Vân Linh thấy nàng lộ ra hình thái ngơ ngác như vậy thì khẽ cười nói lớn:
– Nàng nhìn ta cái gì ? Có điều gì muốn nói với ta không?
Lộ Hoa Phương vẫn chưa hết ngạc nhiên buột miệng hỏi:
– Ngươi ! Ngươi biết bay?
Vân Linh cười mỉm xua tay nói:
– Đó không phải là bay, mà là khinh công. Ta luyện khinh công nên có thể đi lại nhanh chóng được như vậy đó ? Nàng chẳng lẽ chưa từng nghe ai nói về việc này?
– Hoá ra là vậy ? Thế mà ta cứ tưởng ngươi biết bay, làm ta sợ quá? – Lộ Hoa Phương mở miệng nói lí nhí, chỉ là tự nói cho mình nghe, không tưởng được Vân Linh nội công thâm hậu nên nghe hết được những gì nàng nói.
Vân Linh cảm nhận Lộ Hoa Phương quả thật ngây thơ, trong lòng không khỏi cảm thán thương cho một mỹ nhân tuyệt diệu như vậy mà suýt chút nữa đã bị hại trong tay hải tặc. Tội nghiệp.
Bây giờ hai người đứng đối diện với nhau ngay giữa ban ngày, Lộ Hoa Phương mới chợt nhận ra nam tử hán nọ anh tuấn vô cùng. Không những khuôn mặt tuấn mỹ, mà hai mắt cũng thật có thần, nó làm trái tim nàng bỗng đập lộn nhịp, không biết trong lòng nghĩ gì mà hai má chợt đỏ hồng.
Vân Linh lúc này nhớ đến bọn hải tặc đang truy tới, liền dẹp bỏ những thứ linh tinh trong đầu, bước lại kéo tay Lộ Hoa Phương đi luôn.
Lộ Hoa Phương thần tình hoảng kinh khi bị Vân Linh lôi đi, nhưng nàng cũng không kịp phản kháng, chỉ e lệ kêu lên một tiếng, tức thì sau đó thân hình đã lướt đi rất nhanh rồi.
Lần này Vân Linh vì sự truy bức của bọn hải tặc nên rất giận dữ, quyết định trực tiếp tìm đường đối kháng với bọn chúng, diệt cho bọn hải tặc phải một phen kinh hoàng mới nghe.
Chàng kéo tay Lộ Hoa Phương tiến thẳng về phía cánh trái, mục đích hạ thủ phía cánh trái trước, sau đó sẽ càn quét sang các cánh kia, từ từ triệt phá toàn bộ âm mưu truy sát của bọn chúng.
Lộ Hoa Phương bị Vân Linh kéo đi, chân như không hề chạm đất, toàn thân cảm giác như bồng bềnh, trong lòng vừa thấy kì quái lại vừa hoang man, liền không chịu được mở miệng hỏi:
– Ngươi … ngươi mang ta đi đâu đấy ?
Vân Linh chân không dừng bước nói luôn:
– Bọn hải tặc kia đang tiến hành truy tìm chúng ta, bọn chúng lần này huy động rất đông người. Vì thế nên ta mới quyết định đi tìm bọn chúng … giết bớt đi một ít.
– Ôi chao ! Ngươi nói cái gì ? Ngươi không định đi đánh nhau với bọn ác tặc kia chứ ? Có phải vậy không ?
Lộ Hoa Phương vừa hỏi mà trong lòng hết sức kinh mang. Ai ngờ nàng hỏi xong, Vân Linh lại cười khẩy nói:
– Phải rồi ! Ta chính đang muốn tìm bọn chúng. Không ngờ bọn chúng lại không sợ chết dám tìm đến, vậy thì chớ trách ta hạ thủ vô tình được.
Lộ Hoa Phương nghe đến đây kinh hoảng quá kêu lên:
– Thánh thần ơi! Ngươi điên mất rồi. Một mình ngươi mà dám đánh nhau với bọn chúng. Bọn hải tặc đó có phải vừa đâu, bọn chúng gian ác lắm.
Nàng nói xong cố gắng vùng khỏi tay Vân Linh, cương quyết không chịu đi. Hiển nhiên nàng không dại gì vừa thoát khỏi tay bọn hải tặc lại tự chui đầu vào rọ, lại để bọn chúng bắt được thì lần này chỉ có chết, không thể khác hơn được nữa.
Ấy thế nhưng nàng vùng vẫy cách nào, cũng không thể ra khỏi vòng cương toả của Vân Linh được, do đó Lộ Hoa Phương đột ngột kêu lên: “Buông ta ra, ta không muốn đi cùng ngươi. Ta không muốn chết.”
Vân Linh thấy nàng như vậy thì không biết làm thế nào, liền dừng lại để Lộ Hoa Phương rời khỏi ma thủ, đoạn nói:
– Được rồi ! Nàng không muốn đi thì thôi. Ta không ép. Vậy để ta một mình đi trước nhé.
Vân Linh nói xong thân hình chớp động, thoắt cái đã biến mất trong rừng cây lá, báo hại Lộ Hoa Phương lúc đó sợ hãi cuống cuồng, liên tiếp vừa chạy theo vừa gọi, âm thanh hoảng hốt cùng cực.
Thiếu nữ này ban đầu nhất định không chịu đi cùng Vân Linh đối đầu với bọn hải tặc, nhưng khi Vân Linh bỏ nàng ở lại một mình thì nàng lại sợ hãi quá độ, nước mắt chảy ra hoen mi, cương quyết chạy theo hướng mà Vân Linh vừa bỏ đi, miệng không ngớt kêu lớn: “Đừng … đừng bỏ ta một mình … ta sợ lắm …!”
Lộ Hoa Phương vừa chạy vừa gọi, âm thanh nữ nhân cao vút, đánh động Vân Linh đã phóng đi cách đó 50 trượng vẫn còn nghe rõ.
Chàng bực mình quay người lại, chạy đến chỗ Lộ Hoa Phương đang kêu réo, miệng quát lên một tiếng:
– Nàng muốn chết hay sao mà la to thế ? Sợ bọn chúng không tìm ra nàng hay sao?
Lộ Hoa Phương mếu máo nói:
– Ngươi, ngươi bỏ ta !
Âm thanh giọng nói thập phần nhu nhuyễn, ấm ức, khiến cho Vân Linh đang giận dữ cũng phải mềm lòng, chào thua cái cô nàng “mít ướt” này.
Vân Linh khẽ khàng dịu giọng nói:
– Thôi được rồi ! Có muốn đi cùng ta không ?
Lộ Hoa Phương mặt hoa lúng túng, mãi mới nói:
– Ngươi ! Ngươi tên là gì vậy ? Lúc nãy ta muốn gọi tên ngươi mà không biết gọi như thế nào, làm ta sợ quá, tưởng ngươi đi mất luôn rồi.
Vân Linh phì cười nói:
– Tiểu cô nương lắm chuyện quá. Ta là Vân Linh, còn nàng là Lộ Hoa Phương đúng không ?
Lộ Hoa Phương khuôn mặt tươi tỉnh lên một chút, miệng nói:
– Vậy ta gọi ngươi là Vân ca có được không ?
Nàng vừa nói vừa nheo mắt nhìn Vân Linh, biểu tình hết sức đáng yêu, khiến cho Vân Linh thoạt nhìn thấy cũng phải động tâm, cảm nhận phong vị mỹ nữ này đúng là mê hoặc lòng người, làm cho chàng phải một phen chao đảo, bồi hồi.
Vân Linh vội vàng hít sâu một hơi thở, quay mặt đi không dám nhìn lâu vào đôi mắt mỹ lệ còn đang ướt nước cực kỳ khuyến rũ kia, miệng khẽ nói:
– Tuỳ nàng, muốn gọi sao cũng được. Chúng ta đi thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 14/07/2017 12:39 (GMT+7) |