Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

Phần 12

Ngắt vội dòng ký ức cũ, hình như có ai đó đang bấm chuông cửa nhà bên ngoài. Đặt tách cà phê xuống, tôi bước nhanh ra cửa. Mở cửa ra thì thấy Linh đang đứng với một bịch trái cây.

– Linh… sao em biết anh đang ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Em hỏi anh Đen, em có thể vào nhà được không? – Mắt em lại bắt đầu đỏ hoe.

– Em vào đi! – Tôi xách bịch trái cây vào nhà.

– Em ngồi đi! Anh đi lấy nước cho!

Tôi quay lưng đi được vài bước thì từ đằng sau, một đôi tay bé nhỏ ôm choàng lấy người tôi.

– Em nhớ anh… nhớ anh nhiều lắm Khanh à! – Em như vỡ òa, nước mắt trực chờ từ lần gặp trước đến giờ tuông ra như chưa bao giờ được khóc.

– Anh ghét em đến vậy sao? Anh hận em đến vậy sao?

– Tại sao ra đi mà không nói gì hết, không cho em một cơ hội được nhìn thấy anh dù chỉ một lần. – Em ôm tôi rất chặt, như sợ tôi lại đi một lần nữa.

– Em hối hận lắm Khanh à, em hối hận lắm, đừng đi nữa nhe anh! Ngày đó anh không biết em đã đau đau khổ thế nào đâu. – Em ngày càng khóc to hơn, nước mắt đã ướt cả vai áo tôi. Vâng và những giọt nước mắt của tôi cũng đã phản bội tôi, chúng cũng từ từ lăng dài từ khóe mắt.

Lần cuối cùng tôi khóc vì em là khi nào nhỉ? Có lẽ từ rất lâu rồi, từ những ngày mà tôi chỉ là một thằng học sinh khờ khạo ở quê lên thành phố học. Vậy mà bây giờ, sau bao nhiêu năm, cái thằng nhà quê đã chết từ lâu, thay vào đó là một con người giá lạnh, nếm trải những sự đời cay đắng ở xứ người lại có thể rơi lệ vì em một lần nữa. Tại sao vậy em? Tại sao em đã lựa chon con đường riêng của mình nhưng em vẫn không hạnh phúc? Suốt thời gian qua, tôi đã hy vọng em hạnh phúc, và tôi đã thật sự nghĩ rằng em phải hanh phúc. Tại sao bây giờ, trước mặt tôi, ngưới con gái vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng lại có một đôi mắt đượm buồn thiếu sức sống đến vậy.

Tôi không biết tôi lại có tình cảm với em một lần nữa hay không? Không biết có thể bỏ qua quá khứ và lại yêu em như ngày xưa nữa hay không? Nhưng lúc này tôi đang đau lắm, đang đau vì biết người mà tôi từng giành trọn tình cảm yêu thương vẫn sống không hạnh phúc như bây giờ.

Đứng bất động một hồi lâu, tôi lau đi những giọt nước mắt của mình, hít một hơi thật dài. Khẽ kéo tay em ra, tôi quay lại nhìn em. Tôi nhẹ vén mái tóc em sang bên, rồi lau nước mắt cho em. Lúc này em cũng lặng hơn và nhìn vào mắt tôi như chờ đợi một câu trả lời nào đó.

– Em ngồi đợi chút nhe! Anh đi lấy nước cho em! – Có lẽ đó không phải là những gì em muốn nghe lúc này, nhưng đó là những gì mà tôi có thể nói bây giờ.

Chúng tôi nói chuyện với nhau cả buổi sáng, về những gì đã xảy ra suốt nhiều năm qua. Tôi biết nhiều hơn về cuộc sống của Linh khi tôi ra đi, nó không hạnh phúc như em nghĩ và tôi hy vọng.

– Anh Khanh! – Em tiến lại ngồi cạnh tôi và nhìn tôi.

– Anh có thể tha lỗi cho em được không?

– Em có còn cơ hội nào không anh? – Em nói và ôm lấy cánh tay tôi.

– Từ ngày anh ra đi, anh đã bỏ lại mọi thứ sau lưng. Anh đã tha lỗi cho em từ lâu lắm rồi, từ lúc mà anh buông xuôi tất cả. – Thời gian qua là một thời gian dài đủ để xoa dịu vết thương của tôi.

– Nhưng mình có thể quay lại được hay không thì anh không biết em à, bây giờ anh chỉ có thể xem em như một người bạn thôi! – Tôi xoa đầu em như tôi đã từng làm và cười.

Có tiếng kéo cửa, một ai đó đang bước vào nhà. Đó là nhỏ Miu…

Miu bước vào nhà, cả ba người nhìn nhau như đứng hình vài giây. Tôi ngạc nhiên không biết vì sao Miu biết nhà này mà tìm đến. Linh thì nhìn tôi như muốn hỏi người con gái ấy là ai. Nhỏ Miu lúc này tỏ ra tức giận và quay đầu bỏ đi, tôi định đứng dậy đuổi theo nhưng cảm thấy hơi khựng lại. Vì sao phải đuổi theo? Lúc này tôi cũng không biết phải làm gì, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi ngồi xuống lại và nhìn Miu đi khỏi.

– Ai vậy anh? – Linh ngạc nhiên hỏi tôi.

– Ừ! Bạn của nhỏ em dưới quê anh.

– Đến tìm anh có việc gì hả?

– Anh cũng không biết nữa.

Việc Miu đến đã làm cho câu chuyện giữa tôi và Linh gián đoạn, lúc này thì cũng khó mà tiếp tục câu chuyện đó. Vì vậy tôi đã lảng qua chuyện khác.

– Chắc em chưa ăn gì phải không? Mình đi ăn trưa luôn nhe.

– Không cần đi đâu anh, để em qua mua đồ ăn ở cửa hàng gần đây rồi nấu luôn ở đây.

– Em biết nấu ăn rồi hả? – Ngày xưa quen nhau, có bao giờ tôi ăn được gì do em nấu đâu.

– Anh coi thường em quá đó, đợi em chút nhe! – Em chạy đi mua đồ ăn, tâm trạng em lúc này có vẻ vui hơn lúc sáng.

– Em có cần anh chở đi không?

– Không cần đâu anh, gần đây thôi, em về ngay.

Cuộc đời nhiều lúc cũng thú vi thật, tôi không ngờ lại có ngày được ăn cơm do em nấu. Ngày xưa quen nhau, hai đứa chỉ đi ăn bên ngoài. Thực chất em có bao giờ để tâm đến việc nấu cho tôi một món ăn nào đó đâu. Cảm xúc bây giờ là sao nhỉ? Không lẽ con tim tôi lại muốn tha thứ cho em một lần? Quan hệ giữa tôi và em lúc này là gì?Liệu tình yêu có đến một lần nữa? Quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Điện thoại của tôi báo có tin nhắn.

– Chắc anh vui lắm hả? – Tin nhắn từ nhỏ Miu.

– Sao em nói vậy?

– Có bạn gái tới chăm sóc mà.

– Bạn cũ thôi, không phải bạn gái.

– Bạn cũ mà nắm tay nắm chân vậy hả?

– Sao em biết mà tìm anh? Có việc gì? – Tôi lảng qua chuyện khác.

Và đến lúc Linh quay lại thì Miu không còn nhắn thêm tin nào nữa.

– Anh đợi em chút nhe! Em nấu nhanh lắm. – Linh cười và mang đồ ăn vào bếp.

– Em có cần anh phụ gì không?

– Thôi! Anh chỉ có bổn phận là ăn thôi.

Một lúc sau thì cơm canh dọn lên, một món canh, một món mặn, một món xào.

– Thơm quá! Em cũng giỏi quá chứ.

– Hình như đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn. – Em bắt đầu cuối mặt xuống, lại thút thít.

– Thôi ăn đi em, nghĩ nhiều quá! Anh đói lắm rồi!

– Em đã từng tới đây bao giờ chưa? – Tôi dò hỏi để biết người con gái từng xuất hiện những đêm trước ở đây có phải là em không.

– Có, một lần vào nhiều năm trước. Có sao không anh?

– Không có gì! Em nấu ngon lắm.

Suốt thời gian sống ở đất khách, việc nấu cơm đã trở thành thói quen của tôi. Tôi nghĩ khả năng nấu ăn của tôi cũng không thua một đứa con gái nào. Chính vì vậy khi ăn đồ ăn do em nấu, tôi biết được em không phải là người con gái trong đêm đó. Người con gái đó nấu toàn những món tôi thích ăn và phải công nhận là ngon hơn Linh nấu.

– Anh có nhớ áo này không? – Linh chỉ vào chiếc áo xanh da trời em đang mặc.

– Nhớ chứ, áo cặp của tụi mình ngày xưa mà. – Ngày xưa không có điều kiện, tôi mua được cho có bao nhiêu cái áo đâu mà không nhớ.

– Em vẫn còn giữ nó à?

– Dạ! Anh còn giữ không?

– Chắc là không rồi. – Em nói với giọng buồn, tôi chỉ biết cười trừ. Quả thật những thứ thuộc về em, tôi không còn giữ gì cả. Từ ngày ra đi, mọi thứ đã được xóa sạch hoàn toàn.

– Ngày đó vui quá anh nhỉ? Em nhớ lần đầu mình đi ăn về trễ, anh chở em về nhưng sợ mẹ không dám vào nhà…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Thông tin truyện
Tên truyện Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 06/11/2020 08:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Thế giới dâm dục - Tác giả Tammy Tany
Đứa con trai nhỏ của ông Phong và bà Xuân được đặt tên là Phùng Giang Ninh, cho hợp vần với tên chị gái. Thằng bé sinh đủ tháng nên khỏe mạnh, phát triển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã lớn phổng phao. Hai đứa con gái của Lam và Linh vượt qua một lần cửu tử nhất sinh hồi còn trong bệnh viện thì cũng khá hơn hẳn, mặc dù còn hơi nhỏ hơn các bé cùng lứa nhưng cũng coi như không tệ. Đứa lớn là Hạ Kiều Vân, tên ở nhà là Trứng Lớn, đứa nhỏ là Hạ Kiều Vi, tên ở nhà là Trứng Nhỏ. Lam và Linh chưa đủ tuổi kết hôn nên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Đụ lỗ đít Đụ thư ký Nữ dùng cặc giả đụ lỗ đít nam Sextoy Truyện 18+ Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex hay Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex nặng
Tình yêu tuổi trẻ
Tôi sinh sống tại vùng đất tây nguyên nắng mưa 2 mùa, năm nay cũng đã 22 tuổi rồi, còn nhớ những năm trước 17 18 tuổi cái tuổi mới lớn, bắt đầu biết đi chơi đêm biết yêu. Vào một dịp nọ thì có ông anh xóm bên lấy vợ và tổ chức đám hỏi có mời tôi dự tiệc và nhân tiện bê tráp luôn, anh em chơi với nhau lâu năm tôi cũng không thể từ chối, đến ngày đám hỏi cũng như mọi đám khác tôi ăn mặc chỉnh tề, đến nơi thì mọi người đã sắp xếp đông đủ chỉ việc lên xe là đi nhà gái thôi, đến nơi thì tôi thấy đoàn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Siêu cấp dâm dục (Update Phần 67)
Kế đến là một chuỗi ngày như bao ngày trước, vì là cuối tháng 11 nên công việc đang dần bớt lại, Vũ có nhiều thời gian hơn để tiếp cận Sương. Bản thân cô cũng cật lực tránh mặt hắn, nhưng vì bị [cái nhìn đam mê] thôi miên, nên vào một ngày cuối tuần đẹp trời, cô đã đồng ý đi chơi với Vũ. Kết quả thế nào thì ai cũng rõ. Sương thậm chí còn mời Vũ về nhà, nơi cô sống cùng cha mẹ mà quan hệ với gã. Cả hai đụ từ sáng đến chiều, từ trong phòng ra đến lan can, từ nhà tắm cho tới phòng bếp, thậm chí là trên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ thư ký Sextoy Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện NTR

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng