– Tiểu Mập Mạp vốn là ta bổn mạng linh trùng, mang trong người uy năng của thần thông Thần Khống Viên Trùng không cần ta phải hao phí công sức lập trận. Khổ nỗi Chu lão tung tích cũng vì đó mà gián đoạn, lão thần bí biến mất sợ rằng chỉ có tên sâu mập này biết rõ thực hư.
Trần Duyên đã bước vào Trúc Cơ từ lâu, Tiểu Mập Mạp lẽ ra cũng phải sớm đột phá trở thành câp 2 linh trùng mới phải đạo. Không lúc nào đột phá lại nhân thời điểm này cũng không khỏi khiến hắn Lựcền muộn.
– Cấp báo. Cấp báo… hai vị sư huynh ta có chuyện muốn bẩm báo với Trần sư thúc.
Trong lúc hắn tâm trí rối như tơ vò, bên ngoài liền vang lên tiếng huyên náo. Đã hơn 1 tuần trăng Trần Duyên nhận được thư tín từ sư phụ, phái hắn tới nơi đồn trú phía Bắc chống trả yêu đàn.
– Có chuyện gì mà gây náo loạn ngoài kia?
– Bẩm sư thúc, một vị sư đệ trong đội tuần tra muốn cầu kiến. Trông hắn có vẻ rất sốt ruột ắt là có điều hệ trọng.
Thân là tu sĩ Trúc Cơ không thể nào ngay tại trận mạc mà lập động phủ như lão quái Kim Đan, bọn hắn được sắp xếp nghỉ ngơi trong những lều trại lớn tương đối không tệ còn có đệ tử canh gác nghiêm ngặt bên ngoài. Trần Duyên đối với cách đối xử này có phần không quen thuộc nhưng cũng không lấy làm Lựcền hà nên không làm khó bọn họ.
– Bẩm báo sư thúc, Viên sư thúc cùng chúng đệ tử đang tuần tra trăm dặm quanh đây thì gặp chuyện chẳng lành. Tình thế vô cùng hiểm nguy cầu mong Trần sư thúc ra tay tương trợ.
– Viên sư đệ không phải tọa chấn nơi viền ngoài bảo hộ Luyện Khí đệ tử sao? Tại sao lại xuất hiện ở nội vi mà chỉ mang theo đám người các ngươi.
Ngay khi hắn thân chinh tới đây Viên Thành Lực đã từ xa đón tiếp, bề ngoài đại hán thô lỗ nhưng lại là một kẻ trọng tình trọng nghĩa. Việc ơn trước đây Trần Duyên từng làm cho hắn, Viên Thành Lực tới nay vẫn còn khác ghi là một sư huynh đệ hiếm có.
Nội vi Ma Kiếm Lâm là lãnh thổ của cấp 2 yêu thú, thậm chí hiếm hoi xuất hiện cấp 3 yêu thú hung hãn. Ma Kiếm Tông đệ tử Trúc Cơ kỳ xâm nhập vào nơi đây cũng không nhiều kẻ dám đơn độc bước vào.
– Bẩm sư thúc, rạng sáng nay có một nhóm sư huynh đệ không biết lượng sức ỷ vào người đông thế mạnh nên đã phá vỡ quy cấm mạo hiểm xâm nhập. Chẳng may rơi vào tình huống hung hiểm nên đã đốt pháo hiệu cầu cứu, Viên sư thúc lúc này đang tuần trông thấy liền dẫn người đuổi theo ứng cứu.
– Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa thì cách đây không lâu chúng đệ tử nhận được truyền tin phù cầu cứu của Viên sư thúc. Biết được Trần sư thúc vốn là hảo hữu của Viên sư thúc nơi đệ tử mạo muội tới đây để…
Tên đệ tử Luyện Khí kỳ thập phần khẩn hoảng. Viên Thành Lực có khả năng lĩnh đội Bình Địa Sơn đệ tử thiên tài thực lực không thể xem thường nhưng cũng phải bó tay rơi vào hiểm cảnh. Hắn vốn chỉ là tên đệ tử yếu kém từng một lần được Viên Thành Lực cứu ra khỏi miệng yêu thú nên luôn tìm cách báo đáp.
Tưởng chừng ân tình này cả đời khó trả nổi thì hung tin liền ập tới. Hắn cầm truyền tin phù trên tay vội vàng chạy đi tìm cứu viện. Nhưng giữa nơi chiến trường những vị tu sĩ Trúc Cơ khác không dễ gì diện kiến huống chi là tin lời một kẻ vô danh thì liền nhớ ra Viên Thành Lực từng nói có một vị bằng hữu cũng là Trúc Cơ tu sĩ. Biết được tung tích của Trần Duyên hắn liền tìm tới, sau nhiều lần bị từ chối đằng xa, hắn chỉ còn nước liều mạng xông vào đây với hy vọng vị tiền bối kia sẽ nể tình bằng hữu ra tay trợ giúp.
– Ngươi nhận được truyền tin phù cách đây bao lâu?
– Khoảng gần 3 canh giờ.
– Cũng không tính là quá trễ, ngươi đi cùng với ta.
Trần Duyên không chút do dự, lấy ra pháp kiếm phóng người từ trong lều lớn trực tiếp phá hỏng rồi xông ra ngoài.
Tên tu sĩ kia mới khắc trước hai chân còn giẫm trên mặt đất mà lúc này lại lơ lửng trên không trung không khỏi trái tim nhảy vọt. Hắn bị pháp lực của Trần Duyên bắt lấy cùng nhau xông thẳng vào Ma Kiếm Lâm.
Trông thấy Trần Duyên sắc mặt thập phần nghiêm trọng cùng hắn hành động không hề do dự khiến tên đệ tử kia thở phào nhẹ nhõm. Danh tiếng của Trần Huyết Ma nổi lên như cồn, nhất là sau khi hắn bắt lấy khôi vương trong Bách Niên Chi Chiến càng khiến hắn không ôm nhiều hy vọng. Sự thật bày ra trước mắt khiến hắn thập phần mừng rỡ, ít nhất là ân nhân của mình được cứu đồng thời cũng phần nào an ủi dù trong ma môn nhân tính cũng không quá lạnh nhạt như người ta lầm tưởng.
Phi hành trong Ma Kiếm Lâm từ lâu đã là điều cấm kị, một tu sĩ pháp lực đầy mình lại không hề cố tình che giấu mặc sức đẩy tốc độ lên mức cao nhất không khỏi trở thành tâm điểm của sự chú ý. Một đầu Ngư Điểu nhanh chóng tiếp cận, một tên tu sĩ mang lại không ít tinh hoa làm nó thực lực nhảy vọt.
– Trần sư thúc, phía trước có yêu thú mau dừng lại kẻo chúng ta bị nó nuốt gọn mất.
Tên tu sĩ hoảng hốt kinh dị nhìn yêu thú kia há ra miệng máu.
Điên cuồng hơn Trần Duyên tốc độ không hề giảm bớt, hắn như kẻ mù cứ đâm đầu về phía trước hướng cái mỏ đầy răng sắc nhọn kia như lao đầu vào chỗ chết.
– Súc sinh. Cút!
Trần Duyên gằng giọng, một quyền đấm thủng đầu lâu còn lớn hơn cả người hắn. Yêu vật xấu số không ngờ bản thân đã không may đụng phải kẻ kỳ dị liền đem tính mạng ném đi, thi thể nặng gần vạn cân cứ như thế ngã rạp xuống đất khiến cho một vùng ngang dọc gần trăm bước chân để lại một hố lớn.
– Tiểu tử ngươi tính danh là gì?
– Đệ… tử tên họ là Ngưu Phi, là Bình Địa Sơn đệ tử.
Ngưu Phi bề ngoài là kẻ biết chừng mực, hắn trở thành đệ tử Bình Địa Sơn chưa tới 5 năm, tu vi cũng không cao nhưng mực tâm tính này lại khiến không ít tiền bối vừa mắt.
– Trước khi Viên sư đệ rời đi còn để lại điều gì căn dặn không?
– Bẩm có. Viên sư thúc trước khi xuất hành còn để lại một câu “nếu ta gặp phải bất trắc gì thì phải báo tin này cho Trần sư huynh, ở đây ngoài lục trưởng lão tọa chấn thì Trần sư huynh chính là kẻ mà các ngươi có khả năng nhờ cậy nhất”.
Ban đầu đối với hung danh của Trần Duyên không kẻ nào dám tin tưởng, không ngờ lời dự báo đó lại trở thành hiện thực. Chúng đệ tử không ngờ nhờ vã khắp nơi nhưng đều bị chặn lại từ cửa xa, thậm chí còn bị xử theo môn quy. Chỉ có Ngưu Phi dám liều mạng chạy tới nơi Trần Duyên trú lại để báo tin.
Nói tới đây thì thanh âm vang dội đã cắt ngang cuộc trò chuyện nho nhỏ này. Ma Kiếm Sơn nội vi ngày thường tĩnh lặng lại bị lật lên như thửa ruộng bị cày dở. Trần Duyên nhìn xuống nhận ra Viên Thành Lực, hắn lúc này đã ở trong trại thái chiến đấu, cả người hóa thành đại hầu song thủ siết lấy đại trùy chật vật dựa vào thân cây.
Viên Thành Lực thương thế đã thập phần trầm trọng, trước ngực một vết cào lộ ra xương trắng hếu vô cùng ghê rợn. Với một tên Trúc Cơ tầng 1 tu sĩ hắn đã liều mạng chống chả không ngừng, phía trước 4 đầu hung thú song mục sắc lạnh, thân chằng chịt vẩy sáng bóng, tứ chi cứng như đá cùng vô số móng vuốt sắc nhọn thắm đẫm huyết dịch. Bàn Địa Long yêu thú Đinh đẵng chúa tể, một chiêu dù là tu sĩ Trúc Cơ tầng 3 cũng phải chật vật chống đỡ huống chi Viên Thành Lực. Hắn có thể sống được tới giờ đã là một kỳ tích.
– Không hay rồi, Viên sư thúc không thể chống chịu bao lâu nữa. Cứ để sự việc tiếp tục diễn ra như thế này Viên sư thúc sẽ chết mất.
Tới bây giờ Viên Thành Lực vẫn còn đau khổ chống đỡ tất cả đều là vì hơn 30 đệ tử Luyện Khí phía sau hắn. Những người này dáng người non nớt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi lẫn đầu nhìn thấy tồn tại kinh khủng trước mắt. Rõ ràng bọn chúng chính là đệ tử vừa được tuyển vào gần đây, lịch luyện còn quá non kém, ánh mắt cao hơn trời nên mới dám mạo hiểm xông vào.
– Chúng ta dù sao cũng là đệ tử của danh môn không thể nào hèn hạ chống mắt nhìn tiền bối trong tông vì bảo hộ chúng ta mà mất mạng. Các sư huynh đệ nếu thứ chạy trong huyết quảng các ngươi không phải nước tiểu thì hãy cũng ta xông lên cứu Viên sư thúc.
– Được, ta cũng ngứa tay ngứa chân lâu rồi, chúng ta lạc vào Ma Kiếm Lâm xa như vậy cứu viện cũng không nhanh như vậy tới đây ứng cứu đâu.
Có kẻ dẫn đầu càng làm cho lòng quân sục sôi, mấy mươi tên đệ tử không màng sống chết trước mắt quả nhiên dám xông lên ý định chiến đấu với cấp 2 yêu thú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trùng |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc |
Ngày cập nhật | 27/05/2024 11:17 (GMT+7) |