– Chào thầy, tôi là bố của Băng Linh.
Người đàn ông cất lời làm tôi tròn mắt kinh ngạc. Mấy đứa lớp vẽ, nhất là Đan Chi và thằng Thụy Phong cũng ngạc nhiên nhìn qua với những dấu chấm hỏi to đùng. Những suy nghĩ trong đầu tôi lúc ấy bắt đầu nhảy nhót loạn xạ. Có chuyện gì mà cả phụ mẫu đại nhân của con bé Băng Linh phải thay nhau nói chuyện với tôi thế nhỉ? Tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, cố tìm một lời bào chữa thỏa đáng nhất cho sự cố trong bệnh viện mà mấy hôm trước mẹ nhỏ Linh vừa mới phàn nàn với tôi, và chắc là lần này bố con bé cũng không nằm ngoài mục đích đó.
– Dạ, con chào chú. Về chuyện trong bệnh viện thì thực ra là…
Bố của Băng Linh nhíu mày nhìn tôi nói:
– Thầy nói gì vậy, tôi đến gặp thầy để hỏi về chuyện học vẽ của con bé.
Tôi ngớ ra mất một lúc. Bố con nhỏ nhìn quanh rồi hỏi tiếp:
– Tôi có thể nói chuyện riêng với thầy một lúc được không? Tất nhiên nếu thầy không phiền.
Tôi gật đầu rồi dẫn bố con nhỏ đi ra quán café cách đó vài bước chân. Bố con nhỏ có một phong cách nói chuyện rất điềm đạm và lịch sự, nói thẳng ra là khác hẳn với mẹ của con nhỏ. Sau khi hỏi han một chút về tôi, bố nhỏ Linh bắt đầu nhắc tới con bé:
– Thầy biết đấy, con bé nhà tôi rất thích học vẽ. Mà thú thật với thầy là tôi không hiểu lắm về nghệ thuật. Bà nhà tôi không cho nó đi học vì sợ vẽ vời chẳng có ích gì cho tương lai của nó. Tôi không nghĩ như thế, và cũng không muốn con bé không được làm điều nó thích. Nhưng tôi muốn nó chọn đúng nơi, và chọn đúng người để học. Mong thầy hiểu điều đó.
Một cách rõ ràng nhưng cũng đầy tôn trọng, bố nhỏ Linh nói với một giọng điệu từ tốn khiến tôi rất nể phục. Tôi bắt đầu nói chuyện với ông về mỹ thuật, về kiến trúc. Bố nhỏ Linh chăm chú ngồi nghe, mặc dù tôi biết là đôi lúc ông ấy cũng không hiểu lắm nhưng ông không bao giờ ngắt lời tôi. Rồi ông hỏi tôi về khoảng thời gian con bé Băng Linh học vẽ ở lớp tôi. Nhắc đến chuyện đó, tôi bỗng nhớ lại hình ảnh bẽn lẽn của con nhỏ rồi chợt mỉm cười, đầu tuôn ra biết bao nhiêu chuyện.
Tôi với bố nhỏ Linh kể rất nhiều chuyện, cả chuyện chúng tôi đã xây dựng lớp vẽ từ đó đến bây giờ như thế nào. Bố con nhỏ thích thú với chuyện đó lắm. Lần đầu tiên tôi kể nhiều về bản thân như vậy với một người lần đầu gặp mặt. Tự nhiên tôi cảm thấy bố nhỏ Linh có một cái gì đó rất đáng kính trọng, và tôi muốn kể nhiều để đôi khi nhận được một vài lời khuyên đáng giá nào đó. Ông kết thúc buổi nói chuyện bằng một lời xin lỗi giùm cho bà nhà vì hôm trước đã trách thầy không đúng, tôi xua tay bảo chuyện đó không sao cả, rồi ông viết gì đó vào một tờ giấy và đưa cho tôi:
– Tôi có nhã ý mời thấy tới nhà tôi dùng bữa cơm thân mật vào cuối tuần. Thầy đồng ý chứ?
Tôi nhìn tờ giấy và háo hức hỏi:
– Con có thể rủ thêm một người nữa được không ạ?
– Tất nhiên là được, bố nhỏ Linh đáp rồi nháy mắt, vợ hả?
Tôi gãi đầu cười hì hì:
– Dạ không, bạn gái con.
Tối hôm đó tôi kể lại chuyện giữa tôi và bố nhỏ Linh cho Đan Chi nghe, kèm theo lời mời tới nhà ăn cơm của ông ấy. Tôi tưởng Đan Chi sẽ vui lắm, như cách mà nhỏ vẫn thường vui mỗi khi phụ huynh của mấy đứa học trò tâm sự với nhỏ trước đây, nhưng hóa ra nhỏ lại thờ ơ đến kỳ lạ:
– Vậy à.
Tôi khá ngạc nhiên trước cử chỉ đó của Đan Chi, nhưng lại tỏ ra như chẳng hề quan tâm đến nó:
– Em sẽ đi với anh chứ? – Tôi hỏi.
– Không. Cuối tuần em bận.
Đan Chi hờ hững từ chối. Tôi nhún vai kiểu “ok thôi” rồi ngồi xuống ghế sofa dán mắt vào tivi. Một lúc sau Đan Chi vùng vằng ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn tôi hỏi:
– Anh sẽ đi chứ?
– Uhm – Tôi đáp gọn lỏn.
– Anh có vẻ… quan tâm con bé nhỉ.
– Ai cơ?
– Băng Linh.
Tôi bất chợt nhìn qua Đan Chi và bắt gặp một gương mặt dỗi hờn của một đứa trẻ con chứ không phải của Đan Chi mà tôi biết. Tôi phì cười. Hóa ra là nhỏ ấy đang ghen, mà lại ghen với một con bé học trò mới chết chứ.
– Cười jề?
Đan Chi đưa mắt lườm tôi. Tôi phải cố nén cái phì cười tiếp theo đang chực chờ nơi cuống họng vào sâu trong dạ dày, miệng e hèm một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi nói:
– Nè, còn nhớ không, Băng Linh là học trò của anh đấy, và cả của em nữa. Không quan tâm đến nó thì quan tâm ai?
Nhưng Đan Chi vẫn dỗi:
– Nhưng con bé nghỉ học rồi.
– Nghỉ học thì vẫn là học trò. Lỡ nó đi học lại thì sao.
– Nhưng…
Tôi bật cười ha hả vì cái vẻ mặt nũng nịu của Đan Chi, vòng tay qua eo kéo nhỏ lại gần rồi chu chu cái mỏ định thơm một phát nhưng con nhỏ vật tôi xuống rồi bẻ quặp tay tôi ra sau lưng. Đoạn giở giọng đàn chị:
– Em còn chưa tha cho anh cái tội trốn viện cùng bé Linh đấy.
Thấy tôi la bai bải xin tha mạng, con nhỏ mới chịu buông tay. Khổ thật, ở cạnh một con bé có võ thật lắm nguy nan. Thà có võ mà xấu đi thì đã đành, đằng này có võ mà lại còn có nhan sắc nữa thì thật đúng là bức bí trong lòng mà.
– Em đi tắm đây.
Đan Chi tung tăng chạy lên lầu lấy quần áo trong khi tôi đang nhăn mặt nắn lại cái khớp tay, đoạn gọi với lên hỏi nhỏ:
– Thế cuối tuần có qua nhà nhỏ Linh với anh không?
– Không.
– Tại why?
– Em bận thiệt mà.
…
Cuối tuần, tôi bắt đầu dong xe tới địa chỉ mà bố nhỏ Linh nói. Tôi muốn tới nhà nhỏ vì hai lý do. Thứ nhất là tôi cảm thấy rất quý bố con nhỏ. Và thứ hai, quan trọng hơn, là tôi tò mò. Trước đây, mỗi khi chở nhỏ Băng Linh về, tôi toàn phải dừng ở ngoài đường lớn, con nhỏ chưa bao giờ cho phép tôi chở nhỏ về tận nhà. Điều đó, cùng với hàng loạt những hành động khó hiểu khác của Băng Linh, làm tôi luôn cảm thấy con nhỏ này thật bí ẩn.
Đi được tầm 20 phút, tôi nhận ra con hẻm mà hồi trước nhỏ Linh hay bảo tôi dừng ở đây mỗi khi tôi chở nhỏ về. Lần này tôi tiến sâu vào trong, đi qua một dãy nhà dài và cả một cây cầu nhỏ bắc qua một con kênh giữa một khoảng đất trống rộng lớn. Rồi tôi dừng xe ở địa chỉ ghi trong tờ giấy, gạt chân chống và ngước mắt nhìn lên.
Tôi nhìn căn nhà, nhìn xuống tờ giấy rồi lại ngước nhìn căn nhà. Tôi dụi mắt một vài lần để chắc chắn mình không bị hoa mắt. Và khi đã rõ là mắt tôi vẫn bình thường, tôi mới giật mình thảng thốt.
Thứ mà tôi nhìn thấy không hẳn là một căn nhà, mà là một căn biệt thự. Không có một căn nhà nào đẹp như vậy ở khu này. Căn nhà không quá lớn nhưng lại cực kỳ sang trọng và tráng lệ với vẻ đẹp kiến trúc kiểu Pháp (tôi đã từng học về phong cách kiến trúc này ở trường nên tôi biết một chút). Đứng trước cánh cổng thép cao lớn với những hoa văn cầu kỳ ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy giật mình. Tôi nhìn lại chiếc quần bò sờn bạc với đôi giày há mồm mà mình đã mặc suốt mấy năm qua, cảm thấy thế giới này khác với thế giới của tôi quá. Tôi không quen với sự giàu có và sang trọng. Thế giới của tôi là những cánh đồng quê và những căn nhà ọp ẹp. Là chiếc chõng tre với bãi cỏ ven sông nơi tôi thường thiếp đi vào những buổi trưa hè tuổi nhỏ. Thế giới của tôi, nếu có một khoảng thời gian nào đó gọi là “giàu có”, có lẽ chỉ là lúc nằm dài trên ghế sofa ở nhà Đan Chi, chờ nhỏ ấy gọi dậy ăn cơm và ngồi xem những chương trình tivi mà tôi thích.
Tôi định quay gót trở về, nghĩ bụng sẽ viện một lý do đột xuất nào đó không thể tới nhà nhỏ Linh ăn cơm như đã hứa được. Nhưng vừa bước đi được vài bước, tôi nghe cánh cổng nặng nề mở ra, và nhỏ Băng Linh xuất hiện với tiếng gọi thỏ thẻ:
– Chú ơi.
Tôi quay lại. Vẫn gương mặt đẹp như thiên thần với đôi mắt biếc trong veo như mùa thu ấy, nhỏ Linh nhìn tôi đầy thắc mắc. Đó không phải là con nhỏ trong tà áo trắng học trò xách cơm tới thăm tôi mỗi chiều trong bệnh viện, đó là một cô tiểu thư con nhà giàu quý phái đứng giữa cánh cổng chạm trổ những hoa văn tinh xảo của giới thượng lưu. Tôi cảm thấy mình hơi ngượng ngập. Giữa tôi và nhỏ vốn đã cách xa nhau cả một tuổi trẻ, giờ khoảng cách ấy dường như càng xa hơn gấp bội phần.
– Chú đi đâu vậy? Sao chú không vào nhà.
Nhỏ Linh chạy ra kéo tay tôi lại. Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi như trước đây nhỏ vẫn vậy. Tha thiết. Tinh khôi.
– À… ừ… anh tưởng nhầm nhà.
Tôi nói dối để lấp liếm đi cái sự lúng túng của mình. Băng Linh không để ý chuyện đó, nhỏ lôi tôi xềnh xệch vào nhà cho bằng được. Có hai đứa nhóc đứng ở cửa, dễ thương như hai thiên thần, nhìn tôi chỉ trỏ và thì thầm với nhau điều gì đó.
– Người yêu của chị Ely kìa – Một đứa nói.
– Không phải đâu, thầy của chị Ely đó – Đứa kia chỉnh lại.
Hóa ra tên ở nhà của nhỏ Băng Linh là Ely, còn hai đứa nhóc sinh đôi kia là em gái của nhỏ, một đứa là Yuna và một đứa là Eira. Tôi đọc mà muốn trẹo cả hàm kiểu như lạc vào trung tâm Anh ngữ, cứ lộn tùng phèo hết cả lên giữa hai đứa sinh đôi Yuna và Eira. Cuối cùng tôi kết luận, Yuna là đứa có nơ hồng còn Eira là đứa mặc váy hồng, cho nó nhanh. Ba chị em nhà Băng Linh đứa nào cũng đẹp gái và da trắng nhìn dễ thương tợn. Hai đứa sinh đôi thì nghịch ngợm như con choi choi, khác hẳn với sự nhẹ nhàng, e ấp của nhỏ Băng Linh (hoặc là Ely gì đó tùy). Và điều đặc biệt là, đôi mắt biếc long lanh ấy của con nhỏ Băng Linh, không biết được thừa hưởng từ ai.
Bố Băng Linh chào đón tôi bằng một cái bắt tay nồng ấm và mời tôi vào nhà. Chúng tôi ngồi uống trà và trò chuyện với nhau trên bộ bàn ghế bằng gỗ sồi trong khi chờ Băng Linh và mẹ nhỏ chuẩn bị bữa ăn. Tôi nhìn quanh căn nhà một lúc, chợt nhận ra mình như vừa lạc vào một cung điện. Tưởng như bất cứ đồ đạc nào ở trong nhà, kể cả một cái gạt tàn, cũng đáng giá hơn tất cả tài sản của tôi cộng lại. Tự nhiên thở dài, thế giới này khác xa thế giới của tôi quá.
Thật may bố con nhỏ là người rất tâm lý. Ông trò chuyện với tôi rất tự nhiên và dân dã, không có cái vẻ kiểu cách của nhà giàu mà tôi nghĩ. Điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nhưng thật không may, mẹ con nhỏ lại không có được điều đó giống ông chồng của mình.
– Bố mẹ cậu làm nghề gì?
Mẹ Băng Linh hỏi tôi trong khi chúng tôi ngồi ăn cơm. Cách xưng hô đã thay đổi từ “thầy” sang “cậu” khi bả thấy tôi còn trẻ và nhỏ con hơn tưởng tượng. Tôi trả lời thành thật:
– Dạ, bố mẹ con làm nông ạ.
Tôi nhận ra đâu đó một nụ cười nhếch môi từ mẹ con nhỏ. Rồi bà hỏi tiếp:
– Chắc nhà cậu nghèo lắm nhỉ? Cậu có được học hành tử tế không?
Bố con nhỏ e hèm một cái rồi nhìn qua mẹ con nhỏ, tỏ ý không vui vì câu hỏi đó. Nhỏ Băng Linh nhìn tôi, ánh mắt đầy thông cảm. Tôi mỉm cười, chẳng có gì phải xấu hổ khi kể về gia đình mình cả. Nghĩ về bố mẹ và những đứa em, tôi nói bằng một giọng điệu đầy tự hào:
– Dạ, nhà con nghèo lắm. Nhưng bố mẹ không để đứa nào phải thất học cả. Bố mẹ cũng dạy cho tụi con biết cách sống tự lập từ nhỏ. Nhờ vậy mà con mới được như bây giờ.
Bố Băng Linh vỗ vai tôi mỉm cười. Ông bảo ông quý tôi vì tôi giống ông thời trẻ. Cũng xuất thân từ con nhà nghèo, một tay trắng làm nên sự nghiệp. Cũng ăn bờ, ở bụi, nếm trải bao nhiêu đắng cay của cuộc đời giống tôi. Thời trẻ, ông từng xách từng món hàng đến từng nhà chào bán để kiếm chút tiền sống qua ngày, từng bị chủ nhà đuổi, bị chó rượt, bị người ta nhìn với ánh mắt khinh thường. Rồi ông tích góp được chút tiền, tự mở xưởng sản xuất, rồi chào bán qua châu Âu, qua Nhật, rồi cuối cùng có được một cơ ngơi hoành tráng như ngày hôm nay. Tôi nghe ông kể chuyện mà như nuốt lấy từng lời. Cốt cách của một người giàu có đi lên bằng sự nỗ lực nó khác với bọn sinh ra đã giàu, dân dã, bình dị nhưng có một sức hút lạ kỳ. Hèn gì tôi đã thấy quý ông từ lần gặp đầu tiên và sẽ luôn quý ông tất cả những lần sau nữa. Nếu như thực sự có những lần sau…
Nhỏ Băng Linh chống cằm đưa đôi mắt biếng biếc nhìn tôi nói:
– Chú kể về quê của chú cho con nghe đi. Con chưa được về những miền quê bao giờ.
Hai con nhóc Yuna và Eira cũng nhao nhao lên đòi tôi kể. Tụi nó luôn mồm hỏi “Chú có đi câu cá không?”, “Chú có đi chăn trâu không?”, “Chú có hay ngủ ngoài đê như trong phim không”. Tôi bật cười với sự hồn nhiên của hai con nhóc, bảo rằng những chuyện đó đối với tôi chỉ là trò vặt vãnh, tôi thậm chí còn suýt lạc trong rừng khi đi hái sim, suýt bị ngạt nước khi đi tắm sông và còn suýt ngã gãy tay khi trèo khế nữa. Băng Linh và hai cô em tròn mắt ngồi nghe tôi kể về thế giới của tôi với một sự hào hứng như đang xem một bộ phim điện ảnh. Cho đến đoạn tôi kể đến vụ tôi suýt bị người ta đập vì ăn trộm dưa hấu hồi nhỏ, mẹ Băng Linh mới nhăn mặt và xen ngang:
– Kể chuyện đó cho tụi nhỏ không hay đâu!
– Nhưng tụi con muốn nghe! – Yuna và Eira mếu máo nói.
– Bộ muốn học cách ăn trộm như…
Mẹ con nhỏ chưa nói hết câu thì bố con nhỏ đã ngắt lời. Ổng nói:
– Bà đừng nói vậy. Đó chỉ là những kỷ niệm chân thực của tuổi thơ, không phải là một bài học đạo đức. Thầy cứ kể tiếp đi, thầy Nhân.
Nhưng tôi đã hết hứng kể chuyện. Tôi cười cười giả vờ bảo câu chuyện của tôi chỉ có chừng đó. Hai nhóc Yuna và Eira tỏ ra thất vọng đáng kể, còn hồn nhiên bảo tôi bữa nào dẫn tụi nó về quê chơi nha làm tôi cười xòa. Mẹ Băng Linh gương mặt vẫn rất nghiêm nghị, hình như bà không thích tôi lắm, có thể là không thích xuất thân của tôi. Và tôi cũng thừa nhận rằng tôi không thoải mái lắm khi trò chuyện với mẹ con nhỏ, bà làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tất cả những thành viên còn lại của gia đình này, tôi đều rất quý mến.
Băng Linh tiễn tôi ra cổng khi tôi xin phép bố mẹ con nhỏ ra về. Nhỏ lặng lẽ đi bên tôi qua khoảng sân rộng của căn biệt thự nơi có những bồn hoa tím được bày biện rất Pháp. Cho đến khi tôi dắt xe đi ra cổng, con nhỏ mới bẽn lẽn gọi:
– Chú ơi.
Tôi quay lại, thấy con nhỏ ngại ngùng nhìn tôi nói:
– Chú… đừng suy nghĩ gì nha.
Tôi mỉm cười lắc đầu rồi lên xe phóng đi. Được một đoạn tôi ngoái đầu lại nhìn. Nóc căn biệt thự kiểu Pháp vẫn lấp ló ở phía xa xa. Trong cái thế giới đầy sang trọng ấy là cuộc sống của những người mà tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ tiếp xúc. Thế mà tôi đã từng bỏ trốn và dầm mưa ngoài biển với một con bé tiểu thư như thế ư? Chợt nghĩ rồi chợt bật cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu trẻ con - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen, Yêu trẻ con |
Ngày cập nhật | 24/03/2018 12:36 (GMT+7) |