Vé một chiều…

Phần 32

“Cũng trễ rồi, anh về.”

“Về sớm vậy? Không ở lại chút nữa à?”

“Thế tối nay anh ở lại nhé.”

“Thôi…. kì lắm….”

“Đùa thôi. Nhớ uống thuốc nhé, cháo còn ở dưới đấy, đói thì em hâm nóng lại ăn. Đừng làm nó khét đấy.”

“Biết rồi, làm như người ta vô dụng lắm ấy…”

“Ha ha, thôi đi nhé. Hun một cái nào.”

“Xì…Chụt…”

“Ngoan nhé, nhớ ngủ sớm. Mai còn được nghỉ, có gì anh lại sang. Bye.”

“Về cẩn thận….”

“Ừ…”

Đóng cửa lại, tôi bước lên phòng. Giờ cũng khỏe nhiều rồi, chắc qua ngày là hết bệnh, thôi thì ngày mai rủ anh đi đâu đó chơi cho đỡ buồn, ở nhà hoài chán chết. Ngồi vào bàn máy tính, tôi mở web lên nghe nhạc, la cà xem tin tức…

Ủa, anh để quên cái ví, đãng trí thật, vậy mà lúc nào cũng rầy người ta. Tự nhiên tính tò mò trỗi dậy, tôi mở nó ra…

Tấm hình của bố anh để ngay ngắn trong khung giấy kiếng, nhìn anh giống ông như đúc, anh từng nói anh thương bố nhiều lắm… Để xem mấy ngăn khác coi có để hình mình trong này không. Tôi chụp rất nhiều hình sticker tặng cho anh, tại vì muốn anh lúc nào cũng nhớ đến mình.

Toàn là giấy tờ tùy thân, có mấy tấm hình chân dung anh chụp hồi nhỏ nữa. Tôi phì cười, nhìn ngố không chịu được, công nhận hồi bé nhìn dễ cưng ghê chứ không như bây giờ, lầm lì phát sợ. Tìm mãi không thấy hình của mình, tôi hơi thất vọng.

A, còn một ngăn kéo nữa, Chắc là giấu trong đây.

Đâu có phải, cái gì vậy nè?

Tấm hình của của anh và một người con gái….

Không phải người cũ của anh năm ngoái…

Cũng không phải là tôi…

Đây là ai? Tôi chưa từng nghe anh nhắc đến bao giờ…

Nhìn họ thật hạnh phúc, anh và cô ấy cười rất tươi. Xoay tấm hình ra đằng sau, có một dòng chữ nhỏ nắn nót cẩn thận:

“Yêu em suốt đời.”

Yêu? Lại còn suốt đời?

Nó đối với tôi sao mà xa vời quá. Chỉ có vào cái hôm mà chúng tôi chính thức trở thành một đôi, anh mới nói là thích tôi, từ đó đến giờ, tôi chưa được nghe thêm một lần nào nữa.

Để tấm hình vào chổ cũ, bất chợt đôi mắt tôi nhòe đi…

“Alo.”

“Q, mở cửa cho anh, anh để quên cái ví.”

“Anh quay lại đi, em đợi.”

“Ừ.”

Tôi cúp máy, vòng xe ngược lại, chạy nhanh hết mức có thể…

Khi nãy lúi cúi dọn dẹp, thấy nó hơi vướng nên để lên bàn, vậy mà cũng quên cho được. Không biết em có mở nó ra chưa…

Đến nơi, em đang đứng tựa người vào cửa, tươi cười:

“Còn nói em đãng trí nữa không?”

“Thì lâu lâu quên chút ấy mà.” Tôi gãi đầu.

“Đây nè, mà chạy từ từ thôi, làm gì gấp vậy? Sợ em lấy cái gì à?”

Ánh mắt em như đang dò xét. Lấy cái gì? Không biết cô khờ này đang muốn nói gì nữa. Hay là…

“Đâu có, trong đó có bằng lái với giấy tờ của anh, lỡ đâu giữa đường công an gọi lại thì phiền lắm.”

“Chạy xe đàng hoàng thì làm gì phải sợ?” Em nguýt dài.

“Ừ ừ…”

“Thôi anh về đi, em lên ngủ sớm, người còn mệt.”

“Ừ, bye em.”

Trên đường đi về tôi suy nghĩ, có lẽ mình đã lo xa, chắc là em không thấy đâu, nhìn em vẫn vui vẻ, còn có tâm trí chọc tôi nữa mà. Nhưng tại sao tôi lại lo lắng như thế? Tôi yêu Tiểu Lợi, vậy thì đâu có gì sai, đâu cần phải che đậy. Nhiều khi hồi trước, muốn kể hết cho em nghe sự thật, nhưng lại không làm được, tôi vẫn tiếp tục giấu diếm em, tôi thật là một con người ích kỉ…

Nhiều người nói lúc tôi và Tiểu Lợi quen nhau, cả hai vẫn còn con nít, bồng bột, làm sao có thể gọi là tình yêu được?

Mười sáu tuổi, năm em rời bỏ tôi, lúc đó tôi mười sáu tuổi. Đủ lớn để nhận biết được một ít về cuộc sống. Tôi không nghĩ tình cảm của chúng tôi là thứ tình cảm trẻ con, vu vơ theo kiểu yêu hết mình rồi bất thình lình chia tay. Nếu nó là như vậy thì tôi đã sớm quên em từ lâu rồi…

Trong cuộc sống, nước mắt so với tiếng cười vẫn chân thật hơn. Những người làm cho bạn cười rất nhiều, có khi bạn không thể nào nhớ hết được. Nhưng người làm cho bạn rơi lệ, bạn sẽ nhớ họ suốt một đời, một kiếp.

Có lẽ khi mất đi thứ gì đó mà mình yêu quý, con người ta mới thật sự trân trọng, thật sự tiếc nuối….

Vậy nếu ngày nào đó tôi mất đi BQ, tôi có nhớ đến em không?

“Em làm sao vậy? Có chuyện gì buồn à?”

“Không, đâu có gì. Hì hì.”

“Đừng cố cười nữa, anh nhìn ra được.”

“Em nói thật mà, chắc dạo này học nhiều nên hơi cáu gắt chút thôi.”

“Có gì thì em nói nhé, đừng để trong lòng, khó chịu lắm.”

“Ừ….”

Cả tuần nay, nhìn em lúc nào cũng ủ rũ, giống như một bông hoa xinh đẹp nhưng lại thiếu đi người chăm sóc. Mặc dù em vẫn cười ra đó, vẫn vui vẻ mỗi khi gặp tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự miễn cưỡng, gượng gạo từ bên trong tâm hồn của em. Nó bắt đầu từ cái hôm mà tôi từ nhà em trở về. Tại sao lại như vậy, tôi không nghĩ ra mình đã làm lỗi điều gì…

Hai hôm rồi tôi không lên lớp của em, cũng không nhắn tin hay gọi điện, cứ tan học là lủi thủi cùng thằng dê già la cà khắp nơi. Điều ngạc nhiên là em cũng như vậy, bình thường mới có vài tiếng ngắn ngủi không liên lạc là em đã gọi điện làm cái máy muốn nổ tung.

Chuyện gì đang xảy ra với cả hai? Thôi thì cứ coi như đây là khoảng thời gian để bình tâm lại, nhưng ai sẽ chủ động để phá vỡ sự im lặng này? Và nó sẽ kéo dài trong bao lâu?

Tôi cũng không biết được….

Giờ ra chơi….

“Rảnh không?” Nhóc hỏi cụt lủn.

“Rảnh, sao vậy?”

“Nói chuyện với em một chút.”

“Ừ…”

Tôi bước theo nhóc ra phía cuối hành lang. Trường tôi có cấu trúc cũng khá là đặc biệt, cứ sau mỗi dãy lớp là lại có một khoảng trống hơi rộng và yên ắng. Thường thì nơi này là nơi các cặp trong trường hẹn hò nhau ra thủ thỉ tâm tình sau mỗi giờ học. Hôm nay nó thật vắng vẻ….

Đến nơi, nhóc dừng lại, dựa lưng vào tường, em hỏi:

“Hôm nay không lên gặp BQ à?”

“À không…”

“Có chuyện gì à?”

“Chẳng có gì cả. Làm biếng thôi.”

“Cãi nhau à?”

“Sao em quan tâm thế?”

“Tò mò thôi mà.”

“Không phải em nói không thèm chú ý gì đến chuyện đó nữa sao?”

“Thì bây giờ muốn biết. Cãi nhau phải không?”

“Chắc vậy.”

“Chừng nào chia tay?”

Cái gì thế này? Tự nhiên hôm nay nhóc thật là quá đáng. Hỏi những câu ngắn ngủn, lại không đâu vào đâu, hình như em đang muốn chọc tôi thì phải.

Tôi nghiêm mặt.
“Này, đừng có quá quắt như thế.”

“Chỉ hỏi thôi mà, chuyện đó không sớm thì muộn.”

“Cái gì mà sớm với muộn. Làm sao em chắc như vậy?”

Vẫn cái kiểu nói năng vô lý đó. Bình thường, chỉ cần mỗi khi nhóc đùa hơi quá, tôi chỉ cần tỏ vẻ không vừa lòng là nhóc sẽ thôi ngay, hôm nay làm sao thế? Tôi bắt đầu thấy bực.

“Thì anh có thích nó đâu. Quen cho đỡ buồn mà.”

“Ai nói với em như thế?”

“Anh đã từng nói tại ghét thằng H nên muốn giành lấy nó thôi mà.”

“Anh nói chơi thôi.”

“Anh có.”

“Đã nói là đùa thôi.”

“Có.”

Vẫn lỳ lợm.

“Đủ rồi, em vô lý quá, anh không muốn nói chuyện nữa.”

Nhóc nhẹ giọng:

“Đừng quen với BQ nữa.”

“Tại sao?”

“Chẳng vì sao cả, em thấy khó chịu thôi.”

“Em suốt ngày cứ như vậy. Làm gì mà em khó chịu.”

“Anh cứ đi với nó, bỏ mặc em.”

“Hồi nào?Nhớ lại đi, chính em là người tránh mặt anh đấy.”

“Tại em không thích anh quen với nó.”

“Cứ suốt ngày không thích không thích. Em không kiếm được một lý do à?”

“Chẳng có lý do gì hết.”

“Đừng có cái kiểu dở hơi như vậy nữa.”

Tôi nói như quát vào em.

Tự dưng nhóc ôm mặt, khóc tức tưởi, khóc rất to… Chắc em muốn tôi vỗ về như thường lệ, nhưng hôm nay em quá đáng lắm, chuyện gì cũng có mức độ của nó thôi. Con người vô lý như vậy, ai mà chiều cho được.

Mấy hôm nay trong lòng cứ mãi suy nghĩ về chuyện của BQ, tôi đã phiền lắm rồi, tưởng gặp nhóc tôi sẽ được an ủi phần nào, ai ngờ em lại làm cho tôi bực thêm.

“Tự nhiên khóc. Điên khùng.”

“Ừ, tôi điên…. Bởi vậy tôi mới thích anh.”

Không tin được vào tai mình, tôi lay mạnh vai em, hỏi lại:

“Cái gì?Em vừa nói gì đấy?”

“Bỏ ra…. Tôi nói tôi là một con khùng…. nên mới thích anh.. .”

Tôi đứng yên đó như trời trồng, không nói được lời nào. Chuyện gì đã xảy ra? Từ lúc mới biết nhóc cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ thích em. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ coi em như em gái, đâu phải em không biết điều đó.

Tại sao mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối, phức tạp như thế này. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, bình thương thôi mà, chẳng lẽ lại khó khăn đến như vậy?

Nhóc đẩy mạnh tôi ra, vùng chạy trong nước mắt.

Tôi không biết rằng lúc đó còn có một người khác nghe được…

Còn có một người khác đang khóc.

Lệ đã tuôn rơi…

Từng giọt, từng giọt một…

Tí tách…

Gió chiều thổi mạnh làm những tán cây rung lên xào xạc, không khí ảm đạm bao trùm khắp xung quanh, báo hiệu một cơn bão sắp sửa kéo đến…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Thông tin truyện
Tên truyện Vé một chiều…
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 11/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hoan lạc thánh giáo (Full)
Phần 20 Năm loạn luân thứ nhất, buổi sinh hoạt tất niên... Tại khu vực VIP của phòng sinh hoạt chung : Bà Hân hạnh phúc nựng cậu con trai sơ sinh vừa đầy tháng được vài bữa “cha bố anh, cưng quá đi thôi, con ngoan nào bà cho con mum mum ti tin ha, mà sao nó giống y chang thằng cha nó chứ... ui nào, ngoan nào, con ti cho no hay ăn chóng nhớn để sau này giúp bà với nào”. Ba Huy đang nì nèo bên cạnh: “Má cho con ti má với nào, con thèm sữa quá má à, uhm, cu con ngoan, hai anh em mình cùng chung má mà, nên con...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện sex Full Truyện sex mạnh
Mặt nạ (Update Phần 16)
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Hoàng không muốn cuộc trò chuyện với ông Sinh bị gián đoạn nên đã không nghe nhưng cứ tắt lại chỉ vài giây sau tiếng chuông lại xuất hiện. Anh bực mình hét to vào điện thoại. CÓ CHUYỆN GÌ MÀ GỌI NHIỀU VẬY HẢ? Mày làm gì mà khó chịu vậy thằng ml, tao Khiêm đây mà. Nghe giọng Khiêm, Hoàng ra hiệu ông Sinh không nên nói gì, anh vội xin lỗi: Sorry, tao đang dở chút việc mà điện thoại cứ kêu thành ra hơi cáu bẩn tí. Thông cảm nhé. Vl, tao gọi cho mày mấy cuộc rồi đấy. Thôi, chuyện chính...
Phân loại: Truyện sex dài tập Vợ chồng
Những kỷ niệm vào đời (Full) - Tác giả Vạn Cổ Thiên Đế
Phần 25: Sau cơn Mưa Trời lại sáng! Từ ngày Thanh Loan rời đi, tôi không còn tha thiết gì với mọi thứ xung quanh. Tâm trạng ngẩn ngơ lúc nào cũng nhớ đến hình bóng của nàng. Người đi rồi để lại căn phòng lạnh lẽo trống không, còn mình tôi ngồi đây hồi tưởng về những ký ức đẹp đã qua. Tôi chưa giao trả nhà trọ ngay mà giữ lại thêm vài tuần, để thỉnh thoảng trốn tiết nằm ở giường ngủ. Nơi mà lưu lại những kỷ niệm hai đứa và mùi hương của nàng. Ngồi học cũng chẳng buồn ghi chép nghe giảng, thậm chí là giờ kiểm tra cũng mặc cho số phận...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện sex cô giáo Truyện sex Full Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng