Tôi muốn dành vài ngày thời gian để ra Hải Phong tìm kiếm tung tích mẹ con Mẹ nuôi nhưng đành phải tạm thời gác lại.
Chỉ là, chuyện cũ không như ý, nhưng chuyện mới vẫn tìm đến tôi đều đặn.
Kể cũng đúng lúc thật, vừa ngơi nghỉ 1 buổi tối xả hơi thì cô gái dễ thương nào đó gọi cho tôi.
Ô khéo làm sao, chính là Hạnh Nhi hôm nọ!
Giọng cô nàng trong điện thoại rõ hưng phấn, nói rằng muốn mời tôi ăn tối 1 bữa ra trò để đền đáp công ơn đêm trung thu.
Dĩ nhiên, không công bất hưởng lộc, có công tất không thể bỏ qua. Tôi đáp ứng không do dự.
Tắt điện thoại tôi cười thầm, cô gái này vẫn chưa biết tôi đã rõ ràng lai lịch nàng ta. Đã thế nàng còn can đảm hẹn tôi đến đón trước cổng Trường Múa mới thật là buồn cười. Đây là thời đại gì mà mọi cô gái đều thích núp bóng sinh viên vậy!?
Hạnh Nhi hẹn tôi ăn món Pháp tại 1 quán nho nhỏ nhưng nổi tiếng nằm trên tuyến phố tấp nập nhất. Để được ngồi vào bàn ở đây, thực khách phải đặt trước hoặc chịu khó xếp hàng chờ đợi.
Tôi và nàng thế là đứng đợi bàn nửa tiếng đồng hồ. Hạnh Nhi nhìn tôi đầy hối lỗi “ôi mẹ ơi, em nào có biết trước chuyện này, anh đừng giận em nha”.
Người đẹp đã ứng xử uyển chuyển như vậy, tôi còn nặng lời dc mới lạ.
Bắt đầu 1 đêm vui vẻ theo đúng nghĩa, chúng tôi đều gọi Bò xốt tiêu làm món chính.
Đôi tay Hạnh Nhi khá vụng về trong việc sử dụng dao và nĩa. Tôi bèn dùng tốc độ nhanh nhất, cắt hết phần thịt ra giúp nàng.
Đôi môi hồng cẩn thận nhai nuốt từng miếng thịt nhỏ bé như chú mèo con cặm cụi.
Đang theo dõi chăm chú quá trình trước mắt, bỗng nhiên Hạnh Nhi ngẩng mặt lên.
Mắt cô mở trừng nhìn tôi, đôi mắt to thật to dường như cũng mang theo thứ ánh sáng kỳ dị chiếu lên người đối diện.
Tôi giật nẩy mình.
Cô mím môi lại “a, em biết rồi nha, anh cũng muốn chọc em giống con mèo đúng không?”
“Không có, anh đang nghĩ, người dễ thương như vậy rốt cuộc là từ đâu tới?” – Tôi nở nụ cười lấp liếm, cũng không quên chuyển chủ đề ưa thích nhất.
“Em đến từ Hà Nội” – Hạnh Nhi một mạch nói thẳng khiến tôi có điểm bất ngờ.
“Còn anh? Anh cũng không phải Sài Gòn gốc đâu” – Hạnh Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ, quê gốc của anh ở Đà Nẵng”.
“Ôi mẹ ơi, vậy sao vào tận đây? Miền trung nghèo lắm hả anh?”
Cái cô này, tôi cũng không biết nên cười hay nên mếu nữa đây.
“Đà Nẵng là thành phố rất lớn. Nhưng gia đình anh có chuyện nên phải chuyển nhà đi nơi khác.”
Tôi trả lời như vậy khiến gương mặt Hạnh Nhi thoáng buồn, nàng chống cằm nhìn tôi rồi lại cắm cúi ăn tiếp.
“Kể cũng phải…” – Hạnh Nhi ca thán – “chẳng trách được! Con người ta lầm đường lạc lối cũng vì gia đình cả”.
“Gì? Em nói sao?” – Tôi giật mình buông nĩa, ngó kỹ Hạnh Nhi.
Cô nàng vừa bảo tôi “lầm đường lạc lối” ư? Là ý gì đây?
Phải biết rằng, chiếu theo lời bịa đặt của tôi thì gia đình chuyển từ miền trung vào sài gòn, tôi lại đang có công ăn việc làm ổn định. Theo lý thì đây là kỳ tích mới đúng. Cớ sao Hạnh Nhi dùng câu “lầm đường lạc lối”?
Không phải là có vấn đề trong giao tiếp chứ?
Quả nhiên không ngoài linh cảm của tôi, sự việc tiếp theo diễn biến đầy hấp dẫn.
Hạnh Nhi uống 1 cốc nước lọc, nói “em đoán anh không tầm thường như vẻ bề ngoài. À không, phải nói là nghề nghiệp của anh không như bao người khác, có dính lứu tới pháp luật.”
“Em nghe những thông tin này từ đâu?”
“Linh cảm tốt thôi”.
Im lặng 1 chặp, khẽ đưa mắt nhìn ngó những người xung quanh, khi đã yên chí họ không để tâm, tôi mới quyết định mở miệng hỏi hạnh nhi:
“Vào sài gòn 2 tuần rồi, được nhiều khách không?”
“Cách!” Hạnh Nhi làm rơi con dao bạc xuống đất.
Mắt cô trợn lên nhìn tôi, trong miệng còn đang nhai lở dở miếng thịt.
“Làm sao anh biết về em? Em ít ra ngoài lắm mà”.
“Anh đã hỏi ai? Bọn con San San phải không?”
Ài, cái cô này có nhiều điểm ngờ nghệch thật, nhưng cũng phải thôi, có đánh chết cũng không ai biết tôi đã làm cách nào để biết được thân phận Hạnh Nhi.
Tôi liền giải đáp thắc mắc của cô:
“Thứ nhất, lúc ngồi gần em trên taxi, anh đã ngửi thấy một mùi rất nhẹ thôi nhưng vô cùng đặc trưng”.
Hạnh Nhi líu lưỡi, lắp bắp hỏi “em… em bị hôi hả?” – “Cái đứa chết mẹ nào tung tin đồn em bị hôi phải không? Ôi mẹ ơi, làm ăn gì được nữa.”
Tôi nghẹn họng không kịp nói điều thứ 2!
Không phủ nhận các gái điếm quá date, hoặc mắc bệnh xã hội thường bị hôi, nhưng Hạnh Nhi là Búp Bê Hà Thành, là con mèo ưa chải chuốt sao có thể vướng mùi khó ngửi được?
Kỳ thực, thứ mùi đó vô cùng khó xác định, phải là người giàu kinh nghiệm lắm mới mẫn cảm với loại mùi này. Tôi chỉ có thể nói rằng, đó là mùi hương của sự dụ hoặc. Cũng giống như bọn nghiện hút luôn ám mùi cháy khét.
Thầy của tôi từng đôi lần đề cập đến, tôi nghe qua là hiểu và xác định được ngay. Thầy lập tức khen tôi có… tố chất.
Kỳ thực, không phải gái điếm nào cũng tỏa ra rõ ràng mùi hương này. Cứ đánh đồng nó với hương vị gái trinh chắc cũng không sai.
Giải thích sơ lược về mùi hương với hạnh nhi, tôi tiếp tục đều giọng:
“Thứ hai, em nói giọng bắc, giọng hà nội. Tuy đã che dấu khéo léo nhưng anh vẫn nhận ra.”
Lần này hạnh nhi ngay lập tức bác bỏ: “Thiếu gì người bắc ở đây. Điểm thứ 2 của anh chỉ là do linh cảm, linh cảm làm sao có thể chứng minh 1 người làm gái”.
“Đúng, điều thứ 2 chỉ là thêm phần nắm chắc, còn điều thứ 3 mới không thể chối cãi”.
“Điều gì?” – Khuôn mặt hạnh nhi đanh lại, rõ ràng không thích cảm giác bị người khác nhìn ra sơ hở.
“Thứ ba, trong lúc bác sĩ khâu vết thương cho em, anh đã thử gọi cho bên khách sạn xác minh, và được biết chiếc xe hiệu đó, mang biển số đó, là xe của khách sạn lồn”.
“Gái bắc, định cự ở khách sạn đặc thù, có mùi đặc trưng, cộng thêm dáng người, khuôn mặt như trong mô tả. Anh còn không biết em là ai sao? Hahaha”.
Lần này chứng cứ mười mươi, Hạnh Nhi không còn bàn cãi gì nữa, chỉ xụ mặt xuống ra chiều không phục.
“Sao? Em còn tưởng nắm được thóp anh, ai ngờ bị anh nhìn ra trước à?”
Hạnh Nhi đỏ mặt lên nói “anh đừng có mà đắc ý, đồ tắc kè đáng ghét!”
“Ồ, còn biết cả tên anh? Anh nổi tiếng vậy sao?”
“Anh mắc bệnh cuồng à! Là do Đội em làm việc chuyên nghiệp, đã điều tra hết lý lịch của các Má Mì miền Nam thôi. Anh còn chưa có nổi tiếng như thần tượng Lee Phong Lưu của em đâu.”
Cô nàng thốt lên câu nói tùy tiện vừa rồi, bất giác khiến đôi chân mày tôi nhíu lại. Nhưng rất nhanh, vẻ cười cợt như thường ngày đã thay thế.
“Haha, anh còn nhớ em có mời anh đến ăn cỗ Trung Thu cùng nhóm bạn, đó là Đội của em vào chung từ miền bắc đúng không?”
Hạnh Nhi không vừa lòng nhưng vẫn cứ gật đầu.
Nhìn bộ dạng cô lúc này vô cùng đáng yêu.
Hạnh Nhi có nước da trắng sữa, do đó chỉ cần hơi mím môi, lập tức 2 má sẽ đổi thành hồng nhuận. Còn khi nàng nheo mắt, đôi chân mày nhăn lại bức người, điệu bộ này chỉ có thể dùng từ “hấp dẫn” để miêu tả.
Kỳ thực, nếu chỉ nhìn vào nửa phần trên khuôn mặt hanh nhi, sẽ thấy nét hung dữ, vì đôi mắt to dọa người. Nhưng nếu nhìn từ mũi trở xuống cằm, cái mũi thon thon cùng miệng mèo khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Vì thế, theo tướng số học, khuôn mặt người nữ này hài hòa, là người có tướng phúc hậu, số mệnh hưởng thụ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |