Vé một chiều…

Phần 38

Em và tôi, hai mảnh tâm hồn, đều thổn thức, đều cần yêu thương nhưng không phải là một. Có lẽ chúng tôi không dành cho nhau cho nên dù có cố thế nào cũng không thể lắp ghép vừa vặn, không thể bù đắp chỗ khuyết cho đối phương được. Phải chi tôi yêu em nhiều hơn, phải chi tôi gặp em sớm hơn, phải chi em tin tưởng tôi hơn…

Và nếu như trong lòng anh chỉ có mình em.

Thì dù anh có lạnh lùng, ngạo mạn đến đâu, anh cũng sẽ chăm sóc em, lo lắng cho em từng chút như cô công chúa nhỏ.

Trong cuộc sống anh có ngang tàng, bất cần đời như thế nào thì khi ở bên em anh cũng sẽ dịu dàng, nhỏ nhẹ với em, nâng niu em như báu vật mà thôi. Sẽ không có những khi em giận hờn, cong môi trách móc vì cãi nhau nữa. Anh sẽ luôn nhường nhịn, dỗ ngọt em, em sẽ luôn đúng và anh sẽ luôn sai.

Anh cũng không cần phải hứa, không cần phải thề thốt sẽ yêu em suốt đời, suốt kiếp, mà anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy điều đó. Anh sẽ làm cho em cười, làm cho em hạnh phúc, không để cho bất kì ai làm em phải buồn.

Vì nếu như trong lòng anh chỉ có mình em, anh sẽ làm như vậy.

Có quá nhiều từ “nếu” trong cuộc sống chúng ta phải không em?Nhưng mãi mãi nó cũng không thể thành sự thật, cũng như mãi mãi chúng ta không thể đến được với nhau. Cuộc sống rất dài, và anh cũng sẽ mệt mỏi, nhưng anh lại không dừng chân bên cạnh em, đơn giản là vì chúng ta không cùng đi chung một con đường. Có lẽ em mong ước hai đứa mình không phải hai đường thẳng song song, chúng ta sẽ có ngày gặp lại, ở một nơi nào đó, không phải là vô cực…

Có thể…

Em là con gái, em chỉ cần một bờ vai ấm áp làm chỗ dựa. Em là con gái, em yêu hết mình và không tính toán. Em là con gái, em không cần sự công bằng trong tình yêu.

Nhưng…

Anh thì không muốn đem đến sự bất công cho bất cứ ai nữa.

Dù cho thời gian có quay trở lại, anh cũng sẽ làm như thế. Nhưng anh sẽ không nắm lấy tay em nữa đâu. Cũng sẽ không chăm sóc, chiều chuộng em nữa đâu. Lại càng không đến với em đâu. Anh sẽ lạnh nhạt đóng chặt trái tim mình lại, và rồi em sẽ không phải đau khổ, không phải rơi lệ, không phải tự dằn vặt bản thân mình.

Anh sẽ làm như thế đấy, bởi vì anh cũng yêu em.

Chớp mắt một cái, lại thêm mấy tháng nữa trôi qua. Những kì thi quan trọng khép lại quãng đời học sinh cũng kết thúc. Cuối cùng mục tiêu lớn nhất năm nay cũng thành hiện thực, tôi may mắn thi đậu ban D của trường Kinh tế-ĐHQG, nằm tít xa ở Thủ Đức, tận sâu trong làng ĐH. Một đứa dốt đặc môn văn như tôi, trong lớp còn gục lên gục xuống, không ghi chép, không nghe giảng, lại được vận may trợ giúp lấy được số điểm mà ngay cả nhiều người trong lớp chuyên văn vẫn còn mơ ước. Nghĩ lại đến giờ vẫn còn tức cười, lúc ngồi vào phòng thi, hành trang tôi mang theo là 2 cây bút, 1 gói thuốc cất túi quần và trong đầu chỉ có đúng 3 bài văn xuôi và 1 bài thơ tình của Xuân Quỳnh, miệng thì khấn vái mong sao cho tủ không đè chết người.

Ma xui quỷ khiến hay trời phù hộ, đề năm ấy ra đúng tất cả mà tôi học. Môn toán thì tàm tạm, anh văn thì không phải bàn, vậy là tôi đậu trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Thằng Đức cũng nhờ học tủ như tôi mà vớt vát được chút ít điểm, số điểm giúp nó đủ vào ngành công an, tất nhiên là không phải bằng con đường chính thức, hay bằng số điểm trúng tuyển cao đến chóng mặt mà trường ĐH của nó công bố. Nhưng như vậy cũng đủ để hai thằng cười hả hê, mát lòng mát dạ.

Cô khờ thì học rất giỏi, em đậu cả hai nguyện vọng và chọn trường KT của ban A. Đời người không có may mắn nhiều, không thể học tủ lại thêm việc suốt năm tuyên chiến với ông thầy chủ nhiệm dạy hóa làm tôi té ngay từ vòng gửi xe. Một điểm rưỡi tuy mong manh thôi, nhưng nó cũng đủ làm tôi thất hứa với em lần nữa.

“Này này, uống đi, uống cho đã nhé….”

Thằng Đức giọng lè nhè lên tiếng.

“Uống nhiều không tốt, bia rượu làm mất lí trí….”

Tôi lắc đầu từ chối.

“Này, hôm nay ăn mừng mà, không uống sao được. Vẫn còn nhớ tới chuyện cũ à?”

“Đừng nhắc nữa, tóm lại tao uống đủ rồi.”

“Ờ ờ, thì thôi vậy.”

“Mày cũng uống ít thôi, chút nữa còn về, không khéo bà già sạc cho một trận.”

“Tao xin phép rồi. Ê mà nè, thằng con heo sắp về đấy, biết không?”

“Biết, hôm qua nó gọi điện nói tao rồi.”

“Ít ra ngày mày đi tao không phải ra tiễn một mình.”

Ừm, nghĩ lại nhanh thật, cũng không còn bao lâu nữa…

“Reng……reng……”

Mới sáng sớm mà ai làm phiền thế không biết. Tôi huých vai thằng dê già:

“Này, nghe điện thoại xem, coi ai tìm tao thế?”

“Ớ ớ, kệ nó đi, ngủ mẹ cho rồi….”

“Ngủ này….. Bốp bốp….”

“Thôi thôi, để tui nghe, ăn hiếp tui là giỏi….”

“Ha ha, mà quên nữa….”

“Biết rồi, nếu là mít ướt của ông thì nói không có nhà chứ gì. Có bao nhiêu đó nói mãi.”

“Ừm…..”

Nó ngáy ngủ bắt máy….

“Aloooo….”

“……..”

“Cho hỏi ai vậy?”

“……….”

Nó nhíu mày, quay sang tôi nói:

“Tìm ông nè.”

“Ai vậy?”

“Không biết, con gái. Nghe giọng lạ hoắc.”

“Đứa nào vậy….. Thôi, nói tao đi rồi.”

“Ờ.”

“………”

“………..”

“Nhất định đòi gặp nè, bảo ông không chịu nghe sẽ sang tận nhà tìm.”

“Phiền phức.”

Tôi ngáp dài, đá tung cái chăn ấm cúng, uể oải bước xuống giường.

“Alo.”

“Không phải không có nhà à?”

Cái giọng chanh chua này quen quen….

“Ai vậy?”

“Mới 2 năm mà quên rồi sao?”

“Xin lỗi, không nhớ được.”

“MM.”

Nghe xong hai tiếng đó, tôi tỉnh ngủ hẳn, vẫy tay ra hiệu thằng dê già đưa cho gói thuốc.

“Làm gì im luôn vậy? Vẫn không nhớ à?”

Nhẹ nhàng châm lửa, đưa điếu thuốc lên môi kéo một hơi dài lấy bình tĩnh. Tôi khẽ hỏi:

“Quỳnh hả?”

“Ít ra không đãng trí như vậy.”

Tuy không nhìn thấy nhưng qua giọng nói, tôi biết rằng ở đầu dây bên kia, một gương mặt đắc chí quen thuộc đang xuất hiện.

“Tìm anh có gì không?”

“Bạn bè lâu ngày chưa gặp, hỏi thăm không được sao?”

“Em vẫn xem anh là bạn à?”

“Không là bạn chứ anh muốn là gì?Hay….”

“Không không….. Em về khi nào?”

“Tháng trước, nhưng đợi anh xong xuôi hết kết quả ĐH mới tìm. Thế nào?Đậu chứ hả?”

“Ừm.”

“Vậy là giỏi rồi. Ra gặp em được không?”

“Dạo này anh hơi bận….”

Giọng nói bên kia chợt chùn xuống.

“Em không còn ở lại lâu nữa đâu, tháng sau phải đi rồi. Chẳng lẽ gặp một lần không được?”

“Ừm, vậy khi nào?”

“Chiều nay nhé. Ok?”

“Ừm, có gì cứ nhắn tin cho anh. Vẫn là số cũ.”

“Em có gọi được đâu?”

“Anh tắt máy, bây giờ mở lại rồi.”

“Vậy chào anh, hì hì.”

“Chào em….”

Tôi thở dài gác máy, quay trở lại giường.

“Ai thế?”

“Tiểu Quỳnh….”

“Chết rồi, sát tinh đến rồi, vậy giờ sao?”

“Chiều nay mày cứ đi chơi với bọn nó đi nhé, tao có hẹn rồi.”

“Ờ, hay hay, dưới nặng quá rồi…Ha ha.”

“Dưới cái con khỉ. Im mồm đi.”

“Ta mang bao tội lỗi, nên thân ta giờ đây. Kiếp sống….”

“Mẹ, hát này…. Bốp bốp….”

“Đau….”

“Hát tiếp đi chứ…. Bốp bốp….”

“Thôi thôi, không chọc nữa…..”

“Biến……”

Cả buổi ngồi phịch ở nhà, hết đi ra lại đi vào, lòng cứ bồn chồn không yên. Mỗi người đều có thứ phải sợ, còn với tôi, Quỳnh và cô khờ mít ướt cũng như là khắc tinh vậy.

Không phải là sợ sệt, nhưng mà mỗi lần gặp lại, tôi đều thấy ngại ngùng, cảm giác tội lỗi cứ như cục đá đè lại trong lòng, không thể dứt ra được.

Mong sao buổi chiều tà không đến. Nhưng trái đất vẫn quay, mặt trời lên rồi lại xuống một cách đều đặn. Ánh nắng tắt dần theo ngày tàn….

Nắm lấy tay cầm lạnh buốt, tôi hít thật sâu rồi mở cửa bước vào. Vừa nhìn thấy tôi, một giọng nói trong veo đã vang lên mừng rỡ:

“MM, ở đây nè.”

Em vẫy tay liên tục, miệng nở nụ cười tươi rói.

Ngồi nhẹ xuống ghế, tôi chưa kịp nói tiếng nào, em vẫn như ngày xưa, luyên thuyên không ngừng nghỉ:

“Trời tối rồi mà còn đội nón. Bộ sợ bóng đèn à?Em gọi nước cho anh luôn rồi. Vẫn như cũ phải không?Cà phê đen không đường. Hì hì.”

“Em còn nhớ hả?”

“Sao lại không?Chỉ có anh quên thôi.”

Em bĩu môi, ngón tay xinh xinh chỉ vào vai tôi trách móc.

Vẫn không trả lời, tôi lẳng lặng trút nước thừa trong ly đá, mở nắm phin cà phê rồi từ từ rót vào.

“Nhiều nước quá hả. Tại anh đến trễ đó.”

“Xin lỗi….”

“Lỗi phải gì, anh chịu đến là em vui rồi.”

Cô ấy mỉm cười, đưa ly lên miệng, vô tư ngậm lấy ống hút…. Nước ép dưa hấu và đôi môi, không biết thứ nào đỏ hơn nữa. Dù bề ngoài có thay đổi nhiều, nhưng cô ấy vẫn giống khi xưa, tinh nghịch lém lỉnh, và không kém phần chanh chua đanh đá.

Có vẻ như cà phê hôm nay đắng hơn mọi ngày. Tôi khẽ nhăn mặt, Lấy một điếu thuốc ra, nhúng đầu lọc vào thứ chất lỏng đen sánh trước mặt, châm lửa…

Bỗng cô ấy giật lấy gói thuốc trên bàn, tôi tưởng rằng vẫn như hồi đó, cô ấy sẽ nghiến răng, vò nó lại thật chặt bằng đôi tay nhỏ nhắn của mình, quăng nó vào sọt rác rồi lè lưỡi trêu chọc. Nhưng em lại mở nắp, nhẹ nhàng lấy một điếu ngậm lên môi trước sự ngỡ ngàng của tôi.

“Làm gì ngây người ra thế?Xì….”

Em giật luôn cả cái bật lửa tôi đang cầm trên tay, tiếng đánh lửa chát chúa vang lên…

Từng làn khói trắng từ đôi môi đỏ mọng bay ra, em nhìn tôi chằm chằm.

“Lạ lắm à?Chưa thấy người đẹp hút thuốc à?”

“Không.”

“Vậy sao nhìn em mãi thế?”

“Em thay đổi quá nhiều.” Tôi lắc đầu, thở dài.

“Anh cũng vậy thôi, bây giờ cứ lầm lầm lì lì, đâu có dễn gần như hồi đó nữa. Nhưng có một thứ vẫn vậy…..”

Đôi mi cong dài khẽ sụp xuống, cô ấy lại đưa điếu thuốc lên miệng….

“Sao?”

“Vẫn lạnh nhạt, vô tình với em….”

“Xin lỗi….”

“Anh còn câu khác không?Em nghe câu này nhiều lần quá rồi.”

“Khi gặp em, anh chỉ biết mỗi câu đó….”

“Thôi đi, em quên hết từ lâu rồi.”

“Thật?”

“Ừ, ai mà còn để mãi trong lòng như anh.” Cái điệu bộ lè lưỡi chăm chọc quen thuộc lại xuất hiện.

“Cám ơn em.”

“Vẽ chuyện….”

“Lâu nay em có tin tức của Tiểu Lợi không?”

“Không…. Anh vẫn còn nhớ đến nó à?”

“Nhớ chứ.”

“Vậy hóa ra lý do anh chuẩn bị đi xa là như thế à?”

“Ừ.”

“Em khuyên anh, nếu đã quyết định thì nhanh tay một chút nhé. Không sẽ không kịp đâu.”

“Em nói vậy là sao?Em biết gì à?”

“Làm gì mà sốt sắng thế. Xem ra mãi mãi, em vẫn không thể bằng được một góc của Lợi Lợi…”

“Xin…”

Em che miệng tôi lại, lắc đầu…

“Đã bảo đừng có nói nữa mà.”

“Anh quên. Xin lỗi.”

“Đấy, lại nói.”

Tôi gãi đầu, cả hai nhìn nhau bật cười.

“Em không biết tin gì hết. Chỉ nói với anh vậy thôi. Con gái không chờ mãi được đâu.”

“Vậy sao em vẫn như vậy?”

“Em thì khác….”

“Khác chỗ nào?”

“Anh cũng từng nói em đanh đá, khó chiều như vậy, ai mà chịu nổi. Hì hì.”

“Có muốn anh giới thiệu không?”

Em dùng ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm xuống:

“Anh mà làm vậy, em đau lòng đấy.”

“Vậy thôi….”

“Em hỏi anh một câu, phải trả lời thành thật.”

“Em hỏi đi.”

“Em xấu xí, khó ưa lắm phải không?”

“Không, em đẹp lắm…”

“Vậy tại sao anh không thích em?”

“Anh…..”

“Đùa thôi, đừng tưởng thật. Coi cái mặt nghiêm trọng kìa. Hì hì.”

Cô ấy bật cười khúc khích, giọng trong veo như tiếng đàn.

“Này, anh vẫn còn rảnh tối nay chứ?”

“Ừm, sao?”

“Đi bar đi, anh thích uống rượu lắm mà.”

“Anh bỏ rồi. Lâu lâu có dịp không từ chối được mới uống thôi.”

“Từ khi nào?”

“Từ lúc đó.”

“Để trong lòng làm gì?Em không để ý đâu.”

“Không biết, uống vào mất tự chủ….”

“Xì….. Nói thật cho anh biết, hôm đó em không hề say, tửu lượng em tốt lắm.”

“Hả?Vậy…..”

Nghe xong, tôi hoảng hồn, tự nhiên thấy người lạnh đi.

“Chẳng sao cả. Anh cũng biết tính em mà, thích làm chuyện gì mà em muốn thôi. Nhưng em đã quên rồi, không để trong lòng đâu.”

“Ừm….”

“Chờ gì nữa?Đi thôi.”

“Khoan, anh đã đồng ý đâu.”

“Hôm nay em quyết định, anh không có quyền, nếu không em nhắc lại chuyện cũ ráng chịu.”

Dứt lời, cô ấy nắm tay tôi, kéo đi khỏi cửa…..

Thật ra anh biết em không quên, và anh cũng thế. Như em cũng nói, chỉ có mình em mới gọi anh như vậy. Cái tên đó là của riêng em, vậy thì với anh, kỷ niệm của bọn mình cũng là riêng biệt. Chừng nào em vẫn còn nhớ anh là MM của “The day you went away.” thì trong lòng anh, em vẫn mãi là GG của “Stupid mistake.”
Mãi mãi vẫn như vậy…. (Admin: The day you went away là bài hát do m2m thể hiện, tương tự với Stupid mistake)

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Thông tin truyện
Tên truyện Vé một chiều…
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 11/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chinh phục gái đẹp – Chương 10 - Dịch giả Meode
Phần 38 Kha Văn Hạo ra khỏi khu ủy, liền lái xe thẳng đến thị cục công an thành phố đi tìm em của hắn là Kha Tử Hoa, nhưng Kha Tử Hoa không có mặt tại cục công an thành phố, hắn nhắn tin cho Kha Văn Hạo một địa chỉ, Kha Văn Hạo dựa theo địa chỉ chạy đến, đó là một trung tâm câu cá, Thành Công cùng Kha Tử Hoa đang câu cá. Kha Văn Hạo cùng Kha Tử Hoa là người nhà, nhưng chẳng phải là qua lại gần như vậy, trước đó Kha Văn Hạo chỉ là một cán sự nhỏ bên phòng chiêu thương của khu Bạch Sơn, từ khi Kha Tử Hoa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Chinh phục gái đẹp
Lối xưa (Update Phần 4) - Tác giả langkhachbui
Phần 4 Bánh mì đâu ngon quá vậy Má? Xé miếng bánh mì thơm mùi bơ chấm nhẹ miếng sữa Ông Thọ Hà nhai nhóp nhép. Chú Hai đi Sài Gòn về cho đó. Chút đem về cho anh mày ăn với. Bà Tư như sợ Hà ăn hết khi nhìn thấy cái miệng con nhỏ nhai ngon lành. Để chút con bưng cafe cho Chú Hai con xin thêm cho ảnh. Hà nhớ cái ngoéo với Chú hôm bữa lòng nôn nao khi biết Chú Hai đã về. Có nhiêu ăn bấy nhiêu đi con, đừng xin Chú Hai mày khó tính lắm. Con thấy Chú cũng hiền khô chứ có khó đâu! Trong...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex phá trinh
9 ngày trong địa ngục (Update Phần 13)
“Ối...” Người đàn bà rú lên vì cơn đau truyền đến từ phía hậu môn. Trên giường hai thân thể một già một trẻ đang trần chuồng kẹp một người đàn bà tuổi tứ tuần ở giữa. Hai tay bà ta nắm chặt lấy ga trải giường khuôn mặt đã đẫm lệ như thể đang cực kỳ đau đớn. Ngồi chồm hổm phía trên là một tên trẻ ranh tầm 16 17 tuổi, hai tay nó tóm lấy tóc bà ta giật ngược lại phía sau giã đôm đốp con cặc dài thòng lòng của mình vào lỗ đít người đàn bà kia kiến bà ta kêu la thảm thiết. Nằm dưới cùng là một lão già...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Truyện 18+ Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện NTR Truyện sex bạo dâm Truyện sex hạng nặng Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex nặng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng