Đã mười hai năm nay, ngọn Thông Thiên phong núi Thanh Vân mới đông vui nhộn nhịp đến vậy. Môn hạ các chi phái đều đồ dồn về đây. Tuy mỗi chi chỉ cử ra chín người thi đấu nhưng chẳng để tử nào muốn bỏ qua cơ hội hiếm có thế này. Vậy nên số người đi xem vô cùng đông đảo. Thông Thiên Phong tuy rộng lớn mênh mông nhưng nhất thời cũng chật cứng. Tiếng nói cười lao xao, ầm ĩ cả một góc trời.
Hà Đại Trí lắc lắc đầu, nói:
– Xem ra các chi phái đồng môn mấy năm nay thu nạp không ít người mới.
Lão nhị Ngô Đại Nghĩa nhìn quanh, nói:
– Người mới thì không ít, nhưng ta đoán đến mai thượng đài tỷ thí, phần lớn vẫn là những sư huynh đệ đã tu tập tinh thâm trước đây, thêm nữa về mặt kinh nghiệm thì bọn họ vẫn…
Tống Đại Nhân thốt nhiên thở dài, nói:
– Nhị sư đệ, chưa chắc đâu, đệ còn nhớ Lâm Kinh Vũ đệ tử trẻ tuổi của Long Thủ Phong đến truyền tin hai năm về trước không?
Ngô Đại Nghĩa sững sờ, rồi trầm lặng hẳn, mọi người nhìn nhau, đều không nói gì, chỉ có Trương Tiểu Phàm trong lòng chợt trào lên một thứ tình cảm phức tạp, tựa như vui mừng, tựa như ngưỡng mộ, lại phảng phất chút đố kỵ nữa.
Tống Đại Nhân đang định nói, chợt nghe sau lưng tiếng ho khẽ, rồi một giọng con gái nhẹ nhàng cất lên:
– Tống sư huynh, lâu lắm rồi không gặp.
Tống Đại Nhân vụt như bị giáng một đòn chí tử.
Cả bọn ngoái đầu nhìn lại. Đứng trước mặt họ là một nữ nhân mỹ miều mặt trái xoan, tóc mềm như mây, da mịn như tuyết, khóe miệng gắn một nét cười dịu dàng. Vóc dáng nàng yểu điệu thướt tha, ngực nở eo thon, thân hình thon thả, cân đối. Thật đúng là một người đẹp tuyệt sắc trong giới tu tiên. Tiểu Phàm ngây người trước nhan sắc của nàng. Dễ tới 4 năm nay hắn chưa từng gặp lại Văn Mẫn, nay gặp lại trông nàng lại càng thêm phần xinh đẹp, hấp dẫn tới tột cùng. Nhìn vào đôi mắt đưa tình và bờ môi ướt át của nàng, Tiểu Phàm có cảm giác sau mấy năm, Văn Mẫn giường như từng trải hơn, kinh nghiệm hơn và có một chút phong tình, dâm đãng hơn.
Sau lưng Văn Mẫn là mấy thiếu nữ khác nữa, tất cả mặc võ phục màu xanh lục, dung mạo đều bất phàm. Tiểu Phàm nhìn đến đâu mà trong lòng ngứa ngáy đến đấy. Như đã nói, y đầu óc tuy ngu ngốc nhưng không hiểu sao trong lĩnh vực trai gái lại rất linh hoạt. Phút chốc đã tưởng tượng ra cảnh được vui thú với từng này người đẹp. Thực ra y chưa từng làm tình tập thể bao giờ, nhưng cũng đã lơ mơ hiểu rằng, cảnh tượng hoang dâm như vậy thì chỉ có bậc vua chúa mới được hưởng bên cung tần, mỹ nữ của họ, một cảnh tượng trụy lạc và thực sự khoái cảm. Đang độ tuổi thanh niên, hừng hực khí thế, đối diện với toàn mỹ nhân thế này, thử hỏi làm sao mà tậm trạng y bình ổn cho được, nhất là trong số đó lại có một vị sư tỷ xinh đẹp, dâm đãng đã tưng rất nhiều lần cùng y hưởng thụ lạc thú nhân gian. Tim đập thình thích, y cứ nhìn chằm chặp soi lên từng tấc trên cơ thể, như muốn sống sượng lột trang phục của họ ra. Cũng may mọi người đều đang chú ý đến Tống Đại Nhân nên không ai nhìn thấy dáng vẻ khó coi của y.
Tiếng nói của Hà Đại Trí kéo y về với thực tại:
– Ha ha, Văn Mẫn sư tỷ, hai bên cũng đã nhiều năm không gặp rồi, gần đây tỷ tỷ vẫn tốt chứ?
Đôi mắt đẹp của Văn Mẫn đưa sang thân hình gầy đét đó một lúc, rồi mỉm cười:
– Vị này là Hà Đại Trí Hà sư huynh?
Hà Đại Trí gật đầu lia lịa, đáp:
– Chính là tiểu đệ, Văn Mẫn sư tỷ trí nhớ tốt quá. Nói đến mới nhớ, từ sau khi cứu tỷ ra khỏi Bích Hỏa Thiên băng Hồ tới giờ, Tống sư huynh của đệ vẫn luôn hoài niệm tới tỷ…
Nói tới đây, Văn Mẫn hơi đỏ mặt, có lẽ nàng vẫn hơi ngượng ngùng. Cảnh tượng nàng và Linh Nhi bị hãm hiếp tập thể chẳng có ai nhìn thấy, nhưng tin đồn thì cứ réo tới tai nàng khiến cho Văn Mẫn suốt những năm qua không bao giờ đề cập tới chuyện này, nay tự dưng câu chuyện bị đẩy đưa đến hoàn cảnh này. Làm nàng có chút ngượng ngùng. Hà Đại Trí biết mình thối mồm, nên vội vàng chữa ngượng:
– Văn Mẫn sư tỷ, đệ sơ ý quá… lẽ ra không nên nhắc lại chuyện xưa.
Chỉ thấy Văn Mẫn mỉm cười, gương mặt đỏ bừng ban nãy biết mất, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này còn rạng rỡ nét xuân tình:
– Hà sư huynh, Văn Mẫn không sao, chuyện đã qua lâu rồi, Văn Mẫn không còn nhớ gì nữa. Hà sư huynh không nên bận lòng.
– Đa tạ sư tỷ không chấp.
Văn mẫn cưới thật tươi, rồi liếc nhìn sang Tống Đại Nhân, gương mặt nàng lại càng trở nên đa tình diễm lệ, Tiểu Phàm lại càng ngẩn ngơ, y như đang đứng trước các vị tiên nữ Tiểu Trúc Phong, ai cũng hứa hẹn đem đến cho y những khoái cảm ái ân. Trang phục của Tiểu Trúc phong rất đặc biệt, tuy tu tiên nhưng vẫn rất chú ý đến phô diễn cơ thể gợi cảm của nữ giới. Nên cổ áo của các nàng đều khoét sâu xuống ngực, những bộ ngực căng đầy bị những lớp vải quấn vú ép lại, nhô cao lên, lộ hẳn ra ngoài khe vú sâu hun hút, như thu hút, như mời gọi ánh mắt của những kẻ khát tình.
Tống Đại Nhân nhìn nàng say đắm, bốn năm qua không hề được gặp Văn Mẫn, y nhớ nhung nàng da diết, nếu như lúc này chỉ có hai người, hẳn là y đã lao tới xé toang bộ y phục hờ hững kia ra mà ăn tươi nuốt sống người tình rồi. Bốn năm qua, Văn Mẫn đều né tránh hoặc cố y không gặp y, chắc có lẽ nàng ta vẫn còn cảm thấy ái ngại vì chuyện mình bị hãm hiếp tập thể, cảm thấy bản thân không xứng với y. Cuối cùng, vài ngày trước khi đại lễ diễn ra, Tống Đại Nhân phải lén gặp Lục Tuyết Kỳ nhờ nàng chuyển lời, rằng y không hề để tâm tới chuyện đó, rằng rù có xảy ra chuyện gì, dù nàng có như thế nào, thì trong tim hắn vẫn chỉ có một mình Văn Mẫn.
Cảm phục trước tình yêu chân thành của Tống Đại Nhân, Lục tuyết Kỳ đã chuyển lời của y tới Văn Mẫn, vì vậy mà tới hôm nay, nàng mới dũng cảm đối mặt với người tình. Bốn năm không gặp nàng cũng nhớ y da diết, hôm nay gặp lại, tâm trang có hơi hỗn loạn, vui có, buồn có. Nhưng không biết nên phải biểu lộ ra sao…
Trương Tiểu Phàm ngắm nhìn nhan sắc mỹ lệ của dàn mỹ nữ càng lâu, tâm trạng hắn càng hưng phấn. Nhìn Văn mẫn tình tứ với Tống sư huynh, y chỉ muốn được cùng nàng hành lạc một lần nữa. Nghĩ đến đây hai tai y chợt nóng lên. Y còn rất trẻ, dương vật đang thời kỳ trưởng thành, nên lại thường xuyên ngỏng dậy hơn hẳn người thường. Lúc này nó lại dựng lên trong quần y. Cũng may bên ngoài y đã khoác trường bào che kín toàn thân nên không sợ người khác để ý. Tiểu Phàm chẳng thèm để ý mấy vị sư huynh, sư tỷ nói gì nữa. Y đã hoàn toàn nhấn chìm hồn phách mình trong đám quần hồng, phấn son kia rồi.
Điền Linh Nhi thì vẫn rất hoạt bát và hiếu động. Nàng luôn tạo tiếng cười cho mọi người suốt từ nãy tới giờ. Mãi một lúc lâu rồi mà tiếng cười ran ran của đám đệ tử hai chi phái Đại Trúc phong, Tiểu Trúc phong vẫn vang lên không dứt.
…
Những đệ tử tham gia đại hội được triệu tập lên chính điện Thông Thiên phong. Trên đường đi, Tiểu Phàm gặp lại Lâm Kinh Vũ, Tề Hạo. Hai đứa nói cười không ngớt. Đối với Tề Hạo lòng y dấy lên một cảm giác đố kỵ, ghen ghét. Nhất là khi nhìn thấy sư tỷ Điền Linh Nhi thân thiện với hắn. Hình như, giấc mơ của y đối với sư tỷ vừa bị sứt một mảng lớn. Còn với Kinh Vũ, y mừng rỡ như gặp người anh em ruột thịt.
Hai người bọn họ cứ vừa đi vừa nói chuyện, cùng với mấy chục người khác vượt qua Hồng Kiều. Trên đường, Trương Tiểu Phàm nhìn lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi của Thanh Vân Môn, thấy trong hơn sáu chục người này, hơn một nửa là nam tử, nữ đệ tử ước chỉ mười ba, mười bốn người, trong đó phần lớn phục sức theo lối của Tiểu Trúc Phong. Có điều bất luận là nam hay nữ, xem ra khí độ đều hơn người, nam thì khí vũ hiên ngang, nữ thì kiều lệ trang nhã, toàn là tuấn nam mỹ nữ. Dù là ai trông thấy, cũng phải thừa nhận rằng, lớp hậu nhân kế tục của Thanh Vân Môn, tiền đồ thật tươi sáng. Đấy là với người thường, còn đối với Tiểu Phàm y lại như lạc vào một cõi mơ, chỉ hận không thể gần gũi ngay lập tức với các nàng. Y càng miên man suy nghĩ, càng thấy thèm khát. Y hoàn toàn không để ý rằng, từng ngày, từng giờ, sự chú ý của y đối với tình dục càng lúc càng tăng, như một cái bóng cá đang căng lên từng chút, từng chút một.
Cuối cùng tất cả tụ tập trước đại điện chí thánh, chí linh.
Thương Tùng Đạo Nhân đứng trước đại sảnh, cất giọng sang sảng nói:
– Chư vị, các vị đều là những người nổi bật trong lớp trẻ của Thanh Vân Môn. Phái chúng ta từ thuở khai lập tới nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, là đạo gia chính thống, lãnh tụ của chính đạo. Nhưng sự nghiệp hưng thịnh là do chăm chỉ, lụn bại là do phóng túng. Phái ta tổ sư các đời đều vì thế khuyến cáo người sau, nhắc nhở đệ tử trẻ, nên đã truyền lại sự kiện lớn Thất Mạch Hội Võ này, đến nay vừa đúng hai mươi kỳ.
Lại nghe Thương Tùng Đạo Nhân tiếp:
– Lần đại thí này, người nhiều gấp đôi, vì vậy việc rút thăm cũng có chút thay đổi. Các vị hãy xem đây. – Nói đoạn, ông ta chỉ tay vào chỗ trống bên phải điện, mọi người nhìn sang, thấy nơi đó đặt một cái hòm gỗ tử đàn lớn, bốn bề vuông vức, phía trên có lỗ nhỏ vừa đủ đưa lọt một cánh tay.
Dừng lại một chút, rồi ông lại dõng dạc:
– Trong hòm này, có tất thảy sáu mươi ba hạt sáp tròn, mỗi hạt bọc một mảnh giấy, trên đánh số từ 1 đến 63…
Bọn đệ tử bỗng ồn ào cả lên, Thương Tùng Đạo Nhân chẳng để ý, lại tiếp:
– Sau khi rút thăm xong, căn cứ vào số thứ tự đó tiến hành tỷ thí, số 1 đấu với số 64, số 2 đấu với số 63, số 3 đấu với số 62, cứ như thế, vào tới vòng hai, thì người thắng trong cặp 1 và 64 sẽ gặp người thắng trong cặp 2 và 63, cứ như thế, mãi cho tới trận quyết chiến cuối cùng. Các vị đã hiểu cả chưa nào?
Bọn đệ tử lặng lẽ một lúc, chợt có người hỏi to:
– Xin hỏi Thương Tùng sư bá, rõ ràng là có sáu mươi tư người, tại sao lại chỉ có sáu mươi ba hạt sáp?
Thương Tùng Đạo Nhân dường như đã có chuẩn bị trước cho câu hỏi này, bèn ho khan một tiếng, đáp:
– Quy tắc của lần tỷ thí này là mỗi chi phái đưa ra chín người, riêng chi phái chính đưa thêm một người, nhưng mà (hắng giọng) có một chi phái chỉ đưa ra cả thảy tám đệ tử, vì vậy lại thiếu đi một người nữa, nên tổng cộng chỉ có sáu mươi ba người thôi.
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về Điền Bất Dịch thủ tọa Đại Trúc Phong, nét mặt lão thoáng qua một tia giận dữ, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không mảy may động đậy.
Thương Tùng Chân Nhân mới nghiêm nghị bảo:
– Có điều đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó, trong sáu mươi ba hạt sáp, chỉ cần có vị nào rút được số 1, thì rất là may mắn rồi, vì không hề có đối thủ số 64, nên sẽ qua luôn vòng đầu mà không cần đấu.
Lời vừa nói ra, bọn đệ tử lại thêm một phen nhao nhao bàn tán.
Mọi người lần lượt bước lên bốc thăm.
Tiểu Phàm cũng đi theo các sư huynh đồng môn bước lên. Đúng lúc qua lễ đài, mắt y quét qua, lập tức bị thu hút bởi Thuỷ Nguyệt đại sư phái Tiểu Trúc phong. Trương Tiểu Phàm bình thường cũng nghe các sư huynh nhắc tới vị sư thúc này, Tiểu Trúc Phong là chi phái duy nhất trong Thanh Vân Môn thu nạp nữ đệ tử, Thuỷ Nguyệt Đại Sư đạo hạnh cao thâm, rất có danh tiếng. Đệ tử của Tiểu Trúc Phong trải qua các kỳ Thất Mạch Hội Võ cũng có những biểu hiện xuất sắc.
Trương Tiểu Phàm quan sát Thuỷ Nguyệt Đại Sư, thấy dung mạo chỉ ước trên dưới ba mươi, xấp xỉ sư nương Tô Như, mặt trái xoan, mày nhỏ mũi thanh, cặp mắt hạnh long lanh có thần, mình khoác tấm đạo bào xanh lơ, phong tư tha thướt. Nàng là sư tỷ của Tô Như, tuy hơn gần bốn mươi năm, nhưng xét ra so với sư nương, nàng không hề thua kém. Khuôn mặt nàng nghiêm nghị, không hề luôn mỉm cười như Tô Như nhưng chính vẻ mặt đó lại tạo cho nàng sự kiêu sa, đài các quý phái của một phụ nữ thượng lưu.
Cũng như những đệ tử khác của Tiểu Trúc phong, ngực áo của Thủy Nguyệt cũng khoét rất sâu, gò bồng đảo nhô lên, trắng mịn. Ngực nàng to lớn không kém gì của sư nương y nhưng lại có vẻ mỡ màng hơn, có vẻ nàng không bó chặt ngực nên giữa áo và vú còn một khoảng trống. Mỗi khi có một cơn gió thổi qua. Ngực Thủy Nguyệt theo đó rung rung. Đúng là cảnh tượng mê hồn người. Nhìn thôi cũng hiểu, ai được sở hữu thân thể và cặp vú của thủ tọa Tiểu Trúc Phong thì chắc phải tu cả tám kiếp mới đến lượt…
Sau lưng nàng là một nữ đệ tử đứng thị hầu, y phục trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp trên lưng nàng là pháp bảo Thiên Gia Thần Kiếm trứ danh thiên hạ. Nữ nhân này không ai khác ngoài Lục Tuyết Kỳ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Người mà Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư đã rớt cả nước dãi ngay từ lần đầu tiên gặp nàng tại quầy sách Nhan Như Ngọc. So với nàng, cả Thuỷ Nguyệt đại sư, Tô Như, Văn Mẫn, Điền Linh Nhi đều không thể sánh bằng.
Hắn cứ nhìn Tuyết Kỳ đến xuất thần, cũng đã 4 năm không gặp. Lục tuyết Kỳ như trở nên xinh đẹp hơn, mỹ lệ hơn và thoát tục hơn. Nhưng gương mặt nàng cũng trở nên nghiêm nghị hơn, gương mặt lạnh lùng, sắt đá như băng của nàng càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên kiêu sa, lộng lẫy. Lục Tuyết Kỳ dường như cảm thấy ánh mắt hắn, bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, mục quang như chớp lóe, lạnh lẽo rọi vào Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm giật thót tựa hồ bị sét đánh, hai mắt đau nhói như bị đâm, mấy năn không gặp, hắn vẫn cảm thấy sợ sệt nữ tử này như năm xưa.
Hắn thảng thốt, hơi nóng mặt, thấy Lục Tuyết Kỳ chẳng lộ vẻ gì, nhưng mắt thì lóe lên khinh miệt, hắn vội cúi đầu xuống. Còn đang lúng túng, bên cạnh bỗng có người nào thò tay kéo một cái, rồi giọng Điền Linh Nhi vang lên:
Tiểu Phàm, sao đờ đẫn ra đấy, đến lượt chúng ta rút thăm rồi.
Trương Tiểu Phàm vội vàng nói:
– Vâng vâng.
Đoạn không dám liếc về phía Thuỷ Nguyệt Đại Sư và Lục Tuyết Kỳ nữa, quay mình theo Điền Linh Nhi đi đến hòm gỗ tử đàn. Y bốc thăm rồi về chỗ mình len lén mở ra. Đột nhiên y thấy mắt mình sáng bừng lên. Số 1…
…
Sự kiện Trương Tiểu Phàm bắt được lá thăm số 1 đúng là gây chấn động đương trường. Trong khi các sư huynh, sư tỉ, sư đệ, sư muội đồng chi phái cũng như khác đang xuýt xoa vì sự may mắn của y thì Tô Như nhìn Điền Bất Dịch nhìn nhau khẽ mỉm cười. Không hẹn cả hai cùng nghĩ “thằng nhóc này phúc khí thật tốt, không biết sẽ còn gây ra vụ gì nữa”.
Ở chỗ các trưởng lão, Thương Tùng Đạo Nhân cau mày, lát sau cất tiếng sang sảng nói:
– Được rồi, đã rút thăm xong, chút nữa các đệ tử hãy đến chỗ ta báo danh theo số thăm, khi kết quả dán lên bảng, mọi người sẽ biết ai là đối thủ của mình. Bây giờ mời chưởng môn sư huynh có lời.
Đám đệ tử vốn đang huyên náo, vừa nghe nói Đạo Huyền Chân Nhân sẽ có lời, đều yên tĩnh lại. Đạo Huyền Chân Nhân đứng lên khỏi chỗ ngồi, chậm rãi bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt đưa khắp lượt các đệ tử, rồi cất tiếng:
– Các con đều là tinh hoa trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, có tư chất, có tài năng. Trong tương lai, thủ tọa, trưởng lão của các chi phái, kể cả vị trí chưởng môn ta đang nắm đây, đều có khả năng là sẽ do những người xuất sắc trong các con đảm nhận.
Đám đệ tử Thanh Vân khẽ so mình, nhiều người lắng nghe rất chăm chú. Đạo Huyền Chân Nhân mỉm một nụ cười ôn hòa, nói:
– Đương nhiên, để đến mức đó, để ngồi vào chỗ các thủ tọa, trưởng lão sau lưng ta đây, các con còn phải ra sức cố gắng.
Mọi người đồng thanh đáp: “Vâng.”
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười bảo:
– Tốt, tốt. Còn một việc nữa, ta nay tuyên bố: Để cổ vũ đệ tử Thanh Vân Môn ra sức hướng về đạo, kiên chí tu hành, ta cùng các vị thủ tọa, trưởng lão thương nghị, đã quyết định là từ kỳ Thất Mạch Hội Võ này trở đi, sau mỗi lần đại thí kết thúc, sẽ tặng cho người thắng cuộc cuối cùng một giải thưởng.
“Ồ!” Đệ tử Thanh Vân Môn lại một phen xôn xao.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn các đệ tử trẻ trung, mỉm cười nói:
– Giải thưởng lần này, chính là Lục Hợp Kính…
“Cái gì?” Trương Tiểu Phàm ngây ra, chưa từng nghe nói đến vật này, hắn không nén được nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Điền Linh Nhi, Đỗ Tất Thư và mấy người kia cứ lơ nga lơ ngơ, đệ tử của các chi phái khác xung quanh dường như cũng không rõ lắm, nhưng những người nhập môn đã khá lâu như bọn Tề Hạo, Tống Đại Nhân, Văn Mẫn thì biến sắc, trên mặt lộ vẻ kích động và chăm chú ít thấy.
Bọn Điền Linh Nhi lúc này cũng để ý đến mấy người giống như đại sư huynh, hình như có biết chút gì đó, bèn nhoài sang khe khẽ hỏi:
– Đại sư huynh, Lục Hợp Kính là cái gì vậy?
Tống Đại Nhân thấp giọng đáp:
– Lục Hợp Kính là pháp bảo truyền từ tổ sư đời thứ mười Vô Phương Tử Chân Nhân, hình dáng cụ thể của nó ta cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng trước đây đã nghe sư phụ nói đến, đó là một trong các kỳ trân của bản môn, uy lực cực lớn, điều kỳ diệu là, chỉ cần người khu dụng nó linh lực đủ mạnh, Lục Hợp Kính có thể dội ngược lại tất cả mọi sự công kích, đưa chủ nhân nó đứng vào cái thế bất bại.
Mọi người nghe mà há hốc miệng, Đỗ Tất Thư lắp bắp nói:
– Vậy, vậy chẳng phải là sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?
Tống Đại Nhân nhún vai, đáp:
– Ta nào đã thấy cụ thể nó ra làm sao, có điều sư phụ nói tất không thể sai được, lần này…
Rồi y liếc nhìn Đạo Huyền Chân Nhân, hạ thấp giọng:
– Xem ra lần này chưởng môn và các sư trưởng đã bỏ vốn lớn đấy!
Ai nấy trên mặt đều có vẻ kỳ dị, phần lớn còn ngấm ngầm nuốt nước bọt, xem ra trước vật quý, kể cả người tu đạo, cũng khó tránh động lòng phàm.
Đạo Huyền Chân Nhân dừng một lát, mỉm cười nhìn bọn đệ tử đang nhốn nháo bàn tán, mãi mới nói tiếp:
– Được rồi, đại thể là như thế, các con về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, Thất Mạch Hội Võ bắt đầu thi đấu.
Đệ tử Thanh Vân Môn cùng hành lễ, đồng thanh nói:
– Vâng, chưởng môn chân nhân.
…
Khi bóng đêm dần buông, vầng trăng lạnh hiện ra trên vòm trời, rải ánh sáng xanh xuống ngọn núi cao ngập chân mây.
Trương Tiểu Phàm đang ngủ rất say, trong lúc mơ màng bỗng dưng có cái gì đụng vào mình, hắn kèm nhèm mở cặp mắt ngái ngủ, Tiểu Hôi và Đại Hoàng đã biến đâu mất. Hắn nhỏm hẳn dậy nhìn xung quanh, thấy cái bóng vàng của Đại Hoàng vừa ngoặt khỏi nơi bậu cửa, trên lưng cõng một cái bóng nhờ nhờ, chắc là Tiểu Hôi.
Tiểu Phàm sực nghĩ, cặp đôi chó khỉ này trên Đại Trúc Phong không ngày nào không rình đi ăn trộm thức ăn, giờ lên đến đỉnh Thông Thiên phong này thói cũ lại phát tác. Nhưng đây không như ở nhà, nếu chẳng may bị ai phát hiện thì phái Đại Trúc Phong thật chẳng còn mặt mũi nào, y chưa biết chừng còn bị sư phụ trách phạt nữa. Nghĩ vậy, Tiểu Phàm nhổm dậy, chạy đuổi theo hai con thú phàm ăn.
Hắn chạy khẽ khàng, e làm kinh động đến đồng môn ở các phòng khác, tới Vân Hải rộng rãi mênh mông, đã chẳng thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi đâu nữa, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh, mây bồng bềnh trôi nổi, như sương như khói, đẹp không tả xiết.
Hắn ngắm một lúc, sau chẳng còn tâm tư đâu để ngắm tiếp nữa, ngảnh đầu ngó nhìn bốn phía, rồi nhắm hướng nhà bếp chạy đi, đột nhiên, tim hắn nhảy đánh thót.
Mãi nơi xa của Vân Hải, ở một hướng khác với hướng nhà bếp, trong đám mây trắng phiêu diêu, lờ mờ một bóng hình yểu điệu, dường như người đó, đang đi về phía Hồng Kiều.
Trương Tiểu Phàm cứ trông theo sững sờ, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng bóng dáng ấy đã in sâu trong lòng, hắn vừa nhìn là nhận ra ngay, sư tỷ Điền Linh Nhi. Đêm, khuya như thế này! Nàng tại sao lại ra ngoài một mình, rồi muốn đi đâu một mình đây?
Trương Tiểu Phàm đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời chẳng biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu trăm ngàn ý nghĩ dồn dập đến, lòng rối như tơ vò, rồi cũng hơi hơi đoán ra, nhưng trái tim lại không chịu thừa nhận.
Một khoảnh khắc, mà như là vĩnh viễn!
Hôm nay Linh Nhi ăn mặc khác hẳn những ngày thường. Dưới ánh trăng, bên đầm nước biếc, cô gái trẻ trong bộ trang phục màu trắng mỏng manh khêu gợi với hai vạt áo mỏng manh, buông lơi để lộ ra đôi gò bồng đảo đầy đặn trắng ngần kèm khe ngực xẻ sâu hun hút. Gương mặt hơi âu sầu, hơi mong ngóng, cặp mày rủ thấp, ánh mắt thấp thoáng một làn sáng ảm đạm, tựa hồ đang chờ đợi điều gì càng khiến nàng trở nên hấp dẫn và gợi dục gấp trăm lần ngày thường. Gió núi hiu hiu lướt qua mặt nước, lướt qua bên mình nàng, mơn man trên làn da thịt trắng mịn, im cả tiếng, nhè nhẹ lùa vào vạt áo, vào mớ tóc đẹp của nàng, mơn lên làn da mịn màng như tuyết. Tiểu Phàm đã không biết bao nhiêu lần nhìn thấy Điền Linh Nhi khoả thân tắm suối, cũng đã không ít lần được cùng nàng hưởng mùi vị ái ân cuộc đời, biết tình yêu của nàng không dành cho hắn, nhưng thói đời, cái gì không chiếm được bao giờ cũng hấp dẫn hơn. Lúc này hình tượng nàng hiện lên như một tiên nữ giáng thế.
Từ đáy sâu tâm hồn Trương Tiểu Phàm bỗng trào dâng một cảm giác khó nói. Nếu được chồm lên người con gái kia, chu du trên làn da ngực đẹp đẽ kia, điên loạn bên thân thể tuyệt vời kia, ở giữa chốn Hồng Kiều thế này, thì thật đúng là phước còn hơn cả Đông Hải.
Giờ khắc này, mong sao là mãi mãi!
– Linh Nhi sư muội.
Bỗng nhiên một tiếng gọi, từ Hồng Kiều vẳng tới, Điền Linh Nhi quay ngay người lại, ánh mắt lập tức ngập đầy niềm vui, khóe miệng nhoẻn cười tươi tắn.
– Tề sư huynh, huynh đến rồi đấy ư.
Cõi lòng Trương Tiểu Phàm hình như vỡ tan, nhưng hắn chẳng thấy đau đớn, trái tim rỗng tuếch, chỉ đập mỗi một nhịp: “Tề sư huynh, Tề sư huynh, Tề sư huynh…”
Hắn khó nhọc quay đầu lại, thấy trên Hồng Kiều mau mắn đi tới một người, mày kiếm mắt sao, khí độ xuất chúng, chẳng phải Tề Hạo thì còn là tml nào nữa.
Tề Hạo đi rất nhanh đến bên Điền Linh Nhi, dịu dàng nói:
– Xin lỗi muội nhé, mấy huynh đệ chỗ ta làm rộn, mãi khuya mới chịu đi ngủ, vì vậy ta đến muộn thế này, khiến muội đợi lâu.
Điền Linh Nhi trong lòng vốn có chút hờn trách, nhưng chẳng biết tại sao, vừa trông thấy Tề Hạo, những hờn trách ấy đều tan biến cả. Nàng lắc lắc đầu, mỉm cười:
– Không có gì, muội đến cũng chưa lâu.
Tề Hạo ngắm khuôn mặt kiều diễm dịu dàng của nàng, nhỏ nhẹ bảo:
– Linh Nhi sư muội, suốt mấy năm nay, ta đã không thể nào thôi niềm nhung nhớ, thôi nỗi tương tư, đêm khuya chẳng bao giờ ngon giấc, đầu óc lúc nào cũng chỉ vấn vương mỗi hình bóng muội.
Điền Linh Nhi bất giác mím chặt môi, mặt đỏ bừng lên, nhưng không hề tỏ vẻ giận, trong lòng lan dần những ngọt ngào. Tề Hạo lại nói:
– Linh Nhi sư muội, ta…
Điền Linh Nhi đột nhiên ngước lên, nàng vít cổ Tề Hạo xuống rồi rướn người lên hôn lên môi y một nụ hôn đắm đuối và ngọt ngòa. Nụ hôn của nàng khiến cho kẻ đang thưởng thức là Tề Hạo và kẻ đang rình trộm là Trương Tiểu Phàm đều ngỡ nàng. Nhưng rồi nhanh chóng, Tề Hào đã siết chặt thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lòng, hôn đáp trả lại Linh Nhi ngay lập tức.
– Ưm… ư… Um… ư… Tề Hạo Sư Huynh ơi… ư… ư…
Còn Trương Tiểu Phàm thì đứng chết trân tại chỗ. Tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ miệng Linh Nhi khác nào những vết dao đâm thấu vào trái tim hắn. Dẫu biết rằng họ là trời sinh một cặp, là tiên đồng ngọc nữ, dẫu biết Linh Nhi từ lâu đã thuộc về Tề Hạo, nhưng phải tận mắt chứng kiến hoàn cảnh này, hắn vẫn không khỏi đau đớn. Hoàn cảnh của hắn thật chẳng khác nào sư phụ Điền Bất Dịch năm xưa chứng kiến Tô Như và Vạn Kiếm Nhất tình tứ với nhau trên Tiểu Trúc Phong, nhưng Trương Tiểu Phàm lúc này đây đau đớn hơn Điền Bất Dịch cả trăm lần. Bởi Tô Như ngày ấy là một thiếu nữ ngây thơ, trong trắng, chưa từng nếm trái mùi vị cuộc đời nên nàng đã cưỡng lại cám dỗ trước Vạn Kiếm Nhất, còn Linh Nhi bây giờ thì lại hoàn toàn khác, mà Tề Hạo thì lại đang thể hiện kỹ năng rất tuyệt vời, thử hỏi làm sao mà họ có thể dừng lại như Tô Như trước kia chứ…
Sau nụ hôn dai dẳng, Linh Nhi rời môi Tề Hạo, nàng đắm đuối nhìn hắn rồi nói:
– Tề sư huynh, từ nay trở về sau huynh kêu muội là Linh Nhi là được rồi.
Nói tới đây, nàng chợt cúi mặt xuống, thỏ thẻ:
– Cha, cha và mẹ muội đều kêu muội như vậy.
Tề Hạo mừng rỡ, dường như còn chưa tin vào tai mình, y e dè một lúc rồi hỏi dồn:
– Thật thế ư, Linh… Linh Nhi?
Hai người nhìn nhau thật lâu, vòng tay bỗng nhiên rộng mở, và họ lại ôm nhau, rồi lần này Tề Hạo chủ động nâng cằm Linh Nhi lên rồi gắn chặt lên môi nàng một nụ hôn cháy bỏng. Ánh trăng lành lạnh, rải xuống mình họ, rải xuống cả lùm cây kia, nhưng rọi không tới những góc u tối.
– Ưm… hihi… sư huynh… muội thích lắm… ư… ư… ư…
Từ phía xa, Trương Tiểu Phàm bỗng dấy lên một cảm giác ghen tức, cuồng nộ khó tả. Miệng Tề Hạo tham lam úp lên đôi môi ngọt ngào, chín mọng của nàng, sau nụ hôn dạo đầu dai dẳng thì họ lại tiếp tục hôn nhau tiếp, có điều, nụ hôn lần này là của sự thèm muốn, của sự khao khát chứa đầy dục vọng trong cả hai người. Trong tiếng thở gấp gáp, hai người xoắn chặt lấy nhau. Một nụ hôn thật dài, tưởng như vô tận. Từng động tác của họ như những nhát dao, đâm sâu, thật sâu vào trái tim thương tổn của Trương Tiểu Phàm.
Đêm khuya, tịch mĩnh, không ai lai vãng ở đây để phá đám giấc mộng đẹp của họ. Trừ một người, Trương Tiểu Phàm, nhưng dường như hắn không thể nhấc nổi thân thể. Sự ghen ghét đang bùng lên. Đốt cháy cơ thể. Tiểu Phàm cứ chết trân mà nhìn bọn họ, không dám nói một câu nào.
Ở kia, Tề Hạo và Điền Linh Nhi đã ngồi xuống dưới sân gạch, ngay bên cạnh những bậc thang đầu tiên của Hồng Kiều. Tự lúc nào, chàng trai tuấn tú kiêu dũng kia đã luồn ra sau người nàng, thò bàn tay của mình vào ngực Linh Nhi mà mân mê hai bầu vú nàng, hắn khát khao, sục sạo, khám phá cặp nhũ hoa mơn mởn đầy sức sống của nàng. Linh Nhi buông lơi, nàng há miệng ra, đưa lưỡi mà quấn chặt lấy lưỡi Tề Hạo. Trong khi y cũng vừa hôn vừa lột bỏ lớp áo ngoài của Linh Nh ra.
Những nụ hôn nóng bỏng, tiếng quần áo sột soạt. Dương vật trong quần Tiểu Phàm bỗng chốc dựng đứng lên. Hắn thèm khát, không, sắp phát điên mới đúng. Hắn muốn được thay thế gã sư huynh đáng ghét kia, mơn man trên cơ thể của nàng, muốn được kẹp con cặc hắn vào khe ngực sâu hút kia mà đẩy đưa, muốn được xuất tinh tung tóe lên mặt Linh Nhi rồi bắt nàng bú sạch con cặc của hắn. Ý nghĩ đó cứ lớn lên trong đầu khiến cảm giác căng cứng trong người Trương Tiểu Phàm xuất hiện khắp cơ thể. Máu nóng chảy rần rật khắp người. Gân thái dương gồ lên. Mọi thứ sắp nổ tung.
Tề Hạo càng lúc càng lấn tới. Soạt! Y đã kéo tuột dải áo của nàng, vạch ngực nàng ra, để lộ chiếc áo lót màu trắng tinh khôi trướng mắt hắn. Linh Nhi vòng hai tay ra sau, vít lấy cổ y. Nàng đang chung hưởng nhịp độ loạn cuồng với y. Giây lát, chiếc áo cũng bị kéo xuống dưới vùng bụng, qua vùng eo nhỏ xíu rồi đọng lại bởi vòng mông căng tròn của nàng bên dưới. Cặp vú thanh tân đã chính thức phát lộ trên đỉnh Thông Thiên Phong. Tề Hạo tỏ ra hết sức thành thạo, se se hai đầu vú, liếm nhẹ nơi vành tai, miệng khẽ rên rỉ hoà chung với tiếng kêu gừ gừ trong cổ họng của Linh Nhi. Cả hai quấn lấy nhau, lăn lộn trên nền sân gạch. Họ đang điên, lửa dục đang nung nấu. Tất cả lý trí đều đã mờ mịt. Họ chỉ muốn ở bên nhau, chia sẽ khoái cảm tình dục với nhau.
– Um… ư… Tề Hạo ơi… muội sướng… bú đi huynh… liếm đi huynh… liếm mạnh lên… ôi ôi… ư… ư… ư…
Vừa bú liếm nhưng bàn tay tham lam vô độ của Tề Hạo cũng không dừng lại. Cùng với tiếng thở hổn hển, nó lần mò dần xuống chiếc eo thon thả và cuối cùng là cạp quần của nàng. Sau vài tiếng loạt soạt, cùng với sự hợp tác của Linh Nhi, loáng một cái, Tề Hạo đã lột sạch y phục của nàng, cả chiếc quần lót và áo lót cũng bị kéo văng một lượt xuống dưới chân. Chớp nhoáng Linh Nhi đã hoàn toàn khỏa thân, trần truồng trước ánh mắt thèm khát của hai con dã thú. Cặp vú nàng nảy nở, đàn hồi và mềm mại của nàng lúc này đang ép sát vào lồng ngực của Tề Hạo.
Hai người nằm nghiêng, nút chặt lấy lưỡi của nhau, tạo ra những âm thanh nhóp nhép vô cùng kích dục. Tề Hào vừa nút lưỡi Linh Nhi vừa vòng một tay bên dưới qua vai rồi luồn xuống vuốt ve tấm lưng ong của nàng. Một tay khác của y từ bên trên vươn xuống, xoa nắn, bóp nghiến lấy cặp mông trắng hếu của Linh Nhi. Nàng nằm nghiêng với Tề Hạo, lại quay lưng về phía Trương Tiểu Phàm khiến hắn gần như dán chặt mắt vào thân hình trần trụi của sư tỷ. Dưới ánh trăn sáng vằng vặc chiếu vào, thân thể của Linh Nhi lộ rõ ra những đường cong uốn lượn, làn da mịn màng, trắng hồng được dịp phô ra, khoe sắc với ánh nguyệt. Tấm lưng ong uốn lượn của nàng được bàn tay Tề Hạo không ngừng vuốt ve mơn man khiến cho Linh Nhi càng thêm phần hấp dẫn. Ở dưới là cặp chân dài miên man, thẳng tắp không một chút khiếm khuyết. Mông nàng, mỗi khi Tề Tạo co năm đầu ngón tay lại, bóp nghiến cặp mông đó, khe mông của Linh Nhi lại hé mở Tiểu Phàm lấp ló có thể nhìn thấy âm hộ nàng vun ra trông vô cùng kích thích. Nhìn họ hành dâm, từ lúc nào, hắn đã tụt quần, lôi con cặc ra mà sục sục…
Lúc này đây, hai người đã đổi thế, Tề Hạo nằm ngửa dưới đất, Linh Nhi đã trèo lên người y. Nàng liên tục nhún nhảy, sàng sê cặp mông của nàng lên hạ bộ của Tề Hạo, hai tay nàng dơ lên cao túm tóc hất nó ra phía sau. Bộ ngực nàng dội lên cao chót vót, rung rinh theo mỗi chuyển động của Linh Nhi. Tề Hạo thích quá, y vươn tay ra ôm trọn lấy cặp vú căng tròn nảy nở của Linh Nhi mà vần vũ, nhào nặn và bóp nghiến lấy hai cặp vú của nàng:
– Ưm… ư… – Linh Nhi khẽ rên nhẹ.
– Ư… Linh Nhi… muội thoải mái không? Ư… ta sướng quá…
– Ư… hihi… muội sướng… sướng quá… huynh bóp vú muội mạnh nữa đi… ư… ư…
Được cổ vũ, tề Hạo ra sức nhào nặn, bóp vú Linh Nhi. Ở tư thế này, Linh Nhi ngồi hướng mặt về phía Tiểu Phàm nên hắn nhìn được rất rõ, dù là qua làn áo yếm mỏng manh, nhưng hắn cũng đã kịp nhìn thấy cặp vú căng phồng, thanh tân kia đang biến thành đủ mọi hình dạng dưới bàn tay của Tề Hạo.
Bóp vú chán chê, Tề Hạo lại vòng tay xuống mà bóp nghiến lấy cặp mông của nàng, banh nó ra. Mỗi khi y buông tay ra, cặp mông đàn hồi đó lại nảy tưng tưng lên mấy cái, trông vô cùng thích mắt. Trương Tiểu Phàm chăm chú hướng theo không bỏ sót một chi tiết nào, động tác hắn vuốt con cặc mỗi lúc một nhanh hơn.
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ tìm cách nào đó hoặc chạy ra ngăn cản hai người. Nhưng giờ đây, sau khi chứng kiến hai người họ thực sự thương yêu nhau, hắn lại không làm vậy, cứ trơ mắt ra nhìn họ làm tình rồi móc cặc ra thủ dâm lúc nào không hay.
Linh Nhi lúc này vẫn nhún nhảy, ma sát âm hộ của mình trên con cặc của Tề Hạo qua làn vải khố mỏng manh. Bên trên, Tề hạo hấp tấp lột bỏ quần áo rồi vươn tay lên bóp vú nàng, đoi bàn tay điêu luyện nhào nặn, se se núm vú làm cho Linh Nhi liên tục giật giật người, nhắm nghiền mắt mà rên ư ử:
– Ư… vú muội to quá… đẹp quá… ta thích quá… ư… ư…
Linh Nhi cũng rên lên phụ họa với y:
– Ư… huynh giỏi quá… bóp vú muội nữa đi… muội sướng lắm… ư… ư…
Nàng cong người, ưỡn ngực về phía đôi tay của tề hạo, cặp vú của nàng bị bàn tay y bóp méo, biến thành đủ mọi hình dạng, thế nhưng khi y rời tay thì nó lại bật tung lên, đàn hồi, rung rinh chứ không hề nhão sệ. Thật đúng là cực phẩm chốn nhân gian.
Bóp vú chán chê, Tề Hạo ngồi chôm dậy há miệng ngoạm cặc lấy một bên vú của Linh Nhi rồi mút cái “chụt” một cái thật mạnh, sau đó y lấy lưỡi đánh tanh tách lên đầu vú nhỏ hồng, bé xíu của nàng, tay bên kia thì se se núm vú. Linh Nhi sướng quá, nàng rên lớn, ưỡn ngực lên nhét nó vào miệng tình nhân, tay ôm lấy đầu Tề Hạo mà ấn nó vào. Miệng liên tục xuýt xoa:
– OHH… TỀ HẠO… MUỘI SƯỚNG… SƯỚNG QUÁ… BÚ MẠNH NỮA VÀO… AAA…
Tề Hạo khẽ mỉm cười, y liếm mút chán chê bên này rồi chuyển sang bên kia, luân phiêm liếm hai bầu vú của Linh Nhi cho tới khi nó cứng ngắc trong miệng mới chịu nhả nó ra. Y ngửa đầu lên nhìn Linh Nhi nham nhờ:
– Muội tuyệt quá… ta yêu muội… Linh Nhi…
Linh Nhi không trả lười, nàng ôm lấy đầu y, cúi xuống hôn đắm đuối lên môi Tề Hạo, hắn cũng ngửa cổ lên mà đá lưỡi nhóp nhép với nàng. Trong niềm hân hoan vô bờ bến, cả hai đều không biết rằng có một thằng nhóc đang không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào của hai người.
Vừa nút lưỡi Tề Hạo một cách đắm đuối, Linh Nhi lại đẩy y nằm ngửa ra nền gạch. Nàng vén mái tóc sang một bên, chà sát bầu ngực của nàng lên bộ ngực trần nở nàng của Tề Hạo. Suốt từ nãy tới giờ, môi Linh Nhi thủy chung vẫn gắn chặt lấy môi y, nhóp nhép, không rời.
Tề Hạo đẩy môi nàng ra, y ôm lấy eo Linh Nhi đẩy mạnh lên, hiểu ý, Linh Nhi mỉm cười thích thú, nàng nhấc mông trườn lên bụng Tề Hạo, khi bầu vú nàng vừa chạm tới mặt thì Tề Hạo đã đưa tay vào bóp mạnh:
– Ư… Ư…
Linh Nhi ngửa đầu, rên lên hai tiếng đầy khoái cảm, đúng lúc này thì nàng mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Phàm đang nấp sau cái cây đại thụ lớn đang nhìn nàng chằm chằm. Bốn mặt chạm nhau, Linh Nhi khẽ giật thót mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút tái dại đi. Sự việc đó chỉ diễn ra trong có vài giây là Linh Nhi đã định thần trở lại trạng thái bình thường, nhưng Tề Hạo rất nhanh đã phát hiện ra được điều đó:
– Linh Nhi, có chuyện gì vậy? Muội sao thế?
Linh Nhi nhìn xuống, mỉm cười với Tề Hạo:
– Ư… hihi… không có gì… tại huynh… làm muội sướng quá đấy… hihi…
Rồi nàng lại cúi xuống trám kín môi Tề Hạo để đánh tan sự nghi ngờ của y. Ngay lập tức Tề hạo lại dang rộng cánh tay ra mà ôm chặt lấy thân thể Linh Nhi vào lòng, sau đó y vừa hôn nàng vừa di chuyển hai bàn tay xuống chu du, xoa nắn cặp mông người tình.
Lát sau thì nàng rời môi Tề Hạo, nhấc mông ra khỏi người y và kéo Tề Hạo ngồi dậy:
– Ưm… hihi… huynh làm muội sướng quá… hãy mau liếm lồn muội đi ư… ư…
– Hehe… được thôi… ta cũng thèm liếm cái lồn này lâu lắm rồi…
Linh Nhi bật cười trước câu nói của Tề hạo, nàng lùi người lại bên bậc thang đầu tiên của Hồng Kiều. Một chân Linh Nhi gác lên lan can, một chân nàng đứng làm trụ. Khe âm hộ đỏ hồng, thơm ngát hé mở. Mùi dâm khí trong lồn nàng tỏa ra làm cho Tề hạo say đắm, y ngồi ngửa bên dưới, há miệng ra ngoạm lấy lồn Linh Nhi rồi nút một cái thật mạnh:
– Ư… Ư… Ư…
Linh Nhi rên ư ử, rung mình khi bờ môi Tề Hạo trám kín lấy lồn nàng. Lưỡi y thè ra vét thật sâu vào bên trong rồi lạo xạo, múa may trong hang động. Dâm thủy nàng túa ra bao nhiêu, y đều nuốt sạch, không bỏ sót một giọt…
– AAAAA… AAAAA… SƯỚNG… OHHHHH…
Linh Nhi ngửa đầu rên lớn, một tay nàng thò xuống, ôm lấy đầu Tề Hạo ấn sâu vào trong lồn nàng làm y muốn ngộp thở. Trên đỉnh Thông Thiên Phong trăng thanh gió mát vậy mà cơ thể Linh Nhi nóng bừng bừng, những giọt mồ hôi lấm tấm chạy dọc trên khuôn mặt nàng, uốn lượn trên hai bầu vú rồi nhỏ giọt xuống khuôn mặt điển trai, tuấn tú của Tề Hạo. Y lúc này vẫn đắm đuối hôn lồn Linh Nhi như ban nãy hôn môi nàng vậy. Hai tay y vòng ra phía sau, ôm lấy bờ mông của Linh Nhi mà ép sát hạ thể của nàng vào mặt mình, đầu y lắc lắc, day day lên múi thịt đó:
– AAAA… AAAAA… A… AAAAA… MUỘI RAAAA…
Linh Nhi tiếp tục xuất khí ầm ầm, lần này Tề Hạo uống không kịp, dâm khí của nàng trào ra cả hai bên khóe miệng Tề hạo, chảy đầy xuống người y. Trương Tiểu Phàm đứng ngay đó quan sát, thấy sư tỷ liên tục rên rỉ dâm đãng, cơ thể uốn éo, chà sát cái lồn vào mặt y, cặp vú thì rung rinh, lắc lư theo chuyển động làm hắn vừa bị kích thích vừa khó chịu vô cùng. Càng lúc hắn càng muốn được thay thế gã Tề Hạo đáng ghét kia.
Ánh mắt Linh Nhi lơ đễnh nhìn ra phía đó, thấy Tiểu Phàm đang chăm chăm nhìn mình thì hé miệng cười lẳng lơ, nàng le lưỡi liếm liếm môi, mắt thì ném về phía hắn càng làm cho Tiểu Phàm khó chịu. Linh Nhi nhìn xuống con cặc dưới tay Tiểu Phàm thì thấy thích thú vô cùng, con cặc quen thuộc đã làm nàng chết lên chết xuống không biết bao nhiêu lần. Công bằng mà nói, nó vẫn tốt hơn rất nhiều so với của Tề Hạo. Linh Nhi tiếp tục ôm lấy đầu Tề Hạo ấn sâu vào trong lồn nàng, lần này nàng dùng cả hai tay mà xoa xoa lên đầu Tề Hạo, mắt thì lẳng lơ nhìn Tiểu Phàm, miệng liên tục rên ầm ỹ như thể cố tình kích thích hắn:
– Ư… Ư… Ư… AAAAA… TỀ HẠO ƠI… MUỘI SƯỚNG QUÁ… SƯỚNG LỒN QUÁ… HUYNH LIẾM LỒN GIỎI QUÁ… LIẾM MẠNH NỮA LÊN AAAAA… MUỘI LẠI RAAAAA…
Nàng giật giật cơ thể, tiếp tục tưới đầm đìa dâm khí lên mặt Tề Hạo. Rồi như không thể chịu được nữa, Linh Nhi ôm đầu Tề Hạo kéo y đứng dậy, hai người nhìn nhau đầy phấn khích rồi vồ lấy nhau bằng những nụ hôn cuồng vã, nóng bỏng trong tiếng rên ú ớ của Linh Nhi, nàng vừa hôn môi, nút lưỡi rồi lại liếm khắp khuôn mặt ướt nhèm của y, liếm hết dâm khí ngọt ngào của chính nàng, còn Tề Hạo thì vừa bóp mông và vừa bóp vú bằng cả hai tay. Cảm giác sung sướng không sao tả thành lời…
Linh Nhi rời môi và mặt Tề hạo, nàng liếm dần xuống cổ rồi liếm xuống lồng ngực nở nàng của y. Lưỡi nàng xoắn lên hai đầu ti, còn một tay thì xoa xoa lên bọc thịt của Tề Hạo qua chiếc quần lót. Di chuyển xuống bên dưới Linh Nhi ngồi xổm trước mặt Tề Hạo, nàng cầm chiếc lót kéo xuống. Tề Hạo khẽ nhấc chân lên và đá nó ra. Con cặc y được giải phóng, bật bung lên như cột cờ sừng sững trước ánh mắt thích thú của Linh Nhi. Có vẻ như sau vài năm, nó lại trở nên to và dài hơn. Không biết Tề Hạo đã dùng bí kíp gì mà nó lại lớn nhanh như vậy. Nhưng Linh Nhi cũng chẳng bận tâm, vì nếu nó to thì chỉ có nàng là sướng, nếu đem ra so sánh, lúc này nó thật chẳng kém con cặc của Tiểu Phàm, nếu có thua thì chắc là chỉ thua chút xíu. Linh Nhi cười típ mắt:
– Hihi… trời ơi… to quá… tiểu đệ đệ à, sao hôm nay ngươi lớn quá vậy?
Linh Nhi vừa nói vừa thích thú cầm vào vuốt vuốt con cặc. Tề Hạo nghe thế thì bật cười:
– Vì nó nhớ muội nên nó mới lớn nhanh như vậy đó, muội hãy chăm sóc cho nó đi.
– Hihihi… ngon quá đi mất… ư…
Linh Nhi cười cười, nàng ngẩng đầu lên ngước ánh mắt dâm đãng, lẳng lơ nhìn lên Tề Hạo rồi há miệng nuốt trọn cả khúc thịt đó vào miệng trong sự ngưỡng mộ của cả hai gã đàn ông:
– Ưm… ôi… Linh Nhi ơi…
Tề Hạo rên nhẹ khi cái miệng ấm áp đó của Linh Nhi từ từ nuốt sâu con cặc của gã vào trong. Con cặc Tề Hạo hôm nay rất to và dài, thế mà nó vẫn nằn lút cán trong miệng Linh Nhi, thử hỏi làm sao mà hắn không sướng cho được. Phía xa, Tiểu Phàm cũng tùng mình một cái, y xuýt chút thì xuất tinh khi mà Linh Nhi cứ liên tục bú cặc Tề Hạo, còn mắt thì hướng về phía hắn. Đầu cu hắn cũng giật thót mấy cái liền khi lưỡi Linh Nhi liên tục đánh lên đầu khấc của gã đàn ông đáng ghét kia. Linh Nhi cứ thế vừa bú cu cho Tề hạo, vừa liếc mắt đưa tình về phía Tiểu Phàm. Điệu bộ của nàng trông rất lẳng lơ và cực kỳ dâm đãng.
– AAAAA… AAAA… LINH NHI… DỪNG LẠI… TRỜI ƠI… TA SƯỚNGGGGG… MUỘI BÚ GIỎI QUÁ… Á… Á… Á…
Linh Nhi nghe Tề Hạo rên lớn giữa Hồng Kiều như vậy thì càng mỉm cười thích thú, nàng liếc ánh mắt nhìn lên Tề Hạo rồi tiếp tục dùng miệng khẩu dâm cho y, tốc độ của nàng nhanh và mạnh hơn, miệng nàng mút chặt hơn. Tề Hạo run bắn trước sức tấn công mãnh liệt của nàng, kể ra cũng 4 năm rồi hắn chưa gần gũi với Linh Nhi, sau 4 năm, có vẻ như nàng còn dâm đãng và phóng khoáng hơn. Nhìn cái miệng chum lại đến hóp cả má mà nuốt chửng lấy con cặc của hắn, Tề Hạo không sao trụ nổi, rú lên:
– TRỜI ƠI… LINH NHI ƠI… TA RA MẤT… TA RA ĐÂY… TA RAAAAA…
Sau tiếng hét lớn, hắn rùng mình mấy cái liền, phun từng tia tinh dịch nóng hổi, trắng tinh và đặc sệt vào trong miệng nàng. Khi Linh Nhi nhả con cặc ra, vẫn còn hai tia nữa tưới lên bộ ngực của nàng. Linh Nhi thích thú, nàng lấy tay xoa xoa nó tới bóng lưỡng cả hai bầu vú rồi đưa tay lên miệng liếm sạch tinh trùng của y. Tề Hạo thở dốc, khuôn mặt y giãn ra đầy thỏa mãn sau màn xuất tinh tê dại lên mặt, mồm, miệng và vú người yêu…
Nhưng rồi y lại tỏ ra xấu hổ khi bị Linh Nhi đánh bại chỉ bặng tay và miệng, nên vội vàng chữa thẹn:
– Linh Nhi… xin lỗi muội… đã lâu lắm rồi ta không được gần gũi với muội… muội lại làm cho ta sướng quá… nên ta… nên ta bị ra mất…
Chỉ thấy Linh Nhi mỉm cười nhìn Tề Hạo:
– Không sao mà… muội cũng thấy sướng lắm… hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nhé.
Tề Hạo lúc này mới giật mình nhìn quanh:
– Đúng rồi, trời khuya lắm rồi, chúng ta mau về thôi, kẻo bị ai đó phát hiện thì xấu hổ chết mất.
Nói đoạn, y chạy vội ra vơ lấy quần áo của hai người rồi mặc vào. Linh Nhi nhìn bộ dạng của y thì bật cười:
– Hihi… nếu như nãy giờ có người, hắn chẳng đã nhìn thấy hết rồi ấy chứ?
Linh Nhi vừa nói vừa cười cười, mắt liếc về phía gốc cây, nơi Tiểu Phàm vẫn đang nấp ở đó. Tề Hạo ân cần mặc lại y phục cho Linh Nhi, sau đó y hôn đắm đuối lên môi nàng một cái thật sâu rồi thì thào:
– Muội tuyệt vời quá… ta yêu muội…
– Hihi… muội cũng yêu huynh. Bây giờ chúng ta về thôi chứ?
Cả hai lại nhìn nhau, cùng mỉm cười, Tề Hạo nắm tay Điền Linh Nhi, thong thả đi về phía Hồng Kiều dưới ánh trăng, cặp uyên ương thân mật dìu nhau bước. Một lúc sau, bóng họ khuất dần trên cầu.
Trong lùm cây, dưới bóng âm thầm, Trương Tiểu Phàm chậm chạp lê ra, hắn đã kéo quần lên, tuy chưa xuất tinh nhưng giờ hắn cũng chẳng còn tâm trạng nữa. Bóng hắn thờ thẫn bước đến bên đầm nước, nhìn sóng gợn lăn tăn, nhìn trăng lạnh phản chiếu dưới đáy, đang nhè nhẹ rung rinh theo sóng nước dập dềnh. Đêm hôm nay, sắc trời thêm vẻ thê lương, bất giác hắn thở dài.
– Làm sao mà lại thở dài?
Trương Tiểu Phàm giật mình quay đầu lại…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện sex Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện sex chế |
Ngày cập nhật | 10/03/2024 11:21 (GMT+7) |