– Bác đang cần vốn đầu tư, bác cứ dùng đi, khi nào bác trả cháu mà chả được… – Tâm “ma xó” từ chối chưa nhận lại số tiền nợ…
– Cậu cứ cầm đi, không tôi áy náy lắm, không có cậu liều mình giúp đỡ, tôi làm gì có được ngày hôm nay, không sao đâu, tôi vừa có một hợp đồng nhận may đồ công nhân cho bên Ấn Độ, xong vụ này tôi sẽ hoàn hết tiền nợ cho cậu…
– Thôi, thế khi nào bác có đủ cả bác trả cho cháu một thể…
– Cậu ấy đã có lòng vậy, ông cũng cứ nhận lòng tốt của người ta cho người ta vui… – bà vợ ông Tùy lần này cũng đi cùng với chồng sang cảm ơn Tâm vì sự giúp đỡ lần trước…
– Tôi… thực sự không biết nói gì, ông Phi thật là may mắn vì có một cậu cháu nuôi tốt bụng như cậu…
– Dạ, trước đây bác cũng giúp đỡ bác Phi cháu nhiều, nay cháu phải trả ơn cũng là điều thường tình mà bác…
– Cảm ơn cậu nhiều… xin phép cậu… vợ chồng tôi về !!!
Vui vẻ tiễn khách ra đến cửa, vợ chồng ông Tùy không quên biếu Tâm một chai rượu tây hảo hạng có giá hàng chục triệu đồng do ông nhà mới đi Nhật về mua được từ bên ấy.
Tâm từ chối mãi không được đành phải nhận cho ông bà ấy vui, rồi đóng cửa xe hộ cho bà Tùy…
Nhưng cuộc đời mà, có ai ngờ đó cũng là lần cuối cùng Tâm “ma xó” được trông thấy người bạn già của Phi “đen”.
Vài tuần sau đó, ông Tùy gặp phải một tai nạn giao thông đầy nghi vấn, ông được vợ con tận tình đem ra Hà Nội cứu chữa, nhưng vết thương quá nặng, sau đó 3 ngày ông đã chết trên đường trở về quê.
Long “cùn” là người đầu tiên báo tin này cho Tâm “ma xó”, khi ấy Tâm đang ở công trường xây dựng khách sạn Thiên Ý. Biết tin, Tâm hốt hoảng lấy xe phi vội sang bên nhà ông Tùy để xem tình hình thế nào.
Sang đến nơi, đã thấy người ta dựng rạp xong xuôi, ông ấy được đưa về đêm qua và sẽ chôn vào chiều nay.
Bà vợ ông Tùy thấy Tâm đến, cũng không dám gọi, chỉ ngồi sau linh cữu chồng khóc hết nước mắt, Tâm nhận hương từ em trai ông Tùy, thắp cho người bạn xấu số của bác Phi, lúc này gã vô cùng sửng sốt vì mới đây thôi còn nghe bác ấy gọi điện về thông báo tình hình làm ăn đang rất lên của doanh nghiệp…
Nhưng, chẳng để làm gì nữa, nhiều tiền, nhiều tiền để mà làm gì khi người đã không còn… những lúc như vậy, con người ta mới thấu hiểu được sự bạc bẽo của đồng tiền và cái giá trị của con người…
Một tuần sau đó, khi mọi chuyện đã êm xuôi, Tâm có ghé sang bên nhà ông Tùy, nhưng không phải là để đòi nợ mà chỉ để thắp nén nhang cho ông và hỏi chuyện gia đình xem thế nào.
Bà Tùy mới trước đây còn mập mạp thì nay như người thất thần, gầy rộc và đôi mắt thâm quầng vì những đêm không ngủ. Bà ngồi tiếp chuyện Tâm, có lẽ khi chỉ còn mình mình với Tâm, bà mới dám bộc lộ hết nỗi niềm :
– Ông nhà tôi chết oan cậu ạ !
– Chết oan là sao hả bác ? – Tâm ngạc nhiên !!
– Người dân ở quanh đấy người ta bảo, xe ông Tùy đã đi sát vào lề đường, cũng không chạy quá tốc độ, thế mà chiếc xe ben vẫn đòi vượt rồi lao thẳng vào xe ông ấy… thế không là chết oan thì là gì…
– Vâng ! Cháu nghe tin mà rụng rời hết cả người…
– Bây giờ, hợp đồng với bên Ấn Độ không thể thực hiện, tôi đã phải bàn với các chú em ông ấy, đành phải bán toàn bộ doanh nghiệp cho người khác để đền cho người ta, rồi còn trả tiền lấy hàng, tiền nợ công nhân, cũng chẳng còn lại bao nhiêu, số tiền nợ cậu, có lẽ tôi phải xin khất tới sang năm…
– Bác đừng suy nghĩ vậy, hôm nay cháu sang thắp hương cho bác Tùy và muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế nào thôi, số tiền nợ ấy, khi nào bác có thì bác trả cháu cũng được…
– Cảm ơn cậu ! Tôi cũng còn một cửa hàng nhỏ, để tôi làm ăn tích cóp, rồi sang năm tôi sẽ trả dần cho cậu… khổ thân, ông nhà tôi trước lúc chết, gọi hết mọi người vào dặn dò, ông ấy dặn tôi, dù thế nào cũng phải trả hết nợ cho cậu, có thế ông ấy mới an tâm nhắm mắt…
Nói đến đây, bà Tùy lại khóc…
Lúc này, từ phía cổng, có một bóng người cũng lững thững đi vào… nghe thấy tiếng khóc, bước chân của người đó lại càng đi nhanh hơn…
– Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ ? Người phụ nữ vừa bước vào nhà đã đặt vội chiếc giỏ đi chợ xuống đất rồi chạy lại bên phía bà Tùy…
– Không… không có chuyện gì đâu con…
Bất chợt cô gái quay sang phía Tâm, nhìn bằng đôi mắt sắc lém rồi cất giọng :
– Bố tôi mới chết, có nợ nần gì thì để qua 49 ngày cho ông rồi gia đình sẽ trả…
Câu nói này làm Tâm vô cùng ngạc nhiên… sững sờ không biết phải trả lời thế nào…
– Ơ kìa ! Trang ! Con nói gì vậy ? Đây là cậu Tâm mà bố con hay nhắc đến đấy… – bà Tùy vội vàng đỡ lời cho con gái…
Thấy nhắc đến Tâm, cái Trang ngớ hẳn người ra, có lẽ biết mình bị hố, cô nàng lí nhí :
– Em xin lỗi, tại mấy hôm nay toàn người ta đến nhà em đòi nợ, em không biết là anh… em…
– Không sao ! Không sao ! Nhìn anh chắc cũng giống dân đi đòi nợ thuê lắm mà… – Tâm cười trừ, cố gắng thoải mái cho cái Trang đỡ ngượng…
– Con gái đầu nhà bác, em nó mới tốt nghiệp, đang làm tạm ở Hà Nội, nhưng nay nhà có việc thế này, chắc nó phải về Hải Phòng thôi… – bà Tùy trầm ngâm tâm sự với Tâm.
– Trang tốt nghiệp trường gì ạ bác ? – Tâm hỏi lại…
– Dạ em học quản trị kinh tế… – cô nàng trả lời luôn thay cho mẹ…
– Kinh tế à ? Bên anh đang thiếu người đấy, nếu em không chê, em có thể sang bên anh làm việc…
– Dạ… sang bên đó làm gì hả anh ? – Cô nàng ngu ngơ, hỏi dò…
– Uhm ! Anh mở một nhà hàng khách sạn du lịch, đang cần một quản lý nữ có bằng đại học kinh tế ngành quàn trị, em có đảm nhiệm được không ??
– Ôi !! Đúng công việc mà em yêu thích… em có thể thử việc được không ạ ? – Bây giờ thì nàng đã phấn chấn lên nhiều rồi…
– Được chứ, anh sẽ ưu tiên cho em, nhưng sang tháng sau nhà hàng mới khai trương, khi đó sẽ nhiều việc lắm đấy, sợ em không cam được thôi…
– Em sẽ làm được, em yêu thích quản lý nhà hàng khách sạn lắm… mẹ, mẹ cho con đi làm với anh Tâm nhé !! – cái Trang quay sang năn nỉ bà Tùy…
– Kìa con ! người ta đã đồng ý đâu, mẹ làm sao quyết được… – bà Tùy có vẻ ngại với sự phấn khích của con gái bà…
– Cháu đồng ý mà, cuối tháng này em đem toàn bộ hồ sơ sang bên công ty anh, thử việc 3 tháng mức lương 3 triệu/tháng, nếu được ký hợp đồng sẽ là 5 triệu/tháng…
– Ây da !! Em cám ơn anh, em cám ơn anh nhiều lắm… đấy mẹ thấy chưa…
– Thực tình, tôi không biết phải nói gì với cậu, ông nhà mất, tôi không biết phải cậy nhờ ai xin việc cho cháu, nay cậu đã không đòi số nợ cũ mà còn nhận cháu vào làm việc… gia đình tôi biết ơn cậu nhiều lắm… – bà Tùy lại khóc…
– Kìa mẹ, mẹ lại khóc rồi…
– Bác với Trang cứ an tâm, bác Tùy là người có ơn với bác Phi nhà cháu, cháu sẽ cố gắng giúp đỡ nhà mình, bác đừng suy nghĩ gì cả, ơn huệ gì, nếu cái Trang mà không làm được việc là cháu sa thải ngay…
– Hứ ! Anh yên tâm, em sẽ không để anh thất vọng đâu… Mẹ ! Mẹ mời anh Tâm ở lại nhà ăn cơm đi…
– Ah ừ, thôi cũng muộn rồi, cháu ở lại dùng cơm với gia đình bác một bữa nhé ! Xem xem tài nghệ em Trang nấu ăn như vậy có làm ở nhà hàng cháu được không ?
– Dạ thôi bác ạ, để hôm khác, hôm nay cháu có việc mất rồi, nhà hàng sắp khai trương nên cháu đang bận lắm, cháu cũng xin phép về đây, hôm sau cháu lại nhà rồi mời cơm với bác sau !!
– Cháu cứ khách sáo như vậy bác ngại lắm…
– Hôm nay thì cháu bận thật, lần sau nhất định cháu sẽ ở lại ăn cơm mà… thôi cháu chào bác cháu về đây ạ… Anh về Trang nhé !!
2 mẹ con bà Tùy tiễn khách ra đến tận cửa, lên xe rồi Tâm cũng không quên dặn với lại một câu :
– Nhớ mấy bữa nữa mang hồ sơ sang bên công ty anh nhé ! Cứ bảo với tiếp tân là khách của anh nhé…
– Vâng ! Em biết rồi, em cảm ơn anh !!! – Trang cười thật tươi, vẫy tay chào tạm biệt Tâm “ma xó”…
Nụ cười đó, sao mà đẹp quá, nó cứ ám ảnh Tâm mãi trên đường đi…
Ai mà ngờ được, trái tim giá băng của gã giang hồ bôn ba khắp chốn tưởng như đã không thể bị đập tan vậy mà nay lại biết rung động trước một người con gái.
Cái giây phút Trang trừng mắt nhìn thẳng vào Tâm rồi quát lên, sao mà nó đáng nhớ đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Tâm mới nhận ra, cô bé ấy đẹp thật, tóc dài, da trắng, mắt đen và có một đôi môi mọng chín, cả đêm hôm ấy và cả những đêm hôm sau, hình ảnh Trang cứ in đậm trong mỗi giấc ngủ của Tâm, khiến gã cứ nao lòng chờ đợi cho đến ngày cuối tuần khi Trang sẽ đến Thiên Ý nộp đơn xin việc…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Xóm nghèo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 07/08/2016 11:00 (GMT+7) |