Tru Tiên

Phần 88

Bốn bề im lặng không một tiếng động, phảng phất dội vào tai hắn âm thanh đầy khích động tâm can, một cảm giác sợ hãi mơ hồ lạnh toát như nước biển lạnh lẽo bao trùm lên Dã cẩu đạo nhân. Hắn bất giác phát run…

Vô số đôi mắt hướng xuống phía nhân ảnh, thật nhỏ bé cô tịch, chỉ còn hắn vẫn đang kiên trì, bàn tay đang nắm Hắc Tâm Lệnh run rẩy xiết chặt. Hình ảnh này đột nhiên trông như rất quen thuộc, phảng phất như nhiều năm trước đây, của một thiếu niên kiên nhẫn quật cường, thật không thể giải thích được.

Ánh hồng quang trong mắt lặng lẽ quét qua, cánh tay vẫy trong bóng tối, tức thì vô số hắc y nhân như Thủy triều xuống, vọt thẳng ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất sạch sẽ. Dã cẩu đạo nhân hô hấp cũng từ từ hòa hoãn lại, trong lòng cảm thấy chút kỳ quái, nhưng vẫn còn sợ hãi, từ từ ngước mắt lên nhìn lại xung quanh, không biết tự bao giờ chỉ còn trơ trọi mình hắn đứng lại với đối phương. Không gian đang tràn ngập mùi huyết tanh không biết sao cũng từ từ biến mất.

Người đó, quay lưng lại với hắn, đứng trên mỏm Tử Linh Uyên, lặng yên nhìn xuống dưới, phảng phất như trong sâu thẳm tâm hồn có một hồi ức quá khứ nào đó đang gợi lại. Một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, hình ảnh bé nhỏ bên bờ vực rộng lớn, trông thật yếu đuối. Một ý niệm đột nhiên lướt qua trong lòng Dã cẩu đạo nhân, hiện tại không có ai, hay là xô hắn xuống dưới…

Ý niệm đó vừa phát sinh, tức thì như ngọn lửa bùng lên trong đầu hắn, toàn thân hắn phát nhiệt, không kìm được khích động muốn ra tay, nhưng trong đầu hắn tư tưởng quay cuồng hỗn loạn, thân thể dường như đang cưỡng lại ý chí của hắn, thật không dám nhích động. Mãi đến khi người đó quay lại, nhìn hắn. Dã cẩu đạo nhân chỉ cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân lạnh ngắt.

“Vừa rồi ngươi tưởng có thể đẩy ta xuống ư ?” với giọng nói hờ hững, phảng phất như chẳng có gì trên đời có thể khiến người này quan tâm.

“Keng !” Hắc Tâm Lệnh trong tay Dã Cẩu rơi xuống đất. Dã Cẩu thập phần hoang mang, sắc mặt tái nhợt, hít sâu một hơi như để lấy thêm can đảm, lớn giọng nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, ta, ta không sợ ngươi đâu !”

Người thanh niên được người ta gọi là Quỷ Lệ, lạnh nhạt nhìn hắn nói : “Ta không giết ngươi. Nếu ngươi chết đi thì Luyện Huyết Đường coi như tuyệt hậu, chỉ sợ Hắc Tâm Lão nhân nằm trong lòng đất cũng không nhắm mắt được.”

Tiến về phía trước, ngang qua Dã Cẩu, tiếp tục nói: “Từ nay ngươi hãy đi theo cạnh ta thôi !”

Dã Cẩu run rẩy, lập tức hét to: “Ngươi là người đã tiêu diệt Luyện Huyết Đường của ta, còn bắt ta đi theo ngươi làm gì ?”

Quỷ Lệ không trả lời hắn, chỉ tiến thẳng về phía trước, nhưng thanh âm vẫn còn vọng lại: “Đạo hạnh ngươi còn kém lắm, nếu không có ta, Quỷ Vương Tông sẽ giết ngươi trước, vả lại những kẻ đồng môn của ngươi đã đầu hàng, như bọn Niên lão đại, thấy ngươi một lòng với Luyện Huyết Đường như vậy, mà bọn chúng lại đầu hàng nhục nhã, vì cảm thấy xấu hổ nhất định cũng giết ngươi luôn.”

Dã Cẩu lặng thinh, mồ hôi vã ra như tắm, thấy bóng nhân ảnh mờ dần trong bóng tối, càng lúc càng xa……. lớn giọng trả lời: “Hừ, ta không sợ chết, nhưng vì để phục hồi Luyện Huyết Đường, ta đành phải nhẫn nhịn…”

Trong bóng tối, trước sau đều có tiếng chân dồn dập tại Vạn Bức Cổ Quật, chợt phảng phất nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu mở miệng nói: “Này, Trương Tiểu Phàm, ngươi đối với ta như vậy thực ra vì cái gì…. ?” Thanh âm hắn đột nhiên tiêu thất, trong bóng tối dày đặc, đột nhiên như có tiếng yêu thú gầm thét, mùi huyết tanh nồng nặc xông đến. Dã Cẩu bất giác lạnh run. Một lúc sau, luồng khí đó từ từ tan biến, trước người đó, trầm mặc trong bóng tối, lạnh lẽo nói: “Cái tên đó, nhiều năm trước đây ta đã quên rồi.”

Dã Cẩu thở ra một hơi dài, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Thế sau này ta gọi ngươi là gì ?”

Không một lời đáp, người đó đã đi mất rồi. Dã Cẩu làu bàu trong miệng, không biết là thóa mạ cái gì nhưng cũng đi theo lên. Trước mặt hắn một màn bóng tối sâu thẳm.

Thanh Vân Sơn. Trong mắt mọi người vẫn là ngọn núi thần tiên, kỳ bí, mười năm trôi qua, vẫn như một tiên cảnh giữa chốn nhân gian. Tại nơi bị tàn phá bởi cuộc quyết chiến năm xưa giữa hai bên Chính Tà, đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ vốn có trước đây. Chỉ không biết là những vết thương còn lưu lại trong lòng có phai mờ đi theo năm tháng hay không?

Trong cuộc đại chiến mười năm trước, Thương Chánh Lương thủ tọa Triêu Dương Phong, Thiên Vân đạo nhân thủ tọa Lạc Hà Phong đã không may qua đời, Long Thủ Phong thủ tọa Thương Tùng đạo nhân làm phản, ngoại trừ chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, trong sáu vị thủ tọa đã mất một nửa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới nguyên khí.

Hiện nay, Triêu Dương Phong và Lạc Hà Phong đều do các trưởng lão tiếp nhiệm ghế thủ tọa, duy chỉ có Long Thủ Phong nhất mạch, nhân vì biến cố Thương Tùng đạo nhân, trong Thanh Vân Môn nguyên là nhánh lớn thứ hai sau nhánh của Chưởng môn… mà lại nhường cho người kế tục trong mạch, không ngoài dự đoán, chính là do đại đệ tử trẻ tuổi Tề Hạo tiếp nhiệm ghế thủ tọa.

Một xu thế chung tại các hệ phái chính của Thanh Vân Môn là hình thành một thế hệ đông đảo các đệ tử trẻ tuổi, như Tăng Thư Thư của Long Hồi Phong, Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong, Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong, bọn họ đều thay thế các vị sư trưởng đảm trách nhiều sự việc trong bản môn. Hiện tại trong nhánh của chưởng môn, đã từ vài năm nay, Đạo Huyền Chân Nhân cũng đã dần dần không hỏi đến những việc thế tục nữa mà do đệ tử đắc ý Tiêu Dật Tài xử lý công việc hàng ngày.

Đằng sau ngọn Thông Thiên Phong, Tổ Sư Từ Đường. Ánh dương quang nhu hòa chiếu lên ngôi điện đường nguy nga, lộ rõ vẻ trang nghiêm mà thần bí. Trong từ đường cảnh sắc âm u, dưới ánh sáng những ngọn trường minh đăng điểm thêm các ngọn đuốc là vô số các bài vị tổ tiên Thanh Vân Môn. Lâm Kinh Vũ đang một mình nhắm mắt ngồi xếp bằng trên không trước Tổ Sư Từ Đường. Trên đầu hắn Trảm Long Kiếm phát ra ánh bích lục tỏa sáng, ánh sáng màu lục trên tay hắn phát ra, dưới ánh mặt trời, hiện ra kỳ quang thần bí. Trên nét mặt hắn không còn thấy nét ngây thơ ngày nào, chỉ còn vẻ kiên nhẫn cùng phong sương.

Phía sau hắn, từ nơi thâm sâu của Tổ Sư Từ Đường, có một đôi mắt lặng lẽ theo dõi hắn. Sau một lúc, một thân ảnh từ từ xuất hiện. Chính là lão nhân mặt đầy vết nhăn thần bí, lão nhân chầm chậm bước ra khỏi vùng tối, ngồi lên bục tại Tổ Sư Từ Đường, mục quang chăm chú nhìn Lâm Kinh Vũ, một lúc lâu sau lão nhân khẽ thốt: “Được rồi đó.”

Ánh lục quang của Trảm Long Kiếm theo lời nói thu dần lại, Lâm Kinh Vũ hít một hơi sâu, mở mắt đứng dậy, quay đầu nhìn lão nhân, mặt lộ nét cười, nói: “Tiền bối !”

Lão nhân nhìn vào mặt người thanh niên, khóe miệng mỉm cười, nói: “Tư chất của ngươi thật hiếm có, bằng vào công lực này thật là vượt xa sự tưởng tượng của ta.”

Trên mặt Lâm Kinh Vũ biểu lộ sự cảm kích, cúi người thấp giọng nói: “Đại ân đại đức của tiền bối, đệ tử không bao giờ quên.”

Lão nhân khoát nhẹ tay, vẻ đầy cảm xúc nói: “Chớp mắt đã mười năm trôi qua. Ta chẳng truyền thụ gì cho ngươi cả mà ngươi ở tại đây bầu bạn với ta cũng đã mười năm rồi, nay ngươi nên quay về thôi.”

Lâm Kinh Vũ thân mình chấn động, lộ vẻ ngạc nhiên nhưng lão nhân không trả lời hắn mà chỉ nói: “Long Thủ Phong nhất mạch phát sinh sự tình, ngươi đã biết chưa ?”

Lâm Kinh Vũ bừng tỉnh, cúi đầu đáp: “Vâng, hôm trước Tề Hạo sư huynh đã từng ghé qua gặp đệ tử và có nói qua chuyện đó.”

Lão nhân gật đầu, nói: “Hôm nay nghe nói các đệ tử xuất sắc nhất đều tụ họp trên Thông Thiên Phong, chắc là có việc gì đó, vừa rồi chưởng môn có lời truyền đến đây, ngươi cũng đến đó đi thôi.”

Lâm Kinh Vũ khóe miệng trễ xuống, nhìn lão nhân, ẩn ý muốn nói nhưng lại thôi, lão nhân mỉm cười, vẻ khô cằn ảm đạm trên khuôn mặt bỗng biến mất, khoát tay nói: “Là thân nam nhi đại trượng phu, chẳng nên bịn rịn nhiều, đi đi !”

Lâm Kinh Vũ hít sâu một hơi, cúi mình nói: “Tiền bối, công ơn mười năm dạy dỗ cao như núi, đệ tử khắc cốt ghi tâm, ngày sau nhất định dùng sở học bản thân trượng nghĩa trừ ma, báo đáp sư môn, không phụ chí khí từ trước đến nay !”

Lão nhân cười nhẹ, gật đầu nói: “Tốt, ngươi đi đi !”

Lâm Kinh Vũ làm một lễ, nhìn lại cảnh sắc chung quanh, cuối cùng nhanh chóng xoay người thẳng đứng, bước những bước dài về phía trước rời khỏi Tổ Sư Từ Đường. Ánh dương quang chiếu trên lưng hắn, phảng phất như có ánh mắt soi sáng. Lão nhân nhìn theo thân ảnh hắn, nao nao xuất thần, không biết bao lâu sau từ sau lưng lão nhân xuất hiện một bóng nhân ảnh.

“Hắn đã đi rồi.”. Bóng đó nói. Lão nhân khóe miệng nhích động, từ từ đứng dậy quay người nhìn người đó, chính là chưởng môn chí cao vô thượng của Thanh Vân Môn.

“Đa tạ” lão nhân đột nhiên mở miệng nói.

Đạo Huyền Chân Nhân dường như hơi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Vì cái gì ?”

Lão nhân đi băng qua người ông ta, hướng về phía Tổ Sư Từ Đường, miệng nói: “Đa tạ ngươi đã cho phép thanh niên đó bầu bạn với ta mười năm qua.”

Đạo Huyền Chân Nhân trầm tư giây lát rồi từ từ bước vào Tổ Sư Từ Đường. Tại giữa đại điện, nơi thờ phụng vô số các linh vị tổ tiên của Thanh Vân Môn, hương khói nghi ngút, dưới ánh sáng chập chờn làm khuôn mặt ông ta có vẻ u ám bất định. Lão nhân đến trước bục thờ, lấy ra một cây nến mới trên bệ thờ, châm lửa đốt nến rồi thay vào cây nến sắp cháy hết. Đạo Huyền Chân Nhân im lặng nhìn theo những động tác chậm rãi của lão nhân, đột nhiên nói: “Năm xưa ta đã không ngại nguy hiểm, kể cả lừa dối các vị sư trưởng để cứu ngươi mà ngươi cũng không một lời cám ơn ta. Cớ sao bây giờ vì một thiếu niên ngươi lại cảm tạ ta ?”

Lão nhân không trả lời, lui lại một bước, đứng nghiêm trong bóng tối, trong tay vẫn cầm cây nến cháy hết vừa thay ra trên bàn thờ. Lão ngẩng đầu nhìn lên trên, hướng về linh vị các vị tổ sư Thanh Vân Môn uy nghiêm trước mặt, trang nghiêm như thần thánh, khí thế như một ngọn núi, phảng phất như cảm thấy bản thân thật bé nhỏ. Lão nhân trầm mặc, không nói một lời nào, chỉ ngóng trông một điều gì đó.

Đạo Huyền Chân Nhân đứng ở phía sau nên không thể thấy được vẻ mặt lão, chỉ nhìn thấy sáp từ ngọn nến trên tay lão nhỏ từng giọt từng giọt xuống bàn tay khô héo, từ từ đọng lại. Bàn tay đó, phảng phất như đang run rẩy. Trong bóng tối âm u, từ xa xa dường như vọng lại tiếng thở dài đầy cảm thán…

Lúc Lâm Kinh Vũ đến Ngọc Thanh Điện trên đỉnh Thông Thiên Phong, đã thấy có vài người đứng tại đó. Trong số đó có vài người hắn đã quen, một số khác đã từng gặp mặt qua, hầu hết là các đồng môn. Nhưng không có ngoại lệ, mọi người đang hiện diện tại đây đều là những đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất của Thanh Vân Môn. Trong số đó xuất chúng nhất chung quy chỉ có hai người, một đương nhiên là người đẹp lạnh lùng Lục Tuyết Kỳ, còn lại là người hôm nay đang mặc trang phục thủ tọa, khí độ bất phàm Tề Hạo.

Lại nói đến thủ tọa các mạch khác hôm nay đều vắng mặt chỉ duy nhất Tề Hạo hiện diện. Tề Hạo đưa mắt nhìn Lâm Kinh Vũ đang đi tới, lập tức nở nụ cười bước lên đón Lâm Kinh Vũ, nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi rồi cười, nói: “Lâm sư đệ, đệ không ở Tổ Sư Từ Đường trông coi điện thờ, đến đây làm gì ?”

Mười năm nay, bên ngoài chỉ hiểu Lâm Kinh Vũ đến Tổ Sư Từ Đường coi giữ điện thờ, mà lai lịch thần bí lão nhân ngày trước đối với Thanh Vân Môn quan hệ thế nào cũng là một điều bí mật, do mọi người đều không biết nên Lâm Kinh Vũ cũng không biết nói sao, chỉ cười đáp: “Mười năm đã đủ nên hôm nay đệ ra đây họp mặt với các huynh đệ, không ngờ là cũng gặp được sư huynh ở đây.”

Tề Hạo mỉm cười nói: “Chưởng môn sư bá có lời gọi các đệ tử xuất sắc của các mạch về đây có chuyện muốn bàn bạc, huynh đang lúc rảnh rỗi nên tiện thể ghé qua xem sao.”

Sư huynh đệ hắn đang nói chuyện thì có người đi tới bên cạnh, thân hình cao lớn, chính là Tống Đại Nhân ở Đại Trúc Phong, mười năm không gặp trông vẫn không có gì thay đổi. Năm xưa Tống Đại Nhân với Tề Hạo đã quen biết nhiều với nhau, lập tức bước tới trò chuyện một hồi, một lúc sau quay sang nhìn Lâm Kinh Vũ cười nói: “Đã nhiều năm không gặp Lâm sư đệ, càng ngày càng anh tuấn chững chạc, chắc là đạo hạnh cũng tăng lên không ít nhỉ ?”

Lâm Kinh Vũ khẽ cúi đầu, mỉm cười nói: “Tống sư huynh đã quá lời rồi.”

Tống Đại Nhân chưa kịp đáp lời thì từ phía sau đã có giọng nói vang lên: “A, Tề sư huynh, có còn nhớ tiểu đệ hay không ?”

Tề Hạo hướng về phía người vừa phát thoại, cười nói: “Tăng sư đệ, ta không biết ai có thể quên ngươi !”

Người đang đến là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất ở Phong Hồi Phong chính là Tăng Thư Thư. Hắn từ bên cạnh đi tới nhìn thấy hai người đẹp của Tiểu Trúc Phong là Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ. Đại đa số ánh mắt đều hướng về Lục Tuyết Kỳ lãnh đạm lạnh lùng, chỉ có Tống Đại Nhân hướng về Văn Mẫn, cười tươi, Văn Mẫn cũng mỉm cười liếc mắt nhìn hắn. Nhìn qua Tề Hạo cùng Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ mọi người, Tăng Thư Thư nói: “Tề sư huynh, năm đó khi huynh lên chức thủ tọa đúng lúc đệ đang có việc khác, lại bị gia phụ nhốt ở nhà nên không đến chúc mừng được, thật là có lỗi.”

Tề Hạo cười lớn, nói: “Tăng sư đệ đã quá lời rồi, chỉ cần đệ có lòng như vậy là được rồi.”

Tăng Thư Thư mỉm cười gật đầu, nhìn quanh một thoáng rồi hỏi: “Tề sư huynh, chưởng môn sư bá kêu chúng ta đến đây không biết có đại sự gì hay không ?”

Tề Hạo khoát tay, đáp: “Cụ thể thế nào ta cũng không rõ, chỉ nghe nói phương tây có phát sinh sự tình gì đó nên chưởng môn sư bá cho các đệ tử trẻ tuổi xuất sắc xuống núi tìm hiểu để tăng gia thêm được kinh nghiệm.”

“À” mọi người xung quanh kêu lên, đa số biểu lộ sự phấn khích và hiếu kỳ, Tăng Thư Thư vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, nhưng đột nhiên vẻ mặt hắn trầm xuống, hình như đang tưởng nhớ đến điều gì, Tề Hạo phát giác vẻ kỳ lạ hỏi hắn: “Tăng sư đệ, có chuyện gì vậy ?”

Tăng Thư Thư cười khổ, nói: “Những người trẻ tuổi, đệ tử xuất sắc nhất, xuống núi học kinh nghiệm ?” hắn nghiêng đầu thở dài, nói: “Câu nói này, sao ta nghe thấy quen quen.”

Hắn cùng Tề Hạo nhìn nhau, đột nhiên hai bên đều hiểu rõ tâm ý đối phương, năm đó có bốn người, còn như hôm nay… Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về hướng Lục Tuyết Kỳ, người con gái mỹ lệ đó đang đứng yên lặng dường như không nghe không thấy bất cứ điều gì, tựa như có điều gì đang chôn dấu trong sâu thẳm tâm hồn, đôi mắt nàng chuyển động nhìn về phía Lâm Kinh Vũ như muốn tìm một hình bóng mơ hồ nào đó, nhưng cuối cùng ánh mắt cũng dời đi.

Một hồi sau, trên đại điện tiếng chuông bỗng vang lên, mọi người lập tức đứng thành hàng, một lát sau chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân theo sau là Tiêu Dật Tài cùng xuất hiện, nhìn về phía mọi người, sau tiếng hô ngồi xuống tại chủ vị. Mọi người nhất tề thi lễ, Tề Hạo đứng tại vị trí đầu tiên, Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười khoát tay, nói: “Miễn lễ, miễn lễ. Các ngươi ngồi xuống đi.”

Nhưng trong chúng đệ tử, trừ Tề Hạo có thân phận bất đồng được ngồi phía dưới bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân, còn lại mọi người đều vẫn đứng nguyên tại chỗ. Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang Tiêu Dật Tài đang đứng bên cạnh, nói: “Dật Tài, ngươi nói đi.”

Tiêu Dật Tài khẽ cúi đầu, nói: “Dạ, sư phụ.”

Nói xong, hắn tiến lên phía trước, nhìn mọi người, cất tiếng: “Các vị đồng môn, hôm nay mời các vị đến đây bởi có một sự việc cần có các đệ tử xuất sắc của bản môn chúng ta đi hoàn thành.”

Nói đến đây, mọi người nhất thời rung động, Tiêu Dật Tài cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Gần đây có chuyện rằng, trong Tây phương Đại Chiểu Trạch (đầm lầy lớn phía tây) mấy ngày gần đây xuất hiện dị quang chiếu lên đến tận trời cao, mấy ngày không ngừng, chắc có dị bảo quý giá xuất thế. Từ trước đến nay, bảo vật của thiên hạ chỉ người có đức mới giữ đuợc, bản môn tuyệt đối không quan tâm. Nhưng sau khi tin này truyền ra ngoài, nghe nói bọn ma giáo đã cử rất nhiều người đi về phía tây, có ý đồ chiếm hữu.”

“Sao ?”

“Xấu xa !”

Tức thì Thanh Vân Môn chúng đệ tử cất tiếng giận dữ, xôn xao cả lên. Tiêu Dật Tài chờ cho mọi người lắng dịu xuống, cười nhẹ, nói: “Tin tức đó có đúng hay không cũng không sao, nhưng nếu vạn nhất kỳ trân dị bảo đó là có thực mà lại lạc vào tay bọn ma giáo thì khác nào như giúp hổ hại người. Thanh Vân Môn chúng ta với vị trí đứng đầu chính đạo, do đó chưởng môn quyết định tuyển chọn những người xuất sắc nhất trong các đệ tử trẻ tuổi, cùng đi đến Tây phương Đại Chiểu Trạch để duy trì Chính đạo, trảm yêu trừ ma.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên hạ giọng vẻ bí mật, nói: “Các vị sư đệ, ngoài ra còn một việc nữa là nghe nói hôm nay Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc cũng đã cho người đi đến Tây phương Đại Chiểu Trạch rồi. Từ mười năm trước sau trận đại chiến, ai nấy đều hiểu rõ, hai phái đó với bản môn chúng ta quan hệ tốt đẹp, nhưng vẫn âm thầm nhòm ngó vị trí lãnh tụ chính đạo. Hy vọng các vị sẽ làm rạng rỡ cho môn phái chúng ta.”

Mọi người nhất thời huyên náo, bỗng có người cất tiếng: “Chưởng môn Chân nhân cứ yên tâm, ta nhất định không làm mất mặt Thanh Vân Môn !”

“Đúng vậy, phải cho bọn ma giáo và làm cho người của Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc biết sự lợi hại của chúng ta !”

Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười gật đầu, đứng dậy nói: “Chuyến đi Tây phương lần này, hung hiểm khó lường, người của ma giáo lại gian hiểm xảo trá, các ngươi phải thường xuyên cẩn thận đó.”

Mọi người cùng cất tiếng: “Dạ.”

Đạo Huyền Chân Nhân hướng về Tiêu Dật Tài nói: “Mọi việc đều do ngươi an bài, đi sớm càng tốt.”

Nói xong, ánh mắt ông ta vô tình hay hữu ý nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng giữa mọi người, lát sau quay người đi vào hướng nội đường, mọi người cung kính tiễn đưa, đợi người đi khuất, Tiêu Dật Tài bắt đầu sắp xếp mọi người. Ở bên cạnh, Lâm Kinh Vũ hỏi Tề Hạo: “Sao sư huynh không đi vậy ?”

Tề Hạo bật cười, nói: “Lâm sư đệ, ngày nay làm sao ta đi được”.

Lâm Kinh Vũ tỉnh ngộ, đỏ mặt nói: “À, đệ quên mất sư huynh bây giờ phải ở lại trông coi hệ phái.”

Tề Hạo vỗ vai hắn, cười nói: “Lần này là lần đầu đệ hành tẩu thiên hạ, thật là một cơ hội tốt, huynh mong chờ đệ đại triển thần uy, nhất cử thành danh đó !”

Lâm Kinh Vũ cười nói: “Sư huynh khéo nói chơi.”

Tề Hạo cười cười một lúc đột nhiên nghiêm sắc mặt lại, nhìn xung quanh không có ai, thấp giọng nói với Lâm Kinh Vũ: “Lâm sư đệ, không dấu gì ngươi, mười năm trước sư phụ… Thương Tùng Đạo Nhân phản lại Thanh Vân Môn, kết quả là Long Thủ Phong nhất mạch chúng ta không ngẩng đầu lên được, đặc biệt là đệ tử hai mạch Triêu Dương Phong và Lạc Hà Phong đã nhìn thấy sự việc đó. Sư huynh thân làm thủ tọa thật sự rất đau đầu về vấn đề này, vì vậy ta mong đợi lần xuống núi này của đệ có thể làm cho Long Thủ Phong có tiếng nói hơn !”

Lâm Kinh Vũ yên lặng không nói gì, lát sau hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tề sư huynh, đệ biết rồi, huynh cứ yên tâm đi, đệ nhất định sẽ không làm huynh thất vọng.”

Tề Hạo điểm nhẹ nụ cười, nét mặt cũng theo đó giãn ra, vỗ vai Lâm Kinh Vũ. Đúng lúc Tống Đại nhân đi qua, nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Sao, lần này Long Thủ Phong cử Lâm sư đệ đi à ?”

Tề Hạo cười nói: “Không biết Đại Trúc Phong cử ai đi vậy ?”

Tống Đại Nhân cười ha ha, nói: “Lần trước là do đại sư huynh bất tài này đi, lần này sư nương vì thấy ta ngu dốt nên bảo ta nhường cho lục sư đệ Đỗ Tất Thư đi thay.”

Tề Hạo mỉm cười nói: “Đỗ sư đệ là người thông minh cơ trí, có hắn Thanh Vân Môn chúng ta như hổ thêm cánh.”

Tống Đại Nhân khẩu tài tự nhiên là không chu đáo tế nhị bằng Tề Hạo, nói cười một lúc đã muốn ra đi, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Tề Hạo: “À đúng rồi, Tề sư huynh, sư nương ta nhớ Linh Nhân sư muội lắm nên sau khi huynh về nhớ bảo với muội ấy nhớ về thăm Đại Trúc Phong.”

Tề Hạo cười nói: “Tống sư huynh, huynh vẫn chưa biết à, sáng sớm hôm nay trước khi ta rời Long Thủ Phong thì Linh Nhân đã lên đường về Đại Trúc Phong rồi, còn nói là nhớ mẫu thân lắm. Thấy nhạc mẫu và nàng thật đúng là hai mẹ con hợp ý cùng lòng.”

Tống Đại Nhân giật mình rồi bật cười lớn, âm thanh sảng khoái, vang vọng trên Ngọc Thanh điện.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 19
Phần 88 Thu... Tâm thần khẽ động, điện mang quanh thân lưu chuyển, quang mang lóe lên, thân thể hình hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du trong nháy mắt co rút lại, lập tức hóa thành hình người, thân thể khẽ khom lại, lập tức xuất hiện hoàn hảo trong không gian. Chúc mừng chủ nhân lấy được thêm một bản lĩnh. Huyết Mị, Hắc Hùng mang theo sự chấn động đi tới bên người Lục Thiếu Du, hình hổ vừa rồi của chủ nhân khiến cho trong lòng bọn họ bị áp chế. Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, Thanh Linh Khải Giáp tấn chức hình thái yêu thú, tuy rằng hắn ăn không ít vị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 5
Phần 88 Long Nhất không miễn cưỡng Nữu Nhi nữa, hắn xin lỗi nhìn Phạm Đế và Tát Liên Á, nhưng Tát Liên Á trái lại lại nở nụ cười an ủi, mặc dù lòng bà không dễ chịu, nhưng loại ỷ lại của Nữu Nhi đối với Long Nhất càng chứng minh mấy năm nay Long Nhất đối với Nữu Nhi chiếu cố tới mức nào, lòng tiểu hài tử luôn mẫn cảm mà tinh tế, hơn nữa trực giác kinh người. Cũng là để xóa tan bầu không khí gượng gào này, Tát Liên Á liền đổi để tài sang Đặc Lôi Toa. Bà vuốt ve mái tóc của tiểu Tinh Tinh, nói: ” Hài tử này sinh...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Hạ Thiên – Quyển 12
Phần 88 À, tự tôi đi tìm chị ấy là được. Hạ Thiên cũng không quan tâm đến Khổng Mính, hắn trực tiếp đến phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh, nhưng hắn đẩy cửa ra, khi thấy hai vị khách mà Tôn Hinh Hinh chiêu đãi thì chợt sửng sốt, sao lại là các nàng? Khách của Tôn Hinh Hinh là hai cô gái, khi thấy Hạ Thiên thì hai cô gái nhanh chóng chào: Chồng, anh đã đến rồi à? Sư phụ, anh mới đến à? Một người gọi là chồng, một người gọi là sư phụ, hai cô gái này tất nhiên là hai chị em Triệu gia, là Triệu Thanh Thanh và Triệu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng