ra đầy trán trong tích tắc. Hắn tuy hiểu biết không bao nhiêu, nhưng chuyện xảy ra nhiều năm trước tại u cốc, phệ huyết châu và thanh hắc bổng kỳ dị đấu nhau kịch liệt rồi sau đó hợp làm một, cổ quái quá đi, lại còn hung hiểm vô cùng, hơn nữa còn có khả năng thu hút tinh huyết. Ngày thường nghe các sư huynh nói chuyện thì hắn biết những việc đó chánh đạo không thể chấp nhận được, nếu như để Điền Bất Dịch biết sự thật thì chỉ sợ hậu quả không thể nào lường.

Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng hắn luôn luôn có một chuyện lúc nào cũng úy kị, nhất là từ khi hắn biết Phổ Trí hòa thượng là một trong tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự, nghĩ đến chuyện lão hòa thượng truyền thụ cho hắn khẩu quyết… …

Trong khoảng thời gian đó, hắn hạ quyết tâm rằng bất luận thế nào cũng không thể nói ra chuyện Phổ Trí, dù chỉ một chút liên hệ cũng không thể nào nói ra.

Điền Bất Dịch nhìn hắn trừng trừng.

Trương Tiểu Phàm dưới ánh mắt bức người như thế, đứng lên rồi quỳ xuống.

“Sư phụ!”

Điền Bất Dịch cau mày, hừ một tiếng, lạnh lùng: “Nói.”

Trương Tiểu Phàm cúi đầu xuống, từ từ nói: “Thanh hắc bổng đó là do đệ tử nhặt được từ nhiều năm trước trong lúc đi vào u cốc phía sau núi cùng với sư tỷ.”

Điền Bất Dịch hơi run run, nghĩ lại, hai năm trước quả nhiên có chuyện đó, Điền Linh Nhi đi vào u cốc thì tự nhiên bị hôn mê, Tô Như đi dò xét thì không thấy nơi đó có gì khác lạ, sau đó chính bản thân lão cũng đi xem vẫn không thấy gì khác, chuyện đó khiến ai nấy đều mê hồ nhưng theo ngày tháng cũng dần trôi vào lãng quên, bây giờ ngẫm lại, quá nửa là có liên quan đến cây hắc bổng này rồi.

Nhưng thanh hắc bổng không ai sai sử được cùng chuyện Điền Linh Nhi hôn mê có thể cho thấy đó là một vật hung sát, nếu như vậy thì Trương Tiểu Phàm làm sao có khả năng thu dụng mà dùng được chứ? Điền Bất Dịch nghĩ đến đây thì nghi vấn trong lòng càng thêm nhiều, lão trầm giọng: “Con làm thế nào mà lấy được hắc bổng?”

Trương Tiểu Phàm không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Điền Bất Dịch nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn. Hắn vốn không phải là kẻ khéo léo biến trá nên lúc này bồn chồn không yên, nghĩ cách nào cũng không nghĩ ra một giải thích hợp lý nào cả.

Điền Bất Dịch nhìn hắn trù trừ thì làm sao mà lão không hiểu chuyện chứ, lão liền quát lớn: “Nói.”

Trương Tiểu Phàm bị lão quát như vậy thì mồ hôi liền chảy dầm dề, tâm thần rối loạn, không dám dối trá, nghĩ một lượt về sự tình hôm đó đặng kể ra nhưng lời sắp ra khỏi miệng thì liền giấu lại chuyện liên quan đến phệ huyết châu mà chỉ kể chuyện xảy ra tại u cốc.

Hắn nhìn thấy hắc bổng thì hiếu kỳ nhất thời đến xem, kết quả là bị hắc bổng hút lấy tinh huyết (kỳ thật là phệ huyết châu), cảm giác ghê tởm như muốn thổ ra, sau đó thì hắn ngất đi, trong lúc hôn mê, có cảm giác là hắc bổng đem tinh huyết của hắn hút vào chứa trong thân bổng.

Hắn nói xong vẫn chưa dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn Điền Bất Dịch một cái, Điền Bất Dịch cau mày suy nghĩ: “Nhìn tên tiểu đồ đệ không giống nói láo, hơn nữa dị năng pháp bảo này hắn quyết không thể nào tự tạo nên được. Pháp bảo kỳ dị như vầy lão bình sanh cũng chỉ mới nghe lần đầu, nếu như có vật nào tương tự như thanh hắc bổng thì chỉ có một vật đại hung của ma giáo thuộc ngàn năm trước là “Phệ Huyết Châu” mà thôi.

Nhưng rõ ràng là hắc bổng và phệ huyết châu không đồng dạng.

Điền Bất Dịch đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, trầm ngâm cả nửa ngày rồi quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm bảo: “Con đứng lên trước đi.”
Trương Tiểu Phàm thấp giọng đáp lời rồi đứng lên, đầu vẫn cúi xuống đứng yên một bên.

“Nếu tính ra như vậy thì pháp bảo đó cùng con huyết khí tương thông, là vật huyết luyện… …”

Trương Tiểu Phàm lạ lùng: “Sư phụ, cái gì là đồ huyết luyện vậy?”

Điền Bất Dịch run người một cái rồi như bực bội nói: “Con không biết chuyện thì ta nói con cứ nghe đi.”

Trương Tiểu Phàm lập tức cúi đầu, thấp giọng: “Dạ.”

Điền Bất Dịch nhìn hắn: “Xem ra thì hắc bổng là dị bảo chưa xuất thế, chỉ là nhìn con bất quá tu luyện đến cảnh giới thứ tư của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, Ngọc Thanh Cảnh thì làm sao thu dụng… …”

Trương Tiểu Phàm mặt hơi biến sắc.

Điền Bất Dịch từ từ tiếp: “Hôm đó tại Thông Thiên Phong, ta đã hỏi con rồi, hôm nay lại hỏi nữa, cuối cùng thì ai đã dạy riêng cho con pháp quyết tu luyện vậy?”

Trương Tiểu Phàm toàn thân rung động, hắn tự biết chuyện hắc bổng vô danh kia đã phiền hà lắm rồi nay lại thêm chuyện tự tu tập pháp quyết nữa thì không biết là sẽ bị trừng phạt như thế nào, chỉ sợ không cách nào tưởng tượng nổi.

Chính trong phút giây đó, hắn thấy phảng phất trước mắt là hình bóng của Điền Linh Nhi: hình ảnh hồi nhỏ cùng nhau lên núi chặt trúc, đêm tối bên ánh đèn một dung nhan ôn nhu mỹ lệ, nào ngày trước ánh mắt trêu ghẹo rượt đuổi nhau nơi Đại Trúc Phong, phảng phất trong ký ức hắn còn mùi thơm nhàn nhạt nơi thân thể vị sư tỷ mỹ miều, mọi cảnh đều hiện rõ ràng trong khoảnh khắc.

Từng chút từng chút, hiện qua trong đầu!

Hắn lại quỳ xuống, rập đầu xuống đật thật mạnh, rồi không nói một lời nào cả.

Hắn quỳ mọp trên đất không chút động đậy, trên thân thể gầy mòn vì mới hồi phục có mấy phần kiên cường, song cũng không thiếu phần thê lương.

Điền Bất Dịch trầm ngâm nhìn hắn, mãi cả nửa buổi mới thở ra một hơi dài rồi nói: “Con đứng lên đi, theo ta qua bên Thông Thiên Phong, chỉ là con có còn mạng trở về hay không thì phải coi tạo hóa của con ra sao.

Mây trắng bao phủ, tiên khí quấn quanh, quả thật là một nơi tiên cảnh yên tĩnh tốt lành giống như trong giấc mơ của con người vậy.

Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh Điện.

Các vị thủ toạ của bảy chi phái Thanh Vân Môn đang ở đó, ánh mắt đều nhìn vào gã thiếu niên đang quì dưới điện.

Đạo huyền chân nhân nhìn Trương Tiểu Phàm đang quì tại đó, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ con ấy được cứu đem lên núi năm năm về trước, bạch vân thương cẩu, thế sự lưu chuyển, tựa như trong chớp mắt, bọn chúng đều đã trưởng thành.

Trong thâm tâm ông khe khẽ thở dài, ánh mắt dời khỏi Trưong Tiểu Phàm, quay sang các vị thủ toạ nói:” Chư vị, đối với chuyện Trương Tiểu Phàm nói lúc nãy, ý kiến các vị thế nào?”

Mọi người trầm ngâm, lát sau, chợt thanh âm của Thương Tùng Đạo Nhân vang lên, nói một cách kiên quyết: “Lời nói của gã ấy, quyết không tin được.”

Trương Tiểu Phàm đang quì trên mặt đất thân hình run lên, vẫn không ngẩng đầu lên.

Đạo Huyền Chân Nhân nhiu nhíu đôi mày, nói “Thương Tùng sư đệ sao lại khẳng định như vây?”

Thương Tùng Đạo Nhân nhìn Trương Tiểu Phàm một cái, nói “Huyết luyện chi pháp, âm tà ác độc, trừ phi được ma giáo yêu nhân chỉ điểm, hắn thế nào có được kiến thức pháp lực đến mức luyện thành pháp bảo như vậy, bởi vậy người này nhất định là gian tế của ma giáo, không thể tha tính mạng hắn được:

Thương Tùng đạo nhân vốn chấp chưởng việc hình phạt của Thanh Vân Môn, quyền cao chức trọng, lời ăn tiếng nói kiên quyết cương ngạnh, Trương Tiểu Phàm nghe thấy, trên mặt cắt không còn hạt máu, tựa hồ như nghẹt thở.

Mọi người không ai nói gì, Điền Bất Dịch mặt vẫn trầm ngâm, thong thả nói: ” Nếu hắn quả thực lao tâm khổ tứ trà trộn vào Thanh Vân Môn chúng ta như lời ngươi nói, lẽ nào có thể cố ý thi triển pháp bảo ngay dưới mắt của mọi người?”

Thương Tùng Đạo Nhân hừm một tiếng nói: “Ma giáo yêu nhân, vốn dĩ hành vì khó đoán, tâm tư không lường được, làm ra chút ít sự việc cổ quái cũng không có gì là lạ.”

Điền Bất Dịch tức giận nói: “Ngươi há có thể dựa vào sự nguỵ biện ấy, cường từ đoạt lý?”

Thương Tùng Đạo Nhân lành lạnh nói: “Ta cường từ đoạt lý? Xin hỏi Điền sư đệ, huyết luyện chi pháp ấy, người nào trong chính đạo có được?”

Điền Bất Dịch tắc tịt, sắc mặt bừng đỏ, lúc này ai cũng trông thấy, Điền Bất Dịch đã xuống phía dưới đứng bên cạnh đồ nhì của ông ta, trong lúc còn đang lung túng, chợt một thanh âm lạnh lẽo truyền đến, nghe ra thì là thủ toạ Tiểu Trúc Phong Thuỷ Nguyệt Đại Sư: “Xin hỏi Thương Tùng sư huynh, huynh luôn miệng nói Huyết Luyện Chi Pháp âm tà ác độc, xin hỏi một câu, nó âm tà như thế nào, ác độc như thế nào?”

Thương Tùng Đạo Nhân há miệng muốn nói, chợt lại bị chặn họng, chỉ nói được: “Ma giáo yêu thuật, cần gì phải nhiều lời?”

Thuỷ Nguyệt lạnh lẽo nói “Như đã nói, Thương Tùng sư huynh không biết chút gì về Huyết Luyện Chi Pháp, thế nào lại cho là phép ấy âm tà ác độc, lại đòi tru sát gã thiếu niên ấy?”

Thương Tùng Đạo Nhân nhìn Thuỷ Nguyệt Đại Sư, ánh mắt sang rực, khí thế bức nhân, nói “Ta, Thuỷ Nguyệt sư muội, người có ý gì vậy?”

Thuỷ Nguyệt Đại Sư lạnh nhạt đáp “Chư vị sư huynh, vấn đề ở đây, điểm thứ nhất ta không biết gì nhiều về Huyết Luyện Chi Pháp, tuy đã nghe nói tới nhưng phần nhiều là suy đoán, nếu vạn nhất cái gọi là Huyết Luyện Chi Pháp sau này quả thật có sự dối trá, chúng ta há không giết nhầm người tốt sao? Điểm thứ hai gã thiếu niên này chỉ mói 16 tuổi, thân thế lai lịch vốn rõ ràng minh bạch, cứ khăng khăng nói hắn là người trong ma giáo, chỉ sợ không hợp lý thôi.”

Thương Tùng Đạo Nhân nhíu mắt lại, trong kẽ mắt lộ ra một tia sang sắc nhọn, nói “Thuỷ Nguyệt sư muội tại sao hôm nay lại khác mọi khi, cứ nhất mực bênh vực cho gã thiếu niên này, quả thật khiến người ta không hiểu nổi?”

Trên khuôn mặt tao nhã của Thuỷ Nguyệt thoáng có ý nổi giận, tức khắp đáp lời “Ta đây chỉ bàn luận công việc, quyết không giống một số người, thấy không có được nhân tài như của chi phái khác, ghen ghét sợ uy hiếp địa vị bản thân, rồi dựa vào chuyện nhỏ đuổi cùng giết tuyệt, chẳng chút nhân tính!”

Nếu luận về miệng lưỡi sắc bén, sáu người đàn ông trong số bảy người ngồi đây, tuyệt không có một ai có thể hơn được Thuỷ Nguyệt Đại Sư, Thương Tùng Đạo Nhân chạm nọc sắc mặt trắng bệch, lập tức đứng phắt dậy.

Đạo Huyền Chân Nhân liền vội vàng nói chen vào “Được rồi được rồi, nói thì cứ nói tại sao lại sinh sự với nhau, ngồi xuống, ngồi xuống.”

Thương Tùng Đạo Nhân không dám không tuân theo lời nói của chưởng môn, chỉ ngậm đắng nuốt cay ngồi về chỗ cũ, bên kia Thuỷ Nguyệt, mặt vẫn như không có chuyện gì, đường đường chính chính ngồi trên ghế của mình.

Đạo huyền chân nhân lắc lắc đầu, chuyển hướng sang những người khác nói “Chư vị, ý các vị thế nào?”

Các vị thủ toạ các chi phái trầm ngâm một hồi, Tăng Thúc Thường thủ toạ Phong Hồi Phong nói trước: “Chưởng môn, đệ thấy Thuỷ Nguyệt sư muội nói có lý. Gã thiếu niên này lai lịch trong sạch, sau khi nhập môn lại không hề hạ sơn, chỉ sợ đúng là cơ duyên xảo hợp mà có được bảo vật này, nói đi nói lại đó là phúc của Thanh Vân chúng ta.”

Đạo Huyền Chân nhân vuốt râu khe khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sang Thiên Vân Đạo Nhân thủ toạ Lach Hà Phong, Thiên Vân ngập ngừng nhìn Thương Tùng, nói “Việc này, đệ đồng ý với cách làm của Thương Tùng sư huynh.”

Thương Tùng Đạo nhân có được một đồng minh, nhìn sang Thiên Vân Đạo Nhân gật gật đầu.

Sau cùng chỉ còn lại mối mình Thương Chính Luơng thủ toạ của Triểu Dương Phong, ông ta hết nhìn bọn Điền Bất Dịch, rồi lại nhìn Thương Tùng Đạo Nhân và Thiên Vân Đạo Nhân, cuối cùng dư quang nơi khoé mặt lại kỹ lưỡng nhìn Đạo Huyền Chân Nhân một cái, trầm ngâm một chút, rồi nói: “Đệ thấy Thuỷ Nguyệt sư tỷ nói có lý.”

Điền Bất Dịch khuôn mặt dãn ra, Thương Tùng đạo nhân hừm một tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân lập tức gật đầu nói: “Mọi người đã nói cả rồi, vậy ta không khách khí nữa.”, nói đến đây, ông ta quay ra phía trước nói vói Trương Tiểu Phàm vẫn đang quì dưới đất. “Tiểu Phàm, con đứng đậy đi thôi.”

Trương Tiểu Phàm thân hình rúng động, ngẩng đầu lên nhìn khắp các vị sư trưởng, từ từ đứng lên.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn thật lâu vào hai mắt hắn, tựa như muốn hắn nhìn thấy sự trong sạch, sau đó nói với các vị thủ toạ “Chư vị, kì thật ta cũng cho rằng Trương Tiểu Phàm không giống với người trong ma giáo. Cây thiết côn này tuy có khí hung sát thê nhưng chỉ là ẩn chứa bên trong, tịnh không giống vói hung vật của ma giáo mà bọn chúng ta đã thấy trước đây, sát khí đằng đằng, hung tướng lộ hết ra ngoài ….”

Thương Tùng Đạo Nhân nghe thấy không ổn, không dằn được kêu lên một tiếng: “Chưởng môn sư huynh, ma giáo yêu nhân hung hiểm ác độc, thà rằng giết nhầm, chứ không thể thả được!”

Đạo Huyền Chân Nhân biến sắc, nhìn hắn một cái, quát mắng “Thương Tùng sư đệ, đệ có biết đệ đang nói cái gì không?”

Thương Tùng tự biết mình lỡ lời, cúi đầu không nói.

Đạo Huyền Chân Nhân sắc mặt nghiêm nghị, thế nhưng sắc giọng hơi trầm xuống, từ từ nói: “Thương Tùng sư đệ, đệ chấp chưởng việc xử phạt trong môn phái chúng ta đã trên hai trăm năm, công chính liêm minh, vi huynh thập phần khâm phục. Thế nhưng ta thấy mấy chục năm gần đây, lệ khí ngày càng nặng, sát khí ngày càng nhiều, khiến vi huynh trong tim vô cùng lo âu, buồn phiền, đệ có biết không?”

Thương Tùng đạo nhân khẽ đáp: “Dạ, sư huynh”

Đạo Huyền Chân Nhân oai nghiêm nói: “Thà giết nhầm không tha, đó là hành vi của những kẻ trong ma giáo, Thanh Vân Môn ta vốn ở chính đạo, luôn quang minh chính đại, nếu gặp sự việc khó khăn thì thà tha, chứ quyết không giết nhầm, nếu không chúng ta chẳng có gì khác biệt so với người trong ma giáo? Thương Tùng sư đệ, đệ đạo hạnh tuy sâu, nhưng vẫn phải ngầm tu đạo nghĩa, tham ngộ đạo pháp.”

Thương Tùng Đạo Nhân một tay dựng lên, nói “Đa tạ sư huynh chỉ điểm, Thương Tùng xin nghe”

Đạo Huyền Chân Nhân sắc mặt dãn ra, nói tiếp: “Đệ biết là tốt rồi.” Nói rồi quay sang nhìn mọi người, tất cả mọi người cùng nói “Xin chưởng môn sư huynh làm chủ cho”

Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói vói Trương Tiểu Phàm “Con đã nghe hết chưa?”

Trưong Tiểu Phàm trong lòng cảm động, vôi vàng đáp “Dạ, đa tạ, đa tạ chư vị sư thúc, sư bá”, nói rồi quay sang Điền Bất Dịch, trong giọng nói có pha chút nghẹn ngào, nói: “Đa tạ sư phụ.”

Điền Bất Dịch xua xua tay, vẫn không nói câu nào.

Đạo Huyền Chân Nhân cầm lấy cây gậy ngắn màu đen trên bàn uống trà bên cạnh tay mình lên, quăng cho Trương Tiểu Phàm, khẽ cười nói: “Trên đời này phi ngươi không ai khu dụng được, người lấy lại đi.”

Trương Tiểu Phàm vươn tay bắt lấy cây gậy, ngay sau khi vào tay lập tức cảm thấy hơi thở lạnh lẽo và quen thuộc lại trỗi dậy, chạy khắp toàn thân, tựa như là tính thông linh có một nỗi vui sướng vô tả. Hắn cúi rạp xuống hành lễ với Đạo Huyền Chân Nhân “Đa tạ chưởng môn sư bá.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 10
Phần 32 Phó chưởng môn, Quỷ Vũ Tông hiện tại không ngờ lại dám trêu tới Thanh Phong môn chúng ta. Không phải là muốn chết sao? Có tin đồn Đới Đường đã chết, hiện tại Quỷ Vũ Tông chỉ là một cái xác không mà thôi. Trên lưng yêu thú phi hành, một đại hán áo xanh nói với đại hán gầy gó kia. Vạn nhất Đới Đường không chết, Quỷ Vũ Tông vẫn có người tọa trấn thì sao? Hơn nữa hiện tại có lời đồn Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn có quan hệ cực kỳ phức tạp, chưởng môn để chúng ta đi trước tìm hiểu một phen, chờ chưởng môn đi tới...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hai chị em Văn – Thơ - Tác giả The Kid
Gần nhà thằng T có hai chị em, con chị tên Văn, con em tên Thơ. Thằng T rất thích chơi chung với hai chị em này, vì tụi nó dễ thương, dịu dàng, hiền lành. Con Văn 17 tuổi, còn con Thơ 15 tuổi. Hôm nọ thằng T qua nhà hai chị em chơi, biết được rằng ba mẹ tụi nó đi vắng rồi, chỉ có hai chị em ở nhà thôi. Thằng T vào nhà chơi, được hai chị em rủ chơi trò vợ chồng. Thằng T đồng ý chơi vợ chồng, nó phân vai nó vai chồng, con Văn vai vợ, con Thơ vai con. Nhưng con Thơ nhõng nhẽo không muốn đóng vai con. Con Thơ...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 20
Phần 32 Quỷ Bà Thiên tay trụ quải trượng, quay chung quanh vị Thần Đế này cao thấp bay đi, tinh tế dò xét, đã qua thật lâu, thở dài nói: Trấn Thiên tiểu quỷ, lúc trước lão thân nhìn ngươi có hơn tám trăm năm thọ nguyên, hôm nay là xem như nhìn lầm rồi, không nghĩ tới ngươi cùng Nguyên Tôn Chân Tiên kết xuống Nhân Quả. Ngươi lừa Nguyên Tôn một lần, lúc các Chân Tiên Nguyên Tôn tập kích, làm bị thương thần hồn thần tính của ngươi, chém ngươi hơn sáu trăm năm thọ nguyên. Ngươi lúc trước lọt vào trọng thương, từng ở trong Hỗn Độn Hồng Mông bị nhốt hơn năm ngàn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng