Chị ta tốt nghiệp với điểm loại ưu, cả gia đình ai cũng phấn khởi mừng vui.
Giáo Sư hạnh phúc bố trí ngay cho “cô vợ nhỏ” vào làm ở 1 công ty nhà nước.
Nhi tạm thời công tác ở đó vừa để tích lũy kinh nghiệm vừa có thời gian chăm sóc Bà Ngoại, đợi ngày ra nước ngoài cùng Giáo Sư.
Gia đình đĩ điếm lại có thêm 1 dịp hiếm hoi để tụ tập ăn mừng.
Các thành viên đều tề tựu đông đủ, cả Mặt Quỷ, Ngọc Dao Lam cũng đáp máy bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn.
Duy chỉ mình Thắm vắng mặt.
Nhi Cây Trâm trổ tài nấu nướng, chế biến món mì Quảng đậm đà.
Có được đứa cháu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, hơn ai hết Bà Ngoại là người hãnh diện nhất.
Ăn bữa cơm thân mật ở nhà Nhi, Bà liên tục đem những chuyện xa xưa thời còn bé tí của chị ra kể.
Mọi người đang vui vẻ đầm ấm, giữa chừng Nhi Cây Trâm nhận được điện thoại.
Sami bỏ đũa xuống hô: “Tao cá con Thắm gọi”.
Cả nhà hết nhìn Nhi rồi lại nhìn tôi.
Sam luôn là con ma lanh chanh nhất đám, nhưng lời nói không phải là không có lý.
Nhác thấy Nhi cây trâm đứng dậy ra sau nhà nghe điện thoại, tôi tìm cớ rời bàn ăn âm thầm theo chị ta nghe lén.
Thì ra Thắm gọi về từ HK mục đích chúc mừng Nhi trở thành cử nhân, đồng thời xin lỗi vì vướng chuyện công việc, không thể về nước được.
Nhi trách “lúc xưa, chị nuôi em ăn học, vậy sao ngày quan trọng nhất của đời em, chị lại vắng mặt? Gã chồng giàu nứt đổ vách không thể bỏ ra vài đồng cho chị về VN sao?”
Sau đó chẳng hiểu chị trình bày những gì mà Nhi cây trâm nghe xong chỉ trầm ngâm thở dài.
Thắm giữ lien lạc với tất cả mọi người, chỉ chừa tôi ra.
Mẹ kiếp, đời khốn nạn.
Nhi kết thúc cuộc gọi.
Tôi nuốt mì trong vô thức.
Năm thứ hai tại trường đại học Ngoại Thương chính thức bắt đầu.
Ngày chuẩn bị nhập học, thằng Mon và con Mèo Ú quyết liệt yêu cầu tôi chuyển về bên nhà chúng nó ở.
“Sang năm hai ông phải học cho ra hồn ra dáng, nếu không sẽ lại bị gửi giấy về cho gia đình đấy”.
“Ông muốn bố mẹ giết ông sao? Hay muốn họ không dám ngẩng đầu trước mặt bà con họ hàng?”
Sức ép từ việc học, lời mời hấp dẫn của bản thân cộng với nỗi chán ghét cái gia đình đang ở.
Tôi cứ thế xách hành lý sang ở cùng thằng Mon.
Ngày ra đi, ngoảnh mặt nhìn lại căn nhà kỷ niệm, lòng tôi thầm nhủ:
“Nơi này không còn thuộc về mình, nơi này đã thuộc về vợ chồng nhà người ta rồi. Ôi! Tiền, mày là cái thứ gì mà ai cũng mê? Có người cam tâm bỏ lại tất cả cũng chỉ vì tiền”.
Gác chuyện của Thăm sang 1 bên, tôi và những người bạn chăm chỉ học hành.
Từ khi sống cùng sinh viên, tôi trở nên thân thiện và hòa đồng hơn với mọi người.
Trong các hoạt động ngoại khóa, văn nghệ… cả khoa cùng hồ hởi tham gia.
Có làm việc chung mới biết, mọi người cũng không đáng ghét như tôi tưởng.
Sau năm học đầu, mọi chuyện quá khứ gác lại, năm mới có những thay đổi mới.
Tôi dần dần được mọi người chào đón.
Rồi ngay lập tức, những kỷ niệm khó quên thời sinh viên ùa đến như 1 giấc mộng đẹp.
Ngày trung thu, ngày halloween, đêm noel…
Bên cạnh hồi ức 1 năm trước cùng gia đình đĩ điếm, tôi lại có những niềm vui mới với các bạn học.
Nhờ chút xíu tài năng ca hát, tôi được chọn song ca với một bạn nữ cùng khoa trong buổi văn nghệ trường.
Bài hát “Hương Ngọc Lan”.
“Chờ anh bao lâu trong mong mỏi mòn mà chẳng thấy anh từ ngày nào anh mới quen em… nơi ta đã hẹn, một nhành lan anh hái cho em, để mãi là 1 chút hương ngày cuối thu, sẽ mãi mãi yêu anh là thế… và sẽ mãi mãi thương anh là thế…”
Giai điệu, lời ca của bài hát quá đẹp.
Tôi và bạn nữ song ca rất ăn ý, vì thế ngay lập tức bị đám sinh viên trêu chọc, gán ghép.
Ngoài ra, cũng phải kể luôn: Bạn nữ này chính là người có nickname “nhoxheo” – dạo trước lên tiếng bảo vệ tôi trên diễn đàn trường.
Cứ nhìn gương mặt bầu bĩnh giống hệt trong avatar là tôi nhận ra ngay.
Ăn ngủ với Thắm cả năm trời, lại kề cận thời gian dài với gia đình đĩ điếm, trông tôi đậm nét phong lưu hơn hẳn chúng bạn.
Thế nhưng khi đứng gần 1 cô gái xinh đẹp, dịu dàng, không hiểu sao trong tâm lại sinh ra cảm giác ngại ngùng khó tả.
Ngày halloween, cả trường rầm rộ tổ chức lễ hội hóa trang.
Mỗi sinh viên sẽ hóa thân thành 1 nhân vật yêu thích, càng đáng sợ càng tốt.
Sau đó mọi người tập trung ăn uống tiệc tùng linh đình.
Thằng Mon hào hứng vào vai “quái vật suýt mất đầu” – do chính nó nghĩ ra, lấy cảm hứng từ nhân vật Nick – suýt – mất – đầu trong truyện Harry Potter.
Con quái vật nhìn chung xấu xí không thể tả, với chân tay phủ kín lông lá, và 1 cái đầu bôi máu đỏ, lúc nào cũng… nghiêng 40 độ.
Con Mèo Ú điệu đàng trở thành “bà tiên răng” – váy trắng, cánh nhựa trong.
Tôi nghĩ nó làm 1 quả bí ngô thì hợp hơn “tiên răng” nhiều.
Còn tôi, chỉ đơn giản 1 chiếc áo chùng, cây đũa phép đen nhánh và vết sẹo giả trên trán – cậu bé phù thủy Harry Potter hợp với biệt danh Bốn Mắt trước đây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Truyện sex hay, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 26/05/2019 11:39 (GMT+7) |