Song phương cũng không chỉ phòng ngự, trận chiến vào thời khắc gay cấn, Võ Khúc cùng Hùng Kỳ hầu như song song đồng thời vung kiếm chỉ về hướng đối phương gầm lên:
– Giết!
Cự long được tạo thành từ hàng trăm hàng ngàn người mặc giáp xông về phía đối phương.
Đại chiến có phương thức của đại chiến, không thể so với trận chiến của Miêu Nghị ở Hắc Long Đàm, song phương hàng trăm hàng ngàn giáp long lao ra đồng thời, mục tiêu bắn của song phương cũng nhanh chóng điều chỉnh, không trực tiếp đón đầu bắn vào đầu cự long, mà là tập trung lưu tinh tiền bắn vào giữa người cự long, cắt đứt ngang thắt lưng cự long, chặn đường cự long phía sau bổ sung lực lượng, mắt thấy đầu cự long vọt tới cũng không ngăn lại, song phương đều là mở đường cho đầu cự long lọt vào, sau đó nhanh chóng vây quanh dùng binh lực tuyệt đối bao vây diệt trừ. Xem ra số ít người đi vào hẳn rất dễ dàng bị tiêu diệt, nhưng đối với song phương mà nói, đều là đấu pháp rất mạo hiểm, một khi nhân mã nhảy vào giấu diếm phục binh thì đối với song phương trận doanh mà nói đều sẽ rất phiền phức.
Nhưng đối với song phương mà nói lại không thể không làm như vậy.
Võ Khúc biết mình bên này thiếu nhất chính là thời gian, một khi viện quân đối phương chạy đến thì phiền toái lớn, cho nên cần phải tốc chiến tốc thắng, bằng không thì hao tổn bớt quân số của đối phương.
Hùng Kỳ biết phá pháp cung của mình số lượng không bằng đối phương, cùng phá pháp cung đối phương tiếp tục đối đầu là tự tìm thất bại, một khi bị đối phương tiêu hao số lượng lớn nhân mã, căn bản không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể là quyết chiến sống chết hoặc là bám chặt lấy đối phương, hoặc là gắng đánh bại đối phương.
Vì vậy song phương hầu như cùng lựa chọn chiến pháp như nhau.
Không ngoài sở liệu, song phương trong đầu cự long vọt tới đều giấu nhóm đông người, vừa vọt tới lập tức phóng thích ra ngoài, cung tiễn và khiên hàng đầu của song phương lập tức rối loạn.
– Giết!
Võ Khúc cùng Hùng Kỳ lại cơ hồ đồng thời vung kiếm chỉ về hướng đối phương.
Song phương đại quân lập tức toàn bộ bỏ cung tiễn cùng khiên, cao giọng kêu:
– Giết!
Chấn động tinh không, song phương như thủy triều xông vào nhau, trong lúc nhất thời máu văng tung tóe không ngừng, đại quân song phương cùng nhau tập hợp lại, chỉ có quân trong trận doanh của song phương trong lúc hỗn loạn mỗi người chỉ huy riêng nhân mã của mình.
Các loại vũ khí phát ra ánh sáng trong chiến trận không ngừng lóe lên.
Đại chiến này, nhiều người cả đời chưa từng thấy, đương nhiên đều đang liều mạng, nhưng chỉ cần đánh thắng còn sống, lập được công, tiền đồ sẽ bừng sáng, tất nhiên sẽ trọng thưởng để cổ vũ sĩ khí, cổ vũ hậu nhân, bằng không liều mạng làm gì.
Đương nhiên, lúc này không liều mạng cũng không được, một khi bị đẩy lên chiến trường không thể lui lại, nếu không chết trên chiến trường cũng sẽ bị pháp trận người mình trảm, một đường là có thể có tiền đồ, một đường là chết nhục như chó, ngươi chọn cái nào?
Quân cận vệ đương nhiên là tinh nhuệ, nhưng Doanh Cửu Quang thân quân cũng không phải ngồi không, là nhân mã tinh nhuệ nhất của Đông quân, một trận thảm thiết mức độ khó có thể tưởng tượng được.
Tiêu Trạch, ngươi đúng là người của giám sát tả bộ?
Trong tinh không một đội nhân mã đang đi nhanh đột nhiên dừng lại, một gã quản sự Chiến Bình Hầu phủ, ngăn ở trước người Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn, đau khổ khuyên bảo. Doanh Lạc Hoàn đau khổ thở dài một tiếng, gương mặt tươi cười tràn đầy xấu hổ.
Mà lúc này Doanh Lạc Hoàn cũng một thân chiến giáp, dáng dấp không thua gì đấng mày râu, biết phụ thân gặp phải kiếp nạn này, nàng lập tức triệu tập hết thảy nhân thủ có thể phát huy được tác dụng trong Hầu phủ, không quản nam nữ, cùng theo phu quân hoả tốc tới tiếp viện.
Đây chính là cái lợi của việc phía dưới có người của mình, gặp chuyện luôn toàn lực tương trợ.
Hết lần này tới lần khác Chiến Bình dưới trướng Đằng Phi, nếu Doanh Cửu Quang sớm biết chuyện như vậy sẽ phát sinh, chỉ sợ sớm đã đề bạt Chiến Bình làm tinh quân, để giúp hắn khống chế nhiều nhân mã hơn, Thanh Chủ vốn cũng có ý này, nhưng Doanh Cửu Quang vì chỉnh đốn Đông quân, lo sẽ ảnh hưởng tận lực đè nén tiền đồ Chiến Bình, nghĩ chỉ cần có hắn còn, Chiến Bình về sau còn nhiều cơ hội.
Tiêu Trạch cười khổ chắp tay nói:
– Hầu gia, phu nhân các ngươi cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Thiên Phi nương nương! Hậu cung đám người của Doanh thiên vương, bệ hạ duy chỉ để lại Thiên Phi nương nương, đây là ý gì? Vinh hoa phú quý đó, lẽ nào Hầu gia cùng phu nhân thật muốn bức tử nữ nhi của mình hay sao?
A… Trong miệng bỗng nhiên hét lên một tiếng, máu tươi phun ra.
Doanh Lạc Hoàn đột nhiên xuất thủ, một thương đâm vào tim Tiêu Trạch, đôi mắt đẹp đầy sát khí oán hận nói:
– Cẩu tặc, đi chết đi!
Thương trực tiếp đem người đâm bay ra ngoài, nàng cũng lười thu chiến lợi phẩm gì, nhìn về phía phu quân cau mày trầm mặc không nói, ôm cánh tay Chiến Bình, vẻ mặt kích động, thành khẩn hỏi:
– Phu quân, thiếp bình thường đối đãi chàng như thế nào? Thiếp tuy là con gái của thiên vương, nhưng phu quân hàng ngày thiếp có chỗ nào không chu đáo? Thường ngày quỳ gối hầu hạ phu quân ăn mặc, trà nước có khi nào chậm trễ?
Chiến Bình than thở:
– Chưa từng chậm trễ!
Doanh Lạc Hoàn hai mắt đẫm lệ:
– Ta biết phu quân khó xử, Như Ý dù sao cũng là cốt nhục của chàng. So với phụ thân ta nặng nhẹ khác biệt, nhưng Doanh gia vẫn không để chúng ta thiệt, dù sao cũng là cha ta, bây giờ phụ thân gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, hai mạng đành chỉ có thể là hy sinh một mạng, huống hồ nếu phản bội phụ thân, cho dù có thể đảm bảo một mạng cho Như Ý, ngươi ta không mặt mũi gặp người. Như Ý sau này lại có mặt mũi nào đối nhân xử thế? Nếu như phụ thân qua được cửa ải này, Thanh chủ cũng không dám hành động tùy ý! Phu quân, chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không viện dẫn lý lẽ này nữa, vì báo ơn cha, cầu xin phu quân giúp ta một tay!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 33 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/01/2020 03:29 (GMT+7) |