– Hôm nay, mình ra ngoài ăn sáng nhé. Cô sang đây mà chưa đi đâu cả, cháu đưa cô đi ăn sáng đặc biệt của Singapore.
Cô Hồng gật đầu đồng ý. Quán tôi đưa cô đến nằm bên bờ biển, quán trang trí kiểu truyền thống của truyền thống của người Phúc kiến với những tiểu cảnh và hòn non bộ dọc theo nối đi, các bàn ăn được bố trí trong các đình ngói với bàn ghế kiểu cổ. Tôi gọi cho cô một xuất cháo đậu hải sản, một bát đậu hũ caramel còn cho tôi một xuất Roti Canai kèm một cốc Teh Tarik.
– Ngon không cô?
– Ngon, cô ăn hết nhẵn này. Cháu ăn gì đấy?
– Ăn sáng kiểu Malaysia. Cô thử không?
Cô khẽ gật, rồi xé một miếng bánh và chấm vào bát nước xốt.
– Không ngon, toàn mùi cà ri. Sao cháu thích vậy?
– Ăn quen rồi sẽ thấy ngon. Giống như sầu riêng ấy cô, ai ăn được sẽ nghiện.
– Uh… sẽ nghiện. Như cô nghiện cháu vậy.
Cô có chút run run trong giọng nói. Tôi cũng yên lặng.
– Khi cô lên cơn nghiện, cháu có giúp cô không?
Giọng cô có vẻ lạc lạc. Nhìn cô một lúc, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay cô.
– Cháu sẽ… bất cứ lúc nào.
Cô lật bàn tay, ôm lấy bàn tay tôi.
– Cô sẽ không làm cháu khó xử, chỉ là cô không muốn buông bỏ cảm giác này. Cô sẽ giữ nó như là bí mật của riêng mình.
– Vâng, bí mật của riêng chúng mình.
Ánh mắt cô sáng lên, rồi chợt mờ đi vì nước mắt dâng lên ầng ậng trong mắt cô. Tôi xiết lấy bàn tay cô, thở dài một hơi, đưa bàn tay lên lau giọt nước mắt đang lăn trên má cô.
– Cô không sao…
Cô vừa nói, vừa cọ cọ má cô lên lòng bàn tay tôi.
– Chỉ là một chút cảm xúc không lên có, làm cô thấy tủi thân. Thôi mình về đi cháu, trưa còn đón mấy cô chú kia ra sân bay.
Chúng tôi về nhà, sắp xếp lại đồ đạc của cô gọn gàng vào vali, thời gian vẫn còn dư một chút. Tôi ôm lấy cô, khẽ nói vào tai cô.
– Cho cháu thêm một lần nhé.
Cô ôm chặt lấy tôi khẽ “Uh” một tiếng.
Tôi chậm rãi cởi váy cô, mở cái áo ngực và kéo cái quần chip ra khỏi chân cô rồi cởi quần áo của mình, rồi từ từ phủ lên người cô. Hôn lên môi cô, từ từ đi xuống ngậm lấy đầu ti cô chậm rãi mút, một tay xoa bóp vú bên kia. Khi hơi thở cô có chút toán loạn, hai đùi ép lấy hông tôi, tôi rời vú cô lần xuống dưới qua vùng bụng mịn màng, đi xuống vùng cỏ đen nhánh, ngậm hai bờ môi đang rỉ nước mút vào miệng, cái lưỡi đưa ra quét vào sâu khe bướm, đá đá vờn quanh cái nhân. Mỗi động tác tôi làm rất từ tốn, để cảm nhận từng cái run rẩy của cô, hút vào từng giọt chất lỏng tiết ra, lắng nghe từng tiếng rên khẽ phát ra từ miệng cô. Khi những run rẩy của cô tăng lên, nước trong bướm tiết ra ào ạt, tiếng rên đứt quãng đã to hơn, tôi mới rời môi quét lên phía trên dừng lại khi con chim căng cứng chạm vào giữa cái khe ngập nước, tôi mới dừng lại. Hạ môi xuống ngậm lấy môi cô, chờ cô dịch mông để đầu con chim đã đặt đúng vào cái lỗ đang khao khát của cô, rồi từ từ hạ mình xuống, để con chim chậm rãi đi sâu vào và lại dừng lại khi đầu chim chạm vào tận cùng trong cô, để cô phải rời môi tôi, há miệng bật ra một tiếng rên. Sau đó tôi nhấp mông, cũng từ từ ra đến chiều dài, rồi lại từ từ đi vào.
Những thay đổi trên mặt cô cũng từ từ diễn ra, đầu tiên là vẻ sốt ruột tham lam, sau đó là sự mở mịt, rồi vẻ hưng phấn dần tăng, cánh tay cô ôm sau lưng tôi cũng từ từ chặt lại, hai đùi khóa nhẹ lấy đùi tôi. Cô nhắm mắt lại, cùng tôi chậm rãi hưởng thụ sự thăng hoa đăng từ dâng lên, tràn dần qua các tế bào, chiếm dần các giác quan. Con chim vẫn chậm rãi kéo ra hết, rồi lại từ từ đi vào, đi qua mỗi nếp gấp của con bướm, đón nhận từng cái co bóp, cùng run rẩy tham lam đón nhận những khoái cảm khi con chim chạm đến tận cùng. Chúng tôi cùng nhau cảm nhận mọi cung bậc cảm xúc trong các giác quan, sự gia tăng của mỗi rung động, sự căng cứng tích tụ ở bên dưới, cùng nhau hưởng thụ sự dâng trào của khoái cảm. Đến khi mọi xúc giác đã căng tràn, sự khoái cảm đã đạt đến điểm cao, cả hai chúng tôi cùng ôm siết lấy nhau, cùng run rẩy phun trào và phát tiết mọi khoái cảm của mình, không mãnh liệt, nhưng da diết.
Cô không lịm đi sau cơn dâng trào, cô ôm chặt lấy tôi, rồi nức nở khóc. Tôi vẫn ôm chặt lấy cô, lẳng lặng nghe những tiếng nấc nghẹn của cô, rồi nghiến răng chịu đựng cơn đau khi cô cắn vào bảo vai tôi. Sau khi cảm xúc lắng xuống, cô chủ động đẩy tôi ra, ngồi dậy và đi vào nhà tắm. Tôi cũng ngồi dậy, mặc lại quần áo của mình, mặc kệ những vết dính bên dưới. Khi cô trở lại, mặt cô đã hoàn toàn bình thường trở lại.
– Đi đón các cố ấy nào.
Cô kéo tay tôi, đi ra khỏi phòng.
Tôi gọi một chiếc xe van, vòng một vòng đón các cô rồi chạy thẳng ra sân bay. Sau khi lấy vé, tôi và các cô tranh thủ ăn bữa trưa nhanh tại sân bay, rồi tiễn các cô ra cửa khởi hành.
Không có sự bịn rịn chia tay của cô Hồng như tôi đã tưởng tượng, chỉ có tiếng cười rộn rã của các cô, cùng những câu cảm ơn và lời hẹn sẽ gặp tại Hà Nội. Cô Hồng nán lại sau cùng, rướn người lên nói khẽ vào tai tôi.
– Cô đã đánh dấu rồi nhé, cháu sẽ không bao giờ quên.
Tôi chỉ có thể cười khổ. May là cô cố ý, vết cắn rất nhỏ nhưng sâu, dù không nhận ra là vết cắn, nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Bước chân ra khỏi sân bay, mặt trời chói chang, rực rỡ, tôi hít một hơi sâu để bớt đi cảm giác hơi bâng khuâng. Cảm giác cứ bám lấy tôi trên suốt dọc đường về. Đến gần nhà, tôi xuống xe, đi bộ qua công viên. Dừng lại của hàng 247 mua chai nước, tự nhiên tôi lại nhớ Hiền và nhớ đến quặn lòng. Tôi lấy điện thoại bấm số gọi cho cô, rất nhanh cô đã bấm trả lời.
– Anh nhớ em!
Không để cô kịp nói, tôi nói nhanh.
– Tự nhiên, lại thấy nhớ em cồn cào.
Giọng tôi tự nhiên nghèn nghẹn. Phía bên kia, tôi nghe thấy hơi thở của cô trở lên nặng nề.
– Em cũng nhớ anh!
Giọng cô nghèn nghẹn.
– Hay em sang với anh nhé.
– Thôi… chỉ là chợt thấy nhớ em cồn cào. Với lại cũng chỉ có một tuần nữa anh về rồi. Được nghe giọng nói của em, anh cũng thấy đỡ phần nào. Em đang làm gì đấy?
– Em đang xem lại báo cáo. Anh đang ở bên ngoài à?
– Uh, đang ở chỗ cửa hàng 247 mà có cậu bán hàng nhìn em quên cả tính tiền ấy.
Tiếng cười của Hiền cất lên.
– Em còn nhớ cái bộ dáng cuống quýt ngượng ngùng của câu ta khi anh nói “tôi biết bạn gái tôi xinh đẹp, nhưng nếu cậu không thu tiền là sẽ bị mất việc đấy!”… ha… ha, đáng nhẽ anh phải ghen chứ, anh lại nói đùa.
– Bạn gái xinh đẹp anh phải tự hào chứ, sao lại ghen?
– Dạo này lại biết nói lời ngọt ngào, có phải anh không đấy?
– Anh vẫn là anh mà, vẫn đang nhớ em cồn cào đây.
– Em yêu anh!
– Anh cũng yêu em nhiều!
Vẫn giữ điện thoại trên tai, tôi chậm rãi bước về nhà vừa nghe giọng Hiền đang kể chuyện nhà. Cảm xúc trong tôi đã yên ả trở lại, chỉ còn lại tiếng cười giòn giã cùng giọng nói dịu dàng của cô bên tai.
…
Tết cũng đến, tôi được nghỉ bốn ngày.
Hiền lao vào vòng tay tôi, ngay khi vừa bước chân ra khỏi cửa sân bay. Ôm lấy thân hình mềm mại của cô, tôi cảm nhận sự được sự thành thục toát ra từ người cô, một mùi hương phụ nữ xộc vào mũi, khiến bụng tôi quặn lại nóng lên. Kệ mọi người xung quanh, trong mắt tôi chỉ còn có cô trong vòng tay, tôi siết chặt lấy thân hình cô, rồi đặt nên môi cô một cái hôn, được đôi môi của cô đón nhận nồng nhiệt. Chỉ đến khi, cả hai cảm thấy ngạt thở mới làm cho hai đôi môi rời nhau. Con bé Hoa đứng đằng sau, mặt cũng đỏ lên, hai tay làm động tác che lên mắt.
– Khiếp! Anh chị cũng cuồng nhiệt quá cơ, xung quanh còn người già và trẻ nhỏ đấy.
– Anh hôn người phụ nữ của anh, ai dám phản đối.
Tôi siết nhẹ Hiền, khi đang dấu khuôn mặt đỏ lựng vào ngực tôi, giơ tay véo cái mũi xinh xắn của con bé Hoa.
– Cả thế giới này có mỗi anh là được véo mũi cô gái xinh đẹp như thế này đấy. Cho nên, em sẽ đặc biệt đòi quà anh, nếu không thế này cũng được.
Con bé vê hai ngón, toét miệng ra cười. Hiền rời ra khỏi lồng ngực tôi, cũng véo mũi cô một cái. Hoa tóm lấy tay Hiền, rồi ôm lấy tay cô.
– Quên, cả chị yêu của em nữa.
Tôi đẩy chiếc xe đẩy đi sau lưng hai cô gái về phía bãi đỗ xe.
Hôm nay đã là 29 Tết, đường phố vắng hơn thường lệ, khi những người đi làm ai cũng tranh thủ về quê ăn cái Tết đoàn viên, nhưng thêm vào đó là các cửa hàng hoa mở ra phục vụ Tết, đủ mọi loại hoa từ khắp mọi miền được mang về bày bán cho người chơi Tết.
Mẹ đang chỉnh sửa các chậu hoa ngoài sân khi xe dừng trước cửa, thấy bọn tôi mẹ bỏ ngay đấy, hấp tấp ra mở cửa. Tôi tưởng mẹ mừng vì thấy tôi, hóa ra mẹ chỉ nói một câu.
– Con mang đồ vào nhà, rồi chuẩn bị ăn cơm.
Rồi kéo tay Hiền và con bé Hóa vào nhà.
– Hai con vào đây, thử cho mẹ xem có ngon không?
Rồi bà người bỏ mặc tôi ngoài cổng. Tôi nhấc hai cái vali vào nhà, rồi đánh xe gọn lại trước cổng, tò mò ngó vào trong bếp. Trên bàn bếp, bày bảy tám cái khay thủy tinh, đựng các loại mứt đủ màu đẹp mắt, Hiền và Hoa đang thử từng loại rồi bình phẩm. Tôi cười trừ, rồi bê cái vali quần áo lên nhà, để lại cái vali quà ở dưới nhà.
Căn phòng quen thuộc vẫn được mẹ quét dọn thường xuyên, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như hồi tôi mới đi hơn một năm trước đây. Chỉ khác là trên bàn đầu giường, có bày mấy lọ mỹ phẩm và mấy cuốn sách Hiền hay đọc, khi cô ngủ lại. Tôi đi đến, kéo tấm kính cửa sổ để hơi lạnh tràn vào và hít một hơi khoản khoái, rồi thả mình xuống đệm. Những cảm giác quen thuộc tràn vào, làm tâm trí tôi được thả lỏng, tôi nhắm mắt hưởng thụ rồi tự nhiên ngủ thiếp đi.
Một mùi hương mát mát trên mặt và tràn vào mũi tôi làm tôi tỉnh giấc, khuôn mặt đang cười của Hiền đang ghé sát vào mặt tôi, hương thơm đang được cô thổi nhè nhẹ từ đôi môi của cô mơn man trên mặt tôi. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngay sát gần bên, khóe mắt, nụ cười, đôi mắt long lanh, hàm răng trắng tất cả đang phô diễn vẻ đẹp nhất của mình, làm cho cô càng trở nên quyến rũ, thành thục. Nhận được anh mắt si mê của tôi, cô thu lại nụ cười, ánh mắt cô cũng trở nên say đắm gắn chặt lấy tôi.
Càng ngắm tôi càng si mê, dẫn tôi tiến sát đến gần mặt cô hơn, môi tôi chạm vào môi cô, một nụ hôn say đắm. Đôi môi mềm mại của cô cũng quấn quýt lấy môi tôi. Nụ hôn kéo dài, hơi thở của cả hai chúng tôi đều trở nên gấp gáp. Chỉ còn chút lý trí để bảo hai người dừng lại, làm tôi và cô rời nhau ra.
– Mẹ gọi anh xuống ăn cơm.
Cô giờ mới nhớ đến việc chính của mình.
Hơi thở của cô vẫn dồn dập, mùi hương cơ thể cô vẫn toát ra nồng nàn, mặt vẫn còn những nét đỏ quyến rũ, làm người tôi càng căng ra.
– Chịu khó một chút đi anh, xuống ăn cơm. Sau đó về nhà em.
Tôi cố gắng dằn xuống sự căng thẳng của mình, đi vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh lên mặt. Một lúc sau, cảm thấy bình tĩnh trở lại, tối bước ra ngoài.
Hiền đang đợi tôi ngoài cửa, những nét đỏ của đã tan bớt đi, nhưng vẻ mơ màng vẫn còn hiện rõ trong đôi mắt long lanh. Tôi cầm tay cô đi xuống cầu thang.
Tôi qua trước phòng làm việc của bố, tôi mới nhớ là chưa gặp ông, tôi đứng lại khẽ gõ cửa và nghe tiếng bố bên trong. Tôi mở cửa bước vào. Bố đang ngồi sau bàn làm việc, đang đọc cái gì đó trên máy tính, nhìn thấy tôi và Hiền bước vào, bố ngẩng lên cười.
– Về rồi à, con! Hai đứa vào đây bố cho xem cái này.
Vừa nói ông vừa xoay cái máy tính ra phía ngoài.
– Được đăng rồi à, Bác? Có chỉnh gì nhiều không?
– Không, gần như nguyên văn.
Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Hiền đang đọc lướt trên bài báo bố vừa được đăng trên tạp chí khoa học nước ngoài.
– Hiền biên soạn bản thảo giúp bố.
Bố tôi giải thích. Thảo nào, dạo này bố ít nhờ tôi biên soạn các bài báo tiếng Anh của ông, tôi cứ nghĩ ông ít viết hơn. Hồi còn làm việc ở Viện, công việc này thường có thư ký hỗ trợ, nhưng từ khi bố nghỉ hưu công việc này được bố giao cho tôi.
– Bác bảo gửi cho anh, anh toàn quên hoặc gửi lại muộn, lỡ dịp phát hành. Nên bác nhờ em giúp.
Tôi cười khổ, công việc của tôi quá nhiều, nên đúng là đôi khi không thể giúp bố.
– Thôi được rồi, xuống ăn cơm đi.
Ông vừa nói vừa gập cái máy tính lại và đứng dậy rời khỏi chỗ.
Bữa cơm tối sớm nhưng tôi ăn rất ngon miệng, lâu lắm rồi không được ăn cơm mẹ nấu. Bình thường bữa ăn ở nhà tôi khá yên tĩnh, nhưng có thể tâm trạng mọi người đều vui, nên bữa ăn hôm nay tràn ngập tiếng cười, bố cũng nói nhiều hơn thường lệ uống thêm với tôi một chén rượu. Hiền tự nhiên như một thành viên trong gia đình, cô giúp mẹ dọn bàn ăn, xới cơm, thu dọn và rửa bát. Sau đó cùng cả nhà ngồi quây quần ở phòng khách uống chè và thưởng thức các loại mứt mẹ mới làm. Năm nay mẹ làm rất nhiều loại mứt theo công thức mới. Mẹ vui ra mặt khi các món mứt được mọi người thưởng thức và khen ngợi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trưởng thành |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú |
Ngày cập nhật | 14/05/2021 01:36 (GMT+7) |