Vé một chiều…

Phần 9

Cuộc đời không cho ai tất cả, nhưng cũng không lấy đi của ai tất cả.

Có đúng như vậy không? Không, đời là bất công. Là những cuỗi ngày bất công, bạc bẽo…

“Đi về thôi anh” em lay nhẹ tôi.

“Về đâu?” tôi mông lung.

“Về nhà.”

“Về để làm gi?” tôi lạnh lùng

“Bất công!” tôi gào lên trong tuyệt vọng, át cả tiếng sóng dữ đang vỗ vào bờ.

“Anh đừng như vậy. Anh còn bố mẹ. Anh còn có em….” Em ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở…

Phải rồi, tôi còn gia đình, gia đình nhỏ của tôi, còn mẹ hiền luôn bảo bọc, còn người cha luôn nghiêm khắc mỗi khi tôi phạm sai lầm. Còn đó những tiếng cười hạnh phúc. Và tôi còn có em, tình yêu của tôi. Họ là ngọn đuốc soi sáng cho tâm hồn tôi trong bóng đêm tuyệt vọng này. Tôi ôm chặt lấy em, nước mắt cả hai hòa cùng vào nhau..

Nếu nước mắt xóa nhòa được nỗi đau.
Xin hãy cho tôi được khóc một lần.
Một lần thôi và sẽ là vĩnh viễn.
Khóc cho người đã đi xa đời tôi.

“Em, đừng buông anh ra nhé. Vì anh sẽ không buông em ra đâu. Anh sẽ giữ em thật chặt, thật chặt. Vì anh không muốn để mất em.”

“Vâng, em sẽ không bao giờ buông, không bao giờ…”

Chúng ta không ai muốn buông tay, nhưng liệu có giữ được không em? Khi con sóng đời vô cùng nghiệt ngã…

Công việc làm ăn không suôn sẽ, bố em lại hay cờ bạc, vay mượn khắp nơi. Căn nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng chửi bới, đòi nợ. Gặp đại hạn, đành phải bán hết cửa tiệm để trả cho chủ nợ. Giờ nhà em tay trắng, không khác gì tôi. Em buồn khóc hết nước mắt, những lúc như vậy, tôi chỉ biết ôm em vào lòng. Còn biết làm gì hơn? Anh có thể làm gì cho em được hả em? Anh thật vô dụng đúng không?

Ai cũng phải trưởng thành, từ 1 đứa nhóc, đến 1 thằng con trai, rồi sau cùng là 1 người đàn ông.

Làm con trai có gì là nhục nhã nhất? Có, đó là khi tôi phải vô vọng nhìn người tôi yêu nhất đau khổ rời xa mình.

Làm đàn ông có gì là nhục nhã nhất? Có, đó là khi tôi phải nhìn người thân của tôi, gia đình của tôi bị chèn ép, chà đạp mà bản thân bất lực.

Những nỗi đau này, tôi đâu ngờ mình phải nếm hết. Vị đắng của nó, vị chát của nó vĩnh viễn sẽ tồn tại trong cuống họng, trong lòng, không bao giờ phai được.

Dạo này nhà em hay có người đến ngắm nghía, đi ra đi vào. Không biết là chuyện gì. Tôi hỏi thì em bảo người ta đến xem phong thủy giúp bố, để trừ bớt vận xui. Tôi thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an?

Đúng là khi trước cơn bão, mọi thứ đều bình yên đẹp đẽ đến lạ kỳ. Những chuỗi ngày êm đềm của tôi sắp kết thúc, như giọt nắng chiều le lói, yếu ớt chống cự lại màn đêm to lớn…

Một đêm nổi gió, sấm giăng kín bầu trời.

“Anh, chờ em có lâu không?”

“Không lâu, lâu mấy anh cũng chờ được.”

“Hì….” Em cười, nhưng sao không phải là nụ cười mang ánh nắng ban mai ngày thường, mà là nụ cười buồn chua chát của mùa đông ảm đạm?

“Em sao thế? Sao mắt sưng to vậy? Em khóc à?”

“Không, em bị đau mắt đỏ…”

“Vậy ngồi xa ra, đừng lây cho anh đấy.” tôi vẫn vô tư ghẹo em.

Em không nói gì, khẽ ngồi xuống, ôm chặt lấy tôi.

“Sao thế. đã bảo tránh xa ra rồi mà?” tôi làm bộ ra vẻ tránh né.

“Không tránh.”

Thấy em có vẻ không vui, tôi không trêu em nữa. Quàng tay qua xiết chặt vai em.

“Em hôm nay sao thế?”

“Không. Ước gì mình được như thế này mãi, anh nhỉ?”

“Uhm.”

“Anh này, nếu mai này xa nhau, anh có nhớ đến em không?”

“Em nói gì vậy?” lòng tôi chợt dậy sóng, nhớ đến lúc anh hỏi tôi, cũng giống như vậy.

“A, không có gì, em chỉ ví dụ thôi mà.” Em cười buồn.

“Đừng đùa như vậy nữa, anh sợ…”

“Sợ gì? Con trai gì mà nhát vậy? Như thế sau này sao bảo vệ cho em?”

“Anh sợ mất em.”

“Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cố gắng phấn đấu nhé. Hứa với em.” Mắt em long lanh hi vọng.

“Ừ, anh hứa. Vì em anh sẽ cố gắng hết mình.”

“……”

“Mà sắp đến sinh nhật em rồi đấy. Hôm đó chúng mình sẽ làm gì nhỉ?”

“Sao cũng được, có anh là em vui rồi…”

Có anh thì em vui. Nhưng thiếu anh, sinh nhật em có còn vui nữa không? Lợi Lợi? Em cũng phải vui đấy nhé. Vì anh không muốn thấy em buồn.

Sáng hôm sau, trời vẫn ảm đạm, mây đen vẫn che kín bầu trời.

“Lợi Lợi ơi !Lợi Lợi !”

Sao kêu cửa nãy giờ mà không có ai?Họ đi đâu mà khóa cửa thề này?

“Gì đấy thằng nhỏ?” bà Năm hàng xóm mở cửa đi ra hỏi tôi.

“Không, cháu tìm Tiểu Lợi ạ.”

“Tìm nó sao giờ còn ở đây? Lẽ ra phải ở sân bay chứ?”

“Sân bay là sao hả bà?” tôi bắt đầu lo lắng.

“Hôm nay cả nhà nó bay sang Đại Lục rồi, nó không nói với mày hả?”

“Họ đi về thăm họ hàng hả bà?”

“Thăm cái gì? Đi về đó luôn. Ông Dinh nói về đó nương tựa họ hàng gì đó, nhà cửa ổng cũng bán rồi. Hôm nọ người ta đến xem nhà ầm ầm ra đấy.”

Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cả người tôi run lên.

“Chú, cho cháu ra sân bay!”

“Ừ.”

“Nhanh lên chú, không kịp nữa rồi.”

“Từ từ tao mặc áo mưa vào đã, trời chuyển mây ầm ầm ra đấy.”

“Nhanh lênnnnnn…..” tôi gào lên

Tại sao chứ? Tại sao vậy hả em?

Từng cơn gió lạnh tấp vào người tôi, lất phất những hạt mưa li ti cuốn theo gió. Tôi như gục ngã ở sân bay. Không, em ơi, tại sao như thế? Em đã hứa cả đời không buông anh ra mà? Tại sao em làm thế? Em nhẫn tâm với anh như vậy sao? Trời đổ mưa tầm tã. Tôi lê từng bước chân về nhà, mặc cho khắp người ướt sũng, gió thổi mạnh có thể làm bất kì ai run cầm cập. Nhưng bây giờ lòng tôi còn lạnh hơn. Vì sao? Vì nó đã chết rồi. Tôi không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.

“Trời ơi con trai, đi đâu mà ướt nhẹp thế này?”

“Ngoại, hức…Tiểu Lợi đi rồi….”

“Bà biết. Tội nghiệp. Hôm qua nó chạy đến gặp bà. Khóc sưng cả mắt. Nó để lại cho con 1 bức thư. Con đọc đi….”



“Lãng Lãng của em,

Em phải đi rồi. Xin lỗi anh, em đã không giữ lời hứa, em phải buông anh ra rồi. Anh đừng buồn, đừng khóc, anh bảo khóc nhè xấu lắm cơ mà.

Khoảng thời gian qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất của cuộc đời em. Cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em. Từ cái đêm sinh nhật của em ở bến tàu, em luôn tin rằng chúng ta có cùng chung số mạng, cùng chung nhịp đập con tim, anh có cảm thấy thế không?

Anh phải vững bước, phải cho em thêm niềm tin và sức mạnh để bước qua nhũng ngày đau khổ nhất sắp tới. Không được gục ngã nhé, anh đã hứa với em rồi cơ mà. Anh phải làm điểm tựa cho em, làm hi vọng cho em.

Anh vẫn mãi mãi là đôi cánh của em, nhưng bây giờ nó chưa đủ lớn. Vì vậy khi nào nó đủ lớn rồi, anh hãy dùng nó bay đến với em. Chúng ta sẽ gặp lại, em tin là như vậy. Đừng quên em anh nhé, vì em cũng sẽ không bao giờ quên anh.

Tiểu Lợi. ”

Từng dòng chữ nhỏ nhắn của em dần dần bị nước mắt của tôi che lấp. Vậy là tôi đã mất em thật rồi sao?Tại sao?Tại sao từng người thương yêu nhất của tôi lại bỏ tôi mà ra đi như thế? Tôi có lầm lỗi gì hay sao?

Đời này vốn không công bằng, là bất công. Lấy đi của tôi tất cả.

Bất công!!!

“… Hãy quên em đi, vì em cũng sẽ quên anh…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Thông tin truyện
Tên truyện Vé một chiều…
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 11/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chuyện tình thời Tam Quốc
Phần 9: GIẢI CỨU PHỤC HẬU Lại nói sau khi đã kết giao cùng hai nhà Tôn Lưu, Phúc và Hành lại về trông coi thành Hán Thủy, luyện tập quân sĩ, tích trữ lương thảo, vũ khí và cả khí tài quân sự nữa. Lại thêm một thời gian nữa trôi qua, lúc này đã là năm Kiến An thứ 19 . Tính ra thì Phúc và chị Linh cũng đã lưu lạc ở thời Tam Quốc ngót nghét tới nay đã 15 năm. Phúc giờ đã 27 tuổi còn chị Linh thì đã thành một người phụ nữ trung niên 42 tuổi. Chị Linh cũng sinh cho Hành thêm một đứa con nữa là ba và Đổng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện xuyên không
Bác sĩ yêu bệnh nhân (Full)
Phần 9 Lúc đi đến khu cửa hàng chuyên bán nội y nổi tiếng ở tầng trệt, Quý Đình Đình thật sự cảm thấy xấu hổ. Sự xấu hổ này không đến từ chuyện cô không mặc đồ lót, trên thực tế cả ngày nay lúc đi đường cô đều chú ý khép chặt chân, cảm giác đã hơi quen thuộc rồi. Đưa mắt nhìn sang, cả khu vực bán nội y rộng lớn đến thế, nhân viên cửa hàng thì không cần phải nói, toàn là phái nữ, thỉnh thoảng có thể thấy một vài khách hàng, cũng đều là các cô gái trẻ tuổi. Về phần phái nam, cũng có người theo nửa kia của mình đến đây...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Truyện bóp vú
Liếm lồn cô giáo
Phần 9 Để phù hợp với phong cách thực đơn mới, Phong Cầm được trang trí lại hoàn toàn. Từ cao xuống thấp, trên dưới đều nhất loạt được phủ kín bởi màu vàng kim sang trọng, lộng lẫy. Vừa đúng giờ ăn tối nên khách khứa ra vào nườm nượp, tạo nên không khí sôi nổi, sinh khí tràn trề. Nhóm của An Huyên ngồi ở tầng hai, nơi dành cho các nhóm khách lớn. Cô kinh ngạc ngắm nghía những món đồ nội thất tuyệt đẹp được bài trí đầy thẩm mỹ. Ở đây náo nhiệt hơn hẳn so với phòng Đại Phong Cảnh trên tầng cao nhất, nơi chỉ có tiếng gió và chút nhạc không lời...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Đụ lỗ đít Đụ thư ký Làm tình tay ba Phá trinh lỗ đít Thuốc kích dục Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex cưỡng dâm

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng