“Anh về cẩn thận…”
Vừa mới bước vào nhà, thằng em đã hí hửng trêu chọc. Thiệt là tức quá mà, mình chưa tính sổ với nó cái vụ hồi nãy bây giờ còn dám giỡn mặt nữa.
Cả đêm hôm đó không ngủ được, tôi cứ ôm giỏ hoa trong lòng, hết nhìn ngắm chán chê rồi lại nâng niu nó, cười một mình. Mình biết anh đâu phải người vô cảm, thích người ta mà trước giờ cứ làm lơ, không chịu thừa nhận. Dễ ghét thật.
…
“Bé Ni, còn chưa chịu dậy hả? Hôm qua đã bảo đi ngủ sớm rồi mà không nghe.”
Tiếng của mẹ làm tôi giật mình tỉnh giấc, dụi mắt nhìn đồng hồ. Chết rồi…Lại trễ học nữa mất thôi…. Hôm qua vui quá, quên mất mới là giữa tuần, thế nào mẹ cũng lại mắng cho mà xem. Híc…
Ráng lắm mà vẫn không kịp giờ, lúc này sân trường thật im lặng, mọi người đã vào học hết. Khắp nơi chỉ còn tiếng chim hót líu lo, chuyền cành tung tăng trên những tán cây xanh mơn mởn. Nắng sớm chiếu rọi khắp nơi, nhẹ nhàng mà không gắt. Khung cảnh thật yên tĩnh, khác xa với lúc ồn ào, náo nhiệt của những buổi tan trường.
Anh vẫn đứng đó như thường lệ, tay xoay xoay cây bút. Nhớ lại lần đầu tiên hai đứa nói chuyện, hoàn cảnh cũng y chang như bây giờ, anh vẫn là anh chàng sao đỏ lầm lì, còn tôi vẫn là đứa con gái ham ngủ, đi học trễ.
Mới cách đây hơn nửa năm thôi, tôi còn ghét anh lắm, giờ thì sao thấy dễ cưng quá chừng… Phải rồi, chúng tôi là một cặp mà…
Nhìn thấy tôi, anh gấp quyển vở lại, giọng trách móc, tỏ vẻ không hài lòng:
“Lại đi trễ.”
“Hì hì…”
“Cười gì? Thôi lên lớp đi, lát xuống phòng giám thị uống trà.”
“Cứ giỡn hoài, chọc em phải không?”
“Giỡn gì, nói thật đấy.”
Tôi bất ngờ, chuyện gì vậy? Mới hôm qua còn nhẹ nhàng lo cho mình từng li từng tí, bây giờ sao lại thay đổi nhanh như vậy.
“Thôi mà, tha cho lần này nha…nha..” tôi cố làm nũng, nắm tay anh lay nhẹ…
“Không được. thôi không nói nữa, lên lớp đi, trễ giờ học rồi.”
“Thì lên nè.”
“Lát nhớ xuống gặp cô giám thị nhé.”
“Biết rồi.”
Tôi vùng vằng bỏ lên lớp. Tức quá, làm gì mà lạnh nhạt với người ta như vậy. Bạn gái mình mà cũng không bỏ qua cho được một lần, không thay đổi chút nào, vẫn đáng ghét y như hồi đó. Giận luôn cho biết…
Bước ra khỏi cửa phòng giám thị, tôi thở dài. Lần này hết được tha rồi, phải viết bản tường trình, cuối tuần sinh hoạt lớp thế nào cô cũng phê bình cho xem.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng tại cái tên khó ưa kia thôi, có cần phải làm như vậy với mình không. Người ta đã xuống nước năn nỉ rồi vậy mà cũng không chịu.
“Này, đi đâu đấy?”
Tôi vẫn làm ngơ như không thấy.
“Giận anh hả.”
“Giận hờn gì ở đây. Tui đâu có quen anh.”
“Thôi đừng giận. Chiều nay đi ăn kem nhé.” Anh cười giảng hòa.
“Không kem kiếc gì hết.”
“Em đừng có ương bướng như vậy được không? Đây là lỗi của anh sao?”
“Thì…. tui đi trễ, nhưng anh không bỏ qua cho được à?”
“Công việc là công việc, đâu ra đó.”
“Nhưng em là…bạn gái của anh mà.”
Tự dưng anh im lặng, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu…
“Vậy em quen anh chỉ để được đi trễ thôi à. Nếu đúng như vậy thì không còn gì để nói.”
Dứt lời, anh quay người bỏ đi.
“Đừng đi…em có nói như vậy đâu. Đừng giận.”
“Không giận đâu, anh chưa giận ai bao giờ.”
“Xin lỗi nha…..”
“Em biết là trong trường này có nhiều đứa không ưa anh mà. Anh làm lỗi thì cũng không sao, nhưng anh không muốn cô vì anh mà bị nói ra nói vào. Dù sao anh cũng phải xứng với sự tin tưởng của cô chứ.”
“Biết rồi mà….”
“Chiều nay đi ăn kem nhé…”
“Ừ.”
Hai đứa nhìn nhau cười.
Người gì mà nguyên tắc, rõ ràng thấy sợ. Lẽ ra mình phải là người được đi năn nỉ mới phải, cuối cùng lại đảo ngược. Nhưng mà mình cũng quá đáng, lỗi của mình mà. Thôi từ nay không như vậy nữa, bỏ cái thói ngủ nướng đi là vừa.
…
“Há miệng ra.”
Anh cầm muỗng kem đưa tới trước mặt.
“Thôi kì lắm.”
“Gì mà ngại, có phải xa lạ gì đâu.”
“…. Ừm…”
“Ngon không?”
“Ngon…Hì hì….”
“Cười tít cả mắt, nhìn thấy ghét.”
Anh lấy tay xoa đầu tôi, làm rối hết cả tóc.
“Anh này kì cục. Bù xù hết bây giờ….”
“Thôi đừng điệu nữa. Dù có xấu anh cũng thương mà.”
“Dẻo mồm thiệt. Trước giờ nói với biết bao nhiêu cô rồi?”
“Nhiều, nhưng không thật lòng.”
“Ai cũng vậy à?” Tôi thắc mắc.
“Không…. Chỉ trừ một người….”
“Cô bé hồi năm ngoái anh quen hả?”
Anh lắc đầu…
“Còn với em thì sao?”
“Tất nhiên là lời thật, đồ khờ.”
“Hì hì…”
Cố tỏ ra vui vẻ vậy thôi, chứ thật ra tôi đang buồn lắm. Biết là anh còn thương cô bé đó mà. Tuy nhìn bên ngoài anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng bên trong thì lại khác, đã thương ai đó thì không dễ dàng quên được. Tôi cũng chỉ hi vọng mình được anh xem trọng như anh đã từng làm với cô ta thôi. Điều đó có lớn lao quá không?
…
Anh đưa mắt nhìn khắp xung quanh, lắc đầu…
“Phòng ốc gì mà bừa bộn thế này?”
“Hì hì, lâu rồi chưa dọn.”
Tôi cười ngượng ngùng, quê quá là quê. Mà công nhận phòng mình lung tung thật, mỗi lần cần tìm cái gì là lại đảo ngược cả căn phòng lên. Hồi đó mẹ cũng hay dọn phòng giùm mình, nhưng mới được mấy ngày lại đâu vào đấy, riết mẹ bực, không thèm làm nữa. Vậy mà lúc nào cũng lo cho thằng em từng tí, mẹ bảo nó còn nhỏ, trong khi to gần bằng mình, suốt ngày chỉ trêu chọc, ăn hiếp mình, vậy mà mẹ vẫn thương nó. Thiên vị quá.
“Để em phụ…”
“Thôi, nằm nghĩ đi, mặt mũi bơ phờ ra đó mà đòi làm gì.”
Ngày lễ 30 tháng 4, cả nhà đi chơi hết từ hôm qua, mình thì năm cuối cấp, mẹ nói sắp thi cử đến nơi, lo ở nhà ôn bài nên không cho đi theo. Xui xui thế nào lại bị cảm lạnh, trán nóng hừng hực, người thì lúc nào cũng mệt mỏi, khó chịu.
Ngày thường quen chạy nhảy lung tung rồi, giờ nằm yên một chỗ, chán chết đi được. May là có anh sang chơi cùng, dễ cưng quá, mới nghe mình bị bệnh một cái là chạy sang ngay, còn mua đủ thứ thuốc nữa.
“Em ăn gì chưa?”
“Chưa, đang định gọi pizza, anh ăn chung nhé.”
“Đang bệnh mà pizza cái gì?Sao không nấu cháo mà ăn?”
“Em… chỉ biết nấu… mì gói thôi…”
“Quên mất, tiểu thư mà.”
“Chê người ta hoài.”
“Thôi sợ rồi, nằm đó đi, anh xuống nấu cho vậy.”
“Biết nấu không đấy.”
“Tưởng ai cũng vụng về như em à?”
“Không trêu nữa nha….”
“Ha ha….”
Mẹ nói con gái mà không biết làm việc nhà sẽ bị người ta chê, lúc đó mình toàn để ngoài tai. Bây giờ mất mặt quá, ai bảo hồi đó không chịu nghe lời mẹ học vài món, bây giờ có phải đỡ hơn không.
…
“Anh nấu xong rồi à?” thấy anh đi lên, tôi hỏi.
“Làm gì mà nhanh vậy thưa cô, còn lâu lắm. Đang nấu ở dưới, hên là nhà em còn có ít thịt trong tủ lạnh. Lo nằm nghỉ đi.”
Chắc từ giờ phải thay đổi thôi, để như vậy cứ bị quê hoài. Híc.
“Á, Đừng mở ngăn đó….”
“Sao vậy?”
“Không…mở được….”
Nhìn mặt tôi đỏ hết cả lên, dường như hiểu được, anh cười rồi tiếp tục thu dọn. Mém tí nữa mở cái ngăn để đồ lót rồi.
…
“Này, ăn đi rồi còn uống thuốc.”
Tôi lết người dậy, mệt quá…
“Thôi được rồi, để anh đút cho, sợ quá…”
“Không cần đâu, em tự ăn được mà.”
“Ngại gì nữa, khổ quá. Há miệng ra.”
Loáng cái tô cháo hết sạch, cũng không tệ, đâu thua gì cháo mẹ nấu. Nãy giờ cứ chạy lên chạy xuống, hết dọn dẹp phòng rồi lại canh chừng nồi cháo, chắc anh mệt lắm. Nhìn cả người ướt đẫm mồ hôi, thương quá đi mất. Làm con gái cũng sướng thật, được người ta cưng chiều, ở nhà một mình rồi còn bị bệnh hóa ra lại hay. Ít nhất biết được anh cũng quan tâm đến mình nhiều lắm.
“Sao anh là con trai mà tỉ mỉ vậy?”
“Từ nhỏ anh tự lo rồi, đâu được cưng chiều như em.”
“Nãy giờ có mệt không?”
“Mệt gì đâu, quen rồi.”
“Hì hì…Cám ơn anh nha. Dễ cưng quá.”
“Dễ cưng là cái gì? Lúc nào cũng toàn nghe em nói vậy, khoái cái gì là cứ dễ cưng suốt.”
“Em thích nói vậy mà…”
“Y như con nít. Đỡ mệt chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, mà thích bị bệnh như vậy hoài cơ…”
“Sao thế?”
“Để được…anh lo…”
“Đúng là khờ mà….”
Anh lắc đầu, lấy tay vuốt nhẹ tóc tôi, hôn lên trán.
Cảm giác thật là ấm áp, mẹ từng bảo tính tình tôi kì cục, lại vụng về không biết tự lo cho mình, sợ là không ai thèm. Bây giờ không phải có rồi à?Anh đâu có chê bai tôi bao giờ, lúc nào cũng thương yêu chăm sóc tôi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vé một chiều… |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/04/2017 03:39 (GMT+7) |