Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Phần 136

Tống Thanh Thư không biết đây là tuyệt kỹ Tam Phân kiếm thuật của phái Thiên Sơn ba, kiếm thuật mỗi lần xuất ra chỉ dùng một phần ba chiêu thôi, kẻ địch vừa chống đỡ, kiếm pháp đã biến hóa, một chiêu bên trong ẩn lấy ba chiêu, đối với kiếm pháp, trời sinh ngộ tính cáo khiến cho Tống Thanh Thư lập tức liền nhìn ra vấn đề mấu chốt của bộ kiếm thuật.

Giơ lên kiếm gỗ, mặc kệ đối phương biến ảo như thế nào, Tống Thanh Thư trước sau như một kiên quyết đâm thẳng vào mặt đối phương, Trần Gia Lạc giật nảy cả mình, vội vã phi thân lùi về.

Tống Thanh Thư thở phào, vì trong lúc cấp bách, hắn không có nhiều thời gian cùng Trần Gia Lạc triền đấu, vừa rồi hắn đối phó chính là vây Nguỵ cứu Triệu chi sách, nhanh như chớp lúc này hắn thể hoàn toàn lực ứng phó bên huynh đệ Thường Hách Chí, Thường Bá Chí.

Trong nấy chiêu đã bức lui mấy cao thủ đệ nhất lưu của Hồng Hoa hội, Tống Thanh Thư lúc này chân khí cũng hao tổn suy yếu nhiều, đành phải sử dụng chiêu “Hồng Tiệm Vu Lục” của Hàng Long Thập Bát Chưởng, cố gắng dùng một luồng nhu kình bên trong chống đỡ Hắc Sa chưởng của huynh đệ họ Thường.

– Bảo vệ hoàng thượng!

Vừa lúc đó, Đa Long rốt cục cũng đã dẫn quân thị vệ chạy tới, dồn dập rút đao vọt tới.

Bị phân tâm, thế công của huynh đệ Thường Hách Chí, Thường Bá Chí bị chậm lại, Tống Thanh Thư cũng đã tập trung sức ực tung ra chiêu “Đột Như Kỳ Lai” của Hàng Long Thập Bát Chưởng, thế đánh lúc này thật nhanh, huynh đệ họ Thường vội vàng giơ chưởng đón lấy, chưởng chạm bung ra, Thường Hách Chí, Thường Bá Chí thối lui năm, sáu bước, bị nội thương không nhẹ.

Hồng Hoa lúc này tập trung gần nhau, thấy chỉ trong giây lát, bốn đại đương gia cao thủ của mình đã bị trọng thương, tình hình bắt đầu hơi rối loạn.

Biết thế không thể làm được gì nữa, Trần Gia Lạc khẽ quát:

– Đi!

– Bắt hết bọn phản tặc!

Khang Hi bây giờ đã yên lòng, nhìn đám người Hồng Hoa hội căm hận hét lên.

– Tra!

Đa Long quay đầu nhìn lại, gằn giọng nói tiếp:

– Muốn đi? Làm gì mà dễ dàng như vậy.

Vội vã hối thúc thủ hạ tấn công tới.

Tống Thanh Thư đứng im không nhúc nhích, hắn đang bảo hộ ở trước người Khang Hi, thấp giọng nói:

– Bẩm Hoàng thượng, sự an toàn là quan trọng nhất, hạ thần trấn thủ tại chỗ này phòng bị bọn chúng chó cùng rứt giậu.

Khang Hi vừa rồi nhìn thấy Tống Thanh Thư giơ tay nhấc chân thì đã đánh bại mấy tên cao thủ đối phương, trong lòng đối với võ công của hắn rất là khâm phục, lúc này có hắn bảo vệ ở bên cạnh người mới an tâm, nên nghe hắn nói vậy liền gật gù.

Tống Thanh Thư quan sát kỹ tình hình trận chiến giữa trường, thấy quân thị vệ đống đúc bao vây đám người Hồng Hoa hội, trong lòng thở dài: ” Điều ta chỉ có thể làm được là không ra tay dứt tuyệt, các ngươi tự mình cầu phúc đi. ”

Đại nội thị vệ càng ngày càng nhiều, người Hồng Hoa hội bị phân cách ra thành mấy nhóm, từng người đều đang rơi vào quẫn cảnh.

Trần Gia Lạc biết hôm nay nếu không phá vây được thì toàn bộ sẽ bị kết cục diệt vong, liền cao giọng la lên:

– Mọi người phân công nhau phá vòng vây!

Lúc này trong các cao thủ của Hồng Hoa chỉ còn có Trần Gia Lạc là võ công cao nhất lại không hề hấn gì, ở giữa sân bay lượn, không ngừng thoắt bên này, thoắt bên kia cứu giúp các vị đương gia đang rơi vào hiểm cảnh, đám quân thị vệ cũng không ngăn cản lại Trần Gia Lạc được.

Kim Địch Thư Sinh Dư Ngư Đồng vừa đẩy lùi hai tên thị vệ trước mắt, thì lại có hai tên thị vệ khác xông vào, nội lực đang bị suy giảm trầm trọng, vừa hơi thất thần thì bụng dưới trúng ngay một cước, ngã bật vào bên cạnh ngọn giả sơn, vài tên thị vệ liền múa đao chém xuống, Dư Ngư Đồng trong đầu thầm hô: “ Mệnh ta tuyệt rồi… ”

Nhưng mấy tên thị vệ lại rú lên thảm thiết, từng tên ngã xuống đất, Dư Ngư Đồng ngẩng đầu lên xem, thì thấy mấy tên thị vệ đầu bị trúng ám khí kim châm.

– Phù Dung Kim Châm!

Dư Ngư kinh ngạc quay đầu lại, từ nơi không xa Lý Nguyên Chỉ trong trang phục thị vệ đang đứng, hai người đây là lần thứ hai gặp lại, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt như muốn nói lên rất nhiều điều.

– Đi theo muội!

Lý Nguyên Chỉ kéo Dư Ngư Đồng đi ra ngoài, nào ngờ Dư Ngư Đồng lại hất cánh tay của nàng ra.

Thấy Lý Nguyên Chỉ ngơ ngác nhìn, Dư Ngư Đồng cắn răng nói:

– Hôm nay người Hồng Hoa hội có thể toàn quân bị diệt, tại hạ mặt mũi nào sống chui nhủi ở trên thế gian, cùng với mấy vị ca ca đồng sinh cộng tử cũng không uổng kiếp sống đời này, Dư mỗ biết Lý tiểu thư đối với tại hạ có tấm chân tình, tại hạ nguyện kiếp sau sẽ đền đáp.

Nói xong Dư Ngư Đồng một lần nữa phóng ngược trở lại bên trong chiến trường:

– Tứ tẩu, đệ đến trợ giúp tẩu đây.

Thì ra lúc nãy Văn Thái Lai bị trọng thương dưới chưởng của Tống Thanh Thư, một thân công phu chỉ còn lại không tới ba phần mười, bị đám thị vệ vây công, lúc mày tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Lạc Băng làm sao đứng nhìn phu quân của mình xảy ra chuyện, nên vội nhảy tới chạy đến bên cạnh y cùng kề vai chiến đấu, bảo vệ cho phu quân của mình.

Lạc Băng võ nghệ cũng cao cường, Uyên Ương đao của nàng cũng đạt được cảnh giới thành thạo cực kỳ, chỉ tiếc là xung quanh quân thị vệ quá nhiều, với lại còn phải lo lắng cho phu quân Văn Thái Lai, nên cũng không lâu lắm, Lạc Băng cũng đã bị trúng vài vết chém ngang đùi và trên bả vai…

Lúc vừa rồi Dư Ngư Đồng xoay người lại nhìn, vừa vặn mắt thấy tình cảnh này của Lạc Băng, gã từ lâu nay đối với vị tứ tẩu thành thục quyến rũ này đã có tâm tư: “ Nếu Tứ tẩu chết rồi, chính mình còn sống ở trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì… ”

Nghĩ đến như vậy, nên Dư Ngư Đồng liền kiên quyết từ chối sự cứu giúp Lý Nguyên Chỉ, lấy lý do việc nghĩa chẳng từ nan mà quay trở lại giữa trường.

Một tiếng hét thảm, Chương Tiến thập đương gia đã bị loạn đao chém chết, mọi người trong Hồng Hoa trợn mắt muốn nứt vỡ ra, Văn Thái Lai hô to:

– Tổng đà chủ, không cần quản đến chúng ta, ngươi cứ đi trước, chỉ cần Hồng Hoa hội còn hơi thở cuối cùng, thì sau này có thể phục hưng, ngày sau thay mặt chúng ta báo thù, Thường thị huynh đệ, chúng ta cùng yểm hộ Tổng đà chủ rút lui.

Thường thị huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đáp:

– Được…

Huynh đệ Thường Hách Chí, Thường Bá Chí liền tới bên cạnh Văn Thái Lai, nhưng là bất ngờ hai người lại chụp nắm lấy bả vai của y, quăng cả thân mình Văn Thái Lai vào trong đám thị vệ.

– Tứ ca!

Lạc Băng thất sắc, đang loạng choạng vì vết thương, phu quân của mình rơi về phía đối phương đầy dẫy cương đao sáng loáng cương, làm sao mà còn giữ được mạng sống?

– Bắt sống tên phản tặc này cho ta!

Khang Hi còn nhớ vừa rồi Văn Thái Lai đối với mình vô lễ, làm sao để cho y chết nhẹ nhàng như vậy?

Bị huynh đệ của mình phản bội, Văn Thái Lai tức giận công tâm, lại bị đám thị vệ đem đao gác ở trên cổ mình, chịu không nổi, liền hôn mê bất tỉnh.

Biến cố này xảy ra, song phương bên nào cũng không ngờ tới, một thoáng ngác nhiên, phòng tuyến nhất thời lộ ra một khe hở, huynh đệ Thường thị nhân cơ hội liền xông qua thoát được ra bên ngoài.

– Tổng đà chủ, không cần quan tâm đến, ngày sau sẽ thanh lý môn hộ, ta yểm hộ cho ngươi, đi mau đi!

Trải qua trận hỗn chiến, trên người Triệu Bán Sơn ám khí còn lại không có mấy, lần này đem toàn bộ ám khí bắn tới đám thị vệ đang bao vây chung quanh Trần Gia Lạc.

Việc đã đến nước này, Trần Gia Lạc không thể không đi, y đánh gục vài tên thị vệ chặn đường, thân hình lướt qua vòng vây, hướng về phía ngoài tẩu thoát…

Nhìn bên cạnh mình tứ tẩu Lạc Băng long lanh diễm lệ, vết chém trên bắp đùi làm rách làn vải hở ra làn da trắng bạch hòa lẫn máu tươi, vết chém trên bả vai kéo dài tới trước ngực làm lộ cái yếm đỏ, Dư Ngư Đồng lo lắng với sắc đẹp của nàng, nếu rơi vào trong tay Thanh binh sẽ chịu lăng nhục, nên vận lên tàn dư khí lực, chụp lấy Lạc Băng hướng về ngọn giả sơn ném tới, vừa xoay người lại ngăn cản truy binh, một bên thì trong miệng hét to:

– Hãy cứu người giùm ta…

Lạc Băng từ lâu khí kiệt, vừa rơi xuống đất liền hôn mê bất tỉnh.

Trốn ở phía sau ngọn giả sơn, Lý Nguyên Chỉ thấy Dư Ngư Đồng quay trở lại chỉ là vì cứu một nữ nhân khác, trong lòng nàng chua xót, có điều thấy thái độ của Dư Ngư Đồng kiên quyết, đang liều mạng ngăn cản đám thị vệ đang xông tới về phía nàng, nên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống trong lòng oan ức, vác lên Lạc Băng chạy đi.

Bây giờ chung quanh phòng bị nghiêm ngặt, hoàng cung lại quá lớn, Lý Nguyên Chỉ lại không biết nên chạy về phương hướng nào, do dự một chút, nàng dậm chân, ôm lấy Lạc Băng hướng về gian nhà mấy ngày nay đang trú ngụ, trong lòng suy nghĩ: “Bây giờ cứu mạng người trước đã, nếu Tống Thanh Thư có quay trở về phát hiện, đến lúc đó thì tính sau…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Truyện cổ trang, Truyện NTR, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 21/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng