Biết phàm bất kỳ ai có tư cách làm ngôi sao ở đó, thì đều là hạng thiên kiêu, được hưởng nhiều tài nguyên, ưu đãi, có thể còn được sở hữu những vật phẩm chế tạo với số lượng giới hạn, mà phải đạt được vị trí xếp hạng nhất định mới được đổi.
“Loại thí luyện này, đầy là nguy hiểm, thật chả hiểu sao lắm người cứ cắm đầu xông vào thế nhỉ.” Bạch Tiểu Thuần hừ một cái, hắn cũng nghe nói trong Tinh Không Đạo Cực bảng có bảy tầng thí luyện, tầng nào cũng đầy nguy hiểm, năm nào cũng có đệ tử chết trong ấy.
Thế mà vẫn không ngừng có người nhất quyết xông vào, còn nối liền không dứt.
Thực ra, điều này liên quan tới việc ban thưởng của tông khi khiêu chiến thí luyện thành công, chẳng những có tài nguyên, có hỗ trợ, còn được cho đặc quyền nhất định.
Bạch Tiểu Thuần nhìn tám ngôi sao màu tím cao cao tại thượng, người người ngưỡng mộ mà trong lòng không phục.
Bạch Tiểu Thuần nhìn vào ngôi sao màu tím đầu tiên, chính là người đứng hạng nhất, trong đầu hắn hiện lên một cái tên.
“Triệu Thiên Kiêu!” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, bị cái tên này làm giật mình, bé lớn chưa thấy người nào có cái tên khí phách đến như thế.
“Không đẹp bằng tên của ta…” Bạch Tiểu Thuần nhìn tới ngôi sao thứ hai.
“Tả Đạo!”
“Tên kiểu gì thế, nghe bàng môn khiếp…” Bạch Tiểu Thuần nhịn không được nhìn qua ngôi sao thứ ba.
“Trần Nguyệt San…” Bạch Tiểu Thuần nhìn là biết đây là một nữ tu, đang định tiếp tục xem tiếp, thì đã tới phiên hắn vào truyền tống trận.
Chớp mắt một cái, hắn đã tới Vạn Tinh Thải Hồng.
Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị sẵn bản đồ, lập tức mở ra, bay đi.
“Thật là náo nhiệt.” Bạch Tiểu Thuần có chút kinh ngạc, nơi đây đông đúc ồn ào hơn Không Vực cầu vồng rất nhiều, Bạch Tiểu Thuần còn thấy một số quầy hàng, do các đệ tử mở ra để buôn bán vật phẩm, người lui tới giao dịch cũng rất nhiều.
Mỗi một chỗ tu hành chi địa, đều có không ít người đang xếp hàng chờ tới lượt, có chỗ còn có cả mấy trăm người đang chờ, Bạch Tiểu Thuần bay thẳng tới chỗ để tu luyện Nhân Sơn Quyết.
Nơi đây là một sơn cốc, bên trong mọc toàn cỏ dại, nhìn rất tiêu điều, ngay lối vào có một tảng đá lớn màu sắc hỗn tạp, bên trên có một nam tử trung niên khoanh chân ngồi, người này nhìn rất xấu xí, da đen nhẻm, trông từ xa cứ tưởng một con khỉ đang mặc quần áo của người.
Bạch Tiểu Thuần càng tới gần càng kinh hãi, hắn rõ ràng cảm nhận được đối phương là tu vi Kết Đan, nhưng lại không nhìn ra sâu cạn.
Hắn có một cảm giác rất mạnh rằng nam tử này rất mạnh, có thể đấu được với cả Nguyên Anh.
“Chỉ là người coi chừng lối vào này thôi mà cũng mạnh mẽ như vậy.” Bạch Tiểu Thuần hít sâu. Nơi này rất vắng vẻ, chẳng có lấy một người xếp hàng. Lúc đầu Bạch Tiểu Thuần còn tưởng mình tới nhầm chỗ, sau nhìn kỹ bản đồ mấy lần, mới dám chắc đây đúng là chỗ để tu luyện Nhân Sơn Quyết.
“Lạc Hoa cốc ở bên phải, Thanh Nhai phong ở bên trái, Bích Thủy đàm ở phía sau, Vũ Ấn thạch ở phía trước.” Bạch Tiểu Thuần còn đang phân vân, nam tử trên tảng đá đã mở mắt, lạnh lùng lên tiếng, giọng nói sắc nhọn, nghe rất chói tai.
“A, vị sư huynh này, tại hạ là muốn đi Vạn Sơn cốc.” Bạch Tiểu Thuần vội nói.
“A?” Nam tử trung niên sững ra, cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thuần.
“Ngươi tu luyện Nhân Sơn Quyết?”
Bạch Tiểu Thuần gật đầu.
Nam tử khẽ nhếch mép, ánh mắt nhu hòa hẳn đi, bấm pháp quyết chỉ vào trong sơn cốc một cái, từ dưới đất trồi lên một cánh cửa đá, to hơn mười trượng.
“Lâu lắm rồi không hề thấy có người tu luyện Nhân Sơn Quyết.” Nam tử nói.
“Nhân Sơn Quyết, không phải là công pháp, mà là thần thông, điểm đặc trưng là con người hóa thân thành sơn nhân (người đá), có được sức mạnh như một ngọn núi, chia làm bốn cấp độ, là Nhân Sơn, Địa Sơn, Thiên Sơn và… Tiên sơn!”
“Điểm quan trong trong tu hành là dung hơn. Mỗi núi đều có linh, trong sơn cốc này, núi rất nhiều, ngươi cứ chọn lấy một ngọn có duyên với ngươi mà dung hợp với nó, cảm ngộ sơn linh, nếu thành công, là có thể thi triển sức mạnh Nhân Sơn!” Nam tử trung niên chỉ dạy, làm Bạch Tiểu Thuần rất cảm kích, nhiều chỗ hắn còn chưa hiểu trong Nhân Sơn Quyết thì giờ đều đã hiểu.
Hắn lập tức ôm quyền, cúi đầu cảm ơn.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm, không biết sư huynh tục danh là gì, có thể cho đệ biết không?”
“Ngươi có thể gọi ta là… Thạch Sơn!”
Nam tử trung niên mỉm cười, không nói nữa, nhắm mắt lại.
Bạch Tiểu Thuần đi qua cửa đá, cánh cửa và Bạch Tiểu Thuần đều biến mất, cảnh tượng lại trở về tiêu điều như cũ.
Bạch Tiểu Thuần hoa mắt một cái, tỉnh táo lại, đã thấy mình đang ở trong một thế giới xa lạ.
Trên đầu là bầu trời xanh, nhưng dưới đất là một biển mây rộng vô biên, núi mọc nhấp nhô chập chùng, có một ngọn núi rất cao, rất rất cao, hắn không nhìn tới được đỉnh núi.
“Vạn Sơn cốc…” Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh, bắt đầu đi tìm một ngọn núi có duyên với mình.
“Có duyên là sao?” Bạch Tiểu Thuần chưa hiểu rõ lắm điều này, lầm bầm.
“Chẳng lẽ là nhìn thuận mắt?” Bạch Tiểu Thuần bay lên, đảo qua qua những ngọn núi, tìm xem có ngọn nào mình nhìn thuận mắt hay không.
Trong Không Vực Thải Hồng Thượng, Tống Khuyết khoanh chân ngồi bỗng mở mắt, ánh mắt rực lên mãnh liệt.
“Cuối cùng… cũng tới lúc Kết Đan giờ!” Tống Khuyết bố trí trận pháp xung quanh, báo cho Đường của hắn biết, rồi uống đan dược hỗ trợ kết đan, ngồi xuống, thử đột phá.
Nửa tháng sau, Trần Mạn Dao cũng trùng kích Kết Đan cảnh!
Hơn hai mươi ngày sau đó nữa, Thần Toán Tử… cũng trùng kích Kết Đan cảnh!
Ngoài Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài còn ở Không thành, những người hộ đạo còn lại của Bạch Tiểu Thuần đều bắt đầu Kết Đan.
Trương Đại Bàn dù bị rớt lại sau ba người kia, nhưng tu vi của hắn vốn đã không giống như họ. Hồi còn ở Không thành, Bạch Tiểu Thuần dồn rất nhiều điểm cống hiến vào cho hắn, khiến tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ Đại viên mãn.
Kết Đan, là chuyện ở trong tầm tay!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/10/2019 11:29 (GMT+7) |