Chị Colleen thì có dáng vẻ đơn giản tinh khôi, với tất cả những đường cong nữ tính, cổ điển, sắc đẹp theo kiểu truyền thống vượt thời gian.
Chị như là ánh sáng ban ngày và những buổi họp giữa giáo viên và phụ huynh.
Chị tôi tạo cho bạn một cảm giác mãn nguyện.
Tôi có thể mặc trang phục hoàn hảo và trông giống như tôi đã ngủ với nó cả tuần lễ trước khi đi ra vỉa hè.
Còn chị tôi lại là một mặt khác, chị có thể mặc đồ phế thải từ cửa hàng Salvation Army mà trông vẫn thanh lịch và tinh tế.
Chị làm cho mọi người, cả nam lẫn nữ, đều muốn đi tìm người bạn đời của mình và sinh sản giống nòi để cho họ có đứa con giống như chị tôi.
Vì tôi đã bị kiệt sức từ những thứ khác nên đêm đó tôi ngủ thiếp đi, nhưng những giấc mơ đã làm tôi thức dậy vào sáng hôm sau và tôi toát mồ hôi lạnh.
Tôi dành phần lớn buổi sáng để gặp luật sư, hoàn thành mọi việc để tôi có thể rời khỏi Chicago vào ngày hôm sau. Tôi nói với họ rằng Barbara đã gọi cho gia đình tôi. Ngay lập tức họ bắt đầu làm đơn đề nghị cấm Barbara liên lạc với gia đình tôi. Tôi ký giấy ủy quyền để mình không phải tham gia vào từng chi tiết nhỏ về những gì đang xảy ra. Vào buổi chiều, tôi cố cột lại những thứ lỏng lẻo mà tôi có thể nghĩ ra và đóng gói tất cả để chuẩn bị rời đi.
Và tôi chờ đợi.
Lần này tất cả những cơn thịnh nộ và giận dữ đã tiêu tan nhưng thay vào đó là một nỗi đau ảm đạm và mờ mịt đang bắt đầu mang những vết thương khổng lồ vào tâm hồn tôi.
Sáng hôm sau, có một cô thư ký từ văn phòng luật đến đưa tôi ra sân bay trong xe tôi. Các luật sư sẽ bán xe tôi và số tiền sẽ được thêm vào khoản thanh toán cuối cùng. Đơn ly dị đã được trao cho Barbara vào chiều hôm đó. Từ lúc rời bệnh viện vào chiều chủ nhật đến khi lên máy bay vào sáng thứ sáu, tôi đã không nhìn mặt hay nói chuyện với Barbara. Và nếu có Chúa trên thiên đường thì trong tương lai tôi cũng sẽ không bao giờ vào đó cùng với Barbara.
…
Tôi không nhớ nhiều về chuyến bay. Tôi cố buộc mình không nghĩ đến những gì đã bỏ lại phía sau và tập trung vào nơi tôi đang đến. Tôi trải qua 3 giờ ở Denver để chuyển máy bay đến San Miguel. Mọi người bỏ tôi ngồi một mình khi chờ đợi, cảm giác như tôi đang bị ngồi cách ly. Khi vào phòng vệ sinh nam, tôi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt như xác chết của mình trong gương. Thật may mắn là tôi không bị đuổi đi như một kẻ tình nghi là khủng bố.
Ông John Gordon đã nói đúng, gần gũi bên gia đình mới là những gì tôi cần ngay lúc này.
Cảm xúc duy nhất mà tôi có thể cảm nhận là khoảnh khắc nhỏ của sự thích thú khi có thể được gặp lại chị Colleen.
Sự di truyền thật là thú vị.
Hai anh sinh đôi của tôi, anh Jimmy và anh Mike, và tôi đều trông giống ba.
May mắn thay, chị Colleen lại trông giống mẹ.
Khi lớn lên, chị Colleen giống như một cô gái láng giềng điển hình.
Chị tôi trông rất duyên dáng và dễ thương, sáng sủa và tỏa nắng, luôn là người bạn tốt nhất của mọi người.
Khi còn học trung học, chị là trưởng nhóm cổ vũ và có ít nhất hai ngày đi chơi cuối tuần.
Chị tôi dễ thương đến nỗi hai ông anh sinh đôi và tôi thường trêu chọc là chị sẽ làm cho chúng tôi bị bệnh tiểu đường, nhưng anh chàng nào trong thị trấn cũng biết rằng hai ông anh của tôi sẽ nện họ nhừ tử nếu họ đối xử với chị của chúng tôi không đúng đắn.
Chị Colleen có sắc đẹp chuyển tiếp khi bước sang tuổi trưởng thành.
Nếu bạn nhìn vào những tấm ảnh cũ của mẹ tôi thì bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh của chị Colleen.
Chị tôi cao 5, 4 foot.
Có lần chị than phiền với tôi rằng chiếc váy cưới của chị có kích thước 6 nhưng sau khi sinh mấy đứa con thì giờ chị có kích thước là 10, và chị phải mặc loại nịt vú có kích thước lớn nhất.
Giống như mẹ, mái tóc của chị tôi có màu vàng và chị cắt tóc ngắn, thậm chí không đủ dài để cột lại ở phía sau.
Mắt của hai ông anh và tôi có màu xanh lam giống như mắt ba, nhưng mắt của mẹ và chị Colleen thì có màu nâu đậm trông rất thanh thản và trong sáng.
Tôi biết nghe có vẻ sến sẩm nhưng thực sự là vậy, khi chị tôi cười thì nụ cười như tỏa nắng.
Sau khi máy bay hạ cánh, tôi đi qua cổng và bắt đầu nhìn ra xung quanh thì nghe được giọng của hai đứa trẻ con hét lên:
“Cậu Bobby! Cậu Bobby! Ở đây nè.”
Bé Meghan 7 tuổi và bé Molly 6 tuổi đang vui mừng nhảy cẫng lên xuống, vẫy tay chào tôi và mỗi đứa đều cầm trên tay sợi dây có cái bong bóng màu đỏ tươi. Chị Colleen đang đứng phía sau chúng, đang cười rất tươi, và tất cả ùa đến ôm lấy tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng đẹp hơn như thế này.
Chúng tôi mang hết túi xách của tôi vào trong xe và sau đó chạy xe về nhà chị Colleen. Hai bé Meghan và Molly đang ríu rít trò chuyện với tôi về mọi thứ mà hai đứa nhỏ đã làm kể từ lần cuối tôi trông thấy chúng. Chị Colleen sống ở khu vực cổ xưa hơn trong thị trấn, trong một ngôi nhà kiểu nông dân được xây vào thập niên 1920. Chị và anh Bill đã dành rất nhiều thời gian và tiền bạc để phục hồi nó giống như kiểu cổ xưa. Trên đường đi, tôi cảm thấy như thể mình đang trở về nhà.
Sau khi lấy đồ đạc ra khỏi xe, bé Molly nắm tay tôi và kéo tôi đi để chỉ cho tôi thấy phòng của nó, là nơi tôi sẽ ở. Trong khi hai đứa cháu gái và tôi đang trò chuyện thì chị Colleen đi vô bếp để làm đồ ăn. Sau khi ăn xong, chị tôi bảo hai đứa nhỏ chuẩn bị đi ngủ và thông báo một điều gây ngạc nhiên cho chúng. Bà ngoại và hai cậu Jimmy và Mike sẽ đến thăm chúng vào ngày mai. Điều này khiến cho hai đứa ré lên vui mừng và nhảy cẫng lên, và phải mất một tiếng sau chị tôi mới đưa được chúng lên giường để đi ngủ.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ của hai đứa con gái, chị Colleen đi vào bếp và một phút sau đem ra hai ly trà. Chị đặt chúng xuống bàn cà phê rồi ngồi cạnh tôi trên ghế dài. Vài phút yên lặng trôi qua, chị vòng tay ôm tôi và hôn nhẹ vào má tôi.
“Có điều gì mà em trai của chị muốn nói không?”
“Chưa đâu chị, chờ đến ngày mai đi. Em không muốn trải qua chuyện này nhiều hơn một lần.”
“Được rồi.” Chị vuốt ve sau đầu tôi và hôn phớt vào má tôi một lần nữa. “Thật tốt là em đã ở đây. Mấy đứa nhỏ rất vui khi biết em sống chung với tụi nó.”
“Cảm ơn chị, em nghĩ giờ thì đây chính là nơi em sinh sống.”
Chị Colleen đứng dậy, nắm tay tôi và kéo tôi lên theo.
“Thôi để chị dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ là ngày khó khăn và em sẽ bị thẩm vấn mệt mỏi đó. Em nên đi ngủ, mai gặp lại nhé.”
Tôi nằm trên giường nhưng không cởi quần áo. Tôi nằm đó nhìn lên trần nhà khi mọi cảm xúc trong cơ thể đang từ từ khô cạn, làm cho tôi hoàn toàn bị tê liệt. Chắc là tôi đã ngủ thiếp đi, vì điều kế tiếp mà tôi biết là ánh sáng ban ngày tràn ngập căn phòng và bé Meghan đang lay vai tôi để nói:
“Bữa ăn sáng đã sẵn sàng rồi, mẹ bảo con kêu cậu ra ăn kìa.”
Sau khi ăn xong, tôi đi tắm sơ qua và dành cả buổi sáng để cho hai đứa cháu gái giới thiệu cho tôi biết những sinh hoạt yêu thích của chúng vào sáng thứ bảy.
Anh Mike lái xe đến nhà chị Colleen trước buổi trưa, cùng với vợ là chị Sharon và 3 đứa con của họ. Mẹ đi với anh Jimmy và vợ ảnh là chị Mi Lin và 2 đứa con, đến nơi khoảng 10 phút sau đó. Anh Mike làm kinh doanh xây dựng rất thành công và đang phát triển, còn anh Jimmy là phụ tá cho cảnh sát trưởng. Không ai quan tâm gì đến bữa ăn trưa nên chị Colleen bảo hai bé Meghan và Molly dẫn mấy đứa nhỏ họ hàng ra sân sau để cho người lớn chuyện trò một chút. Trên đường đi ra, bé Patricia 2 tuổi, đứa con nhỏ nhất của anh Mike, bỗng quay lại và nhảy xổ vào lòng tôi và từ chối rời đi. Tôi ôm nó nựng nịu và khoảng 5 phút sau thì nó ngủ trong vòng tay tôi. Tôi đang ngồi trên băng ghế đàn dương cầm, đối mặt với những thân trong gia đình tôi, đang ngồi xung quanh phòng khách.
Trong một giờ tiếp theo, tôi kể cho những người thân của mình nghe mọi chuyện, từ chuyện không chung thủy của Barbara, đứa bé và Derek Andrews, mọi sự tức giận và đau đớn tràn ngập tâm hồn tôi trong suốt tuần lễ vừa qua. Tôi không giữ lại điều gì và không cố làm dịu lại bất cứ điều gì. Anh Jimmy và anh Mike chỉ ngắt lời tôi vài lần để hỏi, còn chị Colleen và mẹ thì không nói gì. Khi tôi nói xong, mắt chị Colleen và mẹ đều đẫm lệ. Chị Colleen nói:
“Không có gì lạ khi em muốn nói điều này chỉ trong một lần.”
Sau vài phút im lặng, chị Colleen hỏi về kế hoạch trong tương lai của tôi là gì.
“Sáng sủa thôi mà. Sáng sớm thứ hai em sẽ bắt đầu làm việc chính thức trong văn phòng của công ty Willis, Goldman & Reed, ở San Miguel. Sau đó em sẽ thoải mái hơn, em đoán vậy.”
Kể từ lúc này thì mọi người đều cố gắng trò chuyện như bình thường và nắm bắt những sự việc trong vài năm vừa qua. Bữa ăn trưa bắt đầu và kết thúc quá nhanh, đến giờ ai nấy phải trở về Santa Teresa. Lần đầu tiên từ khi họ có con, hai anh trai của tôi đã ôm tôi khi họ chào tạm biệt. Mẹ thì ôm tôi như thể không muốn buông tôi ra.
Ngày hôm sau là chủ nhật và sau khi đi nhà thờ, chị Colleen, hai bé Meghan và Molly dẫn tôi đi thăm quê hương mới của tôi. Hai đứa cháu gái của tôi đã chỉ cho tôi thấy những công viên yêu thích và chúng tranh cãi nhau dữ dội để xem nhà hàng nào có bánh pizza ngon nhất. Đêm đó, sau khi chúng đi ngủ, chị Colleen và tôi ngồi chuyện trò với nhau trong đêm khuya rồi sau đó tôi đi ngủ. Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng phân loại những gì đang xảy ra với tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện dịch loạn luân hay nhất |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện người lớn |
Ngày cập nhật | 23/10/2018 12:29 (GMT+7) |