Vĩnh Hằng - Quyển 4

Phần 22

Con cóc cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể nó vẫn không ngừng càng lúc càng héo rũ hẳn đi…

Trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, tầng Linh Hải thứ chín đã tinh hóa được chín phần, chỉ còn một chút xíu nữa là thành Trúc Cơ Đại viên mãn, sau lưng hắn là bộ Thiên Yêu thân thứ mười…

Đã thành hình!

Mười bộ Thiên Yêu thân nhanh chóng chồng lên nhau, mờ dần đi, hóa thành sương mù.

Bên trong đám sương mù cuồn cuộn ấy, có một cái gì đó rất kinh khủng đang chấn động.

Một cái pháp hoàn cực to lờ mờ hiện ra, pháp hoàn này do hỏa diễm tạo thành, bên trong mơ hồ có rất nhiều hồn phách không ngừng gào rú.

Hai con mắt đỏ rực xuất hiện, sau đó, bên cạnh chúng là đôi mắt đỏ thứ hai, đôi mắt đỏ thứ ba…

Mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh bên trong sương mù, có tới… ba cái đầu!

Hai cánh tay đen thùi thô to từ trong sương mù thò ra, rồi đôi cánh tay thứ hai… đôi cánh tay thứ ba xuất hiện, sương mù rút lại, tạo thành một bộ áo giáp màu đen!

Một thân ảnh hiện ra rõ ràng, to, cao, đội trời đạp đất, chấn động thương khung!

Ba Đầu Sáu Tay, uy vũ động trời, chính là… Bất tử Tu La thân!

Bạch Tiểu Thuần mở mắt, đôi mắt rực lên sáng quắc!

Hồn phách của hắn hình như đã trở về, hắn đã trở lại tỉnh táo bình thường, tay phải cầm Vĩnh Dạ tán, kết thúc việc thôn phệ con cóc, hắn bay lên, hai tay xé mạnh, xé toang ra một cái lỗ to, hắn bay vọt lên trời!

Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là đạt Trúc Cơ Đại viên mãn, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, vui sướng không tả nổi.

Con cóc khổng lồ bây giờ gầy nhẳng, hấp hối, nếu Bạch Tiểu Thuần không dừng tay, nó đã thành bộ xương khô, nó thoi thóp chút hơi tàn, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy cầu xin.

Nó thật sự đã sợ, lúc trước nó vốn định giết chết Bạch Tiểu Thuần, thoát khỏi vận mệnh bị khống chế, nhưng bây giờ nó chỉ còn có sợ hãi, chỉ muốn xin Bạch Tiểu Thuần tha cho nó.

Nhất là cây dù đen Bạch Tiểu Thuần đang cầm trong tay, làm cho cơ thể nó không ngừng run rẩy.

“Hồi nãy ta muốn thương lượng với ngươi, nhưng ngươi lại không chịu, quyết ăn hiếp ta.” Bạch Tiểu Thuần thở dài.

“Ta đã nói rồi, nếu bắt ta ra tay thật, kết quả của nó ngay cả ta cũng còn phải sợ, mà ngươi không chịu tin.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, rất là cảm khái, nghĩ cả đời mình lúc nào cũng quang minh lỗi lạc, trước khi ra tay đều nhắc nhở đối phương, nhưng chẳng có lần nào người ta chịu tin.

Còn đang cảm khái, bỗng thấy từ xa có rất nhiều cầu vồng đang bay tới. Hắn chớp mắt, hầu như không cần suy nghĩ, đây đã gần như trở thành bản năng, tay bấm pháp quyết, chỉ vào con cóc, cố gắng bày ra dáng vẻ uy nghiêm, cằm hất lên, nhàn nhạt mở miệng.

“Cóc quái dị vô địch thiên hạ kia, dám đấu pháp với Bạch Tiểu Thuần ta hả, hừ hừ!”

“Ngươi có phục hay không?”

Đám lão tổ bay tới, vừa vặn nhìn thấy một con cóc tiều tụy tới mức làm cho cả đám đều phải giật mình.

Con cóc không còn to cả vạn trượng, mà chỉ còn lại có một lớp da, gục xuống đất, hấp hối, mắt đầy sợ hãi, nhìn một người đứng trước mặt nó…

Cái người kia… mọi người liếc một cái là nhận ra… chính là Bạch Tiểu Thuần.

Họ cũng nghe được câu nói của Bạch Tiểu Thuần, bối rối quay sang nhìn nhau, họ ngàn dặm xa xôi lo lắng chạy tới, vốn là định cứu người, nhưng thực không ngờ lại nhìn thấy một cảnh thế này.

Lý Thanh Hậu trợn tròn mắt, các truyền thừa khác và các lão tổ cũng há hốc mồm.

Thiên Giác Mặc Long không sao tin nổi… nhìn vóc dáng gầy còm của con nóc, không biết chuyện gì đã xảy ra, không lẽ nó nhận nhầm cóc?

“Thiên Giác, ngươi… Ngươi xác định là con cóc đó chứ?” Lão Tổ đầu tiên im lặng một lúc, quay sang hỏi Thiên Giác.

“Ta…” Thiên Giác Mặc Long ngơ ra, ngần ngừ nhìn thật kỹ, làm sao nhận nhầm con cóc này được, nhưng mà… chuyện đang nhìn thấy quả thực không thể nào tin nổi, nó nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, kính sợ.

Bạch Tiểu Thuần giả bộ tới giờ mới nhìn thấy mọi người, cả người hừng hực khí thế, uy nghiêm vô song, ôm quyền cúi đầu xuống.

“Bái kiến các vị lão tổ, chư vị hảo tâm, Bạch mỗ vô cùng cảm kích, nhưng mà con cóc quái dị này một mình Bạch mỗ đã hàng phục được rồi!”

Bạch Tiểu Thuần nói một câu, làm thần sắc mọi người càng thêm cổ quái, trơ mắt nhìn cái tên kia khoác lác, nhưng lại không phản bác gì được, làm ai nấy đều thầm cười khổ, thằng nhóc Bạch Tiểu Thuần này, không biết tới bao giờ mới chịu lớn.

“Ngươi… làm sao ngươi làm được?” Lão Tổ đầu tiên không nhịn được hỏi, lão cũng nhìn ra tu vi của con cóc này là tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí đã đến trình độ Đại viên mãn, chỉ còn cách thiên nhân một chút cơ duyên.

“Đệ tử trời sinh Thần lực, lại là Thiên Mạch Trúc Cơ, lấy tâm cảm động thương khung, đánh xuống thiểm điện đầy trời, đánh nó trọng thương, nhưng vì lòng thương cảm, nên dừng tay lại, định tha cho nó một mạng.” Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất cằm lên, tạo vẻ phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), những lời hắn nói, thực làm cho tất cả mọi người nghe xong, đều muốn đập cho hắn một trận.

Ngay cả Lý Thanh Hậu cũng có cảm giác ấy, ông nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đắc chí, mà cười khổ trong lòng.

“Lão tổ, chư vị đạo hữu, các ngươi tới cứu ta, tuy Bạch Tiểu Thuần rất lợi hại, đã một mình chế ngự con cóc tuyệt thế này, nhưng tình nghĩa đồngmôn của các vị, Thuần xin ghi nhớ trong lòng, con cóc quái dị này, nộp cho tông môn đi!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ.

“Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt, dù là hung thú tuyệt thế gì, cũng sẽ đều tan thành mây khói…”

Mặt lão tổ đầut iên rúm lại, thật sự chịu không được nữa, trợn mắt trừng Bạch Tiểu Thuần, sau đó cúi xuống nhìn con cóc khổng lồ, trong lòng vui vẻ, thu hồi con cóc vào. Dù con cóc nguyên khí đã đại thương, nhưng đem về bồi dưỡng, cũng sẽ khôi phục lại được một ít tu vi, làm thủ hộ thú Linh Khê Tông cũng là rất tốt.

Nhất là trên người nó vẫn còn vương lại một tia khí tức Vương thú, làm các lão tổ rất hài lòng, về phần sinh cơ của nó bị thiếu khuyết, đương nhiên các lão tổ đều đã nhìn ra, nhưng chẳng ai nói gì, chỉ là ánh mắt khi nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, lại mang theo không ít thâm ý.

Nhưng không sao cả, truyền thừa Linh Khê Tông họ đều biết, tạo hóa của ai, là cơ duyên của người đó, nếu đồng tông giết đoạt lẫn nhau, tất sẽ làm tông môn suy sụp.

Chưa kể Bạch Tiểu Thuần còn là thiếu tổ, dù họ có là Nguyên Anh thật, thì cũng không thể quá phận.

Mọi người nhanh chóng xử lý mọi việc, Bạch Tiểu Thuần lại ra vẻ cao thủ cô đơn, nhưng trong lòng vô cùng đắc ý.

“Nơi đây quả nhiên là có tạo hóa a, không tệ không tệ, vậy xem ra, không nên vứt con tiểu Ô Quy kia đi nữa, có nó, không chừng sau này lại có thêm tạo hóa nữa.” Bạch Tiểu Thuần thỏa mãn, chợt nhìn thấy Thiên Giác Mặc Long, nhớ tới cảnh lúc trước, trừng mắt nhìn nó.

Thiên Giác run lên, lúc thấy con cóc bị hút đi hơn chín phần sinh cơ, nó đã rất kinh hãi, không biết Bạch Tiểu Thuần đã dùng thủ đoạn gì, nhưng rõ ràng là quá sức khủng bố, giờ thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, nó theo bản năng liền ra vẻ lấy lòng…

Bạch Tiểu Thuần độ lượng phẩy tay, trong lòng càng thêm thỏa mãn, đoàn người nhanh chóng tới chỗ vòng xoáy, xuyên qua vòng xoáy, trở về Linh Khê Tông.

Mọi người rời đi, vòng xoáy biến mất, Thiên Giác Mặc Long lại chìm vào vực sâu, làm người bảo vệ…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Vĩnh Hằng - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 07/10/2019 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 1
Phần 22 Cùng lúc này La Khinh Sương được đại ca của nàng mang về nhà, tráng hán kia chính là La Bưu, một trong tam đại ác thiếu Vẫn Thạch thành, “việc ác” của hắn là thái độ làm người khá bá đạo càn quấy, so sánh với hành vi lấn nam bá nữ của Lý Quang Hán quang minh lỗi lạc hơn rất nhiều. Bưu nhi, Sương nhi đã xảy ra chuyện gì? Một trung niên nhân uy nghiêm chừng bốn mươi hai tuổi nhìn La Bưu đang ôm La Khinh Sương vội vàng chạy vào hỏi. Người này chính là đại bá của La Bưu tên La Thiên Chính, là phụ thân của La Khinh Sương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Giang Nam – Quyển 12
Phần 22 Huyền Hoàng Đại Thế Giới, Nhạc Ấu Nương xuyên qua Tinh Hà, có học cung đệ tử dẫn dắt trèo lên cầu. Vượt qua Huyền Hoàng Mẫu Khí, đi tới Huyền Hoàng Học Cung. Bất quá bao lâu, Lạc Hoa Âm liền ra khỏi học cung, nữ ma đầu cùng nữ tiểu ma đầu gặp nhau, rất là vui mừng. Lạc Hoa Âm hết nhìn đông tới nhìn tây, liếc thấy không có người, nói nhỏ: Ấu Nương, trong học cung này khắp nơi đều có bảo vật, thứ tốt nhiều hù chết người! Ta gần đây trộm học vài môn Đế cấp công pháp, lại trộm mấy lò Đa Văn Thánh Nhân luyện chế linh đan...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Vĩnh Hằng – Quyển 7
Phần 22 Muốn trách thì trách ngươi là thứ tử, mẫu thân ngươi ti tiện, ngươi cũng là kẻ ti tiện, không học thuận theo chính là tà đạo, ngươi cũng đáng chết như mẫu thân của ngươi. Đây là đáp án lão phu nghe được, là đáp án lão phu tâm phục khẩu phục nhất. Bạch Hạo, ngươi rất tốt, phi thường tốt! Đại tộc lão công đường cười to, lúc nhìn sang Bạch Tiểu Thuần vẫn còn mang theo tán thưởng cuồng nhiệt, nơi này đều là người Bạch gia, người nào cũng nhìn thấy đại tộc lão Bạch gia ưu ái Bạch Hạo có thừa. Có thể tưởng tượng địa vị Bạch Hạo trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng