Thêm nữa nhìn sự lạc quan và rạng rỡ của Thu sau khi vứt bỏ đi quá khứ, tôi lại thấy không đáng để mình lãng phí thời gian thêm nữa, còn cả tương lai phía trước đang chờ tôi hưởng thụ. Còn lão thì có gì, ngoài sự hoảng sợ, thêm cả sự cô đơn và có lẽ cả sự hận thù của người khác.
Về đến căn hộ cho thuê, tôi thật sự cảm thấy áy náy, số cây cảnh mà tôi mang từ nhà cũ về, một số cây đã có hiện tượng úa vàng do thiếu chăm sóc. Tôi cũng quên khuấy mất chúng. Mất cả buổi chiều để kiểm tra, cắt tỉa mới yên tâm một chút, hy vọng sẽ không vấn đề gì.
Tối hôm đó tôi cũng không ra khỏi nhà, đeo găng tay, bịt mặt tôi sắp xếp lại một lần nữa các tài liệu một lần nữa, chụp lại toàn bộ sau đó gửi lên địa chỉ lưu trữ trên mạng và xóa sạch khỏi điện thoại. Những tập tài liệu cũng được xịt dầu để không lưu lại dấu vết, đóng vào một cái túi nilon dán lại thật cẩn thận, in một cái nhãn rồi dán ra bên ngoài lại cẩn thận lau qua một lớp dầu rồi mới nhét vào balo.
Lại sắp có một bông hoa quỳnh sắp nở, tôi tự nhiên ngẩn ngơ nhớ chị Ngọc, chẳng biết chị như thế nào. Thờ dài một hơi, tôi giơ điện thoại chụp lại bông hoa quỳnh và đăng nhập tài khoản mạng xã hội, post cái ảnh vào bài post cũ của chị, đánh một dòng chữ “Nữ hoàng mãi mãi phô diễn vẻ đẹp và sự quyến rũ”. Sau đó lại thoát ra, hai năm tài khoản của chị có vẻ vẫn ở trạng không hoạt động.
Sáng hôm sau, lấy bộ râu giả dán vào cằm, đội một mái tóc giả đốm bạc và đeo cái kính trắng nhìn qua gương tôi như biến thành người khác. Đeo cái túi qua vai, tôi đi xuống đường vậy một chiếc xe ôm và đến gần cơ quan anh Cảnh. Tôi đứng quan sát một hồi, rồi gọi một cậu bé đánh giày, đưa hai tờ năm trăm để cậu bé mang túi nilon gửi cho anh Cảnh.
Tôi từ đằng xa quan sát lại, khi thấy người cảnh vệ nhận tập hồ sơ, mới quay người bước đi, đến chỗ vắng tôi lột bộ tóc giả và hàm râu giả ra nhét vào thùng rác. Tự nhiên tôi lại thấy nhẹ nhõm, coi như đã tạm biệt quá khứ vậy.
Bỗng nhiên tôi có cảm giác nhột nhột sau lưng, cố gắng không quay người tôi thử kiểm tra lại cảm giác của mình, khá chắc chắn. Đến ngã tư, tôi bước nhanh một chút để băng qua đường khi đèn xanh gần hết. Qua đến bên kia, tôi đột ngột quay đầu lại, không thấy gì khả nghi. Tự nhiên trên lưng tôi toát lên một luồng hơi lạnh. Vẫy một chiếc xe ôm tôi leo lên, đọc đại một địa chỉ, cứ như vậy qua bốn đổi xe ôm, băng qua một cái chợ tôi mới về đến nhà.
Tĩnh tâm lại một chút, tôi rà soát các hành động của mình cũng không có gì bất thường, hay là vấn đề chuyển thành phố quá vội vàng? Nghĩ đi nghĩ lại tôi đoán chỉ có vậy. May mà tôi cũng chưa động đến số tiền vàng lấy được và đã dấu rất kỹ. Nghĩ kỹ một lát tôi cũng yên tâm, tôi không cho rằng mình bị lộ, vì đã qua mấy tuần vẫn chưa thấy có gì bất thường, vụ của tôi cũng đã trôi qua được ba năm, trong suốt thời gian đó tôi đã nín nhịn rất lâu, chắc cũng chẳng ai có thể liên hệ các sự kiện như vậy tới nay. Hay là tôi đánh giá lão kia quá thấp, lão có những mối liên hệ rất sâu với một số người có máu mặt. Từ sổ sách của lão có thể nhìn ra, nhưng khi gửi đi tôi đã lọc hầu hết chỉ để lại một số manh mối trực tiếp liên quan đến lão thôi. Hay là gặp Hương, đầu tôi lóe lên ý nghĩ, liệu có thể thăm dò được gì không? Có chủ ý, tôi quyết định rất nhanh, đầu nghĩ cách để gặp cô.
Hôm sau tôi chạy qua cửa hàng sửa xe của anh Hùng lấy chiếc xe motor cũ của tôi đã gửi ở đây lúc tôi chuyển đi, sau một hồi độ đẽo tôi lại chuyển về nguyên bản, tôi thích kiểu xe classic như thế này, đi rất lành, thanh lịch và ít bị chú ý. Tôi đã chú tới một dòng xe cổ điển mới, phân khối lớn hơn và quan trọng là hàng chính hãng chẳng lo về giấy tờ, chiếc này để lại cho anh Hùng đi chơi.
Tôi dành hai ngày để quan sát Hương, trông cô không có vẻ lo lắng, căng thẳng chỉ có chút lặng lẽ, hàng ngày đến công ty một lúc, rồi lại về nhà luôn. Tôi có chút cũng không rõ tâm trạng của cô. Rồi tôi cũng thấy cơ hội, khi cô từ công ty về sớm, nhưng không về nhà mà đến một quán café khá xa công ty và cũng tương đối yên tĩnh. Tương đối khó quan sát từ bên ngoài do xung quanh cũng không có chỗ để quán nếu không muốn người trong quán nhìn thấy. Chiếc xe Hương đi đang đỗ trước quán, để chắc chắn cô ở trong đó.
Tôi cũng kệ, phóng xe đến quán, chiếc xe quen thuộc mà tôi đã dùng từ lâu, chỉ cần nhìn qua là Hương có thể nhận ra. Đỗ xe tôi khẽ liếc một vòng qua cửa kính nhưng không thấy Hương, tôi bước thẳng vào quán cũng chẳng ngó nghiêng xung quanh cắm cúi đi vào cái bàn chống đập vào mắt ở ngay giữa quán. Tôi ngồi xuống cái ghế hướng ra của, gọi ly café và mở cái máy tính lên.
Ngồi một lúc tự nhiên tôi lại thấy chán nản, suy cho cùng cũng chẳng giải quyết được việc gì, biết thì làm sao chứ? Gập cái máy tính lại, tôi trả tiền và bước ra khỏi quán. Vừa bước ra khỏi quán thì điện thoại trong túi vang lên, rút điện thoại thì thấy số của anh Cảnh.
Anh Cảnh đang đợi tôi ở chỗ hẹn, hôm nay còn chưa qua mồng mà anh đã hẹn ở quán thịt chó, ngồi xuống cái ghế đối diện, nhận chén rượu anh đưa tôi cụng với anh rồi ngửa cổ làm một hơi.
– Hôm nay anh hẹn em ra đây chỉ để uống rượu hay có chuyện gì khác không?
– Không, chỉ để uống rượu thôi.
– Vâng, vậy em kính anh một ly. Chúc anh sức khỏe, công tác tốt.
– Anh cũng chúc thằng em hanh thông thuận lợi.
Tôi có chút yên tâm, hai em anh nói chuyện khá cởi mở, tôi cũng không dấu ý định tương lai, anh Cảnh cũng giới thiệu một số bạn ở thành phố tôi chuyển đến và hứa nếu tôi gặp khó khăn gì anh sẽ giúp hết sức. Vậy thôi, tôi uống khá say và lúc về đã không đứng vững, cũng chẳng nhớ đi đi xe máy về kiểu gì nữa. Thả mình lên giường, ngủ thiếp đi.
Đang ngủ ngon, tiếng chuông điện thoại vang lên, ở trạng thái mơ màng tôi nghe cũng chẳng rõ và cũng chẳng phân biệt được ai, chỉ nhớ có tiếng hỏi đang ở đâu, thuận miệng tôi đọc địa chỉ rồi tiếp tục ngủ.
Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên, phải vất vả lắm tôi mới nhấc mình lên được để đi ra mở cửa. Tôi chẳng cảm giác gì khi thấy trước mặt là Hương, mở cửa cho cô vào nhà rồi lụng bụng mời cô cứ tự nhiên, sau đó tôi lại đi vào phòng ngủ thả mình xuống giường ngủ tiếp.
Tôi tỉnh dậy lúc trời đã tối, đầu vẫn mơ hồ, miệng khô khốc, mồ hôi dính trên người nhơm nhớp, vớ chai nước dở trên cái bàn đầu giường tôi tu một mạch, sau đó đi vào nhà tắm xả vòi nước và đứng dưới vòi một lúc mới có cảm giác thoải mái và nhớ lại những những gì xảy ra khi đang ngủ. Nhếch mép cười khổ một tiếng, tôi lau người đi ra ngoài thay bộ quần áo sạch.
Hương đang nằm trên cái ghế dài ở phòng khách ngủ ngon lành, trời nóng cô lại không bật điều hòa nên trên mặt có chút bóng do mồ hôi tiết ra. Tôi đi đến nhặt cái điều khiển điều hòa và mở nó lên, sau đó đóng hết các cửa kính lại.
Beer trong tủ lạnh cũng hết, tôi đi xuống tầng một và mua mấy lon tại cửa hàng tiện lợi, tiện thể mua hai hộp bánh mì kẹp tại cửa hàng bánh gần đó sau đó trở về nhà. Hương vẫn ngủ ngon lành, tôi cũng chẳng đánh thức lấy thêm cái chăn mỏng đắp lên người cô khi thấy cô co người ngủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Về quê |
Tác giả | Oceano |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện bú lồn, Truyện sex có thật |
Ngày cập nhật | 03/04/2021 11:36 (GMT+7) |