Lục Thiếu Du - Quyển 1

Phần 33

Lục Vô Song nói xong lập tức đi vào Thiên Bảo Môn.

– Hai vị cần mua thứ gì?

Hai đại hán trước cửa Thiên Bảo Môn nhìn thấy Lục Vô Song thì gật đầu hỏi, trước kia hai người thấy Lục Thiếu Du cũng cung kính xưng hô là Lục thiếu gia, hôm nay lại giả bộ như không biết.

Trong nội tâm Lục Thiếu Du cũng suy đoán, xem ra người của Thiên Bảo Môn đã sớm được căn dặn không được để lộ việc mình thường xuyên đến Thiên Bảo Môn a. Trải qua một tháng thời gian, Lục Thiếu Du cũng biết, Thiêm Bảo Môn quả thật muốn tính toán mình, mỗi lần đều như vô tình thăm dò xem mình có phải Linh giả hay không, hoặc hỏi xem sau lưng mình có Linh giả tồn tại hay không.

Đối với Thiên Bảo Môn, Lục Thiếu Du đã rất quen thuộc, hai người đến nơi chuyên mua bán binh khí, Lục Vô Song cầm lên một trường kiếm màu xanh nhạt.

– Keng…

Rút kiếm ra khỏi vỏ, một tiếng kiếm minh truyền ra, thân kiếm dài ba thước, tỏa ra hàn quang, một tia sáng lóe lên chạy dài trên thân kiếm.

– Không tệ.

Lục Thiếu Du tốt xấu gì cũng thảo luận với Nam thúc không ít tri thức về binh khí, tuy còn chưa luyện chế ra binh khí nhưng nhìn xem cũng có thể đánh giá được một chút, thanh trường kiếm này tuyệt đối không kém.

– Kiếm này ta muốn rồi.

Đúng vào lúc này, một âm thanh dịu dàng truyền đến, lập tức một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Lục Vô Song và Lục Thiếu Du. Nhìn người vừa đến, sắc mặt Lục Vô Song hơi đổi.

Lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du cũng chăm chú nhìn về bóng hình xinh đẹp vừa xuất hiện, đây là một nữ tử xinh đẹp, so với Lục Vô Song cũng không kém bao nhiêu, da thịt trắng nõn như ngọc, dung mạo cũng coi như xinh đẹp.

Bộ cẩm bào buộc vòng quanh thân hình đầy đặn, thoạt nhìn vô cùng kiều mị mê người, lại mang thêm vài phần thành thục, so với Lục Vô Song thì gợi cảm hơn một chút. Đặc biệt là khi nàng tức giận, khóe miệng cong lên, bờ môi căng mọng phớt hồng, như vậy quả thực càng khiến cho nam nhân bị khiêu khích.

Lục Thiếu Du nhìn có chút sững sờ, nữ nhân này tuy không phải khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn nhưng sự gợi cảm của nàng khiến tất cả nam nhân phải chú ý, cũng khiến tâm hồn nam nhân bị lay động. Loại nữ nhân này dường như vì nam nhân mà tồn tại.

Lục Thiếu Du không nhịn được cũng nhìn vài lần, đặc biệt là đôi chân của nàng, mặc dù không phải quá thon dài nhưng lại mềm mại, mượt mà, trắng nõn, hơn nữa phong cảnh trước ngực làm người ta khó mà rời mắt.

– Yêu nghiệt a.

Lục Thiếu Du nói thầm, nữ nhân này tuổi không lớn nhưng không nghĩ tới đã yêu nghiệt đến mức độ này, đây tuyệt đối là vưu vật. Nếu qua hai năm nữa đoán chừng càng khiến nam nhân chạy theo không ngừng.

Lại nhìn sau lưng nàng ta, có một thanh niên mặc hoa phục, tuổi khoảng hai mươi hai, hai mươi ba, dáng người cao gầy, gương mặt trắng nõn, nhìn qua cũng có vài phần tuấn tú nhưng Lục Thiếu Du có cảm giác tên này là một tiểu bạch kiểm thì đúng hơn.

– Dương Mạn, ta thích thanh kiếm này, ta đã muốn mua nó.

Lúc này, Lục Vô Song nhìn thấy người đến là ai thì sắc mặt có chút trầm xuống, xem ra hai người đã sớm quen biết.

– Ngươi vừa ý nhưng ngươi chưa có mua, ta nói muốn mua trước, thanh kiếm này ta muốn mua rồi, ngươi chọn cái khác đi.

Nữ nhân tên là Dương Mạn nói, trong đôi mắt đẹp mang một tia lạnh lẽo, dường như đang cố tình gây khó dễ cho Lục Vô Song.

– Thanh kiếm này nằm trong tay ta, tất nhiên là ta đã muốn lấy nó.

Lục Vô Song nói.

– Không ngờ Vô Song tiểu thư cũng thích thanh kiếm này, vậy xem ai trả giá cao thì sẽ mua được. Thanh kiếm này dường như có giá 160 kim tệ, ta trả 200 kim tệ thế nào?

Lúc này người thanh niên mặc hoa phục kia chợt nói, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Vô Song, một ánh mắt không có ý tốt.

– Vương Lương, ngươi muốn ra giá bao nhiêu thì ra, thanh kiếm này ta muốn rồi.

Lục Vô Song nhìn thanh niên nọ, cắn răng nói.

– Lục tiểu thư, Dương tiểu thư, Vương thiếu gia, hóa ra là các vị, đón tiếp chậm trễ xin các vị thứ lỗi.

Một giọng nói truyền đến, Lục Thiếu Du không cần quay đầu lại cũng biết người nói là Vũ chấp sự của Thiên Bảo Môn.

Lời nói rơi xuống Vũ chấp sự đã đến bên cạnh bọn họ, nhìn thấy Lục Thiếu Du Vũ chấp sự chỉ kín đáo đưa một ánh mắt xem như chào hỏi, cũng không chú ý tới hắn.

– Vũ chấp sự, ngươi tới đúng lúc, ta muốn mua thanh kiếm này.

Vương Lương nói.

– Cái này…

Vũ chấp sự nhìn một lượt qua mấy người, sự việc xảy ra vừa rồi dường như cũng đã biết, chỉ là chưa biết giải quyết ra sao.

– Thiếu Du, chúng ta đi thôi.

Lục Vô Song nói nhỏ một tiếng, buông thanh kiếm trong tay xuống quầy, nhìn thanh kiếm, trong ánh mắt có chút thất vọng, dường như cũng để tâm nhưng lại không muốn tranh chấp cùng hai người kia.

– Lục Vô Song, ngươi thức thời là tốt rồi, muốn cùng ta tranh giành sao? Nằm mơ! Lần trước ngươi thắng ta, sau này ta sẽ không cho ngươi cơ hội.

Dương Mạn khẽ cười một tiếng, lập tức đắc ý liếc Lục Thiếu Du, nói:

– Đây không phải là thiếu gia phế vật của Lục gia sao? Một dưỡng nữ, một phế vật, quả là tuyệt phối a.

– Dương Mạn, ngươi nói gì?

Sắc mặt Lục Vô Song lập tức đỏ lên, mở to mắt nhìn Dương Mạn mắng.

– Ta nói cái gì? Chẳng lẽ nói sai sao? Một dưỡng nữ, mộ phế vật của Lục gia, hừ.

Dương Mạn hừ lạnh một tiếng.

– Chuyện của Lục gia ngươi cũng thích xía vào sao? Cái này hình như không liên quan gì đến ngươi a, Dương tiểu thư, không phải ngươi thích thanh kiếm này sao? Vậy thì tiện cầm đồ của ngươi đi thôi, mặc kệ ngươi tiện thế nào chúng ta cũng không quản ngươi.

Lục Thiếu Du hơi tiến lên, cầm thanh kiếm Lục Vô Song vừa buông ném về hướng Dương Mạn, nói nhỏ:

– Quả nhiên là tiện, thật sự quá tiện a.

– Tiểu tử, ngươi có ý gì, ngươi dám mắng ta?

Dương Mạn không tự chủ được đỡ lấy thanh kiếm Lục Thiếu Du ném sang, khi phục hồi lại tinh thần thì lập tức giận giữ vô cùng. Lục Thiếu Du nói một lời hai nghĩa, khi nói đến chữ “tiện” thì đặc biệt nhấn mạnh, ai nghe cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.

– Ta mắng gì, mắng ngươi bao giờ?

Lục Thiếu Du nhìn Dương Mạn, lời nói nhàn nhạt nhưng mang theo một cỗ lãnh ý.

– Ngươi nói ta tiện…

Lời nói của Dương Mạn rơi xuống thì lập tức ngừng lại, phát hiện ra mình bị gài bẫy thì hằm hằm nhìn Lục Thiếu Du, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lục Thiếu Du thì không khỏi lảng tránh một chút.

– Kiếm không phải trong tay ngươi đó sao, cầm tiện của ngươi về nhà.

Lục Thiếu Du khẽ nói, sau đó lập tức chỉ vào một thanh trường kiếm màu xanh sau quầy rồi nói với Vũ chấp sự.

– Kiếm kia ta lấy, thanh toán vào tên ta.

– Vâng, Lục thiếu gia.

Vũ chấp sự không nhiều lời, nhanh chóng cầm thanh kiếm màu xanh giao cho Lục Thiếu Du. Thanh kiếm màu xanh treo trên vách tường này có tên là Thanh Nguyệt Kiếm, do cường giả Linh Phách dùng tinh thạch ngàn năm luyện chế, có giá bán là tám ngàn sáu trăm kim tệ.

Thanh kiếm vừa rồi Lục Vô Song chọn là thanh kiếm do Linh Sĩ dùng hàn thiết trăm năm luyện chế, giá bán chỉ có một trăm sáu mươi kim tệ mà thôi, chênh lệch giữa hai thanh kiếm này phải hơn 50 lần.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lục Thiếu Du - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/10/2018 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đảo zombie - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh ở hòn đảo Thịnh Vượng . Hòn đảo này bỗng dưng xuất hiện dịch bệnh kỳ lạ, người dân ở đây trở thành những zombie khát máu. Trên hòn đảo có một nhân vật quan trọng còn sống sót là cô nàng Tiến sĩ Hà, người được cho là có khả năng chế ra vắc-xin chống lại dịch bệnh này. Chính phủ muốn giải cứu Hà và đưa cô về đất liền. Chính phủ đã cử một đội đặc nhiệm gồm năm người đến hòn đảo để tìm Hà. Năm người đó là: Phương, Vinh, Thái, Thủy, Kiều. Người nào cũng được trang bị súng tiểu liên, súng lục...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hàn Lập – Quyển 3
Phần 33 Đây là tu sĩ thứ hai mà nguyên thần xuất thể bị Hàn Lập tiêu diệt. Mà đại bộ phận tu sĩ trong khi tranh đấu không dùng chiêu nguyên thần xuất thể này để bảo trụ tiểu mệnh, bởi vì nguyên thần xuất thể cần tốn một khoảng thời gian nhất định mới có thể thi pháp được, trong lúc thi pháp này tu sĩ không được loạn động. Nhưng tu sĩ bình thường trong khi chém giết, ai cho ngươi thời gian để thi pháp chạy trốn. Trong khoảng thời gian nguyên thần muốn thoát khỏi thân thể liền có thể tiêu diệt ngươi mười mấy lần. Cũng chỉ có tu sĩ sau Nguyên Anh kỳ...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Mùi vị quê hương
Phần 33 Móc rốc Nhiều năm về trước ở quê tôi, con cua đồng được gọi là con rốc, giờ thi thoảng có người vẫn gọi như vậy. Vì thế đi móc cua đồng được gọi là đi móc rốc. Khi lúa bắt đầu gặt là lũ trẻ con và một số người lớn bắt đầu mang giỏ ra đồng móc rốc, móc rốc không khó như câu cáy nhưng cũng không dễ như ăn kẹo, thấy cái lỗ, thò tay vào, ngoáy ngó vài vòng nếu có rốc thì lôi ra, không có cũng cho tay ra. Không phải bờ ruộng nào cũng có lỗ, và không phải cái lỗ nào cũng có rốc, vì thế các cụ hay...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng