Yêu trẻ con - Quyển 1

Phần 30

Một ngày rực nắng của tháng Năm, một gã trai hớt hải phóng xe máy như bay trên con đường bê tông đỏ lửa. Ngày dài đã bắt đầu rụng xuống. Gã vừa đi vừa nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm những điều gì xem chừng sốt ruột lắm. Khi gã tới nơi thì tiệc đã tàn. Gã chỉ vừa kịp thấy nhỏ đang xách chiếc balo lên vai và rảo bước nhanh ra cửa. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vậy mà trông nhỏ vẫn không có gì thay đổi. Vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Mặc một chiếc áo thun màu trắng. Bận chiếc quần jean đen và đi một đôi giày thể thao màu trắng. Nhìn thấy gã, nhỏ reo lên mừng rỡ:

– Ôi, anh. Sao anh đến muộn thế? Mọi người về hết rồi còn đâu.

Gã nhoẻn miệng cười và ngại ngùng trong thoáng chốc. Rồi gã lật đật lôi từ trong balo ra một một cuộn giấy được thắt bằng một chiếc ruy băng màu xanh dương, trên có đính một bông hoa nhỏ, gã nói:

– Sorry em nha, hôm nay anh bận quá. May mà vẫn gặp được em. Đây, quà của em nè.

Gã nháy mắt và ra hiệu nhỏ mở cuộn giấy ra. Cái khoảnh khắc dải dây ruy băng được nới lỏng, gã vui sướng nhận ra ánh mắt nhỏ sáng bừng lên một niềm vui bất tận. Rồi nhỏ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy người gã làm gã lúng túng.

– Làm sao anh biết em thích X – Japan?

Gã cười hì hì:

– Biết chứ.

– Đẹp quá anh ạ. Em cảm ơn anh nhiều nhé.

– Có gì đâu. Vội quá nên anh chỉ vẽ được có thể. Hơi xuề xòa một tí. Thông cảm nha.

– Anh đừng nói vậy, đẹp tuyệt anh ạ. Không ngờ là anh vẽ được cả màu nước đấy. Em sẽ về đóng khung và treo nó trong phòng. Chuyển nhà đi đâu em cũng sẽ mang nó đi theo. Thề luôn.

– Thiệt hôn đó?

– Thiệt.

– Hẻm tin.

– Đưa tay đây.

– Làm gì.

– Ngoéo tay chứ làm gì.

– Thôi, tự nhiên ngoéo tay chi.

– Chứ ai bảo không tin.

– Haha. Tin rồi. Giờ đi ăn ha. Anh mời. Coi như xin lỗi vụ tới muộn

– Ok, đi liền. hihi

Thế là gã lại chở nhỏ đi trên những con đường bê tông rực nắng của tháng Năm năm đó. Lần này gã không phóng như bay nữa. Lần này gã chở nhỏ đi thật chậm, đủ để nghe nhỏ khe khẽ hát lên những giai điệu thân quen trong bài hát nào đó của Bức Tường và gã nhất thời không nhớ tên được.

Em, kề vai anh ngồi bên thềm.

Bỏ lại đằng sau những khúc quanh co…

Nhỏ cứ khe khẽ hát như thế. Rất nhiều lần. Đến mức sau này gã đâm ra thích bài hát đó. Rồi những khi đi với nhỏ, cả hai cứ lẩm bẩm cùng nhau hát bài hát đó, rồi cùng cười, như một thói quen.

Nhỏ rất thích rock, đặc biệt là X – Japan, ban nhạc rock huyền thoại của Nhật Bản và châu Á những năm thập niên 80. Gã chỉ tình cờ phát hiện ra điều đó khi thấy nhỏ hay like mấy bài viết trong hội X – Japan fan Việt Nam trên facebook. Nhỏ rất kín tiếng. Dù dạy học với gã đã lâu nhưng gã gần như chẳng biết gì nhiều về cuộc sống riêng của nhỏ. Hôm nay sinh nhật nhỏ, gã chỉ có thể tặng được cho nhỏ bức tranh mà gã vẽ về nhóm nhạc X – Japan. Nhỏ rất vui. Và gã mừng vì điều đó.

Đi qua những năm tháng với thật nhiều biến cố, gã tưởng những lời khách sáo khi xưa cũng chỉ là khách sáo. Nhưng hôm nay, khi gã thấy lại bức tranh đó, giờ được treo trang trọng trong một chiếc khung màu vàng trên cánh cửa, gã bất giác mỉm cười và nghe trái tim mình rên rỉ… Nhỏ của ngày xưa vẫn còn đó… Nhưng nhỏ của hôm nay đi đâu mất rồi…

Những ký ức rời rạc cứ quay về, quay về trong những nỗi cô đơn vào tối muộn. Khi con người ta cô đơn, dường như mọi thứ trên đời đều trở nên bi đát hơn thì phải. Có phải nhỏ đã bỏ tôi đi đâu mất rồi không? Có phải nhỏ đã không còn tin tôi nữa? Tôi gọi mãi, gọi mãi mà chẳng thấy ai trả lời. Bóng tối vây quanh rặt một màu đáng sợ. Tôi vùng dậy, cố gắng chạy ra khỏi phòng rồi bất chợt hụt chân vào một hố đen sâu thẳm… Rồi rơi mãi… Rơi mãi…

Giật mình tỉnh giấc, thấy người mình ướt sũng. Một giấc mơ thật hãi hùng. Tôi ngồi dậy thở hổn hển, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về. Chưa bao giờ trong đời tôi thấy thân thể mệt mỏi không còn một tí sức sống nào như lần này. Đầu thì vẫn đau như búa bổ. Cổ họng thì cháy khét. Tôi lò dò bước xuống tầng dưới tìm nước, cố gắng lê đôi chân rã rời xuống từng bậc cầu thang mà thường ngày tôi chỉ nhảy có năm bước.

Mới có 7h tối nhưng căn nhà thật hiu quạnh. Đan Chi lại bỏ đi đâu mất. Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng tôi nhìn thấy Đan Chi là lúc nào. Đầu óc tôi giờ cứ quay cuồng như có bão. Đến cái bình nước nằm ở đâu tôi còn không nhớ nữa là. Tôi chỉ nhớ vẫn chưa nói chuyện với Đan Chi một lần nào kể từ buổi chiều hôm đó. Cái buổi chiều nhỏ tựa vai bên lề cửa, lạnh lùng bảo tôi khi nào khỏe lại thì rời khỏi đây. Ừm. Nhỏ bảo tôi hãy rời khỏi đây đấy. Đau đớn thay.

Tôi bước xuống nhà bếp để tìm cái gì đó lót bụng. Thấy có tờ giấy để trên bàn: “Em nấu sẵn cháo rồi. Nhớ hâm lại trước khi ăn”. Đan Chi để lại lời nhắn cho tôi như thế. Nhỏ cũng không nói là mình đi đâu. Tôi vồ lấy nồi cháo húp sồn sột. Nguội lạnh và nhão nhoét. Nhưng kệ. Sức đâu bật bếp gas để mà hâm cháo nữa. Tôi cứ thế ngồi ăn, dù chẳng cảm thấy gì trong miệng. Nhạt nhẽo y như lòng tôi bây giờ vậy.

Ăn xong tôi gọi cho thằng bạn, bảo nó tới chở tôi đi bệnh viện vì cảm thấy mình không ổn lắm. Một lúc sau nó đến. Nó nhìn tôi với một ánh mắt như thể người ta nhìn một chó ghẻ bị vứt ra ngoài đường. Nó định hỏi gì đó nhưng tôi ngăn lại, bảo giờ tao đang rất mệt, muốn hỏi gì thì đợi lúc nào tao khỏe đã rồi hỏi. Rồi tôi còn dặn dò nó:

– Nhớ đừng kể cho ai biết tao đi viện nghen.

Nó gật đầu. Thực ra tôi chả phải lo ai đó ở đây biết tôi bị thương cả, tôi chỉ sợ gia đình tôi ở quê biết chuyện lại lo lắng xa xôi. Tôi chả muốn ai phải lo cho tôi. Điều đó làm tôi thấy nặng lòng.

Một con bé y tá thực tập sinh có thân hình mũm mĩm dẫn tôi vào phòng bệnh. Tôi nhận ra con bé này là đứa hay đưa thuốc cho tôi uống cái lần tôi bị chấn thương mắt cá chân đợt trước. Nhìn thấy tôi, nhỏ chậc lưỡi:

– Chà, ăn ở thế nào mà có duyên với bệnh viên ha.

Tôi cười cười:

– Giường nào đây bà ngoại? Đang đau chết mẹ đây rồi còn đùa.

Con nhỏ bĩu môi chỉ vào cái giường nằm ở cuối phòng cạnh cửa sổ. Nằm được một lúc thì bác sĩ tới khám. Ổng sờ nắn, hỏi han một lúc rồi nói:

– Vẫn còn nói chuyện được thì chắc chưa chết đâu. Thôi nghỉ ngơi qua đêm nay rồi mai đi chụp phim nghen đồng chí.

Nói rồi ổng rảo bước đi. Chỉ còn lại tôi nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Giờ này Đan Chi đang làm gì nhỉ? Nhỏ có đang lo sốt vó cả lên khi không thấy tôi ở nhà, hay là nhỏ vẫn thờ ơ và chẳng thèm để ý? Đêm đó những suy nghĩ mông lung cứ lẩn quẩn trong đầu tôi không thoát ra được. Đêm đó tôi ngủ thiếp đi, với trái tim không ngừng vụn vở…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Thông tin truyện
Tên truyện Yêu trẻ con - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen, Yêu trẻ con
Ngày cập nhật 24/03/2018 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Truyện Cô giáo Lan
Phần 30 Đến chiều tôi và cô lại dính lấy nhau. Anh lại hứng rồi. Tôi nhìn cô tỉnh bơ, cô đỏ mặt nhéo tôi. Anh hư vừa thôi, ai mà chiều anh cho được. Thế sau này anh lấy em về thì sao đây? Lấy em? Ừ, em sao vậy? Em không muốn lấy anh làm chồng sao? Mặt cô không còn tươi tỉnh nữa, cô nhìn tôi vẻ mặt lo lắng. Liệu có được không anh? Em sợ mẹ em và mẹ anh không đồng ý đâu, rồi sau này nữa, dù được mọi người đồng ý thì sau này em sẽ già, anh còn trẻ, anh có còn yêu em nữa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Xóm trọ nghèo (Full) - Tác giả Longmiennui
Một buổi chiều, nó vừa đi net về thì cũng vừa lúc thấy dì Lan bước vào phòng của dì Sáu, nó thấy cũng lạ vì dì Lan qua đó làm gì, nên nó len lén đi lại phòng dì Sáu xem thử. Nhìn vào lỗ hổng ở cửa sổ, nó thấy dì đang quỳ gối bú cu cho Vinh. Nó cũng không lạ gì thói dâm dật bừa bãi của dì nên chả bất ngờ, chỉ là không biết Vinh đã tiếp cận dì từ khi nào. Để anh rủ bạn anh qua đụ em Vinh nói... Ừ mà cu bự mới chịu nha dì nói... Dì ngậm hết con cu nó vào...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ dì Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Truyện bú vú
Hậu cung thời hiện đại (Update Phần 8)
Phần 8 Sáng thứ 2 đầu tuần, mặt trời đang bắt đầu vươn lên trên bầu trời xanh thẳm để chiếu rọi những ánh nắng ban mai lên thành phố Lâm Hà. Trên con đường nhựa bóng mịn, chiếc xe siêu sang màu đen nhám nhẹ thể hiện rõ sự sang trọng và uy quyền của người đàn ông trong mắt mọi người. Không gì có thể ngăn cản, ngay cả thời gian khi chiếc đồng hồ đeo tay của nó đang tích tắc từng giây, chỉ còn khoảng 15p trước khi chuông báo hiệu bắt đầu buổi học. Đứng trước cổng trường Trung học Phổ thông số 1 của Lâm Hà, chiếc xe vang lên những tiếng động...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng