Chỉ có cường giả Thái Cổ mới có thể chống lại uy áp này, mới có thể dựa vào lực tu vi, đưa mọi người lao ra khỏi Tiên Vực của Vĩnh Hằng!
Rất nhanh, một tiếng nổ lớn vang vọng ở bên trong tâm thần của mọi người. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động. Hắn chỉ cảm thấy giống như thân thể thoáng cái lại trở nên nhẹ đi, dường như từ trong sự dây dưa nào đó, đột nhiên tránh thoát ra được. Hắn nhìn bốn phía.
Trong tầm nhìn của hắn…
Một mảnh tinh không tối tăm!
Trong nháy mắt khi nhìn thấy được tinh không tối tăm ở bốn phía xung quanh, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động. Ở trong một tích tắc này, trong lòng hắn còn giống như muốn nổ tung, xuất hiện một loại cảm giác nói không ra lời.
Đây là lần đầu tiên, trong đời… hắn, nhìn thấy được tinh không thật sự!
Không phải ở trong thân thể của Khôi Tể, không phải ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng ngẩng đầu ngước mắt nhìn theo. Mà là đã chân chính bước vào đến một mảnh tinh không mênh mông gần như không có điểm cuối.
Ban đầu, hắn vốn cho rằng thế giới Thông Thiên khá lớn. Sau đó hắn lại biết, toàn bộ thế giới Thông Thiên cũng chỉ là kích thước bằng một châu trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng mà thôi.
Ban đầu, hắn ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng ngẩng đầu nhìn tinh không, trong lòng hắn mặc dù biết tinh không lớn hơn nữa, nhưng còn xa mới bằng được lúc này, đứng ở trong bầu trời sao này, nhìn Tiên Vực của Vĩnh Hằng này đã từng vô cùng to lớn, so sánh với tinh không này, thật sự… Bé nhỏ không đáng kể.
Loại tư tưởng chấn động này, loại thế giới này được chế tạo ra, loại cảm giác nhãn giới nổ mạnh, khiến cho ở trong một chớp mắt này, Bạch Tiểu Thuần quên đi nguy cơ, quên đi tất cả. Thứ duy nhất tồn tại, chỉ có hư vô tối tăm ở vô tận bốn phía xung quanh, cùng với người khổng lồ Chúa Tể… kinh thiên này.
Không chỉ là Bạch Tiểu Thuần như vậy. Trên thực tế ngoại trừ Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa ra, tất cả những người khác, bao gồm vị Hải Thần Đại Tôn kia, trong lòng của mỗi người đều giống như Bạch Tiểu Thuần, tràn ngập sự dao động.
Không có người nào nói ra, chỉ là theo thông đạo ánh sáng do Thánh Hoàng thi pháp hình thành ra, tự mình không ngừng tới gần về phía người khổng lồ Chúa Tể phía trước.
Càng tới gần, người khổng lồ này đứng ở trong tinh không, toàn thân lấy một loại phong thái cùng với uy áp mà ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng không nhìn thấy được, lộ rõ ở trước mặt đám người Bạch Tiểu Thuần.
Tới gần người khổng lồ Chúa Tể ở khoảng cách gần như vậy, trên phương diện cảm nhận hoàn toàn không giống với lúc còn ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng!
Loại uy áp này, cảm giác sợ hết hồn hết vía này, hình như có vô cùng tà ác, điên cuồng ở trong tinh không này, mà hết thảy ngọn nguồn của những tà ác này, chính là vị người khổng lồ Chúa Tể này!
Còn dường như gặp phải thiên địch, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy áp lực vô cùng. Hình như nếu người khổng lồ này có thể mở mắt ra, một ánh mắt, liền có thể khiến cho tất cả mọi người… Trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Bắp thịt cường hãn, thân thể khổng lồ, trên bàn tay to tráng kiện giơ lên, còn có khóe miệng mơ hồ lộ ra sự giễu cợt. Tất cả những điều này, đều cho mọi người cảm nhận cực kỳ trực quan.
Cho dù Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, trong lúc lơ đãng, đều lộ ra sự cẩn thận.
Thật ra trong lòng của bọn họ, cũng có áp lực mãnh liệt, một vị người khổng lồ Chúa Tể như thế, tồn tại ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Nếu như đối phương thật sự tử vong, ngược lại cũng không có việc gì. Nhưng nếu giống như trong truyền thuyết, chỉ là ngủ say, có một ngày sẽ thức tỉnh, như vậy vị người khổng lồ Chúa Tể này sẽ trở thành đầu nguồn hủy diệt đi tất cả.
Càng tới gần cảm giác bị đè nén, càng lúc càng mạnh. Thật may, mục tiêu của mọi người cũng không phải là vị người khổng lồ này. Thần thông ánh sáng đến từ Thánh Hoàng, điểm cuối là ở trên bàn tay phải đang giơ lên của người khổng lồ. Lúc này, quạt tàn ở trên bàn tay, chỗ bị va chạm vẫn có chút lay động, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi ra, một lần nữa phiêu đãng ở tinh không!
Càng tới gần, cây quạt này càng lộ ra rõ ràng ở trong mắt của mọi người. So với lúc bọn họ ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng nhìn thấy, nó còn muốn khổng lồ hơn. Đây cũng là một cây quạt hoàn toàn mở ra. Tuy có phân nửa không trọn vẹn, nhưng nửa cây quạt còn tồn tại tốt có kích thước thực sự giống như đại lục. Trên cây quạt này tồn tại trên trăm cái xương quạt. Mỗi một cái xương quạt đều giống như một dãy núi thẳng tắp, nối liền hai đầu trên dưới của cây quạt!
Dường như trên trăm phương hướng khác nhau, nhưng điểm cuối đều ở mép quạt!
Đồng thời, trên trăm cây xương quạt này tạo thành mặt quạt. Trên đó rõ ràng là một bức tranh sơn thủy, nghiễm nhiên hình thành một mảnh thế giới… mênh mông vô cùng, càng lúc càng lộ ra rõ ràng ở trước mắt mọi người, cũng khiến cho trong mắt mọi người, chậm rãi xuất hiện ánh sáng chờ đợi mong mỏi mạnh yếu không giống nhau.
Mà ở đây cùng thân thể người khổng lồ, dù sao vẫn có chút khoảng cách. Cho nên uy áp đến từ người khổng lồ này, lại được thần thông của Thánh Hoàng trung hòa, duy trì ở trong phạm vi mọi người có thể thừa nhận được.
Cho đến khi đoàn người Bạch Tiểu Thuần cuối cùng theo thông đạo ánh sáng, bước vào trên tay cầm của cái quạt tàn này, do từng xương quạt trùng điệp đan xen lẫn nhau, hình thành nửa vòng tròn tàn khuyết, ánh sáng tiêu tan!
Cùng lúc đó, bản thân quạt tàn này tồn tại uy áp, cũng hình như trung hòa một phần đè ép đến từ người khổng lồ Chúa Tể, khiến cho mọi người cho dù mất đi ánh sáng của Thánh Hoàng bảo vệ, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
Chỉ có điều ở trên phương diện cảm nhận, hình như thân thể có từng ngọn núi lớn đè nặng, rất khó chịu. Còn căn cứ vào tu vi khác nhau, trọng lượng cùng số lượng núi lớn trong cảm nhận cũng có không giống nhau.
Cùng lúc đó, cũng không biết là nguyên nhân do tới gần người khổng lồ Chúa Tể, hay do uy áp của bản thân cây quạt này, rốt cuộc khiến cho thần thức của mọi người không có cách nào rời khỏi thân thể!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 26/11/2019 11:29 (GMT+7) |