Vé một chiều…

Phần 23

Thời học sinh…

Sự ra đi đột ngột của bố để lại cho gia đình tôi những khoảng trống mênh mông không gì bù đắp được.

Lâu lâu tôi bắt gặp mẹ buồn bã ngồi một mình, lật từng trang giấy kiếng trong những quyển album cũ, trong nhà thì làm gì có mưa, nhưng tại sao nước lại rơi tí tách trên mấy tấm hình?

Với tôi mà nói, đây là lần thứ hai trải qua cái cảm giác khi người thân yêu nhất của mình đi xa mãi mãi. Sự đau buồn của tôi không kéo dài lâu, có lẽ tôi vẫn chưa tin rằng bố đã vĩnh viễn rời xa mình. Tôi luôn có cảm giác bố vẫn còn đây, vẫn còn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc chăm chú xem những trận đá bóng, vẫn còn đó sự ấm áp của bàn tay thô ráp mỗi khi xoa lên đầu tôi…

Có lẽ tôi đang tự gạt bản thân, tự lừa dối lòng mình, nhưng sao cũng được. Vì với tôi, bố và anh mãi mãi vẫn sống, mãi mãi vẫn nhìn theo từng bước chân của tôi từ lúc tôi tập đi cho đến lúc tuổi xế chiều. Vĩnh viễn là như vậy.

Năm cuối cấp, mặc dù đã quyết định đi, thủ tục cũng chuẩn bị gần xong, nhưng tôi vẫn cố sức để thi đậu đại học. Coi như đây là món quà có chút giá trị mà tôi dành tặng cho người mẹ hiền và cho cả những cô giáo mà tôi kính trọng sau những tháng ngày lầm lỗi xưa kia.

Tôi là một đứa ngang ngược, ngày nào tôi còn ở trong cái trường này, đa số thầy cô lẫn học sinh đều chướng mắt lắm, chắc họ mong sao tôi mau sớm đi khỏi đây cho rồi. Yên tâm đi, tôi cũng không thích thú gì cái việc đó nữa đâu, mong sao thời gian trôi qua nhanh chóng…

Cô giám thị lại bổ nhiệm tôi làm sao đỏ, không thể hiểu nỗi, tôi nhớ lúc nghe thông tin đó từ chính miệng của cô, tôi chỉ muốn cười lăn lộn trên mặt bàn. Cô nói làm vậy để tôi đỡ quậy phá, với lại tôi không sợ ai hết, nên có thể làm công việc này một cách công bằng. Nếu là người khác thì tôi không nhận lời đâu. Nhưng tôi biết cô cũng thương tôi nhiều lắm. Sau ngày bố mất, ngày nào cô với “chị” – hai giáo viên luôn quan tâm lo lắng cho tôi, đều đến nhà an ủi động viên chân thành. Thế nên đành phải cắn răng mà gật đầu vậy.

Vậy là mỗi buổi sáng, giấc ngủ ngon lành của tôi bị cắt ngắn, ban đầu chưa quen, lúc nào tôi cũng ngáp ngắn ngáp dài lên trường từ sáng sớm. Rồi đứng trước cổng, tay cầm cuốn sổ và xoay xoay cây bút bi một cách tẻ nhạt. Nhiều hôm nắng lên sớm, vào lớp học mà cả người đầy mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm lưng áo.
Ôi sao đỏ… Sao đen thì còn nghe được…

Tết sắp đến, hôm nay là ngày tổng kết học kỳ một, khắp sân trường vang lên tiếng nhộn nhịp, háo hức của lũ học trò: Tết này làm gì? Đi đâu chơi? Hẹn hò thế nào….. vân vân và vân vân…. Tôi vẫn lủi thủi một mình, muốn tìm chỗ nào đó cho yên tĩnh…

Chợt có tiếng loa từ cái máy phát thanh cũ kĩ vang lên:

“Mời em……. lên phòng hiệu trưởng có việc.”

Cả đám đông quay về phía tôi xì xào.

Vẫn lẳng lặng cho tay vào túi bước đi chậm rãi, không chú ý gì đến xung quanh, tôi không biết là lúc đó có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú….

Đẩy nhẹ cánh cửa kính, tôi bước vào.

“Chào thầy.”

“Em ngồi đi.”

Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sa lông. Không khí trong phòng lạnh thật mát mẻ, yên tĩnh. Khác xa với bên ngoài, ồn ào, nóng bức và ngột ngạt.

“Thầy cho gọi em có việc gì?”

“Đầu năm đến giờ việc học hành thế nào?”

“Cũng bình thường thôi, thầy ạ.”

Vào vấn đề chính đi thầy, những câu nói xả giao này quen thuộc quá rồi. Tôi đưa tay cầm ấm trà, châm nước, chân vắt vẻo lên đùi…

“Này, vào phòng giáo viên mà ngồi kiểu đó sao?” có vẻ không hài lòng.

Tôi cười, bỏ chân xuống, đưa tách trà lên miệng, nhấm nháp, vẫn là cái vị nhạt nhẽo thường gặp….

“Thôi. Năm nay cũng là năm cuối của em rồi. Tôi có đôi lời với em.” Trở về vẻ ôn tồn ban đầu.

“Vâng, em xin nghe.”

“Sắp ra trường rồi. Tôi cũng sắp không còn cơ hội làm phiền em nữa. Hi vọng năm nay em tuân thủ kỷ luật tốt. Đừng gây chuyện nữa, nhớ chưa, đừng làm tôi khó xử.”

“Vâng, thầy yên tâm, em cũng như mọi học sinh khác thôi.”

“Tốt…..”

Bước ra khỏi phòng, đóng cửa, những tiếng ồn náo nhiệt lại làm tôi khó chịu.

“Đại ca, uống trà ngon không?”

Thằng dê già cười ha hả lên tiếng.

“Ngon với chẳng ngon, vẫn như mọi khi thôi.”

“Sao đi gấp vậy? Không ngồi chơi trong đó lâu hơn chút à. Mà có chuyện gì không anh ?”

“Chẳng có gì cả…. Hôm nay mày không đi với con bồ à? Giờ này còn ở đây?”

“Em kêu nó về nhà rồi. Tết này em qua ở nhà anh.”

“Thôi đi ông ngoại, hôm qua nó mới than thở với tao. Kêu tao trả mày lại cho nó.”

“Kệ nó, Tết anh không chịu đi đâu hết, ở nhà chán lắm. Để em qua chơi với anh. Cái tết cuối ở VN rồi….”

Nói đến đó, giọng nó trầm xuống….
Ừ, chẳng lễ cái Tết cuối cùng này lại buồn chán như vậy, không có gì đặc biệt sao?Nhưng mà tôi thật không có tâm trạng để vui chơi hay đi đâu cả….
Tết buồn…



“Bé Ni, giờ này còn chưa chịu ngủ hả? Mai đi học sớm, biết mấy giờ rồi không? Làm gì khóc lóc sướt mướt thế……. Trời ơi, coi phim mà cũng khóc. Lên giường ngủ ngay. Con với chả cái, hết nói nổi…”

Bình minh lên cao, từng tia nắng nhẹ nhàng buông mình vào khung cửa sổ, làm sáng bừng lên căn phòng màu tím thơ mộng. Trong cơn gió nhẹ hiu hiu, những chậu hoa nho nhỏ xinh xinh như chủ nhân của nó khẽ rì rào nghiêng mình đón chào một ngày mới. Một ngày tốt lành. Mà chủ nhân của chúng đâu? Sao không thấy đâu cả….

“Khò….. khò….” À đây rồi, vẫn còn nằm một đống trên giường, cuộn mình trong cái chăn mềm mại…..

“Trời ơi là trời, đã dặn hôm qua đi ngủ sớm rồi mà không chịu nghe…. Con ơi, có biết mấy giờ rồi không?”

“Sớm mà mẹ… Cho con ngủ thêm chút nữa…..”

“Sớm hả?Gần tám giờ rồi đó con. Chưa đáng răng thay đồ gì hết. Định mặc pyjama đi học hả? Dậy mau…..” Mẹ túm lấy cái chăn, giật mạnh.

“Hả? Tám giờ rồi hả. Chết con rồi……Đi trễ mất thôi….. Sao mẹ không gọi con?Hu hu……”

Tôi bò xuống giường, chạy lăng xăng đến tủ quần áo tìm đồng phục, để đâu mất rồi…Híc…. Bới hết cả lên mà không thấy. Nhìn quần áo tung tóe khắp phòng, mẹ lắc đầu….

“Hôm qua mẹ mang ra ủi, để ngoài phòng kìa….”

“Vậy để con đánh răng trước….”

Dứt lời, tôi bay thẳng vào nhà tắm, vớ đại chiếc bàn chải với tuýp kem, vừa đánh răng vừa hát….

“Con gái con đứa…”

“Chào mẹ con đi học. Hì hì…. chụt.”

Tôi hôn mạnh lên má của mẹ, cười tinh nghịch.

“Thôi cô nương, đi mau đi, bố chờ ngoài cổng.”

“Bái bai mẹ iu”

Mẹ tôi là thế, luôn cằn nhằn mọi việc. Mẹ bảo con gái phải dịu dàng nữ tính, phải biết đảm đang việc nhà, còn tôi thì bừa bãi, bề bộn và chỉ biết nấu mỗi mì gói, tính tình lại như con trai. Thực ra tôi ước gì mình là con trai, để được thoải mái làm điều mình thích, được ăn mặc xuề xòa, được đuổi theo trái bóng dưới nắng gắt đến vã mồ hôi, thở không ra hơi mới thôi. Nhưng mẹ bảo con gái mà thế còn ra thể thống gì nữa. Híc.

Tuy rắc rối là vậy, nhưng tôi yêu mẹ lắm, yêu nhất trên đời. Hồi nhỏ tôi sức khỏe yếu, hay bị sốt cao, cả đêm mẹ không ngủ, ngồi cạnh giường, lo lắng từng chút một cho tôi. Mẹ nói trong ánh mắt buồn bã:
“Phải chi mẹ được chịu thay cho con thì tốt biết mấy.”

Rồi năm ngoái, tôi đi chơi với lũ bạn, mới tập tành chạy xe, bị ngã, khắp người trầy xướt, đau đến nỗi khóc nhè, mẹ lẳng lặng thay băng, bôi thuốc, giã nghệ đắp lên vết thương cho tôi.
“Con gái mang thẹo xấu lắm, con mẹ tính tình lại khó chịu, không ai thèm lấy.”

Con không thèm lấy chồng, con chẳng thích ai hết, chỉ muốn ở bên mẹ mãi thôi. Mẹ yêu…..

Trễ mất rồi, chết mất thôi…

Ủa mà tại sao mình phải gấp như vậy, trước giờ cũng hay đi trễ, có thằng con trai nào dám ghi tên mình đâu. Mà kể cũng lạ, mình đi đâu cũng có ánh mắt nhìn theo, rồi mỗi ngày lễ, nào là hoa, là thư, còn có cả chocolate ngày Valentine nữa chứ, tất cả tới tấp đến tìm mình. Mình hỏi lũ bạn, thì bọn nó bảo tại vì mày đẹp…. Mình đẹp lắm sao? Không biết nữa.

Thôi kệ, cứ đi từ từ vào trường, chạy làm chi cho mệt, nghĩ vậy, tôi thong thả bước từng bước chậm rãi, vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc Titanic hôm qua vừa xem. Phim hay quá, xem bao nhiêu lần không chán. Lần nào xem cũng khóc, báo hại hôm sau hai mắt sưng vù…. Mới đầu tuần, đi trễ kì kì sao ấy….

“Này, đi đâu đấy. Biết mấy giờ rồi không.”

Một đứa con trai tay cầm cuốn sổ, tay kia xoay cây bút vòng vòng, cất tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. nhìn điệu bộ thật là khó ưa.

“Đi học chứ đi đâu. Hỏi lạ.”

Tôi cao giọng trả lời, mà hôm nay đổi sao đỏ rồi à? Mình nhớ mấy bữa trước còn là thằng Trung lớp Vật Lý, ngày nào cũng sang lớp mình trồng cây si mà.

“Tên gì? Lớp nào?” Hắn vẫn lạng lùng, đầu đội sụp cái mũ, không thèm nhìn mình lấy môt cái.

“Có trên bảng tên nè. Không thấy à?”

Tôi cầm cái bảng tên đính trên ngực áo, chìa ra trả lời.

Hắn bỏ mũ xuống, từng tia nắng sớm làm sáng bừng khuôn mặt. Không có chút cảm xúc, trơ trơ như tảng đá, người gì mà lạnh lùng quá vậy.

Thở dài trách móc, nhìn thẳng vào tôi, hắn lên tiếng:

“Đã đi trễ, lại còn giở giọng tiểu thư. Để xem. BQ….. lớp Anh….. Rồi, mời cô giờ ra chơi xuống phòng giám thị uống trà nhé.”

Thấy ghét thật.

“Hồi đó tui cũng đi trễ hoài, mấy người kia cũng đâu có ghi đâu. Bạn bỏ qua đi nhé…. Ủa mà bạn không biết tui hả?”

Tôi ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt.

Hắn bật cười:

“Cô là ai mà tôi phải biết? Nói chuyện nực cười. Mà câu đó để tôi hỏi lại mới đúng. Bộ cô mới chuyển trường hay sao mà không biết tôi?”

Rõ lạ. Tôi nhìn vào cái bảng tên trước ngực của hắn….. Tên gì lạ hoắc, không quen, chưa hề nghe đến…. Lại còn cái bộ mặt khinh khỉnh đó nữa…Mới sáng sớm gặp sao quả tạ rồi. Xui quá đi mất.

“Này, nhìn đủ chưa, nãy giờ cô nhìn được 35 giây rồi? Nhìn cái gì? Con gái con lứa gì mà tóc tai bù xù, mắt thì sưng húp. Chắc đi bay đêm chứ gì. Tưởng mình đẹp lắm hay sao ấy.”

“Nói bậy, tui không có….”

“Thôi đủ rồi. Đi về lớp đi. Hay cô muốn đứng nhìn tôi đến hết ngày?”

Tôi quay người bước thẳng, không dám ngoái đầu nhìn lại. Quê quá, mà sao tự nhiên mình đỏ mặt thế này. Vớ vẩn…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Thông tin truyện
Tên truyện Vé một chiều…
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 11/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chuyện tình tay ba
Phần 22 Hôm sau khi vừa ngủ dậy, em vội sang bên phòng Hương, nàng vẫn đang ngủ hoặc chỉ là nằm đó thôi. Tiến lại gần bên cạnh em khẽ lay và nói... Em à, anh có chuyện muốn nói với em... Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh... Anh sẽ đi, nhưng trước hết em hãy nghe anh nói rõ tấm lòng của anh được không em... Nàng không nói gì và em bắt đầu kể rõ ràng mọi chuyện, từ chuyện Linh là người yêu cũ trước đây sau đó do tác động như thế nào mà rời xa, rồi tới chuyện tình cảm của em dành cho Hương là thật...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex có thật
Chinh phục gái đẹp – Chương 7 - Dịch giả Meode
Phần 23 Đinh Nhị Cẩu không biết rõ lời ong tiếng ve này đến từ nơi nào, nhưng với thân phận của Vạn Hòa Bình, mà tự mình đến hỏi chuyện này, xem ra là có người gây áp lực với ông ta, nghĩ thông suốt điểm này, Đinh Nhị Cẩu đối với Vạn Hòa Bình ấn tượng có chút thay đổi, nhưng vẫn bảo trì cảnh giác. Vạn cục trưởng, sự tình chỉ đơn giản như vậy, nếu như ông muốn báo cáo, tôi viết là xong, nói thật Cát Hổ tuy tội đáng chết vạn lần, nhưng không nên chết theo cách dễ dàng như thế này, bởi chết theo kiểu này thì thật sự quá tốt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Chinh phục gái đẹp
Chuyện Quỳnh Chi và dượng (Full) - Tác giả Cagiac
Phần 7 Ngày... tháng... Cả tháng nay hắn và mình đụ nhau bất cứ lúc nào có thể, vài chục lần lận. Khi đã biết rồi thiệt khó cưỡng lại ham muốn. Chỉ cần hắn chạm vô người chính xác là đụng vô vú hay lồn là mình thấy rạo rực lên ngay cơn thèm. Nước trong lồn tươm ra liền. Ở đâu mà nhiều thế không biết. Chỉ cần mom vắng nhà độ nửa giờ là hắn tranh thủ liền. Hắn được cái biết giữ lời, mình muốn hắn bú là hắn làm theo ngay, nhưng mình cũng muốn đụ nhiều hơn. Cặc đút vô trong lồn vẫn đem lại khoái cảm tột đỉnh hơn nhiều. Mình...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng