Nhi cùng các bạn sau một ngày được ông ngoại chỉ điểm đã phát hiện ra nhiều điều thú vị.
Hôm nay là lễ hội Tháp Linh Hồn, rất nhiều tổ chức luyện hồn đã tụ tập về trên đảo Việt Linh, hòa cùng không khí lễ hội, tạo nên làn sóng nhộn nhịp khắp nơi.
Từ sáng sớm, Nhi cùng hai người bạn Trung Quốc đã đến thung lũng nằm giữa núi đôi, nơi tổ chức lễ hội Tháp Linh Hồn.
Lại nói về thung lũng giữa núi đôi, nơi đây có một cái hồ rộng lớn, thông với đại dương bên dưới. Cái hồ này từng được Sứa Dưỡng Hồn dùng làm nơi nghỉ chân, từ đó tạo ra một hòn đảo Việt Linh tràn ngập năng lượng linh hồn. Người dân ở đảo Việt Linh đã đặt tên cho cái hồ đó là Hồ Khởi Nguyên, đồng thời còn lập miếu thờ Sứa Dưỡng Hồn bên cạnh hồ.
Vì hôm trước Phan gia đang bận rộn công tác chuẩn bị cho lễ hội Linh Hồn tại đây nên Nhi không dẫn các bạn vào xem được, mà sớm muộn gì họ cũng đến đây thôi!
Phan gia sau vụ kiện thấy mình không thể giữ Tháp Linh Hồn làm của riêng nữa bèn nghĩ ra kế sách tạo nên lễ hội Tháp Linh Hồn, thu hút dân chúng khắp nơi về xem, từ đó thu tiền vé. Không những thế, Phan gia còn mở rộng số thế lực tham gia, không còn giới hạn ở Liên Hồn Hội nữa, mục đích là ăn tiền đút lót của các thế lực muốn tham gia. Quả là một gia tộc điếm thúi! Việc này khiến các thành viên cũ Liên Hồn Hội bực tức nhưng không có quyền làm gì vì dính líu đến vấn đề pháp lý, lúc trước họ không để ý đến lỗ hỏng này trên hợp đồng, dẫn đến Phan gia tự tung tự tác.
Đứng trên sân khấu rộng lớn, Lâm An nhìn quanh, rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, lại hỏi: “Nhi, Nhi, mỗi thế lực sẽ có 2 người tham dự! Hội Tử Thần chi nhánh Trung Quốc cử mình và Diệc Phàm, còn nhà cậu thì sao?”
Lâm An từng nghĩ Phan gia sẽ cử Nhi và Nguyệt tham dự. Nhưng hôm nay Lâm An mới biết Nguyệt sẽ tham dự dưới tư cách Thánh Nữ của Điện Thờ Thánh Mẫu, bởi vậy nàng mới thắc mắc nhân tố còn lại.
Nhi đang tính mở miệng nói thì có giọng ai đó cắt ngang.
“Nếu các người đã thành tâm muốn biết.”
Lâm An giật mình, phát hiện giọng nói đến từ phía sau, nhưng khi quay lại thì chẳng thấy ai.
“Thì ta sẵn lòng trả lời.”
Giọng nói lần này phát ra từ bên phải, nhưng Lâm An quay đầu kết quả vẫn không thấy ai.
“Ở đâu có tội ác, ở đó có công lý.”
Lần này là bên trái.
“Bảo vệ hòa bình, diệt trừ kẻ ác, đem đến ánh sáng công lý chiếu rọi khắp nơi. Chính là ta, Phan Quý Bửu!”
Lúc này, ánh mắt mọi người dồn về chiếc cột phía xa. Trên đỉnh cột, một chàng trai có mái tóc tung bay, tay chắp sau lưng, phong thái thần bí khiến ai cũng trầm trồ.
“Phan Quý Bửu? Lẽ nào…” Lâm An nhìn sang Nhi, chỉ thấy nàng che mặt gật đầu, trong miệng lẩm bẩm từ mà mình vừa học được ở bữa mừng thọ: “Ố dề quá!”
Diệc Phàm nhìn bóng dáng phiêu diêu tự tại kia, lòng thầm đánh giá: “Không nhận ra hắn di chuyển thế nào…”
Bửu rời khỏi cây cột, nhẹ nhàng đáp đất, sau đó hướng về Nhi cùng 2 người bạn của nàng.
Lúc này mọi người mới có dịp chiêm ngưỡng dung nhan. Hắn ta sở hữu nét mặt điển trai, lại có gì đó khinh khỉnh, tựa như mấy thằng nhìn đời bằng nửa con mắt. Cằm hắn lúc nào cũng hất cao, hai tay chắp ra sau lưng, tóc để dài nghệ thuật.
“Chị Nhi! Tiến bộ không nhỏ!”
Nhi nghe vậy cũng cười cho có lệ, đáp: “Lâu rồi không gặp.”
Sau đó nàng giới thiệu cho hai bạn của mình: “Đây là Quý Bửu! Em họ mình.”
Nhờ đứng trong phạm vi của sợi dây chuyền có chứa Ngôn Xuất Ý Dẫn, nên Quý Bửu nghe hiểu tiếng Trung, hắn liên tục đằng hắng.
“Chị Nhi! Giới thiệu có tâm một chút!”
Nhi làm như không nghe thấy, trực tiếp giới thiệu 2 người bạn cho Quý Bửu.
Diệc Phàm lịch sự đưa tay ra nhưng Quý Bửu ngó lơ, hai tay vẫn cứ chắp sau lưng.
Nhi thấy cảnh này chỉ biết ôm đầu. Bửu là loại thanh niên cao ngạo, lại nghiện anime, hắn hay có phong cách cư xử bố đời, tưởng mình là nhân vật chính lạnh lùng ngầu lòi.
Diệc Phàm tâm cảnh không tệ, rút tay lại mà mặt vẫn giữ ý cười ôn hòa, trong đầu xen lẫn vô số ý nghĩ:
“Sau này sẽ là người nhà… sau này sẽ là người nhà… không được đánh người, không được đánh em vợ…”
Bửu ngó nghiêng, lại hỏi: “Chỉ có mình chị à? Quân đâu?”
“Anh ấy bận học rồi!” Nhi đáp, mặc dù tính tình cao ngạo nhưng Bửu xem ra vẫn biết quan tâm người nhà.
“Học? Ngu như anh ấy mà học cái gì?” Bửu nhíu mày.
“Không được đánh người nhà… không được đánh người nhà…” Lần này là ý nghĩ hỗn loạn của Nhi.
Chợt, Quý Bửu lại nhớ ra cái gì đó, hắn nói: “Khoan đã… có phải anh ấy có gì khác lạ không?”
“Ý em là sao?” Nhi cố rặn nụ cười trên mặt.
“Giống như tự dưng chăm học, tự dưng ngoan ngoãn, tự dưng mạnh lên!” Bửu ví dụ.
“À… cái này thì có, anh ấy sau khi từ bỏ ăn chơi, liền trở nên chăm chỉ hơn.” Nhi gật đầu, nàng tránh đề cập đến việc Quân từng bị nghiện.
Mặt Bửu đột nhiên trở nên cứng đờ, hắn nhếch môi, lẩm bẩm: “Hiểu rồi!”
Nghe vậy, Nhi nhíu mày tự hỏi thằng ngáo này hiểu cái gì.
“Một ngày nào đó em sẽ tìm đến anh ta.”
Bửu quay lưng, đưa hai cái tay chắp phía sau hướng về mọi người.
“Tìm Quân làm gì?” Nhi tràn ngập thắc mắc, liền hỏi.
“Một bộ truyện không thể có hai main!”
“???”
Để lại một câu đầy bí ẩn, Bửu rời đi.
“Tên quái dị… à không em họ cậu là con của ai thế?” Lâm An hỏi.
“Là con của cậu năm…” Nhi đáp.
“Là người mà cậu nói đi tù sao?” Lâm An giờ mới nhớ ra Nhi từng hứa sẽ kể cho mình nghe.
“À, đúng rồi! Cậu năm mình là một kẻ trăng hoa, lúc còn trẻ trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều người, để lại tiếng xấu cho gia tộc. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cậu năm gặp mợ… à cũng không hẳn, dù sao cả hai cũng chưa cưới hỏi gì. Cậu năm mình vướng tơ tình với nữ đế của Hoa Cung. Người này tính tình chiếm hữu cực cao, đã nhốt cậu mình lại không thả ra ngoài. Thằng Bửu là con của cả hai.”
“À… hóa ra là vậy!” Lâm An giật giật lông mày. Cha thì trêu hoa ghẹo nguyệt, mẹ thì tính tình chiếm hữu, con thì wibu, gia đình bất ổn thật.
Diệc Phàm đứng bên gật đầu cảm khái: “Phụ nữ thật đáng sợ!”
“Ông ngoại cậu không ý kiến gì à? Để mặc cậu năm bị giam cầm?”
Nhi lắc đầu: “Không! Ông ngoại nói đây là hậu quả mà cậu năm phải gánh chịu! Ông vẫn vui vẻ nhận Bửu làm cháu nội. Còn về nữ đế kia thì ông không quan tâm!”
“Vậy Bửu sẽ là người còn lại của Phan gia?” Lâm An đoán.
“Ừa! Nó đó!” Nhi gật đầu.
Lúc này, các thế lực khác cùng dân chúng dần tràn vào thung lũng.
…
Ngoài tiết mục chính là chiêm ngưỡng Tháp Linh Hồn, lễ hội còn có nhiều gian hàng quảng bá văn hóa của đảo Việt Linh, thu hút khách tham quan.
Khoảng 8 giờ, lễ cúng bái miếu thờ Sứa Dưỡng Hồn diễn ra do Phan gia thực hiện. Cúng bái xong xuôi, Phan gia khai mạc lễ hội Tháp Linh Hồn.
Dẫn chương trình là một nữ MC vừa nóng bỏng lại duyên dáng. Cùng lúc này, ở khán đài cao nhất, những thành phần cấp cao trong các thế lực đã tập hợp. Nhìn đội hình trên đó, vô số người phải trầm trồ và choáng ngợp, có người còn lén cầm điện thoại chụp hình.
“Năm nay Phan gia lại tổ chức náo nhiệt quá nhỉ?” Một người phụ nữ đâu đó trên 30 tuổi, dáng điệu lẳng lơ, bắt tréo chân. Nàng là tông chủ đương nhiệm của Mê Hồn Tông.
“Lố lăng.” Ngồi ngay bên cạnh là một kẻ có tướng người to lớn, miệng không mở nhưng âm thanh vẫn phát ra. Người này là phó môn chủ của Nhiếp Hồn Môn.
“Tạm gác qua chuyện đó đi! Các vị nghĩ năm nay ai sẽ đạt được thành tích tốt nhất?”
Một thiếu niên trẻ tuổi gạt nắp trên ly trà, ánh mắt chăm chú vào làn hơi nóng phả ra. Hắn là giáo chủ của U Minh Giáo.
“Haha… U Minh Giáo Chủ, cậu cứ nói đùa, ai chẳng biết em gái cậu là tuyệt thế thiên tài luyện hồn, chỉ mới 17 tuổi đã vào cảnh giới 5 sao? Lần này leo đến tầng cao nhất chắc chắn là em gái cậu!”
Một kẻ ở thế lực phụ thuộc U Minh Giáo xu nịnh, flexing hộ U Minh Giáo Chủ.
Mặc dù lời của kẻ này có chút khó chịu, nhưng cũng có phần đúng.
Đúng lúc này, nữ MC mời Phan Đắc Lộc, chủ trì của buổi lễ lên phát biểu đôi lời.
Mọi người lúc này mới để ý trên khán đài không có Phan Đắc Lộc.
Ông ta đâu?
Rất nhanh, có người phát hiện điều gì đó. Vài người cùng nhau chỉ lên trên bầu trời.
Giữa hai ngọn núi, nấp trong làn mây trắng xóa, một hư ảnh khổng lồ ẩn hiện, tạo ra cảm giác siêu phàm.
Cao thủ của các thế lực đứng bật dậy, tựa như chuẩn bị chiến đấu. Nhưng có một tiếng nhạc hùng tráng cắt ngang, khiến họ nhận ra vấn đề.
“Văn hóa luyện hồn là do Việt Nam ta sáng lập, là truyền thống, là văn hóa, là nét đẹp của vô cực giả Việt Nam. Thế giới tâm linh không chỉ là chỗ dựa, mà còn là sức mạnh, là niềm tự hào của luyện hồn sư chúng ta. Ở nơi đó, anh linh của tổ tiên, những người đã xếp từng viên gạch để tạo nên một hệ thống luyện hồn phong phú vẫn đang dõi theo chúng ta, làm sao có thể để những thế hệ tiếp theo thua kém, làm sao có thể để luyện hồn sư suy thoái, lụi tàn?”
Âm thanh chấn động toàn cõi trời đất, khiến trái tim người nghe gia tăng nhịp đập, khiến da gà nổi lên, khiến đôi mắt dần mờ đi vì ướt.
Người ta thấy hiện ra giữa mây trắng, đứng trên thân con cá voi thiên không, một ông lão mặc trang phục áo dài, đầu đội mấn đều có màu hoàng kim chói mắt, khiến ông ta nổi bật trong tầm mắt mọi người.
“Lễ hội Tháp Linh Hồn không phải là một buổi tham quan, mà nó là nơi để bồi dưỡng các thế hệ luyện hồn, là nơi để thế hệ trẻ chứng minh cho các bậc tiền bối thấy mình đang tiếp nối họ để lại như thế nào, là nơi khai sinh ra những nhân tài kiệt xuất sẽ gánh vác vận mệnh đất nước trong tương lai.”
Cá voi thiên không lượn một vòng trên thung lũng, sau đó từ từ hạ thấp độ cao.
Muôn vàn máy ảnh chĩa về phía cảnh tượng hào nhoáng này. Khi đến một độ cao vừa phải, cá voi dừng lại theo lệnh của chủ nhân.
Cùng lúc này, mặt đất rung chuyển, mặt hồ gợn sóng.
Một cái bóng đen từ từ trồi lên.
“Đó… đó là Tháp Linh Hồn!”
“Đúng vậy… đó là Tháp… là Tháp Linh Hồn.”
“Thấy rồi! Thấy Tháp Linh Hồn rồi!”
“Em đồng ý cưới anh nha!”
Cảm xúc của mọi người trào dâng khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ vỹ trước mắt.
Một ngọn tháp khổng lồ trồi ra khỏi mặt nước, đâm tít lên tận mây xanh. Thân tháp màu trắng, chạm khắc những hoa văn và cổ tự huyền bí, lại ẩn hiện ánh sáng hư ảo, khiến linh hồn của mọi người chấn động.
“Mỗi năm một lần, Tháp Linh Hồn sẽ xuất hiện để đánh giá, khảo nghiệm thế hệ trẻ của lĩnh vực luyện hồn, trao cho họ những cơ duyên quý giá. Một khi bước vào ngọn tháp ấy, định mệnh của họ không thể tầm thường. Những biến hóa nghiêng trời lệch đất nào sẽ đến với những nhân tài của năm nay? Ai sẽ giành được vinh quang cao nhất?”
Khi quá trình vận chuyển của Tháp Linh Hồn dừng lại, cũng vừa lúc Phan Đắc Lộc kết câu, còn vừa kịp lúc chỉ tay lên trên cao, tạo thành tư thế ngầu lòi. Timing chuẩn chỉ quá mức. Ngay sau đó, ông vung tay một cái, không khí xung quanh chấn động, một luồng gió mát thổi bừng sự hưng phấn của người xem lên đến cực điểm.
“Ngày hôm nay, tôi, Phan Đắc Lộc, rất vinh dự khi được tuyên bố lễ hội Tháp Linh Hồn, chính thức KHAI MẠC!”
Lời vừa dứt, pháo hoa tung bay, muôn vàn dải lụa xoay vần xung quanh hồ nước. Cá voi thiên không ăn ý phối hợp, phun ra một cột linh hồn lực hòa cùng pháo hoa tạo thành cơn mưa màu sắc.
Tiếng vỗ tay, tiếng trống, tiếng kèn và tiếng hò reo hòa quyện, khiến thính giác mọi người như muốn nổ tung trong sự hưng phấn.
“Wow! Tuyệt quá!” Lâm An chắp tay, mắt rưng rưng. Mặc dù nàng là người Trung Quốc, được tham dự vào lễ hội lần này nhờ lách luật, nhưng nhiệt huyết vẫn sôi trào.
“Ông ngoại cậu ngầu ghê…” Lâm An không quên khen Phan gia chủ.
Nhi gật đầu, nói về làm màu thì ông ngoại số hai không ai số một, còn số ba thì chắc chắn là thằng Bửu.
Diệc Phàm chỉ cười nhẹ, phong thái ung dung, nhưng ánh mắt có gì đó khác lạ.
Ở một góc nào đó, Bửu khoanh tay, lòng thề sẽ có ngày làm màu đỉnh hơn như vậy.
Phan Đắc Lộc đã phát biểu xong, ông nhường lại sân khấu cho nữ MC, sau đó thoắt cái liền xuất hiện trên khán đài cao cấp, khiến bao người trầm trồ thủ đoạn cao siêu.
“Không hổ là Phan gia chủ, làm màu mọi lúc!” U Minh Giáo Chủ tuy còn trẻ nhưng miệng mồm chả kiêng nể ai, khịa thẳng mặt Lộc. Nghe vậy, Lộc cũng chỉ cười nhạt, ngựa non háu đá ông gặp không ít. Ông tìm đến vị trí chiếc ghế trung tâm ở hàng đầu, hai bên trái phải là Điện Chủ của Điện Thờ Thánh Mẫu và Viện Trưởng của Thiền Viện Việt Linh.
Bài phát biểu vừa rồi không tệ, nhưng vì thành kiến của các thế lực cũ ở Liên Hồn Hội đối với Phan gia quá lớn, nên chẳng ai đề cao. Mặt khác, các thế lực thông qua Phan gia có slot tham dự lễ hội Tháp Linh Hồn lại hết phần tán thưởng.
“Các vị năm nay còn cá cược gì không?” Phan Đắc Lộc hỏi. Thường niên, các nhân vật ở đây sẽ cá cược với nhau về kết quả của các thí sinh bước vào Tháp Linh Hồn. Có các kèo như người đầu tiên ra khỏi tháp, người cuối cùng ra khỏi tháp, số tầng được chinh phục…
Mục đích cá cược là tăng tính hấp dẫn khi chờ đợi kết quả!
U Minh Giáo Chủ cười nhạt: “Năm nay em gái tôi sẽ đạt thành tích cao nhất.”
Một lời khẳng định thẳng thừng đủ thấy hắn ta tự tin đến mức độ nào.
Phan gia không quan tâm, đánh mắt về phía lão già mặc đạo bào ở một góc.
“Đạo Trưởng cảm thấy thế nào?!”
Nội Đạo Tràng là một tổ chức Đạo giáo ở Việt Nam, sau thảm kịch 2023 tổ chức này chẳng những không yếu đi mà còn mạnh hơn, danh chấn một phương ở xứ Thanh.
Lão già kia vuốt bộ râu dài. Xét về thực lực, đạo trưởng này chưa chắc hơn Phan Đắc Lộc, nhưng xét về tuổi tác, về kinh nghiệm sống, chẳng ai ở đây bì được. Phải hiểu người sống qua 150 năm là khái niệm kinh khủng cỡ nào?
“Lão già này không hứng thú với cá cược! Năm nay dẫn theo hai đồ đệ chỉ mong kiếm được chút thành quả.”
Bỗng, đạo trưởng thở ra một hơi, lại nói: “Năm nay có thể sẽ có nhiều bất ngờ!”
Lời này là ý gì?
Mọi người nhìn nhau, có người bĩu môi chê mấy ông già thường hay làm màu, tất nhiên câu này cũng đang ám chỉ Lộc.
Cuộc trò chuyện diễn ra sôi nổi hơn, kèo cũng bắt đầu lên nhiều hơn.
Đúng lúc này, nữ MC bắt đầu mời các nhân tuyển tiến vào Tháp Linh Hồn năm nay chào sân.
Đầu tiên chắc chắn phải là chủ nhà.
Nguyễn Phương Nhi cùng Phan Quý Bửu bước ra sân khấu. Nhi thì dáng điệu ung dung, lưng thẳng tự tin, khí chất tiểu thư vây quanh khiến mọi người càng nhìn càng thuận mắt. Mà bên cạnh nàng, Bửu đảo mắt nhìn quanh, gương mặt tràn ngập sự khinh nhờn.
“Cháu ngoại của ông Lộc đẹp quá bây ơi!”
“Ừa, vừa có kiểu giang hồ chợ búa, vừa có kiểu tiểu thư!” Một người nào đó cảm khái, nếu để Diệc Phàm nghe được lời này, coi chừng hắn dụ ra chỗ không người đánh một trận.
“Còn cái thằng kia là sao? Nhìn khinh khỉnh vậy?”
“Ê! Nó bị bệnh về cổ sao? Sao lúc nào cũng phải ngửa cổ vậy?”
Bàn tán nhanh chóng trôi đi khi các thế lực tiếp theo ra sân.
Đáng chú ý phải kể đến cặp đôi một nam một nữ, khoác trên mình trang phục như mấy vị thần tiên, nhưng không đem đến cảm giác lạc hậu, trái lại còn tôn lên sự siêu phàm.
Hai người này chính là đệ tử của Nội Đạo Tràng.
Ngay sau cặp đôi tiên đồng ngọc nữ này là một cặp nữ mặc trang phục màu đen yêu mị, bên trên áo còn thêu lên mấy đốm lửa quỷ dị, tựa như đang thật sự bốc cháy.
Hai người này chia ra một trước một sau, người trước gương mặt lạnh lùng, lại có chút gì đó tàn khốc trong đôi mắt. Người sau bộ dáng có vẻ nhút nhát, hai tay lúc nào cũng giấu trong ống tay áo.
“Đừng trưng ra vẻ mặt tự ti đó nữa!”
Người đi trước nhắc nhở.
“Vâng, tiểu thư!” Người sau gật gù, nhưng mắt vẫn còn vẻ lo ngại.
“Em gái ra sân rồi! Em gái ra sân rồi!” U Minh Giáo Chủ trong lòng gào thét. Hắn đích thị là một siscon (kẻ cuồng chị – em gái).
Tiếp đến là màn chào sân lung linh của Điện Thờ Thánh Mẫu.
“Woah! Đẹp quá!”
“Họ sẽ thành Thánh Nữ đó!”
“Con muốn lấy hai ẻm làm vợ, thánh mẫu ơi!”
Trên sân, Nguyệt khoác trên mình một bộ trang phục truyền thống của Đạo Thánh Mẫu, được thiết kế theo phong cách gọn gàng, chú ý đến khả năng vận động nhưng không kém phần lộng lẫy.
Viên cũng chả chịu thua chị kém em, nàng khoác trên mình một bộ váy đen linh động, có nét mị hoặc khó tưởng, lại trộn lẫn cảm giác thần thánh khi đi với chiếc khăn trên đầu.
Tiếp đến là một cặp trai tài gái sắc của Mê Hồn Tông, ngay sau họ là hai tên quái dị của Nhiếp Hồn Môn.
Skip qua một số nhân vật quần chúng góp mặt cho vui, lại đến màn chào sân của Thiền Viện Việt Linh, gồm một nam một nữ. Nam là Minh Thông, còn người nữ lại khá lạ mắt với Nhi, dù nàng đã từng ở Thiền Viện một thời gian.
Sau cùng là Hội Tử Thần ra sân tới tận 6 slot lần lượt cho các chi nhánh của mình. Hội Tử Thần với những đóng góp to lớn nên năm nay được ưu tiên 6 slot, cái này không ai tranh cãi nhiều, cùng lắm chỉ xì xầm Phan Đắc Lộc thiên vị em gái.
Sau khi đợi tiếng vỗ tay tắt dần, nữ MC giới thiệu sơ qua về truyền thống leo Tháp Linh Hồn. Tháp Linh Hồn có tổng cộng 69 tầng, tại sao có số tầng như vậy? Có nhiều giả thiết đặt ra, người thì bảo số 69 là số đẹp, tượng trưng cho hai thái cực âm dương, quay ngược quay xuôi đều giống nhau, có người cho rằng thằng cha tạo ra cái tháp này thích thế 69, đại khái vẫn chỉ là mơ hồ.
Mỗi tầng sẽ là một thử thách dành cho các “nhà leo tháp”, tất nhiên sẽ liên quan đến linh hồn. Thử thách ra sao vẫn là một bí ẩn, bởi khi tiến vào trong tháp, tất cả mọi người đều bị Tháp Linh Hồn ép buộc ký kết hợp đồng linh hồn, rằng họ sẽ không tiết lộ nội dung thử thách bên trong tháp, ai vi phạm thì ráng lãnh hậu quả từ món bảo vật 9 sao này!
Mỗi tầng đều sẽ có phần thưởng, tầng càng cao, phần thưởng càng nhiều.
Sau khi phổ biến xong xuôi, nữ MC lên tông giọng: “Ngay lúc này đây, xin mời quý khán giả hướng mắt về cánh cửa của Tháp Linh Hồn.”
Tháp Linh Hồn rung chuyển, cánh cửa ở tầng chót từ từ mở ra, một luồng ánh sáng trắng đập thẳng vào mắt mọi người.
“Cái địt mẹ con MC, chói mắt vầy biểu nhìn làm gì?”
Một vài người tu vi thấp, thị lực yếu kém không thể xem nên oán trách.
Lúc này, nữ MC không biết từ bao giờ đã đeo kính râm, vui sướng nói: “Vâng! Thời khắc Tháp Linh Hồn mở cửa chào đón nhân tài của năm nay đã đến! Xin mời các “nhà leo tháp” của chúng ta tiến vào, giành lấy vinh quang cao nhất!”
Những người đứng đây đều là tinh anh trẻ tuổi của giới luyện hồn, nhưng vẫn là những viên ngọc thô cần mài dũa.
Sau lễ hội năm nay, không biết bao nhiêu viên ngọc quý sẽ xuất thế!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô cực |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 11:33 (GMT+7) |