Xóm nghèo

Phần 34

5 năm sau…

Lúc này công việc làm ăn của ông Phi và Tâm đang ở vào thời kỳ hưng thịnh và phát đạt nhất, 2 bác cháu thường xuyên phải đi công tác xa ngày, có những lần còn phải đi cùng phía đối tác sang nước ngoài để làm hợp đồng đến cả tuần lễ không về nhà, mọi việc trong gia đình ông Phi giao cả lại cho Vân Anh và Quang, bà vú Thơm thì chỉ lo chuyện chợ búa, bếp núc cho 2 cô cậu lo học hành.

Thằng Quang lúc này đã bước sang năm lớp 12, nó ngày càng học khá lên và mấy năm nay năm nào cũng nằm trong top học sinh giỏi của lớp khiến ông Phi và Tâm rất đỗi tự hào, con bé Vân Anh thì khỏi phải nói, càng lớn cô bé càng xinh và càng thể hiện rõ được những năng khiếu cầm kỳ thi họa của mình, chỉ có điều cái tình lầm lỳ ngang bướng thì vẫn không khác bao nhiêu so với ngày xưa. Dù kém Quang một tuổi nhưng chưa bao giờ con bé xưng hô lễ phép với Quang, nếu muốn nhờ làm việc gì nó toàn xưng ngang, lúc thì “lấy hộ người ta cốc nước”, khi thì “ có ra ngoài thì mua hộ ít kẹo cao su với nhé, cầm tiền này ”…

Quang chẳng bao giờ để ý đến những chuyện này, đã 17 tuổi, nó đủ lớn để hiểu thân phận mình trong ngôi nhà này là như thế nào, chính vì vậy Quang luôn nhường nhịn, chấp nhận mọi yêu cầu của Vân Anh và chờ đến ngày thi đậu Đại Học để được ra Hà Nội bắt đầu cuộc sống tự lập.

Ngày ngày hàng xóm vẫn được trông thấy cảnh tượng, Quang “rùa” đi bộ ra bến rồi bắt xe bus đến trường, còn cô con gái rượu Vân Anh thì chiễm chệ ngồi vắt vẻo sau xe tay ga của mấy chàng công tử con nhà đại gia để đến lớp, không phải cô nàng không có xe, bằng lái ô tô thì Vân Anh chưa có nhưng tuổi 16 trăng tròn lúc này mà không có người yêu chở đi học thì sẽ bị nói là lạc hậu và quê mùa.
Tâm “ma xó” dạo này ít về nhà hơn trước, mà nếu có về cũng thường vào đêm muộn khi mà Quang đã lên giường đi ngủ từ lúc nào, ban ngày thì trực chiến ở bến tầu với nhà hàng, tối đến thì đi học kinh doanh với kế toán, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng mọi vấn đề xong xuôi thì mới được trở về nhà.

Đã từ rất lâu rồi Tâm không còn nhận ra mình đã từng là một thằng giang hồ đường phố, giờ đây khi ra đường lúc nào trên người Tâm cũng là một bộ Vest sang trọng, đeo đồng hồ đắt tiền, đi xe ô tô để làm việc, chỉ có 5 năm nhưng mọi chuyện đã chuyển biến quá nhanh.

5 năm qua, Tâm có về thăm nhà cũ hai lần, cố gắng để móc nối liên lạc với các anh em nhưng đều bặt vô âm tín, nghe đâu Nam “lùn” đã chuyển ra Hà Nội làm ăn, còn các anh Trung quay và Cu Tú thì đều đã vào nam lánh nạn, bọn Hoàng xì, Quân “quế” chắc cũng đã đi theo. Tâm có dò hỏi và ghé thăm đại ca Duy “báo” được một lần, Duy dạo này mập lên nhiều và đang rất cố gắng cải tạo tốt để mong nhận được sự khoan hồng của pháp luật, án tù 25 năm khác nào chôn vùi toàn bộ cuộc đời của Duy ở trong nhà giam.

Tâm cũng đã bỏ tiền ra nhờ người chăm sóc cho 2 ngôi mộ của ông Đức và bà Thùy, mấy lần ông Phi ngỏ ý muốn chuyển mộ của ông Đức về Hải Phòng nhưng Tâm chưa đồng ý, gã vẫn cho rằng nơi hắn và ông Đức sinh sống mới là quê hương của hai cha con, hãy cứ để ông Đức nằm yên nghỉ ở đấy như bao năm nay.

Sáng nay như mọi ngày, Quang thức dậy từ 4 rưỡi sáng, gã với tay khoác thêm chiếc áo cho đỡ lạnh hơi sương rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ra ngoài chạy tập thể dục như mọi khi. Cái dáng vẻ còi cọc của Quang ngày xưa cũng đã không còn nữa, nhờ chăm chỉ tập thể thao, ăn uống đầy đủ lúc này trông Quang như một chàng thanh niên thực thụ, duy chỉ có làn de ngăm ngăm đen là vẫn còn giữ lại cho gã đôi chút dấu ấn sương gió của ngày xưa.

5 giờ hơn trở về nhà, bà vú Thơm đã dậy từ khi nào để chuẩn bị bữa sáng cho Quang và Vân Anh ăn xong còn đến lớp, Quang mò lên gác ba, lấy khăn tắm và quần áo, ngó sang căn phòng của Vân Anh, con bé hình như vẫn còn chưa ngủ dậy, lạ thật mọi khi thấy nó dậy sớm lắm kia mà, Quang nghĩ thầm…

Thế nhưng khi chưa kịp bước qua căn phòng của Vân Anh, tiếng xô cửa đã khiến Quang “rùa” đứng sững lại, Vân Anh xuất hiện với chiếc váy ngủ màu xanh, con bé chống tay vào tường ngăn không cho Quang đi vào nhà tắm:

– Tắm sau đi, người ta có việc phải đi sớm.

Quang không nói gì, chỉ nhìn con bé một cái, cười trừ rồi lẳng lặng bỏ xuống dưới nhà.

“Không sao, không tắm vòi hoa sen nước nóng ở trên này thì ta sẽ tắm nước mát ở dưới nhà” Quang nghĩ bụng.

Khi đi ngang qua Vân Anh, Quang để ý con bé dù đã quay đi nhưng hình như nó đang khóc. Bất chợt gã cảm thấy có cái gì đó bí ẩn ở cô nhóc lúc nào cũng tỏ ra ương bướng và lạnh lùng này…

Vân Anh khóc, vì đây là lần thứ 3 liên tiếp ông Phi sẽ không có mặt ở nhà vào ngày sinh nhật nó, hôm nay là 27 – 11, ngày Vân Anh tròn 16 tuổi.

Đêm qua ông Phi và Tâm đã bay vào Sài Gòn vì công chuyện đột xuất, trước khi đi ông chỉ kịp gọi về cho Vân Anh để xin lỗi và thông báo tình hình, món quà ông tặng cô con gái nhân ngày sinh nhật cũng không có gì khác so với mọi năm là số tiền 4 triệu đồng.

Tắm táp mát mẻ xong, Quang thay quần áo ngồi vào bàn ăn cho sớm để còn bắt xe đi học, đột nhiên con bé Vân Anh lao vụt từ trên tầng xuống, buông mỗi một câu :
– Cả nhà ăn sáng đi con không ăn đâu ! Con đi đây !

Nói xong thấy nó lao vụt ra cửa, bên ngoài một con xe và một thằng tóc vàng đã chờ sẵn, Quang chỉ kịp nhìn thấy nó leo vội lên xe, ôm eo thằng kia chặt cứng rồi tiếng xe ga rú lên lao vụt đi.

Bà Thơm ngó lên bộ lịch treo ở phòng ăn, lắc đầu thở dài:

– Hôm nay là sinh nhật cái Vân, mà ông Phi lại không có ở nhà, khổ thân con bé, chắc nó lại buồn lắm đây…

“À, thì ra là sinh nhật, thảo nào… đã hiểu mọi chuyện rồi” Quang lại cười rồi húp một hơi hết tô bún, khà khà mấy cái vì nóng và bát bún bà Thơm làm quá ngon, gã vớ vội tờ giấy lau qua miệng rồi xách cặp đi bộ ra bến xe bus như mọi khi.

Giờ tan học hôm đó, Quang rùa đang lóc cóc trên đường về nhà thì bất ngờ bị con bé Vân Anh chặn lại trước cổng trường, nó hất tóc lên rồi nói trống không :

– Người ta không ăn cơm nhà, hôm nay có hẹn với bạn, chắc về trễ đó ! Về nhà nói lại hộ cái nha !

Không thèm chờ Quang trả lời, nó quay đi luôn, lại cái thằng tóc vàng lúc sáng đang chờ nó ở bên kia đường.

Hôm nay Vân Anh trông đẹp hơn mọi khi rất nhiều, con bé để tóc ép dài qua vai, mặc áo phông trắng với quần bò, nhìn nó đi ngang qua đường mà bao nhiêu thằng con trai khác cứ ngó theo, chắc thằng nào thằng nấy đang rớt nhỏ giãi vì cái mông của một đứa con gái 16 tuổi đẹp nhất trường…

Quang lại cười thầm “không ăn cơm nhà, tối về muộn, kiểu này là lại đi phá phách ở đâu đây…”

Thành phố cảng Hải Phòng đẹp dịu dàng vào những chiều thu muộn, những cành phượng đỏ rực rỡ lung linh soi bóng xuống mặt hồ Tam Bạc – con sông Lấp trứ danh thủa xưa trước đây luôn là nơi mà Vân Anh thường xuyên ghé tới khi buồn. Nhưng bây giờ thời tiết sắp chuyển sang đông, làm gì còn cánh hoa phượng nào cho cô bé ngồi bứt và ném từng cánh một xuống dòng sông ?

Ngồi sau xe người yêu, Vân Anh hỏi vọng lên :

– Hôm nay anh có gì bất ngờ cho em vậy ?

Tên bạn trai có vẻ như đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho ngày hôm nay nên tự tin đáp:

– Em yên tâm anh đã chuẩn bị chu đáo mọi việc rồi, cả ngày hôm nay em sẽ là trung tâm của cả thế giới !
– Em muốn vui ! Anh muốn làm gì cũng được, nhưng em muốn phải thật vui…
– Rõ, thưa công chúa xinh đẹp của anh…

Quang “rùa” đi học về là leo ngay lên gác, bà vú Thơm thấy thằng bé có vẻ mệt nên cũng chỉ gọi với theo :

– Thế có ăn cơm không Quang ?

Ném chiếc áo sơ mi đồng phục sang một bên, Quang mở cửa nói vọng xuống :

– Cả cháu với Vân Anh đều không ăn đâu, hôm nay cháu mệt lắm, bác để cháu ngủ một lát nhé !
– Uh thế cháu cứ ngủ đi, bác để cơm dưới bếp nhé, khi nào đói thì dậy mà ăn.

Lúc này chỉ còn một mình trong phòng, Quang nằm bẹp xuống giường, chẳng thèm cởi giầy hay thay quần áo, tấm thân lực lưỡng của gã đang vã mồ hôi vì nóng cho dù trởi sắp chuẩn bị chuyển sang đông.

“27-11 à, hay thật đấy, hóa ra con bé Vân Anh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Lọ Lem…”

Nghĩ tới Lọ Lem, Quang chợt nhớ về những kỷ niệm xưa ngọt ngào cùng cô bé, bây giờ lớn rồi Quang mới thấy hối tiếc vì cho đến tận hôm nay gã vẫn không biết tên thật của Lọ Lem là gì, không biết 5 năm qua cô bé sống ra sao, có hay khóc hay buồn nữa không ? Biết bao lần muốn được về nhà cũ nhưng anh Tâm đều không cho, Tâm không muốn Quang yếu đuối, không muốn đứa em trai lại chìm vào những kỷ niệm buồn của hồi nhỏ, trở về quê cũ là trở về với cái chết của cả cha và mẹ, trở về với sự chia ly và nước mắt, khi nào thật lớn, thật mạnh mẽ, Tâm sẽ để Quang một mình trở về, chỉ khi nào một mình Quang dám đối diện và vượt qua tất cả, khi đó nó mới có thể sống tự lập và tự lo được cho bản thân.

Những hình ảnh ngày bé của Rùa và Lọ Lem cứ thế hiện về trong ký ức của Quang và chàng trai tuổi 17 cũng chìm vào giấc ngủ tự lúc nào…

Trong giấc mơ, Quang thấy Lọ Lem đã lớn hơn trước rất nhiều, cô bé vẫn xinh như ngày nhỏ, vẫn nụ cười thiên thần luôn nở trên môi, Quang thấy Lọ Lem bước xuống từ một chiếc ô tô màu đen và đang vẫy tay gọi hắn chạy lại. Vui mừng khôn xiết, Quang lao như điên về phía chiếc xe, nhưng thật kỳ lạ, càng chạy Quang lại càng cảm thấy chiếc xe và cô bé Lọ Lem ngày càng xa hơn, Quang cứ chạy mãi, chạy mãi, đến khi mệt nhoài, gã đành bất lực quỵ hẳn 2 đầu gối xuống đường, từ đằng xa, đôi mắt Lọ Lem trĩu nặng, cô bé cùng chiếc xe ô tô đột ngột biến mất…

Quang vùng tỉnh giấc, một cảm giác sợ hãi len vào người, hắn cảm nhận được có điều gì đó đang xảy ra với Lọ Lem, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, thời tiết cuối thu sao mà nóng lạ kỳ, thế nhưng khi định thần lại, hắn hiểu vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi !

Với tay xem chiếc đồng hồ ở trên bàn, Quang giật mình khi lúc này đã là 4 giờ chiều, có nghĩa là gã đã thiếp đi được gần 5 tiếng, có lẽ việc tắm nước lạnh vào sáng nay cũng là nguyên nhân khiến Quang bị mệt như vậy.

Gã thay quần áo, định bụng sẽ chạy bộ tới phòng tập thể hình, 3 năm qua chiều nào Quang cũng tập luyện đều đặn và chẳng mấy khi thấy mệt như chiều nay. Nhưng trước tiên phải kiếm gì bỏ vào bụng đã, trưa nay không ăn cơm, bây giờ hắn thấy đói lắm rồi.

Thành phố Sài gòn

Ngày hôm nay Phi đen đưa Tâm vào Sài Gòn để bàn một công chuyện làm ăn khá lớn với một công ty chuyên sản xuất hàng mỹ nghệ, những khối đá lớn, những bình cổ Trung Quốc có xuất xứ hàng trăm năm cần được thẩm định, định giá trước khi chuyển về Hải Phòng để trao cho phía người nhận.

Hai bác cháu nghỉ lại tại khách sạn Continental, một khách sạn khá lớn nằm giữa trung tâm thành phố, Tâm “ma xó” không lạ gì đất Sài Gòn – ngày xưa hồi còn buôn thuốc lắc cùng với Duy “báo” và Huy Long, Tâm đã 2 lần vào Nam, trong đó một lần đi nhận hàng với anh Báo, lần còn lại Tâm đi cùng Tuấn béo và bí mật chuyển hàng về miền Bắc tránh sự soi mói của bọn Sài thành cũng như phía công an.

2 bác cháu dùng bữa trưa cùng với bên đối tác và hẹn buổi chiều sẽ gặp nhau tại kho hàng của công ty, sau 5 năm theo học nghề và cũng đang chuẩn bị có tấm bằng đại học kinh tế trong tay, nhưng cho đến tận bây giờ Tâm vẫn chưa thể hiểu rõ được những mánh khóe trong cách làm ăn của Phi “đen”, có khá nhiều những thắc mắc nhưng chưa một lần Tâm dám hỏi, hắn chỉ cảm nhận được dường như ông Phi không phải chỉ có nhận hàng và chuyển về Hải Phòng để giao dịch cho các tỉnh phía Bắc, nếu chỉ có như vậy thì ông ấy không cần nhất thiết phải tự mình đứng ra trong tất cả những vụ ký kết này để làm gì.

Dường như đọc được tất cả những thắc mắc từ trong đôi mắt của Tâm “ma xó”, ông Phi gọi Tâm ra bên ngoài lan can khách sạn để nói chuyện :

– Tâm này, bác biết việc học hành đối với cháu là rất khó khăn, dù chỉ đến lớp cho có lệ thôi nhưng nhất quyết cháu phải có được một tấm bằng kinh tế trong tay, tất cả điểm chác, chạy chọt bác đã lo xong rồi, ra tết làm bảo vệ nữa là xong thôi phải không ?

– Dạ vâng ! Cháu cũng cảm thấy bình thường thôi, dần dần rồi cũng quen rồi bác ạ !
– Bác già rồi ! Cháu có thấy vậy không ? – Ông Phi lắc đầu cười một cách phỉnh đời.
– Bác nói gì vậy, trông bác vẫn còn đang rất phong độ kia mà ! Thanh niên bọn cháu còn kém bác nhiều lắm !
– Thôi đi ! Cháu không phải nịnh bác, sức khỏe bác thế nào bác biết, bác dẫn cháu đi theo các vụ làm ăn lớn, lo cho cháu tấm bằng kinh tế vì bác muốn sau này cháu sẽ thay bác lo toàn bộ chuyện làm ăn của gia đình, bác định vài năm nữa sẽ rút lui, giao lại tất cả cho cháu quản lý, ý cháu thế nào ?

Nghe những điều này từ ông Phi, Tâm “ma xó” cảm thấy vô cùng lúng túng, gã cũng chẳng biết nói gì chỉ ậm ử khiến ông Phi bật cười :

– Sao thế, một mình ra thương trường khó quá sợ rồi à ? yên tâm, bác chỉ rút về khi nào thực sự nhìn thấy cháu đã cứng cáp và trưởng thành. Bác muốn giành thời gian nhiều hơn cho gia đình, đặc biệt là con bé Vân Anh, hôm nay là sinh nhật nó mà Bác lại không thể có mặt ở nhà…

– Hôm nay là sinh nhật cái Vân à bác ? Thế mà bác không nói cho cháu biết để cháu mua quà cho em !

– Không cần đâu, nó có thiếu gì đâu mà quà với cáp, cháu không để ý là bao nhiêu năm qua có bao giờ nó tổ chức sinh nhật đâu à ? Mà Tâm này, bác cũng có ý định muốn cháu chăm sóc cho cả Vân Anh giúp bác, ý cháu sao ?

– Nghĩa là sao kia ạ ? – Tâm ngơ ngác !!!

– Thằng nhóc này, con gái bác xinh như thế mà mày không có chút cảm xúc nào à ? Mày có phải là con ông Đức không đấy ?

Nghe đến đây thì Tâm đã hiểu, 26 tuổi đầu, trong con người Tâm dường như chưa bao giờ gã dành một phút để quan tâm đến phụ nữ, bất chợt Tâm nhận thấy mình đang sống khác biệt so với phần còn lại của thế giới và chính câu nói của ông Phi đã khiến Tâm nhận ra những thiếu sót của chính mình.

Đang miên man với dòng suy nghĩ, bất chợt ông Phi vỗ mạnh vào vai khiến Tâm bừng tỉnh:

– Thôi, thay quần áo rồi đi ăn cơm, vừa nhắc đến con gái cái là mặt nghệt ra ! Thế này làm sao làm được việc lớn đây hả cháu tôi ?

Tâm cười trừ ! nụ cười khá nhạt nhưng cố gắng phát ra để cho ông Phi được vui. Đột nhiên gã mường tượng lại những hình ảnh ít ỏi về Vân Anh, xem nào, con bé xinh, phải nói là rất xinh, chưa bao giờ Tâm được tiếp xúc với một ai xinh như vậy, lạnh lùng, ít nói và theo như lời thằng Quang hay kể thì nó còn ương bướng và bảo thủ nữa. Thì đã sao, con gái như vậy trên đời này mới hiếm, chứ lẳng lơ và dễ dãi thì có mà đầy.

Nhưng tiếc cho những toan tính của ông Phi và một tình cảm mới chớm nở của Tâm “ma xó”, vì đêm nay là 27-11, một đêm định mệnh !!!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Thông tin truyện
Tên truyện Xóm nghèo
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 07/08/2016 11:00 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dục vọng (Update Phần 13) - Tác giả Henry Nguyễn
Bình minh ló dạng sau tán cây, từng ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ cùng tiếng chim hót ríu rít phía ngoài vườn. Tại căn biệt thự nơi quận hai có một người phụ nữ trung niên đang nằm ngái ngủ rúc đầu vào nách chàng trai trẻ. Không ai khác ngoài Nga và Dũng, hôm nay ông Lâm có việc về quê nên chỉ có hai người tận hưởng buổi sáng êm đềm cùng nhau như đôi tình nhân mới cưới. Từ dạo đụ nhau với Thành thì Mai cũng dâm hơn hẳn, Thành về lại Đà Nẵng bỏ lại Dũng với hai con cái dâm đãng làm Dũng đôi khi phải vất vả lắm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Mợ tôi
Phần 9 Em bắt đầu nhấp đều đều, được một lúc thì em thấy hơi mỏi thắt lưng nên em vòng tay xuống lưng mợ kéo mợ ngồi dậy. Bây giờ mợ ngồi lên cọc của cháu nhé. Mợ mỉm cười: Lại như hôm qua à? Vâng. Em nằm ngửa xuống, mợ ngồi xổm lên và nhìn vào nơi giao hoan mợ nâng mông và hạ xuống từ từ. Em dùng hai tay gối sau đầu trêu mợ: Mợ có vẻ thích nhìn vào chỗ ấy nhỉ. Mợ nhìn em cười rồi nhấp nhanh dần. Thì sao nào? Rồi mợ lấy tay vuốt lại mái tóc ra sau tai. Mợ chưa bao giờ làm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex ngoại tình
Anh hùng tại linh giới
Phần 30 Trường mở mắt, thấy Thế Mỵ đang nằm trên giường thút thít. Chàng định ôm Mỵ vào lòng nhưng bàn tay nàng ngăn cản lại. “Cơ thể em đã bị vấy bẩn. Em không thể gặp anh được nữa.” Trường cốc nhẹ vào đầu nàng: “Con điên này. Vậy anh mày cứu mi để làm gì?” “Đau em.” Mỵ nhõng nhẽo. Nước mắt nàng vẫn rơi nhưng trên môi đã hé nụ cười. Nàng ôm chầm lấy Trường mà khóc nức nở. Trường tự bao giờ đã trở thành tượng đại mà Mỵ hết sức ngưỡng mộ. Và giờ đây, chàng cũng là tấm khăn để nàng lau đi những giọt nước mắt. Mỵ nhận ra tình cảm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng