“Cảm ơn bà, tui cũng thấy dạo này tui đang mất thắng, rơi tự do, trượt không ma sát”.
“Thế thì ông nên tỉnh táo lại đi, ông nghĩ kỹ giùm tui đi”.
Nói đoạn nó lấy 1 mảnh giấy đặt lên giữa bàn.
“Đây này, đây là ông” – Mèo Ú vẽ 1 thằng người gầy dơ xương.
“Còn đây là bà góa phụ đen” – bỗng nhiên nó ví Thắm là bà góa phụ đen.
“Bà góa phụ đen sẽ dẫn ông đi xuống đây, thấy gì chưa hả? Tiền bạc, tình yêu, tình dục, xì ke, ma túy, sau đó gặp luôn thần chết”.
Trên tờ giấy, con nhỏ vẽ 1 đường thẳng chạy xiên xiên xuống dưới, đâm ngang qua 1 tờ tiền, 1 trái tim, 1 chiếc kim tiêm, rồi dừng lại ở thần chết cầm lưỡi hái.
Rồi nó đập bàn kêu ‘bộp’ 1 tiếng.
“Còn nếu ông nghe theo lời tui, làm ơn đi. Thì thiên thần sẽ đến gặp ông, bay tới tầng mây thứ nhất: Gia đình, tầng mây thứ hai: Bạn bè, tầng mây thứ 3: Trường lớp…”
Mèo ú vẽ 1 thiên thần xinh xắn đang bay lên trời, trước mặt là nhiều đám mây có ghi chữ “gia đình, bạn bè, trường lớp…” bên trên góc phải còn có cầu vồng to tổ tướng.
“Gia đình kỳ vọng vào ông, bạn bè tin tưởng ông, các thầy cô quý mến ông”.
Tôi cười mỉa: “Bạn bè nào tin tưởng tui? Chúng nó chưa hại tui chết còn chưa vừa lòng”.
Con Mèo Ú la lớn “bởi vì thiên thần không thể tồn tại với ác quỷ, có hiểu không? Tại sao ông không tự hỏi do đâu mà cả cái trường này xa lánh ông?”
Con nhỏ nổi khùng đưa bút gạch lung tung vào tấm giấy.
“Haizzzz, nói chuyện với ông ức chế chết mất thôi! Đừng bao giờ đòi hỏi mọi người phải theo ý mình, mà hãy thay đổi sao cho hợp với mọi người đi!”
Dứt lời, nhỏ Mèo Ú bỏ ra ngoài – đây là thái độ thường thấy của những đứa cố gắng thuyết phục tôi.
Mảnh giấy trên bàn chằng chịt nét bút nhưng ở trên cao, thiên thần vẫn nổi lên rất rõ.
Cái trò trẻ con này vậy mà làm tôi tỉnh cả người.
Ngày hôm ấy bao nhiêu chữ nghĩa lại quay vòng vòng chẳng thể nhập được vào óc.
Tôi trở về nhà trong cơn điên, chỉ muốn mua can xăng tưới lên người rồi châm lửa đứng múa giữa nhà cho xong!
Giờ ăn cơm, tôi nói với Thắm:
“Anh muốn chuyển ra ngoài ở với thằng bạn trong thời gian hè để nó dạy kèm”.
‘Sặc’ – Sami sặc cơm lên tới mũi, ho sù sụ.
Thắm nhìn tôi chăm chú, đôi mắt xếch nhích lên đầy nguy hiểm.
“Bạn anh không đến đây dạy được à?”
“Không được”.
“Sao thế? Xăng dầu gì em lo cho”.
“Nó không có xe”.
“Thế thì rước nó về ở đây 1 thời gian, em sẽ trả tiền công gia sư”.
“Không được”.
Thắm nhíu mày “sao lại không được?”
“Vì…” – tôi đành nói thật “vì nó sợ không dám đến nhà mình”.
Vừa dứt lời Sami đã chen ngay vào “này này, cái nhà này là động yêu quái hay sao mà không dám đến!? Vừa phải thôi chứ! Coi tụi tao là cái gì hả? Tao đây đang là vợ của luật sư nổi tiếng đấy!”
Thấy Thắm xua tay, bà hoàng vẫn lầm bầm “mẹ kiếp…”
“Anh qua bên đó ở lâu không?”
“Thì khi nào thi lại xong anh sẽ về”.
“Bao giờ anh đi?”
Tôi tính nói: “Ngay ngày mai”, nhưng chỉ dám mấp mé trong miệng, cuối cùng thốt lên “đầu tuần sau”.
Nữ thần lẳng lặng gật đầu.
Như vậy đơn xin nghỉ phép đã được phê duyệt!
…
Đầu tuần sau, đúng như đã nói, tôi xách hành lý sang nhà trọ thằng Mon.
Đứng trước đầu ngõ tôi giục Thắm “chở anh tới đây được rồi, em về đi kẻo nắng”.
“Không được, em phải vào tới nơi xem chỗ anh ăn ở thế nào, hoặc là có con nào khác ở đây không”.
Thằng bạn tôi ra mở cổng, suýt nữa nó nhảy dựng lên.
Thắm vào nhà trọ, nhìn quanh quẩn một hồi, đoạn cất giọng hỏi.
“Nhà này bao nhiêu người ở vậy em?”
“Dạ, trước đây có 1 đứa nữa nhưng nó về quê rồi, chỉ còn bọn em thôi ạ” – thằng Mon rụt rè đáp.
“Ừ thế thì thoải mái, à quên mất, gần đây còn nhà trọ nào nữa không?”
“Không ạ”.
“Thật không?”
“Dạ thật chứ ạ”.
Thế là hoàn tất quá trình thăm dò, Thắm lên xe trở về.
Trước cổng nhà còn hôn tôi 1 cái tạm biệt “lâu lâu em lại sang đón anh ra ngoài cho thư thả nhé chồng”.
“Thư thả cái nỗi gì?” – Tôi nghĩ – “năm sau học lại thì thư thả lắm đấy”.
Từ đó tôi ở chung với thằng Mon.
Nhỏ Mèo Ú chủ nhà cũng thường lui tới tham gia học nhóm.
Có hai Gia Sư tận tâm chỉ bảo, tôi cũng tiến bộ hơn rất nhiều.
Ngày nào cũng học, đêm nào cũng viết bài.
Mở mắt ra là thấy sách vở.
Cuộc sống chữ nghĩa ngập đầu cứ thế ì ạch trôi qua.
Cũng may trước đây tôi vốn là 1 thằng chỉ biết có học hành, nên sau vài ngày bỡ ngỡ, cuối cùng tôi cũng bắt kịp chương trình.
Thời gian đầu Thắm thường xuyên gọi điện thăm hỏi.
Thi thoảng còn ghé nhà trọ rủ tôi ra ngoài hóng gió.
Nhưng sau vài lần bị từ chối, dần dà chẳng còn thấy bóng dáng chị.
Dù sao, tôi vẫn hài lòng với quyết định của mình.
Con Mèo Ú tự tay vào bếp nấu những món ăn ngon nhất cho tôi và thằng Mon thưởng thức.
Khi bê đồ ăn tới bàn, nó nháy mắt “ông đã lựa chọn rất đúng, thiên đường đang ở xung quanh đấy thôi. Nghĩ đi bạn của tui, chỉ cần qua được 2 môn thi lại này, mẹ ông sẽ đón ông ở nhà với những cái ôm thắm thiết và món canh hầm ngon tuyệt cú mèo. Chưa hết, cuối tháng 6 tui và cái cha Mon kia sẽ lên Đà Lạt nghỉ mát, ăn chực ở nhà ông cả tuần lễ. 3 Đứa rủ nhau dạo Hồ Xuân Hương, thăm vườn hoa thành phố, dinh Bảo Đại, chụp hàng tỉ tấm hình kỷ niệm. Còn gì tuyệt vời hơn phải không?”
“Đúng, đúng” – nghe những lời mật ngọt của con nhỏ, Tôi đưa tay xé cái đùi gà, bỗng thấy xung quanh mình toàn là nắng ấm.
Bất giác miệng mỉm cười tươi tắn, trong đầu vẽ ra hình ảnh, cánh cổng trắng nhà tôi được trang trí toàn hoa là hoa, rồi trên mái nhà, trước sân, sau vườn, chỗ nào cũng ngập tràn sắc màu.
Bố mẹ ôm lấy tôi luôn miệng la “con cưng của ba mẹ là giỏi nhất!”
Ôi, chỉ nghĩ tới đó cả người tôi đã sướng điên lên.
Bao lâu nay sống cùng gia đình đĩ điếm, tôi luôn có cảm giác thom thóp lo sợ.
Bây giờ tất cả đã qua rồi, qua thật rồi.
Đã lâu rồi tôi không được sống vui vẻ, chơi hết mình với những người bạn thật sự.
Những ngày ăn ở, học hành tại nhà trọ thằng Mon đã khiến tâm lý tôi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi ở cùng Thắm, trông tôi giống 1 tay chơi phong lưu.
Còn khi ở cùng những người bạn tốt, tôi đúng nghĩa là sinh viên đại học.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện sex hay, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 26/05/2019 11:39 (GMT+7) |