Bọn tôi thường hay tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau giành giật đồ ăn vặt trong giờ học hay đánh nhau chí chóe. Bởi thế sổ đầu bài tháng nào cũng có sự hiện diện của tôi trong ấy. Lúc trước thì không có như vậy đâu, tôi luôn lầm lũi ngồi một mình tách xa mọi người, chẳng có bạn trong trường, cũng chẳng nói chuyện với ai, có chăng thì cũng chỉ vài câu xã giao cho có vậy thôi. Sống như một người lập dị không thể hòa đồng với mọi người xung quanh như vậy cũng buồn lắm.
Chính mối tình đầu đã làm tôi thay đổi, dần dà em làm cho tôi suy nghĩ khác đi. Sự hồn nhiên trong sáng, luôn luôn yêu đời của em giúp tôi nhận ra rằng cuộc sống hằng ngày xung quanh tôi vẫn có nhiều điều thú vị, nhiều điều đơn giản đến bất ngờ nhưng có thể mang đến cho ta những sự bình yên thanh thản, vẫn có những con người hằng ngày mà ta tưởng chừng như không thể nói chuyện cùng nhau nhưng khi tiếp xúc lại trở thành bạn lúc nào không hay. Ngay cả tôi cũng bất ngờ đối với sự thay đổi của chính bản thân mình. Đôi khi thay đổi mang lại cho ta những điều mới mẻ và tích cực hay là khi con người hạnh phúc thì họ trở nên yêu đời hơn và cảm thấy mọi thứ xung quanh mình lúc nào cũng tươi đẹp? ? ?
…
“Reeng reeng reeng…. reeng”
“Mệt thế không biết, cái đồng hồ này ồn ào thật, chắc phải mua cái nào khác có chuông bé hơn một chút quá.”
Tôi uể oải với tay chộp lấy cái đồng hồ báo thức Doremon để trên đầu, nhấn nút tắt rồi lại tiếp tục rúc đầu vào chăn, không chịu bò ra ngoài. Trời bắt đầu vào cuối năm, thời tiết trở nên thoáng mát hơn bởi những trận mưa rào làm người ta cũng trở nên lười biếng hơn mọi ngày. Hai mí mắt tôi nặng như đeo chì, cứ từ từ sập lại rồi ngủ luôn lúc nào không hay biết….
Đang mơ màng hồn vía bay lên thiên cung hội ngộ cùng Tề Thiên Đại Thánh thì tôi có cảm giác dưới chân mình có cái gì đó đang bò, nhột nhột. Ngay lập tức tôi bật người dậy, đạp tung chiếc chăn ấm áp sang một bên. Quả đúng là nó, một con tiểu cường đáng ghét đang bò vòng vòng, ngoe nguẩy 2 sợi râu như đang cười khà khà.
“Đm, mày tới số rồi con!!!”
Tôi nghiến rang, vung chân tung ra một cú sút trái phá. Con tiểu cường bay thẳng vào vách tường một cách ngọt xớt rồi ngắc ngoải nằm bật ngửa, tám cái chân huơ huơ loạn xạ trong không khí. Tóm lấy râu nó đi xuống nhà bếp, tôi mở nắp thùng rác nhếch mép cười đắc ý:
“Vĩnh biệt.” Sao mà tôi ghét lũ gián này quá không biết.
“Chết rồi!!!” Bỗng tôi giật mình hoảng loạn phóng ngay lên nhà tìm lấy chiếc đồng hồ.
“Mấy giờ rồi? Hai giờ! Trời ơi, chết rồi. Mới ngủ quên một chút là đã trễ giờ rồi.”
Trường cấp 2 của tôi chỉ học có nửa buổi, cho nên sau khi kết thúc buổi học lúc sáng, tôi thường đạp xe ra chợ gần nhà, mua thịt mua rau về nhà chuẩn bị cho bữa cơm chiều, đó cũng là nhiệm vụ mẹ giao cho tôi mỗi ngày. Lúc tôi còn bé tí, bố hay đi công tác xa, có khi đi cả mấy tháng mới về, khi thì Hà Nội, khi thì Bắc Cạn, Pác Bó…. Nói chung là thường xuyên không có nhà, chỉ có hai mẹ con thôi. Dần dà mẹ tập cho tôi nấu cơm, từng chút từng chút một, đến năm lớp năm, tôi đã có thể tự chuẩn bị bữa ăn cho cả gia đình. Ngày xưa còn phải nấu bằng bếp than cơ, rồi đến bếp dầu, bây giờ có bếp gas nhanh hơn nhiều rồi.
Bao nhiêu là việc, rau chưa rửa chưa lặt, thịt chưa chặt chưa ướp, gạo chưa vo chưa nấu, nhà chưa quét chưa lau, bài tập thì chưa làm. Chết tôi rồi.
“Cốc cốc cốc.” Bỗng từ đằng trước nhà vang lên tiếng ai đang gõ cửa.
“Chờ một tí.” Tôi gọi với ra, tay vẫn đang vo gạo dang dở.
“Cốc cốc cốc.”
“Rồi rồi, ra liền….”
…
“Rầm rầm rầm.” Tiếng đập cửa thậtmạnh vang lên chát chúa.
Kiểu này chỉ có thằng Tiến thôi chứ không ai khác, nó qua đòi mình cuốn truyện mới mượn hôm qua đây mà. Đã bảo là đừng có đập cửa như vậy mà không nghe, nhức cả đầu, cái thằng lỗ tai cây.
“Đồ khốn, đm, tao đã dặn bao nhiêu lần….” Vừa mở cửa ra tôi đã quát xối xả. Đang muốn chửi cho đã mồm thì tôi đột nhiên khựng người lại, đứng hình trong một phút. Thì ra người đập cửa là GG chứ chẳng có thằng Tiến nào ở đây cả.
Cô ấy chống nạnh, chau mày gườm tôi rồi, hít lấy một hơi dài tuôn ra luôn một tràng:
“Ngon hen, hôm nay ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà dám chửi thề thế? Còn gọi tui là đồ khốn nữa. Bắt tui đứng đợi nãy giờ rã cả chân không xin lỗi thì thôi…ại…. òn….. ừm ừm…. uông…ay…ra….”
Không để cô ấy nói hết câu, ngay lập tức tôi bịt mồm GG lại rồi kéo cô ấy vào thẳng trong nhà.
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, làm ầm ĩ lên hàng xóm người ta qua mắng vốn, khu này toàn người già đấy.”
“Phù phù…. Thì từ từ chứ, bịt mồm người ta muốn nghẹt thở…Phù phù….”
“Mà…bà qua đây làm gì thế?” Tôi nhìn GG một cách thắc mắc.
“CÁI GÌ????”
“Trời ơi, con lạy má, nhỏ nhỏ giùm.”
“Chết, lại quên.” Cô ấy bụm miệng lại, hai gò má cao cao ửng hồng.
“Sao? Giờ nói coi qua đây có gì không? Không thì về giùm cho, tui đang bận lắm.”
“Giỡn mặt hả? Ông hẹn tui qua đây ôn thi học kỳ mà, rồi bây giờ ăn nói vậy là sao?” GG tỏ vẻ bực dọc khó chịu.
“Chết cha, tui quên mất tiêu luôn.”
“Hẹn hò thế đấy, đầu ông chỉ nghĩ đến dzợ ông thôi, có nhớ gì khác đâu.” Cô ấy xụ mặt xuống, khẽ trề đôi môi đỏ mọng của mình ra tỏ vẻ trách móc.
“Ha ha…Mà bà ngồi chơi đi, đợi tui một chút, đang làm việc dở tay quá, chút nữa xong tui học với bà.”
“Làm gì? Tui làm phụ cho lẹ.”
“Bà không biết làm đâu, cứ ngồi đó chơi đi, truyện kìa, thích thì cứ lấy đọc.” Tôi vừa lắc đầu vừa chỉ tay vào cái kệ gỗ trong góc nhà.
“Sao biết tui không biết? Làm gì nói đi.”
“Thì nấu cơm, quét nhà, lau nhà. Biết làm không? Ha ha…”
“Tui…. biết chứ sao không.”
“Thiệt không đó?” Tôi tỏ ý ngờ vực.
“Thiệt. Lẹ lẹ đi, tui làm với ông.”
Cô ấy gật đầu lia lịa rồi lăng xăng kéo tay tôi xuống bếp. Lạ thật, bà chằn này mà biết làm việc nhà sao?
…
Trời ơi, chết tôi rồi, sai lầm khi cho bả phụ. Lặt rau thì bẻ dập hết, ướp thịt thì cho nguyên hũ đường vào, đụng tới đâu bày tới đó, lại còn làm bể đồ tùm lum, hại cái nhà bếp như bãi rác. Đẩy lên nhờ quét nhà thì cầm chổi múa may như trong phim kiếm hiệp, còn bừa hơn lúc chưa quét, chắc bả tưởng bả là Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu đây.
“Thôi thôi, con lạy má, má ngồi yên đọc truyện hay tự kỉ 1 mình giùm con. Làm kiểu này chừng nào mới xong? Mẹ tui tối về mà chưa đâu vào đâu là tui chết.”
“Ừ…..” GG xụ mặt, tiu nghỉu đi lên nhà, vẻ mặt lấm lét như đứa con nít vừa làm sai sợ bị phạt.
Nhờ công cô ấy mà phải gần 4 giờ tôi mới làm xong việc. Ngồi phịch ra đất, tôi thở dốc, đúng là mệt phờ cả người.
“Nè…uống đi…”
GG chìa ca nước ngọt ra trước mặt tôi, giọng lí nhí.
Coi như cũng có chút lương tâm, biết chạy đi mua nước ngọt cho mình. Chộp lấy ngay ca nước, tôi tu ngay một hơi đã đời.
“Khàaaaaa….. Thoải mái quá.”
“Xin lỗi nha….” Cô ấy vẫn xụ mặt buồn hiu, lấy ngón tay khẽ khều khều tôi năn nỉ, vẻ mặt rất ư là tội nghiệp.
“Rồi, có gì đâu Tui cũng thừa biết là bà không biết làm mà…Ha ha.” Tôi cười đắc ý.
“Thì…từ từ tui tập.”
“Ừ ừ, cố lên, chắc cỡ vài chục năm nữa là bà làm được à.”
Như thường lệ, mỗi lần bị ghẹo làcô ấy lại mím môi trừng mắt nhìn tôi, chuẩn bị ra tay trả đũa đây mà. Biết tỏng rồi nhé, đừng hòng, tôi nhanh nhẹn chộp ngay lấy nắm đấm nhỏ nhắn của GG đè xuống trước nó kịp vung lên, nắm chặt…
“Đừng mơ cưng à. Có một trò mà làm hoài. Con gái gì mà lúc nào cũng hở chút là động tay động chân.”
“Ông…. ai mượn ông chọc tui chi?”
“Nói vậy cho vui thôi mà, đừng giận nghe.”
“Ai thèm…mà ngày nào ông cũng phải làm mấy việc này hết đó hả?” GG tròn xoe mắt nhìn tôi hỏi.
“Tui không làm thì ai làm hả bà? Bộ không thấy ba mẹ tui đi làm tới tối mới về à? Giờ đó còn làm gì nữa cho kịp?”
“Uhm, cực hen?”
“Có gì đâu mà cực, tui thích nấu ăn mà.”
“Có nói xạo hông đó?”
“Thiệt mà, ai xạo với bà làm gì. Tui thích mà.”
“Chắc… mai mốt ai lấy ông sướng hen? Làm giùm hết luôn, ngồi chơi coi ti vi khỏi phải làm gì hết.. Hi hi.”
“Hên xui.” Tôi gãi đầu cười trừ.
“Nè…. buông tay được chưa?” Bỗng nhiên mặt GG từ từ chuyển sang màu gấc chín, rụt rè hướng ánh mắt xuống bên dưới, nơi tôi vẫn đang nắm chặt bàn tay xinh xinh của cô ấy nãy giờ. Tôi vội rụt tay lại.
“Xin lỗi, nãy giờ quên mất…”
“Hông…hông sao….”
“Thôi mình học nha.” Nhìn thấy vẻ ngại ngùng hiện rõ trên gương mặt của cô ấy, tôi vội chuyển chủ đề.
“Ừ….”
Thật sự lúc đó tôi không nghĩ gì đâu, vì đơn giản tôi chỉ coi GG là bạn. Một người bạn thân mà tôi có thể chia sẻ từ những chuyện vui vẻ cho tới buồn phiền trong cuộc sống. Tôi tự hỏi mình tại sao cô ấy lại ngượng đến thế trong khi tôi đi học trong trường vẫn thường hay nắm tay nắm chân với mấy đứa con gái cùng lớp mà có sao đâu. Khó hiểu thật…
“Câu này phải làm vậy nè…vậy nè…như vậy mới đúng!”
“Ừ ừ…”
“Ừ gì, có hiểu không đó?”
“Thì…hiểu sơ sơ.”
“Trời ơi, có vậy mà không hiểu là sao?” Tôi vò đầu bứt tai khổ sở.
“Ý ông là chê tui ngu chứ gì? Thôi, tui đi về.”
“Thôi thôi. Tui có nói vậy đâu. Để tui nói lại nè.”
“Hông thèm…” Vẫn cái kiểu ương bướng ấy, cô ấy cong môi lên, đóng ngay quyển tập lại, đứng dậy một cách bực bội.
Tôi lại nắm lấy tay cô ấy kéo xuống ghế, năn nỉ:
“Thôi đi mà, xin lỗi nha.”
“Hừm….”
“Rồi, tui nói lại nè, để ý đi.”
“Đã hết giận đâu?” Cô ấy trố mắt lên nhìn tôi thắc mắc.
“Rồi, tui biết mà. Bà có giận gì tui đâu.”
“Hay ghê ha, sao biết?”
“Thì… biết vậy là được. Thôi học lẹ lẹ đi, xong rồi ăn cơm rồi đi vòng vòng chơi hen. Hôm nay ba tui công tác ở tỉnh rồi, để xe ở nhà nè.”
“Vậy còn được…”
Nhìn cái vẻ mặt đầy đắc ý đấy sao mà khó ưa đến thế, tôi tiện tay véo mũi cô ấy một cái thật mạnh rồi cười to khoái trá. Y như mọi lần, cô ấy lại nghiến hai hàm răng trắng đều như bắp của mình lại với nhau rồi lao vào tôi quyết ăn thua đủ. GG tinh nghịch cố gắng tìm ra sở hở của tôi rồi dùng mấy ngón tay thon thon của mình mà mím môi ngắt nhéo thật mạnh, khổ nổi vì tay ngắn và tôi phòng thủ rất chặt nên toàn bị chặn lại, sau mỗi lần như vậy tôi lại bẹo má cô ấy trêu chọc, tiếng cười đùa vang lên rộn rã khắp căn nhà nhỏ. Hai đứa cứ đánh qua đánh lại, làm bàn với ghế rung lên lộc cộc. Cứ vậy không biết chừng nào học mới xong đây nữa. Được một lúc, chiếc ghế gỗ lâu năm cũ kĩ mà tôi ngồi học từ lớp 2 đến giờ không chịu nổi sự xung động, nó lắc lư rồi nghiêng qua một bên. Hai đứa té lăn ra đất cái uỵch, đau điếng cả người. Sau thoáng chốc ngơ ngác, cả hai nhìn nhau rồi bật cười nghiêng ngả, cười đến chảy cả nước mắt. Tôi đỡ cô ấy dậy, pha trò:
“Có sao không bà, té mạnh thế thủng sàn nhà tui thì sao?”
“Im…tui oánh cho mấy cái nữa bây giờ.” GG lườm tôi với ánh mắt sắc lẹm, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
“Thôi ăn cơm nha, xong rồi ra ngoài chơi.”
“Không học tiếp hả?”
“Thôi, lát tui đưa bà tập của tui, về chịu khó xem là biết à. Còn có 2 câu cuối thôi mà. Chứ ở đây lát nữa mẹ tui về là khỏi đi.”
“Ừ…Hì hì.”
…
“Sao? Ngon không?”
“Ừm… ừm…. cũng được.”
“Lại cũng được cũng được. Tui biết tui nấu ngon mà, cứ khen đi đừng ngại.”
“Gớm…” GG nhìn tôi thè lưỡi trêu chọc.
“Hì hì…”
“Coi cái mặt vậy mà nấu ăn cũng ra trò quá hen?”
“Còn phải hỏi. Thôi ăn lẹ rồi đi, mẹ tui sắp sửa về rồi đó.” Tôi liếc vội lên chiếc đồng hồ treo trên tường rồi giục.
“Ừ…. Hì hì…”
Lại cười, chẳng biết có gì vui mà cứ cười suốt. Nhìn cô ấy trán lấm tấm mồ hôi, cậm cụi sì sụp húp canh, tôi thấy lòng mình chợt dâng lên niềm vui khó tả. Tính ra GG là người con gái đầu tiên được ăn cơm do chính tay tôi làm. Nấu nướng là niềm đam mê của tôi, ngoài ra tôi còn thích vẽ tranh, thích ca hát, thích đàn cho nên từ nhỏ mẹ đã cho tôi đi học đủ thứ. Nhiều khi mẹ ngồi chăm chú nhìn tôi vẽ một cách say mê rồi thở dài:
“Con trai gì mà sở thích như con gái. Phải chi con là con gái thì tốt.”
Các bạn đừng thắc mắc tại sao như vậy, chỉ đơn giản là vì mẹ tôi thích con gái lắm. Khổ cái nhà ngoại có ba chị em, ai cũng toàn sinh con trai hết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vé một chiều… |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 11/04/2017 03:39 (GMT+7) |