Mạc Thiến Ny sửng sốt, vội quay đầu, tìm kiếm.
Thế nhưng, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhược Khê, chỉ thấy đoàn người qua lại và một vài quán nhỏ.
– Lam Lam, con chắc nhìn lầm rồi, xe của mẹ cũng không có.
Mạc Thiến Ny nói.
Bé mập chu mỏ, chỉ qua chỗ sạp báo đối diện đường.
– Thiệt mà! Lam Lam có thể cảm nhận được, khi nãy mẹ đứng ở đó!
Mạc Thiến Ny lại nhìn thêm một lần, nhưng vẫn không thấy chút bóng dáng của Lâm Nhược Khê.
Sợ là Lam Lam quá nhớ mẹ rồi, mới không cẩn thận nhìn nhầm… Mạc Thiến Ny thở dài, trong lòng có chút đau lòng nghĩ, nhìn bé mập trước mặt, vô cùng đáng thương.
– Được rồi, chúng ta về nhà thôi, dì đã nấu món thịt kho giò heo mà Lam Lam thích ăn nhất, còn mua một con vịt quay nữa đó.
Mạc Thiến Ny dắt tay Lam Lam.
– Dạ…
Bé mập tỏ vẻ không vui, có phần không hiểu và thất vọng nhìn sạp báo đó, vừa đi theo Mạc Thiến Ny lên xe vừa nhìn.
Bóng dáng hai mỹ nhân một lớn một nhỏ, thu hút không ít ánh mắt nhìn theo.
– Lam Lam hôm nay diều bay cao không?
– Dạ! Con ếch đỏ của Lam Lam đều lợi hại hơn chim lớn cá lớn của các bạn!
– A… Lam Lan của chúng ta thật lợi hại.
– Hì hì, dám bay cao hơn Lam Lam, thì Lam Lam sẽ làm đứt dây diều của họ!
– A… Con đó nha, sau này không được tùy tiện đá bạn nhỏ khác nha, thật ra các bạn không phải cố ý.
– Vậy thì các bạn phải cho Lam Lam thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon, không ngon còn phải bị đá…
– Ây, con đừng học ba con, sao lại ăn hiếp người khác như vậy chứ.
– Lam Lam chỉ đá bạn nam, quan hệ với các bạn nữ rất tốt!
– Tại sao chỉ đá bạn nam?
– Ba nói, ngoại trừ ba ra, những bạn nam khác đều là những đứa trẻ hư, chỉ cần không giết chết thì không sao…
– …
Ánh tà dương, sau khi Mạc Thiến Ny dắt Lam Lam lên chiếc Audi, chậm rãi chạy ra phía đường, rời khỏi nhà trẻ.
Phía sau sạp báo bên kia đường, trong một shop lưu niệm nhỏ, lúc này một phụ nữ đeo kính râm bước ra, mặc trang phục xinh đẹp, chính là Lâm Nhược Khê.
Nhìn chiếc xe dần rời xa, Lâm Nhược Khê tháo kính râm xuống, con mắt có chút đỏ, vẻ mặt nhớ thương, đau khổ, gút mắt và yêu thương, phức tạp khó tả.
Một lúc lâu sau, khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đó, Lâm Nhược Khê hít một hơi dài, lộ vẻ mặt kiên định, đeo kính râm lên, xoay người rời khỏi.
…
Đêm khuya hôm đó, Ninh gia Yến Kinh.
Trong phòng sách, đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ ngoài phòng một vài tiếng kêu thưa thớt của côn trùng, nơi đây vô cùng tĩnh mịch.
Ninh Quang Diệu ngồi trên ghế gỗ lim trong phòng sách, nhìn khung ảnh để trên bàn, nhìn một cách nhập thần, trên mặt lộ ra vẻ mê mịt ít có.
Đây là một tấm ảnh năm đó cùng La Thúy San, Ninh Quốc Đống cùng nhau chụp, tấm hình gia đình chụp 3 người ít có, lúc đó bản thân mình, còn chưa ngồi vào vị trí thủ tướng, La Thúy San vẫn còn là một thiếu phụ thướt tha, còn Ninh Quốc Đống thì là một học sinh đang theo học trường phổ thông Yến Kinh.
Khoảng thời gian ngây ngô mà đơn thuần, đã trôi qua, bây giờ trước mắt mình, trừ tấm hình gia đình 3 người ra, thì trong đầu, sao cũng xóa không được, sự buồn bã của La Thúy San trước khi chết, vẻ dữ tợn của Ninh Quốc Đống trước khi chết.
Ninh Quang Diệu vô ý thức cầm chén trà nhỏ trên bàn sách, đưa lên môi, uống một ngụm.
Lạnh, lạnh lẽo, nước trà không biết từ lúc nào đã không còn nhiệt độ.
Trong đêm xuân về hoa nở, trong phòng khách lại như đang mở máy lạnh, khiến Ninh Quang Diệu phải mặc thêm một chiếc áo khoác.
Mấy năm gần đây trên chính đàn ông thuận lợi thăng quan tiến chức, vốn tưởng rằng, quyền lực mang lại, sẽ là một cảm giác thỏa mãn khó có thể tưởng tượng, nhưng, bây giờ lại phát hiện, không hoàn toàn như vậy.
Theo vòng chảy của thời gian, trong những ngày này, Ninh Quang Diệu hễ đến đêm, cảm thấy trong nhà vắng vẻ đến đáng sợ.
Ông có chút khó chịu, ông ghét cảm giác lẻ loi một mình này.
Thế nhưng, ông không thể không chịu đựng những thứ này.
Bởi vì, vợ, con trai, chính tay mình đẩy họ xuống vực sâu không bao giờ gặp lại.
Bản thân bảo toàn địa vị tộc trưởng và thủ tướng, bỏ rơi hai mẹ con.
Ninh Quang Diệu không cảm thấy bản thân làm sai, nếu thật sự có sai, thì sai ở chỗ, bọn họ không nên tự cho là đúng, gây ra thị phi không nên gây ra.
Cộc, cộc, cộc.
Cửa bị gõ vang, cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Quang Diệu.
Cất khung ảnh vào trong ngăn kéo, Ninh Quang Diệu ngồi thẳng người, giọng nói điềm tĩnh nói:
– Mời vào.
Một người đàn ông mặc âu phục bước vào, là thân tín của Ninh gia.
– Thủ tướng, đây là báo cáo tình hình ba ngày gần đây của đại tiểu thư.
Người đàn ông đặt một phần văn kiện lên bàn của Ninh Quang Diệu.
Ninh Quang Diệu gật đầu, cầm văn kiện lên xem.
Nội dung của văn kiện này, đại khái là ghi chép lại cụ thể hành trình và những việc Lâm Nhược Khê đã làm mỗi ngày, thậm chí còn thông qua một số thiết bị công nghệ cao, chụp được một vài tấm ảnh, bao gồm cô đi làm tan tầm, cùng dáng điệu lúc cô tuần tra một vài công ty dưới cờ.
Ninh Quang Diệu nhìn cô gái trên tấm hình nổi bậc giữa đám đông, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
Bản thân chưa biến thành chỉ một mình, bản thân tự bỏ rơi hai mẹ con ngu ngốc, nhưng lại còn có một đứa con gái ưu tú.
Tuy rằng hiện nay Lâm Nhược Thi vẫn chưa chính thức đổi thành họ Ninh, nhưng dựa vào thủ đoạn của mình, sớm muộn gì cũng có thể khiến ngoại giới và Lâm Nhược Khê thừa nhận, cô chính là người của Ninh gia.
Bởi như vậy, tất cả những gì mình làm, đều sẽ hoàn mỹ.
Lật xem từng trang tư liệu, khi nhìn thấy trang cuối cùng, Ninh Quang Diệu hơi nhíu mày, hỏi:
– Nhược Kê đã đi nhà trẻ?
– Đúng vậy, nhưng đại tiểu thư cố ý đứng ở nơi rất khuất, chỉ nhìn Dương Lam Lam từ xa, không có tiếp xúc với Dương Lam Lam và Mạc Thiến Ny.
Người đàn ông trả lời.
Ninh Quang Dịu mỉm cười, nhỏ tiếng lẩm bẩm:
– Xem ra… con gái mình, không phải thực sự muốn cắt đứt mối duyên này…
Trong mắt chất chứa nhiều suy tư, Ninh Quang Diệu nghiêng đầu nói:
– Anh đi săp xếp giùm tôi, trong vòng 3 ngày, tôi phải đi Trung Hải một chuyến, ít nhất là nửa ngày.
– Vâng, thủ tướng!
…
Ngày hôm sau, trên biển Thái Bình Dương, Dương Thần lẳng lặng khoanh chân ngồi lơ lửng giữa không trung, chìm đắm trong một mảnh tường hòa của thể ngộ.
Sự cảm ngộ của cả đêm, không thể khiến Dương Thần chuẩn xác hiểu rõ Thái thanh thần lôi.
Con đường tu luyện chính là tràn đầy mâu thuẫn, rõ ràng đã tìm kiếm được tầng cửa sổ giấy đó, nhưng làm thế nào cũng không chọc thủng được.
Dương Thần cũng không gấp, dù sao đây không phải là nghiên cứu khoa học gì, cho dù hiểu rõ lý luận, cũng không nhất định có thể đạt được kết quả.
Huống hồ, đây là thứ huyễn hoặc khó hiểu, thời cơ, mình chỉ cần một thời cơ.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Tuy rằng đang ở vùng biển quốc tế, nhưng điện thoại mà Dương Thần xài là hệ thống vệ tinh toàn cầu đặc biệt, không ảnh hưởng liên lạc.
Là Thái Ngưng gọi đến, điều này khiến Dương Thần có chút bất ngờ, nhận điện thoại cười hỏi:
– Sao vậy Ngưng Nhi?
– Ông xã, cùng em đi một chuyến về Đường gia bảo, được không.
Thái Ngưng dịu dàng nói.
– Đường gia bảo?
Dương Thần nghi hoặc hỏi:
– Đến cả nhà em ở Yến Kinh cũng không về, sao lại nhớ Đường gia bảo rồi?
Giọng điệu Thái Ngưng có chút lo lắng.
– Sư phụ liên lạc với em, nói có chuyện gấp muốn em và anh cùng trở về gặp sư phụ, em hỏi sư phụ chuyện gì, bà cũng không chịu nói, em sợ bà ấy có điều gì bất trắc…
Dương Thần suy ngẫm, gặp những người của Mông gia, là vào buổi tối, mình còn có thể đến kịp, bèn nhanh chóng đáp ứng:
– Được, em trực tiếp đến Đường gia bảo, anh đợi em trên đường.
Thái Ngưng vui vẻ đồng ý, cúp điện thoại.
Tốc độ Thái Ngưng vốn rất nhanh, chưa đến mấy phút đã từ Địa Trung Hải đến trên không tỉnh Xuyên.
Dương Thần sử dụng thần thức, sau khi cùng cô tụ hợp, nắm tay đến Đường gia bảo.
– Sư phụ nói đi thẳng đến rừng trúc mà bà ở tìm bà, không cần kinh động đến các sư thúc bá khác của Đường gia bảo.
Thái Ngưng mặc áo sơmi trắng, quần bò màu nâu rộng, tựa như một nữ nài ngựa nho nhã của Anh, phong thái xinh đẹp.
Dương Thần càng hiếu kỳ, lại còn là gặp riêng, cũng không biết người phụ nữ đẫy đà Đường Lộ Di đó có chủ ý gì.
Đi đến rừng trúc trước kia từng đến, đi đến ngôi nhà trúc mà Đường Lộ Di đang ở, cửa đang mở, đợi hai người đi vào.
Hai người bước vào trong nhà, phát hiện Đường Lộ Di mặc chiếc đầm dài dây lưng xanh đậm, mái tóc đen dài xõa ra, thân thể thướt tha ngồi trước bàn trang điểm, ngơ ngẩn nhìn mắt phượng môi đỏ, dung nhan thành thục trắng nõn của bản thân trong gương, giống như đang xuất thần.
– Sư phụ, chúng con đến rồi…
Thái Ngưng khẽ gọi một tiếng, có chút kỳ quái, không ngờ Đường Lộ Di không phát hiện hai người đi vào, điều này đối với một cao thủ cấp bậc Tiên Thiên đại viên mãn mà nói là điều không thể lý giải, dù sao hai người cũng không cố ý che giấu động tĩnh của mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/11/2020 03:29 (GMT+7) |