Nàng có yêu thương hắn không? Chắc chắn là không rồi. Con người dị hợm, dạng hình đó đâu có thể nào làm ý trung nhân, người yêu lý tưởng của nàng cho được? Người mà nàng quan tâm, để ý đây chính là Vô Kỵ, chàng trai tuổi trẻ, tài cao, anh phong, tuấn kiệt. Người mà mới vừa rồi đã quyết định quay trở lại đương đầu với hiểm nguy, cường địch. Và như vậy, nàng biết chắc chắn là Vô Kỵ một lần nữa, sẽ đối phó với một đối thủ cực kỳ khó khăn, mạnh bạo, có một không hai trong đời của chàng.
Triệu Minh cảm động mở mắt lớn lên mà nhìn Vô Kỵ, ánh mắt pha lẫn sự mến phục lẫn yêu thương. Phải rồi, bây giờ nàng mới nhận thấy, ngoài những bản tính hào hùng trên, cái căn cơ nhân tính đượm đầy tình cảm gắn bó đó của chàng là một nguyên nhân chính đã khiến cho nàng yêu đương thương mến Vô Kỵ một cách đậm đà đến như vậy. Chàng đã không ngại nguy khó, bất kể đời chàng, mà quyết định trở lại trực diện với cam go, không lưỡng lự, không chần chừ. Lý do tại sao? Cũng chỉ vì chàng muốn cứu Linh Nhi qua khỏi cơn bệnh trầm trọng mà không quản ngại đến thân mình. Vậy như là một mạng đổi lấy một mạng – chàng đã coi thường tính mạng mình mà chỉ coi trọng mạng sống của Linh Nhi. Vì người, quên mình – đó không phải là đặc tính của những anh hùng hảo hán đởm lược hơn người ở trên đời này hay sao?
Triệu Minh tự nghĩ là nàng, và tất cả những người nàng đã biết trong đời, không sao làm được như chàng. Do đó, nàng cảm phục chàng là thế. Mà từ cảm phục đến thương yêu thì rất là gần. Và nàng đã yêu chàng qua sự cảm phục đó. Cảm phục mà không thương yêu thì hời hợt. Thương yêu mà không cảm phục thì dễ tàn. May sao, tình cảm của nàng đối với chàng gồm cả hai đặc tính đó. Tuy nàng biết Linh Nhi và Vô Kỵ đã biết nhau từ bé và giữa hai người đã có một liên hệ khác thường. Nhưng chính cái hành động đó của chàng, trong trường hợp này, đã chứng tỏ cho nàng thấy, hơn bao giờ hết, chàng quả thật là một người tràn đầy tình thắm, sẵn sàng hy sinh đi vào chỗ chết để cho người thương được sống sót. Điều đó quá đủ để Triệu Minh, một người con gái đang yêu, đặt Vô Kỵ lên trên tất cả những người con trai khác. Và nàng đã yêu chàng cũng là vì lý do đó.
Vì thế mà khi nàng thấy chàng khua chèo quay mũi thuyền thì nàng liền đưa tay ra ngăn lại:
– Công tử có chắc quay trở lại là thượng sách hay không?
Vô Kỵ lắc đầu:
– Linh Nhi đang bị thương nặng và mê man trong trọng bệnh. Không chữa ngay tôi e khó toàn mạng.
Triệu Minh liền hỏi:
– Công tử đã chẩn bệnh cho nàng ta chưa mà biết nàng ta đang trong cơn tuyệt vọng?
Vô Kỵ nghe vậy thì chàng chần chừ một tí rồi nói:
– Thôi được, để tôi khám lại một lần nữa xem sao.
Nói xong, chàng vạch áo Linh Nhi ra coi. Mọi người thấy ở trên làn da trắng tinh, giữa hai bầu vú nõn nà có một vết thâm đen, thủng sâu vào lồng ngực. Vô Kỵ nói:
– Vết thương đó chấn xuống xương ngực, làm trái tim nàng bị ép lại, máu không tuần hoàn được.
Bỗng nhiên Chỉ Nhược chỉ xuống vết thâm đen đó mà kêu lên:
– Uả, sao có những chữ gì vậy?
Mọi người xúm tới nhìn xuống thì thấy lờ mờ những hàng chữ nổi lên trên da Linh Nhi. Vô Kỵ đang ngạc nhiên thì Triệu Minh đã nói ngay:
– Đúng rồi, đây là những chữ khắc trên Thánh Hỏa lệnh. Nàng bị đánh trúng thẻ bài nên mới bị chữ in lên da thịt như vậy.
Vô Kỵ gật đầu công nhận là đúng. Chàng cúi xuống nhìn kỹ thì thấy đó là những chữ bằng tiếng Hán chứ không phải là chữ nước Ba Tư. Đọc được một vài chữ thì chàng giật mình kinh hãi. Chàng ngẩng đầu lên, mở lớn mắt nhìn Tiểu Siêu mà thốt lên:
– Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp!
Triệu Minh nghe chàng kêu lên như vậy thì nàng biết ngay đây là một manh mối rất là quan trọng, có can hệ rất nhiều tới tình trạng nguy hiểm hiện tại của mọi người. Nàng liền hỏi Vô Kỵ:
– Công tử xem có đúng thật không?
Nhưng khi coi lại thì chàng thấy nó không đúng hẳn là Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp, chỉ từa tựa giống, mà hình như còn có nhiều biến hóa thay đổi nữa. Trên ngực Linh Nhi chỉ có in vài hàng, mà chữ mờ chữ rõ, chữ được chữ không, nên chàng không dám chắc. Nên chàng từ từ lắc đầu. Chàng lại thấy Tiểu Siêu nhìn xuống rồi cũng đang phân vân, nghi ngờ như mình thì chàng liền quay qua hỏi Bá Đa sứ, đang nằm trói chặt trong khoang thuyền:
– Có phải những chữ khắc trên Thánh Hỏa lệnh là Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp hay không?
Nhưng nàng ta bĩu môi, quay mặt đi, không thèm trả lời.
Triệu Minh thấy hành động nàng ta như thế thì tức giận, hằn học nói:
– Chính nàng này cũng bị hai tấm thẻ đánh vào người. Vậy chúng ta hãy coi xem có những chữ gì hay không.
Vô Kỵ chợt nhớ ra là mình đã đưa người Bá Đa sứ ra đỡ những đòn của Thánh Hỏa lệnh nên nàng ta bị trúng tới hai miếng thẻ, một cái trên ngực, một cái trên đùi. Chắc chắn là nàng cũng đã bị in không ít thì nhiều vài dòng chữ trên người chứ không sai. Nhưng rồi chàng lại ngần ngại, không dám vạch áo Bá Đa sứ ra mà dò xét. Trong đời chàng, chàng chỉ cởi áo tuột quần người con gái khi chàng nứng lên, muốn làm tình, và chỉ khi nào người con gái đó bằng lòng mà thôi. Còn lúc trước, trên đầm lầy sa mạc, chàng đã lột hết quần áo, thoát y Triệu Minh đến trần truồng thân thể, cũng là vì vô tình chứ không phải là chàng hăm hở cố ý muốn chiêm ngưỡng cái thân hình vệ nữ, thoát trần của nàng đâu? Vả lại, chính Triệu Minh đã tự ý bỏ áo, tháo quần, lõa lồ ra khi nàng bị Vô Kỵ níu kéo, chứ chàng đâu có bắt ép nàng? Sự thật là như vậy. Màn thoát y trần truồng đó là do Triệu Minh tự đạo và tự diễn. Do một tay nàng tạo ra hết, chứ còn ai vào đây nữa?
Triệu Minh thấy chàng lưỡng lự không muốn đụng vào người Bá Đa sứ thì nàng không ngần ngại đưa tay ra mà vạch áo nàng ta ra luôn. Trên khuôn ngực trắng muốt là dấu đánh của Thánh Hỏa lệnh với những hàng chữ nổi lên rõ ràng. Vô Kỵ mừng rỡ, cúi đầu xuống giữa hai bầu vú tròn trĩnh mà đọc những hàng chữ một lát rồi ngẩng mặt lên, hớn hở nói:
– Đúng rồi! Đây là chính là Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp với những biến hóa mà người Ba Tư đã chế ra. Tôi đã bắt đầu biết ra manh mối võ công kỳ lạ của họ rồi. Nhưng vẫn chưa đủ…
Triệu Minh vui mừng, biết ngay là sự suy đoán của mình quả thật là không sai. Một khi Vô Kỵ truy ra căn nguyên của sự biến hóa trong võ công nước Ba Tư thì chàng sẽ không còn sợ hãi chúng nó nữa. Nàng liền hỏi Vô Kỵ:
– Nàng ta còn bị đánh vào chân nữa. Công tử có muốn coi luôn không?
Vô Kỵ ngần ngừ vì chàng biết nếu muốn coi thì chỉ có cách là lột truồng Bá Đa sứ ra mà thôi. Vì thế mà chàng chỉ ậm ừ, không nói gì.
Triệu Minh lại hỏi thêm:
– Công tử không muốn biết thêm về võ công của họ để chống cự với họ à?
Triệu Minh thấy chàng không nói không rằng thì nàng không hỏi nữa, đưa ngay tay ra định tuột quần của Bá Đa sứ xuống. Bị làm nhục, Bá Đa sứ tức giận, vội co người lại, chống tay ngồi lên, cố không cho Triệu Minh kéo quần mình ra. Nhưng Triệu Minh đã đưa tay đẩy mạnh vào nàng ta, bật ngã ngửa người xuống, làm hai giò của nàng ta chổng luôn cả lên trời. Đúng lúc đó, Triệu Minh tiện tay, lột luôn quần nàng ta ra khỏi hai chân, như tuột vỏ chuối vậy. Bá Đa sứ bây giờ trần truồng như nhộng.
Vô Kỵ ngẩn người nhìn nàng thì nàng nheo mắt, cười nửa miệng, hai môi cong lên mà nói diễu:
– Sự thắng bại của công tử bây giờ nằm trên đùi nàng ta đó. Xin công tử cẩn thận nghiên cứu đi.
Nghe vậy, Vô Kỵ phì cười lên một cái. Nghe nàng nói móc, trêu chọc mình, chàng chỉ lắc đầu nhè nhẹ, không nói gì. Nhưng lòng chàng thì lại thầm nhủ, “Được rồi, nếu cô muốn phá phách thì…”
Sau đó chàng lại cúi mặt xuống, nhìn sát lên thân thể trần truồng của Bá Đa sứ. Hồi nãy chàng đã dòm đã đời trên bộ ngực trắng nõn của nàng rồi, bây giờ chàng lại được nhìn tới cái đùi mơn mởn của nàng nữa. Chàng chợt thấy phía trên đùi nàng, nơi vạch đào nguyên rậm rạp, tinh trùng của Tạ Tốn bắn ra tối hôm qua vẫn còn vương đọng, ướt đẫm tinh sương. Nhìn cảnh đào khê vần vũ hoa tàn, dập dồn sau một trận mây mưa, chàng bồi hồi xúc động. Những cảnh đụ đéo làm tình dữ dội của Bá Đa sứ với Tạ Tốn lại hiện ra trong đầu chàng. Dí mặt thật gần để đọc những chữ trên cái đùi trắng mịn đó mà tim chàng cứ đập thùm thụp…
Coi xong một hồi, Vô Kỵ ngẩng đầu lên mà nói với Triệu Minh:
– Bây giờ tôi đã hiểu phần nào sự biến hóa của võ công nước Ba Tư rồi. Nhưng muốn thắng họ thì tôi không dám chắc. Những hàng chữ trên người Linh Nhi và nàng Ba Tư sứ đứt đoạn, thiếu sót rất nhiều. Tôi cần biết thêm một vài điều nữa. Giá mà có một người nào đó cũng có những chữ Thánh Hỏa lệnh nổi trên người thì hay biết mấy.
Triệu Minh nghe chàng nói tới đó thì bỗng dưng mặt nàng thẹn thùng, đỏ bừng lên. Nàng liền quay mặt đi hướng khác…
Tạ Tốn lên tiếng:
– Vô Kỵ, con. Ta và con đều bị trúng vài miếng thẻ bài vào người. Thế nào mà chẳng có dấu chữ gì in trên đó?
Vô Kỵ lắc đầu thưa:
– Nghĩa phụ với con đều bị điểm huyệt bởi cái đầu của Thánh Hỏa lệnh nên không có vết chữ. Con đã xem rồi. Chỉ có người nào bị đánh trúng bởi chiều ngang của Thánh Hỏa lệnh thì mới có vết chữ in trên người mà thôi. Không biết có ai khác cũng bị thẻ bài đánh trúng không?
Triệu Minh nghe vậy thì càng mắc cỡ thêm. Phải rồi, nàng nhớ là nàng đã bị tên Phi Châu sứ đánh vào ngực một thẻ bài. Sau đó, khi làm tình với nàng, hắn đã sờ ngực bóp vú nàng đã đời và nàng đã nhìn thấy cảnh bàn tay đen đủi của hắn dày xéo trên bộ ngực to lớn của nàng, khiến nàng mê tơi – cùng lúc đó, nàng cũng đã thấy những vết chữ nổi lên trên bầu vú trắng trẻo của mình rồi. Bây giờ nghe Vô Kỵ cứ hỏi những câu bâng quơ, làm nàng ngượng quá. Chẳng lẽ nàng lại công nhận rồi phải phơi ngực cho chàng xem trước mặt mọi người hay sao?
Bỗng nhiên Tạ Tốn hỏi lớn lên:
– Triệu cô nương, cô cũng bị thương bởi tấm thẻ bài, vậy cô chỉ cho Vô Kỵ xem chữ in trên Thánh Hỏa lệnh đi.
Triệu Minh liếc nhìn Vô Kỵ một cái thật nhanh, thấy chàng không nói gì mà chỉ dòm mình với con mắt kỳ lạ, nửa như đùa cợt, nửa như dò hỏi thì biết ra ngay là chàng đã bỡn cợt với mình. Lúc nàng bị đòn đó, chỉ có Vô Kỵ, Tạ Tốn và Linh Nhi là biết thôi. Linh Nhi bây giờ nằm thiếp đi, còn Tạ Tốn đui mù, đâu có thấy nàng bị đánh trúng vô ngực? Như vậy là Vô Kỵ đã biết nàng có những chữ nổi trên vú và chàng đang đùa dai với nàng chứ không sai. Cũng tại vì câu nói móc họng hồi nãy của nàng mà thôi! Tự dưng người nàng nóng bừng, khiến hai đôi má nàng đỏ hồng lên. Tự dưng nàng lại muốn hùa theo Vô Kỵ mà ngả ngớn, chửng giỡn với chàng. Tự dưng nàng lại muốn phơi trọn bộ ngực của mình – mà nàng biết rất là to lớn và gợi dục – cho chàng xem. Tự dưng nàng lại muốn chàng soi mói, nâng niu, sờ mó trên hai bầu vú căng mọng của mình. Nhưng đó chỉ là ước muốn thầm kín của nàng mà thôi. Trước mặt mọi người, làm sao mà nó thành sự thật cho được? Cho nên nàng phải dằn lòng lại, cố dấu cái rộn ràng hiện lên trên khuôn mặt bừng đỏ của nàng. Nhưng trong hoàn cảnh này, Vô Kỵ đang cần thêm chi tiết để ấn chứng võ công Ba Tư, nên nàng không thể từ chối được là trên ngực mình không hề có dấu vết gì cả.
Nàng đành phải trả lời Tạ Tốn một cách khó khăn:
– Thưa Tạ tiền bối… Vâng… Tôi… Nhưng thôi… Để tôi nhờ Chu cô nương một chuyện.
Chỉ Nhược nghe Triệu Minh muốn nhờ vả mình làm một việc, tuy chưa biết là chuyện gì, nhưng nàng đã trề môi, làm mặt giận, quay người đi chỗ khác. Làm như không thèm nghe nữa.
Triệu Minh biết là Chỉ Nhược còn tức giận lắm bởi vụ chùa Vạn Pháp, không muốn giúp mình thì nàng liền quay sang nói với Tiểu Siêu:
– Tiểu Siêu, cô giúp tôi làm chuyện này nhé.
Tiểu Siêu thấy Triệu Minh hỏi nhờ nàng giúp đỡ thì nàng mỉm cười, vui vẻ, săng sái nhích tới gần liền. Triệu Minh bèn nói nhỏ vào tai nàng:
– Tôi bị đánh vào ngực, nét chữ in trên người. Nhờ cô đọc lại cho Trương công tử.
Nói xong, nàng quay người đi rồi đưa tay định kéo áo xuống. Tiểu Siêu nghe Triệu Minh nói xong rồi bắt đầu trút áo ra thì nàng hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra cản lại:
– Khoan, khoan… Quận chúa… muốn nhờ tôi làm chuyện gì?
Triệu Minh lại phải nói thầm vào tai nàng:
– Vết chữ in ngay giữa ngực tôi nên tôi không tiện cho mọi người trông thấy. Nhất là đàn ông con trai. Cô là con gái như tôi, tôi không ngại.
Tiểu Siêu nghe xong thì nàng đỏ mặt lên. Nhìn vào thân thể, ngực vú trần trụi của Triệu Minh là một chuyện nàng không thể làm được. Là con gái mới lớn, trẻ tuổi, băng trinh, tuy trong đầu óc nàng, cũng như tất cả những người con gái tới tuổi trưởng thành khác, lúc nào cũng háo hức, đòi hỏi, tìm hiểu, nhất là những chuyện tình duyên trai gái, những hình ảnh dâm tục trần truồng, nhưng đó chỉ là những ý tưởng dấu kín mà thôi. Nhìn thẳng vào một thân hình lõa thể (rõ ràng là một chuyện riêng tư, thầm kín), dầu là của con trai hay con gái, là một chuyện chưa bao giờ xảy ra trong đời nàng. Dẫu rằng trước đó, nàng đã thấy hình ảnh khiêu dâm trong động đá, những cảnh hiếp dâm của Tiểu Mai và Tiểu Loan bởi những tên ăn mày, nhưng những cảnh đó xảy ra hoàn toàn ngoài sự dự ý của nàng. Nó diễn ra trước mặt nàng trong lúc nàng không ngờ nhất. Bây giờ mà bảo nàng tự ý dòm ngó vào ngực vú Triệu Minh thì, chao ôi, mắc cỡ chết đi được! Nhất là nàng đâu có quen biết, thân thuộc gì với Triệu Minh để mà dòm ngực, ngó vú? Làm sao mà tự dưng làm cái chuyện kỳ cục đó cho được? Trên trần đời này, chỉ có một thân thể mà nàng sẵn sàng dòm ngó, sẵn sàng ôm ấp – trần truồng hay không – đó là của Vô Kỵ mà thôi!
Vì thế mà khi thấy Triệu Minh sắp sửa cởi áo cho mình coi ngực thì Tiểu Siêu ngượng ngùng khoác tay:
– Thôi, thôi… Tôi không dám… Tôi không muốn đâu…
Nói xong, nàng lui về ngồi lại chỗ cũ, mặt mũi sượng sùng.
Bị cả Chỉ Nhược lẫn Tiểu Siêu từ chối giúp mình, Triệu Minh thở mạnh một cái, vừa nản chí, vừa tức giận. Trời ơi! Bây giờ phải làm sao? Nàng nhìn Vô Kỵ với cặp mắt nửa cầu cứu, nửa hằn học. Nàng ấp úng:
– Tôi… Tôi…
Vô Kỵ cười nói:
– Triệu cô nương, tôi cần biết thêm về võ công của họ hầu chống cự với họ.
Rồi chàng nheo mắt nói thêm:
– Sự thắng bại của tôi nằm trên người cô đó…
Nghe chàng nói lại y hệt những câu như mình đã nói với chàng hồi nãy thì Triệu Minh mím môi lại, hai mép cong lên, trông vừa thẹn thùng, vừa tức tối. Bỗng nhiên nàng nhìn chàng với cặp mắt thách đố rồi nói thõng một câu:
– Thôi được rồi! Tôi bị Thánh Hỏa lệnh đánh trúng để lại những hàng chữ ngay giữa ngực đó. Công tử cứ xem đi!
Nói xong, nàng ngang nhiên trật ngay vạt áo ra, để lộ một bộ ngực trần trắng tinh, mật sữa, nổi lên hai bầu vú căng cứng to tròn với hai núm vú chĩa thẳng lên trời!
Vô Kỵ ngẩn người ra, không ngờ nàng lại bạo dạn, bướng bỉnh, thẳng thừng, cởi trần trước mặt mọi người, không coi sự đùa nghịch của mình vào đâu. Chàng đâu có biết cái hành động mạnh dạn, ngang nhiên phơi – vú – cho – chàng – dòm của nàng một phần là bị thúc đẩy trong tiềm thức bởi sự sướng khoái, đam mê mà nàng mới nhận được lần đầu tiên trong đời từ tên da đen mọi rợ. Cái cảm giác đầu đời đó (được đụ vào lồn bởi một con cặc đen thui, dài ngoằng) hiện giờ vẫn còn hơi hướng, tàn dư, dai dẳng trong sợi cơ sớ thịt, cần phải được tiếp nối một cách gián tiếp bởi một cảm giác khác, mới lạ hơn, hầu có thể giúp nàng kéo dài ra cái khoái lạc đó, nuôi dưỡng thêm cái đê mê đó, mãi mãi trong người…
Hơn nữa, Triệu Minh đã trở lại với con người thật sự của mình rồi. Bản tính của con người đó là một nàng con gái Mông Cổ trực tính, đơn thuần nhưng lại nóng bỏng, ngang tàng. Khi nàng nhận thấy Vô Kỵ nói mánh khóe về vết chữ in trên ngực, đồng thời còn có ý khơi lên màn khám xét ngực mình thì nàng không ngần ngại, đồng ý ngay. Muốn thì tôi cho. Không lươn lẹo, quanh co. Không dấu diếm, che đậy gì nữa. Ai đó có dè bỉu, dòm ngó thì cũng mặc kệ! Và quan trọng hơn nữa là chính nàng cũng muốn chàng ngó nhìn, sờ mẫm trên đôi vú mình! Trên chiếc thuyền nhỏ, toàn là đàn bà con gái, chỉ có Vô Kỵ và Tạ Tốn là đàn ông con trai mà thôi. Các cô thì Triệu Minh không ngại rồi, còn Tạ Tốn thì đui mù, đâu có thấy gì? Vậy thì nàng cho Vô Kỵ dòm ngực vú mình thì cũng đâu sao? Nàng còn mong muốn như vậy nữa cơ mà? Như thế thì cái ham muốn đưa vú, trễ ngực cho chàng chiêm ngưỡng hồi nãy của nàng hóa ra cuối cùng đã thành sự thật!
Vô Kỵ thấy nàng nhắm mắt lại, ưỡn người đưa ngực ra, để lộ một khoảng da trắng ngần, với đôi vú to lớn, tròn quay, mịn màng – hai bầu vú căng phồng, cong cong, đầu vú cương cứng, nhổng lên trời – thì chàng muốn ngộp thở, tim đập loạn cuồng. Giữa cặp vú đó là một vết đỏ với những hàng chữ nổi lên rõ ràng.
Chàng liếc nhìn qua thì thấy Chỉ Nhược bĩu môi như là khinh thị. Còn Tiểu Siêu thì quay mặt đi, hai má đỏ bừng. Chàng thở dài một cái, thu hết can đảm mà từ từ cúi mặt xuống gần bộ ngực núi lửa đó. Chàng làm như là cực chẳng đã chàng mới phải dúi mặt vào ngực Triệu Minh mà thôi. Thật ra cặp vú to cứng đó như là một khối nam châm, kéo hút đầu chàng tới gần, không sao cưỡng lại được. Càng để mặt tới gần, cường độ thu hút càng mãnh liệt – y hệt như một định luật vật lý của từ trường, sức kéo tăng lên theo tỉ số ngược của khoảng cách bình phương vậy (sounds awkward, 1/d², did I transcribe it right?). Mùi hương thơm, mùi da thịt nồng tỏa lên từ khoảng da thịt mọng sữa, trần trụi đó làm chàng say sưa, ngây ngất. Tuy đã từng nhìn thấy bộ ngực khêu gợi đó rồi, tuy đã từng xoa bóp bộ ngực gợi dục đó rồi, tuy đã từng bú mút bộ ngực dục ý đó rồi, vậy mà sao chàng vẫn thấy rộn ràng, mê đắm. Hàng chữ nổi bật trên làn da trắng muốt rõ ràng thế kia mà chàng cứ phải đọc qua đọc lại mấy lần mới lĩnh hội được hết ý nghĩa của nó…
Trong thời gian đó, hai mắt Triệu Minh cứ lim dim, hai cánh mũi phập phồng, mặt nàng ngửa lên trời, hai tay nàng nắm lấy hai vạt áo kéo ra, giữ cho hở ngực, nơi đó là hai bầu vú vun lên, hai đầu vú cương đỏ. Nàng ưỡn ngực đưa vú căng cứng trước mặt chàng, cứ mặc cho chàng say mê cắm cúi trên da thịt mình… Nàng như cảm thấy rõ ràng ánh mắt chàng đưa qua đưa lại, mơn trớn trên bầu vú to lớn của nàng, nhẹ nhàng lan man, y hệt như hai bàn tay chàng đang phơn phớt, phiêu hốt trên dàn ngực nở nang của mình vậy… Nàng đang nghĩ ngợi gì? Đang mơ mộng gì? Đang tưởng tượng gì? Ai mà biết được…
Một lúc sau – và chỉ khi nào Chỉ Nhược tằng hắn lên một tiếng – thì Vô Kỵ mới chịu ngẩng đầu lên, miễn cưỡng quay mặt đi. Chàng đưa tay xoa trán, lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt (như là chàng vừa mới trải qua một cuộc đấu vật cực kỳ khó khăn vậy), rồi nói:
– Xong rồi, xin cảm ơn Triệu cô nương… Bây giờ tôi không còn sợ võ công của người Ba Tư nữa. Tôi đã biết cách đả bại họ rồi.
Tạ Tốn và Tiểu Siêu nghe thế thì vỗ tay vui mừng.
Triệu Minh lẳng lặng kéo áo che ngực lại. Nàng quay mặt đi, không nhìn chàng mà chỉ nhìn ra xa xa, ánh mắt viễn mơ nơi trùng khơi biển rộng mà không nói một lời nào. Hai con mắt nhung đen mơ mộng, mông lung, cứ như nàng còn đang ở một thế giới nào khác. Bờ môi nàng mím lại làm hai mép cong lên, nửa như là giận dỗi, nửa như là mỉm cười – làm như nàng vừa đang hờn lẫy duyên dáng vừa đang đê mê thỏa mãn vậy (?!) Tạo hóa sinh ra con người thật là kỳ diệu và toàn hảo. Một trận giao hoan vũ bão hay là một cơn mơn trớn lan man cũng đều đưa đến một kết quả chung hậu khiến cho cuộc đời người ta thêm khởi sắc – đó là làm cho người ta sung sướng tràn trề hơn thêm. Triệu Minh hiện đang ở trong hoàn cảnh này…
Sau đó Vô Kỵ cùng Tạ Tốn hăng hái chèo thuyền hướng về phía tàu Ba Tư. Một lát sau, thuyền chàng đã tới gần những con tàu đó.
Vô Kỵ liền lấy tay làm loa, nói lớn lên:
– Chúng tôi có một chuyện muốn gặp quý vị để thương lượng.
Quả nhiên hai tên Phi Châu sứ và Trung Đông sứ xuất hiện ngay. Tên Phi Châu sứ hỏi:
– Ngươi có chuyện gì mà muốn thương lượng với chúng ta?
Tên Trung Đông sứ cũng họa theo, trọ trẹ nói một câu không ra đâu vào đâu:
– Đúng rồi, buôn bán ngươi lương thiện có giá cả gì hay không?
Vô Kỵ nói:
– Chúng tôi sẽ thả Bá Đa sứ lại nếu quý vị đưa cho chúng tôi một vài cao đơn, vị thuốc.
Tên Phi Châu sứ cười hộc lên:
– Ngươi đã bắt giữ một con tin của chúng ta, bộ chúng ta không có bắt giữ lại một con tin của các ngươi được hay sao?
Nói xong, hắn liền kéo một người đang bị trói ra, bắt quỳ xuống sàn.
Vô Kỵ các người nhìn kỹ ra thì mới biết người đó là Kim Hoa bà bà. Không biết tại sao bà bà đã chạy thoát từ lúc trước mà bây giờ lại bị chúng bắt giữ như vậy. Bỗng nhiên Tiểu Siêu kêu hự lên một tiếng rồi lảo đảo té ngay xuống, làm môi người kinh ngạc.
Tên Phi Châu sứ chỉ vào bà bà mà nói:
– Người này bị tội đáng chết. Mà các ngươi rồi cũng sẽ chết theo mà thôi.
Bà bà đang quỳ nhưng cũng quắc mắt lên nhìn tên da đen. Bà ho lên một tràng rồi nói:
– Ngươi nói gì bà bà này không hiểu.
Tên Phi Châu sứ liền cười ha hả. Hắn nắm lấy mớ tóc bạc của bà bà mà giật lên một cái. Tức thì một mớ tóc đen sổ tung ra. Dưới suối tóc đen tuyền đó là một khuôn mặt trái xoan, trắng trẻo, mắt xanh, môi hồng, rõ ràng là dung nhan của một giai nhân tuyệt sắc.
Tên Phi Châu sứ liền nói:
– Đại Ỷ Ti, ngươi giả dạng, lừa chúng ta sao nổi. Ngươi đã làm tội nặng với bổn giáo rồi. Hôm nay chúng ta đang tìm người kế vị chức Thánh giáo chủ, định đưa ngươi về, bây giờ mới biết ra là ngươi đã phá giáo lệ. Ngươi sẽ bị dẫn lên đàn cho thánh hỏa thiêu đốt đến tàn xương!
Tuy Vô Kỵ đã biết Kim Hoa bà bà là Đại Ỷ Ti rồi, và chàng cũng đã nghe Đại Ỷ Ti là một trang quốc sắc thiên hương, nhưng chàng không ngờ nàng lại trẻ và đẹp đến như thế. Mà sao trông nàng giống Tiểu Siêu quá! Y hệt như hai giọt nước vậy. Mắt xanh, da trắng, môi hồng. Đặc biệt là Ỷ Ti cũng có má lúm đồng tiền như Tiểu Siêu vậy, trông rất là duyên dáng. Nếu Ỷ Ti mà đứng gần Tiểu Siêu thì hai người quả như là hai chị em. Tuy giống nhau thật, nhưng phải nói là Tiểu Siêu đẹp hiền dịu như một đóa hoa đang mở nụ, ép nép, và Ỷ Ti thì lại đẹp rực rỡ như một đóa hoa đang nở rộ, phơi bày. Cả hai đều tượng trưng cho một cái gì xinh đẹp, sắc sảo nhất ở người con gái phương tây.
Tiểu Siêu nghe Đại Ỷ Ti sẽ bị sử cháy thì nàng run rẩy, khóc ròng. Nàng níu lấy cánh tay của Vô Kỵ mà van nài, nước mắt lã chã:
– Xin giáo chủ rộng lượng ra tay giải cứu bà bà. Đừng cho họ bắt giữ, hỏa thiêu bà bà nữa.
Vô Kỵ hết nhìn Ỷ Ti rồi nhìn tới Tiểu Siêu. Chàng ngạc nhiên nói:
– Tiểu Siêu, cô và bà bà… hai người…
Triệu Minh đứng kế đó liền hích vào hông chàng một cái:
– Công tử không thấy sao? Hai người là hai mẹ con chứ còn gì nữa.
Vô Kỵ nghe thế thì mới vỡ lẽ ra. Dương Tiêu và Phạm Dao, Tả Hữu Quang Minh sứ trấn giữ Minh giáo, chắc hẳn đã nhận ra điều này từ lâu rồi. Thảo nào thái độ hai người đối xử với Tiểu Siêu có khác lạ hơn bình thường. Chàng liền cầm lấy tay nàng mà trấn an:
– Cô đừng lo. Tôi không để cho họ hành hạ bà bà đâu.
Bỗng nhiên Ỷ Ti lên tiếng, nói với tên Phi Châu sứ vài câu bằng tiếng Ba Tư. Nghe xong, tên Phi Châu sứ đứng ngẩn người ra. Ỷ Ti bèn lớn tiếng nói với Tiểu Siêu vài câu. Tiểu Siêu liền trả lời lại bằng tiếng Ba Tư. Hai người nói qua nói lại. Rồi mọi người thấy Tiểu Siêu lắc đầu ngoầy ngoậy trong khi thì Ỷ Ti cứ lên tiếng như là phủ dụ. Thấy Tiểu Siêu cứ lắc đầu mãi, không chịu, Ỷ Ti bèn nói một câu với tên Phi Châu sứ. Sau đó hắn cởi trói cho nàng rồi phái một con thuyền nhỏ tiến tới gần thuyền của Vô Kỵ.
Ỷ Ti tiến đi tới mạn tàu mà nói vọng sang:
– Trương giáo chủ và Tạ hiền đệ, xin hai người đừng lo. Xin cho Tiểu Siêu qua đây chúng tôi cần nói chuyện với nhau.
Tạ Tốn cười lên mà nói:
– Hàn phu nhân tính sao cho vẹn toàn. Tạ Tốn này chết sống thì không sao, nhưng nếu Hàn phu nhân bán đứng chúng tôi, có hại đến Vô Kỵ, con quý của tôi, thì tôi sẽ không tha đâu.
Ỷ Ti cười khẩy, nói lại:
– Kim Mao Sư vương ỷ người khoe mình có con trai quý, chẳng lẽ Tía Sam Long vương này lại không có được một đứa con gái ngoan hay sao?
Vô Kỵ đã nghe Ỷ Ti nói thế thì chàng bảo Tiểu Siêu:
– Cô cứ sang bên đó đi với mẹ cô đi. Có gì tôi sẽ bay lên đó tiếp cứu.
Tiểu Siêu nghe lời, leo lên chiếc thuyền nhỏ. Nàng vừa bước lên con tàu lớn là Ỷ Ti đã chạy ùa tới ôm lấy nàng, hôn hít lên khắp mặt mũi nàng. Hai mẹ con ôm nhau, quấn quýt, ra vẻ thương yêu nhau vô cùng.
Đứng trên thuyền ngó sang, Vô Kỵ thấy hai mẹ con nâng niu, hôn hít nhau một hồi, rồi Ỷ Ti nâng cằm Tiểu Siêu lên, nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói vài câu khiến nàng lại lắc đầu không ngừng. Bỗng dưng Ỷ Ti chỉ vào Vô Kỵ mà nói cái gì đó làm Tiểu Siêu khóc oà lên. Ỷ Ti lại nói thêm vài tiếng nữa thì Tiểu Siêu đưa mắt liếc nhìn chàng một cái rồi cúi mặt xuống mà gật đầu một cách miễn cưỡng. Vô Kỵ thấy sau đó Ỷ Ti mừng rỡ, hôn như mưa lên mặt Tiểu Siêu rồi quay qua nói với bọn Ba Tư một vài câu khiến chúng vui mừng, nhảy cẫng, hoan hô loạn cả lên. Rồi chúng đồng loạt quỳ xuống vái lạy, tung hô Tiểu Siêu tưng bừng.
Một lát sau, Vô Kỵ các người đều được bọn chúng chở qua tàu lớn. Chàng được chúng tiếp đãi rất trọng hậu, nhưng mà chúng vẫn không cho Tiểu Siêu ra mặt gặp chàng. Chúng rước mỗi người vào mỗi phòng riêng, cung phụng rất kỹ lưỡng. Vô Kỵ bèn chẩn thuốc, băng bó, thoa cao, săn sóc cho Linh Nhi thật tận tình.
Xong xuôi, Vô Kỵ trở về phòng của mình mà nằm nghỉ. Chàng vừa ngồi xuống giường thì cánh cửa xịt mở, Tiểu Siêu bưng thau nước cùng một bộ áo mới bước vào. Nàng vừa đặt nó xuống dưới chân chàng thì chàng liền cầm tay nàng mà hỏi:
– Tiểu Siêu, có phải bây giờ cô đã là thánh giáo chủ của Minh Giáo Ba Tư rồi chăng?
Nàng buồn bã gật đầu, không trả lời, mà chỉ lẳng lặng tiếp tục quỳ xuống đưa tay nâng chân chàng lên. Vô Kỵ bèn cản lại:
– Như vậy tôi đã trở thành thuộc hạ của cô rồi. Cô không còn phải hầu hạ tôi như trước nữa.
Tiểu Siêu ngước mắt nhìn chàng, nước mắt ràn rụa, nói lên như van lơn:
– Đây là lần cuối cùng cháu được hầu hạ giáo chủ… Chẳng lẽ giáo chủ lại không cho cháu cái diễm phúc được săn sóc giáo chủ lần chót hay sao? Mai sau mỗi người một nẻo, cháu đâu còn cơ hội này nữa đâu?
Vô Kỵ nghe nàng nói thế, lại thấy mặt mũi nàng buồn thảm, giọng nói ỉ ôi, thì chàng đành để mặc cho nàng rửa chân cho mình. Sau đó Tiểu Siêu còn tận tụy lau người, ân cần thay áo cho chàng nữa. Vừa làm những công việc đó, nàng vừa sụt sùi khóc tủi, như là đang trong một nỗi đoạn trường đớn đau vậy.
Thái độ của Tiểu Siêu như thế, Vô Kỵ tội nghiệp cho nàng quá. Chàng liền ôm nàng vào lòng mà nhỏ nhẹ hỏi:
– Tiểu Siêu, sao cô lại đau thương quá vậy?
Tiểu Siêu bèn khóc lóc lớn hơn, dúi mặt nàng vào lòng chàng:
– Cháu không muốn dấu giáo chủ nữa. Từ lúc khôn lớn, cháu đã thấy mẹ cháu lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi. Sau đó cháu mới biết là mẹ cháu đã phạm lỗi lớn với tổng đàn Minh giáo là kết hôn với cha cháu, đi ngược với lời tuyên thệ là thánh nữ Minh giáo phải còn trinh nguyên. Cho nên cha mẹ cháu ngày đêm, lúc nào cũng trốn tránh họ. Vì thế mà Kim Hoa Ngân Diệp tuy nổi tiếng vang danh ở biển đông nhưng không bao giờ dám bước chân vào Trung Nguyên hay về Tây Vực. Từ khi cha cháu mất, mẹ cháu gửi cháu cho người khác nuôi, hai mẹ con chúng cháu sống lẩn trốn, chui rút, chỉ gặp nhau nhiều lắm là một hai lần mỗi năm. Mẹ cháu đoán biết thế nào cũng có ngày như hôm nay nên bà bắt cháu thề là không bao giờ làm mất trinh tiết, đồng thời cho cháu giả dạng lên Quang Minh đỉnh để tìm cho ra Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp hầu đem về Ba Tư chuộc tội.
Nàng gạt nước mắt rồi nhìn chàng nói tiếp:
– Cháu rất mang ơn Tả sứ đã nuôi nấng và biết ơn giáo chủ đã đối xử tử tế với cháu. Tuy cháu đã thuộc nằm lòng khẩu quyết của Đại Nã Di tâm pháp rồi, nhưng, thánh giáo chủ hay không, cháu sẽ không bao giờ phản bội giáo chủ đâu.
Vô Kỵ liền hỏi:
– Có phải cô là Lam Y Nữ, đã bao lần ra tay cứu giúp tôi phải không?
Tiểu Siêu gật đầu:
– Lần đầu tiên cháu gặp giáo chủ là lúc Quang Minh đỉnh đang gặp nạn, bị địch nhân bao vây bốn phía. Lúc đó, Tống thiếu hiệp ra tay ám toán giáo chủ trong lúc giáo chủ đang mang trọng thương, nên cháu tức giận, phải ngăn cản mà thôi. Nhưng cháu lại sợ Dương tả sứ và tiểu thư nhận ra nên cháu phải che mặt lại. Sau đó Hân lục hiệp bỏ chạy ra ngoài, cháu vội vã chạy theo để cứu giúp. Không ngờ gặp phải Lộc Trượng Khách, cháu đánh không lại nên Hân lục hiệp mới bị chúng bắt đem đi hành hạ. Bây giờ cháu vẫn còn hối hận. Xin giáo chủ đừng trách…
Vô Kỵ liền ôm chặt lấy nàng, lắc đầu nói:
– Không! Không! Cô đã bao nhiêu lần ra tay cứu tôi. Ơn này làm sao mà tôi đền đáp cho hết được. Tôi không bao giờ dám trách cô đâu.
Rồi chàng lại hỏi:
– Vậy sao sau đó, cô không lộ diện cho tôi biết mà cứ lẳng lặng ra tay cứu giúp tôi mãi như thế?
Tiểu Siêu nhìn chàng với con mắt mờ lệ:
– Cháu chỉ sợ là một khi giáo chủ biết ra thì giáo chủ sẽ không còn cho cháu hầu hạ gần kề giáo chủ nữa.
Vô Kỵ nghe thế thì siết chặt người nàng thêm. Chàng ghé vào tai nàng mà nói:
– Ơn nghĩa của cô với tôi thật là sâu đậm. Sau này tôi nhất quyết phải trả hết những ân tình đó cho cô mới được.
Tiểu Siêu khép mắt lại, khóc nấc lên:
– Lát nữa cháu phải ra đi, trở về Ba Tư rồi… Làm sao mà còn gặp nhau nữa? Nghìn trùng cách biệt, ân thì mong giáo chủ cứ giữ lại, còn tình thì cháu xin đem theo…
Nói xong, Tiểu Siêu bám lấy vai chàng, úp mặt vào ngực chàng mà thổn thức nói tiếp:
– Cháu thà làm một con tôi tớ được hầu cận, gần gũi giáo chủ ở Trung Nguyên, còn hơn là làm thánh giáo chủ Minh giáo ở nước Ba Tư xa xôi diệu vợi…
Vô Kỵ nghe Tiểu Siêu khóc lóc mủi lòng quá, chàng liền nói:
– Nếu vậy thì chúng ta xông ra đánh cho chúng một trận, cướp tàu thoát về đất liền. Tôi không còn sợ chúng nữa đâu.
Tiểu Siêu lắc đầu:
– Tạ tiền bối cùng các vị cô nương tuy được trọng đãi, nhưng lại bị canh phòng cẩn mật. Bất luận có một chuyện gì xảy ra là tính mạng họ không còn.
Vô Kỵ thở dài một tiếng, ôm nàng chặt thêm vào lòng. Hai người ôm nhau mà lòng dạ cả hai đều tái tê.
Nằm trong lòng Vô Kỵ khóc lóc một hồi, Tiểu Siêu ngẩng đầu lên, nàng nhìn vào khuôn mặt của Vô Kỵ chằm chặp, đắm đuối, như muốn thu hết hình ảnh người trai anh tuấn đó vào đôi mắt xanh mơ của nàng. Vô Kỵ nhìn xuống thấy mặt nàng tràn đầy nước mắt thì cầm lòng không nổi. Chàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên rồi đặt lên đôi môi đỏ thắm của nàng một nụ hôn nồng nàn, dai dẳng. Tiểu Siêu để mặc cho chàng hôn mà không hôn trả lại. Nàng đứng yên bất động, mặt ngửa lên, hai bờ môi hé mở, nước mắt từ trong hai con mắt xanh mơ cứ tiếp tục trào ra, lăn xuống cả môi má, mặn chát. Vô Kỵ vừa nếm cái vị ngọt ngào từ đôi môi nàng, vừa nếm cái vị đắng cay từ nước mắt nàng thì lòng dạ đau xót vô cùng. Đầu óc cả hai đều tê tái. Trong hoàn cảnh này, không biết ai đau khổ hơn ai…
Bất chợt Vô Kỵ nhấc bổng nàng lên mà đặt nàng nằm ngay xuống giường. Sau đó, chàng kéo áo nàng ra rồi dúi mặt mình vào giữa ngực nàng, nơi hai gò vú cứng tròn, trắng mịn vun lên cao, mà hôn lấy hôn để. Hơn bao giờ hết, chàng cảm thấy mê say cuồng nhiệt bởi một mùi thơm da thịt mà chỉ có gái trinh mới tỏa ra được thứ hương vị kỳ diệu, tuyệt vời như vậy mà thôi.
Tiểu Siêu nhắm nghiền mắt lại, nước mắt vẫn tuôn ra không ngớt. Nàng vẫn nằm yên, hai tay xụi lơ, hai môi mím lại làm nổi lên hai núm đồng tiền trên đôi má ướt đẫm. Thông thường thì nàng đã phản kháng, chống cự, và ngăn không cho Vô Kỵ làm thêm một hành động sỗ sàng nào. Nhưng lúc này thì nàng lại buông lơi, mặc cho chàng tha hồ hôn hít, vần vũ trên ngực vú mình. Đã bao phen chống đối với dục vọng, bây giờ nàng đã mệt mỏi, không còn hơi sức mà kháng cự nữa. Mà chống đối để làm gì? Kháng cự để cho ai? Vô ích! Vô dụng! Mà lại vô tâm và vô tình nữa! Chung quy lại, chỉ có nàng là người bị thiệt thòi, dằn vặt, đau đớn mà thôi.
Nàng chua chát thầm nghĩ, “Phải rồi, nếu trời sinh ra con người để mà được sống vui sướng, hạnh phúc, thăng hoa thì nàng là một người bạc phước, bất hạnh, đau khổ nhất trên đời này – bây giờ, mãi về sau, và đến suốt cuộc đời…”
Rồi cũng như những lần trước với Tiểu Siêu – mà lần nào chàng cũng thất bại – sau những hành động dâm nứng khởi đầu, Vô Kỵ sửa soạn cho một cuộc làm tình đầy hứng tính mà chàng mong đợi không biết đến bao nhiêu lần rồi. Chàng vừa há miệng ngậm lấy cái đầu vú xinh xắn, vừa đưa tay xuống mà đút vào quần nàng, mơn man trên vùng cỏ may ấm áp. Tiểu Siêu không gạt tay chàng ra mà còn ưỡn cong người lên, như chấp nhận sự xâm nhập của bàn tay người tình. Sờ mó môt hồi, Vô Kỵ bèn nắm lấy lưng quần của nàng mà tuột xuống, bắt đầu cuộc mây mưa mà hai người đã chờ đợi từ lâu.
Bất ngờ cánh cửa mở tung ra, một người nhanh nhẹn bước vào.
– Siêu con, con không nên để dục tình trấn áp mà làm hại tới Trương giáo chủ và người thân khác!
Tiểu Siêu ngồi bật dậy. Nàng vội vàng kéo quần khép áo lại mà hốt hoảng kêu lên:
– Mẹ… Mẹ…
Ỷ Ti nhìn nàng với cặp mắt nghiêm khắc:
– Con đã giữ mình cho tới ngày nay. Đừng vì một phút phóng đãng mà làm tiêu tan cuộc đời thánh giá của con và hạnh phúc của gia đình.
Tiểu Siêu nghe mẹ nàng nói như thế thì nàng thở dài, cúi mặt xuống, mím môi lại làm nổi lên hai lúm đồng tiền trên má, rồi lẩm bẩm nói nhỏ với giọng cay đắng:
– Cuộc đời… hạnh phúc… thánh giá… gia đình… Ôi… Trời… Trời ơi là trời!
Than xong, nàng ôm mặt khóc nấc, rồi vùng lên, bỏ chạy ngay ra khỏi phòng…
Vô Kỵ vội chạy theo nàng, nhưng Ỷ Ti đã đứng chặn lại:
– Trương giáo chủ hãy để mặc cho Tiểu Siêu. Đừng làm rộn đến nó nữa.
Vô Kỵ tức giận gằn tiếng:
– Tiểu Siêu đang đau khổ, thương tâm. Bà không thấy tội nghiệp cho nàng hay sao?
Ỷ Ti cười nửa miệng:
– Nó là con gái của tôi, sao tôi không biết. Nhưng chuyện gia đình của chúng tôi, xin giáo chủ đừng xía vào.
Vô Kỵ mặt mày đỏ gay, tức giận, đưa luôn tay ra nắm lấy cổ nàng mà xiết lại, rồi nghiến răng nói:
– Tôi không hiểu tại sao tôi lại không thể bóp chết bà đi ngay cho rồi!
Ỷ Ti mặt mày nhăn nhó, cố gỡ tay chàng ra. Nàng há miệng thở không ra hơi, hai mắt nổ đom đóm. Nhưng Vô Kỵ vẫn lầm lì, mím môi, bàn tay vẫn bóp chặt lấy cổ nàng.
Kéo tay Vô Kỵ ra mãi không được, Ỷ Ti run rẩy, nàng cảm thấy sắp sửa chết giấc đi vậy. Rốt cuộc nàng đành buông thõng hai tay, nhìn chàng với cặp mắt van lơn, đau đớn, nước mắt trào ra. Nàng cố gắng thốt lên:
– Trương giáo chủ… Giáo chủ… Đừng… Thôi được… Giết chết tôi đi…
Vô Kỵ đứng thật gần nàng, nhìn thấy mặt nàng giống y hệt Tiểu Siêu (hai người trông như là chị em sinh đôi), mà khuôn mặt đó lại đầy vẻ đau thương, bi đát, nhạt nhòa thì bao nhiêu hình ảnh trước đó của Tiểu Siêu tự dưng hiện lên trong tâm trí chàng. Cảnh nàng thương khóc, ỉ ôi ôm ấp chàng trong hầm đá vắng lặng trên Quang Minh đỉnh. Cảnh nàng buồn tủi lang thang một mình đi tìm chàng trong đêm thâu lạnh lẽo trên sa mạc ở Tây Vực. Cảnh nàng thui thủi đứng cô đơn dưới cơn mưa tầm tã mà ngóng đợi chàng trong phố vắng nơi kinh đô. Và còn nữa… Còn nhiều nữa… Tất cả những hình ảnh đó kết tinh thành một khối – tình – Tiểu – Siêu mà đến bây giờ chàng mới nhận thấy được là nó – tuy câm nín, ấp ủ và đơn phương – lại rất là bao la, thâm trọng, và đậm đà không biết đến chừng nào.
Biết được ra như vậy, tự nhiên chàng cảm xúc đến mờ mắt đi. Trước mặt chàng bây giờ không phải là Ỷ Ti nữa mà rõ ràng là một Tiểu Siêu nặng tình yêu dấu, tràn đầy ái ân. Rồi như bị thúc đẩy bởi một ẩn thức bất chợt bùng lên vì cơn yêu đương bộc lửa, chàng buông cổ Ỷ Ti ra mà choàng tay ôm cứng lấy người nàng. Rồi chàng lấy môi mình mà đè chặt lên môi nàng, hôn nàng thật mạnh vào ngay giữa miệng!
Bất chợt bị Vô Kỵ ôm chặt rồi hôn một cách mạnh bạo trên môi, Ỷ Ti kêu lên một tiếng. Nhưng tiếng kêu bị lấp láp đi bởi cái miệng đang chụp lên của Vô Kỵ. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn vì sức ôm quá chặt và cái hôn vũ hào của chàng. Nàng lấy tay đẩy chàng ra, nhưng không làm sao tách rời hai người ra được. Thân thể của chàng và nàng dính chặt vào nhau, chắc rịt cũng như hai cái miệng của hai người vậy. Không động đậy được, nàng chỉ còn có thể rên lên mấy tiếng ú ớ mà thôi.
Nghe tiếng rên rỉ của Ỷ Ti, Vô Kỵ càng nứng bạo thêm nữa. Chàng liền rà miệng xuống mà liếm mút loạn cuồng trên cổ, trên vai, trên ngực vú nàng. Được thả rời một chút, Ỷ Ti đặt tay lên ngực chàng, định đẩy người chàng ra, nhưng tự dưng nàng ngừng tay lại. Hai bàn tay nàng từ từ tuột xuống bụng chàng, vòng ngang qua hông rồi vuốt lên trên ngang lưng chàng. Khi cánh tay đó leo lên tới ngực Vô Kỵ thì nó tự động siết chặt lại khiến chàng và nàng càng dính cứng vào nhau thêm nữa. Rồi bàn tay nàng bấu chặt vào lưng chàng, mười ngón tay cấu sâu vào thịt chàng, tưởng chừng như nàng không thể chịu đựng được những nguồn cảm hứng, sướng khoái cứ dâng lên từng đợt bởi những cú hôn hít không ngừng của Vô Kỵ trên người nàng. Ỷ Ti không thể không cầm lòng được, nàng thở hổn hển, miệng rên lên từng tiếng nhỏ:
– À… à… à… Ừ… ừ… ừ…
Nàng đang nứng dâm thật chăng? Đúng vậy. Thật ra, đâu có ai biết là trước đó nàng đã từng nổi hứng, nứng tình khi trông thấy Vô Kỵ hành dâm, làm tình!
Thì ra, mấy ngày trước, khi Ỷ Ti lên kinh đô để thăm con nàng là Tiểu Siêu, nàng đã thấy Vô Kỵ, trong cơn say rượu, đè Tiểu Siêu xuống mà hôn hít, bóp vú, sờ lồn rồi. Cảnh đó xảy ra ngay sau khi hai mẹ con mới gặp nhau, đang trò chuyện thì Vô Kỵ bước vào làm nàng phải lẩn tránh ngay. Núp sau cánh cửa nhìn ra, nàng trông thấy hết những hành động dâm ô của Vô Kỵ với Tiểu Siêu, khiến nàng ngứa ngáy và rậm rật vô cùng. Nhìn cảnh chàng mút vú, sờ chim con gái mình, nàng đã bị kích thích dữ dội, thì làm sao mà Tiểu Siêu chịu đựng cho được? Ỷ Ti đang hồi hộp không biết đứa con yêu có cỏ khả năng giữ vẹn lời thề trinh trắng không – trong lúc chính người mẹ đa tình, chỉ nhìn thôi mà đã cắn răng chịu dựng không nổi – thì Tiểu Siêu (biết là mẹ nàng đang có mặt trong phòng) đã đẩy người Vô Kỵ ra mà bỏ chạy đi mất.
Sau đó Ỷ Ti đã qua phòng kiếm thăm Phạm Dao mà cơn dâm nứng cứ âm ỉ trong lòng. Vì thế mà nàng đã không ngần ngại buông lơi, hiến thân cho Phạm Dao làm tình đến hai ba lần liên tiếp, dù rằng Phạm Dao tuy dang người cao lớn, đô con nhưng mặt mày lại xấu xí, rằn ri trông phát khiếp. Chung quy cũng tại vì nàng đã trông thấy màn vuốt ve, hôn hít của Vô Kỵ, làm nàng sau đó không thể không ước muốn, tơ hào đến một sự gần gũi, chung đụng với một người đàn ông sành điệu, nóng bỏng nào đó cho được.
Lúc này, khi được Vô Kỵ say sưa vần vũ trên ngực mình thì cái cảm giác đó lại hiện về. Phải rồi, nàng đã từng mơ tưởng đến Vô Kỵ cùng những hành động mơn trớn, dâm tục của chàng! Và bây giờ, để làm cho cái mơ ước đó thành sự thật, Ỷ Ti buông người chàng ra rồi thuận tay cởi luôn cái thắt lưng, để cho chiếc áo bào nàng đang mặc tuột ra khỏi người, rơi xuống chân. Ỷ Ti bây giờ trần truồng, hoàn toàn khỏa thân trước mặt chàng.
Tự dưng được ôm trong người một tấm thân vệ nữ trắng toát, êm ấm thì đầu óc Vô Kỵ như mê dại đi. Trời ơi, tuy đã từng thấy Tiểu Siêu trần truồng rồi, nhưng không biết tại sao hôm nay người nàng lại nảy nở quá sức, đường nét lại khêu gợi đến mức không thể tưởng tượng được như vậy. Chàng không nói không rằng, đẩy cái thân thể lõa lồ của Tiểu Siêu với những đường cong tuyệt mỹ đó xuống giường rồi vội vã cởi luôn áo bào mình ra.
Bị đẩy xuống giường, Ỷ Ti liền dạng hai chân ra, phơi bày luôn một khe động đào nguyên, lá cỏ mịn màng. Đồng thời nàng cũng đưa hai tay lên để lên sau đầu, căng ngực ưỡn cong người lên khiến cho đôi vú mọng sữa vun lên, vươn ra như đón mời, khiêu khích. Khi cái thân hình trần truồng của Vô Kỵ đè lên người nàng thì nàng lập tức ôm chặt lấy chàng liền. Sự cọ xát của hai khối thịt đang rừng rực lửa dục làm nàng rùng mình, sung sướng.
Ngay sau đó, nàng nhắm nghiền hai con mắt xanh lơ lại, hàm răng cắn chặt lấy vành môi tươi thắm làm nổi má lúm đồng tiền, cố kềm hãm một tiếng kêu thảnh thốt khi nàng cảm thấy âm đạo mình bị nong rộng, dãn căng ra bởi một sức công phá, đâm thọc của một cái dương vật to lớn, cương cứng. Mới được đụ một cái đầu tiên là nàng biết ngay là hôm nay mình sẽ hưởng thụ được một cuộc làm tình để đời rồi. Vì thế mà thân thể nàng đang sẵn sàng đón nhận tất cả những gì có thể đem đến cho nó một cơn sướng khoái vô biên, không tiền khoáng hậu.
Cu to thì đã có chim hở ngóng chờ… Cặc cương thì đã có lồn ướt đón tiếp… Và con cu to lớn kia đang dập nắc không ngừng vào cái chim hé rộng đó… Và con cặc cương cứng đó đã đâm thọc liên tiếp vào cái lồn ướt đẫm kia rồi…
Bỗng nhiên Ỷ Ti mở rộng hai con mắt ra. Nàng nghe, trong cơn dâm nứng, Vô Kỵ vừa đụ nàng mà vừa hổn hển thì thào:
– Tiểu Siêu… Ôi, Tiểu Siêu… Em ơi…
Nghe như vậy, thay vì tức giận, duỗi người ra, đẩy Vô Kỵ đi, thì nàng lại hăng sức, hẩy lồn mình lên cao, làm cho con cặc của chàng cắm sâu thêm vào cái lỗ lồn đó nữa. Sau đó, nàng cứ giữ tư thế cong vòng mà hẩy lồn lên lia liạ, cùng với nhịp đụ loạn cuồng của Vô Kỵ. Chàng nằm trên dập xuống thì nàng nằm dưới hẩy lên, sau mỗi cú đụ là cu chàng ngập lút trong chim nàng, tới tận gốc. Mà cặc của Vô Kỵ đâu phải là nhỏ? Nó to lớn, mập mạp, dài ngoằng, hơn tất cả những bộ phận sinh dục bình thường. Vậy mà lồn của Ỷ Ti chấp nhận hết. Đã vậy mà làm như nàng còn muốn thêm nữa, chưa đủ… chưa đã… Nếu không thì tại sao nàng lại cứ cong người đẩy lồn nàng lên, nuốt hết tất cả khúc gân đó, không cho mất đi một tí nào? Như thế, rõ ràng là nàng muốn con cặc kia đâm sâu vào lỗ lồn nàng, càng sâu càng tốt…
Ỷ Ti biết từ lâu nàng là một mỹ nữ, tuyệt sắc giai nhân, và nàng cũng biết luôn nàng là một dâm nữ nữa – ngay khi nàng còn trẻ thơ, trước cả khi nàng có kinh, và ngay sau khi nàng để ý đến những con thằng trai chung quanh, và được chúng bắt đầu dòm ngó tới nàng. Chính vì thế mà đã phải lòng ngay với Hàn Thiên Diệp khi gặp chàng lần đầu và đã thất thân với Thiên Diệp ngay sau đó, dầu rằng nàng biết là nàng phải giữ trọn trinh tiết của một thánh nữ Minh giáo Ba Tư (nàng đã bỏ đi theo một Thiên Diệp vô danh tướng nhưng lắm dâm tình ngay sau khi bị chàng ta quyến rũ, mặc dầu lúc đó một Phạm Dao Quang Minh Hữu sứ, đẹp trai nhưng lại nghiêm chỉnh, cũng đang đeo đuổi nàng). Chính vì thế mà nàng đã nứng dâm, mơ tưởng tới Vô Kỵ khi thấy trộm chàng say sưa vuốt ve con gái nàng trong khách điếm. Chính vì thế mà nàng đã vật vã làm tình với Phạm Dao cả buổi dầu rằng hai người mới gặp nhau lần đầu sau hai mươi năm xa cách. Chính vì thế mà nàng cho Tạ Tốn bầm dập vào âm đạo nàng khi ông lên cơn điên trên Linh Xà đảo.
Và cũng chính vì thế mà nàng đang cho Vô Kỵ đụ và đang hăm hở đụ lại, sung sướng hưởng thụ và tận tình dâng hiến cho chàng hết cả những say mê mà người con gái có thể đem đến cho người con trai. Cơn sướng khoái cứ dâng lên không ngớt làm nàng chịu đựng không nổi, mười đầu ngón tay nàng bấu chặt, cắm sâu vào lưng chàng, hầu như muốn bật máu. Người nàng cong vòng, tuy đang nằm dài ở dưới người chàng, nhưng chỉ có đầu nàng và chân nàng là chạm xuống giường mà thôi. Còn ngực nàng, bụng nàng, đùi nàng đều ưỡn cao lên, như một cái cầu vòng, chỗ đỉnh cao nhất là lồn nàng, nơi Vô Kỵ đang dập nắc không ngừng. Nàng đẩy lồn nàng vào cặc chàng một cách mạnh bạo, như muốn vắt ra hết những giọt tinh trùng vào lồn nàng. Đúng rồi, nàng muốn được đụ liên hồi để thỏa mãn cái tính dâm đãng đã có từ lâu trong người. Nhưng đó chỉ là một lý do mà thôi. Còn một lý do khác nữa, cũng quan trọng không kém, khiến cho nàng chìu đãi Vô Kỵ một cách đặc biệt như vậy…
Cong người cho vô Kỵ đụ một hồi, Ỷ Ti bèn nằm thẳng lưng ra, đưa hai chân lên mà kẹp hai chân của chàng lại, để cho chàng nằm trên người nàng mà đâm xuống. Hai cái cẳng trắng muốt đó từ từ kẹp lên đùi chàng, rồi lên tới ngang hông chàng, rồi lên tới trên lưng chàng. Cuối cùng, cặp giò đó đã gác luôn lên hai vai Vô Kỵ. Người nàng bây giờ lại gập lại làm đôi, hai đầu gối của nàng gần như chạm luôn vào vai nàng. Cho dù người nàng có cong vòng như hồi nãy hay gập xếp như bây giờ, lồn nàng lúc nào cũng nẩy ra, đón nhận những cú đụ mạnh bạo của chàng, khiến cho con cặc của chàng mỗi lần dộng vào lồn nàng là nó đi luôn tới tận gốc, sâu vào quá tử cung. Cà hai đều nhắm nghiền hai mắt lại, đều há miệng mà thở hổn hển, làm như là tranh nhau hớp lấy dưỡng khí, chỉ sợ người kia thở hết thì mình sẽ ngộp thở mà chết vậy. Vì vậy mà chàng và nàng đều thay phiên mà thở hồng hộc, cùng kêu lên trong cơn khoái lạc:
– Ôi… Ôiii… À… Ààà… Hừ… Hừừừ… Aa… Aaaaa…
Hai người quấn quýt đè úp, dồn dập đụ nhau trong một thời gian dài…
Sau khi hai tấm thân trần truồng đã ướt đẫm mồ hôi thì Vô Kỵ mới chịu phóng tinh khiến cho Ỷ Ti cũng đạt tới cơn khoái cảm tận cùng. Sau cơn tuyệt đỉnh, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, không nhả. Vô Kỵ thì quá sức sung sướng, thỏa mãn tràn trề. Trong đầu óc nửa mê nửa tỉnh, chàng chỉ nghĩ bây giờ đã toại nguyện, rốt cuộc rồi chàng cũng đã làm tình được với Tiểu Siêu, người con gái duy nhất mà chàng vẫn hằng mong chiếm được, mà trước đó chàng đã thất bại không biết đến bao nhiêu lần. Tuy biết là nàng phải giữ lời tuyên thệ, bảo vệ trinh tiết, nhưng chàng đã không ngần ngại mà cướp luôn cái quý giá đó, làm nàng lỡ trọn lời thề. Tại sao vậy? Chỉ có một lời giải đáp mà thôi: Chàng không muốn mất nàng. Một khi Tiểu Siêu không còn trinh nữa thì nàng không thể trở về nước Ba Tư mà làm thánh giáo chủ được. Và như vậy, nàng sẽ mãi mãi ở lại với chàng. Vô Kỵ thở ra, sung sướng. Chàng mơ màng nhìn xuống mặt của Tiểu Siêu với cặp mắt xanh lơ thăm thẳm và thân hình trắng toát nảy nở mà chàng vẫn còn cảm thấy rung động và gợi hứng vô cùng.
Còn Ỷ Ti thì úp mặt vào ngực Vô Kỵ mà mỉm cười tự mãn, hai đồng tiền lúm sâu trên má. Sau màn đụ đéo, cơn dâm nứng đã hạ hỏa. Vậy mà mặt nàng vẫn đỏ bừng, hai mắt vẫn long lanh. Cơn sướng khoái hình như làm nàng trẻ đẹp thêm ra. Đàn bà đa tình lúc nào cũng vậy, sau màn làm tình đầy hứng thú là tự dưng trở nên xinh tươi hơn, đằm thắm hơn, như có thuật hái dương bổ âm vậy. Trận giao hoan vừa rồi thật là còn hơn cả sự mong đợi, ước muốn của nàng. Còn mong muốn gì nữa? Nàng chống tay lên, nhìn Vô Kỵ đang lim dim con mắt, thở hổn hển sau một trận làm tình mê tơi, thần phi phách tán, bềnh bồng trong cơn tàn dâm say đắm, đê mê đào mộng (theo chữ Hồ Đại Dư).
Ỷ Ti ngước mặt nhìn chàng, từ từ chồm người lên, ôm lấy ngực chàng rồi ghé miệng sát vào tai chàng mà nói khe khẽ. Nàng đổi giọng một cách khác thường, tuy tiếng nói thủ thỉ thì thào, mà rõ ràng là đầy vẻ non trẻ, ngây thơ, tơ dại – giọng của nàng như là năn nỉ như là phủ dụ, như là vuốt ve như là quỵ lụy, như là mơn trớn như là khêu gợi:
– Giáo chủ… Cháu đã trao thân, dâng hiến cuộc đời trinh nữ của cháu cho giáo chủ rồi đó… Giáo chủ là người duy nhất đã chiếm được trọn con người của cháu… Vậy là giáo chủ đã sung sướng, toại lòng rồi nhé… Riêng cháu… Lần đầu tiên với giáo chủ, cháu cũng đã thỏa mãn vô cùng… Giáo chủ ơi… Thế là tình hai ta gần nhau như vậy là đã quá đầy đủ… Không còn mong gì hơn nữa… Bằng lòng cho cháu đi nhé… Cho cháu về Ba Tư, nơi quê hương sứ sở của cháu… Cháu van xin giáo chủ… Nếu giáo chủ muốn, cháu sẽ sẵn sàng hầu tiếp, chiêu đãi giáo chủ thêm một lần nữa… Rồi sau đó, xin giáo chủ cho cháu ra đi…
Nghe tới đó, Vô Kỵ không thể không ôm lấy thân hình trắng muốt của người con gái đó, rồi đẩy ngửa nàng ra mà lăn người đè úp lên tấm thân trần truồng của nàng. Bắt đầu lại, một lần nữa…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên dâm hiệp truyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 24/10/2022 03:33 (GMT+7) |