Huyền Minh nhị lão ít khi nào hợp nhau mà tấn công một ai bao giờ. Hai lão đã là đệ nhất cao thủ của võ lâm Trung nguyên nên đối thủ của hai lão thường là dưới cơ hoặc hiếm lắm chỉ mới ngang tay. Vì thế mà khi động thủ, chỉ cần một trong nhị lão ra tay là kiềm chế được đối phương ngay. Chỉ khi nào gặp địch thủ quá mạnh hai lão mới hợp lực với nhau mà hạ đối thủ, và điều này rất hiếm trong cuộc đời ngang dọc giang hồ của Huyền Minh nhị lão. Nhưng hôm nay hai người lại cùng nhau tấn công Chỉ Nhược vì hai lý do. Thứ nhất là võ công của Chỉ Nhược tinh kỳ, cao diệu, hai tay sử đao tương hợp với nhau, công thủ đều hòa, mỗi lần ra chiêu là vững chắc, khí lực dồi dào, biến hóa vô chừng khiến cả hai khó mà chế ngự nàng ngay cho được. Thứ hai là hai lão muốn đánh bại nàng một cách nhanh chóng, bắt sống nàng ngay, nên không muốn kỳ kèo, dây dưa.
Thật ra chính Triệu Minh đã ra lệnh hai lão phải tìm cho ra Chỉ Nhược. Và nàng còn nói riêng với hai lão là có thể Chỉ Nhược đang nắm trong tay một bí kíp võ công thượng thừa, thất truyền đã lâu trên võ lâm giang hồ. Võ điển nào thì nàng chẳng cho biết, nhưng bắt được Chỉ Nhược mà tra hỏi thì tất sẽ ra ngay. Nghe nói tới bí kíp võ công là hai lão khoái quá, cố công truy kiếm Chỉ Nhược khắp nơi, và đoán chắc là nàng sẽ lần về núi Nga Mi nên hai lão ngày đêm rình rập đón đường. Quả nhiên hai lão bắt gặp Chỉ Nhược lẩn trốn dưới núi Chung Nam. Qua vài hiệp đấu, hai lão thấy rõ ràng võ công nàng tăng tiến mau lẹ, khác hơn xưa rất nhiều. Vậy là Triệu Minh đã nói đúng, Chỉ Nhược đang thủ trong người một bảo điển và có lẽ cũng đang luyện tập theo võ thuật thượng thừa trong đó nên mới có thân thủ thần kỳ, tuyệt diệu như vậy. Do đó hai lão cùng bảo nhau phải bắt Chỉ Nhược và ép nàng đưa ra bí kíp mới được.
Khi Vô Kỵ chạy đến thì không biết hai lão đã giao đấu với Chỉ Nhược bao lâu rồi, nhưng xem chừng thì có vẻ hai lão đang gấp rút nỗ lực hạ nàng cho xong chuyện. Vì thế nên hai lão liền sử dụng Huyền Minh thần chưởng cùng một lúc. Chỉ Nhược thấy hai lão múa chưởng mù mịt, tự dưng mình mẩy lạnh ngắt thì biết hai lão đã trổ tuyệt nghệ ra rồi. Nàng ngấm ngầm hoảng sợ, nhưng vẫn bình tĩnh phóng dao múa kiếm, tung hoành ngang dọc, bí ảo khôn lường. Hai lão già thấy nàng một mình mà vẫn không nao núng, ra dáng đúng là một cao thủ võ lâm thì thầm khen cho tài nghệ đáng sợ của nàng.
Lộc Trượng Khách bực dọc phóng luôn hai chưởng vào chân nàng. Trong khi đó Hạt Bút Ông lẻn ra sau lưng chờ khi nàng tung người lên tránh thì lão liền bồi luôn hai chưởng lên vai nàng. Làm như có mắt sau lưng, Chỉ Nhược không quay người mà lại xoay mũi dao đâm ngược ra sau khiến lão phải vội vàng thu tay lại. Lộc Trượng Khách lừa thế nhảy tới nắm lấy tay nàng để cướp dao thì Chỉ Nhược bung bàn tay phải ra, tức thì ngọn đoản đao xoay tít như cái chong chóng trong gang bàn tay nàng. Nàng liền đưa bàn tay ra lấy cái “máy chém” đó lên đỡ làm Lộc Trượng Khách kinh ngạc lui vội ra xa. Thế võ lạ lùng của Chỉ Nhược – con dao sắc bén quay vù vù như cái bánh xe trong lòng bàn tay nàng – xuýt tí nữa cắt đứt mấy ngón tay của lão. Hạt Bút Ông thấy Lộc Trượng Khách lui ra thì lão sấn tới. Chỉ Nhược liền bung tay trái còn lại ra, tức thì cái “máy chém” thứ hai xoáy luôn vào ngay trước ngực lão khiến lão vội thắng người lại. Nhưng con dao đã cắt hai đường dài trên áo trước ngực lão rồi, thiếu một tí là đâm thủng bụng. Hai lão định thần nhìn lại thì thấy sở dĩ hai con dao ngắn xoay tít trên lòng hai bàn tay nàng là do mấy ngón tay liên tiếp đưa đẩy con dao một cách nhanh lẹ, khiến chúng quay vù vù như hai chong chóng, rất dũng mãnh, trông thật đáng sợ. Công phu kỳ lạ và đẹp mắt đó quả thật hai lão chưa từng thấy bao giờ. Và cái lợi hại của nó thì hai lão vừa mới nếm xong.
Chỉ Nhược đứng đó, mặt ngọc da hồng, dáng điệu mảnh mai, hai tay đưa lên qua lại với hai chong chóng giống như một vũ nữ đứng múa với hai đóa hoa vậy. Dáng điệu của nàng lúc đó trông thật là xinh đẹp. Lộc Trượng Khách nhìn thấy người con gái mặn mà như thế thì lão nổi máu dâm thần. Lão chợt nhớ tới có một thời lão đã si mê Chỉ Nhược, và đã ép nàng để lão hãm hiếp một chập kinh hồn. Rồi ngay sau hôm đó lão còn bắt nàng, lột hết quần áo và trói nàng căng bốn tay chân ra, làm nhiều trò bạo dâm trên thân thể trần truồng của nàng nữa. Những thú vui dâm dật như vậy, nhất là với người con gái xinh đẹp như Chỉ Nhược thì suốt đời chẳng bao giờ lão quên. Nghĩ tới đó là con cu của lão tự dưng giật giật lên mấy cái. Lão cả mừng vì tưởng mình đang lên cơn nứng. Nhưng rồi con cu của lão vẫn sìu sìu, chẳng ngóc đầu lên được. Lão đành phải thở dài, thất vọng.
Hóa ra bộ phận sinh dục của Lộc Trượng Khách đã bị Phạm Dao thọc nát tại chùa Vạn Pháp, khiến nó chỉ còn dùng được trong một việc là đái vặt mà thôi, chứ còn việc đụ đéo thì đã tiêu ma rồi. Lão chữa chạy mãi mà vẫn không khỏi, nhân sâm, thánh dược cũng không làm sao cho co cu nhổng lên và cương cứng cho được. Cuộc đời dê xồm, đụ gái của lão do đó mà mất hứng đi gần hết, không còn vui thú gì nữa. Trên đời này đâu có ai mà có thể vui sướng dâm tình với một con cu ủ rũ bao giờ? Vì thế mà lão chỉ còn một tí hứng thú chơi trò đồng tình luyến ái, cho sư huynh lão là Hạt Bút Ông chơi vào đít mà thôi. Coi như mất hơn nửa đời người. Việc này làm lão hận Pham Dao lắm. Nhiều lần lão định lên Quang Minh đỉnh tìm Phạm Dao để trả thù, nhưng rồi lại không dám, vì tổng đàn Minh giáo có nhị sứ, tứ vương, ngũ tảng nhân trấn phò, bao nhiêu là cao thủ đông đảo, nên lão sợ chỉ bị đánh bại, nếu không bỏ mạng thì tất cũng phải bỏ chạy một cách nhục nhã mà thôi.
Thấy Chỉ Nhược sử dụng một tuyệt nghệ lạ lùng dùng hai đoản đao làm hai cái chong chóng xoay tít trong tay để công thủ thì hai lão nhìn nhau một cái rồi cùng gật đầu. Thì ra tuy gặp Chỉ Nhược biểu diễn một thế võ lạ đời làm hai lão túng thế nhất thời, nhưng là tay thượng đẳng trong võ lâm, hai lão đã có cách chống lại ngay. Hai lão cúi xuống lượm những viên đá chung quanh mà liên tiếp búng vào người nàng. Chỉ Nhược liền vòng tay lên xuống, đưa đẩy hai chong chóng qua lại một cách nhanh nhẹn mà đẩy bắn những viên sỏi ấy bay đi mất. Tiếng vù vù của những viên đá bay tới lẫn với những tiếng linh kinh, leng keng của những viên đá bắn đi tứ tung vang lên không ngớt. Cả chục viên đá trong chốc mắt bắn tới mà chẳng viên nào đụng được tới người nàng. Bỗng nhiên hai lão quát lên một tiếng rồi mỗi người cùng ném hai cục đá to bằng trái cam vào người nàng, khí thế vô cùng mạnh bạo đến nỗi tiếng vang lộng lên như tiếng gió hú. Chỉ Nhược đang thuận thế liền đưa hai tay ra, dùng hai chong chóng mà gạt chúng đi luôn. Hai tiếng bôm bốp nổ lên chát chúa, bốn năm cục đá lớn bị chém nát tan tành, nhưng cùng lúc đó sức mạnh của chúng cũng đã đẩy bắn hai đoản đao văng khỏi tay nàng bay đi mất ngay.
Hai lão ra tay mạnh bạo, chỉ trong một thế nháy mắt là đã tước mất đoản đao trong tay Chỉ Nhược thì hai lão cùng tung chưởng nhào tới gần nàng liền. Tuy kinh hãi vì mất vũ khí nhưng Chỉ Nhược vẫn không nao núng mà vẫn bình tĩnh đưa tay ra tiếp chưởng với hai lão già luôn. Chỉ nghe “suỵt” một cái là bàn tay nàng chạm đến tay của hai lão rồi. Thì ra chưởng phong của ba người đụng vào nhau là tiêu tan hết, không thấy tăm hơi gì nữa. Hai lão già thấy Chỉ Nhược nhanh nhẹn ra tay tiêu giải nội kình của mình một cách điêu luyện thì hai lão không khỏi thầm khâm phục nội công thâm hậu của nàng. Một mình nàng giao chiến với hai lão mà không lộ vẻ gì là thất thế, rồi lại còn tay không đối chưởng với hai lão một cách cương cường. Rõ ràng nàng đã tập luyện được một công phu thượng thừa, tài năng này xứng đáng là tay đối thủ đáng kể của Huyền Minh nhị lão.
Chỉ Nhược ra tay đối chưởng hóa giải hết kình phong của hai lão già thì bỗng nhiên thấy tay mình dính chặt vào tay của hai lão. Nàng vận sức hai ba bận nhưng vẫn không sao rút được tay về. Nàng kinh hãi nhìn lên hai bộ mặt gian xảo của hai lão già thì đã thấy kình lực mạnh mẽ từ tay hai lão cuồn cuộn tuôn vào người mình. Nàng liền tụ khí ra lòng bàn tay để chống đỡ. Thừa cơ hai tay nàng bị dính cứng, hai lão liền dùng hai tay còn lại, mỗi người một bên, đánh lén vào hai bên sườn nàng. Chỉ Nhược cảm thấy mình mẩy lạnh ngắt, lảo đảo muốn ngã lăn xuống đất. Hai lão già cả mừng, hú lên một tiếng thắng trận thật lớn như kêu ai đó rồi định bồi thêm một chưởng nữa vào người nàng, trước khi nàng ngã xuống. Sở dĩ hai lão phải ra tay một cách bá đạo như thế, hai đàn ông ăn hiếp một con gái, không nương dè, vì hai lão thấy rõ Chỉ Nhược là một đối thủ hiếm có trong đời, không thể nhân nhượng được.
Ngay lúc đó, bỗng có một người nhảy tới đỡ lấy người nàng. Người đó là Vô Kỵ. Một tay chàng ôm lấy cái eo thon của Chỉ Nhược, một tay thì đưa ra tiếp luôn cả hai chưởng của Huyền Minh nhị lão nghe đến một tiếng bùng thật lớn. Hai lão già chợt thấy tay mình nóng hổi, rồi có một sức mạnh như hải thần đẩy luôn hai lão ra xa. Hai lão trợn mắt nhìn lên thấy Vô Kỵ, không ngờ chàng từ đâu mà lại bất ngờ xuất hiện ngay lúc này, y hệt như lần trước ở chùa Vạn Pháp chàng như phi tướng quân nhảy vào phòng giam cứu Chỉ Nhược. Vô Kỵ đẩy hai lão ra xa rồi liền nhẹ nhàng đặt Chỉ Nhược xuống. Nàng thấy chàng thì chỉ mỉm cười một cái là máu ứa từ trong miệng ra, người run lẩy bẩy. Vô Kỵ vội đặt tay lên lưng nàng, truyền Cửu Dương chân khí sang giúp nàng chống lại với cơn lạnh của Huyền Minh thần chưởng. Cùng lúc đó, chàng lại cảm thấy Chỉ Nhược cũng đang vận khí tự chữa, trục xuất hơi lạnh ra. Khí lực trong người nàng mát lạnh, uy mãnh, tuy không bao la bằng nhưng lại y hệt như khí lực Cửu Âm chân khí trong người của Phượng Nữ vậy. Mà khí lực này lại tương hợp với Cửu Dương chân khí của chàng chứ không chống lại một tí nào. Chàng yên tâm biết là với hai người cùng vận công một lúc thì Huyền Minh chân khí không thể còn làm hại Chỉ Nhược được nữa.
Tuy có ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của chàng, nhưng Huyền Minh nhị lão thấy Vô Kỵ chỉ rảnh một tay, không thể di động được thì liền nhào tới tấn công chàng ngay. Vô Kỵ biết rõ thế bất lợi của mình, nhưng chàng không hề lộ vẻ lúng túng mà vẫn tiếp tục ra sức dồn hết chân lực vào người Chỉ Nhược. Chàng chờ cho hai lão già bay tới gần là chàng đưa thẳng chân ra, dí đầu ngón chân xuống sâu dưới đất rồi vẽ mạnh một nửa vòng tròn. Tức thì một luồng đất cát bị bơi lên, bắn ngay vào người hai lão. Hai lão già đang nhào tới rất gấp thì bỗng dưng bị cát đá văng tới mù mịt, rào rào như một trận mưa đá vậy. Nếu trúng vào mà không bị thương tích trầm trọng thì cũng bị tróc da chảy máu. Hai lão hoảng quá, vội dừng gấp lại rồi rút khí giới ra mà múa kín mít, che chở thân mình. Vô Kỵ liền khều chân một vòng nữa, đất đá lại văng lên ào ào, khí thế mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều. Huyền Minh nhị lão không thể an nhiên được. Hai lão lùi lại mấy bước, Hạt Bút Ông thì múa bút vi vút, Lột Trượng Khách thì khua hổ đầu câu ào ào, không cho một hạt đá nào đụng tới mình. Vô Kỵ dùng chân khua đá bắn cát càng mạnh thì hai lão múa khí giới càng hăng. Chẳng bao lâu dưới chân Vô Kỵ biến thành một lỗ trũng vòng tròn, đất đá mù mịt.
Nhưng Vô Kỵ dùng chân bắn cát một hồi thì đất đã sâu tới khu đá xanh cứng rắn, khiến chàng không thể tiếp tục bắn đá một cách hữu hiệu được nữa. Hai lão già biết thế nên cũng mừng thầm, chỉ chờ cho chàng ngừng chân là hai lão sẽ nhào tới dần cho chàng một trận nhừ xương. Vô Kỵ lo lắng, nhưng chàng cũng không muốn rút tay ra khỏi lưng Chỉ Nhược vì chàng biết chỉ trong một chốc thôi, tất cả Huyền Minh chân khí trong người nàng sẽ bị Cửu Dương chân khí hợp với khí công của nàng trục xuất ra hết. Chàng đang băn khoăn thì đã thấy hai lão già hùng hổ nhảy tới tấn công, một lão thì đâm bút, một lão thì móc câu, đâm thẳng vào người chàng, khí thế rất là dữ dằn.
Phân vân chưa biết phải đối phó với khí giới của hai lão ra sao thì chàng thấy Chỉ Nhược nhét vào tay chàng một vật rồi khẽ nói:
– Đại ca dùng chúng để chống trả hai lão già này đi.
Vô Kỵ nhìn xuống thấy đó là sáu miếng Thánh Hỏa lệnh thì mừng rỡ vô cùng. Chàng liền ném hết sáu cái vào người hai lão luôn. Sáu miếng hỏa lệnh vù vù bay đi, khí thế rất là dũng mãnh, lao tới người hai lão. Đang bay giữa chừng thì hai miếng đầu tiên chuyển hướng, thay vì bay vào ngực lão này thì lại bay vào ngực lão kia. Hai miếng khác cũng chuyển hướng, nhưng giữa đường lại đụng nhau trên không nghe cái “keng” thật lớn rồi bắn lại hướng cũ phi thẳng vào đầu hai lão. Hai miếng sau cùng đụng xuống đá xanh dưới đất, dội lên nghe cái “binh” bắn chéo vào chân Huyền Minh nhị lão. Cả sáu miếng bay đi bay lại, lung tung loạn xạ, lên xuống ngang dọc, bốn phương tứ tán, vậy mà rốt cuộc đều nhằm cả vào người hai lão mà phi tới.
Hai lão hoa mắt lên, nhưng không vì thế mà đứng yên chịu trận, vì dầu sao hai lão cũng là đệ nhất đẳng trong võ lâm giang hồ chứ nào phải tay vừa. Hai lão đều nhảy lên để tránh miếng thánh hỏa lệnh bay dưới chân, nghiêng người để tránh miếng hỏa lệnh phóng tới ngực và đồng thời dùng bút, câu để gạt miếng hỏa lệnh phi vào đầu. Huyền Minh nhị lão sử một thế võ là hóa giải ngay sáu tấm thẻ bài. Ngờ đâu bốn chiếc thẻ mà lão tránh được lại bất ngờ chuyển hướng đụng vào nhau, và sau một tiếng “leng keng” là chúng bật tung đi chiều khác. Hai miếng thì quay trở về tay Vô Kỵ, hai miếng thì đánh trúng vào người hai lão già làm hai lão ngã lăn ra, rồi cũng bay trở về tay chàng. Còn hai miếng mà hai lão gạt đi cũng xoay chiều trở về tay Vô Kỵ luôn nữa. Vô Kỵ thu phóng thánh hỏa lệnh một cách thần kỳ – sáu miếng bay ra đả thương đối phương rồi đều bay trở về nằm yên trong tay chàng – chỉ một chiêu thôi là đã hạ được Huyền Minh nhị lão ngay rồi.
Hạt Bút Ông vì người to lùn nên bị một miếng hỏa lệnh đánh trúng ngay giữa miệng, làm gãy hai cái răng, máu ứa ra không ngừng. Lão vừa ôm miệng, vừa thấy đau nhức, vừa thấy tức giận vô cùng. Thì ra lúc trước lão đã bị Phạm Dao đá cho một phát làm rụng hai cái răng cửa, chỉ còn lại hai cái răng nanh nên lão quý nó hơn vàng. Vốn là dân nhậu, và tuổi đã già, không có răng thì làm sao mà nhai thịt mớm mồi, nên sau khi mất hai cái răng lúc trước, lão ăn uống rất cẩn thận, tránh xương xẩu và thức ăn cứng để bảo vệ những cái răng quý giá còn lại. Bây giờ bị gãy hết luôn, móm xọm, thì còn gì là hứng thú bợm nhậu trên đời này nữa. Gãy hết răng mà lão coi như đời mình đã tàn kể từ nay rồi.
Lộc Trượng Khách người cao lớn nên bị hỏa lệnh quét ở phần dưới trúng vào ngay giữa háng. Lão bỏ rơi cái hổ đầu câu, nhăn mặt mà ôm dái, đau thốn đến toát mồ hôi. Con cu của lão vốn đã bị bầm dập nay thì không còn thịt thà, gân guốc gì nữa. Hồi nãy khi thấy dáng người xinh đẹp của Chỉ Nhược thì lão nhớ tới cuộc hành dâm đầy hứng thú với nàng. Và điều đó làm lão nổi cơn dâm, con cu của lão nổi nứng, ngọ nguậy muốn nhổng lên nhưng rồi cũng kéo cờ rũ không sao căng được. Dầu sao đó cũng là một dấu hiệu tốt, cho thấy lão vẫn còn có một hy vọng mong manh phục hồi cuộc sống một thời dê xồm xa xưa. Nhưng bây giờ thì hy vọng đó cũng xìu như con cu của lão, vì rõ ràng cái cảm giác từ háng đã đổi thành đau nhức tới tê bại. Lão không còn có cảm giác từ cu dái nữa. Mất hoàn toàn. Và đời lão coi như cũng mất theo luôn.
Vô Kỵ ra một chiêu tinh kỳ đã đả thương ngay Huyền Minh nhị lão. Đó là vì chàng đã sử dụng võ công tới từng thứ bảy của Càn Khôn Đại Nã Di tâm pháp. Thế võ rất tinh vi, biến hóa, được tính toán chi li không sai vào đâu được. Nên nhớ là lúc trước, ngay cả Tạ Tốn lẫn Kim Hoa bà bà võ công nhất nhì trong Tứ Đại Pháp Vương của Minh giáo mà cũng phải bị khuất phục ngay bởi chiêu thế của Tam sứ Ba Tư, mà võ công của ba người đó chỉ tới mức thứ nhất của Đại Nã Di tâm pháp mà thôi. Tuy tài năng của Huyền Minh nhị lão có cao hơn Tạ Tốn và Kim Hoa bà bà một mức đấy, nhưng vẫn không thể cự được với võ công tối cao của Minh giáo Ba Tư được. Hơn nữa, hai lão bị đả bại ngay sau chiêu đầu là vì hai lão khinh địch, cứ tưởng Vô Kỵ bị dính vào người Chỉ Nhược thì chàng không thể còn lợi hại như xưa. Mà với võ công như xưa thì làm sao chàng có thể chống lại với cả hai lão tấn công một lúc cho được?
Bỗng nhiên có một tiếng nói thánh thót vang lên:
– Trương công tử vẫn mạnh khỏe đấy a?
Vô Kỵ nhìn sang thì mừng rỡ khi thấy Triệu Minh mặt mày tươi sáng, dáng người đẹp đẽ, đang ngồi trên lưng ngựa mà toe miệng cười nhìn chàng, trông rất xinh.
Vừa mừng một cái là chàng cảm thấy bồi hồi ngay. Triệu Minh xuất hiện trước mặt, xinh tươi, rạng rỡ, diễm lệ, môi mím cười, hai mép cong lên rất đáng yêu, nhìn thấy nàng là tim Vô Kỵ chợt nhiên đập lên rất mạnh. Lần nào cũng vậy. Hồi nãy khi gặp lại Chỉ Nhược, chàng cũng có vui mừng đó, nhưng đâu có rung động, ngây ngất như với Triệu Minh đâu? Chẳng phải vì Triệu Minh xinh đẹp hơn Chỉ Nhược, vì hai nàng đều hương sắc ngang nhau, mỗi người một vẻ. Chẳng phải vì Triệu Minh tài giỏi gì hơn Chỉ Nhược, vì rõ ràng võ công Chỉ Nhược cao siêu hơn Triệu Minh nhiều lắm. Mà cũng chẳng phải vì Triệu Minh quyền quý hơn Chỉ Nhược, vì Vô Kỵ chẳng coi chức tước là cái gì cả. Chắc chắn là ở Triệu Minh có một cái gì đó rất là hấp dẫn, đã làm chàng mê muội một cách thầm kín mà lại mạnh mẽ vô chừng. Phải chăng là Vô Kỵ – như bao thằng đàn ông con trai lúc nào cũng ham của lạ – say sưa, vương vấn Triệu Minh là vì chàng chưa bao giờ được làm tình với nàng, trong khi với Chỉ Nhược thì hai người đã trải qua biết bao cuộc giao hoan, như hai vợ chồng rồi? Chưa được bẻ khóa bước vào động đào thì con người si tưởng kia vẫn còn đứng ngoài cửa động mà say mê, mơ mộng cho viễn tưởng đâm thọc vào lỗ động đào và bẻ hái, cắn vào trái đào thơm.
Chàng định cười chào Triệu Minh nhưng liền sau đó chàng đổi ý ngay. Mặt chàng trở nên lạnh lùng, tim chàng biến thành chai đá khi chàng nhớ tới những hành động ác hiểm mà Triệu Minh đã làm trên hải đảo: Nàng đã giết Linh Nhi, hại Chỉ Nhược, hạ độc mọi người để cướp Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm, sau đó còn sai người gia hại nghĩa phụ chàng là Tạ Tốn và đánh chàng tới trọng thương. Nghĩ tới đó, chàng lại căm tức, mặt lạnh như tiền, hỏi lại:
– Triệu cô nương còn mặt mũi nào mà gặp tôi nữa. Cô đã làm bao nhiêu điều gian ác mà vẫn chưa buông tha cho chúng tôi hay sao?
Triệu Minh ngạc nhiên, mở lớn mắt lên nói:
– Công tử nói cái gì mà xấu xa… cái gì mà gian ác?
Thấy Vô Kỵ chỉ cười khẩy không thèm trả lời thì nàng hỏi tiếp:
– Có phải Chu cô nương nói những điều không xấu về tôi phải không?
Vơ Kỵ tức giận đáp:
– Chu cô nương không có tâm địa gian ác và tàn nhẫn như cô để mà nói xấu người khác đâu. Tôi hỏi cô tại sao cô lại ra tay giết chết Linh Nhi như vậy?
Triệu Minh la hoảng:
– Ai… Ai nói tôi giết chết Linh Nhi? Công tử nói thế thì có có bằng chứng gì không?
Vô Kỵ trề môi nói:
– Cô có tài dàn dựng những hành động và mưu chước đen tối và xảo quyệt. Làm sao mà ai có bằng cớ cho được.
Triệu Minh nghiêm mặt nói:
– Trương công tử, nếu công tử không trông thấy tận mắt thì xin công tử chớ…
Vô Kỵ ngắt lời nàng:
– Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm cũng do cô cướp đi mất. Cái đó tôi không nói làm gì. Nhưng rồi cô còn cho hai lão già này đả thương nghĩa phụ tôi và đánh tôi đến trọng thương nữa. Cô cũng còn chối nữa ư?
Triệu Minh mặt tái xanh, mím môi nói:
– Ôi chao, công tử tin rằng tôi đã làm những việc tồi bại đó hay sao?
Vô Kỵ cười gằn:
– Tất cả mọi người đều bị cô hãm hại để cô cướp của rồi trốn thoát. Nếu không phải cô thì còn ai?
Bỗng nhiên Triệu Minh xoay mặt qua hỏi Chỉ Nhược:
– Chu cô nương nghĩ sao? Cô có đồng ý với Trương công tử là tôi đã chủ mưu là những việc này hay không?
Chỉ Nhược từ từ đứng dậy. Nàng lạnh lùng nói:
– Tôi không biết những chuyện xấu xa gì đã xảy ra trên hoang đảo. Ngay cả những chuyện vui sướng xảy ra trên chiếc tàu của Minh giáo Ba Tư. Và nếu tôi biết tôi cũng không muốn nói ra làm gì.
Nói tới câu cuối cùng thì nàng gằn lên từng tiếng và đưa mắt chăm chăm nhìn vào mặt Triệu Minh, như thách thức, như mỉa mai.
Triệu Minh biết ngay ra Chỉ Nhược ám chỉ chuyện gì. Đó là chuyện nàng lần đầu tiên trong đời đã hiến thân cho tên mọi da đen Phi Châu sứ, cho hắn thỏa sức hành lạc trên thân thể trần truồng của nàng, và lúc đó nàng cũng buông theo tình dục mà sung sướng mút bú con cu đen dài, to lớn của hắn trong một khoảng thời gian dài. Cuộc hành dâm đó xảy ra sau khi nàng và hắn lần thứ nhất đã cùng làm tình với nhau một cách man dại trên Linh Xà đảo và đã để lại trong người nàng một cảm giác cực khoái không bao giờ phai mờ bởi một bộ phận sinh dục kinh khủng, có một không hai trên đời. Và cũng chính vì cái cảm giác cực khoái từ một thân thể to lớn, đen thui, bóng lưỡng đó mà Triệu Minh đã một lần nữa khuất phục, hiến mặc cho tên mọi da đen hưởng thụ trên người nàng, và lúc đó chính nàng cũng đã lần đầu tiên say sưa đón nhận khúc củi đen thui của hắn trong miệng để tìm một cảm giác mê man mà nàng không bao giờ quên trong đời. Tất cả hành động dâng hiến và chấp nhận đó, giữa nàng và tên da đen, đã xảy ra lần thứ nhì trong phòng của nàng trên con tàu của Minh giáo Ba Tư. Chỉ Nhược đã chứng kiến cảnh dâm tục đó và đã cảnh cáo sẽ nói ra cho mọi người biết, nhất là Vô Kỵ, nếu Triệu Minh vọng động, thất thố điều gì với nàng.
Triệu Minh đỏ mặt lên, nửa vì thẹn thùng, nửa vì tức giận. Thẹn thùng vì nàng nhớ lại những màn làm tình cuồng dâm mà nàng không cưỡng lại được giữa nàng và tên cốt đột da đen gớm ghiếc, dơ dáng dạng hình. Thẹn thùng vì những lần giao hoan kinh khủng đó vẫn là một ám ảnh thầm kín trong trí óc nàng suốt ngày đêm. Tức giận vì nàng đã bị Chỉ Nhược bắt chẹt vào cái nhược điểm của mình, không thể lớn tiếng bào chữa trước mặt mọi người. Tức giận vì một người thông minh, lanh lẹn như nàng mà phải mắc nghẹn, nhất thời không nói được một lời. Nàng nhìn quanh thấy Vô Kỵ đang nhìn mình với ánh mắt đầy nghi kỵ và hai lão Huyền Minh đang đứng sớ rớ thì nàng ngập ngừng chưa biết phải phân trần ra sao.
Vô Kỵ bèn nói:
– Bây giờ chúng tôi có việc phải đi ngay. Nhưng chuyện đâu còn có đó. Sau này Vô Kỵ tôi chắc chắn sẽ tới tìm gặp Triệu cô nương mà nói chuyện phải trái.
Rồi chàng quay người nắm tay Chỉ Nhược mà bỏ đi luôn. Triệu Minh lớn tiếng gọi với:
– Trương công tử hãy chờ tôi nói vài điều…
Nhưng Vô Kỵ vẫn lẳng lặng dìu Chỉ Nhược bước đi. Không nói một lời mà cũng không thèm dừng nửa bước.
Triệu Minh nhìn theo bóng chàng bằng một con mắt tức tối, u uất. Mới gần đây hai người còn mặn mà, tình tứ với nhau, vậy mà bây giờ chỉ còn là thù hằn, oán ghét. Đôi môi xinh tươi, lúc nào mép cũng cong lên bây giờ mím chặt lại. Hành động phũ phàng, bất chấp lý giải của chàng không làm nàng đau lòng cho lắm. Vì như Vô Kỵ nói, chuyện đâu còn có đó, nàng có phải là hung thủ hay không sự thật rồi cũng sẽ phơi bày mà thôi. Triệu Minh này đâu phải là người dễ bị người khác cho vào rọ? Cái xót xa ở đây là chứng kiến cảnh Vô Kỵ ân cần, gần gũi với một người con gái khác ngay trước mặt mình, không thèm biết đến nàng là ai. Cái thái độ bỏ rơi của chàng và cái tình cảm bị bỏ rơi của nàng làm Triệu Minh chịu đựng không nổi. Ôi tình yêu – phải chăng là tình yêu? Cái tự ái của một người con gái trẻ đẹp và thông minh, cái tự kiêu của một quận chúa quyền uy, hình như không còn là gì – Không, hình như đó là tất cả những gì làm cho nàng cảm thấy chua xót – trước mối tình của chàng và nàng. Hình như một người nào đó đã nói: Cái đau khổ của một tình yêu là bị làm ngơ, bị ruồng bỏ. Và Triệu Minh đang ở trong tình trạng này. Triệu Minh ghì cương giữ ngựa không rượt theo Vô Kỵ. Có lợi gì không, và có nên không, nếu nàng chạy theo để trần tình? Nàng mím chặt cặp môi xinh lại, hai mép không còn cong lên nữa. Từ khóe mắt nhung, một nỗi buồn vô hạn dâng tràn…
Vô Kỵ bỏ đi, không muốn làm lớn chuyện trong lúc này vì trong thâm tâm chàng vẫn không hiểu vì sao Triệu Minh lại có những hành động xấu xa như vậy. Chàng từ chối chấp nhận cái mà chàng cho là sự thật đau lòng đó cũng vì tình cảm của chàng dành cho nàng quá sức mạnh mẽ, nhất là sau chuyến đi hải đảo với đầy kỷ niệm yêu đương, thương mến. Chàng không thể và không muốn làm bỉ mặt nàng, dù bất cứ trước mặt ai hay bất cứ nơi nào. Khi người ta thương yêu nhau thì thế đấy, không bao giờ nghĩ đối tượng của mình là xấu xa, đáng ghét, đáng bị phỉ nhổ. Nhiều khi họ còn chống chế cho nhau, che chở cho nhau, dầu rằng đó là một điều sai trái – trong biển tình, họ không biết họ làm điều sai trái. Họ còn đau khổ cho nhau nữa, và Vô Kỵ vì thế mà không muốn đau khổ và không muốn làm Triệu minh đau khổ. Đó phải chăng là dấu hiệu của một tình yêu mù quáng – hay là một tình yêu đậm đà? Trước mặt thì Vô Kỵ lộ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng thì cái tình kia vẫn còn âm ĩ, mà hình như nó còn sâu đậm hơn mỗi khi chàng gần nàng. Và Vô Kỵ thấy rõ ràng là như vậy. Sự kiện chàng bỏ đi không muốn nhìn Triệu Minh trong tình huống này thật ra càng chứng tỏ chàng đã quá yêu nàng mà thôi. Chàng đi theo Chỉ Nhược mà lòng cảm thấy như vừa đánh mất một cái gì rất là quý giá, mà cái mất mát đó hình như là hơn nửa đời sống của mình.
Vô Kỵ và Chỉ Nhược đi tới một thị trấn dưới chân núi, vào khách sạn tìm phòng trọ. Khi trưởng quầy hỏi chàng cần mấy phòng thì chàng trả lời chỉ cần một phòng thôi. Chỉ Nhược nghe thế thì đỏ mặt, nhưng không phản đối. Trên đường tới tới phòng, nàng nói khẽ, giọng cự nự:
– Sao đại ca lại muốn có một phòng?
Vô Kỵ tỉnh bơ, trả lời:
– Ủa, không phải là em còn mang bệnh, cần có người cận kề để chữa hay sao?
Thấy nàng ấp úng, e thẹn, trông thật đáng yêu thì chàng liền nói:
– Vả lại chúng ta đã có hôn ước, coi nhau như vợ chồng rồi. Có gì phải ngại?
Vào phòng đóng cửa một cái là Vô Kỵ thực hiện ngay cái lời hôn ước đó liền. Chàng ôm lấy người của Chỉ Nhược rồi nói nhỏ vào tai nàng:
– Anh nhớ em quá. Trong thời gian qua, anh cứ tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra cho em.
Ép người vào thân hình cứng rắn của chàng, hơi thở của nàng đã trở nên dồn dập. Nàng nói:
– Em biết là võ công của em không sao chống lại được với hai lão già Huyền Minh nên khi họ lén hại anh, em vội bỏ chạy ngay. Khi em đang tìm đường về núi Nga Mi kiếm người giúp đại ca, không ngờ hai lão lại theo dõi em tới nơi này. May mà trước đó, anh đã đưa em giữ sáu tấm thẻ bài, chứ không thì đã lọt vào tay quân Nguyên rồi.
Vô Kỵ liền kể sơ qua cho Chỉ Nhược biết là chàng được một “quý nhân” mà chàng chưa hề gặp cứu giúp đem về nhà, và chàng nằm dưỡng thương tại đó cho tới bây giờ. Dĩ nhiên chàng không dám nói cho nàng biết “quý nhân” đó là một cô gái (mà là một cô gái đẹp tuyệt trần), thích làm tình với đàn bà (vì luyện Ngọc Nữ tâm kinh) lẫn đàn ông (vì luyện Cửu Âm chân kinh), biểu hiện dâm tính qua nhiều hành động táo bạo (thích chủ động khi làm tình), hay nổi hứng bất ngờ (đụng vào người là lên cơn dâm), và đã cùng chàng giao hoan một trận mê tơi trong đêm tối (và suýt nữa là có một trận thứ nhì). Nghĩ tới một Phượng Nữ xinh đẹp tuyệt trần và những hành động dâm tình giữa hai người là Vô Kỵ tự dưng nổi nứng ngay, nhất là lúc chàng đang ôm một tấm thân nhỏ nhắn, mềm mại trong lòng.
Vô Kỵ nâng cằm Chỉ Nhược lên rồi đặt trên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Nàng liền hôn trả lại một cách nồng nàn không kém. Hai người đứng ôm chặt vào nhau mà say sưa nút lưỡi nhau. Vừa mơ màng bú hút cái ngọt lịm trong miệng Chỉ Nhược, Vô Kỵ vừa vòng một tay ra sau lưng nàng mà bóp nặn đôi mông êm dịu, một tay thì đưa lên ngực mà xoa vuốt hai bầu vú tròn xoe của nàng. Chàng thấy rõ qua làn áo vú nàng trở nên căng phồng và hai đầu vú se cứng lại như hai hạt đậu. Không rời môi nàng, chàng cho tay xuống giữa hai chân nàng, đẩy ngón tay vào giữa hai cặp đùi trơn lẵn mà lần tới cái khe rãnh với hai mép thịt. Khi con cu của chàng cương cứng lên thì chàng cũng thấy Chỉ Nhược run rẩy trong tay mình rồi. Biết rằng cả hai đã đạt tới độ dâm nứng tột cùng, Vô Kỵ bèn bắt đầu khởi màn cho một cuộc làm tình dữ dội, sau một thời gian nhớ nhung, thiếu xót da thịt của nhau.
Bất chợt Chỉ Nhược đẩy ngươi chàng ra. Nàng nhanh tay tự cởi áo, tụt quần ra – một tấm thân lõa thể với hai bầu vú mọng sữa và một con chim đen mun phơi bày ngay ra trước mắt chàng. Rồi không đợi chàng phản ứng, nàng đưa tay cởi áo, tụt quần chàng ra luôn nữa – một thân thể trần truồng với một bộ ngực rắn chắc và một con cu cứng ngắc bung ra ngay trước mặt nàng. Nàng hổn hển nhảy lên ôm chặt người của Vô Kỵ, vòng hai tay qua cổ chàng, hai chân đưa lên kẹp cứng vào hông chàng. Nàng đu lên người chàng, hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau. Sự cọ xát đó dường như gây ra một cơn sốt hừng hực bùng lên trong hai người, hứa hẹn một màn đụ đéo không còn biết trời trăng gì nữa.
Trong cơn lửa tình ngùn ngụt, Chỉ Nhược thốt lên một câu ngắn gọn, đầy thúc giục:
– Đại ca… Anh… Đụ em đi!
Vì đã làm tình với Chỉ Nhược nhiều lần trên hoang đảo, Vô Kỵ biết tâm tính của Chỉ Nhược: Lúc nào cũng nóng bỏng, chiều chuộng, nhưng không bao giờ táo bạo và sỗ sàng như bây giờ. Hành động rất dâm tục và câu rên đầy dâm ô của nàng khiến chàng ngạc nhiên. Chỉ Nhược đã không chờ chàng mơn trớn vuốt ve như thường khi mà nàng thẳng thừng chủ động, mở màn ngay cho cuộc làm tình. Nàng hành sử như một con thú rượng đực, khát tình, sáp vô là ào ào, mạnh bạo, làm tới đích ngay. Chỉ Nhược không còn thụ động, hiền lành như xưa nữa. Tuy ngạc nhiên nhưng Vô Kỵ lại thấy thích thú với những cử chỉ cuồng vã của nàng. À, thì ra con gái nào cũng vậy. Được hưởng hương tình rồi thì sau đó không thể nhịn được, thiếu một thời gian là không sao chịu thấu. Sau nhiều lần làm tình với nhau trên hoang đảo, bẵng đi một thời gian là Chỉ Nhược đã bức rức, mới gặp lại là đã có những hành động, câu nói dâm tục, luôn tuồn, và khêu gợi, không ngoài mục đích để được đụ ngay lập tức.
Chàng nhận ra rằng đàn bà cũng như đàn ông, tình dục là một thứ mà cả hai giống đều không thể không có được. Mà hình như những người bề ngoài trông có vẻ hiền thục, thờ ờ thì chính là những ai mang một dâm tính mạnh bạo, dâm dục nhất – họ chỉ chờ cơ hội là bùng phát ra, thỏa mãn thú tính một cách dâm cuồng. Mà nói thú tính đây cũng không đúng, vì những con thú vật chỉ làm tình loạn cuồng với một mục đích duy nhất là truyền chủng mà thôi, còn con người thì làm tình chính là để mua vui. Chỉ có con người mới nghĩ ra nhiều cách làm tình khác lạ để thỏa mãn thú vui xác thịt, dâm thư và dâm họa cũng chỉ dùng để làm tăng cái kích thích tột độ của nhục thể. Càng có trí khôn, con người càng tìm đủ mọi cách để hưởng sướng cho mình, bày ra nhiều kiểu, nhiều trò dâm ô để đạt tới đỉnh cao của khoái lạc. Con vật làm sao mà so sánh được? Sướng khoái trước đã, truyền chủng (nếu có) tới sau. Nói một cách khác, đời sống con vật làm sao mà lụy bởi thú vui xác thịt – nhiều khi tới độ băng hoại – như con người cho được? Nói cho cùng, trong khoản này, con người tồi bại hơn súc vật nhiều lắm.
Được Chỉ Nhược hối hả tụt quần cởi áo, rồi bị nàng đu lên người mà nghe nàng rên rỉ bên tai một lời dâm đãng, Vô Kỵ bỡ ngỡ, ôm tấm thân trần truồng của nàng vào lòng mà không tin vào mình. Không tin là nàng tự thoát y rồi còn cởi cả quần áo của chàng, không tin là nàng lõa lồ thân thể mà leo dính trên người chàng, không tin là nàng đã thốt lên một câu dâm tục, mời mọc chàng đụ nàng ngay. Chỉ Nhược đã thay đổi đến thế sao? Trong những ngày qua, chuyện gì đã xảy đến cho nàng đến nỗi nàng trở nên một dâm nữ quá sức đa tình như vậy?
Thấy Vô Kỵ chần chừ chưa có một hành động thuận tình cho một cuộc giao hoan thì Chỉ Nhược bèn đưa tay xuống nằm lấy con cặc cương cứng của chàng mà kê ngay vào lỗ lồn lúc đó đã ướt nhẹp của mình. Nàng dùng hai chân mà kẹp chặt vào háng chàng rồi vận sức mà nhấn mạnh mông mình xuống. Con cặc đã mất hút vào trong lỗ lồn rồi. Cả hai đều kêu lên một tiếng rên khoái lạc vì sự cọ xát, đâm thọc bất ngờ. Tiếp theo đó là Chỉ Nhược ôm cứng, đeo lên người chàng mà nhún nhảy không ngừng. Mỗi lần nhún nhảy là con cặc của chàng thụt ra và đâm vào thật sâu trong người nàng. Tiếng thở dồn dập và tiếng da thịt dập vào nhau vang lên đều đặn, liên tục trong một khoảng thời gian thật dài. Cặp trai gái đứng giữa phòng mà làm tình liên miên, không biết mệt. Vô Kỵ dồn sức xuống chân lấy thế, hai tay bợ lấy hai mông Chỉ Nhược, mặc cho nàng ra sức mà dồn dập cưỡi trên người chàng. Chàng để cho nàng mặc sức nhấp nhô mà chỉ nhắm mắt hưởng thụ những cú đụ của nàng.
Sau một thời gian chơi kiểu đứng, cả hai người đều vã mồ hôi, ướt nhẹp. Vậy mà hai thân thể trần truồng đó vẫn không rời nhau, vẫn dính sát vào nhau. Miệng nàng khóa chặt vào miệng chàng, tay nàng ôm chặt vào lưng chàng, vú nàng ép chặt vào ngực chàng, chân nàng kẹp chặt vào hông chàng, và lồn nàng thì bó chặt vào cặc chàng.
Một lúc lâu sau, khi Vô Kỵ cảm thấy mệt mỏi, chùn chân – mặc dù Chỉ Nhược vẫn hăng hái dồn dập lồn nàng không ngừng vào cặc chàng – chàng liền sốc nàng lên rồi tiến tới đặt người nàng xuống giường. Khi hai thân thể ướt vã mồ hôi vừa chạm xuống mặt giường thì Chỉ Nhược liền xoay người, lấy hai tay đè ngực Vô Kỵ xuống mà ngồi ngay trên con cặc của chàng. Một lần nữa, nàng lại muốn chủ động trong trận làm tình này. Ngồi ở trên, nàng lại ra sức nhún nhảy, tiếp tục cưỡi chàng không ngừng.
Ở tư thế thượng phong, Chỉ Nhược nhấc lồn mình lên, cho nó nhả con cặc của Vô Kỵ ra, rồi lại dập xuống, cho nó nuốt trọn con cặc của chàng vào. Cứ như thế, nàng nâng lên, dập xuống, mỗi lúc càng mạnh, càng nhanh, khiến cho cho cặc của chàng đâm sâu tuốt vào lồn nàng, có lẽ thấu tới tận tử cung. Tiếng kêu bành bạch vang lên không ngớt. Nằm ở dưới, tuy không mệt bằng lúc đụ đứng ban nãy, nhưng Vô Kỵ vẫn thấy bị đè nén không ngừng bởi hai tay Chỉ Nhược chống nên ngực mình, bởi cặp mông dập xuống chan chát trên háng mình, và cái lồn co xiết thật chặt vào cặc mình. Chàng thở lên hồng hộc, và nàng cũng thế. Vậy mà không hiểu sao Chỉ Nhược vẫn dồn dập, nhấp nhổm liên tục trên người chàng, không biết mệt, dù rằng nàng mới bị đả thương bởi Huyền Minh thần chưởng.
Vô Kỵ nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đầy hưởng thụ, sung sướng của nàng. Tóc nàng rũ xuống, vài lọn tóc bệt mồ hôi, lòa xòa dính trên trán, trên má nàng. Mắt nàng lim dim, miệng nàng lúc thì mím lại, lúc thì mở tròn ra, tiếng thở, tiếng rên phát ra không ngớt. Hai bờ vai trắng rung động không ngớt, và hai bờ vú trắng mọng đong đưa không ngừng. Chàng liền đưa tay ra mà nắm lấy hai bầu vú đó mà xoa bóp. Cái sung sướng từ hai bàn tay đang bóp trên hai vú mịn ấm, cứng căng, cái khoái lạc từ con cu đang được đâm thọc vào một lỗ lồn chật hẹp, ướt đẫm càng lúc càng tăng. Vô Kỵ thở mạnh lên, mồ hôi rịn ra khắp người, hai tay chàng nhồi cặp vú mạnh bạo hơn, chàng hẩy mông lên làm cho con cặc đụ sâu thêm vào lồn. Rồi bỗng nhiên chàng cứng người lại, cong lưng lên, hai hàm răng cắn chặt, hai bàn tay bóp cứng lấy hai bầu vú thơm tho. Chàng xuất tinh, phóng khí từng chập, liên miên, lấp đầy vào âm đạo của Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược thấy chàng ngây người, rên lên thì biết chàng đã đạt cơn sướng khoái. Nàng liền ngừng dập lồn mình xuống cặc chàng mà ngồi thẳng lên, kẹp chân chặt vào người chàng. Dưới sức nặng và sức kẹp, lồn nàng đè mạnh xuống cặc chàng khiến con cặc vừa mới phóng tinh đó đi thật sâu vào trong bụng nàng. Và giữ tư thế đó, để con cu nằm yên trong âm đạo, nàng uốn bụng, xoay mông, chà sát mu lồn của nàng và gốc cu của chàng. Cứ như thế, nàng chà ép, cọ xát lồn nàng lên cu chàng, qua lại, lên xuống, xoay vòng, thật mạnh, thật nhanh, thật bạo. Không còn cái dầm dập nữa mà chỉ có chà sát. Không còn cái bậm bập nữa mà chỉ có sào sạo. Không còn con cặc ra vô mà chỉ có cái lồn đay nghiến. Nàng liên tục dí mạnh lồn nàng lên cu chàng. Cái chủ ý ở đây là sự cọ xát không ngừng của cái hột le cương cứng vào một thân cu to bản. Miệng nàng đang thở hổn hển bỗng hét lên một tiếng thất thanh. Nàng nằm rạp xuống ôm chặt lấy người Vô Kỵ. Nàng đã đạt tới cực đỉnh rồi. Nhưng nàng vẫn không ngừng rên rỉ mà chà mạnh lồn mình lên cặc của Vô Kỵ, vì sự cọ xát đó kéo dài cơn cực khoái của nàng thêm ra. Khi cơn khoái lạc giảm xuống từ từ thì nàng cũng dần dần chậm lại cái cọ xát đó. Mà cơn khoái lạc của nàng rất là dai dẳng. Tiếng rên đã hết nhưng cơn sướng khoái vẫn còn thật lâu, thật dài.
Chỉ Nhược nằm vật xuống, phủ trên người Vô Kỵ, duỗi thẳng hai chân hai tay, miệng thở hồng hộc, dáng người buông lơi, rã rượi. Cuộc làm tình cực kỳ sung sướng khiến cả hai đều mệt mỏi đến lả người. Sau cơn hoan lạc, hai thân thể trần truồng, ướt nhẹp mồ hôi, nằm chồng lên nhau, bất động. Chàng và nàng cứ nằm yên ở vị thế đó, cu vẫn nằm sâu trong lồn, lồn vẫn bám chặt vào cu, mà ngủ thiếp đi sau cơn vật vã của tình dục.
Hôm sau Vô Kỵ liên lạc với giáo chúng Minh giáo trong vùng để báo tin lên tổng đàn Quang Minh đỉnh. Chàng loan báo là sẽ làm đám cưới với Chỉ Nhược. Càng sớm càng tốt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên dâm hiệp truyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 24/10/2022 03:33 (GMT+7) |