Vĩnh Hằng - Quyển 2

Phần 51

Một lúc lấu sau, Bạch Tiểu Thuần mang theo đau khổ chạy vội. Hắn cảm thấy mình quá thê thảm, rõ ràng là lúc này đã có được Địa Mạch khí dẫn, muốn tìm một nơi an toàn nhưng lại bị tiểu nữ hài kia đuổi kịp.

Vừa mới nghĩ tới sự hung hiểm và nguy cơ lúc mới rồi Bạch Tiểu Thuần liền run sợ. Giờ phút này sắc trời đã dần tối, bốn phía không nhìn thấy thân ảnh, Bạch Tiểu Thuần đã tìm được một sơn động, vừa thở hồng hộc ngồi xuống, lại vừa cảnh giác nhìn xem bốn phía. Sơn động này hắn cảm thấy coi như cũng có thể là một chỗ ẩn nấp, khi còn đang phân vân xem có hay không chọn nơi này để Trúc Cơ, thì bỗng nhiên trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện vặn vẹo.

Chút vặn vẹo này chỉ diễn ra trong chớp mắt đã khôi phục, không biết là do thế giới này vặn vẹo hay là do mắt hắn tự vặn vẹo. Tóm lại, sau khi nó khôi phục lại, thì trước mặt hắn vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người.

Chính là tiểu nữ hài mặc áo trắng kia, hai con mắt màu đen đang nhìn chòng chọc vào mình.

“Ca ca, ngươi không được đi, chơi với ta…”

Bạch Tiểu Thuần muốn hỏng mất rồi, tròng mắt của hắn đỏ bừng, hai tay bấm niệm phá quyết đem linh lực tản ra hóa thành chiếc đỉnh lớn màu tím, oanh một tiếng đánh về phía trước.

Lúc mặt đất rung chuyển thì thân hình của hắn nhảy lên một cái. Đến khi cúi đầu nhìn lại thì Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra căn bản là cũng không có bóng dáng của tiểu nữ hài kia. Tất cả mọi thứ trước đó hình như đều là ảo giác của mình.

“Đáng chết!” Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi. Hắn phát hiện ra không thích hợp, cũng đoán được là có lẽ tiểu nữ hài quỷ dị kia đã hạ thuật pháp gì đó lên người mình.

Không có tâm trạng nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục tiến lên, chỉ có thể rời xa nơi này. Lại qua một canh giờ nữa, từ xa hắn đã nhìn thấy được có ba gã tu sĩ đang chém giết lẫn nhau. Nhưng khi Bạch Tiểu Thuần vừa mới tới gần thì bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Một giây trước hắn thấy ở phía trước ba người vẫn còn trống trải, không có thân ảnh nào khác, nhưng bây giờ lại thấy tiểu nữ hài kia đang quỷ dị đứng ở bên cạnh ba người, hướng về phía mình mỉm cười. Chỉ bất quá là nụ cười này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng lại bất ngờ hóa thành một cái miệng lớn đánh về phía mình.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp vỡ, tu vi tản ra khắp toàn thân, tay phải nắm chặt đem Bất Tử Trường Sinh Công bộc phát, đánh ra một quyền. Mặt đất chấn động, tiểu nữ hài đã biến mất. Ba tên tu sĩ đứng cách đó không xa kia lúc này đều hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thuần. Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần sau khi xuất hiện thì giống như là đang phát cuồng, thế mà đánh một quyền vào núi đá.

Ba người trợn mắt há mồm nhìn cái núi đá kia hóa thành tro bụi, lập tức tránh đi.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, cắn răng nhìn bốn phía, tiếp tục đi xa.

Rất nhanh đã qua hai ngày, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đã mệt mỏi không chịu nổi. Trong hai ngày này, đã quá nhiều lần hắn nhìn thấy được tiểu nữ hài áo trắng, thậm chí ngay cả lúc mình ngồi xuống cũng thấy được thân ảnh của đối phương.

Loại trạng thái này càng lúc càng nghiêm trọng, lúc đầu còn cách nhau một canh giờ, nhưng bây giờ gần như là cứ ba trăm hơi thở là sẽ phát tác một lần, căn bản là không có cách nào Trúc Cơ.

Mà trong hai ngày này, Bạch Tiểu Thuần cũng gặp được một vài đệ tử của bốn tông, thậm chí đệ tử của Linh Khê Tông hắn cũng đã gặp được, nhưng không có một ai có thể nhìn thấy tiểu nữ hài áo trắng. Trong mắt của bọn hắn, Bạch Tiểu Thuần chỉ có một thân một mình.

Ngay vào lúc hoàng hôn của ngày thứ hai này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tơ máu. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, thân thể của mình ở bên trong sự mỏi mệt này tựa như khó có thể giữ chặt được, lại xuất hiện dấu hiệu muốn phiêu tán đi, thậm chí đầu óc cũng đã có chút hỗn loạn.

“Lần phát tác tiếp theo cũng sắp đến rồi…” Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, dứt khoát không tiến lên nữa, mà nắm chặt nắm đấm ngồi xuống trên một tảng đá lớn. Trên người hắn vẫn còn một viên quái đan, nhưng hắn không dám ném ra tiếp. Hắn có một loại trực giác rằng sở dĩ mình không chết là bởi vì trong tay mình vẫn còn viên đan dược này.

Một khi ném nó ra, bị tiểu nữ hài kia thu được, thì như vậy rất có thể mình… sẽ có kết quả không khác Lôi Sơn là bao nhiêu. Sự tình lần này cũng đã gõ cho hắn một cái cảnh báo mà trước nay chưa từng có, đó là… Đan dược không thể tùy tiện đi luyện.

“Loại sự tình giống như thật mà không phải thật, giống như ảo mà không phải ảo này có thể xem thành một loại độc. Chỉ cần tìm được biện pháp giải độc là có thể khỏi hẳn!”

Trong khi Bạch Tiểu Thuần đang trầm ngâm, thì đột nhiên ở nơi xa có một đạo trường hồng gào thét bay qua. Vốn chỉ là đi ngang qua, nhưng khi tới gần chỗ Bạch Tiểu Thuần thì lại đột nhiên dừng lại.

“A?” Đây là một gã thanh niên có bộ dáng hoàn khố của Huyết Khê Tông. Giờ phút này khi gã nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì trong mắt đã lộ ra lửa nóng. Trong tay gã có cầm một cái la bàn, cây kim của cái la bàn này khi chỉ về hướng Bạch Tiểu Thuần thì lập tức phát ra ánh sáng chói mắt.

“Ngươi thế mà đã tìm được đầy đủ Địa Mạch khí, tạo thành Địa Mạch khí dẫn… Cũng quá nhanh đi!”

“Ha ha, đây là số mệnh đã định a. Lần này Hứa Tiểu Sơn ta nhất định là có thể danh chấn tứ tông, trở thành người đầu tiên Trúc Cơ!” Thanh niên này chính là Huyết Yêu Tông Hứa Tiểu Sơn. Giờ phút này gã đang kích động nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút.

“Đừng có làm phiền ta, qua một bên chơi đi!” Bạch Tiểu Thuần đang phiền muộn. Hắn đang tính toán thời gian, chỉ còn có mười mấy hơi thở nửa là đến thời gian phát tác lần tiếp theo.

“Ta biết ngươi. Ngươi tên là Bạch Tiểu Thuần, ở trong Linh Khê Tông của các ngươi được khen là đòn sát thủ. Đáng tiếc tình trạng hiện giờ của ngươi lại suy yếu đến như thế. Ngọn lửa sinh mệnh của ngươi đã ảm đạm, lúc nào cũng thể đến dập tắt. Cơ hội của Hứa Tiểu Sơn ta tới rồi a!”

“Bạch Tiểu Thuần, trên người ngươi có một viên Địa Mạch kết tinh. Chúng ta thương lượng một chút, ngươi cho ta mượn chơi đùa có được không.” Trong mắt Hứa Tiểu Sơn lộ ra vẻ tham lam, ngửa mặt lên trời cười to, thân thể nhoáng lên một cái, đưa tay bấm niệm pháp quyết. Lập tức xung quanh gã rõ ràng xuất hiện bảy tám loại pháp khí. Mỗi một cái đều phát ra ánh sáng sắc bén, lộ ra khí thế bất phàm, dưới sự điều khiển của gã, bay thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Hứa Tiểu Sơn, đang định xuất thủ. Nhưng đúng vào lúc này, trước mắt hắn bỗng nhiên vặn vẹo, thân ảnh của tiểu nữ hài áo trắng lại một lần nữa xuất hiện. Nàng ta đang đứng bên cạnh Hứa Tiểu Sơn, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mỉm cười đầy quỷ dị, vẻ tươi cười càng lúc càng phóng đại, đến cuối cùng hóa thành một cái miệng lớn, mắt thấy nó đã sắp nhào về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng vào lúc này, Hứa Tiểu Sơn đột nhiên hét ầm lên, rõ ràng lại đột ngột lùi về phía sau. Gã nhìn vào chỗ trống không ở bên cạnh, trong mắt lộ ra hoảng sợ, thân hình run rẩy mãnh liệt.

“Sát Hồn có thần trí. Trời ạ, nơi này làm sao có thể có Sát Hồn có thần trí tồn tại, không phải bọn chúng đều bị diệt rồi sao? Đáng chết, ngươi rõ ràng lại bị Sát Hồn thế này để mắt tới. Khó trách ngươi lại suy yếu đến như vậy, đây là nguyền rủa a. Ngươi nhất định phải chết!” Hứa Tiểu Sơn trợn mắt há mồm, nhanh chóng lui lại, đến khi lùi ra hẳn phía sau thì lấy ra một viên Cổ Ngọc.

Bên trên Cổ Ngọc này có một chỗ màu nâu, giống như là bị máu tươi thấm vào. Nó vừa được lấy ra, Cổ Ngọc rõ ràng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhanh chóng lùi lại.

Bạch Tiểu Thuần ở phía dưới lúc này hai mắt bỗng nhiên trợn to, hô hấp dồn dập.

“Ngươi có thể thấy nàng? Bảo vật trong tay ngươi là cái gì!” Trong thế giới của hắn, hắn thấy tiểu nữ hài áo trắng sau khi bị Hứa Tiểu Sơn phát hiện ra thì quay sang nhìn Hứa Tiểu Sơn một chút. Nhưng ngay sau đó, khi Hứa Tiểu Sơn lấy ra Cổ Ngọc, thì thần sắc của nàng ta rõ ràng lại biến đổi, trong nháy mắt đã lui lại.

Hứa Tiểu Sơn căn bản là cũng không trả lời, quay người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng gã còn chưa chạy được bao xa thì thân hình Bạch Tiểu Thuần nháy mắt đã phóng lên, cái cánh sau lưng vỗ một cái, cả người oanh một tiếng, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hứa Tiểu Sơn, nâng tay phải đánh xuống một quyền.

“Hứa Tiểu Sơn, chúng ta thương lượng một chút, ngươi đem cái Cổ Ngọc này cho ta mượn chơi đùa.”

“Ta không cướp của ngươi là đã không tệ rồi, ngươi còn dám tới cướp của ta. Ngươi đã bị nguyền rủa, cách cái chết không xa, còn dám cùng ta động thủ!” Hứa Tiểu Sơn biến sắc, bấm niệm pháp quyết. Lập tức ở bốn phía có bảy tám món pháp bảo hiện ra, bỗng nhiên đánh trả.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần thoáng hiện ra ánh sáng bạc, một quyền đánh xuống, trực tiếp đánh vào Hứa Tiểu Sơn cùng với bảy tám món pháp bảo của gã.

Tiếng nổ vang lên kinh thiên động địa. Bảy tám món pháp bảo kia đều run lên, phát ra âm thanh ken két rồi sụp đổ. Bạch Tiểu Thuần hóa thành cuồng phong, nháy mắt đã tiến đến.

Hứa Tiểu Sơn giật mình, vẻ mặt trở nên dữ tợn. Gã vung mạnh tay phải lên, lập tức chuỗi hạt châu ở trên cổ tay bay ra, thình lình hóa thành mười tám thi nhân. Mỗi một con đều có thể so sánh với Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn, đồng loạt ra tay.

Bạch Tiểu Thuần lần đầu tiên gặp phải loại thuật pháp điều khiển thi thể này. Hắn phát hiện ở trên người những thi thể kia đều có lông màu xám, mà ở chỗ chân lông thì lại có màu đen, giống như đang dần chuyển sang màu đen.

Cả đám đều cực kỳ không tầm thường.

Trong tiếng nổ vang, nồi sắt ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần sụp đổ, nhưng thân thể của hắn lại không bị tổn thương mảy may. Ngược lại, khi hai tay của hắn vung lên, lại có một cỗ lực lượng điểu khiển kinh người bộc phát, bao trùm lên bốn phía, điều khiển những thi nhân kia, khiến cho thân hình của bọn nó run lên, không có cách nào động đậy mà chỉ có thể phát ra những âm thanh ken két.

Hứa Tiểu Sơn kêu khẽ một tiếng, nhưng hai tay lại không có dừng lại. Tay trái của gã vung lên, lập tức có chín cái quan tài bằng đồng xanh bay ra, rồi ngay tức khắc biến lớn, ụp xuống phía Bạch Tiểu Thuần. Tay phải của gã hất lên, một cái hồ lô xuất hiện, phun ra đất cát cuồn cuộn tứ phương, thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.

Mà tóc trên đầu gã cũng hất lên, mấy cái chuông nhỏ treo trên đó cũng thoát ra, tạo thành từng đạo hư ảnh, trùng sát Bạch Tiểu Thuần.

Càng kinh người hơn, đó là gã đột nhiên há to miệng, từ trong đó có một cây quạt màu máu bay ra. Khi cây quạt này phe phẩy, lập tức huyết vụ cuốn lên đầy trời, giống như tạo thành một cái trận pháp. Từ trong huyết vụ có những tiếng gầm gừ truyền ra, hóa thành vô số bàn tay sắc nhọn, từ bốn phương tám hướng, chụp đến Bạch Tiểu Thuần.

“Hứa Tiểu Sơn ta có pháp bảo, có thi nhân. Bạch Tiểu Thuần, ngươi dám đấu cùng ta sao?!” Hứa Tiểu Sơn đắc ý cười to, vỗ túi trữ vật. Lập tức lại có hơn hai mươi kiện pháp bảo bay ra, mỗi cái đều có phầm chất vô cùng tốt. Còn có cả một bình đan dược bị gã nuốt hết cả vào, đem lượng linh khí vừa bị hao phù bù đắp lại. Nếu như có người thứ ba ở đây, thì nhất định sẽ bị một trận chiến này làm cho hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, Bạch Tiểu Thuần đang bị rất nhiều pháp bảo vây công, bỗng nhiên ở ngoài cơ thể của hắn xuất hiện một con tiên hạc, hóa thành tấm chắn vờn quanh. Mà trên người hắn lại càng có hắc mang lóe lên, bao trùm toàn thân.

Đồng thời, hắn vỗ mạnh một cái vào túi trữ vật, lập tức ở trong tay xuất hiện mấy trăm tấm phù lục rồi đem dán hết cả lên trên thân. Oanh một tiếng, từng tầng từng tầng màn sáng phòng hộ cùng nhau bộc phát. Trong chớp mắt đã có mấy trăm tầng màn sáng dày chừng hơn năm mươi trượng, khí thế cực kỳ kinh thiên.

“Trên người Bạch Tiểu Thuần ta có chính là phù lục phòng hộ. Những thứ kia của ngươi chỉ là pháp bảo, dám đấu cùng ta sao?” Lúc âm thanh ngạo nghễ của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, đám thi nhân ở bốn phía liền bị bốc lên, ba ngàn đất cát không cách nào tiến vào được quá nhiều, bị kẹt lại ở bên trong, còn có không ít bị bắn văng ra ngoài. Mà chín cái quan tài bằng đồng xanh kia, khi rơi xuống cũng giống như vậy, cứng rắn bị ngăn cản ở bên ngoài.

Cho dù là Hứa Tiểu Sơn, cũng thiếu chút nữa là rớt tròng mắt ra ngoài. Gã ngơ ngác nhìn một màn này, cả người đều phát mộng. Gã đánh nhau với người khác luôn là dựa vào lượng pháp bảo đông đảo và thi nhân, nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp được người tương xứng với mình như Bạch Tiểu Thuần này.

Mặc dù không phải là pháp bảo, nhưng giá trị của mấy trăm tấm phù lục kia khiến cho Hứa Tiểu Sơn nhìn thấy mà giật mình.

“Trong tư liệu có nói tên Bạch Tiểu Thuần này rất thần bí cường hãn, nhưng cũng không có nói hắn có tiền như vậy a!!” Hứa Tiểu Sơn cười khổ. Gã biết rõ mình đáng sợ, tự nhiên cũng biết rõ sự đáng sợ của loại người giống như mình. Nhất là phù lục nhiều như vậy cũng làm cho gã nóng mắt, dù sao pháp bảo cần phải có linh lực bổ sung, mà phù lục thì lại cần cực ít, cái hao phí phần lớn là lực lượng của bản thân phù lục.

Có giá trị không nhỏ, mà thời gian sử dụng lại có hạn chế, nên ngay cả Hứa Tiểu Sơn cũng cảm thấy xa xỉ.

Giờ phút này gã đang trợn mắt nhìn. Đối với Bạch Tiểu Thuần, gã cũng rất bái phục, cảm thấy rất giống mình, thậm chí trong lòng còn có một tia cùng chung chí hướng. Sau khi ngẫm nghĩ, liền trực tiếp đem cái Cổ Ngọc kia ném cho Bạch Tiểu Thuần.

“Đáng chết, Hứa Tiểu Sơn ta còn chưa có phục qua người nào. Bạch Tiểu Thuần ngươi tính là một người. Nếu ngươi cần cái này, cho ngươi thì không có khả năng, nhưng cho ngươi mượn chơi thì không thành vấn đề!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Vĩnh Hằng - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 27/09/2019 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 2
Phần 51 Hai con Hắc Phệ Nghĩ đứng đầu râu chúng không ngừng đung đưa, giống như đang trao đổi cái gì đó. Lăng Tiếu không có thời gian hao tổn với chúng, chiến ý của hắn bành trướng, bay thẳng tới chém giết hai con Hắc Phệ Nghĩ cấp hai. Bởi vì cái gọi là bắt giặc trước bắt vua! Giết hai con Hắc Phệ Nghĩ cấp hai này, những con khác chắc chắn thoái lui. Lăng Tiếu lấy đao kiếm ra, một đạo kim quang chói mắt bắn qua phía đám Hắc Phệ Nghĩ đang tập kích tới. Nhưng mà hai con Hắc Phệ Nghĩ cấp hai cũng chẳng phải dễ đối phó như vạy, chúng đã có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lục Thiếu Du – Quyển 5
Phần 51 Nghỉ ngơi đi. Lục Thiếu Du để Tiểu Long hộ pháp rồi lập tức nhắm mắt. Thủ ấn khẽ kết rồi bắt đầu tu luyện, thân thể được bao phủ bởi một tầng quang mang. Nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt Thúy Ngọc lúc này có chút thoảng thốt, khẽ lẩm bẩm nói: Hắn rốt cuộc là dạng người gì, ta không thể nhìn thấu hắn. Dường như trên người hắn cất dấu vô số bí mật. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lục Thiếu Du ngày càng hiểu hơn về Thúy Ngọc thế nhưng Thúy Ngọc thì càng lại hiếu kỳ về Lục Thiếu Du. Có thể nữ nhân chính là loại động...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hướng Nhật – Quyển 1
Phần 51 Cái gì? Hướng Nhật không dám tin vào tai mình nhìn cô nàng hỏi lại: Tiểu Thanh, ý của em là muốn sống chung với anh... Ây! Em đừng hiểu lầm, anh không phải có ý này, ý anh muốn nói là... Em xác định muốn ở cùng với anh? Ngủ cùng một phòng? Trong lòng lưu manh muốn bồi thêm câu ‘ngủ cùng giường?’. Đúng vậy, sư phụ! Thạch Thanh mặt đỏ bừng lên. Cái này... Em biết mà, sư phụ bây giờ không thể quyết định, phải hỏi qua Sở Sở mới được! Nếu không... anh đi mua một căn nhà cho em ở... Ách, ban ngày anh tới ở cùng...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng