Khí tức này tản ra, khiến cho Thánh Hoàng ở bên cạnh, thân thể run rẩy, giống như từ bên trong linh hồnhắn phát sinh một loại kích động muốn quỳ xuống lạy. Con rùa đen nhỏ cũng liên tục hít sâu. Càng không cần phải nói chúng sinh thời khắc này ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, tất cả đang tận mắt nhìn thấy hình ảnh trên trời cao.
– Tu vi Thái Cổ, thân thể Thái Cổ…
– Trên người Khôi Hoàng, có khí tức của tổ tiên!
– Đây là… cảnh giới Khôi Tổ!
Thân thể Thái Cổ!
Tu vi Thái Cổ!
Vào giờ phút này, thân thể cùng tu vi dung hợp trùng điệp với nhau, bạo phát ra một khí tức cùng sóng dao động giống như trở về tổ, từ trên người Bạch Tiểu Thuần phóng ra ngập trời!
Thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược. Toàn bộ trời cao của Tiên Vực Vĩnh Hằng vặn vẹo, chấn động chúng sinh. Đồng thời, trong mắt Bạch Tiểu Thuần kích động. Trong khoảng thời gian này trong lòng hắn có áp lực cực lớn. Lúc này thân thể đột phá, chiến lực lại bước một bước. Cho dù vẫn không có cách nào hóa giải nguy cơ đến từ Nghịch Phàm chúa tể thức tỉnh, nhưng cuối cùng đã cách mục tiêu gần hơn một chút nữa.
Cùng thời điểm thân thể hắn đột phá, thăng cấp Thái Cổ, đồng thời theo lực khôi phục một lần nữa ngưng tụ, tất cả thương thế trên người Bạch Tiểu Thuần hình thành do những lần đập chuông trước đó, trong khoảnh khắc lại khỏi hẳn. Thậm chí so với lúc đầu, bộ dạng còn muốn dạt dào tràn đầy hơn. Nhất là lửa sinh mệnh của hắn, lúc này vô hình thiêu đốt, giống như một mặt trời nhìn không thấy, ở trong sông vĩnh hằng này, còn ở trên trời cao Tiên Vực Vĩnh Hằng, nhẹ nhàng chiếu xuống!
– Mẹ Vĩnh Hằng!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào chỗ chuông lớn của mẹ Vĩnh Hằng. Trong một cái chớp mắt, thân thể hắn bước lên trước, lại trực tiếp vượt qua hư không. Thời điểm xuất hiện đã ở bên cạnh cái chuông lớn. Tay áo bên phải của hắn hơi vung lên, cũng không nắm tay, chỉ là nhìn như nhẹ nhàng vỗ qua một chưởng.
Một chưởng này nhìn như tầm thường, ở trong chớp mắt đánh ra, tự nhiên dẫn tới hư vô tan vỡ, từng tiếng vỡ nát vang vọng tám phương. Tiếng động vang lên cực lớn, khiến cho con rùa đen nhỏ lại hít sâu. Cho dù trước đó Thánh Hoàng bị Bạch Tiểu Thuần nhiều lần chấn động, nhưng hôm nay vẫn không nhịn được tâm thần lại một lần nữa chấn động mãnh liệt.
– Một chưởng này…
Hắn thật sự biết rõ, nắm tay của Bạch Tiểu Thuần trước đó, đánh ra một quyền, dâng lên khí thế ngập trời, mặc dù cũng thực sự rất mạnh, nhưng trên thực tế vẫn có không ít lực còn sót lại tản ra ngoài, lúc này mới hình thành thiên địa biến hóa khác thường. Đây là hiện tượng bản thân thần thông không thể khống chế. Tu vi càng cao, pháp lực càng mạnh, lại càng như vậy. Ở thời điểm cùng trời đất ăn ý, tự nhiên phóng ra ngoài.
Mà bây giờ, một chưởng tầm thường này của Bạch Tiểu Thuần, không chấn động trời, không chấn động đất, nhưng hết lần này tới lần khác loại nhẹ nhàng lại, lại phản ánh ra tu vi cùng thân thể của hắn đã trùng điệp hoàn mỹ!
Loại trùng điệp này, chính là khí tức tổ được không ít người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng kinh ngạc kêu lên ra, cũng chính là Tổ Cảnh trong miệng Thánh Hoàng vừa hoảng sợ kêu lên!
Tổ Cảnh, chính xác mà nói không phải là cảnh giới gì, mà là một loại miêu tả lưu truyền ở trong điển tịch. Trọng điểm của nó chính là thân thể cùng tu vi trùng điệp. Nói đến thì đơn giản, nhưng trên thực tế từ cổ chí kim, ngoại trừ ba Tổ ra, lại không ai có thể làm được điểm này.
Về phần người tu vi yếu ớt, có lẽ cũng có thể miễn cưỡng làm được, nhưng loại trình độ trùng điệp đó, căn bản cũng không sẽ có khí tức gì tản ra. Chỉ có sau khi đến cảnh giới Thái Cổ, cho thấy sự trùng điệp, mới chấn động người đời!
Lại giống như ngưng tụ lực lượng thiên địa thành một điểm, lấy điểm này bạo phát, bẻ gãy nghiền nát, chấn động thế giới!
Lúc này theo một chưởng của Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, chỗ chuông lớn của mẹ Vĩnh Hằng bạo phát ra tiếng nổ lớn chấn động càng mãnh liệt hơn so với trước kia rất nhiều. Thậm chí bản thân toàn bộ chuông lớn gần như trong suốt, cũng vặn vẹo kịch liệt, dường như muốn tan vỡ, bạo phát ra tiếng nổ lớn kinh thiên động địa nổ. Lực phản chấn của nó, cũng giống như sóng to gió lớn, từ bên trong chuông lớn nơi này khuếch tán ra, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần, giống như hình thành sóng lớn nhìn không thấy được, muốn hoàn toàn chìm ngập Bạch Tiểu Thuần ở bên trong.
Nếu như đổi lại là lúc trước, cho dù Bạch Tiểu Thuần có thể chịu đựng được, lực khôi phục Bất Tử Quyển cũng nhất định không có cách nào theo kịp tổn hao của thân thể. Nhưng hiện tại lại không giống như vậy. Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có tinh quang chớp hiện. Thân thể hắn không lui ra phía sau nửa bước, thậm chí tay phải hắn đặt ở trên cái chuông lớn, cũng hoàn toàn không có nâng lên chút nào.
Sau khi hoàn toàn nhận cắn trả từ bên trong chuông lớn xong, thần sắc Bạch Tiểu Thuần vẫn giống như bình thường. Từ ngũ tạng trong cơ thể truyền ra sự khôi phục, khuếch tán toàn thân, giống như hình thành một cái lưới lớn, phân tán toàn bộ lực cắn trả ra, toàn thân gánh chịu, đồng thời lại nhanh chóng khỏi hẳn!
Toàn bộ quá trình nói đến thì chậm rãi, nhưng trên thực tế đều hoàn thành trong một lần hít thở. Sau khi hóa giải hết lực cắn trả kinh khủng này, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có một chút dừng lại, ngẩng mặt lên trời cười, tự tin mãnh liệt dâng lên. Đồng thời, hắn lại đánh ra một chưởng!
Không dừng lại, toàn thân Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn bạo phát, hình như có loại quyết tâm mẹ Vĩnh Hằng không tỉnh lại, quyết không bỏ qua. Cuối cùng hắn lại liên tiếp đánh ra bảy tám chưởng, nếu như tính luôn trước đó, hắn đã gõ cái chuông lớn này tròn ba mươi cái!
Những tiếng động ầm ầm vang vọng thiên địa. Chuông lớn lắc lư càng lúc càng mãnh liệt, lực cắn trả cũng giống như vậy. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn không có dừng lại. Lúc này, Bất Tử Quyển của hắn cuối cùng lại thành tạo đối với loại cắn trả khi đập chuông này. Cho tới cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy mỗi lần cắn trả, đều sẽ khiến cho toàn thân trong ngoài của mình giống như bị thử thách một hồi, cuối cùng lại có chút thoải mái. Vì vậy hắn lại đánh ra 31 cái, ba mươi hai cái…
Loại cảm giác thoải mái này, càng lúc càng trở nên mãnh liệt, lại giống như có vô số một tay nhỏ bé, đang không ngừng xoa bóp ở trên người của mình, cảm giác sảng khoái từ trong ra ngoài. Thậm chí một vài nơi bản thân mình sờ không tới, cũng đều giống như bị bàn tay nhỏ bé âu yếm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/12/2019 11:29 (GMT+7) |