Vương Trường Sinh - Quyển 2


Update Phần 310

Phần 257: Thanh Dương qua đời

Triệu Ngưng Hương còn có một giáp tuổi thọ, gia tộc không có nhân tài xuất sắc nào. Hai vị tu sĩ Trúc Cơ bái ở Hoàng Thánh cung, tám năm mười năm cũng không trở về một lần, trợ giúp gia tộc cung cấp cho bọn họ quá nhỏ.

Triệu Tử Ngọc là cháu ngoại của Vương Trường Sinh, trình độ chế khôi so với Vương Thanh Thiến còn cao hơn, tương lai tỷ lệ Trúc Cơ rất lớn, nếu là Triệu Tử Ngọc cưới con em Triệu gia, có một tầng quan hệ này, cho dù Triệu Ngưng Hương không còn nữa, Triệu gia còn có một phần chỗ dựa.

“Vâng, biểu cô, đến lúc đó cháu nhất định dẫn theo Tử Ngọc đi chúc thọ biểu cô.”

Vương Thanh Thiến cười ngọt ngào, lập tức đáp ứng.

Non nửa khắc đồng hồ sau, sáu tu sĩ Kết Đan của Vương Trường Sinh liền rời đi, Vương Thanh Khải phụ trách chiêu đãi khách khứa.

Ba người bọn Diệp Đồng, Tống Hạ Phong, Lâm Ngọc Hinh chào hỏi một tiếng, liền rời khỏi Thanh Liên sơn trang.

Uông Hoa Sơn theo vợ chồng Vương Trường Sinh tới một căn nhà yên tĩnh, trên mặt hắn tràn đầy vui mừng.

Uông Như Yên Kết Đan rồi, về sau Uông Hoa Sơn ở Tam Tiên tông càng tự tin hơn nữa.

Uông Như Yên pha một ấm trà, kiếm một ít điểm tâm, ba người ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm.

“Còn nhớ thúc công lần đầu tiên nhìn thấy cháu, cháu chỉ cao như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh! Chỉ chớp mắt, cháu cũng tiến vào Kết Đan kỳ rồi.”

Uông Hoa Sơn mỉm cười, cảm thán nói.

Uông Như Yên mỉm cười, nói: “Cháu có thể đi đến một bước này, không tách rời được thúc công bồi dưỡng cùng phu quân ủng hộ.”

“Chúng ta là vợ chồng, ta giúp nàng là điều nên làm mà, nói tới, còn cần đa tạ thúc công bồi dưỡng giúp cháu một người vợ hiền.”

Uông Hoa Sơn lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không giúp được cái gì, vợ chồng các cháu nâng đỡ lẫn nhau, như vậy rất tốt, lúc trước chia gia tộc là chính xác, tộc nhân đưa đi Sở quốc đã hoàn toàn dung nhập tông môn, cũng may còn có cha cháu một nhánh này.”

“Thúc công, ngài tương lai có tính toán gì không? Có từng cân nhắc trở về Ngụy quốc phát triển hay không?”

Nếu Uông Hoa Sơn trở về Ngụy quốc phát triển, Vương gia liền có thêm một phần trợ lực.

Uông Hoa Sơn trực tiếp lắc đầu, nói: “Cha ngươi thật không dễ gì thu gom được một chút nội tình, ta trở về sẽ chỉ ăn làm bọn họ nghèo. Ta bây giờ ở Tam Tiên tông rất tốt, đám người Hồng đạo hữu cũng không hạn chế tự do của ta, nhưng Tam Tiên tông hàng năm phát một chút bổng lộc đó, không đủ để duy trì tu luyện, ta tính đi Nam Hải thử thời vận.”

Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, lão bây giờ nghèo rách mùng tơi, muốn tích góp linh thạch tu luyện, đành phải đi Nam Hải săn giết yêu thú.

“Thúc công, cháu nhớ rõ ngài trước kia từng đi Nam Hải, vì sao về sau không đi nữa?”

Uông Như Yên tò mò nói.

“Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, đây là nhận thức chung của tu tiên giới, nhưng Nam Hải rất loạn, chuyện giết người đoạt bảo thường xuyên xảy ra, tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể bị người ta cướp giết. Năm đó ta ở Nam Hải săn giết yêu thú, không cẩn thận kết bạn phản đồ Nhật Nguyệt cung, bị chấp pháp sứ của Nhật Nguyệt cung đuổi giết, thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng, nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là không sao nữa.”

Nói tới đây, trên mặt Uông Hoa Sơn lộ ra vẻ mặt lòng còn sợ hãi.

Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, nhưng Nam Hải rất loạn, Nguyên Anh cũng có khả năng ngã xuống, nếu không phải như thế, lão cũng không muốn ở lại Đông Hoang.

“Dư nghiệt Nhật Nguyệt cung? Đây là chuyện gì? Thúc công có thể nói rõ hay không?”

Uông Hoa Sơn gật gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: “Nói tới, đó là chuyện của hai trăm năm trước, khi đó lão phu vừa mới Kết Đan, nghe nói Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, liền tới Nam Hải. Vốn tất cả đều tốt đẹp, trong lúc đó kết bạn hai vị tu sĩ Kết Đan, nào ngờ bọn họ là đối tượng Nhật Nguyệt cung truy bắt, ta thiếu chút nữa chết ở trên tay chấp pháp sứ Nhật Nguyệt cung.”

“Phản đồ Nhật Nguyệt cung? Nghe nói Nhật Nguyệt cung truyền thừa mấy vạn năm, là một môn phái tu tiên cường đại nhất tu tiên giới Nam Hải, khó trách thúc công mấy năm nay không đi Nam Hải. Thúc công, cháu cùng phu quân cũng tính đi Nam Hải, không bằng chúng ta cùng lên đường đi!”

Uông Như Yên bừng tỉnh đại ngộ, nàng và Vương Trường Sinh chuẩn bị đi Nam Hải, thứ nhất là tìm kiếm thiên địa linh thủy, thứ hai là tìm kiếm công pháp nối tiếp của 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, Uông Hoa Sơn cũng đã tính đi Nam Hải, vừa lúc đi cùng, thêm người, thêm một phần bảo đảm.

“Các cháu cũng muốn đến Nam Hải?” Uông Hoa Sơn hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, lão đã hiểu.

Vương gia mấy năm nay phát triển rất không tệ, đặc biệt sau khi có được Đào Sơn, thu nhập không ngừng tăng lên. Uông Như Yên vừa mới Kết Đan, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi Nam Hải hẳn là vì mua pháp bảo.

“Đúng vậy! Thúc công, Như Yên còn chưa có pháp bảo vừa tay, chúng cháu tính đến Nam Hải mua một món pháp bảo, hy vọng có thể như nguyện.”

Pháp bảo tiện tay của Uông Như Yên tự nhiên là nhạc khí, nhưng lấy trình độ luyện khí trước mắt của Vương Trường Sinh, chưa thể luyện chế ra pháp bảo, hắn tính mua trước vài món pháp bảo cho Uông Như Yên sử dụng, chờ trình độ luyện khí của hắn tăng cao, lại chính tay luyện chế bản mạng pháp bảo cho Uông Như Yên.

“Quá tốt rồi, vậy chúng ta liền cùng lên đường đi! Thật ra cho dù các cháu không nói, ta cũng muốn mời Trường Sinh đi theo, thêm một vị tu sĩ Kết Đan, an toàn thêm một phần bảo đảm.”

“Chúng cháu tạm thời sẽ chưa xuất phát, thúc công, chúng ta một năm sau gặp mặt ở phường thị Sùng Dương đi!”

Uông Hoa Sơn đáp ứng, một năm cũng không dài.

Hôm sau, Uông Hoa Sơn liền cáo từ rời khỏi.

Ba ngày sau, chỗ ở của Vương Thanh Dương.

Vương Thanh Dương nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trước giường Vương Thanh Dương, hai người mặt đầy bi thương.

“Cha, mẹ, con ngày sau không thể tận hiếu bên cạnh hai người rồi, hai người nhất định phải chiếu cố tốt bản thân, Hữu Vọng, cháu phải hiếu thuận cao tổ phụ cùng cao tổ mẫu, biết chưa?”

Vương Thanh Dương giọng điệu uể oải, có chút không yên tâm dặn dò.

“Chúng ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, con yên tâm đi!”

“Tằng tổ phụ, cháu sẽ hiếu thuận với cao tổ phụ cùng cao tổ mẫu.”

Một thanh niên áo vàng hai mươi mấy tuổi quỳ gối trước giường, nức nở nói.

Vương Thanh Dương nghe xong lời này, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, chậm rãi nhắm mắt, hắn đi rất an tường.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Thông tin truyện
Tên truyện Vương Trường Sinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Ngày cập nhật 12/03/2025 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đụ vợ ông anh họ 2 (Full)
Sau chuyến đi Phú Quốc về, ông anh có vẻ càng ngày càng quấn chị, mình thì lại rơi vào thảm cảnh cám treo heo nhịn đói, hàng ngay trước mắt, ngay bên cạnh, ngay gần cách có vài mét nhưng không dùng được, ông anh thì dạo này ở hẳn ở nhà, sáng đi làm tối về, rất ít đi công tác, có đi là đi có 1 ngày à. Cũng phải thôi, dạo này 2vc có vẻ mặn nồng lắm, chị thì cứ phây phây, vú mông dạo này càng ngày càng sexy, no đủ quá mà, tối nào 2 vc cũng làm 1 nháy, với cái máy nghe trộm mình nghe tất cả, có vẻ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bắn tinh lên mặt Đụ cave Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện sex hay Truyện sex ngoại tình Tuyển tập Đụ vợ ông anh họ
Nụ cười tỏa nắng
7 Thực tình luôn là từ bé đến giờ tôi chỉ thích đánh người ta thôi chứ tôi không thích người ta đánh tôi một tí ti ông cụ nào. Bởi vậy nên tôi mới thích đi chung với đám ông Chính ông Beo, số là mấy ổng có tí võ công nên tôi cũng thoải mái được ăn hôi phần nào, đánh đấm cứ gọi là mệt nghỉ. Cơ mà giờ lớn rồi tôi mới biết tại sao lại cần học võ, vì mình không thể nào ăn ké suốt đời được, hơn nữa, học võ cốt không phải là để đánh nhau, học võ là để bảo vệ bản thân mình với cả bảo vệ người thân...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Võ Tòng dâm hiệp truyện
Phần 24 Ở quán trọ, với sắc đẹp tuyệt trần và cặp vú quá khổ như muốn ép bung chiếc áo dĩ nhiên làm bao gã thèm thuồng nhìn ngắm, vú nàng to quá, căng ép sát chiếc áo không yếm(bị Võ Tòng cởi từ trước. Mỗi câu nói mỗi cử động đều khiến vú nàng nẩy như lăn trên chiếc áo. Nàng cũng ngượng lắm, biết vú mình to, nên nàng luôn ăn mặt kín đáo, đồ rộng phần ngực để tránh thiên hạ chú ý, giờ cả áo yếm cũng không được mặt, cái lồn thì đang chảy tinh dịch của nam nhân nàng vừa mới quen và đã địt nhau tơi bời. Cánh tay Võ Tòng chậm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Dâm thư Trung Quốc Đụ lỗ đít Làm tình tay ba Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện dâm hiệp Truyện les Truyện liếm lồn Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng