Củi bập bùng tí ta tí tách trong lò, ngọn lửa vàng sáng như yêu linh cuồng vũ trên đầu ngọn cây, rọi ánh hồng lên khuôn mặt hắn. Trương Tiểu Phàm cầm một thanh củi nhỏ làm que cời, lát lát lại gảy đám lửa, ngơ ngẩn xuất thần.
“Kiếp này, chúng ta không có duyên, ta không thể phụ tấm chân tình của Tề Hạo được. Tiểu Phàm, đệ có hiểu không?”
Câu nói ấy, hắn đã nhẩm lại trong lòng không biết mấy nghìn mấy vạn lượt, mỗi lần nhẩm lại mỗi lần xót xa. Hắn biết thế này là ngốc, bản thân hắn biết hắn học nghệ kém cỏi, ngàn vạn lần cũng không thể xứng với sư tỷ, Tề Hạo thì lại khác, anh tuấn, sáng ngời, ngọc thụ lâm phong, không phải huynh ấy thì chẳng có ai xứng đáng với sư tỷ cả. Thế nhưng hắn nhất thời vẫn không muốn chấp nhận sự thật đó…
Hắn cố gắng không nghĩ tới, nhưng hắn vẫn không thể cầm lòng đừng nghĩ đến, nghĩ thật lực, trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng cuồng dại, không ngừng thiêu đốt tâm can. Mãi cho đến kia lửa lò táp nhói vào tay hắn.
– Úi chà…
Trương Tiểu Phàm giật mình kêu lên, nhảy bật lại sau, thì ra trong lúc xuất thần lửa lò đã đốt cháy cả thanh củi nhỏ hắn cầm, rồi theo đó lần lên làm bỏng tay hắn. Hắn mải mê suy nghĩ, quên mất cả việc dùng thanh Thiêu Hỏa Côn kia mà cời lò…
Thương thay trưởng lão Ma giáo Hắc Tâm Lão Nhân, nếu biết Phệ Huyết Châu mà lão hao tâm tổn huyết cả một đời mới luyện thành, từng là Ma giáo chí bảo tung hoành thiên hạ, nay rơi xuống vị trí một que cời lửa, tất sẽ tức đến mức đội mồ bật sống dậy rồi lại chết tắc đi mất.
Trưa hôm đó, mọi người ở Đại Trúc Phong đợi trong nhà ăn, Điền Bất Dịch đến muộn nhất, ngồi vào chỗ mình rồi, lão ngước nhìn khắp lượt đệ tử, ánh mắt chạm đến Trương Tiểu Phàm thì dừng lại một lát, Trương Tiểu Phàm cúi đầu, Điền Bất Dịch lại đưa mắt đi chỗ khác.
– Chuyện ngày hôm qua, các ngươi đều thấy rõ cả chứ? – Điền Bất Dịch lãnh đạm hỏi.
Mọi người im lặng, chỉ có Tống Đại Nhân cười mơn:
– Vâng, sư phụ đại triển thần uy, xuất thủ trừng phạt hai đứa…
– KHỐN KIẾP!
Điền Bất Dịch vụt hét to, làm rung chuyển hết cả phòng, mọi người nín khe như ve sầu mùa đông, nghe lão ta quát tháo:
– CHUYỆN NGÀY HÔM QUA, CÁC NGƯƠI PHẢI THẤY SƯ HUYNH ĐỆ CÁC CHI PHÁI KHÁC TU HÀNH THÂM HẬU NHƯ THẾ NÀO, ĐỪNG NÓI LÀ TỀ HẠO, NGAY THẰNG NHÓC NHẬP MÔN MỚI CÓ BA NĂM ĐÃ VƯỢT XA HẦU HẾT BỌN CÁC NGƯƠI, CHẠY LÊN ĐẠI TRÚC PHONG NÀY MÀ LÀM LOẠN. CÁC NGƯƠI BIẾT KHÔNG?
Mọi người tất thảy đều im re, chỉ có Trương Tiểu Phàm đột ngột ngửng đầu lên.
Điền Bất Dịch lạnh lẽo tiếp, có điều, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn:
– Thất Mạch Hội Võ chớp mắt là đến rồi, mấy đứa chẳng ra hồn người các ngươi, từ hôm nay trở đi tất cả đều phải bế quan, không tu tập được cho tử tế, thì đợi xem ta có lột da các ngươi ra hay không!
Mọi người đều nhăn nhó, nhưng không dám thốt lấy một tiếng, Điền Linh Nhi thận trọng dè dặt hỏi:
– Cha ơi, thế con thì…
– Ngươi cũng vậy luôn! Không thấy hai năm trước ngươi kém cỏi cơ nào, dễ dàng bị chúng đến tóm đi như một con nhái đó hả? – Điền Bất Dịch cắt ngang.
Điền Linh Nhi bĩu khoé môi, đang định cất lời thì thấy mẹ ngấm ngầm ra hiệu. Cô ta ngoảnh đầu nhìn ánh mắt Tô Như, những lời chưa kịp thốt ra đều co rụt cả lại.
Giọng Điền Bất Dịch vang vọng khắp căn phòng bếp:
– Từ nay về sau, trừ lão thất phải đảm trách việc cơm nước, tất cả các ngươi trong vòng một năm rưỡi, đều không được bước chân ra ngoài, phải bế quan tu tập, biết chưa?
…
Cứ như vậy, thời gian thấm thoắt trôi, bầu không khí vốn yên lặng của Đại Trúc Phong lại phủ thêm một tấm màn căng thẳng chưa từng có, tất cả đệ tử đều chuyên tâm tu tập đạo pháp, trừ con chó vàng nhàn rỗi, con khỉ xám nghịch ngợm và người đầu bếp vô liêu.
Thời gian hai năm, hoặc nói cho chính xác là một năm rưỡi nữa lại vùn vụt trôi nhanh như một cơn gió. Trong quãng thời gian này, vì nghiêm lệnh trước đây của Điền Bất Dịch, tất thảy đệ tử Đại Trúc Phong đều bế quan khổ luyện, ngoài lão lục Đỗ Tất Thư hạ sơn ngao du ra, chỉ có mỗi tay đầu bếp Trương Tiểu Phàm này là rỗi rãi nhất.
Hai năm nay, trong hoàn cảnh chẳng ai chú ý đến, Linh Nhi sau đêm đó cũng không tới tìm Tiểu Phàm nữa, có điều nàng vẫn lén đi gặp Tề Hạo. Chuyện này Tô Như có biết, nhưng nàng mặc nhiên bỏ qua. Tô Như cũng không tạo cơ hội cho Trương Tiểu Phàm ngắm nhìn cơ thể nàng bên hồ nữa. Rảnh rỗi quá, Trương Tiểu Phàm lại tiếp tục một mình tu tập, ban ngày tu đạo, đêm đến lại tu Phật.
Những người còn lại Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi… cứ mải chuyên tâm bế quan tu tập, không rỗi đâu để quan tâm đến chuyện của hắn, vì vậy mà Tiểu Phàm có một số tiến bộ vượt bậc ở chân pháp Đạo Gia nhưng không ai phát hiện ra. Luôn cả hắn cũng vậy…
Khi Thất Mạch hội võ còn cách chừng một tháng nữa, Đỗ Tất Thư cuồi cùng đã trở về. Nhưng điều bất ngờ là trong thời gian xuống núi, y lại luyện được một thứ pháp bảo rất quái gở. Đó là ba con xúc xắc làm từ gỗ cứng. Nguyên Đỗ Tất Thư rất mê đánh bạc, chẳng hiểu chuyến này y ngơ ngẩn làm sao, lại vác cái thứ kỳ dị này đi làm pháp bảo chiến đấu. Các đệ tử Đại Trúc phong đều tròn mắt kinh ngạc, Tô Như thì dở khóc dở cười, còn Điền Bất Dịch thì nổi giận đùng đùng. Chuyện này mà đốn ra ngoài chả hóa thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Tô Như khe khẽ thở dài, nói với Đỗ Tất Thư:
– Tất Thư, con biết đấy, ta và sư phụ từ trước tới nay cũng chẳng ép uổng các con nhất định phải luyện tiên kiếm như những chi phái khác, nhưng pháp bảo thường có quan hệ rất lớn, các con làm việc nên thận trọng.
Đỗ Tất Thư lén liếc nhìn Điền Bất Dịch, thấy sư phụ sắc mặt phiền muộn không vui, nào dám nhiều lời, vội vàng gật đầu đáp:
– Vâng, vâng ạ.
Tô Như lại nhìn trượng phu, rồi nói với mọi người:
– Thời gian trôi nhanh quá, tháng sau là đại thí Thất Mạch Hội Võ rồi. Đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng sang bên chi phái chính Thông Thiên Phong, các con phải chuẩn bị sớm đi.
Tới đây, khuôn mặt đẹp dịu dàng của nàng chợt nghiêm lại, nói nhanh:
– Lần này không được để ta và sư phụ thất vọng nữa đấy, biết chưa?
Chúng đệ tử giật mình, đồng thanh hô:
– Biết ạ!
– Sư, sư nương.
Nhìn khí khái nàng lúc này, thật khó hình dung lúc nàng rên rỉ quằn quại khi động chạm thân xác với gã đồ đệ Trương Tiểu Phàm. Hắn Nhìn lên Tô Như, rồi lại nhớ tới những hình ảnh trụy lạc, hoang dại của hai người mà không khỏi mơ màng, miệng khẽ mỉm cười khoan khoái:
– Tiểu Phàm, con cười cái gì vậy?
Toàn bộ đám đệ tử, trong đó có cả Điền Bất Dịch lập tức hướng cặp mắt về phía Tiểu Phàm, hắn ngơ ngác nhìn lên, bối rồi trước cái nhìn của mọi người. Tô Như khẽ mỉm cười đầy ma mãnh nhìn hắn. Qua ánh mắt của nàng, hắn biết nàng đã đọc được suy nghĩ của hắn, vì vậy cố tình đưa hắn vào thế khó. Tiểu Phàm nhìn Điền Bất Dịch rụt rè cất lên:
– Thưa sư nương, như ý sư nương vừa nói có phải là cả con cũng đi không ạ?
Tô Như bật cười, rồi khẽ liếc Điền Bất Dịch, trên mặt vẫn nở một nụ cười hiền hòa, mũm mĩm đáp:
– Đúng đấy, chẳng phải con cũng là đệ tử của Đại Trúc Phong hay sao?
Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, nhảy cẫng lên hoan hô, đấm tay chúc mừng với Đỗ Tất Thư ngồi bên cạnh, hoàn toàn chẳng để ý đến Điền Bất Dịch ở đằng kia lạnh lùng nói:
– Dẫu sao cũng phải có chín người, tính thêm thằng thộn này, vẫn thiếu mất một người, không dùng cũng không được.
Đêm cuối cùng trước ngày Thất Mạch hội võ.
Trương Tiểu Phàm quay về phòng, đã thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi chạy lên giường mình nghỉ ngơi rồi. Đêm nay tâm trạng rất vui vẻ, y vào phòng ngồi xuống bên bàn, đưa mắt nhìn, thấy Đại Hoàng đang nằm dài ra, Tiểu Hôi chẳng biết lại đằng nhà bếp đánh cắp que cời lò đen đủi của y mang về đây từ lúc nào, đang dùng nó cào lên mình con chó.
Y sực nhớ ra, lờ mờ cảm thấy cây gậy này có pháp lực rất lớn, biết đâu có thể dùng làm vũ khí chiến đấu. Nhưng hiện giờ chẳng có bụng dạ đâu mà nghĩ nhiều đến thế, lòng y đang tràn ngập háo hức tham gia Thất Mạch Hội Võ ngày mai…
Trên mặt đất thanh que cời nằm im lìm, ở đằng kia con khỉ và con chó đùa rỡn vui vẻ. Trương Tiểu Phàm bất giác cảm thấy, mình và thanh que cời này giông giống nhau, nhìn nó nằm yên trên đất kia, phảng phất có cái vẻ cô đơn.
“Ùi”, y thở dài, thử tưởng tượng mình có thể đạt đến cảnh giới đó, rồi lấy tư thế hoàn toàn ung dung, không có một chút vướng bận nào, lần đầu tiên trong đời y làm một động tác mà các đệ tử Thanh Vân Môn đã làm không biết bao nhiêu lần – động tác ‘Khu Vật’: Hướng về phía que cời lò trên mặt đất vẫy vẫy tay.
Chỉ chớp mắt thôi, mà hình như là vĩnh cửu.
Trương Tiểu Phàm vẫn bình thường, thậm chí chẳng hề có chút đau lòng, chuẩn bị đón chờ một sự thất bại rất đương nhiên, bỗng dưng, que cời lò trên mặt đất nhúc nhích.
Chỉ thoáng nhẹ thôi, tí ti, hình như vừa thức tỉnh sau một thời gian ngủ sâu rất dài, nó nhúc nhích!
Trương Tiểu Phàm lạnh người…
Cùng lúc đó, bên mặt hồ sau hậu viện Thủ Tĩnh Đường, mặt nước lăn tăn, ở dưới hồ, một thân hình trắng muốt, gợi dục đang ngâm mình dưới dòng nước mát. Tô Như trần truồng đứng giữa hồ, nàng nhẹ nhàng vốc từng vốc nước nhẹ tưới lên cơ thể căng tràn của mình, hai cánh tay khẽ khe vuốt ve vào nhau rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa lên hai bầu vú. Thân hình của nàng, một nửa chìm dưới nước, một nửa nổi trên mặt hồ, từng gợn sóng lăn tăn cứ chạy qua chạy lại, vỗ nhẹ lên bầu vú nửa dưới nước, nửa nổi lềnh phềnh trên mặt trông vô cùng khêu gợi. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, thân hình bóng loáng của Tô Như trông lại càng gợi cảm, say đắm lòng người, trông nàng thật không khác gì Hằng Nga giáng thế…
Trên mặt hồ, một đôi chân trần thon gọn khác cũng nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ. Linh Nhi cố gắng để mẹ không phát hiện ra mình, nàng mỉm cười, lướt nhẹ nhàng thân hình tới sau lưng Tô Như…
Cánh tay mềm mại, uyển chuyển của nàng vòng qua sau eo thon nhỏ xíu của Tô Như, một cánh tay khác vòng lên một bên bầu vú của Tô Như bóp nhẹ, vân vê đầu ti của nàng. Tô Như chỉ kịp rên nhẹ lên một tiếng:
– Ư…
Linh Nhi nhẹ nhàng áp sát cơ thể của mình vào sau lưng mẹ, nàng ép hai bầu ngực vào lưng Tô Như, cánh tay đang ôm eo luồn xuống dưới, xoa xoa lên mu lồn, tay còn lại vẫn vân vê, mơn man lên bầu vú, miệng nàng áp sát vào tai mẹ, thì thào:
– Điền phu nhân… khuya rồi… sao người còn không ngủ… người đang nhớ thằng nhóc đó sao? Hihi…
Tô Như bật cười trước câu hỏi và hành động nghịch ngợm của con gái, nàng mắng yêu:
– Đồ quỷ, sao giờ này còn chưa ngủ, mai là tham gia lễ bốc thăm rồi đó.
– Hihi… người không ngủ, sao con gái ngủ được… bốc thăm thì kệ bốc thăm… con chẳng quan tâm… mà hình như hôm nay hắn không có tới thì phải…
Tô Như bật cười, nàng biết con gái đang muốn ám chỉ ai.
– Hihi… Chắc có lẽ là do hắn hồi hộp quá, nên không còn tâm trạng mà nhớ tới chÚng ta… – Nghĩ tới đây, tự nhiên nàng thấy đỏ bừng cả mặt. – Phải rồi… cha con ngủ chưa?
– Còn phải hỏi… giờ ông ấy đang ngáy như sấm trong phòng rồi kia kìa mẹ.
Tô Như nhẹ nhàng quay người lại, đối diện với gương mặt xinh đẹp của con gái mình, bốn mắt nhìn nhau, vú chạm vú, mặt chạm mặt, ướt át và gợi tình vô cùng. Rồi nàng đưa tay lên vuốt má con gái, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bờ môi nàng, Linh Nhi lập tức há miệng đón nụ hôn đồng giới của mẹ. Lưỡi Tô Như lúc này đã lùa vào trong khoang miệng của Linh Nhi, hai cái lưỡi mềm mại, mượt mà nhẹ nhàng quấn lấy nhau, cảm giác êm ái khác hẳn với những nụ hồn cuồng cháy của họ với cánh nam nhi. Cú thế hai mẹ con họ bú, mút, nút chùn chụt lưỡi của nhau, dưới hồ, cảm giác nhiệt độ đã tang lên rõ rệt…
Linh Nhi xoắn lấy môi mẹ, hai tay dang rộng ôm chặt lấy cơ thể của Tô Như, xoa xoa khắp khắp tấm lưng trần bóng loáng nước hồ của mẹ, cơ thể nàng áp chặt vào cơ thể của mẹ. Bốn bầu vú chà sát vào nhau, nhấp nhô trên mặt hồ. Tô Như cũng không đứng yên, tay nàng xoa xoa lên vòng eo bé xíu của con gái, hai tay lần xuống xoa nắn cặp mông của nàng, hai tay khẽ tách hai bờ mông ra, cảm giác như nước hồ đã lùa hết cả vào khe lồn của Linh Nhi, sau màn hôn môi đã đời, cả hai rời môi nhau ra, thở hổn hển, đê mê, Tô Như say đắm ngắm nhìn con gái, người tình của mình:
– Con gái của mẹ… xinh đẹp quá rồi.
– Hihi… con gái Tô Như Tiểu Trúc Phong mà lại… – Nàng thích thú trước lời khen của mẹ.
Tô Như cúi xuống há miệng ngoạm lấy một bầu ngực của con gái. Linh Nhi khẽ rên nhẹ một tiếng rồi ưỡn ngực lên cho mẹ bú. Nàng cứ thế luân phiên bú hai bầu vú của Linh Nhi, Linh Nhi nhắm mắt, ngửa cổ lên trời tận hưởng niềm khoái cảm, hai tay liên tục xoa xoa lên đầu mẹ. Rồi Tô Như đẩy người Linh Nhi ngả ra, nàng cũng rướn theo. Miệng vẫn ngậm chặt một bên vú, đôi chân trần phía sau quẫy quẫy, bơi vào bờ…
Khi cơ thể Linh Nhi bị ép sát vào thành hồ bơi, Tô Như mới rời vú con gái, nàng rướn người lên trám kín lấy bờ môi mềm mại của Linh Nhi. Hai mẹ con lại tiếp tục nút lưỡi nhau một cách say mê, hai cơ thể nữ nhân trần trụi, đẹp tuyệt trần với những đường cong uốn lượn chứa đầy nhục dục lại dính chặt vào nhau, quên hết cả mọi thứ xung quanh…
Tô Như lại cúi người, lưỡi nàng di chuyển xuống cổ, lướt qua vai đến vú của Linh Nhi. Con gái nàng lúc này đã rên rỉ hổn hển và dồn dập hơn. Trong khi đó, lưỡi Tô Như vẫn liên tục quét liên đầu vú. Đầu vú của Linh Nhi đã bắt đầu cứng nhắc, lồi ra nổi bật lên giữa quầng vú hồng hồng. Tay nàng ôm đầu mẹ, kéo đầu Tô Như vào lồng ngực mà gằn giọng rên rỉ:
– A… a… mẹ… ơi… con sướng quá… a… a… a…
Linh Nhi vòng hay tay ra sau, nhún nhẹ một cái, mông nàng lập tục đáp lên bờ hồi, ngồi xuống. Vừa ngồi lên bờ, nàng ngay lập tức dang rộng hai chân ra, âm hộ hồng hào, trắng trẻo của nàng với đám lông nhô ra trông vô cùng hấp dẫn. Tô Như xoáy mắt vào đó rồi xoay người quỳ xuống hồ, hai tay tóm lấy hai đùi con gái, banh ra, rúc mặt vào đó liếm một đường thật dài vào khe lồn Linh Nhi:
– Ưm… ahihi… thích quá…
Linh Nhi rên lớn, tiếp tục ôm lấy đầu mẹ, dí sát vào háng nàng, mông hẩy lên, mắt nàng lim dim, miệng mỉm cười hưởng thụ. Tô Như ngụp lặn trong khe âm hộ của Linh Nhi, lấy đầu lưỡi mút nhẹ lên từng mép cửa lồn của con gái, rồi cũng ngoáy sâu vào khe âm hộ của Linh Nhi:
– AAA… AAAA…
Linh Nhi lúc này đã rên lớn hơn, nàng nằm ngửa ra bờ hồ vì phấn khích, hai chân nàng vẫn dang rộng, hai tay nàng vẫn ôm chặt lấy đầu Tô Như mà ấn vào trong âm hộ của mình. Miệng lưỡi của Tô Như điệu nghệ và điêu luyện không kém bất cứ một gã nam nhân nào đã từng liếm lồn Linh Nhi khiến cho nàng chỉ còn biết trân người, hẩy mông, kẹp chặt háng lại để mà đón nhận. Cứ như vậy, một lát sau thì dâm thủy của Linh Nhi túa ra, tuôn ào ạt khắp khuôn mặt của mẹ nàng.
Lưỡi Tô Như rời âm hộ con gái, nàng liếm dần lên bụng Linh Nhi và cũng cong mông quỳ gối mà trèo bò dần lên bờ, lưỡi nàng ngậm lấy vú con gái, một tay bóp vú, một tay xoa xoa lên mu lồn. Khi lưỡi Tô Như rê tới cổ thì Linh Nhi tóm lấy đầu nàng, kéo lên mà hôn rồi rít lên môi của Tô Như, cứ thế, hai mẹ con họ xoắn lưỡi, nút, mút trong sự đê mê, sung sướng kèm với tiếng rên đầy khoái cảm trong cuống họng phát ra…
Linh Nhi vừa nút lưỡi mẹ vừa co chân lên bờ, đẩy dần người nàng ra xa hồ, khi hai thân thể trần truồng không còn ở dưới mặt hồ nữa thì Tô Như rời môi con gái, nàng xoay người trám kín âm hộ Linh Nhi bằng miệng của mình, tiếp tục bú lồn cho con gái, nhưng lúc này, hai chân Tô Như cũng đã kẹp chặt lấy đầu Linh Nhi, từ từ hạ mông xuống:
– Ưm… aaaa…
Tô Như nhả múi thịt của Linh Nha, bật lên một tiếng rên đầy khoái cảm sau cú bú lồn của Linh Nhi, dâm thủy của nàng tuôn trào ra ngay lập tức, chảy ướt đẫm khuôn mặt của Linh Nhi. Cặp mông to bè của Tô Như lấp kín khuôn mặt của con gái, nàng liên tục sàng sê, ma sát nó lên khuôn mặt diễm kiều bên dưới, lắc lư qua lại. Ép sát lồn mình vào mặt Linh Nhi.
Nằm bên dưới, Linh Nhi cũng tóm lấy hai bờ mông nõn nà của Tô Như mà banh ra rồi dúi mặt vào khe âm hộ thơm ngát đó của mẹ mà bú mút cuồng loạn. Tô Như sau một rồi rên rỉ thảm thiết thì cũng vục đầu vào mà tấn công lại, cứ thế, cả hai quằn quại, giật thót, rên xiết vì miệng lưỡi của nhau…
Nằm dưới chịu trận một hồi, Linh Nhi nứng quá, không sao chịu được nữa, nàng lộn nhào một cú, đổi thế nằm trên, đè cả cái lồn hồng hào xuống mặt mẹ mà chà sát, mà sàng sê, mà rên rỉ cuồng loạn:
– Ư… Ư… Ư… A… A… A… A… MẸ ƠI… CON SƯỚNG LỒN QUÁ… Á… Á… Á… TUYỆT QUÁ MẸ ƠI… AAAA…
Thấy con gái rên rỉ như vậy, Tô Như càng ra sức bú, lưỡi cố gắng thọc thật sâu vào bên trong, xì sụp, ngụp lặn trong âm hộ của Linh Nhi. Ở phía trên, Linh Nhi đã không còn ngậm lồn Tô Như nữa mà nàng liên tục uốn éo, vặn vẹo, chà sát hạ thể của mình lên mặt mẹ. Dâm thủy nàng túa ra nhiều không kém của Tô Như, tắm đẫm cả khuôn mặt man dại của mẹ nàng.
Đang mải miết liếm lồn con gái, bỗng nhiên Tô như cảm thấy một vật cứng cứng, từ từ đang từ từ tách hai mép âm hộ của nàng ra, rồi chui sâu vào bên trong. Rồi bất ngờ nó đóng cái “Phụp…”, cảm giác chạm tới tận tử cung của Tô Như…
– AAAA… AAAAA…
Đang bú lồn Linh Nhi, Tô Như cũng phải nhả ra, nằm vật xuống sân, mông ưỡn lên đón nhận cái thứ của nợ đó mà rên lớn, dâm khí của nàng theo cơn sướng mà túa lua ra ngoài, nhưng âm hộ khít khao thì vẫn bấu chặt lấy nó…
Vật thể lạ đó không hề xa lạ với nàng, đó chính là con cặc giả được đẽo bằng gỗ, hai mẹ con nàng vẫn thường sử dụng nó mỗi lần hai người ân ái với nhau. Không biết Linh Nhi lấy nó ra từ lúc nào. Nàng cầm chuôi, sau khi chui vào trong thì đóng một phát thật mạnh, xâm chiếm hoàn toàn âm hộ khít khao của Tô Như.
Linh Nhi rút con cặc gỗ ra khỏi lồn Tô Như, nó bóng lưỡng nước nhờn, tay nàng đã nắm chặt chuôi rồi vậy mà còn cả một khúc dài tới hơn một gang tay cắm sâu tuốt vào trong lồn Tô Như, thử hỏi làm sao mà không phê cho được. Linh Nhi cúi đầu xuống, nàng le lưỡi liếm sạch dâm khí của Tô Như dính trên thân con cặc giả. Nàng vừa liếm vừa xoay vòng con cặc giả, xoay đến đâu, Linh Nhi liếm sạch tới đó. Sauk hi thân cặc sạch trơn, Linh Nhi lại tiếp tục đóng mạnh một cú “Phụp…”:
– AAAAA… TA RAAAA…
Tô Như tiếp tục rú lên sau cú đóng thứ hai của Linh Nhi. Nàng trân người đón nhận, cơ âm hộ của nàng giật giật, co bóp, dâm khí nức nở tuôn trào. Sau cú đóng thứ hai này, Linh Nhi dùng tay tang tóc, con cặc giải dài thườn thượt trên tay Linh Nhi cứ hiện ra bóng lưỡng, dài ngoằng rồi lại mất hút trong người mẹ. Nàng thò ra thụt vào không ngừng, mỗi cú đâm lút cán, tưởng chừng như muốn nhét hắn con cặc đó vào trong người Tô Như. Ở bên dưới mẹ nàng quằn quại, đầu lắc qua lắc lại, cố gắng chống cự cơn thống khoái đang không ngừng trào dâng trong cơ thể nàng:
– AAAAA… AAAAA… LINH NHI ƠI IIIII. MẸ SƯỚNG… SƯỚNG LỒN QUÁ… AAAAA…
Linh Nhi vừa dùng tay thò ra, thụt vào, vừa xoay người, nhấc mông ra khỏi mặt Tô Như, quay lại. Khuôn mặt đê mê, đôi mắt nhắm nghiền, đầu lắc qua lắc lại, miệng rên rì lien hồi khiến Linh Nhi vô cùng phấn khích trước hành động của mẹ. Nàng di chuyển tay mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn, những tiếng nhóp nhép của âm hộ co thắt, bấu chặt lấy thân cặc giả phát ra thật không khác gì một cảnh ái ân thực thụ giữa một nam và một nữ. Tô Như không chịu nổi nữa, nàng rú lên:
– Á… Á… Á… ĐỪNG MÀ… LINH NHI ƠI… ĐỪNG MÀ… MẸ RA MẤT… MẸ RAAAAA… AAAAA…
Không thể chịu nổi trước độ dài và cứng của con cặc giả, mỗi lần thò ra thụt vào đều chọc sâu tuốt vào trong tử cung của nàng. Tô Như trân người, rú lên, dâm khí của nàng phun ra, bám dính vào thân cặc. Khi Linh Nhi rút cái “Pặc…” con cặc ra gia khỏi lồn nàng, một âm thanh “Póc…” cái phát ra nghe như nắp chai bị bật nút vậy. Dâm khí của nàng có lỗi thoát, trào ra, chảy thành một vũng dưới hồ.
Linh Nhi nhìn khuôn mặt mãn nguyện của mẹ, nàng đưa con cặc giả lên trước mặt, le lưỡi liếm một đường dọc theo thân cặc, nuốt hết dâm khí của Tô Như trên đó, nàng vừa làm vừa ném cho mẹ một nụ cười lẳng lơ và ánh mắt vô cùng dâm đãng:
– Ưm… ư…
Hành Động dâm đãng của Linh Nhi kích thích mẹ, Tô Như khẽ rên lên một tiếng nhỏ rồi trào tiếp một đợt dâm khí cuối cùng ra, chảy thành một vũng dưới hai chân nàng. Lúc này, nàng đã nằm yên dưới nền, thở đều đều, thỏa mãn. Gương mặt nàng giãn ra, nhìn lên Linh Nhi, mỉm cười:
– Linh Nhi, thật phải cảm ơn con. – Nàng vừa nói vừa đưa tay lên vuốt má cô con gái xinh đẹp…
– Hihi… mẹ à, giờ hàng thật sẵn ngay đây rồi, sao mẹ còn chưa dùng… đệ ấy tuyệt lắm đó… hihihi…
Nói tới đây, gương mặt nàng ửng hồng vì phấn khích. Tô Như nghe vậy không khỏi bật cười:
– Ta biết là tốt… nhưng… chưa tới lúc… không phải đã có con rồi hay sao? Cứ để hắn chịu đựng một thời gian nữa đi… hihi…
Linh Nhi như sực nhớ ra điều gì, nàng sáng mắt lên, hỏi mẹ:
À, phải rồi. Đã đến lúc mẹ nên nói cho con biết, chuyện Hắc Vô Tâm luôn miệng nói người và Thủy Nguyệt sư bá là nữ nhân của hắn rồi chứ?
Tô Như nằm dưới, khẽ thở dài, mấy năm nay, mỗi khi hai người tắm chung, Linh Nhi luôn luôn khơi gợi về chuyện đó, và lần nào nàng cũng lảng tránh, hôm nay, chắc có lẽ cũng không nên giấu con bé nữa. Nàng nhìn con gái, nhẹ nhàng:
– Thôi được rồi, hôm nay hắn không có ở đây, cha con thì ngủ rồi, ta sẽ nói con biết.
– Úi, thật hả mẹ? – Hai mắt Linh Nhi sáng rực lên, chờ mong.
Tô Như đứng dậy, thong thả bước tới bên hồ, nàng ngồi xuống bờ hồ, hai chân thong xuống nước, mắt nhìn xa xăm:
Phải, năm đó, ta và Thủy Nguyệt sư bá của con, một người lá quán quân của kỳ Thất Mạch Hội Võ năm đó, người còn lại là Á quân…
Linh Nhi cũng đứng dậy, bước tới hồ, ngồi xuống cạnh mẹ, hồi hộp. Ánh mắt Tô Như lãnh đạm, hiền hòa nhìn lên bầu trời đầy sao, ký ức năm xưa như ùa về…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện sex Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện sex chế |
Ngày cập nhật | 10/03/2024 11:21 (GMT+7) |