“Mau mau chạy vào nội thành, bệnh viện đa khoa quốc tế!”
Trong cuộc điện thoại vừa rồi – thằng đệ báo tin Lão Tướng bị thương nặng phải đưa đi cấp cứu!
Xe chạy từ sân bay về bệnh viện mấy lần gặp kẹt xe, tôi ngồi đằng sau không ngừng cầu khấn – “không phải là Lão Tướng, không phải là Lão Tướng. Đừng cướp Lão Tướng đi! Đừng cướp bạn tốt nhất của tôi đi. Mẹ kiếp!”
Xe đỗ bên ngoài bệnh viện, tôi tông cửa xe chạy thẳng vào, chỉ kịp ngoái đầu lại la “mấy đứa ở nguyên đó chờ anh. Hạnh Nhi phải theo sát Bánh Đậu không được để em 1 mình nghe chưa!?”
Sở dĩ Lão Tướng lâm vào tình trạng nguy kịch như vậy là do xích mích với Lee Phong Lưu! Về chuyện này phải quay ngược thời gian về mấy tháng trước, lúc đó quan hệ giữa 2 thầy trò đã đến mức như nước với lửa, nhất là sau khi Lão Tướng đạt thành hiệp nghị với Lý Ma Ma.
Trước đây Lão Tướng chỉ bằng mặt không bằng lòng với Lee Phong Lưu thậm chí thi thoảng còn bị hắn chèn ép, nhưng từ khi có Lý Ma Ma giúp sức và 1 số đại gia khác ủng hộ Lão Tướng, gã ta không còn ngán ông trùm khu đèn đỏ nữa, 2 người công khai đối đầu. Vì chuyện này giới giang hồ và cave miền bắc sống dở chết dở.
Cho đến ngày hôm trước, một bình rượu quý giá được vận chuyển đến từ Lạng Sơn, bên trong chứa những gì dĩ nhiên tôi là người biết rõ nhất. Không biết là xui hay may nhưng Lee Phong Lưu đã không phải là người uống rượu đầu tiên. Hắn ta đi công chuyện gấp chưa kịp thưởng thức rượu ngon, thì ở nhà 2 bà chủ của Biệt thự người đẹp hè nhau hưởng sái. Mỗi người uống vài li, sáng ngày hôm sau độc phát tức tưởi, đến trưa mới đem ra bệnh viện thì đã quá muộn.
Độc tính của loại này vốn không mạnh, ghê gớm ở chỗ, sau khoảng chục giờ đồng hồ mới phát huy tác dụng, khiến người ta không biết đường nào mà lần. Nếu Lee Phong Lưu không tinh ý chắc sẽ cho rằng 2 cô gái kia bị ngộ độc thức ăn mà chết.
Lee Phong Lưu nổi trận lôi đình lần đầu tiên trong mấy năm qua. Hắn ta cho rằng có người muốn hại chết mình, nhưng gã nấu rượu là chỗ bạn bè với hắn bao nhiêu năm, không thể là hung thủ được, như vậy tất có kẻ khác nhúng tay vào đây. Lee Phong Lưu cẩn thận đến mức người vận chuyển rượu cũng là thân tín. Gã suy luận ra, rượu chỉ có thể bị hạ độc ở ngay trên trang trại. Thế là Thầy liền cho người đi điều tra, quả nhiên tin tức thu về cho thấy người của Làng Cung Nữ vừa gây lộn xộn trên đó. Nghiêm trọng hơn, Lý Ma Ma và Tắc Kè Bông còn thông đồng nhau đứng sau vụ này.
Ông trùm cave miền bắc phẫn nộ đến mức nào không cần nói cũng biết. Lớn chuyện ở chỗ, 2 cô gái đó là con út của ông Chú Già – quan chức lớn ở Hà Nội.
Cái chết này khiến cho trên dưới run sợ. Lee Phong Lưu tìm mọi cách bưng bít thông tin, loan báo ra bên ngoài rằng 2 cô bị ngộ độc mà chết.
Mọi người trông đợi vào 1 trận nổi giận long trời lở đất của ông Chú Già, nhưng từ đầu đến cuối “người cha” này không có chút động tĩnh nào cả. Tất nhiên, tuy không tỏ thái độ ra nhưng ai nấy ngầm hiểu, rằng mối quan hệ vốn rất khăng khít của Lee và Chú đang đi vào ngõ cụt.
“Cây cầu nối” giữa Lee Phong Lưu và các ban lãnh đạo giờ đây đã bất mãn với Lee. Từ đó địa vị Thầy dần dần đi xuống, thay vào đó là sự thăng tiến của kẻ học trò cũ – Lão Tướng.
Nghe nói Lee Phong Lưu vì tình thế hiểm nghèo này mà lục tục chuẩn bị tiền bạc của cải, ý đồ của gã lại như lúc xưa – dùng thực lực tài chính để ổn định quan hệ. Chỉ tiếc, lần này tiền không cứu được gã.
Mọi chuyện đang căng cứng như dây đàn thì vừa hay Lý Ma Ma của Làng Cung Nữ viếng thăm Hà Nội. Trong chuyến viếng thăm này, Lý Ma Ma ngang nhiên đến thắp nén hương cho 2 cô gái xấu số.
Ngay trong đám tang, giữa gia quyến, bà chủ Làng không kiêng dè úp úp mở mở về nguyên nhân cái chết của 2 người đẹp, khiến sự loạn nay càng thêm loạn.
Đều làm khách ở nhà ông Chú Già, Lý Ma Ma đột nhiên ngỏ ý mời Lee Phong Lưu 1 bữa cơm thân mật. Lấy cớ là bao nhiêu năm oán oán thù thù mệt mỏi quá độ, năm nay đều già cả hết rồi, cũng nên cởi bỏ thành kiến đi là hơn.
Ông Chú Già đang đau buồn vì 2 đứa con mất, cũng ráng sức vun vén cho 2 người.
Lee Phong Lưu là người rất thông minh, Thầy hiểu ngay lời mời này thực chất là 1 âm mưu trực diện ngắm vào mình, bản thân lại đang hận Lý Ma Ma tột độ, dĩ nhiên không kiêng dè nhận luôn lời mời. Gã cho rằng “con đàn bà điên này muốn giết mình, có tránh cũng không tránh được. Ngày hôm nay Chú đã nói như vậy tức là muốn giải quyết ổn thỏa theo luật rừng. Lần này ai sống ai chết cũng không thể trách người còn lại.”
Bữa cơm thân mật này trở thành bữa cơm đẫm máu, lúc đó Lão Tướng cũng có mặt.
“Lão Tướng, Lão Tướng! Mày phải chờ tao. Mẹ kiếp, mạng mày dai như đĩa đói chưa chết được đâu!” – Tôi vừa gào khấn trong lòng vừa chạy thục mạng trên hành lang dài của bệnh viện.
Từ xa xa đã nhìn thấy mấy gã anh em tốt của Tướng và vợ của thằng bạn thân nhất. Đám đàn em thấy tôi liền kêu lên “anh Tắc Kè, anh Tướng nằm ở đây.”
Tôi hoảng loạn nhìn vào trong phòng cấp cứu, chỉ thấy kính mờ đục loáng thoáng bóng người. Chắc thằng bạn nằm trong đó cũng lâu lắm rồi. Lạy trời đừng xảy ra chuyện gì.
Mi Nơ ngẩng mặt lên nhìn tôi, khuôn mặt không dấu nổi nét mỏi mệt. Tôi vội vàng trấn an vợ bạn – “em đừng sợ, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Tôi chỉ muốn tốt cho cô, và cả cái thai to đùng trong bụng kia nữa, ai ngờ đâu cô này hung dữ quá chừng, liền đưa tay tát tôi mấy phát – “anh thì biết cái gì hả?”
Mấy gã đàn em cả kinh hô: “Chị đại ơi, đánh nhầm người rồi.”
“Nhầm cái nỗi gì? Chính anh chứ ai! Anh hại chồng tôi rồi. Tôi đã nói mấy người lo yên phận đi mà không nghe, cứ đòi phải làm ông này sếp nọ mới chịu được hay sao?” – Cô nói rồi ôm mặt khóc nấc lên.
Ôi, xảy ra cớ sự này đúng là ngoài tầm kiểm soát. Hậu quả quá nghiêm trọng.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, tình tiết bỏ độc vào rượu dĩ nhiên Bánh Đậu Ngọt cũng nghe được từ tôi, nó bèn thưa chuyện đó với Bác Mười. Bác Mười nghe xong xoa đầu Bánh Đậu bảo thế này:
“Con người mà, sống hay chết dựa vào số mạng. Ai chẳng có lúc ốm đau bệnh tật hay tai nạn bất ngờ. Nhất là những kẻ tự xưng mình là người trong giang hồ lại càng không biết ngày mai ra sao. Ông bà mình có câu: ‘Nhân tiền quả báo’ trước đây kẻ nào gây tội thì về sau chết bất thình lình cũng là chuyện dễ hiểu. Sẽ không có ai thắc mắc hay truy cứu đâu.”
Dựa theo câu nói đầy ẩn ý đó tôi yên tâm cho rằng sau này dù Lee chết hay ai chết thì Bác Mười đều có thể ra tay ếm nhẹm hết. Sự thật sẽ vĩnh viễn không được tiết lộ. Nhưng éo le ở chỗ người chết không phải là ông trùm khu đèn đỏ, mà là chị em song sinh Vũ Lan Hải Hà – Vũ Lan Trúc Diệp – 2 đứa con cưng của Chú.
Rồi tôi lại nghĩ đến lời “tác hợp” cho Lee và Lý của ông Chú Già trong ngày đám tang 2 cô con gái rượu. Lời vun vén này xem ra không hợp lý lắm, đằng sau chuyện này ắt còn 1 nguyên do nào khác. Hay nói đúng hơn, một sự sắp đặt ghê gớm nào khác.
Nghĩ như vậy, tôi bèn gọi riêng thằng Hào – đệ ruột Lão Tướng ra nói chuyện. Tôi hỏi nó ở trong lễ tang có những ông lớn nào? Khách quý ngoài Lý Ma Ma, Lee Phong Lưu còn ai nữa không? ‘
Vì thằng Hào tới viếng 2 chị em kia cùng Tướng nên nó nắm rõ tình hình lúc đó, cu cậu bèn bẩm lại với tôi.
“Bạn và cấp trên của ông Chú Già đến hết cả. Quan chức nhà nước đến nhiều lắm anh ơi. Cá biệt trong đó, em nghe anh Tướng nói, còn có người bà con với Má Nuôi của anh.”
“Là ai?”
“Một ông tướng lĩnh quân đội! Em không biết cụ thể quân hàm gì vì ông ta mặc comple nhưng có nghe mấy người bên cạnh bảo vậy.”
Tim tôi đập thình thịch. Biết ngay Bác Mười cũng có mặt mà.
“Ngoài ông Tướng đó ra còn ai khác nữa? Mày nói tao nghe.”
Vốn là dân ghiền bóng đá, Thằng Hào tiếp tục nói: “Siêu kinh điển trong bóng đá là Real Mandrid gặp Barcelona, còn siêu kinh điển trong giới cave là Lý Ma Ma gặp Lee Phong Lưu. Bà chủ Làng Cung Nữ cũng đến đám tang, ai cũng bất ngờ hết anh ạ. Mụ ta ăn nói lung tung gì đó về cái chết của 2 chị em kia, hình như là tố tội Lee Phong Lưu hạ độc. Mọi người nghe xong xôn xao ghê lắm.”
“Cái này tao biết rồi.”
“Chưa hết đâu anh ơi. Em còn thấy một chuyện hay ho nữa là mụ Lý đi với 1 ông già nào đó trông bảnh bao lắm. Tóc chải ngược ra sau. Mặc comple trắng, chống gậy vàng đàng hoàng nha.”
“À, là lão Sáu Bạc. Không ngờ cũng tới đây góp mặt.”
“Không phải Sáu Bạc! Nếu lão Sáu thì em đã nhận ra rồi. Ông này còn già hơn, sang nghiêm hơn. Vai vế lớn hơn Lý Ma Ma. Nghe người ta xì xào là Đại Tỷ Phú hẳn hoi.”
“Đại Tỷ Phú!?” – Da gà da vịt tôi nổi lên rồi đây, cái tên này tôi từng nghe qua. Đây là biệt hiệu người dân miền bắc tặng cho vị đại gia này. Trong thời kỳ đỉnh cao ông ta là vua vàng ở Việt Nam. Hiện nay thì không còn làm mưa làm gió nhưng vẫn là ông trùm cổ vật – rất thân với mụ Lý, hóa ra bọn họ còn có họ hàng với nhau.
Ông Công từng nhắc qua Lý Ma Ma dựa lưng 1 người thế lực lớn – rất có thể là Đại Tỷ Phú này. Mà trong cái đêm ở nhà Lý Ma Ma cũng có nghe mụ nhắc tới người này – là anh Tư của mụ. Ngày xưa Việt Cộng đánh Mỹ trong nam chắc cũng nhờ gia đình Đại Tỷ Phú đóng góp hàng tấn vàng bởi thế các quan chức nhà nước đều có mối quan hệ thân thiết với vị bố già này.
Tình hình lúc này nóng lên rồi đây, chỉ mấy câu thuật chuyện của thằng Hào tôi đã có thể mường tượng quang cảnh buổi tang lễ ngày hôm đó căng thẳng như thế nào.
Dựa theo logic thì hẳn Bác Mười là người có thế lực mạnh nhất, còn ông Chú Già là người thấp bé nhất trong 3 ‘con hổ’ có liên quan ở đây.
Từ câu nói của Bác Mười với Bánh Đậu, tôi có thể suy ra ông ấy muốn đưa Lee Phong Lưu vào chỗ chết. Đại Tỷ Phú đứng đằng sau Lý Ma Ma khẳng định cũng muốn diệt Lee Phong Lưu. Như vậy, cả 2 ông lớn này đều muốn Lee Phong Lưu phải trả giá.
Người thứ ba là ông Chú Già thân thiết với Lee Phong Lưu nhất. Tuy nhiên vì vụ việc mất con mà lão phát tiết hết lên đầu Lee Phong Lưu, hơn nữa bây giờ đích thân Bác Mười đã ra mặt ông Chú Già không còn bảo vệ Lee được nữa, vậy là thêm 1 khẩu súng chĩa vào đầu Lee Phong Lưu.
Đây là bức tranh toàn cảnh của thế cục miền bắc. Than ôi, chỉ 1 bình rượu độc đã khiến tập đoàn Lee Phong Lưu tan vỡ. Năm nay sao quả tạ chiếu lên đầu Thầy tôi rồi.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, nếu Lý Ma Ma đã mở lời mời Lee Phong Lưu tham dự bữa ăn thân mật, vậy chứng tỏ mụ Lý muốn trực tiếp trả mối thù xưa.
Phía Bác Mười tuyên bố không đầu không đuôi rằng 1 trong 2 kẻ phải có người chịu trách nhiệm cho tội ác năm xưa, là ai chết thì chờ số mệnh định đoạt. Còn Phía Đại Tỷ Phú thì thành toàn cho tâm nguyện của đứa em họ, đẩy Lee Phong Lưu vào đường cùng. Như vậy ông Chú Già không dám dị nghị gì, mà các ông lớn nhận tiền của Lee Phong Lưu cũng chẳng thể nói năng gì.
Mâu thuẫn giữa 2 trùm cave giờ đây không ai có thể can thiệp.
Chỉ là trong bữa tối thân mật đó chẳng hiểu thế nào Lão Tướng lại để thất thủ, cuối cùng bị thương đến mức phải nhập viện cấp cứu. Nghe thằng Hào nói Lee Phong Lưu đã cao chạy xa bay, hiện giờ không ai biết tung tích. Có người nói Thầy đã đi Nam Định, có người lại bảo Thầy chưa hề trốn khỏi Hà Nội mà chỉ nghỉ ngơi đâu đó trong các biệt thự ven hồ tây.
Nên nhớ Lee Phong Lưu nổi tiếng mấy mươi năm nay, mối quan hệ ắt không hề tầm thường, thậm chí gia thế của hắn cũng không đến nỗi nào, chẳng qua 3 ông lớn kia đã đưa ra cái cớ quá hợp lý để bóp méo mọi chuyện, Lee Phong Lưu muốn trốn cũng không trốn được, mà hắn có chết thì các ông ấy cũng chỉ kêu 1 tiếng – tai nạn – không ai có khả năng truy cứu.
Chỉ tiếc “bữa cơm” đó không giết được Thầy, vậy là hy vọng đã chấm dứt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |