Triệu Thiên Kiêu thở sâu, hắn nói rất kiên định.
– A?
Bạch Tiểu Thuần giật mình nhìn Triệu Thiên Kiêu, cảm giác đối phương muốn đi chịu chết.
– Cũng chỉ có tại trường thành mới có Thiên Nhân tọa trấn, lần này sư phụ ta thay thế Chu tiền bối, sư phụ sẽ tọa trấn nơi đó trăm năm, ngăn cản kẻ thù bên ngoài xâm lấn!
Triệu Thiên Kiêu vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt ôn hòa, hắn lớn tuổi hơn Bạch Tiểu Thuần, tiếp xúc mấy ngày qua, hắn thật sự xem Bạch Tiểu Thuần là bằng hữu của mình.
Người như hắn rất ít bằng hữu, thậm chí nói rất ít, một khi được hắn tán thành sẽ là huynh đệ cả đời.
– Tiểu Thuần, mục đích ta tới đây tìm Thiên Nhân Hồn là thứ yếu, chủ yếu muốn gia nhập quân đoàn Thiết Huyết, ngươi thì khác, ngươi phải tranh thủ đoạt lấy Thiên Nhân Hồn.
Triệu Thiên Kiêu dặn dò.
– Man Hoang có hồn, tất cả tính mạng tử vong trên đại lục Thông Thiên đều tụ tập tại đó, chỉ cần hồn của bọn họ không hồn phi phách tán, chỉ cần không phải bị người khác dùng bí pháp lưu lại, như vậy sẽ trở về Minh Hà trong Man Hoang, cho nên Man Hoang từ mức độ nào đó đại biểu âm ti.
– Bởi vì Man Hoang tích lũy hồn trong năm tháng vô tận, trong đó còn có rất nhiều Thiên Nhân Hồn chưa bị người khác phát hiện. Tuy Thiên Nhân Hồn là thứ ngàn năm khó gặp, hiếm như lông phượng sừng lân, số lượng cực kỳ có hạn, căn cứ sư phụ ta phỏng đoán, số lượng Thiên Nhân Hồn của cả Man Hoang hôm nay không vượt qua hai bàn tay! Dù sao người thành tựu Thiên Đạo Nguyên Anh còn hiếm hơn cả Thiên Nhân, chỉ có một mình Thiên Tôn mà thôi.
Triệu Thiên Kiêu thấp giọng lên tiếng, những lời hắn nói là tuyệt mật, không thể nói cho người ngoài biết, Triệu Thiên Kiêu cũng lo lắng Bạch Tiểu Thuần truy cầu mục tiêu hư vô mờ mịt nên nói những việc này.
Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền chấn động, hắn đã từng cân nhắc trong Man Hoang có bao nhiêu Thiên Nhân Hồn, trong tay hắn có hai cái, hắn thậm chí mơ ước mình… Có thể đạt tới Thiên Đạo Nguyên Anh trong truyền thuyết.
Nhưng hôm nay nghe Triệu Thiên Kiêu nói như vậy, Bạch Tiểu Thuần ý thức được mục tiêu của mình khó đạt tới, ngay cả hai Thiên Nhân Hồn trong túi trữ vật của hắn có giá trị to lớn vượt xa hắn hiểu biết.
Hắn nhớ hai Thiên Nhân Hồn này do Hàn Tông lão tổ và… Đỗ Lăng Phỉ tặng mình!
– Cho nên không nên theo đuổi Thiên Đạo Nguyên Anh mờ mịt, đây chẳng qua chỉ là mộng tưởng mà thôi, ngươi nên thả mục tiêu lên Thiên Thú Hồn, mặc dù Thiên Thú Hồn cũng hi hữu nhưng trong trăm năm cũng gặp mấy cái, sư phụ ta từng phán đoán qua, Man Hoang Thiên Thú Hồn không cao hơn năm mươi, cụ thể ra sao hắn không rõ.
Triệu Thiên Kiêu dặn dò một lúc, nên nói hắn đã nói, lúc này cáo từ rời đi.
Bạch Tiểu Thuần đứng tại chỗ nhìn đại lục càng ngày càng gần.
– Mười năm ah, ta phải chịu đựng!
Bạch Tiểu Thuần thở dài.
Thời gian ba ngày trôi qua, lúc chiến thuyền tới gần bờ biển, buổi trưa ngày hôm nay, tất cả tu sĩ không hẹn lên bong thuyền nhìn ra phương xa.
Bọn họ có thể nhìn thấy thành trì to lớn kinh người đang nằm đó, tòa thành màu xanh tu kiến bên cạnh bờ biển, cả bờ biển đều bị tường thành bao quanh.
Lực lượng trận pháp mênh mông cường đại, thậm chí còn có phù văn óng ánh ẩn hiện giữa tường thành, còn có thể nhìn thấy không ít tu sĩ đang canh gác nhìn về phía bọn họ.
Hai bên nhìn nhau, tốc độ chiến thuyền dần dần chậm lại, sau một canh giờ cũng cập bờ, người hai bên có thể nhìn thấy nhau rõ ràng.
Đột nhiên chiến thuyền rung động rất mạnh, chiếc thuyền cập đậu cách bờ chừng mười dặm, trong tòa thành có tám tu sĩ Nguyên Anh bay ra, tất cả tu sĩ Kết Đan đều xuất hiện cung nghênh Trần Hạ Sơn.
– Bái kiến Trần tiền bối!
– Chúng ta cung nghênh Trần tiền bối!
Tiếng nói vang lên như sấm, Trần Hạ Sơn bay ra, hắn mang theo năm tu sĩ Nguyên Anh gật đầu đáp lễ đám người này, sau đó bay đi một mình.
Những người này không nói gì, hai bên hàn huyên lẫn nhau, tính cả Bạch Tiểu Thuần và mấy trăm thiên kiêu trên Tinh Không Đạo Cực bảng bay ra ngoài, bọn họ vượt qua mười dặm Thông Thiên Hải bay vào thành Đông Hải.
Trên đường đi gặp không ít tu sĩ Kết Đan thành Đông Hải, bọn họ đánh giá các thiên kiêu trên Tinh Không Đạo Cực bảng, trong mắt mang theo khinh miệt không chút che dấu, trong mắt những lão binh trải qua nhiều sóng gió trước mặt, các thiên kiêu chỉ là người mới mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần đưng trong đám người đánh giá các tu sĩ Kết Đa thành Đông Hải, hắn cũng nhìn ra đám người kia chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ nhưng lại mang theo sát khí rất mạnh, từ đó có thể thấy bọn họ chém giết không ít, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy hào quang đỏ rực sâu trong mắt bọn họ.
Bạch Tiểu Thuần nghe người ta nói về hào quang màu đỏ này, càng diệt nhiều oan hồn trong Man Hoang càng trở nên rõ ràng, dường như có quy tắc biến hóa nhưng không có hại gì, thậm chí còn sinh ra lực uy hiếp.
Lúc mọi người bước lên bờ tiến vào thành Đông Hải, cũng không có ai chú ý tới đám đám thiên kiêu Tinh Không Đạo Cực bảng, chỉ có một tu sĩ Kết Đan Đại viên mãn thành Đông Hải phát cho mọi người một cái lệnh bài.
– Hoan nghênh các ngươi đi tới phân tông, lệnh bài là tín vật duy nhất của các ngươi, không thể mất đi! Người không có tín vật nếu từ hướng Man Hoang đi vào sẽ không cho phép bước vào trường thành, các ngươi phải chú ý.
– Cũng không có an bài cụ thể cho các ngươi, các ngươi đang tham gia thí luyện, trong kỳ hạn mười năm này phải có ít nhất ba lần tiến vào Man Hoang, lúc hoàn thành kỳ hạn mười năm, các ngươi sẽ bị từ chối trở về tông môn.
– Tóm lại, các ngươi phải tự giải quyết cho tốt, ta nhắc nhở các ngươi một câu… Dừng lại trong thành Đông Hải một ngày, thời gian thí luyện sẽ tăng thêm một tháng, sau khi các ngươi rời khỏi thành Đông Hải, các ngươi phải học cách khống chế linh lực của mình.
Tên tu sĩ Kết Đan Đại viên mãn thành Đông Hải nhắc nhở mọi người những việc cần chú ý mới rời đi.
Bạch Tiểu Thuần phát sầu, hắn nhìn thành Đông Hải xa lạ trước mặt, lúc trước hắn còn có ý định ở nơi này mười năm không đi Trường thành.
Mọi người nhìn nhau, bọn họ đều là thiên kiêu trong Tinh Không Đạo Cực bảng, hiện tại đi tới nơi xa lạ này, biểu hiện của bọn họ khác nhau nhưng đại đa số đều lập tức tản đi, đều tự tìm đường ra.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, sắc mặt ngưng trọng, nơi này là phân tông Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng ở trong Trường thành, hoàn toàn khác với đông mạch Thông Thiên Hà.
Lúc ở đông mạch Thông Thiên Hà, hắn cảm giác cách Nghịch Hà Tông xa xôi nhưng không phải không thể vượt qua, nhưng ở nơi này hoàn cảnh xa lạ, hắn cũng không quen biết bao nhiêu người, hoàn cảnh quen thuộc cũng cải biến.
– Càng ở nơi lạ lẫm càng phải đoàn kết với nhau!
Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc nhìn đám người Tống Khuyết, hắn trầm thấp lên tiếng, hiện tại trên người hắn ngưng tụ khí thế vô cùng hùng hậu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/10/2019 11:29 (GMT+7) |