Bay qua Lạc Trần sơn mạch là có thể tiến vào trong phạm vi thế lực của Huyết Khê Tông.
Bạch Tiều Thuần một đường bay nhanh, mang theo đầy cảm khái, dựa vào tốc độ Trúc cơ bây giờ, hắn nhanh chóng tới được dãy Lạc Trần này. Quay lại đây lần nữa khiến lòng hắn có chút phức tạp khi nghĩ lại những hung hiểm trong đó, mặt khác còn nghĩ tới chuyện tình Đỗ Lăng Phỉ mất tích nữa.
Nếu không có chuyện xảy ra tại Lạc Trần sơn mạch năm đó, Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ cũng sẽ không tiếp xúc thâm tình với nhau, Đỗ Lăng Phỉ thậm chí cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt như Chu Tâm Kỳ hiện tại vậy.
Mà Bạch Tiểu Thuần cũng không chứng tỏ được khả năng gì của bản thân cả. Hết thảy mọi chuyện, đều vì biến cố nơi gia tộc Lạc Trần tại sơn mạch này mà cải biến tất cả.
Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, vẫn hướng về phía Lạc Trần sơn mạch mà đi. Ngang qua chỗ gia tộc Lạc Trần khi xưa, nơi này cũng không còn sót lại nhiều vết tích còn lại nữa, cỏ cây rậm rạp tựa như chưa từng có một gia tộc Lạc Trần nào xuất hiện ở nơi đây vậy.
Xa xa bên kia, Bạch Tiểu Thuần có thể nhìn thấy được một gia tộc khác được Linh Khê Tông chống lưng thay thế Lạc Trần gia tộc, trấn thủ tại dãy núi này.
Bạch Tiểu Thuần cũng không gây chú ý đến gia tộc này mà lặng yên bước vào trong vùng rừng núi. Tuy đã là tu sĩ Trúc Cơ thế nhưng trong này vẫn có rất nhiều hung thú hắn không trêu chọc tới được.
Mấy ngày đi đường này, hắn đã nhìn thấy được thế giới đầy rộng lớn trước mắt, còn nhìn thấy được một con cự thú Hồng hoang kinh người.
Đồng thời, khi gặp được mấy gia tộc tu chân trên đường thì hắn cũng đã rõ ràng lý do ngày đó Chưởng môn sư huynh triệu tập Trúc cơ tu sĩ bên ngoài đại điện.
“Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông cuối cùng đã khai chiến…” Nhớ tới chuyện tranh giành vị trí của Không Hà Viện mà Trịnh Viễn Đông từng nói qua, Bạch Tiểu Thuần nhìn về nơi rất xa kia, trong đầu mường tượng cảnh chiến tranh của Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông.
Một trận chiến này hẳn là đầy kinh thiên động địa. Đồng thời Bạch Tiểu Thuần cũng đang nghĩ, hẳn là… chiến tranh giữa Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông cũng không còn xa nữa.
Nửa tháng sau, Bạch Tiểu Thuần đã xuyên qua dãy Lạc Trần sơn mạch, đặt chân tới phạm vi của Huyết Khê Tông. Trước khi tiến bước vào, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi rồi chậm rãi lấy mặt nạ trong túi Trữ vật đeo lên mặt.
Ngay khi tiếp xúc với da mặt, mặt nạ này như hòa tan vào làn da Bạch Tiểu Thuần, rồi gương mặt của hắn nhanh chóng vặn vẹo, dần hiện ra một gương mặt xa lạ.
Gương mặt rất anh tuấn, còn đầy lạnh lùng, hơn nữa ánh mắt ôn hòa của Bạch Tiểu Thuần cũng bị mặt nạ cải biến mà lộ ra đầy vẻ lăng lệ và tàn nhẫn.
Bạch Tiểu Thuần hài lòng sờ lên mặt, sau đó lấy phục trang của Dạ Táng giả trong túi trữ vật mặc vào thay cho bộ đồ đệ tử Linh Khê Tông trên người. Cả người hắn nhanh chóng biến hóa, trở thành Dạ Táng.
Dưới sự che đậy của mặt nạ, công pháp trong thể nội hắn cũng khó mà bị người khác nhìn ra chút manh mối gì, còn tu vi Trúc cơ sơ kỳ của hắn cũng đã trở thành Ngưng khí tầng mười đại viên mãn.
Hết thảy mọi thứ đều hoàn toàn phù hợp với thân phận Dạ Táng này. Thấy vậy Bạch Tiểu Thuần mới thở ra một hơi dài mà bước ra, tiến vào trong phạm vi thế lực của Huyết Khê Tông. Hắn không gấp gáp tiến sâu vào trong Huyết Khê Tông ngày mà cảnh giác nhìn quanh bốn phía, rồi chậm rãi bước đi.
Trên đường đi, hắn thường xuyên liên hệ với hồn Dạ Táng giả, trình độ hiểu biết về Huyết Khê Tông cũng càng thêm nhiều. Tông môn này là một nơi mạnh được yếu thua, còn cổ vũ các đệ tử tranh đấu với nhau.
Toàn bộ Huyết Châu này đều ngập tràn hung hiểm và sát cơ, thậm chí trong tông môn so với bên ngoài cũng nguy hiểm không kém.
Theo như giải thích của Dạ Táng, tuy rằng tất cả các đệ tử Huyết Khê Tông đều được truyền tống trở về Huyết Châu, có một số người được tông môn tìm về, thế nhưng cũng có một số lựa chọn ẩn nấp chữa thương đến khi khỏi hẳn mới về tông, cho nên vấn đề thời gian trở về Huyết Khê Tông của hắn cũng không khó giải quyết.
Bằng không mà nói, nếu mang theo thương thế trở về tông môn thì phải đối mặt với nguy hiểm hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Khi Bạch Tiểu Thuần nghe nói như vậy thì cảm thấy rất lo lắng, Huyết Khê Tông quả nhiên quá đáng sợ. Nhưng sức mê hoặc của kiện Bất diệt Vĩnh hằng kia quá lớn, hơn nữa qua phân tích thêm về nguồn gốc của mặt nạ này khiến hắn đành cắn răng tiếp tục.
Lúc bước đi, Bạch Tiểu Thuần cũng để ý thấy mặt đất toàn bộ Huyết Châu là một mày nâu, tựa như vì bị nhiễm quá nhiều máu tươi. Mà chính Dạ Táng cũng không biết do nguyên nhân gì, chỉ biết từ khi nơi này hình thành đã như vậy rồi, thậm chí thực vật mọc ở nơi này cũng có tính công kích rất hung mãnh.
Trên đường đi Bạch Tiểu Thuần cũng gặp không ít sự tấn công của đám thực vật này, có cái bị hắn diệt đi, nhưng cũng có dạng dọa cho hắn phải chết khiếp mà tránh qua.
Hai tháng trôi qua, Bạch Tiểu Thuần cũng tới được sơn môn Huyết Khê Tông. Cũng như Linh Khê Tông, sơn môn Huyết Khê Tông ở sát ngay Thông Thiên Hà.
Cho dù đã từng nghe Dạ Táng miêu tả, nhưng khi nhìn sơn môn Huyết Khê Tông từ phía xa cũng khiến Bạch Tiểu Thuần nhịn không được mà vang một tiếng trong đầu, toàn thân chấn động, trợn mắt há hốc mồm.
Hắn bị rung động hoàn toàn.
Không giống như tòa sơn kiều Chủng Đạo sơn hùng vĩ ở giữa, Nam Bắc là bảy ngọn núi tung hoành đấy khí thế, sơn môn Huyết Khê Tông vậy mà lại là…
Một bàn tay huyết sắc đầy khổng lồ!
Một huyết thủ như được trồi lên từ trong Thông Thiên Hà, bàn tay này như muốn duỗi ra chụp lấy trời xanh, to lớn đến mức không thể hình dung được. Mỗi ngón trong năm ngón tay kia lại chính là một ngọn núi to lớn, là một ngọn sơn phong có thể sánh ngang với Chủng Đạo Sơn.
Trong đó, có một ngón tay to lớn nhất thì lại bị màn huyết vụ che phủ không cách gì nhìn rõ được.
Bàn tay này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, trải qua mưa gió lâu ngày chỉ còn lại bụi đất và đá vụn. Tới gần, cũng chỉ nhìn thấy năm ngọn núi khổng lồ nghiêng nghiêng mà thôi!
Chỉ khi đứng từ xa mới nhìn ra được, năm ngọn núi này còn kết nối với nhau bằng một ngọn núi tựa như nửa cánh tay, đủ khiến tâm thần người khác phải chấn động khi nhìn cái bàn tay màu máu đầy kinh người này!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn tròn, hơi thở bấn loạn, bất kỳ người nào nhìn thấy cảnh này đều biết được… đây chính là thân thể khổng lồ của một người khổng lồ đầy kinh thiên động địa trong dòng Thông Thiên Hà, trước khi chết như mang theo đầy oán khí và không cam lòng đưa tay ra, như muốn xé mở lấy bầu trời…
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà cánh tay này sau khi duỗi ra đã cứng ngắc ở vị trí đấy. Tựa như chút ý chí còn sót lại đã chống đỡ không cho cánh tay rớt xuống, sau vô số năm thì tạo thành ngọn sơn phong này.
Trên ngọn núi là vô số thực vật màu máu sinh trưởng, lầu các chen chúc, loáng thoáng có thể thấy từng đạo cầu vồng bay tới bay lui, đám người đông đúc tràn ra đầy sát khí, khiến cả bầu trời cũng trở nên đầy âm u.
Nơi này, chính là… sơn môn Huyết Khê Tông!
“Huyết Khê Tông thật mạnh!” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm. Chính mắt nhìn thấy nên càng thêm có cái nhìn rõ ràng hơn về nội tình và sự mạnh mẽ của tông môn này.
“Vốn dĩ được tu kiến trên cánh tay người chết mà ra, nên khó trách tông môn Huyết Khê Tông này hung tàn. Mà Dạ Táng cũng từng nói qua, toàn bộ công pháp Huyết Khê Tông cũng là đến từ Huyết thủ này!” Đầu óc Bạch Tiểu Thuần ầm vang lên. Càng đến gần, thì bàn tay kia càng lớn, hắn còn thấy được những ngọn núi trên bàn tay này còn có thêm thác nước màu máu chảy xuống.
Nhìn kỹ, tựa như bàn tay không ngừng hấp thu lấy nước sông Thông Thiên Hà này, trong quá trình chuyển hóa qua một vài nơi vỡ nát trên bàn tay thì bị tràn ra ngoài, nước sông cũng không còn là màu vàng vốn có mà lúc này đã được chuyển thành màu đỏ.
Dòng nước màu đỏ này, chính là ngọn nguồn tu hành của Huyết Khê Tông.
“Linh Huyết!” Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, trong đầu không ngừng hiện lên thông tin về Huyết Khê Tông mà Dạ Táng giả dọc đường đã giới thiệu.
Cơ cấu của Huyết Khê Tông cũng có chỗ giống với Linh Khê Tông, đó là cũng có tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn. Nhưng khác nhau chính là Huyết Khê Tông không có danh sách truyền thừa, mà có Huyết tử.
Nhìn chung, cấp bậc nơi này rất khắt khe, tạp dịch chỉ có tư cách ở mặt đất dưới cánh tay tạo thành một khu vực ngoại môn của Huyết Khê Tông.
Đây là nơi có nhân số nhiều nhất, kiến trúc được dựng nên san sát thành từng tầng từng tầng trải đều khắp ba hướng.
Chỉ khi trở thành đệ tử ngoại môn mới có thể rời khỏi mặt đất này, được đặt chân lên phạm vi cánh tay, cũng chính là khu vực lớn nhất trên Huyết thủ này.
Sau khi trở thành đệ tử nội môn mới có tư cách được ở trên mu bàn tay.
Ngoại trừ ngón cái ra, thì bốn ngón tay còn lại hình thành nên tòa sơn phong lại được chia thành các đốt ngón tay. Đốt cuối ngón tay chính là nơi ở của tu sĩ Trúc Cơ, trong đó Phàm đạo Trúc cơ được gọi là Hộ pháp, còn Địa mạch Trúc cơ được gọi là trưởng lão.
Đốt giữa ngón tay, là một khu vực rộng lớn nhưng chỉ có một người có tư cách được ở đó. Người này chính là Đại trưởng lão của mỗi phong sơn, địa vị sánh ngang với Chưởng tòa Linh Khê Tông. Có điều, số lượng ngọn sơn phong có hạn nên những Đại Trưởng lão này đều có thực lực không tầm thường.
Trên đầu ngón tay, từ khi Huyết Khê Tông được khai sáng đến nay cũng chỉ có Huyết tử của một ngọn núi mới có tư cách được ở đây, chính là thể hiện của thực lực và địa vị của người đó.
Ngoại trừ sự tồn tại ở ngón tay cái, thì Huyết tử chính là người cao nhất, được vạn chúng chú mục, có thể ngồi ngang hàng với Chưởng môn, thậm chí đến Đại trưởng lão sơn phong mình cũng phải nghe lệnh y.
Huyết tử của ngọn núi chính là vị trí mà tất cả đệ tử Huyết Khê Tông đều tha thiết mong ước sẽ có ngày đạt được. Mà toàn bộ Huyết Khê Tông cũng chỉ có nhiều nhất là bốn vị Huyết tử, mỗi ngọn núi một vị mà thôi.
Về ngón cái, lại không có Huyết tử nào ở đó. Toàn bộ nơi này bị bao trùm bởi một màn Huyết vụ, là cấm địa của tông môn. Tất cả các lão tổ Huyết Khê Tông, Thái Thượng trưởng lão, hoặc tất cả những người bước vào Kim Đan sẽ ở trên ngón cái này.
Những Huyết tử đời trước sau khi tấn thăng Kim Đan, trở thành Huyết phách cũng rời đến ngón tay cái, trở thành một người chỉ đứng dưới lão tổ, áp đảo toàn bộ Thái Thượng trưởng lão ở phía trên.
Mà đốt cuối ngón tay cái kia, chính là nơi ở của Chưởng môn, như canh giữ cho ngón tay cái này, cũng là nơi quản lý toàn bộ tông môn.
“Trong năm ngọn núi, ngón tay cái được gọi là Tổ Phong! Ngón trỏ là Thi Phong, ngón giữa là Trung Phong, ngón áp út là Vô Danh Phong, cuối cùng là ngón út, được gọi là Thiểu Trạch Phong!”
“Thi Phong luyện thi, Trung Phong huyết kiếm, Vô Danh Phong luyện ma đầu, Thiểu Trạch Phong ma huyết luyện thể!” Càng đến gần Huyết Khê Tông thì những thông tin trong đầu hắn càng thêm rõ ràng.
Hơn nữa, khi nhớ tới đám đệ tử Huyết Khê Tông hắn từng đối đầu trong Vẫn Kiếm thế giới, quả thật cũng có người điều khiển Ma đầu tựa như ác hồn, có Hứa Tiểu Sơn điều khiển các loại thi thể, còn Tống Khuyết thì thi triển ra Huyết kiếm. Cũng còn có một vài người khác thì nhục thân mạnh mẽ, hiển nhiên chính là Ma huyết luyện thể của Thiểu Trạch Phong.
Toàn bộ Huyết Khê Tông cũng trở nên rõ ràng hơn trong đầu Bạch Tiểu Thuần, đến mức chỉ cần đảo mắt qua hắn cũng dễ dạng nhận diện được.
Tâm thần hắn ngày càng thêm chấn động, trong lòng thấp thỏm mà chậm bước chân tiến đến cánh tay. Thế nhưng ngay khi hắn vừa đặt bước vào khu vực này thì Bất Tử Trường Sinh công trong cơ thể đột nhiên tự động vận chuyển, hơn nữa còn truyền ra một khát vọng mãnh liệt.
Cùng lúc đó, tuy bàn tay khổng lồ kia nhìn vẫn như bình thường nhưng Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được một cỗ triệu hoán dồn dập từ trong này trong chớp mắt được truyền ra!
Trong cỗ triệu hoán này, còn mang theo cảm giác thân thiết chưa từng có!
“Sao lại có chuyện này được!” Tâm thần Bạch Tiểu Thuần như nổ vang. Tất cả những lo lắng, do dự trong đầu chợt biến mất, cảm giác quen thuộc từ trong mạch máu khiến hắn hiện lên một suy nghĩ không khỏi chấn động tâm thần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/09/2019 11:29 (GMT+7) |