Mưa mùa đông đường hoàng xảy đến theo cái lý riêng của mưa mùa đông. Bởi lẽ, những ngày Hà Nội chìm ngập trong giá rét, đất trời luôn khao khát một cơn mưa nồng ấm đủ để xua đi cái khô lạnh phủ trên những rặng cây khô héo.
Đối với tôi, những cơn mưa mùa đông đặc biệt rét mướt hơn mỗi khi đổ dài trên con phố cổ.
Mưa về! Tôi nằm liệt trong căn phòng cổ kính của năm tháng, nghe ngoài cửa gió đập mưa sa.
Cánh cửa sổ vốn không khép lại, để một vài hạt mưa nhỏ li ti theo gió cuốn qua song cửa, làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột. Khí lạnh làm tôi rùng mình trong đống chăn ấm áp.
Ngoài kia, những hạt mưa từ trên bầu trời trút xuống, chảy thành dòng trên mái ngói rồi rơi cả vào thềm đá xanh trước hiên nhà, bắn lên thành những hình bóng nước mờ ảo lung linh.
Trong cảnh sắc thê lương ấy, không hiểu từ đâu đưa lên tiếng thở dài.
Bên khung cửa sổ đột nhiên nổi lên bóng hình người phụ nữ tuyệt sắc.
“Má Nuôi, trời lạnh quá!”
Người phụ nữ này là người duy nhất trên thế gian coi trọng và cưu mang tôi, được tôi gọi 1 tiếng Má Nuôi đầy thành kính.
Nhưng lúc này bà không bận tâm trả lời. Vẫn y 1 bộ dáng, Má Nuôi hướng mặt trông ra phía cửa.
Má đứng cạnh bàn, sắc mặt mệt mỏi, đêm đã khuya, nhưng bà lại chẳng hề muốn ngủ. Gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi, đập vào cánh cửa sổ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt.
Má Nuôi đứng thẳng thớm, cả thân người kề sát song cửa, nhưng không đóng ngay lại, mà cứ đứng ngây người nhìn ra bên ngoài.
Tôi tò mò chui ra khỏi chiếc chăn ấm, ngồi dựa vào thành giường, đầu còn hơi váng vất, tuy rằng vừa mới tỉnh dậy nhưng vẫn hơi buồn ngủ.
Hình như Má Nuôi đang ngưng trọng lắng nghe âm thanh chi đó, chỉ là trong tiếng gió mưa rì rào, tuyệt nhiên không có âm thanh mà bà muốn nghe. Má Nuôi nở một nụ cười ảm đạm, lặng lẽ đóng cửa lại, quay người về bên chiếc giường nơi tôi đang nằm.
Chợt nghe tấm đệm hơn lún xuống, rồi hương thơm dễ chịu trên người Má xâm chiếm trọn lồng ngực.
Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi bà: “Má Nuôi, Bánh Đậu Ngọt đâu rồi?”
Má lặng đi một hồi rồi đưa tay lên trán tôi, dường như không phải trả lời tôi mà đang nói chuyện với chính mình:
“Đến giờ uống thuốc rồi. Cơn sốt kéo dài quá…”
Theo thói quen tôi đưa tay lên 2 bên thái dương xoa bóp 1 chặp cho dịu bớt cơn đau đầu hoành hành mấy bữa nay. Nhưng cánh tay này đã sớm biến thành tê dại, bởi vì cả người không còn mấy sức lực nên làm việc gì cũng thật khó khăn.
Thật may, những lúc thế này luôn có Má Nuôi ở bên dịu dàng săn sóc.
Má lẳng lặng xoa bóp đầu, trán cho tôi 1 chặp trong yên tĩnh rồi mới mở miệng nói:
“Con trai này, bố mẹ ruột không quan tâm đến con thì Má sẽ là tất cả của con. Ốm đau bệnh tật không người chăm sóc, má ở mãi bên cạnh con.”
“Má ở mãi bên cạnh con”.
“Má ở mãi bên cạnh con…”
Giấc chiêm bao lại tràn về, tôi ngoảnh mặt sang hướng khác, ngủ thiếp đi.
Dạo gần đây sức khỏe thật tệ hại.
Bao nhiêu lần lay lắt trong mộng, tỉnh dậy vẫn cảm thấy bàn tay ai mát lạnh nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay này mảnh dẻ mịn màng vô cùng, người sở hữu nó hẳn là người đẹp nhất trên thế gian.
Đột nhiên những hình ảnh đau lòng lại 1 lần nữa bủa vây lấy tôi, tôi sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, cơn ho vốn đã dịu hẳn bỗng tái phát kịch liệt.
Má Nuôi vuốt ngực tôi, hốt hoảng gọi: “Con làm sao vậy?”
Chờ cho cơn ho dịu đi, Tôi mới cắn răng nói: “Sau khi uống thuốc con ngủ 1 giấc là khỏe lại ngay thôi. Má nghỉ sớm đi.”
Trước đây trong lòng luôn muốn ở bên Má, khoảnh khắc đẹp bên Má càng thêm phần lưu luyến. Còn giờ đây cứ nghĩ tới những điều khủng khiếp kia tôi lại không tài nào chịu đựng nổi.
Tôi chỉ có 1 thắc mắc, những lời người đàn ông đó nói có thật không? Tại sao Má Nuôi đồng ý nuôi tôi vô điều kiện?
Xác thực, ban đầu tôi giúp Má nhiều thứ nhưng như vậy chưa đủ trả lời cho việc Má một mực giữ tôi lại mãi đến ngày nay.
Theo từng giai đoạn phát triển, tôi lớn lên ngày ngày trong vòng tay Má. Má Nuôi nhìn tôi trưởng thành, còn tôi nhìn bà ánh mắt ngày 1 chứa chan.
Người ta nói quan hệ giữa chúng tôi không đàng hoàng, đã như thế sao Má còn cố chấp!?
Người ta nói Má Nuôi chỉ xem tôi như kẻ tôi tớ, nhưng tôi thấy bà còn thương tôi hơn tất cả ruột thịt gộp lại.
Tôi nghĩ, dù khoảng cách đôi bên xa lắc thì người luôn ở bên mẹ con Má suốt mấy năm nay vẫn là đứa con nuôi này. Tôi chăm sóc lúc Má sinh nở, tôi dọn dẹp nhà cửa, sơn quét trong ngoài, nấu nướng giặt giũ, lại còn đêm đêm cùng Má ru em ngủ. Tôi cứ ở bên bà thành thật và rồi sẽ có ngày Má Nuôi cảm động vì tôi.
Và rằng vốn ban đầu bà đã động tâm rồi đấy thôi, nếu không vì cớ gì chỉ cho mình tôi ở lại!?
Có những lúc, tình yêu làm con người ta trở nên vô cùng hèn mọn, cố chấp và không thể phân biệt kể cả những điều đơn giản nhất. Ví như tôi lúc này bị muôn vàn câu hỏi hành cho đổ bệnh.
Và rồi Má Nuôi cũng rời đi.
Mỗi ngày tôi đều canh me giây phút này, chỉ chờ cho thân hình uyển chuyển bước qua song cửa, thế là tôi có thể nhoài người ra giường nhìn theo dáng bà cho đến khuất tầm mắt.
Ai bảo bờ lưng Má là hình ảnh đẹp nhất thế gian!
Nằm trên giường lăn lộn trái phải, trằn trọc không sao ngủ được. Những hình ảnh hiện lên lúc là thành phố biển Đà Nẵng, lúc là bóng hình tuyệt sắc của người phụ nữ 1 con, lúc là giọng người đó nghe tình cảm mà thật oai nghiêm, biết bao nhiêu kẻ khúm núm nói lời nịnh nọt.
Trong ánh sáng mờ của đèn ngoài hắt vào gian phòng, tôi nghiêng người ngóng trông ngoài cửa sổ.
Ánh đèn bàng bạc trải rộng, ở trên bàn tụ về 1 điểm sáng trên chiếc bình thủy tinh nho nhỏ, trông như đôi mắt con mèo tôi vẫn thường thấy dạo gần đây.
Nhưng đêm nay không thấy nó mò vào.
Rồi tôi chợt nhớ ra trong chiếc chậu thủy tinh kia có nuôi 1 chú tắc kè hoa lốm đốm rất đẹp mắt. Đêm nào con mèo hoang cũng tới ngồi trên bệ cửa lặng nhìn tắc kè hoa.
Con tắc kè hoa này do Má Nuôi tặng cho tôi.
Ngày mới mua về, Má cho tôi xem phần biểu diễn của con vật bằng cách thảy những viên sỏi màu sắc khác nhau vào người nó.
Tắc kè hoa lần lượt đổi thành từng màu riêng biệt.
Tiếp đó Má Nuôi lại đặt 1 lúc 3 viên sỏi rải đều trên đoạn đầu, thân, đuôi. Chưa đầy 3 giây sau con tắc kè hoa đã mang 3 màu phân biệt tím – vàng – xanh.
Má Nuôi nói bằng chất giọng hời hợt:
“Con thấy không? Thật ra nó không hề diễn trò cho con xem đâu. Con tắc kè bông này có thể thích nghi với mọi tình huống thay đổi, những kẻ như vậy không bao giờ bị đánh bại”.
Tắc kè bông, tắc kè bông, tắc kè bông…
Học theo bài học này, Tôi có thể sống sót trong mọi hoàn cảnh, nhưng trớ trêu thay Má Nuôi lại chính là điểm yếu chí mạng.
Lúc này đầu óc rối rắm như tơ vò, thình lình hiện về hình bóng người đàn ông kỳ lạ đó, người đàn ông vẫn tìm đến Má dạo gần đây.
Chao ôi, chuyện này mới thật là căn nguyên, trong lòng tôi đau đớn làm sao.
Tôi thầm nghĩ, chờ cho Bánh Đậu Ngọt lớn thêm 1 chút, đến khi nó có thể giúp Má Nuôi công việc lặt vặt tôi sẽ trở về Đà Nẵng, bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |