– Không cần phải căng thẳng như vậy, ta chỉ muốn hỏi vị sư đệ can đảm này tên gì thôi.
– Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ Văn Lâm chính là tên ta.
Thấy các vị sư huynh che chở phía trước Văn Lâm thở phào nhẹ nhõm không nghi kị hét lên, ánh mắt liếc nhìn như khiêu khích hắn.
– Sư đệ không được vô lễ với Trần Duyên sư huynh, nên nhớ bản thân ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn kiến cỏ không được xúc phạm đệ tử chân truyền.
Thành Lực giận dữ hét lớn, điều hắn vừa làm chủ yếu là muốn bảo vệ Văn Lâm. Xúc phạm đệ tử chân truyền không phải là tội nhẹ, nếu Trần Duyên nỗi giận thậm chí có phế đi hắn Thành Lực cũng không có thực lực ngăn cản.
Nhưng bọn hắn đâu có nghĩ được như vậy, Văn Lâm dùng ánh mắt tức giận liếc nhìn Thành Lực nhưng cũng không nói gì cúi đầu.
– Ý của Văn sư đệ là ta đã hại chết Kim Vẫn sư huynh?
– Điều này ai cũng đã tự rõ không cần ta phải nói.
Trông thấy hầu như tất cả đệ tử đều ủng hộ bản thân làm cho lòng tin của Văn Lâm tăng vọt không cần phải xem mặt mũi của Thành Lực, dù sao hắn cũng không phải là đệ tử chân truyền duy nhất, sau chuyện này khẳng định bản thân sẽ được một đệ tử thân truyền khác đối nghịch với Thành Lực thu làm dưới trướng thậm chí là được Lục Trưởng Lão để ý thu làm đệ tử không chừng.
Suy nghĩ trong đầu càng làm hắn khoái trí mà không biết bản thân đã làm ra chuyện ngu ngốc tới mức nào.
– Các ngươi đều nghĩ rằng bản thân ta không đủ thực lực nên phải dẫn dụ đàn Nguyệt Miêu vây công bọn hắn?
Thấy mọi người xung quanh không nói gì như thầm khẳng định, chỉ có Thành Lực đứng gần đó vội vàng lao ra ngăn cản.
– Trần Duyên sư huynh, sự việc này vẫn chưa có bằng chứng xác thực không ai dám khẳng định, mọi việc chỉ là suy đoán. Việc này cần đợi về tới tông môn xem xét lại.
– Thành Lực sư huynh, những người nằm đó có phải là sư huynh đệ chúng ta không. Nếu như chuyện này đem về tông môn dưới sự che chở của Tứ Trưởng Lão ai có thể là gì được hắn. Mối thù của họ ai có thể trả.
Văn Lâm hét lên, nếu như việc này đem về tông môn có khả năng công lao của hắn sẽ đổ sông đổ biển. Vì lần lập công này hắn đã không tiếc mọi thứ thậm chí là đắc tội với hai đệ tử chân truyền nên không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
– Văn Lâm sư đệ nói không sai, thù của họ chúng ta phải báo. Nếu như Thành Lực sư huynh e ngại thì cứ việc đứng một bên quan sát ta không tin chúng ta không tiêu diệt được hắn.
Nhìn thấy hơn mười tên đệ tử che chở cho Văn Lâm hét lên Trần Duyên cũng đoán ra được bọn hắn không phải là phe phái của Thành Lực muốn tìm cơ hội hạ bệ hắn.
– Ha ha ha có vẻ sư đệ trong sơn phong cũng không được nhiều người ưa thích.
Thành Lực xụ mặt, dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền nhỏ tuổi nhất lại được sư phụ vừa ý nên khiến các vị sư huynh gai mắt luôn muốn tìm cách hãm hại.
– Ta sẽ cho sư đệ biết là tu sĩ đệ thiếu điều gì.
Trần Duyên thì thầm vào tai Thành Lực ngay tức khắc hắn liền xuất hiện phía sau Văn Lâm bàn tay chộp lấy đầu hắn.
Lúc này Văn Lâm và hơn mười tên đệ tử kia mới chợt tĩnh người, thì ra kẻ đứng phía trước mặt chúng chỉ là ảnh ảo còn bản thân Trần Duyên đã sử dụng “Tam Trọng Phân Thân” biến ra ảnh ảo còn thực thể thì lẻn vào đám đông đi ra phía sau bọn chúng lúc nào không hay.
– Ngươi có biết buôn lời xúc phạm đệ tử chân truyền mang tội gì không? Ngươi có biết âm mưu sát hại đệ tử chân truyền mang tội gì không?
Trần Duyên gằn từng chữ bàn tay của hắn cũng dần dần siết chặt hơn theo lời nói. Đầu của Văn Lâm bị xiết mỗi lúc một chặt khiến hắn la thảm thiết:
– Ah ah cứu… cứu ta, các vị sư huynh mau… mau lại đi tiêu diệt hắn đau… đau quá.
Mỗi tiếng hét thảm thiết của hắn như thứ gì đó khiến chúng đệ tử xung quanh ám ảnh nhưng không ai dám tiến lên. Sát khí quanh người Trần Duyên càng lúc càng bao trùm không gian xung quanh, những dã thú thậm chí là yêu thú thực lực không cao gần đó thi nhau bỏ chạy.
– Cái gì thế này? Sát khí lần này còn nồng đậm hơn lần trước, không biết thời gian qua sư huynh đã giết bao nhiêu sinh linh để tích trữ lượng sát khí nhiều như thế này.
Bàn tay kia càng lúc càng xiết lại, đầu lâu của Văn Lâm lúc này đã thấm đẫm huyết dịch. Từ trong mắt, mũi, miệng thậm chí là lỗ tai từng dòng huyết dịch chảy ra làm cho những tên đệ tử xung quanh dù là thiết huyết nhất cũng bất chợt run rẩy.
Thứ duy nhất có thể nghe được trong màn đêm im lặng chỉ còn lại tiếng gào thét của Văn Lâm, mặc cho hắn đau đớn tuyệt vọng bàn tay vô tình kia từ từ siết chặt. Bỗng ầm… như một trái bóng được căn đầy hơi, diễn cảnh sau đó không phải ai cũng có thể can đảm quan sát. Dịch trắng hòa cùng huyết dịch vươn vãi khắp nơi.
Cả mười tên hùng hổ ban đầu giờ đây cũng bất giác hoảng sợ lùi lại, bây giờ bọn chúng mới nhận ra bản thân đã chọc phải một tên sát thần giết người không gớm tay.
– Mười vị sư đệ, các ngươi có biết bản thân đã mắc phải sai lầm gì không?
Trong đó có một tên cố lấy lại bình tĩnh đứng ra giọng run run nói:
– Đó chỉ là hiểu lầm, thì ra tất cả đều do tên Văn Lâm kia dùng miệng lưỡi dụ dỗ nên chúng ta mới nghi ngờ. Bây giờ sư huynh đã chứng tỏ thực lực bản thân cao cường thì chắc chắn sư huynh không phải hung thủ.
– Đúng đúng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Những tên còn lại cũng vội gật đầu đồng ý.
– Ý các ngươi là nếu ta không đủ thực lực liền bị các ngươi tiêu diệt.
Lời nói từ miệng hắn làm mười tên hoảng sợ.
– Trốn.
Không hẹn mà gặp, bọn chúng nhìn nhau mỗi tên một hướng phóng vào trong màn đêm.
Trần Duyên hừ lạnh cũng không buồn đuổi theo, ngay từ đầu mục tiêu duy nhất của hắn là Văn Lâm. Với lại bọn chúng độc hành mỗi tên một hướng trong Ma Kiếm Lâm sợ rằng sau này về lại tông môn cũng không còn đủ một nửa.
– Ý của ta chắc sư đệ đã hiểu rồi chứ, ngựa hiền thì bị người cưỡi. Chỉ có tâm tính kiên định mới có khả năng tồn tại trên thế giới tu tiên khắc nghiệt này.
Không đợi Thành Lực trả lời Trần Duyên trực chỉ cánh rừng biến mất, chỉ còn lại đó số đệ tử do hoảng sợ mà đã không còn tinh thần chiến đấu.
Nhìn thấy gương mặt hũ bại của các sư đệ Thành Lực thở dài ra lệnh rút đi, nhiệm vụ lần này e rằng thất bại, dù có miễn cưỡng tấn công thì chỉ nắm chắc toàn quân bị diệt.
Trần Duyên lại một thân một mình lao đi giữa màn đêm, mục tiêu của hắn không đâu khác chính là Mãnh Ngưu Thôn kia.
– Nguyệt Miêu thường ra khỏi chỗ trú vào ban đêm, đợi lúc mặt trời lên tới đỉnh là lúc ta ra tay.
Hắn nhảy lên thân cây lớn gần đó tọa thiền chờ đợi. Hai canh giờ trôi qua là lúc mặt trời sáng nhất trong ngày, không bỏ lỡ cơ hội Trần Duyên từ từ di chuyển tới Mãnh Ngưu Thôn.
Bình địa nơi đây vẫn không hề thay đổi so với tối qua, thậm chí cảnh tang thương ở đây hiện lên rõ mồn một. Nhà cửa người ngựa không có gì là nguyên vẹn, xác những đệ tử nằm la liệt nhiều ngày dồi bọ cũng đã đụt khoét khắp nơi.
Trần Duyên nhẹ nhàng tiến vào trong thăm dò, đương nhiên là không thể nào đi một mình. Hắn gọi ra Tiểu Mập Mạp cùng cặp Lục Đường Lang đồng hành, nhưng lần này còn có thêm sự thay đổi, Tiểu Kim chính là Kim Thiết Nghĩ hắn thu phúc cách đây không lâu ở trong túi linh thú trị thương cũng bị Trần Duyên gọi ra.
– Tiểu Kim đây là lần đầu chúng ta cùng chiến đấu hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.
Kim Thiết Nghĩ chỉ nhắm mắt gật đầu cho qua, Trần Duyên cũng hết cách linh trùng cũng là sinh linh như nhân loại, mỗi con có cá tính khác nhau. Không thể bắt Tiểu Kim có tính tình trẻ con như cặp Lục Đường Lang kia được.
Một người bốn trùng cùng đồng hành trên con đường cái hoang sơ đổ nát. Nữa canh giờ sau cuối cùng điều hắn mong đợi đã tới, trước cửa của tòa biệt viện sập xệ không ai khác chính là một con Nguyệt Miêu như là mèo nhà nằm ngủ lim dim.
– Chu lão xung quanh đây có còn yêu thú nào không?
Lúc này Chu lão mới hiện lên đôi mắt cũng lim dim không khác gì con tiểu miêu kia.
– Tiểu tử ngươi không cần phải lo lắng, Nguyệt Miêu vốn là loài sống cô độc do thú triều xảy ra nên mới miễn cưỡng tụ hợp lại. Dù cho trong lãnh thổ cũng ít khi bọn chúng sống gần nhau cho nên cứ việc ra tay đi.
Đúng như Chu lão nói, xung quanh cực kỳ tĩnh lặng. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao chỉ có vài trăm con Nguyệt Miêu lại chiếm cứ lãnh địa lớn như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trùng |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc |
Ngày cập nhật | 27/05/2024 11:17 (GMT+7) |